Chương 2
Gặp trộm trong nhà
Diêu Tinh Tinh là trợ lý mới, khoảng hai mươi tuổi, dáng người bé nhỏ, dung mạo xinh đẹp. Tuy chỉ là một trợ lý bình thường, nhưng cô lại luôn xài đồ hàng hiệu.
Trong phòng nghỉ ngơi, Hoan Hoan từng nghe nói Diêu Tinh Tinh rất có thể là dạng người nọ người kia nhưng cô không quan tâm thân thế người khác, cô chỉ nhìn vào năng lực thực sự của họ thôi. Nhưng quả thực cô thấy TinhTinh không ổn, thấy thế nào đều không vừa mắt.
Vì thế cô liền nói mát khi nghe được cái ý muốn về sớm của Tinh Tinh.
Nhưng, Diêu Tinh Tinh lại lơ đễnh đối với lời nói sắc bén của cô, Hoan Hoan vừa cúi đầu xuống, trong nháy mắt, trên mặt của TinhTinh hiện lên vẻ khinh bỉ.
Tinh Tinh đứng im bất động, ngầm tính toán, rồi nhanh chóng dùng thái độ hờn dỗi, cầu xin:"Quản lí, em thật sự là nghĩ chị rấtmệt nhọc, thật không có ý gì khác,chị đừng nóng giận, em chỉ là lo lắng vì thấy thường ngày cứ hơn sáu giờ thì chị về..."
"Được rồi! Được rồi" Hoan Hoan cắt ngang, khẽ thở dài một cái, nhìn đồng hồ trên tường.
Quả thực đã hơn sáu giờ, cô đảo mắt ra ngoài cửa sổ, nhân viên đều đang ngồi lại cả, nói vậy chắchọ đều giống Tinh Tinh, muốn tantầm sớm một chút, chỉ vì không aidám nói ra thôi.
Dạo này đang mùa làm ăn, khách sạn thật sự bận quá, tăng ca liên tục, cuối tuần còn nhiều hơn. Kéo dài mãi tình trạng này chắc mọi người trụ không nổi.
Hoan Hoan trầm mặc.
Cô không ngừng xoay bút vòng quanh đầu ngón tay. Diêu Tinh Tinh nhìn thần sắc của cô, biết đây là động tác quen thuộc. Khi côquăng bút xuống chính là lúc cô ra quyết định.
Quả nhiên, Hoan Hoan bỗng nhiên thả bút trên đống văn kiện, sảng khoái rộng rãi lạ thường nói: "Hôm nay là cuối tuần, mọi người về sớm đi"
Diêu Tinh Tinh nhảy lên, ngữ điệu nhẹ nhàng như có thể bay lên trời: "A! Thật tốt quá!" Giây lát lại do dự: "Vậy chị..."
"Hôm nay một mình tôi ở lại suốt đêm là được rồi" Hoan Hoan trả lời nhưng cũng không ngẩng đầukhỏi đống văn kiện.
Tinh Tinh gật đầu lia lịa, khẽ mở cửa phòng đi ra ngoài. Chả cần quan tâm sếp tăng ca hay không, chỉ cần mình không phải làm là được. Cô vừa đi vừa tung tẩy, chiếc váy siêu ngắn miniskirt thiếu chút nữa khiến cô hớ hênh, đồng nghiệp nam bị một phen lácmắt.
Trong văn phòng, Hoan Hoan quay cuồng với công việc. Thật là một đám nhân viên nhác việc. Đang mùa cao điểm, tất nhiên là cô phải làm thêm bất chấp cả ngày sinh nhật.
Cô không phát hiện bản thân có chút nổi giận.
Dựa vào cái gì mà cô phải làm thêm ngay cả trong ngày sinh nhật của mình?
Ước chừng đến tám giờ, Hoan Hoan thấy thần kinh đã căng đến cực điểm. Trạng thái tinh thần như vậy làm sao có thể duy trì tốt hiệu suất công tác, vì thế cô buông bút, dọn dẹp lại đống văn kiện, chuẩn bị về nhà.
“Nhà” này chính là tổ ấm của cô và Tử Mặc. 2 người đã mua cách đây 2 năm nhưng mới sửa sang xong gần đây. Vì tiết kiệm tiền thuê nhà, hai người quyết định ở chung.
Trên đường lái chiếc Kruz màu đỏmới mua về nhà, đi qua cửa hàng bánh ngọt, cô dừng lại mua một cái bánh sinh nhật vì muốn chiều chuộng bản thân một chút. Dù sao đi nữa, sinh nhật hai mươi tám tuổi không thể cứ như vậy trôi qua được.
Cô gọi điện thoại cho Tử Mặc nhưng anh tắt máy, chắc anh cũng lại tăng ca. Xem ra anh không có phúc cùng ăn cái bánh sinh nhật ngon lành này rồi.
Cửa hàng này cách nhà không bao xa, loáng cái đã đến cửa, cô lấy chìa khóa mở cửa mới phát hiện nó không hề khóa.
Cô nhíu mày, nhớ lại sáng nay cô ra khỏi nhà sau cùng, rõ ràng đã khóa cửa, làm sao lại như vậy được chứ?
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trên đất là một mớ hỗn độn.
Trong lòng cả kinh, chẳng lẽ trong nhà có ăn trộm ?