Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 13:45:28 - 23/12/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Hay ban cho toi 1nu...Cuoi

Hay ban cho toi 1nu...Cuoi

#1 » Gửi bài gửi bởi Bekvam » 01/12/2012 08:29 » @125554

Hãy bán cho tôi ….1 nụ cười
- Em phá nó đi .
- Anh…sao anh lại nói vậy , nó là con mình mà , anh nói sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm mà .
- Cô đúng là…. Tiền đây ! Từ giờ đừng tìm tôi nữa , tôi không muốn sự nghiệp của tôi tụt dốc vì đứa bé này – Anh ta vứt 1 xấp tiền xuống bàn , giọng lạnhlùng khước từ chính người yêu và đứa con ruột của mình
- Khốn nạn thật ! – Cô gái với cái lòng tự trọng của bản thân ,với sự thù ghét khi anh ta vứt đống tiền như mua sự tự do từ cô , số tiền đó cô ném thẳng vào người đàn ông bội bạc mà cô từng yêu thương . Cô gái quay đi , chạy , đúng vậy , cô ta chạy ra khỏi căn nhà sang trọng đó , cô chỉ muốn chạy mãivà chạy mãi .
Ra khỏi cái nơi mà cô cho là tăm tối và ghê tởm , cô ta bật khóc, sao cô ta ngốc quá vậy ? Ngốc , ngốc lắm , dại thật , traobản thân cho 1 kẻ như hắn và rồi cái cô có được là cái nhìn xuađuổi từ hắn . Cô lại ôm bụng mình , 3 tháng rồi thì phải , ừ , đúng vậy thật !
Cô còn nhớ cái ngày đó chứ , làm sao quên được , cô đã tin hắn , từ bỏ những gì mà cô từng gìn giữ để cho hắn được “ vui “ . Giờ thì sao ? Cô phải làm sao đây ? Phá nó ư ? Dễ dàng thật , cứ như người ta ném đi 1 chiếc bánh mốc vậy . Nhưng mà…. Đây đâu phải cái bánh , đây đâu phải là 1 thứ vô tri vô giác , nó là 1 con người , 1 con người . Cô cứ nhẩm đi nhẩm lại cái câu nói ấy . 1 con người đang sinh sống trong cô , cô nỡ vứt bỏ sao ? Nhưng nếu cô giữ nó lại thì lấy gì mà nuôi ? Bản thân cô còn sống bám vào gia đình mà , trớ trêu thật .
Suy nghĩ trong cô bắt đầu mâu thuẫn , cô cứ bước thất thần , hình như cô đi tới bệnh viện phụsản . Bước vào trong bệnh viện, cô đi dọc dãy hành lang . Cô nhìn những người mẹ đang bồng con , những bà bầu sắp sinh nở , những người phụ nữ đó khuôn mặt tươi lắm , hình như họ rất vui , họ rất hạnh phúc thì phải . Rồi cô lại nhìn những ông chồng của họ , những người sắp được làm cha trông họ toát lên 1 vẻ mừng rỡ khôn xiết . À phải rồi , cô chợt nhớ tới mình , tự nhiên lòng ngực cô đau , đau nhói cơ . Cô phải trách ai nhỉ ? Trách cô ? Trách kẻ ruồng rẫy cô ? Hay là Trách đứa bé này ? Cô không trách được ai cả !
Cô được đưa đến 1 căn phòng ,ở đó cô gặp 4 người con gái khác . 3 người đi cùng người yêu , cô lại tự nhủ
- “ Ít ra thì họ còn có người yêu bên cạnh “
Cô ngồi xuống 1 chiếc ghế trống cạnh người con gái còn lạilẻ loi như cô , bụng cô ta cũng được khoảng 1 tháng . Thật sự lúc này cô không còn tâm trí để mà nói chuyện với ai . Tay cô cầm chặt quyển số . Đột ngột hàng trăm câu hỏi hiện ra . Cô ta cứ dằn vặt liệu cô làm như vậy có đúng không ? Chợt , có tiếng nói phá tan những dòng suy nghĩ ấy
- Chị đẹp quá ! – Cô gái ngồi cạnh cô lên tiếng
- Ơ … cảm ơn em
- Tại sao chị phải đến đây ?
- Lí do thì cũng như mọi người – Cô cúi gầm mặt
- Chị về đi – Cô gái vừa nói vừanhìn cô cười mỉm
- Sao cô lại nói vậy ?
- Vì bụng chị cũng khá to rồi , cólẽ tầm 3 tháng tuổi , chị làm vậy sẽ không còn cơ hội làm mẹđâu , huống hồ gì chị lại xinh đẹp như vậy , chắc chắn đứa bé sẽ xinh lắm
Cô chợt nghẹn ngào , cái cảm giác như 1 trái đắng ứ đọng lên cổ khiến cô không nói được gì , cô ngồi im lặng .
- Phạm Thị Thùy Linh
- Dạ có em – Tiếng của cô gái ấy , có lẽ đã đến lượt cô ta rồi
- Em đi trước nhé , em làm việc này là đánh mất hạnh phúc củamình , em thật ngu ngốc , em mong chị đừng đi theo vết xe của em – Cô ấy ngoái đầu nhìn cô , 1 ánh mắt như muốn khóc
Cô thần người , cô có 1 cảm giác sợ , sợ cái gì đó cô cũng không biết . Cô bị ảo giác trong lúc đó 1 vài tích tắc , 1 giọng nói cứ vang lên trong đầu cô
- “ Đừng ! Mẹ ơi , con muốn sống , mẹ đừng giết con , con muốn sống , con muốn sống mẹ ơi ! “
Cô bàng hoàng , khuôn mặt cô xanh hẳn , rồi cô vứt tờ giấy khám , chạy 1 mạch rất nhanh ra khỏi bệnh viện . Vừa chạy côlại vừa sợ , như có 1 ai đó theo đuổi mình vậy . Chạy 1 lúc ra tới đường lớn , cô cũng chẳng quan tâm gì nữa . Lần thứ 2 , đó là lần thứ 2 cô chạy , chạy thật nhanh , chạy thật nhanh để trốn thoát cái thứ vô hình bám theo cô .
- Rầm !
1 chiếc xe máy phóng nhanh , nó đụng trúng vào cô , cô ngã xuống đường , người xung quanh ngoái nhìn , có những anh thanh niên tốt bụng đỡ cô dậy và đưa vào viện , cô mê man , không nhận thức gì được ngoài những tiếng kêu la
- Lấy cho tôi chai dầu gió ! có người bị tai nạn , nhanh lên ! Ai đưa cô ta đi cấp cứu đi !
Ánh đèn sáng rọi , mọi thứ xung quanh bỗng trở nên im bặt, cô không biết mình đang ở đâukhi mở mắt ra . Cô ngồi nhỏm dậy thì thấy mình đang nằm trên 1 giường bệnh , cô chỉ nhớ khi đang chạy thì bỗng nhiên côngã xuống và không gian hoàn toàn mờ dần .
- cô tỉnh rồi sao ? – 1 bác sĩ nam mở cửa phòng ra đến bên cạnh cô
- Sao tôi ở đây vậy ? Tôi bị tai nạn sao ? ai đưa tôi đến ?
- Cô bị xe đụng , 1 thanh niên tốt bụng đã đưa cô tới đây , rấtmay mắn cho cô là cô chỉ bị đập đầu nhẹ , cái thai không bị ảnh hưởng nhiều .
- Tôi….
- Chúng tôi đã điện cho người nhà của cô lên , cô phải cảm ơn anh thanh niên kia đấy ! Thôi tôi đi làm việc đây , chúc cô mau khỏe lại
Cô im lặng nhìn bác sĩ ra khỏi phòng . Cô nằm xuống giường lại suy nghĩ lung tung , cô sờ bụng mình và tự nhiên cảm thấy vui . Thật , quả thật cô nghĩ sức sống của đứa bé này mãnh liệt quá , từ đó cô cũng đã đưa ra quyết định , cô sẽ giữ đứa trẻ này lại .
- Kettttttttt….. – Tiếng cửa mở làm cô chợt giật mình
Người bước vào trong là mẹ cô, bà chạy tới ôm đứa con gái vào lòng tỏ tình thương mến , còn cha cô , ông ta đứng cạnh cửa , không nói k rằng , khuôn mặt thật sự nghiêm khắc nhìn cô , những đường nét trên khuôn mặt ông ấy trở buồn .
- Tao nói với mày rồi ! đừng tin tụi đàn ông , bây giờ mày gánh hậu quả rồi đấy , mày nghĩ coi tao và mẹ mày còn dám vác cáimặt này ra đường cho thiên hạ chửi không ! – Người cha quát lớn khiến cô ta sợ
- Kìa ông ! Để con nó nghỉ ngơi ,chúng ta giải quyết chuyện này sau
- Bà làm sao thì làm ! Tôi mà bị mất thể diện thì nó đừng bao giờ quay về nhà nữa ! – Người cha nghiêm khắc nói xong bước ra ngoài , ông ta thật sự buồn và giận dữ
Thời gian trôi qua , cô cũng xuất viện , trở về nhà , cha cô vẫn im lặng không nói 1 lời nào với cô , cô thật sự hoang mang lắm . Cô chỉ còn có thể ngồi trong phòng , dựa đầu vào thành giường với những suy nghĩ mông lung .
Sáng hôm sau , mẹ cô đưa cô đến nhà chàng thanh niên đã giúp cô trong lúc tai nạn để trả ơn . Họ đi 1 quãng đường cũng khá dài . Thực sự cô cũng muốngặp người thanh niên ấy để cảm ơn . Họ được người dân chỉ vào 1 căn nhà nằm sâu trong hẻm . Đến gần cuối đường , bà mẹ dò địa chỉ thì đã đến . Trướcmắt họ là 1 căn nhà với bước tường đã cũ và sờn tróc . Bà mẹ gõ cửa được 1 lúc thì 1 người đàn bà tầm 50 tuổi bước ra đòn tiếp . Bà ta lom khom , cái tay bị tật dẫn 2 mẹ con cô vào nhà .
Căn nhà tối om , chỉ có 1 chút ánh sang từ cửa sổ len lỏi , đồ dung torng nhà tuy cũ kĩ nhưnglại khá ngăn nắp . Bà nhà , bước từ từ rồi ngồi đi vào bếp liền phòng khách , bà rót 2 ly nước cho 2 mẹ con cô rồi ngồi xuống chiếc võng đặt giữa phòng tiếp chuyện
- Để tôi gọi nó ra
- vâng , chị cứ gọi
- Thế ơi ! có người tới tìm kìa con
- Dạ ! – Tiếng dạ vang lớn của anh chàng vọng ra từ sân sau
Thế bước vào phòng , dáng người cậu cao , cứng cáp , khuôn mặt hiền lành chất phát như 1 nông dân , quần vẫn cònsắn lên đến đầu gối , chiếc áo lấm tấm mồ hôi vì công việc làmvườn . Thế nhìn thấy 2 mẹ con cô , liền vội vàng kéo chân quần xuống , tay quệt vội mồ hôi , cậu ngồi xuống tiếp chuyện .
- Bác với cô tới có việc gì không ạ ?
- Bác với con bé đây muốn tới cảm ơn cháu vì đã giúp con bé trong lúc hoan nạn , bác có chút quà gởi cháu – Mẹ cô lấy ra 1 phong bì và đưa cho Thế
Thế không đưa tay ra nhận , chỉ nhìn mẹ cô mà mỉm cười , xong rồi cậu lại nhìn vào ánh mắt cô rồi cười mỉm 1 cách ngại ngùng
- Dạ thôi bác ! con người với nhau , giúp được nhau là tốt , cháu không đòi hỏi gì đâu , bác cho cháu xin khước .
Mẹ cô vùng vằng muốn Thế nhận số tiền , nhưng thái độ của Thế cương quyết không nhận khiến cho bà có 1 cái nhìn thiện cảm về chàng trai chân chất thật thà .
1 Thời gian sau nữa , cái bụng của cô đã được 4 tháng , người mẹ lo lắng đứng ngồi không yên, người cha thì luôn tỏ ra hậm hực . Cô thật sự bối rối . Cô tự hỏi liệu có phải cô đã quyết định sai hay không ? Nhưng cuối cùng , mẹ cô lại nãy ra 1 ý định táo bạo , cho cô cưới Thế
- Đúng rồi ! Con lấy thằng Thế nhé ? Nó thật thà , tốt bụng lại cần cù nữa , con lấy nó sẽ hạnh phúc , với lại cái thai này….
- Cái bụng nó như vậy , đến mù cũng biết nó có thai , ai mà lấy !!! – Người cha giận dữ cắt lời mẹ cô
- Thì …mình tìm cách giấu nhẹm đi
- Làm sao thì làm ! !
Và rồi , cô cũng phải nghe lời mẹ , cô phái lấy người con trai mà cô không yêu , không có cảm giác , đám cưới diễn ra , những nụ cười trong đám cưới thật giả tạo . Với cô đó là những tiếng khóc , những tiếngthan vãn đau đớn . Đám cưới của cô , người cha không đến dự .
19 tuổi , cái tuổi 19 với những người con gái khác là cái tuổi đi vào ngưỡng cửa đại học , là cánh cửa để hướng tới 1 tương lai tươi đẹp , thế nhưng với cô thì cánh cửa tuổi 19 là 1 cánh cửa chật hẹp , sâu thẳm trong bóng tối khi về nhà chồng
Sống chung với nhau , thật dễ nhận ra , Thế đã biết mình bị lừa , Thế lấy cô chỉ vì bà mẹ thúc giục lập gia đình vì Thế cũng đã ngoài 30 . Cả 2 không hạnh phúc với nhau , họ sống như vợ chồng nhưng đối xử vớinhau cứ như kẻ xa lạ .
4 tháng sau . Cô nhập viện vì đau đẻ , Thế tuy không là cha đứa bé nhưng lúc này anh cũngphải có trách nhiệm bên cạnh cô. Các bác sĩ , y tá đưa cô vào phòng sanh , những tiếng la quằng quại cùng cơn co thắt dữdội khiến cô như muốn tắt thở mấy đợt . 1 tiếng , 2 tiếng rồi 3tiếng trôi qua . 1 đứa bé gái đã chào đời . Thật , quả thật nó xinh xắn đáng yêu và đẹp như mẹ của nó vậy . Nhưng kì lạ thay , nó lại không khóc . Nó vẫn nhắm nghiềm mắt lại khiến các bác sĩ bất ngờ kèm theo lo lắng , không lẽ đứa bé đã chết sao ? Họ làm mọi cách để đứa bé bật tiếng khóc nhưng không thành công . Các bác sĩ nhìn nhau rồi lại nhìn về cô , đôi mắt họ trở buồn . Hình như hiểu chuyện khi không nghe tiếng khóc của con , nước mắt cô tuôn rơi , cô nắm chặt lấy cánh tay bác sĩ
- Làm ơn ! Làm ơn cứu con tôi đi, làm ơn đi mà …
1 phút sau , vẫn không có tiếngkhóc , các bác sĩ dần buông xuôi . Chợt , họ nghe tiếng hô hoán của y tá
- đứa bé … đứa bé mở mắt , nó không khóc mà mở mắt , nó còn sống…nó còn sống !
Ôi ! 1 niềm vui như vỡ òa cả căn phòng , đứa bé vẫn còn sống , nhưng thật kì lạ là nó không khóc , nó mở mắt nhìn bác sĩ , ánh mắt rất đẹp , rất đẹp cứ nhìn vị bác sĩ 1 cách chăm chú . Cô ẵm nó vào lòng ,cô ôm nó , âu yếm nó và cô lại òa khóc trong sự sung sướng , cô đã được làm mẹ , đã được hưởng trọn cái hạnh phúc thiêng liêng đó . Cô nhìn vào ánh mắt của nó , cô cất tiếng gọi con
- Nhật Nguyệt ! Mẹ sẽ đặt tên con là Nhật Nguyệt
Nhật Nguyệt , 1 cái tên thật đẹp , phải chăng cái cô muốn là sự bao bọc của vũ trụ cho con gái cô ?
1 năm trôi qua….
1 năm tuổi , đứa bé cũng chẳngkhóc , chẳng cười , cô bắt đầu lo lắng cho nó , cô đưa nó đến bệnh viện để khám , các bác sĩ cũng không giải thích được tại sao nó lại không khóc không cười mặc dù tình trạng sức khỏecủa nó rất tốt .
Năm nó lên 3 tuổi , nó vẫn vậy, khuôn mặt nó cứ trơ ra , nó đãnói được khá rành rõi nhưng vẫn phát âm sai vài từ . Cô vẫnvui khi có nó bên cạnh mặc dù hoàn cảnh gia đình của cô và người chồng bất đắt dĩ khó khăn . Từ ngày cô lấy chồng thìcô tiều tụy đi rất nhiều , Thế thìchỉ đi làm công việc phụ hồ , chăm vườn , bốc vác . Còn cô cũng phải lao đầu vào kiếm tiềnkhi đi làm ở đợ cho 1 gia đình nhà giàu , làm hết buổi cô lại lôi chiếc xe bắp nướng ra bán cùng với đứa con gái mới được 3 tuổi . cuộc sống mưu sinh khó khăn , xã hội chen chúc chà đạplên nhau mà sống làm cho giá trịcủa con người ngày 1 giảm đi , cái cô cần bây giờ chỉ là làm saokiếm đủ tiền cho gia đình có 1 bữa cơm no đủ , để chăm sóc mẹ chồng già yếu .
Năm Nhật Nguyệt lên 5 , 1 biếncố xảy ra , mẹ chồng của cô qua đời vì bệnh . Họ hàng 2 bênđến chia buồn , người thân của mẹ chồng cô lăn dài hòn nước mắt , chồng cô là Thế cũng không qua khỏi cơn sốc bất ngờ, anh ta quỳ xuống trước cơ thể người mẹ già mà khóc rồi lại gào lên 1 cách đau thương . Cô cũng khóc , mà thật sự cô không biết mình khóc vì điều gì? Vì cái trách nhiệm là 1 người vợ , 1 người con dâu sao ?
Nhật Nguyệt đứng chơi gần đó, nó thật sự vô cảm hay do nó không nhận biết được mọi chuyện xung quanh vì còn quá nhỏ . Mọi người ai cũng nhìn nó và cảm thấy lạ khi đứa bé mất bà mà lại thản nhiên chơi đồ hàng .
Chơi chán chê , Nhật Nguyệt nhìn những người trong nhà 1 cách lạ lẫm , ngây ngô , đó là lần đầu tiên nó thấy nhiều người như vậy trong nhà , họ đứng trước cơ thể người bà củanó mà khóc sướt mướt , Nhật Nguyệt thấy lạ , trong suy nghĩ trẻ con của nó , nó không hiểu tại sao ai cũng nhăn nhó mặt mày , nước mũi , nước mắt cứ ào ra . Cũng phải thôi , bởi vì trước giờ nó có biết khóc đâu, nó cũng chẳng thể biểu cảm được khuôn mặt của mình như những người khác . Nó chỉ đứngđó nhìn trân trân mọi người cùng đôi mắt trẻ thơ vô hồn . Nó không biết khóc .
Su cái ngày mẹ của Thế mất , anh đau buồn được 1 tuần thì quay lại làm việc . Công việc của Thế vẫn chỉ là phụ hồ , bốc vác , làm thuê để kiếm sống . Niềm an ủi duy nhất của Thế chỉ là Nhật Nguyệt . Tuy đứa bé không phải con của anh nhưng anh lại thương yêu nó hết mức , anh không kì thị , không ghét bỏ nó , tự hỏi liệu có bao nhiêu người sẽ làm được như thế đây ? Khi sự ích kỉ của con người về vật chất lẫn những tình cảm ngày càng tăngthì có 1 người như Thế thật đáng để học hỏi . Sau những buổi chiều đi làm về , Thế lại bồng Nhật Nguyệt lên , chơi đùa với nó . Rồi anh lại cõng nó đi vòng vòng xóm nhỏ hát những bài hát ngây ngô của con nít cho nó nghe khiến những người cha trong khu phố bé tẹo ấy cũng lấy lòng yêu mến tình cảm mà Thế dành cho đứa con gái của mình .
Còn về Nhật Nguyệt , tuy nó không thể cười không thể khóc nhưng trong lòng nó nảy lên 1 cảm giác thích thú , nó cảm thấy tràn đầy sự yêu thương của người nó gọi là cha . Nó thật sự thương Thế lắm , nó nóivới Thế rằng :
- Bố ơi ! Con yêu bố lắm , yêu bố hơn mẹ cơ
Thế chỉ mỉm cười hạnh phúc và đáp lời con bé :
- Bố cũng yêu con , mẹ cũng yêu con nữa
Nó lắc đầu và nói :
- Không ! Mẹ không yêu con , mẹ không chơi với con !
Thế cũng im lặng , anh không trả lời nó nữa . Thật , quả thật với suy nghĩ của 1 đứa trẻ thì Nhật Nguyệt nói đúng . Mẹ của nó làm gì có thời gian chơi với nó đâu , mẹ của nó bây giờ chỉ sống xung quanh cái cảnh kiếm đủ miếng cơm manh áo lo cho cái gia đình nhỏ bé khó khăn của cô thôi , thời gian đâu nữa để có thể cùng nó đi mua nhữngmón đồ chơi mà nó yêu thích , thời gian đâu nữa để may cho nó 1 cái áo đẹp , thời gian đâu nữa để ôm nó vào lòng thủ thỉ những câu yêu thương . Vậy hóa ra cô ta là người thất bại , thất bại trong việc làm mẹ . Vì cô ta quá trẻ và không có kinh nghiệm hay tại cuộc sống bôn ba của xã hội đã tước mất đi nhiệm vụ làm mẹ của 1 cô gái ?
ú xê la bùm ba là bum,ba
càng dê má la càng ghê,ế hê
là ghê,bum là bum,ba dê má la
um sùm.....

Hãy Ắn THANK Nếu Bạn Cảm Thấy Thích Bài Viêt Này
Bekvam
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️9/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸84/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 125554)

Re: Hay ban cho toi 1nu...Cuoi

#2 » Gửi bài gửi bởi dinoxlc » 01/12/2012 09:18 » @125587

thang kia khon nan,chuyen dai doc nhuc mat qua
[download=purple]Xanh lè....[/download]
dinoxlc
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸19/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phù Vân Tán Tuyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Unknown / No Data - 125587)



Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất