Một cuộc sống thầm lặng đã theo mình suốt cả chặng đường dài. Đó là: Mỗi sáng mình đem đến hạnh phúc cho những cây xương rồng và đó cũng là niềm vui duy nhất của mình. Chúng đã là bạn thân của mình mỗi khi mình đi học về, mỗi lúc mình buồn và cũng những lúc mình sợ hãi nhất.
Đó đã là cuộc sống quen thuộc của mình, cuộc sống không bạn bè, không có những cuộc đi chơi với rộn rã tiếng cười. Nhưng mình đã quen nó thật rồi, nó như một phần cuộc sống của mình; chỉ một góc học tập và những sinh vật bé nhỏ làm bạn. Cuộc sống của mình là vậy đó. Nhưng khi bạn ấy xuất hiện, cuộc sống của mình dường như đảo lộn, không còn buồn chán và tẻ nhạt.
Mỗi cử chỉ của bạn ấy đều được ghi sâu vào tâm trí mình; mái tóc giống với anh bạn trong truyện tranh mà mình rất thích , cả cách bạn ấy mặc đồng phục trường cũng rấtgiống nữa, ống tay xõa dài xuống với thân hình cao và hơi ốm; thật làm một cô gái như mình ngộp thở. Thói quen quan sát bạn ấy vào mỗi buổi sáng đi học đã từ từ đi vào một phần cuộc sống của mình. Bạn biết không, cứ đến mùa đông lạnh bạn ấy lại khoác lên bộ áo len màu đậm giản dị nhưng thật làm trái tim mình nóng lên. Mình càng lúc chỉ muốn được đến trường đi học thôi, những cuộc nói chuyện vui vẻ hay những khi cùng bạn ấy vui đùa đã mãi mãi là kỉ niệm in sâu trong kí ức của mình.
Sau đây là lý lịch của bạn ấy:
Ngoại hình: jống những anh bạn … trong truyện tranh.
Tính tình: luôn vui vẻ đó các bạn ạ ( đặc biệt là rất dịu dàng ).
Học vấn: thuộc dạng cũng đáng để bọn mình noi gương lém đấy.
Đặc biệt: bạn ấy cũng rất hay ngượng( dễ thương ha)
Chỉ điều bạn ấy chỉ hơi hơi có tính con gái một chút thui( nhưng nhìn rất men đó).
Trong mỗi tiết học ở trường, mình là cô bạn nhỏ chỉ luôn chăm chỉ nghe thầy cô giảng bài, chỉ là thế thôi. Nhưng khi có bạn ấy trong cuộc sống, đôi lúc mình đã lén nhìn bạn ấy đang làm gì và có khi bị bạn ấy phát hiện làm mình rất ngượng nhưng trong lònglại rất vui. Cách bạn ấy viết như thế nào cũngđược mình luyện tập mỗi khi mình ở nhà, tấtcả những gì liên quan đến bạn ấy mình luôn muốn tìm hiểu và muốn hiểu rõ bạn ấy hơn. Nhưng cuối cùng chính bạn ấy đã làm mình tổn thương; mặc dù bề ngoài mình đã cố gắng gượng mạnh mẽ rồi nhưng trong lòngvẫn đau lắm, thật sự là rất đau. Đau vì sự giả dối của bạn ấy, càng đau hơn khi chính bạn ấy là thần tượng mà bấy lâu nay mình thầm nễ phục.
Từ lúc ấy mình đã luôn nổ lực rất nhiều, và cũng chính lúc ấy hình ảnh bạn ấy đã in sâu trong suy nghĩ của mình. Và giờ cuộc sống theo lối cũ như trước của mình đã quay lại nhưng thêm vào đó là bóng dáng dập dờ của bạn ấy trước mỗi buổi tối mình đi vào giấc mơ.
Giờ mình cũng kết thúc ba năm học cấp ba với những kỉ niệm thật khó quên nhưng hình ảnh bạn ấy vẫn không phai nhạt một chút nào đối với mình.Bạn ấy đã mang lại cho mình những hoài bão ,những ước mơ cùng những điều giản dị nhất mà mình nghĩnó sẽ theo mình đến suốt cả cuộc đời này. Bạn ấy rất biết cách an ủi mình mỗi khi mìnhnhư tuyệt vọng, bạn ấy thật biết cách làm ảnh hưởng đến người khác. Nhưng rồi chính bạn ấy đã giết chết hình bóng đó trong suy nghĩ của mình. Giờ bạn ấy đã chết rồi, chết thật rồi nhưng mình vẫn không thể nào tin vào sự thật này. Tại sao bạn lại bỏ mình ở thế giới này mà đi đến một nơi xa. Tại sao bạn lại đi như vậy chứ mình thật không cam tâm mình không muốn như vậy. Tại sao, tại sao?... Bạn có biết rằng bạn chết đi mình đã khổ thế nào không? Một mình ngồi khóc trong căn phòng lạnh, chỉ khóc chỉ khóc mà thôi! Và dòng suối của mình đã cạn đi với những dấu vết để lại còn hằn sâu trên tảng đá của lòng mình.
Và đến một ngày mình muốn gói gém hồi ứcấy trong chiếc hộp bé nhỏ để chôn vùi vào dĩ vãng. Mình từ từ xếp bức ảnh bạn ấy đã vẽvào hộp và mình tìm thấy