Chap 41
Vậy là quay đi quay lại cũng thấm thoát hết 3 tuần bên em. Nếu tính xa hơn chút thì gần mấy tháng chơi quen em. Đôi khi tui cũng mường tượng lại cái khung cảnh ngày đầu tui gặp con bé tại bên xe cũng giống như thỉnh thoảng khi viết chap tui cũng xem lại những chap đầu tui viết... Quả thật thì ở em, tui hơi khó tin vì em đã thay đổi gê gớm như vậy 1 cách chóng mặt. Nhiều khi cũng tự đặt câu hỏi, nếu như tui gặp em sớm hơn... Gặp em vào cái khoảng thời gian em vừa chia tay bạn trai thì chắc em sẽ ko dính vô cái nghề oái ăm đó. Nhưng nghĩ lại cũng chưa chắc, nếu như tối noel đó tui ko quỡn mà bỏ mặc em ko tò mò chuyện bá tánh thì chắc tui cũng chả có cớ để đc gần em. Đối với những người con trai khác, đối với họ, em thực sự khó gần lắm, em luôn tỏ ra thờ ơ với bọn nó. Ngẫm lại mới thấy đôi khi người ta họ có cái duyên mới gắn kết đc với nhau chứ ko thể ko ko lao xộc tới rồi nói anh muốn làm quen với em. Theo như kế hoạch tui đã vạch ra cho các bạn biết thì đến tuần thứ 4 thì tui sẽ giúp em đứt luôn cái nghề và nhất là cái tính hở 1 tí nông nổi rồi trở chứng nhõng nhẽo vác thân đi làm gái... Nhưng sẽ ra nghĩ lại chắc khỏi cần vì tui thấy tính nết của bé Nhi có vẻ cũng thuần phục được rồi. À quên kể các bác chuyện này, có lần đi uống nước, tui với em có tâm sự về chuyện 2 đứa Cũng vô tình thôi, tự nhiên bé Nhi hỏi tui: - Anh nè - Sao em, gì mà đang vui vẻ, tự nhiên cái giọng nghiêm trọng thế này - Chơi với em 1 trò được ko? - Á đù, hôm nay hứng chí còn rủ anh chơi với em nữa hả - Ừa, tất nhiên gòi, mà trò này hay lắm, bạn em mới chỉ em xong - Đâu, trò gì đâu, kể nghe thử - Tui nhấp ngụm cafe rồi lót dép hóng - Trò này là như vầy nè, người ta gọi là trò nói thiệt, mỗi người sẽ hỏi mỗi người 1 câu hỏi và bắt buộc người kia phải trả lời thiệt lòng của mình - Vậy là dù hỏi cái gì cũng phải bắt buộc trả lời thiệt à - Tất nhiên gòi- Bé Nhi thản nhiên đáp - Lỡ em hỏi mấy cái thầm kín của anh, sao mà anh dám chơi - Hihi, ghẹo hoài, chơi đi nha - Bé Nhi năn nỉ với cái giọng õng ẹo mà làm tui nổi cả da gà - Ừa... Rồi rồi, mà em hỏi trước đi, chắc em bày trò này em thủ hàng sẵn rồi hen - Hihi, rồi em hỏi trước nhé. Từ xưa đến giờ thì anh yêu tổng cộng bao nhiêu người rồi - À đợi anh, đợi anh đếm - Rồi tui xòe bàn tay ra, đầu ngẩng lên trên ra chiều suy nghĩ - Anh yêu má anh là 1, ba là 2, chị 2 là 3, chị 3 là 4, chị tư là 5, cu Bo là... - Trời đât ơi, ý của em hiểu là anh yêu bao nhiêu người con gái rồi đấy... Thế mà anh cứ trả lời gì đâu ko à, đàng hoàng xíu coi, oánh chết bây giờ- Bé Nhi giơ cái nắm đấm ra hù tui - Nếu thực sự mà nói thì yêu ko tính em thì chắc chỉ có 2 người thôi, 1 người hồi anh học cấp 3, và 1 người hồi anh học trung cấp - Ừa, rồi đến anh hỏi em đi - Chà chà, hỏi gì đây trời, tui gãi cằm suy nghĩ, à đúng rồi, vậy nói cho anh nghe cái cảm giác mà lần đầu gặp anh, em nghĩ anh như thế nào? - Hihi - Bé Nhi bụm miệng cười - Muốn nói thật hả? ko được quê đó nha - Ờ, ko có quê đâu, anh quê là khó huề lắm - Hì, thì cái buổi đầu tiên gặp anh, tự dưng khuya khoắt, lợi có thằng cha nào mon men đến gần bắt chuyện, người thì nồng nặc mùi rượu, rồi đòi mượn điện thoại, làm có ấn tượng xấu về anh quá chừng luôn á. Hên là vắng người em ko dám chửi, chứ có ai bên cạnh là em la lên rồi. Nhưng đó là phản ứng lúc đầu thôi chứ về sau tự dưng lại cảm thấy giọng nói anh có vẻ gần gũi, tạo cho người ta cảm giác thân thiệt nên cũng đỡ sợ chút chút. - Haha, vậy giờ thì sao - Tui hỏi tiếp - Đợi câu sau đi, giờ đến em hỏi tiếp, anh yêu em vậy có coi thường em chút nào khi biết qua khứ em từng là gái đứng đường ko? - Anh đến với em xuất phát là từ 1 người bạn, 1 người anh, thì anh đã chả quan tâm vấn đề đó rồi huống hồ là bồ em, hỏi nhảm quá nha - Hihi, em hỏi cho chắc thôi, rồi anh hỏi em tiếp đi - Nếu như 1 ngày nào đó, mà nó làm cho em shock, hụt hẫng như mỗi tình đầu, vậy em có quay lại cái nghề đó nữa không? - Ko, chắc chắn là không - Bé Nhi trả lời dứt khoát luôn và ngay - Chắc chứ? - Tui hỏi lại - Chắc chắn ạ - Bé Nhi gật đầu cái rụp - Bây giờ thì em biết bản thân mình có giá trị như thế nào rồi, em đã hiểu cái nhân cách của 1 người con gái nó mong anh như thế nào rồi, nó từng vỡ và em đang từng ngày nhặt từng mảnh để dán lại, từ còn nứt nhưng ít ra nó ko có bấy nhầy như xưa - Chà chà, dạo này có vẻ nói chuyện triết lý sâu sắc quá nhỉ, trả bé Nhi ngày xưa lại cho tui dùm đi...
- Haha, ai biểu mấy cuốn sách của anh nó hay mần chi, em đọc sắp xong rồi đấy, chuẩn bị kiếm thêm cho em đọc đi - Ừ, đọc xong thì anh đưa sách khác mà đọc, rồi tới em hỏi đi - Dạ, vậy Giữa tình yêu và Thành đạt, anh sẽ lựa cái nào nếu đc chọn 1 - Haha, chơi khó anh quá ha... Nói em nghe, từ nhỏ anh đã có 1 ước mơ, à ko cái này phải nói 1 mong muốn. Là nếu 1 ngày nào đó, anh gặp phải 1 người con gái anh thực sự yêu thì anh có thể đánh đổi cả gia tài mà để có thể được bên cô ta ^^! - Có mới nói đó nha - Bé Nhi lườm lườm ghẹo tui - Thiệt mà, anh có suy nghĩ như vậy từ nhỏ đến giờ, rồi đến anh hỏi nhé - Dạ - Bé Nhi lấy 2 tay chống cằm, mắt nheo lại hóng tui hỏi - Nếu 1 ngày nào đó, anh ko còn ở bên em, thì em sẽ như thế nào Bé Nhi trầm ngâm suy nghĩ 1 hồi rồi trả lời - Em cũng không biết, tại chuyện chưa xảy ra, em cũng chưa biết sẽ ra sao nữa, mà chắc lúc đó em sẽ khóc nhiều lắm rồi sau đó ra sao thì em ko lường trước được... Mà anh làm gì hỏi kì quá vậy, ko được nói vậy nữa nghe chưa - Hihi, dạ biết rồi chị 2 - Tui cười cầu tài, xua tan cái bầu không khí hơi bị trùng xuống sau cái câu hỏi trớ trêu ấy. ít ra thì ngay lúc đó của tui và hiện tại đối với các bạn thì cũng mom men biết được cái viễn cảnh sắp tới thì bé Nhi sẽ ra sao rồi đó... Tui thì còn đang lo con bé sẽ làm cái gì dại dột nữa ko đây... Bởi vậy từ giờ đến ngày đó tui luôn cố gắng làm cho bé Nhi cứng rắn, đừng quá lụy vào tui quá cái trò chơi nói thật đó thì tui chỉ nhớ đến những ý chính tui kể các bạn nghe thôi, còn về sau thì 2 đứa ngày càng hỏi nhau những câu vớ vẩn ko chịu được, tui xin phép ko tiện kể ra... Mắc công tui mất hình tượng với các bác
Bước sang tuần thứ 4, có lẽ kế hoạch như dự định nên drop này. Tui sẽ nhảy qua bước hướng em thành 1 con người tự lập, xài tiền bằng của chính mình làm ra, bước đầu tiên là sẽ nhồi cho em cái tư tưởng của 1 người kinh doanh bằng những quyển sách "Dám Thất Bại, " Những người phụ nữ làm thay đổi thế giới", Người bán hàng vĩ đại nhất thế giới", đây là những quyển sách tui phải lùng xục ở mấy hiệu sách và cảm thấy phù hợp với con bé mà mua về. Và tất nhiên mấy cái này chỉ là mớ lý thuyết, đọc rồi hiểu chứ chả làm chả 1 ai đó giàu liền hay sao sao đó, nhưng ít nhất là nó đánh vào cái tư tưởng của người đọc, cái thái độ tích cực hơn về chuyện kinh doanh, cách ứng xử... V... V...
Sau khi để cho con bé 3 ngày trời vùi mài kinh sử, vào 1 ngày đẹp trời tui xin về sớm hơn mọi khi và chở bé Nhi ra KCN biên hòa, đứng trước cổng công ty Taiwan vina để hóng gió, nói là hóng gió nhưng có chủ đích của tui - Ủa bộ hết chỗ đi chơi rồi hay sao mà ra đây chơi vậy anh - Bé Nhi ngôi trên chiếc xe của tui, đung đưa đôi chân, hỏi tui - Hì, hít mùi khói xe riết cũng chán, dẫn em vô đây hút mùi hóa chất của mấy nhà máy thải ra cho đổi vị đó mà - Xí, người gì mà ác nhơn thấy sợ - Bé Nhi ra vờ trách móc với khuôn mặt đểu giả 2 đứa ngồi nói chuyện xàm xàm với nhau 1 tí thì công nhân trong cty bắt đầu tan ca. Khung cảnh thì chen chúc nhau, người này chen người nọ, công nhân công ty này khá là nhiều các bác à, gần chục ngàn người đấy. Có những con người họ hối hả ra về để trên tay cầm bó rau được bán trước cổng, có người thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đã được thoát ra khỏi cái địa ngục ít nhất là đối với họ, người việt nam mình, ít ai coi công ty là nhà mà bám trụ trung thành sống chết với nó lắm Tui khều bé Nhi mà nói - Em thấy người ta tan ca về ko? - Ờ ờ dạ thấy, đông qua trời vậy nè trời - Ừ, em có thấy họ quá giống nhau ko? - Giống nhau ở điểm gì? - Họ đều mang màu áo giống nhau, đều lai lưng ra 1 ngày 8 tiếng trong đó để làm việc, cốt đến cuối tháng có được đồng lương rồi lại chi hàng đống tiền chi phí sinh hoạt, trong khi 1 ngày họ làm cả đống công việc. Nhưng họ đều tự hào vì công việc mình làm, họ bỏ sức lực ra để có đồng tiền đượm mùi mồ hôi của mình - Bé Nhi thì giờ này im lặng suy nghĩ - - Nhưng tiếc 1 cái, là họ ko có học em à, cũng vì ngày xưa điều kiện khó khăn nên họ có điều kiện, nên bây giờ ko có bằng cấp gì trong tay, họ đành phải chấp nhận cái công việc hiện tại. Em thua họ ở cái em vẫn còn ăn bám từ tía má em, nhưng cũng rất may mắn là em vẫn còn cơ hội để nắm lấy. - Giá như anh nhỉ, giá như hồi đấy em ko nghỉ học, thì chắc giờ này em đâu có vật vờ như thê này? - Ko có gì là quá muộn đâu em à, bạn anh có dạy tại một trung tâm giáo dục thường xuyên, nó kể có cả 1 ông gần 40 tuổi còn đi học đó thôi - Dạ vâng - Em đừng nhìn anh như vậy mà nghĩ trước đây anh sướng, hồi học cấp 3, 3 tháng hè, anh đều đi làm đủ thứ việc để kiếm tiền đặng gửi mẹ để đầu năm có tiền mua sách vở đó - Ủa, nhà anh lúc đó khó khăn lắm hả - Ko, dư dả là đằng khác, nhưng anh thích làm vậy, ít ra anh trân trọng sách vở bút thước của mình vì nó là mồ hôi mình làm ra nên anh quý lắm - Vậy anh làm những gì? bé Nhi tỏ vẻ tò mò - Phụ hồ cũng có, đi lơ xe, bán vé số, đi đào cống, bán báo, bốc vác, giao hàng, phụ nhà hàng, phụ quán cafe... Hầu như anh đều có nhúng tay quá hết rồi - Trời đất ơi, gì mà làm nhiều thế vậy - Có làm rồi thì mới biết cái khổ của nó mà biết lo học lo làm nếu ko muốn tương lai mình sẽ gắn bó với mấy cái nghề đó chứ - Hì, xem ra tưởng anh học xong rồi đi làm công ty, rồi thăng tiến lên lương cao, ai ngờ mấy cái nghề đó mà anh cũng trải qua rồi hen - Haha, đôi khi nhờ mấy công việc đó, anh mới được ngày hôm nay đó... Thôi chay đi đâu hóng gió rồi kiếm cái gì ăn đi, anh đói quá - Dạ vâng, hì Rồi sau đó 2 đứa đi lòng vòng bát phố rồi kiếm gì ăn... Vậy là kế hoạch hướng nghiệp cho em bước đầu coi như cũng xong... Tui cũng đã cố làm cho bé Nhi hiểu được tui muốn nói... Coi như khai thông cái tư tưởng của em... Còn bước thứ 2, tui sẽ cố gắng tìm hiểu về em thích cái gì để có thể cùng em tạo ra bước đi khác... ít nhất là trong vòng 4 tuần cuối... 4 tuần mà sau đó em phải tự mình đứng vững cứng cỏi giữa cuộc đời này mà ko còn đôi bàn tay tui dìu dắt trên mỗi bước chân nhỏ nhắn của em... Cố lên nhé cô bé mùa đông của anh... Đừng làm anh thất vọng, anh biết đó ko phải là thói quen của em ^^!
Chap 42
Sau cái buổi chở bé Nhi vô KCN mà tâm sự với em, tui coi như là 1 màn dạo đầu để khai thông tư duy cho em. Theo tui được nghĩ, em hoàn toàn có thể kiếm tiền từ công sức mình làm ra. Việc học của em cũng quá nhẹ nhàng vào các buổi tối 3, 5, 7 ở trung tâm anh văn, và cũng chẳng bao lâu nữa cũng kết thúc khóa học. Ngoài việc đó ra, em hoàn toàn rảnh rối ăn ở không, không thì cũng đi chơi với bạn bè và với tui. Các bạn đừng nghĩ tui ép con bé kiếm tiền quá sớm, bé Nhi khi ấy cũng đã 18 tuổi rồi, nghỉ học từ năm lớp 10. 1 tuần chỉ bỏ ra có 6 tiếng để học. Nếu như các bạn, bạn sẽ làm gì vào những thời gian rảnh rỗi còn lại. Và đó chính là lí do tại vì sao, ở kế hoạch tiếp theo, tui lại muốn bé Nhi kiếm tiền bằng đôi tay của mình. ít ra sau này, em nó sẽ không phải phụ thuộc vào người bạn trai của em từ đồng tiền của họ. Theo tui suy nghĩ, con gái đừng quá phụ thuộc vào đồng tiền của bạn trai mình, xem họ như cái máy rút tiền ATM thì đừng trách bọn con trai xem lại họ như cỗ máy tình dục, phũ lắm. Vài bữa sau, vẫn giống như mọi hôm như thường lệ, vẫn đợi em tan học ở trung tâm, tui lại chở em đi khắp phố phường để hóng gió, nhưng hôm nay, tui ít nói chuyện hay tâm sự với em, mà chủ yếu tìm hiểu sở thích từ em. Có rất nhiều người biết phát huy sở thích của mình để định hướng cho công việc của tương lai mình sau này, vì khi đó, cảm giác được làm 1 công việc mình yêu thích sẽ rất đam mê và có trách nhiệm với nó. Rất tiếc là từ hồi tốt nghiệp lớp 12 tui lại ko được như vậy, cũng vì khi ấy tui ko có ai định hướng cho tui 1 tí tẹo gì chỉ có ba tui phán: Tướng ta mày nhỏ con vầy sao vào mấy cái ngành Kỹ thuật được, cực nhọc lắm, thôi nghe lời tao, theo ngành hóa chất đi, ở trong phòng thí nghiệm nó khỏe hơn mày à, trong khi ấy tui chả có tí hứng thú nào với môn hóa chất kể từ năm lớp 9, nhưng tui lại được cái may mắn là sau này tui lại biết cách cái phát huy cái thế mạnh mồm mép mình ở công ty... Đùa thôi chứ 1 phần cũng do có tay nghề nữa chứ giỏi nói ko giỏi làm cũng ko xi nhê với các nhà tuyển dụng đâu Cầm ly bơ dằm nhiều sữa trên tay, bé Nhi thưởng thức nó say xưa, cứ nhìn tui rồi cười khúc khích bên ly cafe mà tui cứ há mỏ chờ nó rơi từng giọt lỏng tỏng xuống cái ly - Em nói rồi mà, gọi cái gì người ta làm mau mau mà uống, cứ khoái uống cafe ko hà - Bé Nhi ghẹo - Kệ anh à nha - Tui trả treo - Ờ kệ anh, chắc em ăn xong rồi đi về ngủ 1 giấc, sợ nó còn chưa xong nữa đó, haha - Bé Nhi nheo mắt lại mà cười chế giễu cho cái sự dại dột khi tui gọi cafe phin - Thì ko có cafe, anh uống trà đá đỡ vậy - Nói xong, tui chộp ly tẩy nốc cái ực cho bõ ghét - Mà anh nè, coi bộ cái quán này, ae mình đi riết chắc chai mặt luôn he, ghé người ta quài - Ừ chắc ko có 2 đứa mình ngày nào cũng ghé, chắc họ ế dẹp tiệm luôn đấy chả đùa - Xí, nói quá ko à - À quên mất, anh có chuyện muốn hỏi em nè gái - Hả chuyện gì, mà thấy mặt anh nghiêm trọng thế - Bé Nhi tròn mặt nhìn tui, tay vẫn dằm dằm ly bơ trên tay - Ngoài việc em thích hát nhảm, thích giao tiếp với anh bằng tiếng Anh, thích ăn vặt, thì em còn thích gì khác không? - Ummmmmmmm, dạ... ... Có chứ - Bé nhi ngâm ngưa rồi trả lời - Vậy chứ em thích cái gì nữa? - Thích anh, haha - Uầy, ko phải - Tui phủi tay - ý anh là bản tính của em thích cái gì cơ - À, để em nghĩ xem, em thích đọc sách nè, thích make up nè, và thích mua sắm Nghe con bé nêu ra 3 cái thích mà tui chả tìm đc mối liên kết cho cái nghề tương lai của em. Nhưng cũng bất chợt, nhìn con bé ăn mặc, tui lại lóe lên trong đầu 1 suy nghĩ thần thánh - Vậy chứ em thích mua sắm, vậy em có rành về cách ăn mặc của giới trẻ thời này ko Nghe tui nói xong, bé Nhi liền đứng dậy, đung đưa, vặn mình qua, vặn mình lại như show cái dáng của em nó cho tui xem rồi nói - Nè, anh nhìn thử coi, thấy em ăn mặc hợp mốt ko? Nói nhỏ cho anh và các bạn biết thôi nhé, ko được nói ai biết nghe chưa? ngay từ nhỏ, đồ của em là do em tự đi mua hết đó, hổng cần ai dẫn đi lựa cùng đâu đó, ngược lại em toàn dẫn bọn bạn đi mua đồ rồi tư vấn cho bọn nó đó - Bé Nhi nói cái giọng tự hào hết sức về cái thành tựu mà con bé đạt được Mà ngẫm lại, con bé quả thật có cái mắt thẩm mỹ về thời trang thật, chưa bao giờ thấy em nó mặc đồ bê bối khi ra đường. Lúc thì quần jeans rách rất cách điệu đi với cái áo thun tay dài bó sát người, khi thì bộ váy đen cách đầu gối cả gang tay đi kèm cái áo khoác nho nhỏ với đôi guốc cao gót, khi thì đơn giản với quần jeans ngắn với áo thun đi cùng đôi giày nỉ. Kèm theo đó là 1 mớ phụ kiện linh tinh như dây chuyền, bông tai, đồng hồ, lắc chân mà con bé kết hợp rất chuẩn. Ngẫm lại, có vẻ con bé ăn mặc rất hợp mốt, dù cho tui ko biết trào lưu giới trẻ khi ấy là gì, nhưng nếu 1 người ngoài nào đó nhìn em thấy sẽ thấy em nó rất là phong cách, nổi bật giữa đám con gái còn lại. Tự nhiên tui lại cảm thấy sự hưng phấn gì đó từ trong thân tâm, ít ra thì cũng biết được con bé có tài về khoản ăn mặc... Sau buổi tối hôm đó chở em về, tui mỉm cười đắc chí vì biết được việc mình sắp phải đi gặp 1 người. Coi bộ cũng hơi lâu rồi tui cũng chưa gặp nó, thằng Minh, thằng bạn chí cốt thời học trung cấp với tui, từng 1 thời ở chung phòng trọ, gói mì cưa đôi, ly rượu cắn nửa, cũng từng bị ăn đập oan chung với tui, đồ đạc cũng được 2 đứa xài chung với nhau. Sau khi ra trường, với bằng khá trong tay, tui và nó có 2 ngã rẽ khác nhau. Tui an phận thủ thừa nộp đơn vào công ty an phận kiếp công nhân, còn thằng Minh thì không như vậy, nó ko theo nghề đã được học mà nhảy sang nghề tay trái... Thích kinh doanh buôn bán tự mình làm chủ. Khi ấy mỗi đứa 1 ngã nên tui ko theo dõi được quá trình nó khởi nghiệp ra sao, như thế nào. Nhưng cứ đến mỗi lần tết, nó đến nhà tui chúc tết, tui lại thấy nó ngày 1 khá lên trông thấy, thăm hỏi qua lại, nó cũng chỉ nói sơ là công việc cũng khá bận bịu, do tết nhất hỏi thăm công việc qua loa vậy thôi, 2 đứa tui lại cùng nhau ôn lại những kỉ niệm cũ của 2 đứa, giao lưu vài lon bia. Đến cái tết năm sau nữa thì thấy nó bắt đầu ra dáng dân chơi lắm rồi. Tò mò tui hỏi nó mới khai ra là kinh doanh buôn bán quần áo, giày dép. Đi lên từ từ, thì bây giờ, thì thằng Minh bạn tui đã là ông chủ của 1 shop thời trang cao cấp. Tui nghe nó nói vậy mà cũng chưng hửng, mẹ nó mới có 2 năm thôi mà sao nó lên dữ vậy nè nghĩ lại bạn thân tui khi đó, 2 năm làm việc cũng chỉ dừng lại ở mức nhân viên phòng kỹ thuật thấp hèn thôi. Thiệt là tủi hết sức, nhưng thôi ko sao, thằng bạn mình nó giàu thì mừng cho nó chứ ai đời lại ghen tỵ. Rồi thì có lẽ đó là cái tết cuối cùng 2 đứa tui gặp nhau. Thằng bạn tui thì lại vùi đầu vào công việc, kiếm đầu ra đầu vô, mở thêm các cửa hàng khác cho nên mấy dịp tết tui ko thấy nó ghé tui nữa, lâu lâu có đến nhà nó thăm thì obz nó bảo nó ở trên SG rồi, ít khi về Biên Hòa lắm, có cho số điện thoại, và 2 đứa lâu lâu cũng gọi điện hỏi thăm nhau thôi. Bấm cái số điện thoại mà tui lưu bằng cái tên thân mật: Minh dê... - Alo, Đm mày hả Vượng - Thằng Minh bất ngờ - Ừ, tao nè, dạo này mày khòe không cu - Khỏe như trâu điên đó mậy, mà Trời, má nó, lâu quá mới thấy mày gọi cho tao, đm định mượn tiền phải ko, nói trước mượn vài triệu thì được chứ vài trăm ngàn thì đếu có đâu - Thôi, cái đm mày, suốt ngày nhây nhưa, dạo này mày sao rồi, công việc ổn chứ - Nói chứ cũng lu bu mày à, may cái quen được con ghệ, nó cũng giỏi tính toán thế là có người lo sổ sách hộ, cũng đỡ vã vl mày à- Thằng Minh khoe - Đù má ngon mậy, vậy chừng nào cưới con nhà người ta, chả lẽ tính kiếm osin làm ko lương thiệt à - Tui ghẹo thằng bạn - Haha, nói chứ cũng nửa năm nữa tao cưới rồi, sẵn dịp mày gọi, tiện thể dặn mày nhét heo ngày 5 ngàn trước đi, nửa năm sau, đập heo ra mừng đám cưới tao là được rồi - Cái đó thì không phải lo, chỉ sợ đến ngày đó, quên mẹ cả tao, đếu thèm mời thiệp nó mới căng, chứ mấy chuyện cỏn con đó đối với tao là cái mẹ gì - Haha, đm sao mà dám quên mày, ko khéo lại vác xác lên nhà tao, đòi thiệp ko chừng - Thôi đếu đùa nữa, nói vậy chứ mày rảnh ko, nhậu với tao 1 bữa coi, thèm nhậu mì gọi với rượu đế với mày như hồi còn ở phòng trọ chung quá Minh à - Mẹ nó, mày tưởng tao ko thèm à, nhớ hồi đó quá chừng V nhỉ, cũng chả hiểu sao hồi đó, tao với mày cũng lầy lội gê. Haha, để xem... à... Thứ 7 này đi nhé. Tao về thăm bà già rồi ghé nhà mày nhậu luôn - Ờ, giờ đó là đẹp rồi, đúng ngày hoàng đạo luôn đó bạn - Có cần tao mua đặc sản gì từ Sài Gòn về làm mồi nhậu ko ku? - Thôi đm, vác cái xác qua nhà tao được rồi, để tao ra quán, kêu họ làm chục con chuột đồng cho tao với mày gặm - Haha, được được, đủ má hợp gu tao đấy. Quyết định vậy nhé, có gì khoảng chiều chiều tao ghé, như sơn phết nhà cửa, quét dọn sạch sẽ lại đón mình nhé bạn - Haha, rồi được rồi, con lạy bố. Nhớ đúng hẹn dùm con. Thôi làm gì làm đi, tao làm tiếp đây - Ừ, ku, thôi bye.
Tui với thằng bạn tui thường nói chuyện sock óc nhau như vậy đấy, nếu người ngoài ko quen chắc cũng chả hiểu được mối quan hệ của 2 đứa, 1 phần thì chắc tính nó từ xưa giờ ko bỏ được, còn phần tính tui cũng thay đổi tí nhau sau mấy năm, nên tui nói chuyện với nó giờ có phần ko bén bằng nó. Nhưng chung quy nói chuyện với nhau là vậy chứ bước vô bàn nhật bặt co với nhau thì tui chỉ hạ nó trong vòng 3 nốt nhạc. Nói không phải khoe chứ nhưng đó chỉ là ngày xưa thôi chứ bây giờ tui cũng chả biết nó như thế nào nữa. Về phần thằng bạn tui sắp sửa gặp đây thế là xong. Tạm gác lại, tui muôn gặp nó để làm gì thì để về sau các bạn sẽ rõ thôi. Vậy là còn 2 ngày nữa mới là thứ 7. Hôm đó là thứ 5, tui gọi điện kêu bé Nhi tự về, tui ko đón được vì phải làm thêm 1 số bản báo cáo để ngày mai mang trình sếp. Sang ngày thứ 6, tui tiếp tục đi chơi với bé Nhi như thường lệ nhưng hôm nay thì ko thường lệ như mọi hôm. - Ủa chạy đi đâu vậy anh - Bé Nhi ôm chặt cứng tui từ phía sau, rướn cái cổ lên mà hỏi tui - À hôm nay anh lãnh lương. Nên dẫn em đi mua đồ cho 2 đứa mình luôn - Tui nói xạo chứ lúc đó cũng đói chết bà, nói xạo kiếm cớ theo ý đồ thôi - Chời ơi chời, ghê ko, lần đầu tiên thấy anh dẫn em đi mua đồ đó nha - Em nói câu đó làm anh tủi quá nha, cứ y như anh ki bo với em lắm ko bằng - Hihi, em xin lỗi mà, thương thương, anh chàng đẹp trai ko được giận nghe ko - Vừa nói con bé thò tay lên trên nựng cái má tui - Quê rồi, cứ giận đấy - Tui giả vờ hờn dỗi kiểu trẻ con - Em thách anh giận em đấy, anh giận em thử coi, em nín thử tự tử cho anh xem - Haha, xạo quá má ơi, nín thở sao tự tử được - Tui buồn cười vì câu đùa con bé - Hehe, anh cười rồi nha, cười là ko được giận, hihi, mà mua đồ gì vậy anh - Thì mua đồ cho em với cho anh luôn - Mà thôi, mua cho em làm gì, đồ em quá trời, anh thiếu thì em cho anh bớt mà mặc - Ơ, vừa mới thôi giận... Giờ muốn... - À thôi à thôi, chạy xe đi, hihi - Bé nhi ngắt lời tui rồi cười cầu tài... - Quán này được ko em - Tui ngoài lại hóng bé Nhi sau 1 hồi chạy xe - Thôi, thôi đừng ghé quán này. Nhìn to vậy chứ bán đồ vừa xấu vừa mắc, anh chạy tiếp đi, đến đường Võ Thị Sáu, anh rẽ trái nha, em chỉ anh cái shop này - Vậy hả, ờ cũng được chạy 1 hồi như lời con bé chỉ rút cục cũng đến - Đây, nó nè, tấp vô đi anh - Bé Nhi chỉ tay vô cái shop quần áo. Cởi nón bảo hiểm rồi rút chìa khóa nhét tui, túi nắm tay bé Nhi đi vô cái shop đó lựa đồ *Dạ chào anh chị, anh chị muốn mua quần hay mua áo ạ - À, quần jean em *Dạ, dãy này là trưng quần jeans nè anh, anh xem thử mấy cái này xem hợp với anh không? đây là loại vải - Dạ khỏi chị ơi, để 2 đứa em tự lựa được rồi, tí có gì hỏi giá em gọi chị - Bé Nhi ngắt lời con nhỏ bán hàng dẻo mồm đang giăng tơ mồi chèo tui *Dạ vâng, em ngồi ngay kia, có gì anh chị gọi em ra cũng được - Con nhỏ bán hàng cươi ngặt nghẽo vì bị quê độ - Em nhìn thử dáng anh xem, cái nào hợp với anh - Để em xem, thôi anh đừng mua quần jeans, anh nên mua quần kaki đi, nó hợp với anh hơn *Dạ, quần kaki nó nằm hướng này nè anh chị - Con nhỏ bán hàng lại mau mắn có cơ hội mở miệng* - Dạ, em thấy rôi chị, cám ơn chị nhiều - Bé Nhi nhìn con nhỏ bán hàng y như con bé đó cướp khách của chính bé Nhi vậy đó - Nhiều loại quá anh chả biết loại nào cả em à - Tui đắn đó suy nghĩ - Tướng anh cao trung bình, hơi đô đô, anh nên chọn kiểu hàn quốc, có túi quần cách điệu, đi với áo sơ mi trắng là hợp với anh lắm đó - Ừa vậy hả, đâu em chọn thử anh cái xem - Mà em sợ, anh mặc đồ đẹp quá, con gái nó kua anh, rồi anh bỏ em thì buồn lắm - Haha, khéo đùa, em yêu của tui, sao tui dám bỏ - Giỡn thôi, đây anh thử cái này xem - Em thấy hơi rộng 1 xí, anh thử cái này xem, quần hàn quốc mặc ôm nó mới đẹp, đây lấy cái này vô thử đi, để đó em gấp lại cho - Cái áo sơ mi này cái cổ nhìn nó kì kì thế nào ấy? thôi đừng lựa cái này - Trời, áo gì mà mấy cái cúc áo nhìn nó ghê thế này, nhìn bựa quá - Nè anh, cái áo này nhìn hợp với anh nè, mang vô thử xem sao - Mà anh nghĩ anh nên mặc áo tay ngắn đi, chứ áo tay dài sắn lên ko hợp với anh, tại tay anh hơi to 2 đứa tui quần nát cái shop người ta, nhìn bé Nhi trong đó y như 1 tay bán hàng hay 1 nhà tư vấn đồ thực thụ lắm lúc có mấy khách hàng nhầm lẫn tưởng bé Nhi là bán hỏi cứ hỏi bé Nhi đồ này đồ kia ở đâu mà bé Nhi chỉ cười thích thú rồi chỉ ra con nhỏ đang đứng ở quầy hàng, chứ em cũng là khách như anh thôi Quần cả gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng chọn được 1 bộ quần áo đi dám cưới, 1 bộ để đi chơi đây đó - Ủa em ko lựa đồ cho em hả - Hì thôi, em đã nói rồi đồ nhà em nhiều lắm mua làm gì nữa Rồi sau đó tui tự để cho bé Nhi hỏi giá, rồi tự kì kèo mặc cả trả giá cả một hồi, cuối cùng con bé cũng chịu khuất phục trước cái giá trốt hạ của bé Nhi. Nếu ko muốn để bé Nhi nắm tay tui ra về tay ko và quẳng lại mớ quần áo vừa lựa Sau đó 2 đứa tui lết ra quán nước cũ hay ngồi 8 với nhau - Coi bộ có vẻ em rành mấy vụ quần áo này ghê hen - Trời, em mà - Bé Nhi ra giọng tự đắc - Anh nói nè, anh thấy em thích hợp với việc buôn bán mấy cái quần áo đây Nhi - Em đó hả, hihi, anh giỡn hoài, em có biết gì về kinh doanh này nọ đâu - Thì em cứ thử xem sao, có anh bên cạnh mà lo gì - Thôi ko được đâu anh ơi, anh thử nghĩ coi, phải có mối mình mua thì bán mới có lời, rồi còn cả việc kiếm khách nữa, rồi cả tiền vốn nữa, chứ việc bán này nọ thì với em cũng ko quá khó khăn. Em lo khoản đó thôi. - Vậy chứ nếu anh nói anh giúp được em thì sao? - Trời, anh ko đùa em đó chứ, hix. Quả thực em cũng muốn làm cái gì đó để kiếm tiền lắm mà sợ mình ko có đủ can đảm đâu anh ạ - Hì, Thất bại là mẹ thành công mà, phải tập té thì mới biết cách tập đi chứ - Hihi, hôm nay anh làm em bât ngờ quá, mà em nói trước, em chỉ có khoảng 10 tr làm vốn thôi đó, em sợ ko đủ đâu, có cần em bán xe ko? - Thôi, điên hả, bán cái gì, muốn bị tía em rầy chết à, mà 10 tr đó đâu ra em có. - Thì tía má gửi em, gửi riết em có xài hết đâu, nên em cất, giờ cũng ngot nghét được chừng đó. - Coi bộ em cũng biết để dành nhỉ. Mà thôi trước mắt cứ cất 10tr đó đi, chưa đến lúc lôi ra đâu. Cứ để đó anh lo cho. - Ơ vậy thì anh gánh hết cho em hả - Hì, đừng quan tâm, anh có cách xử lý của anh, trước mắt thì em cứ chuẩn bị suy nghĩ cách làm sao bán được hàng đi, kiếm trước các mối quan hệ mà em quen tạo mối quan hệ gắn khít với khách hàng trước đi. Sắp sửa em hết được rảnh rang rồi đó - Hihi, anh hù em quài - Thiệt đó chứ, hù cái gì trời - Dạ, có cơ hội thì thôi sợ gì - Ừ, anh tin tưởng ở em... - "hihi, làm anh thất vọng không phải là thói quen của em đâu" - Hà hà, nhớ nói vậy đó... - Hihi
Chap 43
- Bộp - Dậy đi mậy, mẹ rủ tao cho cố rồi lăn ra ngủ à - A ế, ủ á ao au á ậy (vietsub: ai thế, đm sao đâu quá vậy) - Tui nói với cái giọng ngái ngủ - Tao nè, mẹ ngủ gì say như chết vậy, bà già mày gọi mày mãi ko tỉnh, đành phải lên lầu để tao ra tay - Ủa, lên hồi nào vậy, lâu chưa minh? - Tui vừa nói vừa dụi dụi mắt - Mới lên thôi, dạo này tập tạ (cách nói khác của từ xếp hình trong của chúng ta) tại công ty luôn hả mậy, sao chiều về lăn ra ngủ rồi? - Đâu có đâu, đêm qua thức đêm với em yêu, nên ngủ ít, chiều về mệt rồi ngủ lúc nào chả hay - Vậy rồi có nhậu nhẹt gì ko? - Giọng thằng Minh chưng hửng - Có chứ mày, ngồi đó đợi tí đi, thuốc lá để trong hộc tủ đó, gạc tàn để ở góc kia kìa, đừng gạt lung tung, đm éo ai dọn đâu. Tao đi rửa mặt cái- Tui lết cái thân vô nhà vệ sinh - Đù, Mallboro luôn ta, dạo này lên đời rồi nhỉ - Đâu có, tao hút jet thôi, cái này người ta cho tao cả cây, mà lười hút, hút ko hết đấy chứ - Tui nói với ra từ phòng vệ sinh. - Ờ ko hết à, có gì cho tao mấy gói đem về hút phụ mày - Ờ, muốn lấy bao nhiêu thì lấy, chừa lại tao bao đề phòng bất chắc giữa đêm - Haha, đùa tí thôi, lẹ đi mày. Dạo này con ghệ nó cấm nhậu, vã quá mày à. Xin mãi nó mới cho đi đấy - Bình thường thôi cu, mốt cưới đi, nó đeo cái xích vào chân mày, đi làm về bước chân ra khỏi cửa, nó kéo mày như kéo chó vô lại trong nhà đấy - Tui ghẹo thằng bạn - Nó mà làm vậy tao táng nó cắm mỏ chứ ở đó mà xích tao. - Ờ mày ngon lắm thử đi rồi biết, à mà thôi đi lẹ đi. Dạo này tao cũng chưa chích choác ngụm nào. Cũng vã chảy cả ke luôn rồi 2 đứa lết thết xuống nhà, chào bà già tiếng rồi 2 đứa phóng xe ra quán thịt chuột gần đó Mày đi đâu thì đi về sớm dùm tao nha V - Giọng bà già tui nói với - Dạ người đẹp, đúng 11h, con trai của má sẽ trở về với má - Trời, bác gái khó tính ghê luôn đấy, con lâu lâu mới gặp nó lần mà chưa chi đã cấm cản tụi con đến với nhau rồi Mẹ mày, ngày mai nó còn đi làm nữa, đi về sớm hôm, sức đâu mai nó đi làm, à mày dạo này làm ăn sao rồi, lâu quá ko thấy ghé - Dạ bác gái, giờ con trên sài gòn ko à, cũng ít về biên hòa lắm. Vợ con gì chưa Minh. - Dạ chắc vài tháng nữa con cưới vơ rồi Ừ vậy là tốt rồi, ko bù cho thằng Vượng nhà tao mày à- Giọng bà già tui than thở - Thôi má vào nhà đi, đóng cửa hộ con luôn nhá, thôi đi lẹ đi mày, mẹ, lề mề thế- Tui ngoái cổ qua bên trái nói với thằng Minh Ừ thôi 2 đứa đi đi, nhớ về sớm nha mày - Dạ rồi má... - Rồi phóng xe lao đi...
- Ủa lại nhậu quán này à - Ừ, mày còn nhớ nó chứ - Tui hỏi - Sao không mày, nhớ ngày xưa có con nhỏ phụ quán ở đây dễ thương ghê, cua hay đéo dính. Giờ ko biết đâu rồi mày nhỉ - Nó đi lấy chồng mẹ nó rồi, chờ đến phiên mày... - Nghĩ lại hồi ấy nhậu quán này mòn cả *** cũng vì con nhỏ bán quán mày nhỉ - Có mày rủ riết chứ tao hôm hố đek gì, à mày ăn gì tao gọi - Gì cũng được miễn là liên quan tới chuột đồng Rồi sau đó tui gọi vài món nhắm, xong gọi kết sài gòn đỏ ra cho tui với nó cù cưa - Cụng cái mày - Thằng Minh mau mắn - Ừ cụng 100%, ko long đền nhé dân chơi - Tui thách đểu - Ôi xời, nêu cần thiết tao nhai luôn cả đá ấy chứ - Lên sài gòn sống riết, ko biết đô lên đc bao nhiêu đây - Cũng có lên đc nhiêu đâu, làm tối mặt, ăn nhậu toàn xã giao cho vui chứ chả bao giờ tới ngưỡng mà lên - Còn tao thì vẫn vậy mày à, mày nghỉ tao nghỉ, mày thích chơi với tao tới mai tao cũng tiếp - Tui đá long nheo với nó tỏ vẻ bố đời - À mà nói chứ rủ tao nhậu có gì không mày, đừng có nói là không không mấy năm trời ko gặp, tự nhiên nhớ tao rồi rủ nha (tự nhiên nó nói câu này cảm thấy mình tự ái thiệt, giống như là có việc nhờ vả cần tới nó mới gọi nó ấy, nhưng mà đúng như vậy thiệt, lỗi này đúng là thuộc về tui, nhưng vẫn cố gắng nói dối) - Thì lâu quá ko gặp mày, tối kia nằm mơ thấy mày, nên nhớ ra mày nên rủ thôi - Thôi mày đừng có nói xạo nữa, tao nói rồi, mày ko có khiếu nói xạo đi, cứ sống thật với cái tính mày hay sống đi, nhất lại là nói dối trước mặt tao
(mẹ nó ko biết nhìn vậy chứ tui nói dối cũng kinh điển lắm chứ, bằng chứng là tui đang nói dối bé Nhi cả gần 4 tuần trời kia kìa, có bị phát hiện ra đâu) - Ừ, tao có tí việc mày à - Tui bắt đầu ko nói chuyện nhây với nó nữa mà đổi qua cách nói chuyện dạng tâm sự với giọng nói từ tốn - Sao, có chuyện gì - Nghe nói mày đang nắm mấy cái shop lớn trên Sài Gòn phải ko minh? - Tao đó hả, mấy cái shop của tao, tao cho người tao quản lý rồi, tao giờ thì chủ yếu là làm đại ý cho quần áo xuất xứ từ Quảng Châu, rồi phân phối cho mấy đại lý khác luôn, hàng nào ngon, đẹp thì tao chuyển về cho shop của tao - Đù giờ lên cả chức đó luôn rồi à - Tất nhiên, làm được cái gì thì cứ ráng làm chứ mày, ai lại dậm chân tại chỗ - Còn mày dạo này làm gì rồi V - Tao à - Vẫn công ty cũ mày à, nhưng được cái làm lâu năm thành cọp, mà tao nghĩ chắc hết năm nay tao nghĩ, nhảy mày à - Sao vậy ko làm cty đó nữa à - Thì tao giờ có tay nghề 5 năm kinh nghiệm rồi, sợ cm gì nữa, tiếng Anh thì tụi đại học ra sợ còn đếu hơn đc tao. - Đù, giỏi vậy cơ à - Thì đợt 2 năm trước, tao đc đi Singaphore 6 tháng đấy, rồi thì cơ căn bản sẵn rồi gặp môi trường giao tiếp nên tao học được luôn - Vậy mày tính nhảy qua công ty gì? - Mày còn nhớ thằng Dũng lớp mình ko, giờ nó đang làm bên công ty ***bên Bình Dương, tao tính làm đến cuối năm cho chẵn rồi nhảy qua cty đó với nó - Ừ, vậy cũng đc, lương ổn hơn so với bên đây chứ - Tao cũng chưa biết, nhưng nghe thằng Dũng kể thì cty đó cũng ngon, cty của EU, khởi điểm nếu chức vụ tao vô thì chắc cũng đc 800$ chưa kể trợ cấp. Mà tao chưa biết thế nào, tại cũng ngại đường hơi xa. Mà thôi chuyện đó còn lâu từ từ tính, giờ tao tính hỏi mày đấy - Cụng đi rồi nói gi thì nói, tan hết mẹ nó đá rồi - Ơ, 1... 2... 3... zô... 3... 2... 1... zô... - Chuyện vầy nè, tao muốn mở 1 cái shop bán quần áo, mày giúp tao được ko Minh - Mày muốn mở shop à, vậy thời gian đâu mày bán khi đi làm vậy, mà cty ko đủ trả lương cho mày à - Không phải. Tao tính giúp cho nhỏ em gái của tao. Hoàn cảnh của nó thì chắc để có gì tao kể cho mày hiểu. Nói chung thì tao muốn giúp con bé mở 1 cái shop cho con bé quản lý thôi - Vậy là muốn nhờ tao, giúp mày về phần về phần quần áo đúng ko? - Ừ, thì tại mày làm đại lý chủ mối mẹ nó rồi, tao ko nhờ mày thì biết nhờ ai - Nếu mở 1 cái shop, thì đối với tao về phần đầu vô thì không thành vấn đề, tao sợ ở đất biên hoa kinh doanh khó lắm mày à, chính cả tao cũng phải chạy trốn cái nơi này chạy lên SG mới sống được mày không thấy à, cuộc sống trên đây, cái gì cũng kinh doanh dễ dàng hết mày à - Cái đó thì là chuyện của tao, tao có cách xử lý của riêng mình. Mà mày có kinh nghiệm, giờ muốn mở 1 cái shop bán quần áo khoảng vừa vừa khoảng gần 100 bộ thì khoảng bao nhiêu mày? - Cái vấn đó nhiều rắc rối lắm, tao kể mày nghe, khoan nói vụ tiền bạc đi, trước mắt lấy hàng, mày phải lựa 1 kiểu, rồi nhiều side, rồi mày bán 1 time, hàng tồn ko ai mua, mày trả về tao, tao thu giá khác à nghen, rồi cả vụ lấy sỉ hay lẻ nữa, lấy nhiều thì tao có giá khác, lấy ít tao lấy cái giá khác. Rồi ko ai mỗi khi có lô hàng mới về, ai cũng báo là có hàng mới mà lên lựa đâu. Mày hiểu ý tao chứ? - Nói vậy tao hiểu rồi, bởi vậy tao mới nhờ mày! - Haha, thôi yên tâm đi thằng anh em, mày có số đt con em gái mày ko? gửi cho tao - Để làm gì? đọc ra cho các bác biết để má lộ pro5 à - Mẹ, chứ chẳng lẽ mỗi lần có hàng, tao lại gọi cho mày à, nó bán, thì tao liên lạc với nó cho thuận tiện. Rồi nhiều khi nó có hàng tồn, nó gọi tao, tao còn giúp nó chứ - Ừ đây 09******* - Tên gì? - Lưu vào bé Nhi BH đc rồi - Ừ... Rồi - Mà nè, nếu nói chuyện với nó thì chỉ công việc thôi nhé, đừng nói gì nhiều về tao, nói chung đừng có hỏi nó là gì của tao hay đại loại hỏi về em nó quá nhiều, chỉ chuyện công việc thôi nhé - Rồi biết rồi... Giờ nói mày vầy. 1 cái áo, tao giao cho các đại lý, thì tao lời 20 ngàn cái nếu lấy 50 cái áo, hoặc 25 ngàn nếu 50 cái quần, và 15 ngàn nếu lấy 100 cái áo và 20 ngàn nếu 100 cái quần. Đó là giá tao ăn hoa hồng từ việc lấy hàng từ Quảng Châu. Còn việc cái đại lý bán bao nhiêu cho khách thì tùy ý của họ, tùy nơi no chém, tùy nơi nó bán ít nhưng đc cái khách mua nhiều, đâu cũng vào đó. Kinh doanh mà cạnh tranh khốc liệt lắm. Giờ mày muốn mở cho con bé cái shop, mà mới bước đầu thì đừng ham nhiều, ôm show đó, lấy khoảng 100, 150 cái thôi, gần hết báo tao, tao đưa thêm cho - Vậy còn giá - Tui lập lửng - Mày yên tâm, ai chứ với mày thì tao ko có ăn trên đầu cha như với bọn nó đâu nên mày cứ yên tâm - Ừ, vậy thì tao cám ơn mày trước nhé Minh - Có gì đâu, chỗ anh em với nhau cám ơn con mẹ gì, cụng cái coi...
Nốc xong ly bia, chùi mép còn dính bọt, tui mới hỏi tiếp - Vậy còn phần tiền bạc thì sao, nếu lấy trước 100 cái, tao đưa mày hết bao nhiêu - Tui quay qua hỏi thằng bạn - Hết bao nhiêu đó hả? 1 chầu nhậu thôi bạn - Là sao - Tui chưng hửng - Thì đm, trả tiền chầu nhậu này cho tao thôi - Thằng Minh nói cái giọng hết sức bình thản - Mày giỡn quài mày, tao nói nghiêm túc mà - Ừ thì tao nghiêm túc, tao đùa à - Mặt thằng Minh nhìn tui với điệu bộ ngạc nhiên - Sao vậy được, anh em ra anh em, tiền bạc ra tiền bạc cái nào ra cái đó chứ - Thằng Minh bắt đầu gãi đầu - Mẹ, nói vậy chứ, tiền gối đầu cứ từ từ trả tao, cứ để cho con bé bán đi, bán hếtl rồi trả tao tiền gốc thôi. Còn dư thì để con bè cầm. - Mày làm vậy, tao ngại lắm, như thế sao mày có lời - Nói chung mày ko hiểu ý tao đâu, mày biết ko? ngày xưa lúc ra trường đấy, tao cũng chập chững chả biết cái quần què gì, chỉ có cái máu kiếm tiền với cái đầu rỗng tuếch thôi. Rồi tao cũng vô tình cũng được chính bạn của ông già tao giúp đỡ tao cũng y như mày giúp con bé đó như giờ đấy, bởi vậy tao hiểu cảm giác của những đứa bắt đầu chập chững. Khó khăn cũng bộn thứ lắm. Tuy tao chưa biết con nhỏ em gái gì đó của mày như thế nào, nhưng một khi mày nhờ tao giúp đứa con gái nào dùm mày thì chắc con bé đó có gì đặc biệt lắm - Làm gì có, tầm bậy tầm bạ (nói vậy thôi chứ đặc biệt thiệt đó) - Thôi vậy giờ mày cứ lo chỗ để kinh doanh rồi nghĩ cách để tiêu thu đi. Cứ để tao giúp đỡ mày, à ko con bé 1 thời gian rồi lúc đó, tao lại sòng phẳng như người ta, được chưa? - Ừ vậy thì cũng được, cảm ơn mày nhiều lắm - Cám ơn quài mậy, uống thì đếu uống... - Á à, vậy là muốn giết bố mày gục tại bàn phải ko? - Tui nói thách - Haha, làm sao tao dám, sao chịu nổi sức ép của hoa kỳ - Giỡn chứ, uống hết kết nghỉ cũng được - Đm, đã uống là phải chơi tới bến chứ, ai lại chơi sương sương. Mấy năm rồi mới gặp mà - Bạn tui hả hê phấn khởi - Thôi đừng có nói mấy năm, chứ tao với mày mà 10 năm sau gặp lại thì cũng như mới gặp nhau ngày hôm qua thôi, có ai thay đổi gì đâu - Hà hà, coi thằng bạn tui nó nói như đúng rồi kìa - Chứ sao mậy - Mà thôi đừng nói chuyện công việc nữa, cứ coi như xong xuôi đi ha, tí lo trả tiền nhậu cho tao đi, giờ anh em mình ôn lại chuyện xưa tích cũ đi. Mày con nhớ con bé Hà đen lớp chứ Vượng, đm nó lấy chồng rồi có 3 đứa con rồi mày à - Trời ghê vậy hả, vậy mày biết thằng Quang chứ?- Tui hỏi lại - Cái thằng mà học năm cuối rồi bỏ ngang đó hả? - Ừ, đm nghe tin đi tù rồi, mẹ nó, hiếp dâm con gái chưa đủ tuổi mới đau chứ - Clm cái giống mất dạy đó ngu chết mẹ đi cho rồi, thằng đó hồi còn học bá láp bỏ mẹ, vầy cũng đáng. - Ừ, còn chuyện phòng trọ tao với mày ở nữa, bà chủ phòng trọ giờ mất rồi mày à. Bữa tao có đi viếng, quên mất gọi mày - Ơ bà chết rồi à - Thằng Minh chưng hửng - Ừ, già rồi chết thôi, cũng mưng bà cụ ra đi thanh thản, nhớ hồi đó, tao với mày phá quá, hên bả thương ko đuổi ấy nhỉ, còn cho khất nợ mấy tháng liền - Ừ, nhớ hồi đó bả hiền thật, thế mà ko đuổi 2 thằng phò này mới tài Và câu chuyện của 2 thằng bạn thân bắt đầu đào mộ khai quật những ký ức chúng tui cứ kéo dài bất tận, 2 đứa cứ kể cho nhau nghe những câu chuyện của ngày xưa mãi... Thời mà 2 đứa bọn tui vẫn còn vật vờ mưu sinh với những đồng lương ít ỏi khi làm thêm đủ thứ nghề vào buổi tối rồi đến sáng lại ngái ngủ khi lết lên giảng đường. Giờ nhìn lại cuộc sống của 2 đứu, tuy 2 nghã rẽ khác nhau, nhưng ai cũng yên ổn với công việc hiện tại của mình... Và tạm thời chúng tôi vẫn còn 1 điểm chung là vẫn ế vợ, ít nhất là điểm chung này kéo dài thêm được khoảng 6 tháng nữa, khi thằng Minh bỏ tui đi lấy vợ
Chap 44
- Sao, em nghĩ sao? anh kể em nghe hết rồi về thằng bạn anh rồi đó? em đã sẵn sàng bước ra đời chưa? - Tui nhìn bé Nhi với con mắt đầy hy vọng điều gì đó ở em - Anh không gạt em đó chứ - Bé Nhi vẫn ko tui những lời tui đã kể cho em nghề về việc thằng bạn tui sẽ giúp em - Em nghĩ sao dzậy - Hôm nọ anh đã bảo em chuẩn bị tinh thần đi mà - Em chỉ nghĩ anh nói vậy hôm đó chỉ là dự định thôi, em cũng không ngờ nó lại nhanh như thế (ko nhanh sao được hả em, chỉ còn 1 tháng nữa thôi... Thì... ^^!. Còn thời gian nữa đâu hả em - Tui nghĩ thầm trong đầu) - Hì, sớm thì càng tốt chứ có gì đâu - Nhưng mà... - Nhưng gì? - Còn nhiều vấn đề lắm anh. Nếu như anh kiếm được nơi cung cấp hàng cho em bán từ anh Minh rồi, nhưng giá cả buôn bán sẽ ra sao đây? mình nên lấy cái giá nào cho phù hợp, vừa hoàn vốn được cho anh Minh, mình còn có lời, mà nó cũng ko có quá mắc để có thể thu hút người ta. Em quả thật mua sắm này nọ thì cũng nhiều thật đó, nhưng buôn bán vầy em chưa trải qua sao mà có kinh nghiệm được - Bé Nhi nói cái giọng bế tắc - Bất kì ai cũng vậy thôi em, anh đã nói với em rồi, em ko nhớ sao. MÌNH PHẢI TẬP TÉ THÌ MÌNH MỚI CÁCH ĐỂ TẬP ĐI, việc gì mà em phải sợ thất bại. Với lại mọi thứ về vốn liếng đã có anh đứng đằng sau giúp em rồi. Em không thấy anh luôn bên cạnh em sao - Tui cầm bàn tay em và đan chặt vô đôi tay thô ráp của tui. - Vậy bây giờ em cần phải làm những gì hả anh - Bé Nhi nhìn tui trân trân - Bây giờ trước tiên là phải có nơi để trữ hàng, trước mắt, trong tuần đầu tiên, tạm để hàng trong phòng trọ của em đi, Tí nữa anh sẽ về phòng em giúp em dọn dẹp lại. Thứ 2 em có thẻ ATM chưa? - Dạ có rồi, để làm gì anh? - Phải cần thẻ ATM để mình giao dịch online với khách mua chuyển khoản.
Mà vẫn đề chuyển khoản anh cũng hơi căng, xã hội giờ thì có ai tin ai. Cho nên đâu ai giám đưa tiền cho mình trước hoặc mình gửi hàng cho họ trước. CHo nên vấn đề mua bán xa, với mình chưa quan trong lắm. Trước mắt là ta nên bán hàng trong khu vực biên hòa trước đi. Và cả những mối quan hệ của em và cả của anh. Anh sẽ ráng giúp phần này - Dạ - Bé Nhi gật đầu nhè nhẹ - Rồi sau đó, việc này cần em làm nè, em sưu tập hộ anh những trang web bán hàng trong khu vực BIên hòa mình, những diễn đàn cộng động cho teen, em đăng ký nick trong hết tất cả các 4rum đó, rồi mình sẽ chụp hình quần áo rồi up lên đó để người ta biết mà đến mua, đó cũng là 1 cách PR trên mạng - Dạ, cái này thì em rành - Tiếp nữa là em cần 1 cái tên cho Shop của em. Nó như là 1 cái thương hiệu gắn liền với shop của em dài lâu. Em nghĩ được cho mình cái tên nào chưa? - Dạ... Hình như có rồi... Hihi - Bé Nhi cười mỉm nhe 2 hàm răng ra - Tên gì thế- Tui tò mò - Snowbabie - Bé Nhi cười thích thú với cái tên con bé nghĩ ra - Bé tuyết à - Tui nheo mày với cái tên kì cục này - Anh dịch thô quá à, anh phải suy nghĩ sâu xa 1 chút chứ, với lại nó có nhiều ý nghĩa lắm đó - Là sao, anh hổng hiểu - Anh gặp em với khi nào? - Thì Noel, mới đây thôi chớ anh có quên đâu - Thì đó tuyết tượng trưng cho những ngày đông giá lạnh, ngày em gặp anh - Còn babie? - Có nghĩa là em mãi là cô nhóc dễ thương trong lòng anh, hihi (tui thề với các bạn là khi ấy tui cực kì ức chế với cái tên và cái cách giải thích ý nghĩa ko thể sến đụ và vô duyên hơn của con bé, nhưng thấy con bé có vẻ thích thú với cái tên này nên tui cũng chả lỡ mà sồn sồn lên phản đối, ko con bé lại mất hứng rồi đâm ra quạu thì hư bột hư đường mất) - Ừ, mà nghĩ lại cái tên cũng ngộ nghĩnh quá hen, được đó em - Tui giả vờ tỏ vẻ đồng tình - Ngộ nghĩnh thiệt hả, hihi - Bé Nhi nheo mắt lại mà cười - Rồi trước mắt vậy đi. Ngày mai thứ 2, theo anh lên Gò Vấp, ghé chỗ anh Minh cho em lựa. Nó bảo ngày mai hàng mới nhập về. Đi liền thì có hàng đẹp, có lợi cho mình hơn - Ơ vậy anh không đi làm hả - Thì anh xin nghỉ 1 bữa có sao đâu - Hix, em thấy em làm phiền anh quá, anh toàn lo cho em ko à (biết vậy thì ráng làm phiền anh đi, mốt lại ko có dịp mà làm phiền nữa đâu cô bé ngốc à - Tui nghĩ thầm trong đầu) - Trời, anh là người yêu của em, thì anh phải lo cho em chứ, ai bảo em là bồ anh làm chi - Tui nói cái giọng têu tếu - Hihi, cái anh này... Suốt ngày... - Thôi uống hết nước đi, rồi anh chở em về phòng mà dọn dẹp lại cái ổ chuột của em - Xí, phòng em là hơi bị gọn gàng luôn đó, ko như cái phòng của anh đâu, gì mà quần áo vứt tùm lum tà la, mỗi lần đến chơi là em phải dọn dẹp đủ thứ, gạt tàn thuốc rơi tùm lum hết á. Người gì đâu bừa bộn thấy gớm à - Thì con trai ai chả zậy - Tui ra sức thanh minh cho cái lỗi lầm ko thể chối cãi - Her her, anh chỉ đc cái ngụy biện là hay thôi, hổng cãi với anh nữa, về nhà em dọn đi, tính tiền cho con cái cô ơi!
Chở em về nhà 2 đứa tui hì hục dọn lại, nói là dọn lại thực chết là đem đồ của em dọn hết lên trên cái gác lửng. Dọn rồi mới biết là bán quần áo cần phải có móc áo, khung treo. Tui lại chở em đi mua móc áo, ghé tiệm nhôm đặt làm 4 cái xào treo quần áo, rồi còn làm cả phòng thay đồ nữa tùm lum là thế cần làm. Tự nhiên cảm thấy mọi việc làm cho em cảm thấy hứng thú làm sao. Tui cũng cảm nhận được sự thích thú qua tính cách em, chắc có lẽ đây là bước ngoặc của cả cuộc đời em, lần đầu tiên thấy em lo lắng từng ti từng tí, tính toán chi li mọi bước đi cho kế hoạch sắp tới. Ngày thứ 2, tui chở em lên gò vấp, ghé vào nhà thằng minh, nói là nhà nhưng thật chất thì đồ đạc gia dụng chống lốc, độc toàn quần áo bó thành từng cục cục. Tui giới thiệu bé nhi cho thằng bạn tui. Xem ra mọi lời tui căn dặn nó bữa nọ có vẻ nó vẫn nhớ chả đả động gì đến mối liên hệ 2 đứa, tui cứ sợ tui nói với nó nhi là em gái tui, rồi mắc công nó hỏi bé Nhi là gì của tui, bé nhi lại kêu là bồ tui thi vỡ con mẹ nó nợ ra. Cũng may, thằng Minh hình như có cảm tình với con bé thì phải, mới nhìn con bé, mặt thằng con nhìn hoan hỉ lắm, chỉ này chỉ nọ, giới thiệu cho con bé mới mẫu dễ thương mà con gái hay mặc. Vì bé Nhi dự định là bán quần áo dành cho nữ thôi. Ko bán cho nam, tại con bé nói, con gái thích mua đồ hơn con trai, nên bán đồ nam kén khách lắm, coi bộ con bé cũng thông minh về vấn đề này, Duyệt!!!. Thực sự khi lựa áo mới thấy đúng là sở trường của con bé. Cầm cái áo lên, em nó sờ cái thớ vải, rồi lựa chọn màu sắc bắt mắt, hình logo độc đáo, rồi những cái quần cũng được bé lựa chọn dưới góc nhìn là 1 người mua hàng, con bé bảo tui, khi lựa đồ, thì mình đừng lựa đồ mình thích, mà phải lựa đồ mà có nhiều người thích mới bán được. Lựa gần cả 1 buổi, con bé cũng ưng ý với gần cả trăm bộ được thằng Minh đóng gói cẩn thận vô 1 cái bao to đùng. Tui gãi đầu hỏi nó - Ê mậy, giờ sao vác cái của nợ này về biên hòa đây - Cả trăm bộ chứ cái phải vài cái đâu. - Haha, mày đợi tao tí, tao gọi lính tao ra chở về hộ mày cho - Ừ, vậy thì tốt quá, làm tao định mướn taxi chở về - Khùng hả mày, làm vậy tiền vận chuyển còn quá cha tiền lời. Đưa tao 50 lấy tiền xăng thôi được rồi - Gì rẻ vậy, thôi cầm luôn 100 đi, tui móc ví ra đưa cho nó. - Thôi vậy mày đưa cho thằng lính tao luôn đi, có gì bo cho nó tiền dư. - Ừ vậy cũng được. - Mà từ từ rồi về, làm cái l` gì về sớm thế, làm vài ly đã, má con ghệ tao nó mới ngâm hũ rượu chuối ứ hự. Bao chất nha ku - Nhậu vậy rồi sao tao về - Mẹ làm cái vài xị sợ quái gì, em uống được không? - Thằng Minh nhìn bé Nhi Dạ, em đó hả... Hihi, dạ... Sơ sơ thôi - Trời vậy là đội hình quá chuẩn rồi, để hàng ở đó đi, có ai lấy mất đâu mà sợ, vô nhà đi, tao lấy mồi ra anh em mình làm vài ly Lai rai cũng gần cả tiếng, 4 đứa (tính cả thằng chở hàng)cũng tu hết cả gần 2 lít mấy. Đúng là rượu chuối hột nó chất lượng thật, uống tới đâu là nóng rần rần tới đó từ cuống họng cho đến tận ruột. Xong xuôi, 3 đứa chạy về biên hòa với đống đồ lỉnh kỉnh.
Sau khi chở hàng về nhà, tui giúp em sắp xếp đồ đạc theo ý con bé muốn thiết kế, cả gần tới tận tối, 2 đứa tui mới làm xong xuôi. Đói muốn quằn cả ruột ra vì mải mê với đống quần áo mà chả đứa nào chịu đi ăn, cứ say sưa với nó, còn đối vé bé Nhi, nó giống như cả giả tài mà em có và em đang chịu trách nhiệm tống khư nó cho các người mua sắm. Đêm hôm đó, tui vác cái laptop ở nhà mình qua phòng em, kém theo cái máy chụp hình. Cả đêm hôm đó, bé Nhi hầu như làm người mẫu cho chính cái shop quần áo Snowbabie của em. Từng bộ mà em cảm thấy đẹp, em lại lựa ra và mặc vào để tui chụp (rất tiếc là file gốc và cả link của những tấm hình của Cô người mẫu nhí của chúng ta sau này hầu như là ko còn... Thiệt sự đáng tiếc, hầu như tất cả đều là nghiệp dư từ phó nháy cho đến người mẫu cho nên những bức hình trong thiệt tếu hết sức, căn phòng giữa đêm lại tràn ngập tiếng cười, niềm tin và hy vọng... Chụp đã xong, 2 cái lap bên cạnh nhau, bé Nhi google search các diên đàn mua bán, 4rum teen của biên hòa để đăng ký nick, rồi up hình lên mạng, còn tui thì ngồi nghĩ nát óc để viết về 1 bài PR cho cái shop của em thiệt hoành tráng. Đối với tui thì mấy cái việc ngồi viết về 1 cái gì mà PR 1 cách quá đáng thì cũng chả khó khăn gì. Sau đó, 2 đứa còn bay trò lập thêm cả chục cái nick clone trong cái 4rum tìm được để vô spam up nó lên. Đêm đầu tiền đó 2 đứa thức đến gần 4h sáng mới chịu đi ngủ. Vì quá mệt mỏi, tui chả còn sức đâu mà mò về, thế là đêm đó, tui ôm em vào lòng mình mà ngủ 1 cách ngon lành. Con bé nhìn vậy mà mới tí xíu để ngủ thiếp đi lúc nào ko hay rồi, nhìn con bé ngủ mà mấy giọt mồ hôi vẫn còn lấm chấm trên trán, nhìn thiệt tội hết sức. Rồi nhiều ngày sau đó, chắc con bé ăn nói có duyên, nên mối khi có ai đến mua hàng rồi về, bé Nhi đều ríu rít vui mừng nhắn tin báo cáo cho tui - Anh iu ơi, em vừa bán cho chị kia 2 cái quần với 3 cái áo đó thấy em giỏi ko ^^! vợ của anh mà hehe - Báo cáo mới thanh lý xong cái quần bò màu đen, báo cáo hết - Thông báo tin buồn với anh, cái áo thun hình siêu nhân đã ra đi. Buồn quá anh ơi Đó chỉ là 1 số ít tin nhắn vớ vẩn mà đầy ngộ nghĩnh của bé nhi nhắn cho tui mỗi khi bán được hàng cho ai đó. Có lẽ 1 phần cũng do 2 đứa chịu khó spam trên các diễn đàn mua sắm, phần cũng có nhiều bạn bè của 2 đứa tui đến mua ủng hộ và có lẽ phần nữa là do bé Nhi với cái miệng tư vấn bao ngọt, đôi lúc có mấy thằng con trai đến mua đồ cho bạn gái được con bé đi vài bài về tâm lý các bạn gái làm tụi nó cứ há hốc mồm mà khoái chí. Cũng có lúc, chính tui cũng đóng vai là người mua hàng của em để ủng hộ con bé. Lúc đầu con bé hổng chịu bán, tui nói miết cái gì ra cái đó, anh mua anh tặng mấy bà chị, và tặng cả chính em, người yêu hờ của tui ^^! Kết thúc 1 tuần, kể từ ngày chính thức khai trương, doanh số xem ra cũng ko tệ, cũng bán được khoảng gần 30 món cả quần lẫn áo, một con số mà ngày đến cả tui cũng không tưởng tượng được tại sao nó xảy đến với cái shop bé xíu của em. Nếu tui vui 1 thì bé Nhi nó lại vui 10 với thành quả của đứa con của chính em. Kể từ đó tui để ý thấy con bé xài tiền có vẻ trách nhiệm hơn, biết tiêu xài đúng mức chứ ko có phung phí như trước nữa. Có vẻ lối đi tui vẽ cho em có vẻ đúng đắn, nhưng chắc có lẽ còn cả sự may mắn và cả cái tài của bé Nhi nữa.
Chap 45
Bước sang tuần thứ 6. Hầu như tuần này tui với em dường như ít la cà quán xá mà tui thường mua đồ ăn rồi mang vô phòng, à không bây giờ thì nó được gọi là cái shop của bé Nhi rồi. Rồi 2 đứa vừa ăn vừa nói chuyện về việc buôn bán của shop. Tuy thời gian ở công ty, con bé bán được cái nào cũng đều mừng cong đuôi lên mà nt cho tui báo cáo, ấy thế đến tối tui ghé, con bé cũng vẫn nô nức mà đem thành quả 1 ngày ra mà khoe tui. Nhưng em đâu biết, đó chỉ là thời gian đầu thôi, ko có việc gì mà thuận buồm xuôi gió trót lọt hết cả đâu. Em còn phải làm nhiều việc lắm, chứ ko phải cứ ngồi ở nhà rồi có người đến mua đâu. - Anh coi sổ sách em làm vầy ổn không em? - Đâu để anh xem - Tui đón quyển vở từ tay em - Thôi anh cứ coi đi, em ủi đống quần áo này cái - Ừ, làm gì làm đi, để anh xem ***quyển sổ được con bé trình bày cũng khá gọn gàng và có khoa học, em chia ra các cột như ngày tháng bán được cái gì, đặt tên mã số cho từng cái áo cái quần, giá cả, tiền gốc, tiền lời, rồi tổng kết 1 ngày được bao nhiêu. Tui còn nhớ rõ nhất là cái cột cuối cùng thì em đặt tên là " Cảm nhận " cột này khá rộng, con bé dùng dạng như 1 nhật ký về cả ngày của con bé. Đại loại như: - Ngày hôm nay, lúc 9h có 1 chị kia ghé shop mình, chị ấy thiệt cọc cằn nhưng mình cũng cố gắng tỏ ra thân thiện và gần gũi với chị ấy, tuy rút cục chị ấy không mua vì ko có đồ hợp với chị nhưng xem ra chị ấy cũng khen đồ chỗ mình rẻ và đẹp. - Hôm nay lại là 1 ngày dài, ngày mình bắt đầu cảm thấy kiếm đc đồng tiền thiệt chả dễ tí nào. Càng như vậy mình lại càng thương tía má ở quê lên, phải cố thôi nhi, tao tin mày làm được mà ^^! never say give up Đang chăm chú vào mấy con số và cái cảm nhận của con bé bỗng bé Nhi vừa ủi đồ vừa nói tui - Anh V nè, em có này muốn hỏi - Sao em - Tui vẫn chăm chú vào cuốn sổ - Em nghĩ shop mình bán thêm thứ gì khác được ko - Bỗng bé nhi bỏ bàn ủi xuống ngồi sát gần tui mà hỏi - Đồ khác à? cũng hay đấy, vậy em muốn bán thêm cái gì - Dạ, em thấy em số anh chị vô đây mua hàng, họ thường hỏi em có bán mấy phụ kiện của con gái ko, để họ mua, mà em thấy shop ko có, nên... - Vậy là em muốn bán thêm mấy thứ đó à - Dạ vâng anh - Bé Nhi gật đầu thích thú - Vậy phụ kiện của các bạn gái là mấy thứ gì, anh ko rành cho lắm - Dạ, em tính bán thêm cả, tất sỏ ngón, bông tai, lắc tay, lắc chân, dây chuyền - Chà bán mấy thứ này có lời lắm ko? chứ ko ai mua là ôm sô hết cả đống đấy - Hihi, cái này anh yên tâm, đảm bảo với anh luôn - Nhưng mà mấy cái món đồ, ai đâu biết ai bỏ mối - Cái này em tính rồi, hôm nay em chat trên mạng, có nhỏ kia ở chợ lớn nhận bỏ mối mấy thứ trên cho các đại lý nào cần. Hỏi giá cũng khá rẻ. Mà mấy này bán ở chợ đêm khá là mắc gần như gấp đôi anh à - Ừ vậy cứ làm theo ý của em, shop này là của em mà. Miễn em làm sao cho công việc đem lại lợi nhuận nhiều hơn là được. - Dạ, hihi- Bé Nhi quay lại ủi đồ tiếp - Cơ mà có đủ vốn ko đấy - Dạ đủ anh à, cũng ko nhiều lắm đâu, em lo được mà - Bé Nhi đá lông nheo vs tui - Ừa, vậy cũng được, thôi em ủi lẹ đi. Còn ăn bánh bao anh mua cho em nè - Dạ vâng, hihi, anh ăn trước đi, em ủi xong xuôi rồi em ăn - Trời, mê mệt chưa kìa, vừa vừa phải phải thôi chứ, anh cố tình mua bánh bao là để lên đây ăn chung với em cơ mà - Tui giả vờ hờn dỗi - Hì, thôi thương thương, em ủi nốt cái này rồi ra ăn chung với anh
Chiều ngày hôm sau, tui đi làm về, liền ghé vào tiệm nhôm - Có gì ko anh trai - Thằng thợ mau mắn hỏi - À anh, cho tui hỏi, ở đây có làm được cái tủ kiếng để bán nữ trang không? - Dạ có chứ anh, anh muốn làm theo kiểu nào, dài ngắn bao nhiêu, cao bao nhiêu, có mấy kệ - Cái này thì tui cũng ko rành lăm. Mà trước giờ anh làm cho người khác, thì họ thường lấy khổ bao nhiêu. - Dạ thì nếu vừa và nhỏ thì anh đặt cái tủ khoảng 1m5, rộng 50 cm, có 3 kệ và thêm bánh xe nữa là chuẩn rồi. - Vậy giá khoảng bao nhiêu anh - Tui gãi đầu hỏi - Tiền kính em mua người ta, nhắm hết khoảng 500, tiền công với tiền nhôm thì hết khoảng 1 triệu 2 anh à, tổng cộng 1 tr7 đó- Thằng thợ nói - Bớt xíu được không anh, gì mắc thế - Mặc dù tui cũng chả biết nó mắc hay rẻ so với giá người khác nữa - Ko được anh ơi, tiền nhôm giờ lên nhiều lắm, em ăn tiền công là chính thôi (mẹ, bố mày đi làm, nhôm tăng mà lương bố có tăng đâu mà khóc lóc ở đây- Tui nghĩ thầm trong đầu) - Vậy ko bớt được à - Tui hỏi trong bế tắc - Thôi, em bớt cho anh 100 với tiền vận chuyển được chưa - Ừ, vậy cũng được - Tui móc ví ra - Giờ tui đưa trước anh 1 triệu, làm xong rồi chuyển tới nơi em đưa nốt hết nhé - Dạ vâng, cần gấp lắm ko anh - Cái này gấp, anh làm lẹ hộ tui nhé - Dạ vậy thì em kêu thợ nó làm liền, chiều mai anh ghé tiệm rồi lấy - Ừ vậy cám ơn anh, thôi tui về nhé, mai ghé Con bé Nhi thiệt ẩu hết sức, tính toán vẫn còn chưa có sâu lắm, muốn buôn bán gi thêm cũng cần phải tính đến cái nước lấy gì ra mà trưng cho người ta lựa, chả lẽ lôi ra 1 đồng đặt xuống đất nhìn kì cục thấy bà. Cũng may tui cũng tính trước 1 bước mà lo đi đặt cái tủ cho con bé. Chạy về nhà tắm rửa, tui lại ghé tiệm mua 2 ổ bánh mì với 1 phần bơ dằm đem vô phòng em. Rồi 2 đứa lại tỉ tê chuyện trên trời dưới đất. Tui cũng khuyên con bé rảnh rỗi thì đem mấy cái sách tui ra mà đọc, ko thì lên mạng tìm hiểu thời trang tuổi teen bây giờ để mà có kiến thức
- Alo, tao nghe nè Vượng - Giọng thằng Minh sang sảng bên kia - Ừ, khỏe chứ mậy - Mẹ, mới gặp hôm kia, giờ lại hỏi khỏe ko là sao, vẫn thở đều đều mày à? - Giờ mày rảnh không? - Tui hỏi - Tất nhiên là không rồi, bố mày có ăn ở không đâu mà giờ này mà rảnh - Vậy chừng nào? - Đù, coi bộ muốn gặp tao dữ lắm hay sao mà coi bộ coi giọng mày cuống lên thế - Hì, thì tại có chuyện muốn cần gặp mày thôi, qua điện thoại ko tiện mày ơi - Nói chứ, tối đi. Khoảng 8h, mày chạy lên khúc ngã 5 chuồng chó ở gò vấp, có quán cafe xxx (sry tui ko nhớ tên quán là gì nữa), ghé đó đi, tao đợi mày ở đó, nhớ đúng giờ dùm con nhé 3 - Ừ được rồi, thôi làm gì làm đi, bye nhé gái - Gái con mẹ mày, thôi bye - Thằng bạn chửi tui lại xong cúp máy
***
- Dạ em nghe anh Vượng ơi - Ừ có gì tối, ở nhà 1 mình nhé cưng, anh đi công chuyện tí, ko ghé đc đâu - Trời, hic, ở nhà 1 mình em sợ mà lắm, huhu - Con bé giả vờ khóc - Khiếp hôm, anh bận tí chuyện, nhớ ăn uống đầy đủ đó nghe chưa - Hihi, dạ em biết rồi, anh đi cẩn thận nhé- Con bé lại cười nhí nhảnh - Ừ vậy thôi hen, bye em - Dạ bye anh, hihi
8h tối - Tại Gò Vấp - Ngã 5 chuồng chó - Cái đm mới đúng giờ quá vậy Vượng - Thằng Minh bước tới gần bàn tôi đang ngồi nhâm nhi với cốc cafe đen - Bố mày đến trước cả 15' đấy ku - Tui khoe - Khiếp ko, cứ y như tao là người nổi tiếng đấy, hẹn gặp rồi tới sớm đợi tao, mày làm tao ngại quá - Thôi đếu đùa nữa, uống gì tao gọi - Ê gái, cho anh ly cafe sữa nha cưng- Nói xong nó quay qua hỏi tui - Sao có chuyện gì bất cập mà lại muốn tìm tao nữa - Tao cũng ko biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Nhưng mà là thằng anh em với tao, tao tin tưởng mày lắm. Nên tao có chuyện này muốn nhờ mày - Thì đm mày nói đi, dài dòng quá - Thằng Minh sốt sắng - Mày còn nhớ vết chém vai trái của tao ko? - Nhớ chứ, hồi đó mày lao vào đỡ cho tao 1 phát đó mà, đéo có mày quả đó, chắc tao hít nhang trên bàn thờ từ thuở ấy rồi. (vụ đánh nhau này xảy ra từ thời còn học chung với thằng bạn tui, thằng chó minh quen con nhỏ nào rồi bị thằng nào nó ghen, nó kêu người móc lốp thằng minh, nhớ lại vụ đó, căng thẳng um xùm cả tháng trời vì lo giải quyết trả thù) - Hôm nay tao ko rảnh mà chạy lên đây, rồi vạch áo ra để khoe mày công lao của tao ngày xưa. ý của tao là tao đã từng xả thân vì mày như thế, giờ mày có thể vì điều đó mà giúp tao 1 chuyện được ko? - Trời cái đủ má, có gì thì mày cứ nói đi, chỗ anh em với nhau, có nhất thiết màu mè như thế ko, giờ dù mày ko nhắc chuyện đó ra, tao vẫn giúp mày mà- Giọng thằng Minh tha thiết - Ừ, tao muốn mày chăm sóc hộ tao bé Nhi được ko? - Chăm sóc con bé hộ mày à? - Ừ, tao đã từng giúp mày ngày xưa, giờ tao ko cần mày đền đáp lại gì cho tao hết, chỉ cần thay tao chăm sóc hộ con bé thôi - À khoan đã, Vượng nè, giờ mà nói thật cho tao biết đi, con bé có mối quan hệ gì với mày vậy, sao mày lại đối xử với nó tốt như vậy, tao hơi bị ngạc nhiên đấy - Trước tao cũng chưa có dịp kể mày, cũng tại chưa đến lúc thôi, bây giờ là lúc tao kể mày nghe hết đây, Bé Nhi, quê em nó ở Cà mau, nghỉ học sớm lắm. Rồi lên biên hòa mình sống với bà cô, rồi ko hợp tính nhau, lại dọn ra ở riêng. Nhà con bé thì khá lắm. Nên vấn đề tiền bạc đối với con bé chả là gì cả, cũng chính vì thế mà sống chả có tí tương lai gì cả, rồi quen thằng bồ, 1 thời gian ăn nằm chán chê nó bỏ, rồi tuổi trẻ gặp yêu đương trai gái thất tình, nông nổi rồi đâm ra làm gái - Cái gì con bé làm gái luôn à - Thằng Minh giật mình
- Ừ, mà khoan đừng có ngắt lời đm, rồi sau đó ko biết làm đc bao lâu thì tao vô tình gặp con bé, rồi xảy ra nhiều chuyện bên nhau, thì tao với nó cũng thân như anh em. Tao chỉ coi nó như 1 đứa em gái đặc biệt thôi. Còn nó thì khác, nó bắt đầu có cảm tình với tao mày à - Sao đm mày ko yêu con bé, nhìn tướng tá nó ngon thế cơ mà. (sao thằng bạn mình nó hỏi giống các bạn quá vậy) - Tao ko biết nữa mày ơi, chắc tao ko có cảm giác yêu vào thời gian này - Vậy sau đó nó còn làm gái nữa ko? - Thì bên tao 1 thời gian, tao khuyên nhủ này nọ, dạy dỗ 1 thời gian thì bắt đầu nên người, chững chạc rồi. Hiện tại thì tại giả vờ yêu con bé mày à - Cái gì, giả vờ yêu em nó hả - Thằng Minh thảng thốt - Ừ, vì có như vậy, tao mới có thể bên cạnh mà tâm sự và chia sẻ những điều tao dạy con bé. - Rồi thì sau này sao mày dứt ra được con bé, đm mày ác quá vậy? - Dứt ra được hay ko thì có cách của tao, tao chấp nhận là 1 tên quỷ dữ nếu có thể làm cho bé Nhi trở thành 1 thiên thần mày à - Tui đáp lời câu hỏi của thằng Minh 1 cách dứt khoác - Thôi, đến đây thì tao hiểu rồi. Vậy là mày sắp sửa rời xa con bé rồi phải ko? rồi mày muốn nhờ tao thay mày, chăm nom con bé chứ gì? - Tui gật đầu trong im lặng, nhấp ngụm cafe đắng, rồi rít 1 hơi thuốc dài... Tự nhiên cảm thấy lòng mình sao nặng nề vô cùng. - Vậy giờ mày cần tao giúp những gì? Thằng Minh đặt 2 cùi chỏ lên bàn rồi đan 2 tay lại nhìn tui - Tao đã hướng con bé qua cái nghề mở shop rồi. Nhưng hiện thời thì quy mô nhỏ vậy thì chả thấm vào đâu. Trước mắt tao tính nhờ mày kiếm hộ tao 1 cái nhà nào đó mặt tiền trên thành phố cho mướn. Tao tính con bé học xong anh văn xong, shop sẽ dời về đó - Nếu như mày muốn thì có ngay cho mày, nhà bên con bồ tao có 1 căn ở sóng thần, mặt tiền luôn, tao đang dùng làm cái kho thứ 2 của tao. Nếu mày cần thì tao dời hàng về chỗ khác, để con bé mở shop ở đó. - Chắc có lẽ khoảng 2 tuần nữa là tao phải xa con bé rồi. Rồi sau đó 1 tuần là con bé cũng học xong. Rồi sau đó 1 tuần, tao nhờ mày liên lạc với con bé. Nói chuyện với bé Nhi rồi kêu nó dời shop về chỗ sóng thần được ko? Thằng Minh trầm ngâm suy nghĩ 1 hồi rồi nói - 1 tháng nữa phải ko? được rồi, cái vụ gặp gỡ con bé rồi nói chuyện sao thì cứ để tao, tao biết cách phải nói như thế nào? - Đừng có nói là tao nhờ mày giúp con bé nhé, được ko, tao muốn dấu kín chuyện này với mày cùng các bạn đang đọc truyện thôi? - Ừh được rồi, tao thiệt cũng chả ngờ, mày tính toán trước sau cho con bé ghê quá - Tính tao xưa giờ vậy rồi mà. Mà đó là chuyện kiếm nơi cho con bé mở tiệm. Tao còn muốn mày giúp con bé về mặt kinh doanh nữa giúp con bé được cái gì thì mày ráng giúp nó hộ tao. Vì lúc đó trên đất sài gòn, ko có tao bên cạnh bé Nhi, tao chỉ trông chờ vào mày thôi... - Yên tâm đi... Đó là điều tất nhiên rồi - À còn 1 việc nữa - Tui lấp lửng - Trời đm đỡ cho tao có phát mà bắt tao làm nhiều việc thế mày- Thằng minh nói cái giọng ghẹo tui - Sao việc gì - Tao nhờ mày trông nôm con bé hộ tao nhé, nếu rảnh thì ghé thăm con bé, có ốm đau gì thì nhớ chăm sóc nó hộ tao. Nó 1 mình trên đó, tao lo lắm. Rồi trên đó sống gặp nhiều thành phần mà con bé tiếp xúc, tao sợ nó đổ đốn ăn chơi, tao nhờ mày kềm cặp nó - Má, mày nói y như nó là bồ tao vậy đó, làm vậy mày ko sợ con bồ tao ghen à, cũng ở 1 mức độ nào thôi- Thằng Minh phân minh - Hì, tao xin lỗi, chắc có lẽ tao lo lắng thái quá thôi. Nhưng tao chỉ muốn mọi điều tốt đẹp đến với con bé sau khi ko có tao bên cạnh thôi. - Yên tâm đi thằng anh em - Thằng Minh đập vào vai tui- Tao biết cách phải làm thế nào mà. Đừng lo lắng - Ừ, tại còn 2 tuần nữa thôi, tao được cty cử sang Singaphore gần 3 tháng để học tập về loại máy trộn màu sơn mới. Tao đã tính trước dịp này để xa con bé rồi, cũng may mọi dự định của tao đều trơn tru. - Thiệt, riết tao càng ko ngờ được mày đó Vượng tính toán cho con bé chia li từng ti từng tí 1, tao thấy con bé có phước mà gặp mày đấy - Đôi khi có những con người đối với mình rất đặc biệt mà ko nhất thiết phải là người yêu của mình mày mà, tao vẫn ko hiểu vì sao tao lại làm mọi thứ vì con bé nữa. Nhưng thôi đừng kể lể mày việc đó nữa, mày nhớ những lời tao dặn dò rồi chứ - Dạ vâng thưa bố, con nhớ rồi - Hì, cám ơn mày nhiều lắm Minh. Tí nữa ra làm vài lon cho mát người chứ - Mẹ, tao chờ mày nói câu này từ nãy đến giờ đấy, thịt chó ko? tao dẫn mày ra quán này, gần đây thôi, đm bao ngon. - Ừ sao cũng được. Tự nhiên giờ tao muốn uống cho say quá mày à - Có tâm trạng về con bé à - Ừ có mày là hiểu tao - Vậy mai sao đi làm - Ko sao, nghỉ 1 bữa công ty cũng đếu phá sản được, tí tao xin xếp - Vậy thì đêm nay anh mình overnight luôn nhé. - Ok, nếu mày thích - Tui đáp lại kêu nói thách thức của thằng bạn Rồi tui lại rít 1 hơi dài bên làn khói thuốc lập lờ kia. Vậy là mọ chuyện đã ổn thỏa đúng như tui dự tính. Mặc kệ thằng bạn tui với thao thao bất tuyệt về bài nhạc trịnh mà quán đang mở, tui tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ. Để chuẩn bị lên cho mình 1 kế hoạch tiếp theo mình. Kế hoạch cuối cùng mà tui buộc phải làm và cũng là điều khó khăn và khó sử nhất... Chắc hẳn ở đây các bạn ai cũng đều biết phải ko???
chap 46
Vậy là chỉ còn 2 tuần nữa thôi là cũng chấm dứt mối quan hệ mấy tháng trời, chính xác là cái đêm noel năm ngoái và cho đến hiện tại. Nếu ai có hỏi tui câu truyện này, tui nhớ rõ ràng khúc nào nhất? thì đây chính là khúc mà tui từng có quãng thời gian phải sống trong tiếc nuối, và lo âu. Vì sao lại tiếc nuối? tiếc vì có lẽ mình sẽ tạm mất đi 1 người con gái, nó ko như khi ta bị mất mát về vật chất mà có thể quên nó 1 cách mau lẹ. Tiếc lắm chứ!!! còn lo âu? thứ lo lắng mơ hồ ở đây của tui là sẽ không biết ko ở bên cạnh tui rồi, em sẽ ra sao? vẫn chân cứng đá mềm chứ? vẫn học cách sống cứng cỏi, tự lập từ nhiều gì tui dạy em và từ những quyển sách từ cho em đọc chứ? tui còn lo lắng rồi sau này, tương lai của em ra sao, sẽ có thể "quên" được tui mà kiếm được 1 ai đó để yêu thật lòng. Cả đời tui đi theo cái nghiệp làm công ăn lương, ko học bất cứ trường sư phạm nào nhưng chắc có lẽ, em là cô bé học trò đầu tiên của tui, mà được tui truyền đạt những bài học ko có dạy trong bục giảng của bất cứ ngôi trường nào...
Cả tuần thứ 6 với tuần thứ 7, phải nói đây là quãng thời gian đủ thứ chuyện mà tui phải làm. Phần phải sắp xếp những công việc, giấy tờ ở công ty để chuẩn bị đi Sing, phần lại lo chuyện ở nhà, tại lúc này bà già tui lại đang yếu trong người. Nhà còn mỗi bà chị 4 nên tui cũng chả yên tâm vì từ khi ba tui nằm xuống, tui đã mặc định mình là trụ cột trong gia đình rồi. Phần lại chạy đôn chạy đáo lo cho công việc của bé Nhi, khi thì đi lấy hàng dùm, khi thì giúp con bé sắp xếp đồ dọn dẹp linh tinh, phần kiểm tra sổ sách hộ con bé, phần phải hoàn thành tốt nghĩa vụ của 1 người yêu mà chở em đi ăn uống đây đó (dù chỉ là 1 người yêu hờ). Và đến khi đêm về, bộ óc của tui lại ko đc ngơi nghỉ đến nghĩ đến cách nói ra lời chia tay với em... Đôi khi tui tự nghĩ tại sao nó lại quá khó khăn với tui trong hoàn cảnh này. Mà sao thấy với những cặp đôi khác yêu nhau, thấy họ rất là dễ dàng xích mích rồi chửi nhau qua lại rồi hét lên chia tay sao dễ dàng lắm... Vậy mà tôi... - Nói về chuyện buôn bán của bé Nhi thì cũng vẫn tà tà, có điều bây giờ thì bước vô phòng con bé, các bạn cứ cảm tưởng đang bước vô 1 cái mê cung rộng vỏn vẹn 20m vuông ấy. Quần áo được treo ở 2 cái xào nhôm mua bữa trước, tui còn nhờ thêm 1 cái xào 2 tầng để em có thể treo thêm nhiều quần áo hơn, phía sát bên phải là 1 cái tủ trưng đồ trang sức linh tinh bên cạnh là cái bàn trang điểm và dùng để kê laptop, bên cạnh có cái loa mini được có bé mở nhạc suốt, phía trên trần thì con bé còn bày vẽ trang trí dây rợ lung tung beng nữa. Mọi sinh hoạt của em hầu như đang ở phía trên cái gác lửng. - Còn về tình cảm của 2 đứa, thì bé Nhi vẫn vậy, vẫn yêu tui 1 cách nhẹ nhàng, ko quá vồ vập, tranh giành, ko ghen tuông vớ vẩn nhưng đôi lúc lại cũng những biểu hiện nhõng nhẽo thích đc vòi vĩnh, dỗ dành như bao nhiêu cô gái trẻ đang đc yêu khác, chắc có lẽ em cứ nghĩ cái tình yêu này quá bền vững, êm đềm nên chả việc gì phải lo lắng với 1 tên bạn trai lúc nào cũng ở bên cạnh khi em cần, luôn chia sẻ với mọi thứ trong cuộc sống. Luôn là 1 bờ vai vững chắc để em tựa vào khi mệt mỏi, luôn có 1 cánh tay bền bỉ để có thể kê đầu và ôm em ngủ suốt đêm. Nhưng em đâu biết đằng sau chuyện này, hắn lại vạch ra những kế hoạch 1 cách chi li từng bước từng bước 1 như vậy. Nếu như sau này, người bạn trai của em có vô tình đọc được câu truyện này, vì nếu vô tình đọc thì sẽ có thể dễ dàng nhận ra ngay bé Nhi là ai, như thế nào, thì tui chỉ có đôi lời với "anh bạn tương lai " này rằng. "Hy vọng anh là chàng trai biết sống nhìn về phía trước, nếu anh đã yêu bé Nhi rồi thì anh nên yêu 1 con người ở hiện tại của em nó. Đừng vì cái quá khứ của em mà sau này lỡ có cãi nhau, anh lại đào mộ cái quá khứ chết tiệt đó lên mà chì chiết bé Nhi. Như vậy chẳng khác nào 1 thằng đàn bà đâu. ở hiện tại tui vẫn không biết cậu là, mặt mũi như thế nào, tính tình ra sao, nhưng nếu bé Nhi đã chọn ai đó, mà người đó lại là cậu, thì tui dám cam đoan chắc chắn điều đầu tiên là cậu là 1 người con trai rất là may mắn, và điều thứ 2 là nếu làm bé Nhi bị tổn thương, thì cậu liệu đường mà thu xếp hành lí mà trốn khỏi mắt tui đi". Và anh bạn vô tình đọc qua câu truyện này thì chắc cũng vô tình đọc được cái chap 21 phải ko? hy vọng cậu đừng để tâm đến vấn đề đó nhiều quá nhé. Hoàn cảnh đó chỉ là do ko tự chủ bị men rượu lấn át phần con hơn phần người thôi. Chứ thật sự trong quãng thời gian sau đó, chúng tui cũng chỉ dừng lại ở mức nắm tay, ôm ấp thôi. Thiệt sự là ko có chuyện gì đi quá giới hạn đâu. Nên cậu đừng có ấm ức gì ở đây nhé. Tui đã nói rồi, tui đến với em ko phải vì tình yêu, tiền bạc lại càng không! Lý do là tui muốn biến đổi 1 cô bé nhõng nhẽo, cáu kỉnh, tư duy lệch lạc của ngày xưa, trở thành 1 cô bé cứng cỏi đến gai góc, có suy nghĩ chín chắn, 1 cô bé tự lập biết kiếm tiền bằng đôi tay của mình. Nên cậu cứ yên tâm về cô học trò bé bỏng của tui, ko làm cậu thất vọng đâu. Hy vọng cậu đừng bắt trước mối tình đầu của em, mà làm cho em nó đau khổ câu nhé, ngoài việc xác con mẹ nó định là tui sẽ tìm cậu thanh toán thì cậu sẽ nghiễm nhiên chở thằng 1 tên xấu số nhất khi đánh mất 1 cô bé như thế. Hy vọng cậu đừng bắt chước tui mà yêu em mà phải tính toán chi li từng nước cờ cậu nhé, mà cứ hãy để tình yêu dẫn lối cho cậu và em nó... Hoàn cảnh của tui nếu cậu đọc truyện thì khắc rõ hiểu tại sao lại như thế, còn ở hoàn cảnh của cậu, tui ko cần biết lý do gì, tui yêu cầu cậu yêu bằng con tim chứ đừng bằng lí trí... "
Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Ngày mà tui phải xa em nó cứ lầm lì nhích lại gần hơn. Càng như vậy tui lại càng hoang mang, ko biết phải mở lời với em như thế nào? hằng ngày đối mặt với em, nhiều lúc định mở lời đá động đến vẫn đề đó lại bắt gặp 1 ánh mắt ngây thơ từ em. Tui lại kiềm xuống. Khi mà biết mọi kế hoạch của tui đã chắc chắn rồi, việc tui nhờ thằng bạn hỏi về phần giấy tờ làm thủ tục mở shop trên SG cũng ko có gì quá khó khăn. Con đường em đang đi đã được tui vẽ cũng khá rõ ràng rồi, việc còn lại là em phải đi như thế nếu ko có tui bên cạnh thôi. Nếu như gọi nó là 1 trò đặt cược, thì ngoài việc tui hay đặt cược cho các đội bóng ở giải ngoại hạng thì đây là 1 cái kèo tui đặt cược vào em nhiều nhất từ xưa đến giờ và không chỉ dừng lại ở mức thắng thì vui mà thua thì thôi.
- Em nè - Tui hỏi con bé - Dạ, có gì ko anh, con bé vật cặm cụi vào cái laptop - Ngày mai anh được nghỉ làm 1 bữa, chúng ta đi chơi 1 bữa đi hen - Vậy ai ở nhà trong shop - Thì đóng cửa 1 bữa đi, nghỉ bán 1 ngày có sao đâu - Dạ, vậy cũng được - Con bé lấy tay gãi gãi cái đầu, bộ mặt tỏ ra điều gì đó tiếc nuối - Khiếp, thấy em ham làm ghê chưa, nghỉ có 1 bữa mà mặt xị ra thấy ơn ko, vậy là giờ cái shop này rồi là bơ anh luôn đúng ko - Tui giả vờ ghẹo - Hihi, có phải zậy đâu, mà đi chơi cả ngày luôn hả anh - Ừa, anh muốn ngày mai, được dành trọn 1 ngày được bên em - Trời, anh nói cứ y như 8 năm trời, 2 đứa mình mới gặp nhau 1 lần ấy, qua ngày mai thì mốt cũng gặp mà- Bé Nhi nheo mắt nhìn tui nghi ngờ - Ờ thì tại em nghĩ coi, trước giờ yêu em, toàn đi chơi có 1 buổi, có bao giờ đi chơi cả ngày đâu, tại có dịp được nghỉ, nên anh muốn vậy thôi - Tui giả vờ chống chế - Ờ ha, cũng đúng nhỉ - Bé Nhi mút mút cái ngón tay trỏ ra chiều suy nghĩ - Thôi, ăn bánh mì đi, mua từ nãy giờ hổng chịu ăn gì hết trơn vậy, con ly bơ nữa kìa, nó nhão ra rồi đó - Ấy chết, hix, sao anh ko nhắc sớm. Làm em quên béng, thôi đợi tí, em spam mấy cái topic này lên cái rồi ăn hen - Nói xong, con bé lại chúi đầu vô cái lap.
Chap 47
Đèo em ra quán cafe ở bến xe tam hiệp ăn sáng uống cafe mà em cứ thắc mắc - Ủa sao đầy chỗ uống, tự dưng anh dẫn em ra đây chi vậy, hix, khói bụi quá trời luôn à - Hì, uống ở đây anh mới nhớ cái ngày đầu quá em nhỉ - Ngày đầu đó hả, à đúng rồi nhỉ, hihi, - Lúc ấy em đứng ở kia kìa, đang ngồi trong nhà chờ xe giữa đêm hôm - Còn anh thì em chả biết từ đâu mà đến, haha - Coi bộ 2 chúng mình cũng có duyên quá em nhỉ, gặp nhau 1 cách đến tình cờ lạ lùng - Nhấp ngụm cafe đắng, sao mà tâm trạng hôm nay của tui còn đắng hơn cả nó nữa, chả hiểu vì sao - Hi. Nhìn khung cảnh này buổi sáng nó nhộn nhịp quá nhỉ, vậy mà khi về đêm, nó lại vắng vẻ đến ớn luôn á - Thôi, uống lẹ đi em, kiếm cái gì ăn đi, sáng sớm tráng miệng ly cafe vậy đẹp rồi - Hix, anh mà nói trễ tí nữa là em lăn đùng ra xỉu vì đói luôn rồi đấy - Hhaa... Làm thấy ghê ko - Chứ sao - Bé Nhi lè lưỡi ghẹo tui - Tính tiền con má ơi, đi thôi em.
Sau đó 2 đứa tui kè nhau đi ăn sáng, xong rồi sau đó tui chở em ra hồ đá ở làng đại học. 2 đứa lại ngồi ngắm cảnh. Đến đây lại nhớ cái ngày trước, cái vụ mà con bé lao xuống dưới troll tui. Nghĩ lại mà vẫn thấy tức cười, chả hiểu sao tui cũng liều mà nhảy theo. Rồi chở em ra cái bến đò gần bửu long nơi mà tui và em cùng ngắm hoàng hôn, chở em ra cầu ghềnh, nơi 2 đứa hay ra đó ngồi ngắm từng ánh đèn lập lòe và cả đèn xe hắt xuống mặt sống. Rồi khi chạy đến đâu, tui lại chỉ chỏ kể lể với em từng kỉ niệm gắn với 2 đứa. Bé Nhi thì chỉ nghĩ đơn giản là tui chở em đi dạo thôi chứ thiệt sự em đâu biết rằng, tui đang dành cả 1 ngày trời của mình ra để cùng em nhìn lại những chặng đường mà 2 đứa đã từng đi qua. Đến trưa, tui mua cơm hộp về phòng 2 đứa cùng ăn, rồi mở mấy bộ phim onl lên mà 2 đứa cùng coi với nhau. Rồi ngủ đến chiều, 2 đứa tui lại kéo nhau đi chơi tiếp, 2 đứa tui ghé vào coop mark để xem phim cùng nhau, và tất nhiên lần này, tui xí dành trả tiền vé và cả tiền bắp cùng pepsi ^^!. Khi hết phim, tui dẫn em vô khu vực bán đồ trang sức, mà mua tặng em 1 cái dây chuyền dây, có mặt hình chữ "N" và chính tay tui đeo cho em. Sau đó tui đèo em vô chợ đêm. Nơi mà cũng có khá nhiều kỉ niệm của 2 đứa kể thử xem, nào là nhậu cùng em với bé Nhy đến cả say bí tỉ nè, rồi cả khi đi lén với nhy bị em bắt gặp tại đây nè, rồi cả lần ăn liên hoan mở shop của em cũng tại đây nè. Tui để cho con bé gọi món nào mà em nó thích, hôm nay tui ko muốn uống say chỉ 1, 2 chai cho ăn ngon hơn thôi, tui muốn giữ cho mình 1 trạng thái thiệt tỉnh táo vào hôm nay, đơn giản là thế. Rồi sau đó 2 đứa lại la cà đây đó rồi ghé vào quán nước quen thuộc, nơi này chính là nơi tui hay ngồi tâm sự với em, nghe em kể lể về cuộc sống và cả những lần tui " lên lớp giảng bài" với em nữa. Cả ngày hôm đó, nhìn con bé cũng tíu tít bên cạnh tui, nhìn cái dáng vẻ ngây thơ cứ trực diên trên khuôn em sao tui lại thấy tui lại vô tình quá. Nhi ơi, em biết ko, em hãy ráng giữ những khoảnh khắc đẹp này đi nhé, hãy để nó nguyên vẹn ko tì xước đi nhé. Sẽ ko còn bao lâu nữa đâu, sẽ rất mau thôi, rồi thì sẽ không còn anh ở bên cạnh anh nữa đâu 2 đứa đi chơi đến gần đêm về. Trở lại căn phòng của em, căn phòng này về đêm mới thực sự có nhiều kỉ niệm của 2 đứa tui. Đếm thử xem nhỉ, là khi mà tui và em nhậu rượu rum đến ngoắc cần câu rồi bỗng dưng em bỏ tui lại mà đi khách nè, là khi mà nhậu ở chợ đêm ở cái hôm lần đầu gặp nhy, tui lại vác " 2 cái của nợ" kia về đây, là khi tui và em lại mua đồ ăn về để 2 đứa cùng nấu nướng rồi cùng nhau hả hê với thành quả của mình, là khi những lần đưa đón, tui cũng sốt cả ruột lên mà chờ con bé trong phòng vệ sinh, là khi buổi đầu tiên khi lấy hàng về, 2 đứa lại miệt mài cả đêm hết chụp hình rồi lại dọn dẹp... Và là khi tui ngắm em say giấc nồng với khuôn mặt ngây ngô, 1 cách yên bình và cũng tại căn phòng này của em... Vào đêm nay... Cũng là khi mà tui sẽ bắt đầu mở lời với em... Vặn tay ga, mà lòng tui trĩu nặng, vậy là sắp sửa tới phòng em rồi. Tui ko biết phải tả làm sao cho các bạn hiểu được cảm giác của tui lúc đó nữa, nó có cái gì đó sợ hãi lắm, sợ 1 việc gì đó nó bùng phát lên mà tui ko thể nào chống đỡ. Sợ phải làm việc mà tui bắt buộc phải làm dù biết kết quả nó sẽ ko chua cay, sợ phải sắp sửa nói ra 1 bí mật mà chắc đến cả 1 trí tượng tưởng phong phú như em cũng chả thể ngờ tới. - Nè anh chạy đàng hoàng coi, từ từ thôi, làm gì mà như người mất hồn vậy- Bé nhi dặn dò phía sau - À ừ - Tui vẫn đang mải suy nghĩ nên chả quan tâm lắm lời em nói - Sao mà anh im lặng quá vậy - Đâu có, hì, tại đi chơi cả ngày, nên hơi mệt thôi - Tui cố chống chế - Vậy tí nữa em pha nước chanh cho anh uống nhé - À thôi, mắc công nữa, nghỉ tí khỏe đó mà - Tui cười nhạt - Dạ, hihi, hôm nay vui quá anh hen, ước gì ngày nào cũng đc zậy ^^! - Trời vậy tính bỏ bê công việc luôn à - Ấy chết, em quên - Bé Nhi lè lưỡi ra cười - Thôi tới nhà rồi, xuống mà cửa đi, ngồi trên xe quài - Dạ, ủa mà đêm nay anh ngủ ở đây luôn à - Có lẽ vậy - Haizz, hôm nay em thấy anh hơi khó hiểu đó nha, thấy hổng thèm nói chuyện nữa, em vô tắm trước đây, hix, hôm nay ăn no quá à - Ừ, thôi em vô tắm đi, để anh tự dắt xe vô rồi đóng cửa cho - Dạ Tui để bé Nhi tắm rửa bên trong, tui ngồi ở trước cửa, xe tui vẫn để bên ngoài, rút 1 điếu thuốc ra để lấy sự bình tĩnh... Tim tui bây giờ đập thình thịch... 1 hồi sau bé Nhi bước ra nhìn thấy tui ngồi trước cửa, bèn đến ngồi gần cạnh tui mà tựa đầu vào... - Sao anh hút thuốc nhiều quá vậy - Bé Nhi thắc mắc - Sao em biết mà kêu nhiều - Thì rất đất thấy 3, 4 cái cán kìa- Bé Nhi chỉ xuống đất - Hì, mà em nè, anh có chuyện muốn nói với em nè - Trời, cả ngày trời, nói quá chừng, vậy mà giờ vẫn còn muốn nói à - Em còn nhớ anh từng bảo em: là sống trên đời đừng quá lụy vào ai ko? - Dạ, nhớ, mà có chuyện gì thế anh - Giọng bé nhi bắt đầu trùng xuống - Em còn nhớ những lời anh dạy em phải trở thành 1 con người như thế nào ko? - Dạ... - Nhi nè, hãy hứa với anh nhé, hứa với anh, khi anh nói chuyện này ra. Hứa với anh em vẫn là em như bây giờ nhé - Sao anh nói chuyện thấy kì kì sao đấy, có chuyện gì à - Em hứa đi - Dạ... - Em có bao giờ từng nghĩ anh là kẻ tồi ko? - Dạ ko, anh rất tốt với em mà - Đôi khi anh ko tốt đẹp như em nghĩ đâu... Tui thở dài, im lặng 1 lúc rồi nói tiếp - Em nghĩ sao nếu anh nói, chuyện anh yêu em chỉ là 1 vở kịch? - Anh... Anh... Nói xạo với em phải ko - Giọng bé Nhi nghèn nghẹn - Anh xin lỗi vì đã lừa gạt tình cảm của em, nhưng anh thật sự ko có tình cảm với em nhi à. - Anh nói xạo, tại sao ko có tình cảm mà anh lại ở bên cạnh em, tại sao ko có tình cảm mà anh lại luôn giúp đỡ em, chẳng lẽ quãng thời gian em bên cạnh anh, ko đủ để khiến anh yêu em sao - Mắt bé nhi bắt đầu đỏ hoe - Anh biết nói ra điều này, sẽ khiến em đau lắm. Em mắng chửi anh gì cũng được. Nhưng anh chỉ muốn nói cho hiểu, cũng như em từng nói, đôi khi 1 người làm việc gì đó, đằng sau nó luôn có 1 mục đích riêng. Anh bên em ko phải vì anh lợi dụng 1 điều gì đâu, em thấy đó, đến cả việc ngủ với em, anh còn ko dám cơ mà Đôi bờ vai của bé Nhi cứ run bần bật lên mà nghẹn ngào tiếng khóc, tui ôm em vào bờ vai của mình, khóe mi lại bỗng dưng cay cay đến lạ lùng - Nhi nè, em đừng khóc nữa, anh xin lỗi em. Chắc có lẽ em cũng ko chấp nhận được sự thật này. Nhưng rồi sau này, em còn phải gặp nhiều chuyện còn hơn vậy nữa. Thật sự, anh giả vờ bên em chỉ là... - Anh đừng nói nữa... - Vừa nói vừa khóc - Em hiểu rồi, có phải là muốn em tốt hơn xưa ko... Anh xấu lắm... Em ghét anh... Nếu anh muốn làm vậy thì cũng đâu cần nhất thiết phải giả vờ yêu em đâu chứ, sao anh lại đùa giỡn vs tình yêu của em... Em ghét anh... Huhu... - Bé Nhi vừa nói vừa lấy tay đấm vào đùi tui Không gian lúc này dường như mọi thứ đều im lặng... Chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào của em và tiếng thở dài từng chập của tui... Sao mà nói ra được rồi mà lòng tui lại ko được thanh thản 1 tí nào thế này... Rút 1 điếu thuốc ra hút tiếp, bàn tay tui lại càng xiết chặt em vào lòng mình hơn. Chắc có lẽ đây là lần cuối tui đc ôm cái vai nhỏ nhắn yêu đuối ấy, lần cuối tui có thể nắm cái đôi tay mềm mãi mát rượi ấy, và lần cuối được bên em với tư cách là 1 người yêu - Chắc có lẽ ngày mốt là anh phải đi Sing rồi, cũng lâu đấy, cũng lâu bằng khoảng thời gian anh biết em cho đến tận bây giờ. Chắc sẽ ko liên lạc với em được nữa đâu. Em nín đi, đừng khóc nữa có được không, nghe anh nói này ***bé nhi cứ vừa khóc vừa lắc đầu*** Sau đêm nay, chắc anh sẽ ko bên cạnh em được đâu, anh đã dạy bảo em nhiều thứ rồi, những tất cả chỉ là lý thuyết rồi, đến lúc em phải thực hành rồi. Anh hy vọng đừng vì chuyện này mà em trở lại cái nghề cave đó Nhi nhé, em đừng đem bao công sức của anh mà đổ sông đổ biển. Anh muốn sau này khi gặp lại em, anh muốn thấy là 1 cô bé trưởng thành, đáng yêu và thành công trong công việc chứ ko phải là 1 bé Nhi cách đây mấy tháng. Sau này khi ko còn anh bên cạnh, em phải biết tự chăm sóc mình đó có nghe ko? em đừng khóc nữa, rồi mai mốt sẽ có 1 người thay thế anh, yêu em, quan tâm em nhiều hơn cả anh nữa Đừng làm anh thất vọng nhé Nhi, em đã nói với anh là làm anh thất vọng ko phải là thói quen của em mà. Thôi em giữ gìn sức khỏe anh về nhé - Anh có thể... có thể cho em ôm anh 1 lần cuối được ko?
***Tui khẽ gật đầu***
Tui dang 2 cánh tay để đón em vào lòng, em vừa khóc mà cứ lí nhí nói, anh xấu lắm, em ghét anh, tại sao lại rời xa em, tại sao rồi cứ đấm nhè nhẹ yếu sức vào vai tui, khẽ vuốt mái tóc mà tui chỉ thốt ra được 1 câu - Anh xin lỗi - Vậy là từ ngày mai, em sẽ ko còn được gặp anh nữa hả anh - Ừ, ko phải là ngày mai mà là vào 1 ngày, anh thấy em là 1 cô gái đứng trước mặt với vị trí 1 cô gái thành công trong công việc. Còn bây giờ em đừng liên lạc gì với anh nữa nhé. - Anh hứa với em 1 điều đi - Bé nhi vẫn rưng rưng nước mắt nói - Ừm, em nói đi. - Hứa với em, 3 năm sau. Anh sẽ chịu gặp mặt em, và khi ấy em cũng hứa với anh, đứng trước mặt anh là 1 cô bé khác - Giọng bé nhi gai góc có vẻ gì đó quyết tâm - Ừm. Anh nợ em 1 tình yêu, cho nên, anh sẽ cho em 3 điều kiện mỗi khi em cần anh giúp, bất cứ việc gì, cứ việc em yêu cầu nếu anh có đủ khả năng làm được. Nó có hiệu lực từ ngay bây giờ cho đến khi anh nhắm mắt. Em hãy giữ 3 điều mong muốn đó trong tay. Khi nào thật sự thật cần thiết thì hãy nhờ anh. Ngoài việc bắt anh phải yêu em. Em nhớ lời em nói đó... 3 năm sau... Anh ko muốn thấy 1 cô bé ủ rũ thất bại gặp anh đâu... Nhớ đó... Thôi đêm rồi... Em vào nhà đi... Tiếng đóng của phòng của em cũng là đánh dấu kết thúc buổi chia tay đầy tiếng khóc và những lời hẹn thề tối đó. Tui lại lầm lũi dắt xe xà vào 1 quán nhậu vỉa hè nào đó mà tự uống 1 mình. Bỏ lại nơi đó, căn phòng ấm áp tràn ngập tiếng cười đó, 1 người con gái yếu đó, nhỏ nhoi, mong manh trước phong ba bão táp của cuộc đời.
2 ngày sau... Tui vác vali ra sân tân sơn nhất... Để qua Sing học tập... Có thể coi đây là 1 cuộc trốn chạy của 1 tên lừa gạt tình yêu của được... Từ ngày hôm nay, tui lại tiếp tục trở về con người của mình ngày xưa, lại tiếp tục thui thủi 1 mình, vẫn vùi đầu vào công việc, mọi thói quen vẫn như cũ, có khác là hay buồn vu vơ nhiều hơn thôi... 1 tháng sau tui có gọi điện thoại cho thằng Minh bạn tui để hỏi thăm, thì tình hình bé Nhi đã dọn phòng ở biên hòa mà lên chỗ cái kho thằng bạn tui đễ chính thức mở 1 cái shop, có tên gọi, bảng treo hẳn hoi. Có hỏi thăm nó về bé Nhi thì nghe nó kể, thấy con bé vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra. Nhưng tui hiểu... Tui hiểu là con bé vẫn cố tạo ra cho mình 1 lớp vỏ bọc cứng rắn thế thôi, chứ thật sự bên trong em, nó yếu đuối lắm. Tui có dặn dò thằng bạn nhớ chăm sóc dùm bé Nhi, coi mọi vấn đề liên quan đến tiền bạc mà khi con bé gặp khó khăn thì cứ gọi tui, tui sẽ cố giúp 1 phần nào... Đôi khi thỉnh thoảng 1, 2 tháng, tui lại lén chạy lên đó. Đứng từ bên kia đường mà nhìn sang shop của em, lại thấy bóng dáng 1 cô bé quen thuộc đang ra sức nở 1 nụ cười thật tươi với khách hàng của em. Lúc ấy, tui lại cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào mà quành xe lại chạy về nhà... Sáng hôm sau, tui mua 1 cái máy mp3 có chức năng thu tiếng lại rồi bắt đầu nói hết những điều tâm sự cảu mình vào đó rồi để mai lên sài gòn ra sân bay tiền thể tui gửi thằng Minh nhắn nó gửi cho bé Nhi: nguyên văn lời tâm sự đó như sau: chào em, có bé mùa đông, chắc mà khi em nghe được lời anh nói thì lúc đó anh đang chúi mũi vào hàng tá công việc bên Sing rồi, em vẫn khỏe chứ, à mà anh hỏi vậy thôi chứ nếu em trả lời anh cũng chả biết được, Anh xin lỗi vì đã đối xử vs em như vậy, nhưng anh vẫn ko hôi hận vì đã làm như vậy với em. Từng lời anh dạy chỉ bảo em, là từng bài học mà anh đã từng bị vấp ngã trong cuộc sống rồi anh tự học được. ANh ko muốn vì chuyện này mà em lại nhưu trước đâu, có nghe ko? Nhớ hứa gì với anh ko? ráng mà giữ lời hứa đi đó nha. Anh sợ mình phải đối mặt với em để nói những lời cuối này mà phải làm cách này. Quãng thời gian bên em là 1 quãng thời gian đẹp và ko thể quên đối với anh. Chắc có lẽ em cũng đang tự hỏi tại sao anh có thể ko yêu em mà vẫn ở bên em được mà có phải ko? Nhưng mà em à, nếu như vậy, thì em vẫn mãi mãi ko trưởng thành được đâu, em có thể hiểu ko? Mọi việc sau này của em, anh đã tính hết cả rồi, em đừng vội hỏi là chuyện gì, rồi từ từ em sẽ khắc biết thôi. Thôi chào em nhé, cô bé mùa đông của anh, anh phải sắp xếp đồ đạc đây, mai anh phải bay rồi... Nhớ lời anh đó, phải giữ gìn sức khỏe của mình đó nghe chưa, ko được hư đó, 3 năm sau mà thấy em ko đc như lời hứa... Là anh giận em luôn đó... Thôi bye nhé
Ket Truyen
Xin chào các bạn... Vậy là câu truyện dài hơi này tới đây là kết thúc rồi... cám ơn các bạn đã cùng tôi đồng hành nó cho tới ngày hôm nay. Có lẽ quãng thời gian qua cũng ngốn ko ít thời gian của tui và của cả các bạn nữa. Cũng nhiều thăng trầm quá nhỉ ^^! Như những lời mở truyện tui đã ghi, hy vọng câu truyện này nó sẽ giúp ích đó cho các bạn, đem lại cho các bạn 1 bài học cuộc sống nhỏ nhoi gì đó. Ngày từ đầu đặt tay mà gõ truyện, tui đã xem nó như 1 tâm huyết của mình rồi, và quả thực chắc cả đời tui cũng ko thể viết tiếp đc 1 câu chuyện thứ 2. Và cũng bật mí thì đây cũng là 1 câu truyện mà lần đầu tui đứng ở vị trí 1 tác giả. Nói tác giả thế cho oai thôi chứ thật sự tui cũng là 1 con người bình thường như các bạn thôi nên đừng quá quan trọng vào vấn đề đó. Cứ xem câu truyện này như những lời tui muốn chia sẻ với các bạn mà thôi.
Xin cám ơn tất cả các anh em đã ủng hộ truyện và cả tât cả các bạn hay dạo face của tui, tui nhớ tên các bạn hết đấy, đừng có đùa Xin cám ơn admin của facebook "Hội... đứng đường mà tui quen" Tui là ko phải là 1 con người tốt, xin khẳng định lại điều đó tui cũng chửi thề, tục tĩu, đôi khi cũng có những suy nghĩ đen tối vụ lợi, cũng phạm pháp như cá độ, đánh đề... Nhưng tui cũng không bao giờ làm hại hay làm tổn thương bất kì 1 ai. Tính tui từ nhỏ đã quen ngay thẳng nên khi viết truyện tui cũng chả ngại ngần gì mà ko up ảnh show pro5 của mình lên để chia sẻ với các bạn ko như các tác giả viết truyện onl khác. Tui ko thích là 1 kẻ vô hình nào đó muốn được viết truyện rồi được mọi người tôn lên làm thần thánh gì đó, nó vô nghĩa với tui lắm. Tui chỉ thích các bạn biết mặt tui, có thể trò truyện qua yahoo hay qua face với tui rồi sau này khi ra đường anh em gặp nhau, lại có thể chào nhau 1 tiếng, rồi buông ra vài câu mời đi uống cafe hay làm vài ly bia cho mát bụng... Tui thích như thế hơn
Và đây là những thông tin của nhân vật trong truyện Tui: Trần Đức Vượng Sn: 20/5/1985 Hiện đang cư ngụ tại: TP. Biên hòa Công việc hiện tại: Trưởng Phòng Kỹ Thuật Cty Sơn Siton - Bình Dương- Việt Nam Tình trạng: sắp kết hôn...
Về phần bé Nhi Kiều Bảo Nhi Sn: 15/8/1991 Quê: cà mau hiện em nó đang làm bà chủ, quản lý 2 cái shop hiện tại cũng khá ổn: 1 cái thì vẫn ở chỗ gần KCN Sóng Thần và mở thêm 1 cái lớn hơn ở khu vực Thủ Đức Tình hình tui hỏi thì bé Nhi cứ nói là chưa có người yêu nhưng ko biết có nói xạo tui ko nữa, nhưng thôi tui ko dám đi quá sâu vào cuộc sống của em Đặc điểm nhận dạng: Nếu 1 ngày nào đó, các bạn quen 1 cô bé nào tên Nhi, mà đi uống nước mà cứ thích gọi bơ dằm nhiều sữa, dáng người ko cao lắm nhưng nhìn tướng thon thả, có 1 cái mụn ruồi nho nhỏ mờ mờ bên má trái, tóc để mái xéo, uốn lọn phần đuôi, màu nâu hạt dẻ. Và đặc biệt là rất hay cười mỉm lộ rõ cái núm đồng tiền thì đích thị các bạn gặp phải em nó rồi đấy
Về phần bé Nhy Tên là: Trịnh Hoàng Yến Nhi SN: 1/9/1990 Quê: Biên Hòa Hiện bé Nhy cao vừa tốt nghiệp trường Đại Học Sư Phạm Đồng Nai chuyên ngành Toán và hiện đang là cô giáo dạy học tại trường THPT Lê Quý Đôn tại Quận 3 và đang sống chung với anh trai trên đó Đặc điểm nhận dang: Nếu 1 ngaỳ bạn gặp 1 cố giáo, mà có cái tướng cao 1m72, đi thêm đôi guốc 3 phân, tóc duỗi dài, màu đen, để mái xéo. Mắt 2 mí. Khi đi ăn uống, gọi mồi rất là bá đạo và phá mồi cũng là 1 cao thủ. Đặc biệt khi cười sẽ thấy 1 núm đồng tiền bải phải nó lõm sâu hơn bên trái, và có vài ba hạt gạo li ti đi kèm khi cười nữa. Nghe giang hồ đồn là có bồ rồi. Nên tui cũng chúc mừng em nó
Bữa vừa rồi đây thì tui lên sài gòn để gặp em, nhưng tui ghé qua gặp bé Nhy cao trước, uống nước nói chuyện 1 hồi hỏi thăm sức khỏe công việc ra sao, lúc gặp thấy con bé vác theo 1 thằng "xe ôm" cũng bộ cũng hiền lành, thấy ăn nói nhỏ nhẻ ngoan ngoãn lắm, coi bộ cũng ổn, rồi sau đó ghé bé Nhi cốt thì chỉ muốn thông báo cho con bé là kết thúc truyện. Mọi thứ đều đã được tui hoàn thành trước khi gặp em. Tui có hỏi em có muốn nhắn nhủ gì tới các bạn đọc truyện ko? thì con bé chỉ biết cười rồi bảo: "em chả biết nói gì hết trơn á, chỉ biết cám ơn các anh các chị trên đó đã yêu quí em thôi ", rồi sau đó tui cũng mua mồi màn về mà vào shop bé Nhi nhậu, 2 đứa giờ xem nhau như 2 người bạn, 2 đồng nghiệp thôi... Chứ ko còn quá bận tâm vào chuyện xưa nữa, tui có khuyên con bé nếu được thì kiếm ai đó để yêu đi, mà con bé cứ gãi đầu rồi chối nguây nguẩy mà bảo: thôi, em còn phải lo nhiều thứ lắm, chả có thời gian để yêu anh nào đâu, hihi... 1 lúc sau thì có gọi thằng Minh qua, nó vác thêm 1 thùng ken qua nữa, và 3 đứa chiến đấu hết cả đêm... Tiếng cụng bia... Tiếng nói chuyện vẫn vang lên ko ngớt suốt đêm, mặc kệ ngoài kia... Dòng xe qua lại tập lập giữa cái đất sài gòn về đêm...