Phần 16 : Nỗi lòng Chi Mai.
Kim Anh đang ngồi uống nước cùng Chi Mai trong căn tin , Chi Mai tự nhiên sặc nước xong húych tay Kim Anh :
- Nhìn kìa.- Rồi đưa tay chỉ về hướng đó.
Kim Anh nhìn về hướng tay Chi Mai chỉ, cô cũng buồn cười không kém. Đưa tay lên bịp miệng để không phát ra tiếng động. Chi Mai cũng cố cười, đến nổi mặt đỏ ửng. Cô nói nhỏ cho hai người đủ nghe :
- Tên kia bị cúm gà hay sao ấy. Ngồi trong căn tin mà … cũng đội nón mới sợ chứ. Haha… Lại còn … ôi haha.
Kim Anh tiếp :
- Khẩu trang Đôremon haha… Nóng gần chết nhìn thấy mình ngột theo luôn quá.
Đằng xa, đối diện bàn của Kim Anh và Chi Mai có một cậu con trai. Đầu đội mũ, Mồm đeo khẩu trang, không hiểu cậu ta gọi lon Coca để trên bàn thì ăn kiều gì?. Áo dài , Quần dài. Dù trời không nắng, cũng chẳng mưa. Đúng là … ngột chết đi được.
Kim Anh lại cười ha hả, nói :
- Nhìn … nhìn như ninja báo thù ấy. haha
Chi Mai lẩm bẩm :
- Ơ.. Ninja chuẩn bị tấn công mình hay sao ấy. Đang tiến về phía mình kìa.
Thấy cậu con trai “ ngột chết” đang tiến lại gần phía bàn mình, Chi Mai chỉ chỉ cho Kim Anh. Nhưng vì “ ninja” ngồi đối diện với Chi Mai nhưng Kim Anh lại ngồi quay lưng với bạn đấy nên không nhìn rõ. Khi quay lại thì thấy “ninja” đã đứng ngay sau lưng mình, cô giật mình :
- Cái gì thế.
- Đi theo tôi. – Giọng nói của bạn trai đó dứt khoát, không một cảm xúc.
Không đợi Kim Anh nói them “ninja” đã lôi xềnh xệch cô đi. Chi Mai giật mình há hốc mồm không biết phản ứng sao. Nhưng khi nhìn thấy hang cúc ấy cô còn sững sờ hơn, cô lẩm bẩm :
- Không lẽ … Tử Kỳ.
“ Không nên dây vào hắn.” Chi Mai ngồi xuống lặng lẽ đăm chiêu suy nghĩ. “ Chắc nhìnnhầm thôi.” Cô tự trấn an mình.
“Ninja” cứ thế lôi lôi kéo kéo Kim Anh, cho đến khi ra sân sau nơi vắng học sinh qua lại, vì khung cảnh âm u, cũng như nơi đây cư ngụ một số thành phần bất hảo.
Cánh tay bị “ninja” lôi, giờ sưng tấy lên, đỏ hằn vết tay. Cô xoa tay rồi gắt lên :
- Này. Điên à. Cậu là ai mà dám bắt cóc tôi một cách trắng trợn như vậy hả.
Đến lúc này “ninja” tháo mũ. Khẩu trang ra, đằng sau đó là một gương mặt thiên thần với ánh mắt lãnh đạm. Cậu ta đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán rồi nói :
- Cô về soi gương rồi tự đoán xem mình đáng giá bao nhiêu. Bắt cóc mới sợ chứ. Nói cho oai à.
Đúng ! Chính hắn. Tên ác tặc Tử Kỳ.
Cô cứng họng, lườm anh. Tử Kỳ không them để ý, nói :
- Việc tôi giao cho cô đến đâu rồi. Hai tuần trôi qua rồi đấy.
Tử Kỳ nhắc cô mới nhớ.
“ Chết rồi. Chuyện chưa ra đâu với đâu cả … Trả lời sao bây giờ. Nếu nói thật là chưa xơ múi được gì chắc tên “ ác tặc thiên thần” này cho mình bài ca vọng cổ và sẽ chê mình, khinh mình không quyến rũ được Trịnh Kim mất.” Đúng là dông chưa qua bão đã tới mà.
Cô nuốt nước bọt :
- Được, tốt, ổn rồi.
- Là sao.
- Là anh ta sắp bị tôi quật ngã rồi. – Mình đúng là nói dối không chớp mắt. Còn chưa “làm wen” được nói gì đến tán tỉnh.
Tử Kỳ nghi ngờ :
- Dễ vậy sao.
Kim Anh ậm ừ :
- Đối với tôi chỉ dễ vậy thôi.
Tử Kỳ nghe giọng Kim Anh khẳng định luôn là cô nói dối.
Anh nhếch miệng cười :
- Tôi cho cô hai phút trình bày sự thật. Không thì đừng trách.
Rùng mình. Lời đe dọa có hiệu nghiệm. Toát mồ hồi. Kim Anh lí nhí :
- Tôi, … thật ra từ hôm trước đến giờ chưa hề gặp lại cậu ta.
Tử Kỳ phì cười trước cử chỉ như mèo hóc xương của cô. Thật ra anh cũng biết chuyện này không hề dễ. Nhưng mà đối với Kim Anh thì phải dễ chứ nhỉ. Anh hơi thắc mắc.
- Biết thành thật là tốt. Được rồi, tôi sẽ giúp cô.
Kim Anh lẩm bẩm :
- Giúp tôi cũng là giúp cho kế hoạch của cậu chứ gì. Lại còn giả vờ cao thương. Xì
Tử Kỳ quát :
- Này, nói xấu ai vậy.
Hú hồn.
- Sao tên này tai thính thế nhờ. – Cô lại lẩm bẩm.
Lời nói đó lại lọt vào tai Tử Kỳ, cậu nói :
- Lầm bẩm gì nữa.
Im phắc. Kim Anh câm lặng không nói lời gì.
Từ Kỳ mở túi lấy trong đấy một tờ giấy đưa cho Kim Anh. Cô cầm lấy mà không hiểu gì, cô ngơ ngác nhìn . Từ Kỳ nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Từ Kỳ, lầm bẩm gì đó không nghe rõ rồi giải thích :
- Trong đấy là lịch thằng Kim đi học và địa điểm nó sẽ ở trong trường này. Hiểu không.
Kim Anh gật đầu. Tiếp tục nghe :
- Cô phải theo sát nó. Mỗi lần thấy nó đụng vào sách hay laptop là phải ngăn lại, không cho nó học. hiểu chưa.
Gật đầu. Lại tiếp :
- Hiểu được rồi thì lượn đi đứng đây làm gì nữa.
Kim Anh thắc mắc :
- Thế những hôm cậu ta không đến trường thì làm sao.
Tử Kỳ suy nghĩ giây lát rồi nói :
- Thì thôi, nhưng phải bù vào những lần cậu ta đi học.
- Là như nào. – Thắc mắc tập 2.
- Cậu phải quấy nhiễu cậu ta gấp đôi lần bình thường. Hiểu không.
- Rồi.
Cuối cùng thì cũng nghe thấy câu trả lời thanh thản nhất. Tránh tình trạng Kim Anh thắc mắc tập 3. Tử Kỳ đi luôn về phía thư viện.
Còn Kim Anh về lại lớp. Mở tờ giấy ra.
+ Thứ 2, thứ 7 đến trường.
+ Chiều thứ 5 cũng thỉnh thoảng hôm đến hôm không.
+ Địa điểm hay ở trong trường : Sân thương, phòng y tế.
+ Nếu bắt gặp chiều thứ 5 đi học thì chắc chắn sẽ đến phòng nhạc cụ để chơi đàn.
Kim anh lẩm bẩm học thuộc hết lịch trình của Trịnh Kim xong cô vo tờ giấy vứt qua cửa sổ. Chi Mai đi lại, vô nhẹ vai Kim Anh :
- Nãy là ai vậy.
- Người quen ấy mà. – Kim Anh không muốn nói sự thật vì nếu nói sự thật thể nào Chi Mai cũng hỏi han từ giờ đến hết giờ nếu không nói hai người đã nói những chuyện gì với nhau.
Chi Mai không tha :
- Phải Tử Kỳ không.
Kim Anh chột dạ luôn. “ Sao nó biết, chẳng nhẽ nhỏ này theo dõi mình.”
Đến giờ thì chắc khôg dấu được, cô đành nói :
- Sao biết.
Chi Mai bỗng chuyển tông :
- Từ Kỳ là Idol của tớ mà có gì mà không nhận ra đuwocj chứ. Nhìn hang cúc áo là nhận ra liền.
Trố mắt. Đến giờ thì Kim Anh thật sự tin lời Tử Kỳ là thật. “ Cúc áo cậu ta hoàn toàn bằng vàng”. Kim Anh giọng khinh khỉnh :
- Cậu có vẻ si mê tên đạo đức giả ấy nhỉ.
Chi Mai nghe nhỏ bạn thân đụng chạm tới thần tượng của mình cô cũng không tha. Quay sang lườm Kim Anh bén ngót:
- Sao cậu lại nói Tử Kỳ của tớ là đạo đức giả. Cậu ấy luôn đối xử tốt và than thiện với mọi người. Đặc biệt luôn nở nụ cười “ thiên thần” của mình trong mọi hòan cảnh. Nụ cười của cậu ấy làm ấm lòng tớ. nó như liều thuốc bổ làm ấm lòng mọi người đấy.
Kim Anh nghe bạn lải nhải, cô bĩu môi :
- Có gì mà điên lây. Xì.
Chi Mai đánh vào tay Kim Anh :
- Cậu khôngbiết gì về Tử Kỳ thì đừng nói. Cậu ấy rất tốt đấy.
- Tốt cái gì. VD xem nào.
Chi Mai bắt đầu mơ màng kể.
- Một lần mình đang đi xe đạp trong trường để vào chỗ gửi xe. Tự nhiên trời xui quỷ khiến gì lại đâm trúng Tử Kỳ làm cậu ấy ngã lăn ra. Mọi người đứng xem đều trách móc tớ vì làm tổn hại đến cục vàng của trường. Tồi tệ nhất là mấy đứa con gái cứ xúm xít lại đỡ Tử Kỳ dậy hỏi han tới tấp. Còn tớ cũng bị ngã mà trả ai quan tâm đỡ dậy. Chính lúc ấy Tử Kỳ đã đưa bàn tay ra giúp đỡ tớ đứng lên. Cậu ấy rất rất rất tốt đúng không. Bị tớ đâm không những không trách móc mà còn mỉm cười với tớ nữa.. Nụ cười “thiên thần” của cậu ấy dường như làm tớ tan hết cơn đau ý.
“ Chi Mai kể cảm động thật đấy. Đúng là cái tên đạo đức giả. Đảm bảo sự thật là vì chỗ đó đông người muốn quát Chi Mai cũng không được. Để giữ hình tượng nên cậu ta kéo Chi Mai dậy để nhỡ rõ mặt mai kia trả thù sau cho mà coi. Khổ thân Chi Mai nhà mình. Nhẹ dạ cả tin. “ Cô cảm thấy khổ thân Chi Mai, nhưng cũng kô đành lòng phá vỡ hình tượng đẹp của Chi Mai, cô đáp:
- Ừ, vậy à.
Đúng lúc, trống vào lớp làm cho Chi Mai không kể được tiếp sự tích về lòng nhân ái của Tử Kỳ nữa. Hai cô trờ về chỗ ngồi. Mỗi người một cảm xúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phần 17 :Hành động
Kim Anh vừa đi đến trường vừa lẩm bẩm :
- Hôm nay là Thứ 7 No. 1 sẽ xuất hiện, mình phải mai phục sẵn ở trường mới được.
Vừa nói, Kim Anh chạy nhanh đến lớp, cất cặp rồi đứng rình ở chân cầu thanh rình Trịnh Kim đến. Cô vừa đứng vừa tủm tỉm cười vì kế hoạch sắp cho ra lò của mình. “ Cậu ta sẽ phải động lòng thôi.”
Chờ mãi, chờ mãi Kim Anh vẫn chưa thấy mục tiêu xuất hiện mà giờ vào lớp đã đến. Thấy giáo viên đang bước trên cầu thang cô đành ngậm ngùi bước vể lớp. “ Hôm nay chẳng nhẽ không đến.”
Ngồi trong lớp, không học hành gì. Kim Anh cứ nhìn liên tục lên đồng hồ. Cuối cùng thì giờ đổi tiết cũng đến. Kim Anh đứng bật dậy như lò xo, chạy với tốc độ ánh sang lên phòng y tế xem có “mục tiêu” không. Cô thất vọng vì căn phòng trống không. Kim Anh đi lên tầng bỗng thấy thấp thoáng bong của Trịnh Kim, hình như đang hướng lên phía sân thượng. Cô tươi cười chạy thật nhanh về lớp, lôi từ trong cặp một túi bột mì đã chuẩn bị sẵn. Rồi cô lại chạy ngược lên sân thượng. Kim Anh đứng bên ngoài chuẩn bị hóa trang. Cô tự mở bột rồi rắc lên người mình. Hít một hơi thật sâu.
Cô mở bật cánh cửa, chạy nhanh ra ngoài sân thượng hét to :
- Tử Kỳ tên đạo đứa giả, cậu thật quá đáng. Cái gì mà No. 2. cái gì mà có nụ cười thiên thần chứ. Tất cả đều là giả tạo. Rồi sẽ có ngày tôi cho cậu biết tay, tôi sẽ…
Có tiếng động. Cô quay lưng lại , ngạc nhiên, sửng sốt. “Anh đẹp trai” đang đứng trước mặt cô. Cô lắp bắp :
- Cậu … sao cậu … cậu lại ở đây.
Trịnh Kim nheo mắt nhìn cô từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Quét ánh mắt khắp người cô. Vẻ mặt khó hiểu không biết anh đang nghĩ gì.
“ Sao cậu ta lại đứng im thế nhỉ, phải dìu mình rồi cầm khăn lau cho mình và nói “sao thế” rồi mình sẽ kể lể nỗi khổ.. Rồi a…b…c như trong Vườn Sao Băng chứ nhờ.”
Kim Anh cũng nhìn lại cậu bằng ánh mắt khó hiểu, chờ đợi một phản ứng giống như mình nghĩ, thấy anh vẫn đứng yên, cô đâm quạu :
- Này, nhìn gì.
Không trả lời.
- Này, cậu thôi ngay cái ánh mắt “thương hại” tôi đi nhớ.
Lúc này Trịnh Kim mới thở ra được một câu. :
- Vậy thì xuống soi gương xem cậu có giống hề không.
Kim Anh ngượng chin mặt. Cái này không có trong kịch bản, không biết phản ứng sao. Cô nhát gừng :
- Kệ tôi. Bực mình.
“ Quê muốn chết đi được. Sao cậu ta có thể dửng dưng trước một người con gái tội nghiệp như mình được cơ chứ. Hay mình diễn không đại, rõ ràng giống y hệt Goo Jan Di trong phim mà. Mỗi tội mình tự “bát nạt” mình thôi. “ . Thấy ngượng quá Kim Anh bỏ đi. Quả thật nhìn cô lúc này giống cái bánh bao chiên thì đúng.
Kim Anh đi hẳn Trịnh Kim cười nhếch môi rồi lại nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Kim Anh che mặt chạy nhanh vào phòng vệ sinh, đề phòng người khác nhìn thấy để giữ hình tượng. Vào đến nơi. Cô phủi hết bột trên mặt, trên quần áo rồi rửa tay chân mặt mũi cho thật sạch sẽ. Vừa rửa Kim Anh vừa lẩm bẩm :
- Đúng là đên đủi đã tốn tiền mua bột rồi lại hi sinh tấm thân vàng ngọc này để vĩ đại cuộc mà chốt lại vẫn không được việc gì cả. Hừ đúng là tên máu lạnh.
Chưa dọn xong tàn cuộc Kim Anh nghe thấy bước chân. Cô nhảy tót vào nhà vệ sinh để không ai phát hiện ra.
Hai cô nữ sinh vừa đi vào vừa oang oang mồm :
- Này, biết gì chưa.
- Gì?
- Nghe nói Trịnh Kim thích con gái chơi piano đấy.
- Saocậu biết?
- Thì nghe mọi người đồn vậy. Chắc là đúng đấy. Không có lửa làm sao có khói.
- Ừ đúng thật. Tớ phải đi học lớp chơi piano mới được.
- Thôi xin đừng có với cao nữa đi.
- Biết thế nào được.
Hai cô nàng khúc khích cười. Cô cầm son, cô dặm lại phấn.
- Ừ cũng đúng. Mình cũng phải đi học để thử vận may. Lọt vào mắt Trịnh Kim thì tốt quá.
Lại một tràng cười man rợn nữa. Nói xong hai người kéo nhau về lớp.
“ He he. Trong cái rủi lại có cái may.” Cô cười tủm tỉm. “ Đã có cách”. Kim Anh đi về lớp tìm Tú Anh, cô ngoắc tay gọi :
- Tú Anh, lại bảo.
Đang nói chuyện với mấy cô em trong lớp, Tú Anh bảo mọi người chờ rồi lại chỗ Kim Anh :
- Sao chị.
- Mày có biết chỗ học piano cấp tốc ở đâu không.
Tú Anh ngạc nhiên nhìn bà chị mình, không hiểu hôm nay bị mắc chứng gì. Mọi khi chỉ cần mở đến nhạc dương cầm hay piano là bà ấy tắt tivi cái “rụp’, thế mà giờ tự dưng hỏi học ở đâu mới lạ :
- Chị lại có trò gì vậy.
- Bí mật. Thế mày có biết không.
- Có. Chiều dẫn đi. Có gì alô. – Vừa nói anh vừa đưa tay lên làm hình chiếc điện thoại.
Kim Anh cười tươi roi rói :
- Em yêu của chị là nhất. Nhớ chiều nhé.
Kim anh nở nụ cười tinh quái tự khen thầm mình. “ Mình thông minh thật đấy.”
Tú Anh nhìn bộ mặt gian xảo của bà chị mình mà thấy điều gì đó không lành mạnh sắp xảy ra. “ Không biết bà chị mình lại nghĩ ra vụ gì nữa đây. Nguy hiểm thật.”
Buổi chiều đúng như đã hẹn, Kim Anh gọi điện dục Tú Anh qua nhà chở cô đi đến lớp học piano cấp tốc.
Đến nơi Kim Anh xuống xe.
- Này, mày vào nộp học phí giúp chị đi.
- Cái gì. – Tú Anh trố mắt nhìn Kim Anh.
Kim Anh dở giọng nũng nịu :
- Đi mà. Mày nhìn chị nè. Làm gì có tiền học. Vào nộp đi.
Tú Anh dở khóc dở cười vào đăng ký rồi đóng học phí cho Kim Anh.
Cầm tờ giấy vào học, Kim Anh quay sang hất mặt với Tú Anh.
- Thôi để tao tự vào mày cứ về đi.
- Được không đấy. – Tú Anh nghi ngờ.
Kim Anh khẳng định :
- Được, cứ về đi.
Bước vào phòng học nhạc. Kim Anh đưa tờ giấy cho cô quán lý :
- Em muốn học nhạc cụ nào. – Cô quản lý với ánh mắt bồ câu, không thèm nhìn cô, hỏi.
- Dạ piano ạ.
- Ừ được rồi. Trước tiên em bắt đầu bằng lớp căn bản nhé. Ở phòng 2 đằng kia.
Kim Anh xua tay :
- Không được cô ạ. Cô có thể duyệt em vào lớp học cấp tốc không ạ. Em chỉ cần học một bản nhạc thôi là được.
Cô Phi – cô quản lý, nhíu mày :
- Nhưng em phải học từ các nốt căn bản hì mới bắt đầu tập phím, rồi mới đánh đàn bài được. Còn thành thạo hay không còn tùy thuộc vào khả năng và sự cố gắng.
Kim Anh nghe quá trình học mà nhức cả đầu, cô cắn môi :
- Vậy phải học trong khoảng bao nhiêu lâu mới đánh được một bài ạ.
- Ít ra phải hai tháng, còn không thì …
Ngắt lời :
- Không được. Em cần học gấp. Em sẽ cố gắng siêng năng luyện tập xin cô hãy dạy em đánh nhạc luôn đi ạ. Không cần học từng bước một đâu, thưa cô.
Cô Phi lắc đầu cười :
- Vậy thì không được em ạ. Cô chịu thua.
Kim Anh năn nỉ :
- Em xin cô đấy, em sẽ cố gắng hết sức, đi mà cô.
Cô vờ khóc lóc, níu tay cô Phi :
- Em xin cô mà, giúp em với, đứa em nhỏ của em bị bệnh sắp qua đời. Nó rất ham mê chơi piano nhưng vì một tai nạn giao thông mà em ấy không chơi được nữa…. hic… nó lại còn bị ung thư ( chị xin lỗi Tú Anh (( ) em …..em phải cố gắng chơi một bản nhạc trước khi nó qua đời. Em mong cô giúp em.
Kim Anh còn tăng hiệu ứng bằng cách sụt sịt, ánh mắt u buồn. Cô có thể đi làm diễn viên được rồi ấy chứ.
Chiêu này có hiệu quả thật, nó động đến lòng người. Cô Phi cũng không cầm được nước mắt , cô cầm tay Kim Anh an ủi :
- Thôi được rôi. Chính tôi sẽ dạy em. Em hãy cô gắng lên nhé.
Kim Anh mừng thầm nhưng vẫn tỏ vẻ tội nghiệp :
- Vâng, vâng em sẽ cố gắng.
Tú Anh suốt nãy giờ nhảy mũi liên tục. Anh cũng liên tục rủa thầm tên nào đang nói xấu mình. Thật là bực mình hết biết.
………………………………………………………..
Phần 18 :
Mấy ngày sau .
Kim Anh kéo Tú Anh vào phòng nhạc cụ. Đấy đến chỗ bục có để đàn. Cô nói :
- Bê lên sân thượng hộ chị.
Tú Anh nhăn mặt :
- Cái gì. Làm sao em bê được cái đàn này lên sân thượng được. Mà chị tính làm trò gì vậy.
- Thì mày gọi them mấy đứa bạn mày bê lên cùng đi. Giúp chị với năn nỉ đấy. Nhanh, không muộn bây giờ.
Nhớ ra điều gì. Tú Anh “à” lên :
- À, chị định chơi piano để mê hoặc thằng Kim chứ gì.
Kim Anh cười búng tay :
- Rất thông minh.
Tú Anh nhìn cô không chớp mắt, thằng Kim là tay chơi giỏi, bà chị ngốc nghếch của mình mới học mấy ngày đòi “ múa rìu qua mắt thợ” kiểu này bẽ mặt mất.
- Chị mới học đàn được 1 tuần thôi mà. Liệu có được không vậy.
- Mày không tin vao tài năng của chị sao. Từlúc bắt đầu học chị đã phát hiện ra chị có năng khiếu bẩm sinh về môn này ấy chứ.
Tú Anh trề môi :
- Không cần tự an ủi mình đâu chị ạ.
Kim Anh nghe Tú Anh hạ thấp dạnh dự của mình. Cô quắc mắc đánh thật đau vào vai anh, khiến anh đau điếng kêu lên thất thanh :
- Ai da. Chị làm trò gì vậy. Đau quá. Toàn chơi bạo lực không thôi.
Kim Anh dứ dứ nắm đấm trước mặt Tú Anh :
- Thế giờ có giúp không.
- Được rồi. Chờ em gọi người tới giúp.
- Nhanh nhá. – Kim Anh nháy mắt rồi ngồi xuống ấn ấn vài nút cho quen tay.
5 phút sau Tú Anh quay lại cũng 3 người nữa. 4 người họ nhanh chóng bê đàn lên sân thượng.
Tú Anh cùng mọi người thấm mệt. Đần mặt, cậu ngồi phịch xuống đất. Ba người kia không hẹn cũng cùng ngồi bệt luôn. Thở không ra hơi.
- Mệt muốn … chết. – Tú Anh nói giọng đứt quãng.
- Mệt … thật. – Mấy người kia cũng mệt không kém.
Kim Anh cười tỏ ra biết ơn :
- Cảm ơn mọi người.
Tú Anh nhăn nhó như khỉ ngậm ớt :
- Chị hành hạ người khác vừa vừa thôi. Lần sau em không giúp nữa đâu đấy. Đây là lần cuối cùng.
- Được rồi mà. Thôi đến giờ rồi mấy đứa xuống trước đi. – Kim Anh đuổi họ xuống. Đúng là nhàn hạ quá không có việc gì làm đâm ra thích hành người.
Còn lại một mình, Kim Anh chỉnh lại bàn cho ngay ngắn hướng ra ngoài ban công . Cô tập thử một đoạn nhạc rồi tự khen mình.
- Quá hay. Mình đúng là thiên tài.
Trời hôm nay trong xanh rất thích hợp để mở rộng trái tim. Kim Anh hí hứng nghĩ đến viễn cảnh mình sẽ hợp tác với No.1 để quay lại hành hạ Tử Kỳ mà sướng run người.
Nhưng, chờ mãi.
Chờ cả tiết học. Vẫn không thấy Trịnh Kim đâu.
“ Hôm nay là thứ 7 mà, theo lịch là cậu ta sẽ xuất hiện sao lại không thấy nhỉ. Hay… đúng rồi”
Kim Anh lôi điện thoại trong túi ra gọi cho Tú Anh.
- Lên giúp chị bê xuống với.
- Xong rồi à.
- Xong cái gì. Cậu ta không đến. Bực cả mình.
- Ha …ha. Khổ thật phải ngồi đợi cả tiết trên đấy.
Nghe giọng cười mãn nguyện trong máy của Tú Anh thật ngứa tai nhưng cô vẫn dịu dọng vì còn phải nhờ Tú Anh bê cái của nợ này xuống. Chứ cô liễu yếu đào tơ, bê cái này yểu mệnh lúc nào không biết.
- Lên bê xuống phòng y tế hộ chị nhé.
- Cái gì. Sao lại bê vào phòng y tế chị điên à.
- Em cứ bê đi.
- Không mệt lắm.
- Đi mà. Một lần này nữa thôi. Lần này sẽ thành công. Tin chị đi.
Tú Anh dập máy luôn. Lúc sau vẫn 4 người lúc nãy. Lại kéo nhau bê cái “của nợ” xuống phòng y tế, cậu gắt với Kim Anh khi thấy cô đã nhanh chân đứng chờ ở cửa :
- Một lần cuối đấy.
Kim Anh đưa tay lên miệng làm dấu “suỵt” để Tú Anh nói khẽ rồi phẩy tay ý bảo mấy người họ đi đi.
Tú Anh trừng mắt lườm Kim Anh, xong cũng kéo an hem ra căn tin để khao họ ăn uống.
Kim Anh khẽ tiến về bức rèm trắng kéo he hé, rồi ngó nhìn :
“ Woa … thiên thần ngủ.”
Kim Anh nhìn Trịnh Kim đang nằm mà không chớp mắt , lần này thì nhìn kĩ thật sự .” Lông mi dài, cong vút. Lông mày đen khẽ nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì đó, môi hồng mỏng hơi mím lại. Nước da trắng mịn nhưng … hình như hơi tái thì phải. Nhưng nói chung cũng vẫn rất hoàn mĩ.”
Kim Anh tự nhiên gõ đầu mình, lầm bẩm :
- Bây giờ là lúc ngắm trai, phải thực hiện kế họach thôi.”
Nói xong. Cô đi về phía cây đàn piano. Kéo ghể ngồi xuống Kim Anh bắt đầu để tay lên chơi đàn.
Một dòng cảm xúc đang trôi dạt dào, bản nhạc cứ thế trôi. Phải biết Kim Anh đã rất cố gắng trong khâu truyền đạt chứ không phải chơi đàn nữa. Tâm trạng cô cũng đang bay bổng, không thể tưởng tượng mình lại chơi hay đến thế. Trong khi đấy cô còn không biết tên bài hát. :-s
Trịnh Kim nghe tiếng ồn, anh khẽ nhíu mày thức giấc. Hé mắt nhìn thấy Kim Anh đang “phiêu” anh nhếch môi cười. Vẫn là cái nhếch môi vẻ bất cần đời, không cần ai quan tâm mà cũng chả quan tâm ai. “ Trò quá cũ.”
Đang say sưa, đung đưa mình theo điệu nhạc, cánh cửa hé mở, một làn áo trắng mang theo “ête” vào. Ừm. đúng là cô y tế. Đứng sửng sốt ở cửa, cô hắng giọng :
- Cô làm trò gì vậy.
Kim Anh giật thót mình ngừng tay quay lại phía sau :
- Dạ … em.
“ Quả này thì xong rồi. Phí bà bà chứ ai cơ chứ. Lần này thì cứ phải gọi là đi tong đời nhà ma.”
Cô Phí đi vào quẳng tập văn bản trên tay xuống bàn, khoanh tay nhìn Kim Anh tỏ vẻ không thích :
- Cô biết đây là phòng y tế không. Nơi đây rất cần sự yên tĩnh. Thế mà cô dám lôi đàn vào phòng này đánh, cô định diễn cho ai xem chứ. – Cô gầm gừ, quắc mắt nhìn Kim Anh.
- Em… - Kim Anh ấp úng, không tìm được lý do. Chẳng nhẽ lại bảo vào đánh đàn để quyến rũ Trịnh Kim, thì đảm bảo với giọng của cô thì 5 phút sau cả trường sẽ biết chuyện này mất.
- À . Cô định gây chú ý với Trịnh Kim chứ gì. – Trúng phóc, sao cô đoán được.
Kim Anh giật thót, chối biến :
- Trịnh Kim nào ạ.Ở đây làm gì có ai đâu ạ.
Trịnh Kim nằm phía sau tấm rèm im lặng nghe chuyện.
Cô Phí cười mà như đang nhe nanh vuốt ra :
- Vậy à. Nếu vậy cô có thể ra khỏi đây rồi đấy.
Kim Anh xin xỏ :
- Cô để cho em chơi nốt bản này đi ạ. Đang hay mà cô.
- Hay á. – Cô Phí quát ầm lên.
- Cô điếc à. Nốt nhạc thì đánh sai nhịp còn lúc nhanh lúc chậm linh tinh nữa chứ. Về học tử tế đi. Đánh thế khiến người nghe nhức tai lắm. Học phổ thông chưa xong còn bày đặt học đòi với minh tinh đấy à. – Cô Phí không tiếc lời mắng Kim Anh.
Kim Anh như bị ai tọng hẳn nắm xôi lạc vào họng. Bao nhiêu công sức thế là coi như xuống sông xuống biển :
- Em…
Cô Phí phẩy tay :
- Không em tôi gì cả. Cô bước ngay ra khỏi đây trước khi “bảo bối” của tôi dậy. – Nói đoạn mắt cô còn sáng hơn. Cô chỉ tay thẳng ra cửa ý đuổi Kim Anh ra khỏi đây ngay. Không thương tiếc.
Kim Anh trố mắt vì cách gọi của cô Phí “Chẳng nhẽ cô cũng bị Trịnh Kim mê hoặc rồi.”. Cô lắc đầu rùng mình “ Đúng là Cục vàng có khác .” Nhìn cái bản mặt cô Phí kìa. Người nào không biết lại tưởng cô 40 ấy chứ. Mới 25 tuổi đầu gì mà già ****. xùy xùy xùy. Thế mà định cua Trịnh Kim của mình.
Thấy Kim Anh đang suy nghĩ gì, không ra khỏi phòng, cô quát :
- Còn không đi à.
Kim Anh tỉnh đòn dò hỏi :
- Cô cho em hỏi.
- Gì ? Gọi tôi là chị được rồi. Tôi hơn cô mấy tuổi thôi. Gọi bằng cô già chết đi được,
Kim Anh rùng mình. “ Trời, có giáo viên thế này nữa cơ à.”
- Vâng. Cô … à chị cũng là …. – Rồi cô cười cười.
- Là gì ? Nói nhanh rồi đi đi.
- “Bảo bối” của cô có phải ý là bảo “Trịnh Kim” không ạ.
- Đúng. Thì sao ?
Kim Anh ngây thơ hỏi :
- Vậy cô cũng yêu cậu ta sao ?
Trịnh Kim bật cười trước cái kiểu ngu ngơ ngây thơ của cô. Cô Phí quát :
- Vớ vẩn. Cô biến khỏi mắt tôi nhanh.
- Nhưng…
- Có đi không thì bảo.
Kim Anh thấy cô Phí chuẩn bị cầm kim tiêm trên bàn lên. Cô “sách váy “ chạy một mạch ra ngoài.
Cô Phí cười ma mãnh, hướng mắt ra cửa vênh mặt :
- Đúng là không biết điều.
Khi Kim Anh đi cô Phí vén chiếc rèm trắng ra thấy Trịnh Kim đang mở mắt nhìn lên trần nhà. Cô hỏi :
- Dậy rồi à. Có muốn ăn gì không chị ra mua cho.
Trịnh Kim lắc đầu, đôi mắt cậu như hồ nước trong veo.
- Nghe con nhỏ kia đánh đàn no rồi.
Hiểu nhầm ý. Cô khúc khích cười :
- Công nhận con nhỏ này chơi tệ thật. Đúng là một hiểm họa của nền âm nhạc Việt Nam.
Trịnh Kim chống tay ngồi dậy, anh cười nhạt.
Cô Phí vừa thu dọn đồ đạc trên bàn vừa nói :
- Hai bác sắp về chưa.
- Chắc tuần sau.
- Ừ . Cuối tuần sau cũng là sinh nhật của em luôn nhỉ.
- Ờ. – Anh lười nhác đáp lại.
Cô Lệ Phí xem lịch :
- Cùng ngày Halloween luôn. Vui thật.
Trịnh Kim hờ hững :
- Nhạt nhẽo.
Anh lại nằm xuống ôm gối ngủ tiếp :
- Đóng rèm lại hộ em. Đừng để ai làm phiền em nữa nhé.
- Ừ.
Cô Phí kéo rèm lại cho Trịnh Kim ngủ. Cô lắc đầu nhẹ “ suốt ngày ngủ, cái thằng nhóc này.”
Cô kéo rèm lại bàn ngồi viết báo cáo, bỗng nhiên Trịnh Kim rên một tiếng :
- Chị …
Vội vàng chạy lại giường thấy Trịnh Kim mặt mày nhăn nhó, môi bặm lại tái nhợt, lồng nhực phập phồng, những giọt mồ hôi bắt đầu rịn ra ướt hết áo của cậu. Phát hoảng, cô Phí lo lắng :
- Lại tái phát à.
Trịnh Kim ôm đầu gối gập bụng lại, bàn tay bấu chặt vào bụng.
Cô Phí chạy nhanh lại tủ thuốc lấy hộp thuốc riêng trị bệnh cho Trịnh Kim. Lấy 2 viên thuốc với tay lấy cốc nước. Cô đưa cho Trịnh Kim.
Đỡ anh ngồi dậy. Trịnh Kim cầm nhanh nuốt luôn vào bụng. Một lúc sau cơn đau của anh giảm bớt. Cô Phí thở phào :
- Em lại uống rượu. Hay ăn uống không đúng giờ đúng không. Chị đã bảo em phải chú ý về khẩu phần ăn nhiều hơn mà. Mà hình như con đau của em xuất hiện càng ngày càng nhiều thì phải.
Trịnh Kim gật đầu , cô Phí tiếp :
- Chỉ được ăn những thức ăn thanh đạm, không được ăn đồ nóng, cay, ăn uống phải đúng giờ giấc. Nên uống nước lọc, bớt uống café và rượu bia. Em muốn dạ dày của em lộn lần nữa à.
Giọng Trịnh Kim khàn khàn :
- Rồi mà.
Cô Phí trách móc :
- Cứ rồi đi xong để đấy. Ba mẹ em về lại trách chị.
Trịnh Kim mệt mỏi nằm xuống ngủ thiếp đi. Cô Phí về chỗ mình làm việc tiếp. Thỉnh thoảng ngó Trịnh Kim.