HOA VÔ LỆ
Chương 13
Qúach giám ra khỏi phòng, cậu thấy Tuyết Y đang điềm nhiên đi tới.
- Hàn thiếu làm tôi điếng người. Làm sao tự nhiên cậu lại làm vậy.
- Không biết. Nhưng thế cũng có lợi cho mình về sau thôi.
Qúach giám nhìn Tuyểt Y. Qủa thật người này rất giỏi. Chuyện gì cũng có thể nghĩ ra. Qúach giám gậtd dầu cười:
- Còn chuyện gì nữa không Hàn thiếu.
Tuyết Y lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Cậu cứ về trước đi.
- Dạ.
Qúach giám cúi đầu chào Tuyết Y rồi ra về. Theo Tuyết Y, Qúach giámcũng đã học được một số mánh khóe hay cách diễn kịch của cậu làm cho đối phương không nghi ngờ được đôi chút. Nói chung vẫn còn phải học hỏi Hàn thiếu rất nhiều mới có thể theo kịp.
Tuyết Y mở phòng Tử Di ra, cô vẫn đang nằm yên trên giường, Tuyết Y đứng dựa lưng vào tường, mắt nheo lại nhìn Tử Di.
Rõ ràng Tuyết Y rất muốn phá hoạisự trong sáng trên gương mặt Tử Di đi mà sao mỗi lần muốn hại cô đến phút cuối cậu lại mủi lòng nhỉ.Trước đến giờ Hàn thiếu này có thế đâu…
Tuyết Y nghiêng nghiêng đầu nhíumày nhìn Tử Di thật kỹ từng đường nét…Càng nhìn cậu càng thấy ghét bản mặt đấy…nhưng saolại không thể hại được.
Cũng như lần trước vạy cứ đến giây phút cuối cùng Tuyết Y lại quay trở lại phòng của Đan Băng và bế cô đi thay vào đó một người con gái khác làm cho Đan Băng hiểu lầm thế nên mới không có cáithẻ nhớ nào để đưa cho cậu.
Mà Đan Băng cũng quá dễ tin người nên mới chấp nhận điều kiện của Tuyết Y. Nói đi cũng phải nói lại chỉ tại nét mặt diễn xuất củaTuyết Y quá đạt ấy chứ.
Tuyết Y chẹp miệng, cậu định cúi người bế Tử Di xuống dưới xe đi về nhưng nghĩ gì đó cậu lại thôi. Tuyết Y bỗng nhiên xe quần áo Tử Di ra cho hớ hênh tạo nên hiện trường như vừa làm …xong. Cậu đứng dậy cười gian tà phủi hai tayvào nhau.
Tuyết Y đứng lại một lúc hút hết điếu thuốc rồi mới đi về một mình.
…
Sáng sau Tử Di mở mắt ra, đầu cô nhức như búa bổ, cô gượng ngồi dậy, nhìn lại người mình, quần áo đã nát tươm. Tử Di bật cười cay đắng. Vậy là đã có thêm 3 người đàn ông nữa đặc biệt là đáng tuổi cha cô đi qua đời mình.
Tử Di đứng dậy xỏ dép lững thữngvào toilet tắm rửa, cô muốn kỳ hết những thứ dơ bẩn trên người mình mà mấy tên già mất nết kia để lại. Lúc cô trở ra đã thấy Tuyết Yngồi bên ngoài.
Tử Di nhìn Tuyết Y đang nhìn mình, cậu cười:
- Em làm tốt đấy. Thay đồ đi rồi về.
Tử Di cầm bộ đồ trên giường , cô không buồn nói 1 lời nào với Tuyết Y. Rõ ràng là một gương mặtđẹp nhưng sao cô lại hận nó đến vậy. Tử Di cắn chặt môi lại ánh mắt đầy sự nén chịu nhẫn nhục.
Tuyết Y đứng dậy nhíu mày nhìn Tử Di
– Có hận tôi thì dấu trong lòng thôi, đừng nên tỏ ra mặt như thế chứ, nên nhớ chỗ đứng của mình. Không giấu được cảm xúc của mình thì đừng tỏ ra cứng rắn.
Khóe môi Tuyết Y cong lên như đang cười chế giễu Tử Di. Cậu xọc 2 tay vào túi quần quay mặt bước đi xuống dưới sảnh chờ cô.
Tử Di nắm chặt lấy chiếc áo đang cầm trong tay. Cô rất muốn được tát thẳng vào cái mặt đẹp đẽ nhưng không có tính người ấy. TửDi cố gìm cơn giận xuống, cô cần biết mình phải nhịn. Tuyết Y nói đúng, cô cần phải giữ bình tĩnh phải dấu được cảm xúc của mình. Cô còn phải giữ tinh thần để tìm hiểu cái chết của ba mình nữa. Tử Di nén tiếng thở dài đi vào toilet thay đồ.