Chương 1 Lời cầu hôn kỳ lạ
"Quản lý Tề! Quản lý Tiếu nói chị xác định ngày hôn lễ, để mỗi người biết đường mà điều chỉnh tiến độ công việc. Ngoài ra, anh ấychúc chị sinh nhật vui vẻ" Cái màn hình vi tính đen trắng thật đơn điệu, trực cả đêm khiến cho mắt Hoan Hoan thâm quầng. Người vừa gửi mail là cô Trần, thưký của Tử Mặc, lời nói ngắn gọn khách khí, giữ đúng tác phong công việc. Hoan Hoan ngồi bất động, cây búttrên tay cô quay quay không biết trong bao lâu. Cuối cùng, cô dựa sâu vào ghế, khẽ cười thở ra. Cũng chẳng hiểu nguyên nhân vì đâu. Cô cùng Tử Mặc quen biết nhau đã bảy năm, hai người tốt nghiệp đại học tại Nam thành, làm việc cho cùng một khách sạn. Trải qua vài năm dốc sức làm, mỗingười đều gặt hái được chút thành công. Cô trở thành quản lý bộ phận dịch vụ khách hàng, còn anh thì trở thành quản lý đại sảnh. Hàng năm họp lớp, bạn bè đều trầm trồ khen họ đẹp đôi. Một người bạn còn nói: “Thật là phu xướng phụ tùy, chỉ cầu là uyên ương, không cầu thành tiên nha" Nào ai biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi! Cư xử của Tử Mặc, bất luận là chuyện công hay chuyện tư đều tuân thủ nguyên tắc "Đâu ra đó, chậm mà chắc". từ lúc quen biết đến khi thành người yêu, anh đềutuân thủ nghiêm khắc nguyên tắc này, không ló ra 1 chút gì gọi là lãng mạn. Cô từng có cái ý nghĩ mỉa mai rằng: Nếu không tuyên bố, chắc chả ai biết họ là một đôi. Cô muốn thay đổi anh cũng không thể, ngược lại còn bị thói quen nề nếp của anh thuyết phục,còn cho rằng một nam nhân đích thực hẳn là phải có tác phong đó. Hai người đều thuộc típ coi trọng sự nghiệp, câu tình ái ít khi thốt ra cửa miệng. Nhưng, cầu hôn trên mạng như thế này quả thật khiến cô có chút buồn. Mệt mỏi nhẹ xoa thái dương, cô nhắm nghiền mắt. Đúng vậy, cái kiểu cầu hôn và yêu cầu xác định ngày tổ chức như thế này chắc chỉ có Tiếu Tử Mặc mới làm được. Nếu câu trả lời của cô không thống nhất với dự tính của anh, anh sẽ nêu ra hàng tỉ lý do hợp lý, thuyết phục cô, khiến cô cuối cùng cũng sẽ thuận theo anh mà thôi. Đã rất nhiều lần như thế rồi. Nhưng mà, còn có chút may mắn, đó là anh còn nhớ hôm nay là sinh nhật của cô. Cô nhanh chóng gõ mấy chữ: "Tùyanh ấy đi!" Rất nhanh, Tiểu Trần trả lời:"Quản lý Tề, Quản lý Tiếu hỏi trung tuần tháng tư được chăng?" Trung tuần tháng tư? Còn có hơn hai tháng. Anh quả nhiên suy xét chu đáo, không tiến hành vào thời điểm cao điểm của khách sạn, đồng thời lại lựa chọn mùa xuân ấm áp, là khi thời tiết rất tuyệt để tổ chức lễ cưới. Hoan Hoan nghĩ đại khái mọi việc như thế là đã an bài, bèn gõ hai chữ "Có thể" trả lời cho Tiểu Trần. Sau đó cô gọi điện thoại hỏi nhânviên tiến độ công việc, thúc giục bọn họ giao báo biểu, cô tập hợp lại để viết báo cáo phân tích và kế hoạch. Hôm nay có lẽ lại phải tăngca. Chỉ chốc lát, lại thấy Tiểu Trần hỏi:"Quản lý Tề, Quản lý Tiếu hỏi chị đêm nay tổ chức sinh nhật thế nào?" Thật là một câu không nên hỏi, Hoan Hoan sớm mất tính nhẫn nại, nhanh chóng hồi đáp: "Đêm nay tôi tăng ca", sau đó tắt hộp thư. Lúc này, có người gõ cửa ba cái, một cô gái xinh đẹp đẩy cửa vào, nét mặt cười nịnh nọt lấy lòng. Hoan Hoan ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, không nói gì, chờ cô ta mở miệng. "Quản lí, chúc chị sinh nhật vui vẻ,hôm nay là sinh nhật chị, có thể không cần tăng ca được không ạ?" Hoan Hoan nghiêng đầu, suy nghĩ: cô trợ lý này mới đi làm không lâu, bắt đầu quan tâm tới sinh nhật của cô từ khi nào thế nhỉ? Dám vào gặp cô đã là không tệ, lạicòn dám yêu cầu không tăng ca, lấy chuyện sinh nhật của cô làm cớ, thật sự là không biết giới hạn. Ánh mắt sắc bén, cô ngẩng mặt lên, cười khẩy mà nói: "Diêu Tinh Tinh, xem ra cô không muốn tăngca?"
Chương 2 Gặp trộm trong nhà
Diêu Tinh Tinh là trợ lý mới, khoảng hai mươi tuổi, dáng người bé nhỏ, dung mạo xinh đẹp. Tuy chỉ là một trợ lý bình thường, nhưng cô lại luôn xài đồ hàng hiệu. Trong phòng nghỉ ngơi, Hoan Hoan từng nghe nói Diêu Tinh Tinh rất có thể là dạng người nọ người kia nhưng cô không quan tâm thân thế người khác, cô chỉ nhìn vào năng lực thực sự của họ thôi. Nhưng quả thực cô thấy TinhTinh không ổn, thấy thế nào đều không vừa mắt. Vì thế cô liền nói mát khi nghe được cái ý muốn về sớm của Tinh Tinh. Nhưng, Diêu Tinh Tinh lại lơ đễnh đối với lời nói sắc bén của cô, Hoan Hoan vừa cúi đầu xuống, trong nháy mắt, trên mặt của TinhTinh hiện lên vẻ khinh bỉ. Tinh Tinh đứng im bất động, ngầm tính toán, rồi nhanh chóng dùng thái độ hờn dỗi, cầu xin:"Quản lí, em thật sự là nghĩ chị rấtmệt nhọc, thật không có ý gì khác,chị đừng nóng giận, em chỉ là lo lắng vì thấy thường ngày cứ hơn sáu giờ thì chị về..." "Được rồi! Được rồi" Hoan Hoan cắt ngang, khẽ thở dài một cái, nhìn đồng hồ trên tường. Quả thực đã hơn sáu giờ, cô đảo mắt ra ngoài cửa sổ, nhân viên đều đang ngồi lại cả, nói vậy chắchọ đều giống Tinh Tinh, muốn tantầm sớm một chút, chỉ vì không aidám nói ra thôi. Dạo này đang mùa làm ăn, khách sạn thật sự bận quá, tăng ca liên tục, cuối tuần còn nhiều hơn. Kéo dài mãi tình trạng này chắc mọi người trụ không nổi. Hoan Hoan trầm mặc. Cô không ngừng xoay bút vòng quanh đầu ngón tay. Diêu Tinh Tinh nhìn thần sắc của cô, biết đây là động tác quen thuộc. Khi côquăng bút xuống chính là lúc cô ra quyết định. Quả nhiên, Hoan Hoan bỗng nhiên thả bút trên đống văn kiện, sảng khoái rộng rãi lạ thường nói: "Hôm nay là cuối tuần, mọi người về sớm đi" Diêu Tinh Tinh nhảy lên, ngữ điệu nhẹ nhàng như có thể bay lên trời: "A! Thật tốt quá!" Giây lát lại do dự: "Vậy chị..." "Hôm nay một mình tôi ở lại suốt đêm là được rồi" Hoan Hoan trả lời nhưng cũng không ngẩng đầukhỏi đống văn kiện. Tinh Tinh gật đầu lia lịa, khẽ mở cửa phòng đi ra ngoài. Chả cần quan tâm sếp tăng ca hay không, chỉ cần mình không phải làm là được. Cô vừa đi vừa tung tẩy, chiếc váy siêu ngắn miniskirt thiếu chút nữa khiến cô hớ hênh, đồng nghiệp nam bị một phen lácmắt. Trong văn phòng, Hoan Hoan quay cuồng với công việc. Thật là một đám nhân viên nhác việc. Đang mùa cao điểm, tất nhiên là cô phải làm thêm bất chấp cả ngày sinh nhật. Cô không phát hiện bản thân có chút nổi giận. Dựa vào cái gì mà cô phải làm thêm ngay cả trong ngày sinh nhật của mình? Ước chừng đến tám giờ, Hoan Hoan thấy thần kinh đã căng đến cực điểm. Trạng thái tinh thần như vậy làm sao có thể duy trì tốt hiệu suất công tác, vì thế cô buông bút, dọn dẹp lại đống văn kiện, chuẩn bị về nhà. “Nhà” này chính là tổ ấm của cô và Tử Mặc. 2 người đã mua cách đây 2 năm nhưng mới sửa sang xong gần đây. Vì tiết kiệm tiền thuê nhà, hai người quyết định ở chung. Trên đường lái chiếc Kruz màu đỏmới mua về nhà, đi qua cửa hàng bánh ngọt, cô dừng lại mua một cái bánh sinh nhật vì muốn chiều chuộng bản thân một chút. Dù sao đi nữa, sinh nhật hai mươi tám tuổi không thể cứ như vậy trôi qua được. Cô gọi điện thoại cho Tử Mặc nhưng anh tắt máy, chắc anh cũng lại tăng ca. Xem ra anh không có phúc cùng ăn cái bánh sinh nhật ngon lành này rồi. Cửa hàng này cách nhà không bao xa, loáng cái đã đến cửa, cô lấy chìa khóa mở cửa mới phát hiện nó không hề khóa. Cô nhíu mày, nhớ lại sáng nay cô ra khỏi nhà sau cùng, rõ ràng đã khóa cửa, làm sao lại như vậy được chứ? Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trên đất là một mớ hỗn độn. Trong lòng cả kinh, chẳng lẽ trong nhà có ăn trộm ?
Chương 3 Bắt gian tại trận
Cô nhìn tứ phía, phát hiện trong phòng ngủ có ánh đèn, chẳng lẽ tên trộm vẫn còn trong nhà? Thật là ăn gan trời nên mới dám vào ăn trộm mà còn bật đèn. Nghĩ đến đây, cô nín thở, rón ra rón rén đi lại phía phòng ngủ. Tuy rằng ngày thường cô luôn biểu hiện là một phụ nữ mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, gặp phải tình huống như vậy chắc chắn có chút hoảng loạn, chiếc bánh sinh nhật trên tay bỗng trở thành vũ khí. Nhưng, khi cô càng đến gần phòng ngủ, càng cảm giác được tình thế không như mình nghĩ. "A... Anh yêu... Anh yêu... Em yêu anh quá... Nhanh chút, nhanh chút... Em đang đến ..." "Bảo bối, nhanh như vậy sao? Anhcòn chưa tới nha..." "Ghét ghê... Anh thật là xấu..." Âm thanh hoan lạc phát ra từ phòng ngủ có vẻ như có chút quen tai, giọng hờn dỗi cực kỳ giống của cô trợ lý Diêu Tinh Tinh,mà tiếng gầm gừ khàn đặc của gãtrai kia cũng quá ư quen thuộc. Không thể dùng lời nào mô tả chính xác cảm xúc của cô lúc này, nửa muốn đẩy cửa vào, nửa lại không dám. Cô không phải dạng yếu đuối, nhưng cô biết đẩy cửa vào sẽ phải chứng kiến cảnh gì. Cô không thể tin được, nhưng làmsao không tin những gì mình đang nghe? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Tử Mặc của côlàm sao có thể... Trong mắt cô, Tử Mặc là người có nề nếp, không hay đùa giỡn, trầmtĩnh. Cái thanh âm dâm dục kia làm sao có thể phát ra từ miệng anh được? Hai người cũng có quan hệ, nhưng chưa bao giờ cô nghe anhphát ra những âm thanh như thế. Mặc dù lần đầu tiên nghe thấy, nhưng cô nhận ra rõ ràng sự hưng phấn, vui thích trong thanh âm ấy. Không biết mình ngồi chết lặng ở phòng khách bao lâu, bỗng cửa phòng ngủ bị Diêu Tinh Tinh đẩy ra, nhìn rõ bộ dạng dâm đãng củacô ta, Hoan Hoan giật mình choàng tỉnh. "Anh yêu, em đi tắm trước nha..." Diêu Tinh Tinh mở ra, chợt thấy Hoan Hoan, trong tích tắc chôn chân tại chỗ. Nhưng cũng gần như ngay lập tức cô ta khôi phục bình tĩnh, quay đầu vào phòng nói với Tiếu Tử Mặc: "Anh yêu, tình nhân cũ của anh đã trở lại kìa" Nói xong, cô ta ngúng nguẩy tiến thẳng về phía nhà tắm. Xem ra, côta tới nơi này đã không phải là lầnmột lần hai. Diêu Tinh Tinh làm chuyện không nên làm, dâm loạn với cả bạn trai của sếp, bị bắt qủa tang mà vẫn có thể giữ thái độ bình tĩnh như thế, Hoan Hoan cảm thấy thật không còn gì để nói. Roạt một tiếng, cô ném thẳng hộpbánh sinh nhật theo hướng phòng ngủ, nơi Tiếu Tử Mặc đangngây ra như phỗng. "Tiếu Tử Mặc, không ngờ anh tồi tệ như thế. Tôi đã nhìn lầm anh rồi!" Lúc này Tiếu Tử Mặc toàn thân trần trụi, đang dùng khăn giấy lauchùi. Trên đất cũng tràn đầy khăn giấy, không cần hỏi cũng biết chúng dùng để làm gì. Hoan Hoan hận mình không có con mắt phóng ra lửa như Tôn Ngộ Không, có thể đốt Tiếu Tử Mặc thành tro bụi. Cô nhớ lần đầu trao thân cho anh,anh đã xúc động đến chảy nước mắt mà rằng: "Hoan Hoan, từ nay về sau, anh muốn cả đời được chăm sóc em" Khi đó, cô ngây ngô nghĩ rằng, đã trao thân cho anh, thì hiển nhiên cả đời này cô sẽ là người con gái của anh. Thế mà thực tế lại nghiệt ngã thế này sao? Anh coi thâm tình bảy năm giữa hai người nhẹ tựa lông hồng. Ông bà nói cấm có sai! 7 năm là cái mốc nguy hiểm, nó tựa như 1 tờ giấy mỏng vậy, nếu không biết bảo dưỡng thì sẽ rất dễ rách. Huống hồ cô với anh chả có một cái gì để ràng buộc nhau? Chả lẽ hai người cũng không thoát khỏi cái hạn 7 năm? Cô không kềm được những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Rõ ràng là không nên rơi lệ lúc này. Cô nghiêm mặt nói: "Tiếu Tử Mặc, Anh thật là khốn nạn! Đi chết đi!" Sau đó, cô tặng cho anh ta một cái bạt tai.
Chương 4 Lễ Truy điệu
Những giọt nước mắt đã tố cáo nội tâm yếu mềm của cô. Tiếu Tử Mặc thấy cô khóc, đó là thấy được điểm yếu của cô vậy. Anh ta lập tức nghĩ rằng lòng cô đang mềm đi. Nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, vồ lấy cái quần từ đống hỗn độn dưới đất, khoác vội áo vào. Mắt kính còn chưa kịp đeo, liền vội vàng giữ chặt tay Hoan Hoan. "Hoan Hoan, em nghe anh giải thích..." Hoan Hoan quay đầu nhìn về phía anh, tuy đôi mắt ướt đẫm, nhưng ánh mắt lạnh lẽo xa cách, làm anhta không rét mà run. "Tiếu Tử Mặc, khỏi cần nói thêm lời nào nữa để tôi không phải khinh thường anh thêm" Tuy rằng lần đầu cô trải qua tình huống éo le này, nhưng nghe chuyện thì đã nhiều. Thằng đàn ông nào trong tình huống này màchả cầu xin giải thích và tha thứ? Hoan Hoan chưa từng nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy, vì thế không biết ứng đối làm sao. Nhưng cô là tuýp người tôn thờ tình yêu chung thủy. Cô biết một khi trải qua cơn bão này, hai người tuyệt nhiên không thể tiếp tục mối quan hệ, mặc dù tất cả thời thanh xuân cô đã phí hoài vì anh. Anh càng cầu xin giải thích và tha thứ thì chỉ có thể tăng thêm sự khinh bỉ nơi cô mà thôi. Không phải không có lưu luyến, chính vì rất lưu luyến, cho nên cô muốn lưu lại chút ấn tượng tốt về anh. Tiếu Tử Mặc còn muốn giữ chặt tay Hoan Hoan, nhưng ngay lúc đóDiêu Tinh Tinh từ phòng tắm bước ra, trừng mắt nhìn, khiến anh ta không dám. Hoan Hoan không để ý đến sự tồntại của Diêu Tinh Tinh, đi tới cửa cô quay đầu nhìn về phía Tiếu Tử Mặc: "Tử Mặc, đối với anh, tôi thật sự..." “Thật thất vọng” - ba chữ cuối cùng cô không sao thốt ra được. Nhưng cô cũng rất phục mình, không hề tỏ thái độ gì với Diêu Tinh Tinh, ngược lại rất điềm tĩnh.Mấy ai làm được thế? Có bao nhiêu người có thể cư xử giống cô như vậy? Có lẽ không được mấy người. Nhưng như thế không có nghĩa lòng của cô sẽ không đau. Ngược lại, không thể xả hết ra nỗi uất ức,nên lòng cô lại càng đau như muôn ngàn nhát dao cứa vậy. Cô không ngờ thất tình lại đau đến thế, nó làm cho người ta không thở nổi, làm người ta bỗngnhiên muốn bỏ đi thật xa, muốn thoát khỏi Nam thành ngay lập tức. Chính tại Nam thành này, năm đó cô mười tám tuổi liền đi theo TiếuTử Mặc đến nơi đây cùng nhau học tập. Cô từ nhỏ thầm mến anh,vì anh, cô thậm chí từ bỏ cả đam mê theo đuổi ngành du lịch, mà lựa chọn ngành quản lý khách sạncùng anh. Vì anh, cô thậm chí còn bỏ cả cha mẹ lẻ loi ở quê không để ý, dứt khoát lựa chọn ở lại Namthành cùng anh lập nghiệp. Bây giờ nghĩ lại, vĩnh viễn đều là anh đi phía trước, cô lẽo đẽo theosau. Nhưng cô lại luôn vin vào lý do bọn họ là thanh mai trúc mã để mà luôn luôn đuổi theo anh không ngừng. Trước đó không lâu bạn cùng phòng hồi đại học là Lôi Lôi còn trêu chọc cô: "A, Hoan Hoan, thất năm chi dương – bảy năm là chiali, tám năm thì kết hôn nha, bạn cùng Tử Mặc thật đúng muốn tới tám năm mới kết hôn hả? Chuyện tốt gần rồi...!" Không nghĩ tới, đừng nói tám năm, này thất năm chi dương – sau bảy năm là rạn vỡ, cô và Tử Mặc còn không tránh thoát, nói chi đến cái chuyện tốt ấy nữa. Chợt nhớ tới buổi sáng hôm nay còn nhận được lời cầu hôn qua email của Tử Mặc, mặc dù không phải anh tự mình cầu hôn, mà là thư ký của anh - Tiểu Trần thuật lại, nhưng lúc ấy cô vẫn thật là vui.Nghĩ rằng chờ đợi câu nói ấy đã lâu, nhưng cuối cùng cũng đã toạinguyện. Thật không nghĩ rằng đến tối mọi chuyện lại đảo ngược hoàn toàn như thế. Nghĩ đến đây, lòng cô đau quặn thắt. Nỗi đau này không sao mô tả được, không có thuốc nào cứu chữa được. Cô chỉ có thể lựa chọntự mình giải cứu mình - mượn rượu giải sầu. Xe vô định lướt qua tiệm bánh ngọt, cô quyết định vào mua lại một cái khác. Đưa bánh cho cô, người bán hàng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, nhưng thấy đôi mắt cô vừa đỏ vừa sưng trừng trừng nhìn lại, anh ta liền đảo mắt đi nơi khác. Cô đem bánh ra xe, chạy thẳng đến quán bar. Đêm nay cô muốn mở lễ truy điệu! Truy điệu sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cô! Truy điệu mối tình đầu! Truy điệu thời thanh xuân đã mất!
Chương 5 Mượn rượu giãi sầu,sầu càng tê tái
Nếu không thường xuyên đi quánbar, hoặc là đi câu lạc bộ đêm, thì khi uống rượu sẽ rất đau đầu. Thế nhưng, điểm này lại không làm khó được Tề Hoan Hoan. Nếu là năm năm trước, Hoan Hoancũng sẽ không nghĩ tới có một ngày bản thân mình sẽ có tửu lượng khá như vậy. Tất cả những điều này đều do công việc cần phải giao tiếp nhiều mà thành. Trong giao tiếp với khách hàng, cô luôn chọn 1 trong 5 loại rượu tốt cho sức khỏe mà lại rất hợp với phụ nữ. Có hàng trăm loại rượu có lợi như rượu trái cây, rượu cocktail, Bloody Mary, Gray, hương vị rất ngon mà lại không khiến mình bị say. Nhưng hôm nay cô lại muốn mìnhsay. Cô gọi kha nhiều rượu, còn yêu cầu pha trộn chúng với nhau… nó sẽ khiến cô say nhanh hơn. Kỳ thực, cô rất ít khi uống say, không phải vì tửu lượng tốt, mà làchưa bao giờ dám uống nhiều, cũng không dám pha trộn lung tung như vậy. Hôm nay cô hoàn toàn không bị cản trở. Hộp bánh sinh nhật còn chưa mở ra, cô đã bắt đầu một rồilại một ly khác uống cạn. Quả nhiên, sau một hồi uống liên tục, vạn vật trước mắt như bắt đầu mờ đi. Cảm giác uống say thực tốt, đất trời xoay chuyển, giống như toàn bộ thế giới đều phải biến mất. Nhưng hình như cô chưa uống bao nhiêu mà ta?... Hốt hoảng nhìn xuống thì thấy vỏ chai rượu đầy bàn. "Ha ha ha... Cổ nhân có câu gì nhỉ?À, phải rồi: “Tửu bất túy nhân nhân tự túy” (Không phải say vì rượu, mà tự lòng mình say đó thôi), ha ha ha, đúng, rất đúng, chính là những lời này, chẳng lẽ đó chính là cảm giác của cô lúc này sao? Hoan Hoan quăng cái ly không xuống đất, nằm vật xuống ghế, dùng sức chớp chớp mắt, nhìn về phía trần nhà. Quán này thiết kế thật đẹp mắt, khắp nơi bố trí đèn xanh đỏ rực rỡ, nhảy nhót theo nhạc, khiến cho người ta có cảm giác như thực như mơ… Ánh mắt tới lui tuần tra đang lúc, bỗng nhiên liếc đến phòng thuê màn hình TV, hắc, tỷ thế nào đã quên là tới ? Này ca đều còn không có điểm đâu, sẽ say ! "Không được, tỷ, tỷ, tỷ được ca đi!" Đầu óc quay cuồng, cô gượng đứng dậy, liêu xiêu đi vào toilet. Có một loại phương thức làm tỉnh rượu rất hiệu quả, đó là dùng ngón tay móc họng ra, rượu phunra hơn phân nửa, rồi uống một ly nước lọc, chỉ chốc lát sau sẽ tỉnh rượu rất nhiều. Còn chưa đi đến toilet, di động trong áo ngoài đã rung lên ầm ầm. Hoan Hoan cố ý chuyển qua chế độ im lặng, bởi vì Tiếu Tử Mặcđiện tới vô số lần, cô không muốnđể ý đến anh ta, nên để chuông thấy rất phiền. Nhưng lại sợ trongkhách sạn có việc gấp tìm cô, vì thế không dám tắt máy. Cô bực dọc lôi điện thoại ra, không phải Tiếu Tử Mặc, mà là LôiLôi. Trời ạ! Quá trời cuộc gọi lỡ, nhưng không phải Tiếu Tử Mặc mà là Lôi Lôi. "Gì đó?" – Cô càm ràm. "Tiệc sinh nhật đâu? Bạn đang ở đâu vậy?” "!" "Chỉ một mình bạn?" Lôi Lôi cẩn thận thử thăm dò. "Stop! Tỷ như vậy không giá thị trường! ? Nhiều người đâu!" "Sao không kêu mình? Bạn đang ở đâu?" "Pandora!" Vừa nói xong, cô lập tức liền hối hận! Nhất định là Tiếu Tử Mặc nhờ Lôi Lôi đến thăm dò tin tức của cô! Quả nhiên Lôi Lôi nói: "Nè, về nhà sớm một chút nha, anh yêu lo lắng lắm kia kìa" Lôi Lôi còn tưởng hôm nay hai người sẽ trốn riêng 1 nơi mà tận hưởng sinh nhật cùng nhau, đến khi Tiếu Tử Mặc gọi điện thoại tới mới biết họ hình như mới cãi nhau. "Anh ta lo lắng cái con khỉ! Anh ta chính là cáo đội lốt cừu. Là 1 con sói! Ta khinh bỉ anh ta!" Vừa nhắc tới mối hận trong lòng, Hoan Hoan như tỉnh hẳn rượu. Nếu Tiếu Tử Mặc đang ở trước mặt, không chừng cô sẽ hào phóng tặng cho anh ta thêm hai cái bạt tai. Tập trung nói chuyện với Lôi Lôi, cô hoàn toàn không chú ý tới chướng ngại vật trước mắt, hơn nữa lại đã có chút men say, khôngnghĩ tới lại ngã dúi vào một vòng tay ấm áp…
Chương 6 Chó Ngoan không cản đường
Cô ngã chúi mũi vào người đàn ông trước mặt, đau điếng, người đó cũng rên lên vì đau. Anh ta lừng lững như một bức tường cao. Cô phải ngẩng lên chínmươi độ mới có thể nhìn thấy khuôn mặt anh. Ánh đèn chớp nháy khiến cô nhìn không được rõ. "Là em sao?" Thanh âm của anh ta thật thuần hậu dễ nghe, còn cóvẻ vui mừng. Hoan Hoan nhíu nhíu mày, vì sao nói "Là em sao?” Chẳng lẽ anh ta biết cô? Giây lát có chút khinh thường. Lại phương thức cũ rích đây mà, muốn làm quen với chị mà cũng không có chút sáng tạo. Càng trơ trẽn hơn nữa, hắn ta cònra vẻ bị đau lắm, một tay che ngựckêu đau, rõ ràng chính là giả bộ. Hừ, làm ra vẻ! Mặc kệ anh. Cô tức giận khiển trách: "Loại gì thế hả? Chó ngoan không cản đường, tránh xa ta ra!" Nói xong, cô lấy tay đẩy anh ta ra, thẳng hướng toilet đi tới. "Ha ha ha ha ha ha ha..." Phía sau đột ngột vang lên tiếng cười lớn của một gã nào đó, HoanHoan thoáng rùng mình . Cô thật sự là rất xui xẻo, ở đây mà cũng có thể gặp được người bị bệnh thần kinh. Hoan Hoan đột nhiên quay đầu nhìn lại, bất chợt ánh mắt anh đang dõi theo mình. "Cười cái gì mà cười, có..." Lời còn chưa dứt, cô bỗng ngẩn ngơ hóa đá tại chỗ. Góc nhìn thay đổi, lúc này ánh đènchiếu thẳng vào mặt anh. Đèn tuy không sáng, nhưng cũng đủ để chiếu rõ toàn bộ khuôn mặt anh. Cô kềm tiếng “ồ!” muốn bật ra khỏi miệng. Đẹp, đẹp, thực là một người đàn ông rất bắt mắt. Bình thường khi hình dung về một người con trai, cô không nghĩ nên dùng 3 tiếng "Đàn ông đẹp". Khái niệm về 1 người đàn ông đẹp là theo Hàn Quốc mà ảnhhưởng ra cuộc sống thực, cô hìnhdung cái loại này thân hình yểu điệu, gầy yếu, làn da trắng bạch, thích dùng đồ trang điểm. Nhưng nam tử trước mắt này, lại khiến côđảo điên vì một người đàn ông đẹp. Anh có đôi mắt dài, ánh mắt thật ôn nhu, nhưng đáy mắt lại trong suốt như nước, giống như hồ thutrong vắt. Cũng không đứng quá gần thế nhưng cô có thể nhìn ra lông mi của anh rất dài, không cong mà thẳng tắp, khi chớp mắt tựa như con Hắc Phượng vẫy cánh vậy. Anh có đôi môi mỏng, đỏ sẫm. Mũi thẳng tắp, nhưng rất nhu hòa, không lạnh cảm. Một đôi lông mày cong cong đậm đều rất đẹp. Râu cằm cũng được cạo sạch sẽ, không có lấy nửa cọng râu. Đúng là dung nhan khiến trời cũng đố kỵ, làm cho người ta đã gặp qua là không quên được. Da dẻ trắng hồng, thân hình cân đối, cả cơ thể tràn đầy sinh khí tuổi trẻ. Theo nhận định ban đầu của cô, anh nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Trẻ quá nha! Vừa rồi lúc nói chuyện, anh còn thoải mái cười to, âm thanh rất dễnghe, nếu chỉ nghe thôi mà không thấy người, nhất định sẽ cho rằng người đó chừng ba mươi tuổi. Anh mặc áo sơ mi đen, buông lỏng hai cúc áo ở cổ, lộ ra thể hình săn chắc, thật khỏe mạnh. Thanh lịch, khỏe mạnh, lại có khuôn mặt điển trai, chỉ cần thoáng nhìn qua cũng biết là nếu anh đi qua các cô, họ đều sẽ lưu luyến nhìn theo anh. Không khó đoán ra, người này ở những chỗ ăn chơi nhất định rất được hoan nghênh. Hoan Hoan chợt cứng lưỡi, vụng trộm nhìn trộm một chút của anh xuống. Thân, thẳng cảm thán kia một đôi thẳng tắp chân dài, thế nhưng suy sụp từng bước có thể hơn một thước xa. Nha, suy sụp từng bước... Đợi đã nào...! Anh, anh khi nào thì suy sụp lại đây lôi kéo tay của cô? .
Chương 7 anh đang đợi em
Cô rút nhanh tay mình về, mặc dù là ở chỗ ăn chơi, nhưng cô còn chưa phóng khoáng tới mức có thể thân thiết ngay với một ngườicon trai xa lạ. Thấy thái độ đó của cô, anh nở nụcười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, tếu táo mà rằng: "Người đẹp, không nhớ anh sao? Là lỗi của anh, tự dưng lại mê em đến thất điên bát đảo" Hoan Hoan có chút sợ sệt, bởi vì anh ta cười giống như đã từng quen biết. Cô nhăm mặt suy nghĩ xem đã từng gặp anh ta ở đâu, nhưng rốt cuộc vẫn nghĩ không ra. Hoan Hoan lúng túng bĩu môi, biếtlà bản thân mình thất thố, cô thanh minh giọng ngượng ngùng: "Không... Cưng tự mình đatình rồi, bạn trai của chị có thể sánh ngang bằng cưng" Ngay khi nói lời này, trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh phòng ngủ với chiếc giường lớn, Tiếu TửMặc trần trụi không mảnh vải che thân, cô bỗng thấy chóng mặt như trời nghiêng đất ngả. Nghe cô nói vậy, chàng trai trẻ hơi thoáng giật mình, mặt tối sầm, nhưng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường. Tay anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, cười cười: "Người đẹp, có muốn anh cùng uống rượu không? Có vẻ em có tửu lượng khá cao" "Ai…nói ta tửu lượng cao?" Hoan Hoan nghe thấy lời này không vui,cố gỡ tay anh ra: "Chị mới vừa bắtđầu uống thôi" Nói xong, cô nghiêng ngả chao đảo đi tới phòng rửa tay. Quay đầu nhìn, anh cũng không đuổi theo. Vào toilet, cô bắt đầu ói lên ói xuống, xong xuôi thì ra bồn rửa tay. Mở vòi, cô lấy tay vốc nước lạnh úp lên mặt, nhưng có vẻ như nó cũng không thể khiến cô tỉnh táo ra thêm một chút. Xem ra, đêm nay cô thực sự say đến u mê hồ đồ mất rồi. Cô cúi thấp mặt, từng giọt nước trên mặt nhỏ tong tong xuống bồn, cô cảm giác mình như mình đang đứng trên thuyền, bốn bề sóng vỗ. Đứng một hồi lâu, cảm giác choáng váng hoa mắt cũng bớt, cô mới chậm rãi thong thả bước từ trong phòng rửa tay đi ra. "Em vẫn ổn chứ?" - Vừa đi ra toilet, bất chợt một giọng nam trầm ấm vang lên, cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên vẫn chính là anh ta. Cô trân trân nhìn anh ta đang hai tay bắt chéo ngang ngực dựa tường, xem ra đợi cô nãy giờ -"Ngươi, ngươi sao còn chưa đi?" Anh chớp chớp cặp lông mi dài, cười nói: "Anh đang đợi em" Vẻ mặt của anh không giống là đang đùa, nhưng một bên miệng anh ta tự nhiên nhếch lên khiến cô không hiểu thâm ý là gì. Hoan Hoan đoán không ra anh ta rốt cuộc muốn gì. Ở cùng Tiếu Tử Mặc vài năm nay không phải là không có ai theo đuổi cô, cô cũng ý thức rất rõ ràng tại quán bar có một người đàn ông đứng chờ và nói đang đợi mình nó ý vị như thế nào. Tuy rằng đã chia tay Tiếu Tử Mặc, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để có thể ngay lập tức cùng mộtngười đàn ông xa lạ chơi trò mậpmờ. Huống chi nam nhân này còn nhỏhơn cô, trâu già gặm cỏ non? Cô chả ham! Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạicó vài phần đùa cợt: "A, ngươi chờ ta? Em trai, chị hôm nay tâm tình không tốt, không muốn phí thời gian với em, kiếm chỗ nào mát mẻ đi chơi đi nha" Nghe cô gọi mình là em trai, nụ cười trên mặt anh còn đọng lại một hai giây, giây lát lại chuyển qua tức giận: "Tâm tình không tốt? Anh muốn ngồi cùng em chốc lát, như thế nào?" Thật là không thức thời! Tề Hoan Hoan cong cớn làn môi anh đào, tự dưng bị một gã trai quấy đến mất đi tính nhẫn nại, tâm phiền ý loạn phất phất tay, đang muốn kiếm từ cự tuyệt anh ta, bất chợt trong nháy mắt, cô nhìn thấy một hình dáng quen thuộc. Trong lòng cả kinh, bất chấp gã trai bên cạnh đang nhìn thẳng vào mình, cô muốn lập tức bỏ chạy về toilet nữ. Thế nhưng, không còn kịp rồi, một giọng nam quen thuộc từ xa vọng đến: "Hoan Hoan…".
Chương 8 em cũng có tình nhân
Đất dưới chân cô như nứt ra, trong lúc bối rối cô tùy tay nắm lấy cái gì đó để ổn định tinh thần. Anh ta vẫn còn dám tìm đến cô sao, vừa vặn cho cô một cơ hội tốt để chế nhạo anh ta. Không cầnphải nói cũng biết, đó chính là Tiếu Tử Mặc. Hoan Hoan trong nháy mắt đã ưỡn ngực, ngẩng cổ, khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ như một con gà chọi chuẩn bị vàotrận đấu. Tiếu Tử Mặc bước nhanh đến trước mặt cô, Hoan Hoan nhìn kỹ, thiếu chút nữa phun nước miếng. Anh ta đã kịp thay đổi quần áo, bộ đồ tây sang trọng quý phái màu xám bạc quen mắt, rõ ràng làmón quà cô tặng nhân dịp lễ Giáng Sinh. Mà anh nhìn thấy cô đã nói câu nói đầu tiên, càng làm cho cô phát cáu: "Anh … là…ai?" Tiếu Tử Mặc nói lời này khi trợn tròn mắt lên, tầm mắt thẳng tắp trừng trừng nhìn gã trai lạ, khẩu khí dường như là muốn chỉ trích cô không tuân thủ nữ tắc, dám vượt tường lễ giáo. Cô thầm mắng: Thật là vừa ăn cướp vừa la làng, vô liêm sỉ! Theo ánh mắt của Tiếu Tử Mặc, Hoan Hoan nhìn tới mình trong lúc vô tình bắt lấy gì đó, thì ra lại chính là cánh tay của gã trai. Cô đã thông suốt, nguyên nhân là vì đây, trong lòng cô hiện lên một tia trả thù khoái cảm. Hừ, Tiếu Tử Mặc, quan phóng hỏa mà lại không cho dân chúng thắp đèn sao? Anh đã quá đề cao mình rồi. Biến chuyển theo tình thế, cô thuận thế quay qua chàng trai đẹp, e lệ khép nép tình tứ, hai tay ôm eo anh ta, mềm nhẹ tươi ngọtcười nói: "Anh là ai vậy? Ha ha, Tiếu Tử Mặc, anh không nhìn ra được sao?" Nói rồi cô ngước lên nhìn chàng trai, nhân tiện đá lông nheo cho anh ta, hai tay ôm eo rất hợp cảnh: Cứu chị nhé, giúp chị diễn tuồng cho vui nào! Chàng trai thân mình cứng đờ, đối với hành vi đột nhiên của Hoan Hoan có vẻ như thật bất ngờ, nhưng anh che dấu rất khá. Bởi vì anh cứng ngắc chỉ có Hoan Hoan cảm giác được, dùng mắt thường khó có thể nhìn ra. Mà anh cũng cực kì phối hợp, ôm bả vai Hoan Hoan rất thân thân mật nói: "Xin chào, vị này là bạn trai trước của em sao? Nhìn cũng bảnh quá hả?" Nói xong, khiêu khích nhìn Tiếu Tử Mặc, khẽ nhếch mép đùa cợt. Không thể tưởng được anh diễn tuồng tốt như vậy, rất thông minh, cô chưa hề nói Tiếu Tử Mặclà bạn trai trước của mình, thế mà anh lại đoán được. Tiếu Tử Mặc khuôn mặt trắng bệch, Hoan Hoan tiếp tục bồi thêm: "Không phải bạn trai mà là hôn phu! Hắn không được tốt lắm, không cần phải chào. Hừ!" Nói xong, trừng mắt nhìn Tiếu Tử Mặc, cảm giác ăn miếng trả miếngthật đúng là thích. Chung quanh người ta phát hiện ba người giằng nhau, đều dừng bước lại nhìn tò mò, Tiếu Tử Mặc gương mặt xanh mét, không nói gì. Tử Mặc mím chặt môi nhìn nhìn Hoan Hoan, lại nhìn qua gã trai hồi lâu mới lên tiếng: "Hoan Hoan,em có tình nhân sao? Anh không tin, đừng náo loạn có được không? Chúng ta về nhà rồi hãy nói, được không?" Anh ta cúi thấp người xuống, dù sao cũng là bản thân mình làm saitrước, hơn nữa, cái lỗi lầm ấy khó lòng dám giãi bày ở chốn đông người. Nhưng, trong lúc vô tình nói câu "em có tình nhân sao?" lại kích thích thần kinh Hoan Hoan, cô lên tiếng: "Tiếu Tử Mặc, anh có ý tứ gì? Chẳng lẽ anh cho phép mình ong bướm, còn tôi lại không thể có tình nhân? Anh có biết hay không,hôm nay là sinh nhật của tôi, trong ngày sinh nhật của tôi mà anh dám lôi thuộc hạ của tôi về nhà làm trò đê tiện... Thật là thô bỉ……….!" Câu nói kế tiếp Hoan Hoan thật sựnói không nên lời, toàn thân run bần bật, nghẹn ngào, cô đang cố gắng đè nén tâm trạng của mình, không để mình bật khóc. Nếu khóc nhất định sẽ rất khó coi,đang có rất nhiều người hiếu kỳ vây quanh họ. Lúc này nếu có người đứng ra giúp cô nói chuyện, cô nhất định sẽ thật cảm kích. Ngay lúc ấy thì gã trai bắt đầu lên tiếng, âm thanh như sấm rền……..
Chương 9 cú đấm móc câu
"Tiếu tiên sinh, ta nghĩ ý tứ Hoan Hoan đã rất rõ ràng. Anh đã không tình nguyện cùng cô chung vui ngày sinh nhật, vậy thì mời anh không cần tiếp tục ở đâyquấy rầy chuyện tốt của chúng tôi" Thanh âm của anh rét lạnh mà quả cảm, lời nói thật khách khí cũng thật sắc bén, toát ra uy lực, làm người ta không thể khinh thường. Chẳng biết lúc nào, cánh tay rắn chắc của anh đã vòng ở eo cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên eo cô trong lúc đó đem lại cho cô một cảm giác thật lạ. Có một chút khẽ vuốt ve, giống như vô cùng thân thiết lại cực kỳ đúng mực, vừa như hữu ý lại vừa như vô ý. Thật giống như đối với hai người, cái tiểu động tác này đã tập mãi đã thành thói quen. Hoan Hoan đột nhiên cảm thấy một luồng khí chạy thẳng lên đỉnhđầu, cô cứng ngắc chậm rãi quay đầu, vẫn còn nỗ lực giả bộ tự nhiên. Câu "quấy rầy chuyện tốt của chúng tôi " khiến tâm can cô bỗng dưng run lẩy bẩy. Mà anh cũng đang nhìn cô, khóe miệng cười chứa đựng một chút tà ý, nhìn thẳng vào mắt cô, ý tứ chan chứa. Hành lang cũng không rộng lắm, bỗng chốc trở nên khô nóng dị thường. Hoan Hoan cảm giác mình hôm nay như là đã uống nhầm thuốc, mặt đỏ, nổi da gà, đólà một loại cảm giác của thời thiếunữ mà đã lâu cô quên mất. Từ khi ở cùng Tiếu Tử Mặc, cô đã không còn có cảm giác như thế, trực giác của cô thật đáng sợ. Giữa lúc hoảng hốt, lòng sinh ảo giác … gã trai trước mắt này có vẻnhư so Tiếu Tử Mặc càng khó nắm bắt, anh toát ra một loại thầnbí mê hoặc, cực kỳ giống nham thạch nóng chảy dưới địa ngục, tới gần một chút sẽ bị lửa nóng thiêu đốt thành tro bụi. Chỉ một thoáng, Hoan Hoan có chút hối hận, tại sao phải kéo anhta vào vai tuồng này? Tuy rằng sự xuất hiện của anh sẽ giúp cô thoát khỏi sự dây dưa của Tiếu TửMặc, nhưng không chừng cô sẽ lạigặp phải phiền toái không cần thiết khác. Xem ra, nơi đây không thể ở lâu, đợi lát nữa nhất định phải tìm cơ hội chuồn êm! Cô lúng túng cười, che dấu đáy lòng hoảng loạn, một lần nữa lạnhlùng trừng hướng Tiếu Tử Mặc:"Anh đi đi, tôi sẽ không cùng anh trở về, đêm nay tôi đã có người ở cùng" Nghe vậy, Tiếu Tử Mặc gương mặttái dại đi, muốn phát hỏa mà lại không dám đổ lên đầu Hoan Hoan, chỉ có đem sự tức giận này trút lên đầu tên tiểu tử kia. "Ngươi gan quá nhỉ, dám đoạt bạn gái của ta! Buông ngay cái tay bẩn thỉu của ngươi ra! Bằng không ta sẽ..." "Bằng không ra sao?" Gã trai nhướn mày, vẻ mặt kiêu căng khinh thường, ngắt lời Tiếu Tử Mặc. Vóc dáng anh ta rõ ràng hơn hẳn Tử Mặc, từ trên cao nhìn xuống Tiếu Tử Mặc: "Nếu anh vẫn tiếp tục dây dưa, tôi có lẽ phải cùng anh chơi chút trò chơi cho hoạt động gân cốt" Hoan Hoan hiểu ngay ngụ ý của câu "Hoạt động gân cốt", không phải cô thương Tiếu Tử Mặc, mà là nghĩ rất xấu hổ. Cô tự đánh giá về sau dù sao còn cùng Tiếu Tử Mặc làm chung khách sạn, làm saonhìn mặt nhau, làm sao cộng tác? Cô chớp chớp mắt ý bảo gã trai bớt nóng, rồi lại quay qua khuyênTiếu Tử Mặc: "Tiếu Tử Mặc, anh cũng nhanh chút đi đi, tôi hiện không có tâm trí đâu mà để ý đếnanh..." Sao đoán được, làm bão nổi lại chính là Tử mặc, lời nói hồ đồ điên loạn làm cho Hoan Hoan kinhngạc không thôi: "Không tâm trí? Tề Hoan Hoan, cô nghĩ mình là tiên nữ hạ phàm chắc? Nếu không phải năm đó bởi vì cô được mọi người vị nể, mang theo cô đi ra ngoài có thể làm tôi nở mặt nở mày, ta đây sẽ không cần cô làm bạn gái đâu. Dáng người thì khô khan, kỹ thuậttrên giường thì quá tệ..." "Dừng…" lời còn chưa dứt, Tiếu Tử Mặc đã bị đánh một cái trúng mặt. Thì ra gã trai đã đấm anh ta 1 cái ngay giữa mũi, mắt kính màu đen của anh ta bay múa trên không trung, tạo thành một đường vòngcung. "Ưm hừm..." Không cần phải nói, cũng biết Tử Mặc trông thảm hại ra sao. Nhẹ nhàng thu hồi cánh tay phải về, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiếu Tử Mặc: "Nếu không nể Hoan Hoan, chỉ cần một quyền ta cũng có thể biến tên súc sinh này thành phế nhân" Đối mặt với cảnh tượng bất thình lình như thế, Hoan Hoan nhất thờihoảng tay chân, trợn mắt há mồmdại ra tại chỗ không biết phản ứng ra sao.
Chương 10 ngưạ hay không quay đầu ăn cỏ
Đang lúc ngây người, cô cảm giác tay mình bị người ta lôi đi. Nghiêng ngả chao đảo đi về phía trước, Hoan Hoan phục hồi tinh thần lại, mới nhận ra tay cô nãy giờ bị gã trai nắm chặt. Trong lòng cả kinh, cô thế nào đã quên người nam nhân trước mắt này so với Tiếu Tử Mặc còn khó hiểu hơn bội phần? Lúc này, anh ta đang nắm thật chặt bàn tay mềm mại của cô không buông, giống như cô là cáigì đó rất quan trọng của anh, thậtvất vả mới tìm về được, sợ nếu không cẩn thận cô lại vuột mất, lạichạy thoát. Cô chỉ có thể đi theo phía sau anh. "Này, này, này, mau buông tay tôi ra, đau quá!" Cô hô to, bất chấp người chung quanh nhìn cô bàn tán xôn xao. Gã trai cuối cùng cũng chịu dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Hoan Hoan không nghĩ anh ta dừng đột ngột thế, nên ngã dúi vào lưng anh, thấy trời đất quay cuồng như bị say lại lần nữa vậy. "Em... thương?" Anh ta hỏi 1 câu không đầu không đuôi, trong mơ hồ, đôi mắt tối sầm nhìn về phía Hoan Hoan. Hoan Hoan giật mình, anh ta sao có khi thì nhu tình tựa nước, khi thì u buồn lạnh lẽo, lời nói cũng khiến người ta thấy khó hiểu. "Gì cơ? Thương? Thương cái gì?" Cô xoa nắn cổ tay, chỗ vừa bị anh nắm chặt. Trong lòng thắc mắc, anh ta sao có thể khỏe thế! "Vị hôn phu trước của em" Anh bất đắc dĩ nhắc nhở cô, ánh mắt trước sau không rời khỏi mắt củacô, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của cô vậy. Nói lên chuyện này thật đúng là kỳquái, tận mắt nhìn thấy người yêubảy năm bị người khác đánh, thế nhưng cô tuyệt nhiên không thương, ngược lại có một loại cảm giác không thể giải thích được. Thù, đó chính là tâm trạng của cô lúc này. Cô thốt lên: "Thương anh ta? Làm sao có thể! Ta hận anh ta còn không hết làm sao có thể thương? Lại nói, ngựa hay không quay đầu ăn cỏ, ta sẽ không quay lại với anh ta" Hoan Hoan than nhẹ một tiếng, dựa vào men say mà nói ra suy nghĩ chân thực: "Ở bên cạnh anh ta bảy năm mà không biết lòng dạanh ta, ta thật đúng là thất bại... Nói thật, hôm nay tôi còn phải cảm tạ cậu, nếu không có cậu tôi sẽ lại bị anh ta lừa tiếp" Đó đều là những lời tận đáy lòng cô. Cô mềm yếu, sẽ lại tha thứ cho Tiếu Tử Mặc không chừng. Trước kia biết bao nhiêu lần cãi nhau, rốt cuộc chỉ cần một lời ngon ngọt của anh ta là cô lại choqua. Nhưng lúc nãy kích động, Tiếu Tử Mặc đã phơi bày rõ tâm địa, tuy rằng lời cực kỳ khó nghe, rất khó làm cho người ta nuốt trôi, nhưng nhờ đó mà cô nhìn rõđược bộ mặt thật của anh ta. Bằng không, Hoan Hoan cứ như vậy bị lừa chẳng biết gì, u mê hồ đồ thuận lấy Tiếu Tử Mặc, đó mới thực sự là tổn thất nặng, là bất hạnh lớn lao. "Cảm tạ thì không cần, uống chung một ly thì không tệ, em cảm thấy thế nào?" Gã trai gục gặc đầu hỏi, nét mặt giãn ra rất nhiều. Hoan Hoan không rõ anh ta vì sao lúc âm u, lúc lại quang đãng như thế. Nhưng, lời mời mọc của anh cô thầm nghĩ không ổn. Cảm ơn thì cảm ơn, nhưng đáp ứng ý muốn uống chung một ly của anh, cô thật không dám. Hoan Hoan cười mỉm: "Tôi không thể uống nữa, ngày mai còn phải tăng ca. Chi bằng cậu cho tôi một tấm danh thiếp, tôi sẽ thu xếp mời cậu ăn cơm gọi là tạ ơn có được không?" Bình thường đây là kỹ xảo của cô khi muốn cự tuyệt lời mời của cánh đàn ông. Có trời mới biết danh thiếp vừa trao tay, đối phương vừa rời đi, cô quay ngườilại cũng ngay lập tức ném danh thiếp vào sọt rác. Nhưng cái ý nghĩ ấy của cô cơ hồ lại bị anh nhìn xuyên thấu, anh khẽ cười: "Đừng lo lắng, anh không ý tứ gì khác. Anh phải đi cùng bằng hữu, không thể để choem đơn độc" Nói đoạn, anh đẩy cửa phòng ra, bên trong là một không gian rộnglớn với rất đông người bao gồm cả nam lẫn nữ. Một người tướng mạo anh tuấn nhìn thấy anh lôi kéo cô đi vào trong, cợt nhả tiến đến: "Hừm! Huân, tiểu tử đi lâu như vậy hóa ra là đi hái hoa hả?" Hái hoa? Hoan Hoan nghe thấy buồn cười quá. Thì ra cậu ta tên làHuân, lại bị bằng hữu gọi là hái hoa đạo tặc, thật đúng là thú vị. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, có lẽ cô tưởng tượng không đúng. Họ có vẻ là những người đứng đắn. Cô tháo gói đồ xuống, đi theo anh vào trong....