Đó là một tai nạn xe , như hàng
chục cái tai nạn khác xảy ra hàng
ngày trên đất nước rộng lớn
này......Anh ta ra đi, trong một cái
chết nhanh chóng và không chút
đau đớn, để lại vợ và hai con nhỏ. Những y sĩ cấp cứu đã hết sức giúp
anh hồi tỉnh, nhưng đành bất lực.
Thân thể anh lúc đó đã biến dạng
hoàn toàn.... Và đó cũng là ngày anh đến gặp
tôi.... Anh đã hỏi " Chuyện....chuyện quái
gì đã xảy ra, tôi đang ở đâu ?? " " Anh chết rồi.....". Tôi trả lời anh.
Chẳng có lý do gì mà phải dấu giếm
cả.... " Lúc đó có một chiếc xe tải......Nó
bị trượt bánh. " " Chính xác " " Và thế là...tôi chết như vậy
sao ?" " Phải, nhưng đừng buồn vì điều
đó. Ai cũng phải chết, không sớm
thì muộn thôi mà. " Anh lại đi loanh quanh, chẳng có gì
nơi đây cả ngoài sự thinh lặng tĩnh
mịch. Chỉ có tôi và anh khi đó. Anh
lại chạy đến tôi, cất cao giọng
hỏi : " Không lẽ đây chính là cõi chết ? " " Ít nhiều là vậy " Tôi trả lời " Vậy ra, ông là Thượng Đế sao ? " Tôi gật đầu, mà chẳng cất tiếng trả
lời. " Vợ và con tôi...." " Họ làm sao nào ? " " Họ sẽ ổn chứ khi không có tôi ? " " Đó là điều tôi trông đợi đấy anh
bạn. Anh vừa mới chết không được
lâu mà thứ anh quan tâm nhất lại
dành cho gia đình mình.Tốt lắm ".
Tôi đáp với vẻ hứng khởi Anh bước đến gần tôi và nhìn với
vẻ nghi hoặc. Chắc khi đó anh nghĩ
tôi giống một tay nhân viên văn
phòng, một ông giáo viên dạy Văn
học ở trường cấp 3 hơn là một
Đấng toàn năng. Chỉ là một hình bóng trần tục Tôi lại tiếp tục trả lời : " Đừng lo
nữa, gia đình anh sẽ nhớ về anh
với tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Vợ anh sẽ khóc rất nhiều, nhưng
trong thâm tâm cô ta sẽ thấy rất
nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa thì cuộc hôn nhân của hai người sắp đổ vỡ
rồi mà. " " Oh ". Anh ra vẻ ngạc nhiên " Vậy
bây giờ tôi sẽ tiếp tục đi đâu ?
Thiên Đàng hay Địa Ngục " " Chẳng có lên hay xuống gì cả.
Anh bạn, anh sẽ tiếp tục tái sinh
thôi. " " Vậy là mấy tay Hồi Giáo nói đúng
à ! " " Tất cả các tôn giáo, theo quan
điểm của về vấn đề nay thì đều
đúng cả " Tôi trả lời và nói tiếp: "
Ra đây với tôi nào. " Tôi và anh cùng sải bước trong một
khoảng không vô tận mà thinh
lặng. " Chúng ta đang đi đâu đây ?
".Anh hỏi... " Chẳng có nơi nào cụ
thể cả, chỉ vì tôi thấy vừa đi bộ vừa nói có vẻ vui hơn thôi " " Thế tái sinh để làm gì....Ý tôi là,
nếu tôi lại được sinh ra, thì tôi sẽ
quên hết tất cả. Trí nhớ tôi sẽ bị
xóa sạch ? Một đứa trẻ sơ sinh !
Nếu vậy thì những gì tôi đã làm và
đã biết trong cuộc đời này sẽ chẳng có ích gì cả " " Không hẳn thế. Anh bạn có khả
năng nhớ lại toàn bộ những ký ức
của những cuộc sống ngày trước.
Chỉ là trong lúc này anh không kịp
nhớ ra thôi. Tâm hồn anh, nó tráng
lệ, đẹp đẽ và vĩ đại hơn những gì mà anh tưởng tượng. Bộ não người
chỉ có thể tạm chứa một ít những gì
thuộc về anh, giống như một hạt
khỏi sa mạc, một giọt nước ở biển
khơi vậy.
Anh chỉ mới sống cuộc đời này 34 năm thôi, quá ngắn để có thể giúp
anh nhớ ại tất cả từ tiềm thức
khổng lồ của mình. Nhưng nếu anh
tiếp tục quá lâu, vậy thì quá trình "
Sống lại " này sẽ chẳng còn ý nghĩa
nửa. " " Bao nhiêu lần ông đã tái sinh tôi
rồi ? " " Ồ, nhiều, nhiều lắm, rất nhiều
cuộc đời mà anh từng sống qua.
Tuy nhiên lần tiếp theo này, anh
sẽ là một đứa bé gái sinh tại Trung
Quốc vào khoảng năm....năm 540
sau Công nguyên. " " Khoan đã nào ông, ông gửi tôi
quay về quá khứ ư ? Tại sao thế ?" " Nếu anh nghĩ vậy....Khái niệm
thời gian chỉ đúng với các anh thôi.
Tôi thì không quan tâm đến khái
niệm đó " Anh có vẻ suy tư về điều gì đó.
Anh lại tiếp tục hỏi tôi " Vậy nếu
tôi bị tái sinh trong quá khứ, liệu có
khả năng nào tôi gặp những bản
thể khác của chính mình không.....ý
tôi là, những tái sinh khác của tôi ấy ? " " Dĩ nhiên, điều đó vẫn luôn diễn
ra hàng ngày mà. Nhưng với hình
dạng khác nhau, không ký ức rõ
ràng, và những mối quan tâm cho
cuộc sống khi đó, làm gì anh nhận
ra được đâu.... " " Vậy thì sống để làm gì ! " Anh tỏ
vẻ bực tức. Tôi nhìn anh , chăm chú vào khuôn
mặt đầy hoài nghi và bực dọc, cất
tiếng trả lời: " Ý nghĩa cuộc sống,
mục đích tôi tạo ra cả thế giới này,
là mong các anh trưởng thành " " Ý ông là cả nhân loại sao ? " "Không, ngày đầu tiên, chỉ có vài
người các anh thôi. Cả thế giới này,
chỉ có vài người các anh, và tôi tạo
ra nơi này cũng chỉ cho các anh...." " Nhưng có cả tỷ người trên thế giới
mà, làm sao có thể được ?? " " Chỉ là những tái sinh khác nhau,
trong những hình dạng khác nhau
trải dài trong khái niệm mà loài
người gọi là " Thời gian" mà thôi " " Ý ông là: tôi gần như là tất cả mọi
người sao " " Anh dần hiểu ra rồi đó ". Tôi vỗ
vai, tán thưởng anh cùng một tràng
cười sản khoái. " Tôi là tất cả những ai từng sống ?
" " Và sẽ sống ! " " Tôi là Barack Obama ?? " " Và cũng Abraham Lincoln " " Tôi là Hitler ?? " " Và cũng một trong hàng triệu sinh
mạnh mà anh đã ra tay tàn sát. Có
khi anh đã từng xuống tay giết một
trong những giống anh cũng nên " " Hiểu ra chưa nào anh bạn. Mỗi
khi hành hạ ai đó, cũng là anh
đang hành hạ chính mình. Mỗi
hành động rộng lượng, yêu thương
anh làm cho người khác, cũng là
anh đang làm cho chính bản thân mình. Mỗi giây hạnh phúc hay đau
khổ con người cảm nhận, một lúc
nào đó, chính anh sẽ cảm thấy như
vậy thôi. " Anh gục hẳn trên đôi chân mình,
nhìn tôi và yếu ớt hỏi một câu cuối
cùng: " Tại sao, tại sao ông lại làm tất cả
việc này ?? " " Vì một ngày nào đó, anh sẽ thay
thế tôi tiếp tục việc này. Anh là
hậu duệ của tôi, là một người của
chúng ta. " " Vậy là một ngày không xa tôi sẽ
là Đấng Tối Cao ư ? " " Không, không, còn xa lắm . Giờ
các anh chỉ mới là các bào thai thôi.
Một khi anh đã trải nghiệm đủ hết
những gì cuộc sống này, anh sẽ
tiếp tục được tái sinh, để ngày
càng trưởng thành hơn, vĩ đại hơn.... " " Vậy thì không lẽ cả vũ trụ
này......? " " Chỉ là một quả trứng . Mong manh
nhưng bên trong nó sự sống đang
dần phát triển. Thôi bây giờ anh
hãy đi đi, bước qua đường hầm kia
và tiếp tục sự phát triển của chính
mình. " Hẹn đến một ngày, tôi sẽ gặp lại
anh, nơi đây.......