Anh có tin vào kiếp sau không? Anh có nghĩ rằng cóthiên đường không? Nơi đócó chỗ cho em không?
Người ta bảo em rằng đời chưa đủ say nên đời mới sinh ra rượu.Cái chất men đắng của rượu sẽ làm em quên đi tất cả, quên đi cả bản thân mình. Uống đi em,uống cho cạn, uống cho say.Sau men say là những trận phá phách coi thường mạng sống mà người bên cạnh em gọi đó là cuộc vui.
Em hư đốn, em sa ngã. Em bỏ học, bỏ nhà. Em sẵn sàng vẽ lên khuôn mặt những vệt phấn son và mộtnụ cười giả tạo ngồi cạnh những gã đàn ông giàu có đến tìm rượu và gái đẹp, em sẵn sàng bước lên sàn nhảy làm trò vui cho thiên hạ. Nhưng em cũng sẵn sàng đập nát chai rượu trêntay vào người bất kì gã nàochạm vào em. Những lúc đósẽ phải chạy thật nhanh để khỏi bị dằn mặt và để tìm một chỗ cho em thỏa sức mà gào khóc.
Em cứ chạy và chạy đến khi nào em thấy an toàn hay đơn giản chỉ là khi không còn đủ sức mà chạy nữa emsẽ dừng lại.
Cũng có lần em bị bắt, bị đánh, có lần bị đưa đi gặp cảnh sát... bao nhiêu lần emkhông nhớ nổi nhưng em sẽ nhớ mãi lần cuối cùng, cái lần mà em gặp anh.
Một ngày mùa Đông gió lạnh và mưa phùn, em ngồico ro trong trại tạm giam thì có tiếng mở cửa lạch cạch, cô quản giáo báo rằngem đã được bảo lãnh có thểvề.
Cũng chẳng có gì là bất ngờvì với em những chuyện này đã quen rồi, người quản giáo chắc cũng quen mặt em lắm.
Trời nhả những hạt mưa bụi bay bay làm đôi tay em cứng lại, hai tai đau buốt, răng bập vào nhau thành những tiếng cạch cạch, cạchcạch...
Em biết rõ ai sẽ là người đến đón em, em chẳng ưa gì người đó, bất chấp cái rétem ngẩng đầu kiêu ngạo vàđi thẳng. Nhưng không... hôm nay không phải hắn.
- Chào cô bé!
Cái chất giọng khàn và trầmquá. Em quay lại và em thấy anh. Anh mỉm cười. Ấm quá!!!
Em lặng lẽ đi theo anh. Trời còn âm u lắm, mưa bụi vẫn bay mà sao em cảm giác đằng sau tấm lưng rộng kiacó ánh mặt trời.
***
Ăn hết hai bát mì tôm và húp sạch nước em mới ngẩng đầu lên ngắm căn nhà của anh.
Nhà anh không lớn, không đẹp, lạnh lẽo nữa nếu không muốn nói là nó hình như giống nhà hoang. Một chiếc giường bừa bộn và ẩm mốc, cái tủ xộc xệch, không bếp, không bàn, có độc một cái ghế mà em đang ngồi. Anh đứng dựa người vào cánh cửa, đang hút thuốc, làn khói thuốc mờ ảo làm em thấy anh đẹp quá.
- Em có quen anh không?
- Không!
- Sao anh bảo lãnh cho em?
- Anh không biết.
- Sao nhà anh không có bếpvậy?
- Anh phá nó đi cho rộng nhà.
- Anh không bao giờ tự nấunướng sao?
- Anh không thích... No rồi chứ.
- Vâng ạ.
- Nhà em ở đâu anh đưa về.
- Em không có nhà.
Anh chậm rãi đi vào, ngồi xuống giường mà châm điếu thuốc.
- Anh muốn gì ở em?
Anh không nói gì chỉ ngồi nhìn em và đều đều nhả khói.
- Không ai tự dưng giúp ai điều gì cả. Anh muốn gì ở em?
- Anh muốn em về nhà.
Chiếc xe máy xình xịch dừng trước cổng, vậy là em đã đồng ý, đã nghe lời anh trở về nhà. Ngôi nhà màu trắng, cái màu phôi pha như tình cảm của những con người trong gia đình, em cảm giác như dòng máucủa họ cũng lạnh lẽo như màu ấy. Em bước xuống còn anh chạy xe đi.
Tiền và danh tiếng của bố thừa sức để cho em xin tiếptục đi học, em phải đi thôi, em mới là một học sinh lớpmười hai và em không muốn là một đứa con gái không tự có nổi tấm bằng phổ thông. Bố gật đầu cho em tự chọn trường, tự đạp xe đi học miễn là em khôngbỏ đi nữa. Em chọn một ngôi trường gần nhà anh.
Em đi học, không làm quen,không kết bạn với ai hết, cólẽ vì em đã quen với cuộc sống cô đơn hoặc vì em không muốn có ai hỏi, ai biết về quá khứ của em, không muốn ai hiểu con người em hết. Nhưng em nhận ra càng ngày em càngmuốn gắn bó với anh.
- Sao em cứ đến tìm anh vậy?
- Em nhớ anh.
- Đừng có dại, anh không tốt đẹp gì đâu.
- Anh rất tốt với em.
- Em có biết anh làm nghề gì không?
Phải rồi, từ ngày quen anh chưa bao giờ anh kể với emvề công việc của anh, về giađình, cha mẹ, anh chị em của anh. Em lắc đầu. Anh thìvẫn đều đều nhả khói thuốc.
- Nghề của anh là chém giết, là kẻ làm thuê cho tội ác.
Em buông bát mì tôm xuống cười sặc sụa, còn anh, anh đứng dậy bỏ đi. Thái độ của anh nói cho em biết rằng anh không hề đùa.
Em thích món mì tôm từ thuở nào hay tại em quen ăn nó cũng chẳng rõ. Khi không có người để ý hay khi cha mẹ đi công tác hàngtháng liền em đều đến nhà anh, có khi em một mình trong căn nhà ấy, mì tôm, nước trắng và gió lạnh... emđợi anh về.
Có những lúc em sợ đến tái mặt, đến không còn đứng vững khi thấy anh loạng choạng bước vào nhà mình đầy máu. Em biết rồi, đó là nghề của anh, em lặng lẽ lau sạch vết thương và băng lại, cơ thể của anh đầysứt sẹo.
- Khóc gì chứ. Có phải em bị đau đâu.
- Có đau mà. Nhưng mà không nhìn thấy được.
...
- Anh không thể bỏ "công việc" này được sao?
Anh nói với em rằng anh chẳng có gì đáng giá, khônggia đình, không sự nghiệp, cũng chẳng có tình yêu tha thiết gì với cuộc sống. Lí do để anh sống chỉ đơn giản làđể trả nghĩa, trả nghĩa người đã cưu mang anh, cho anh miếng cơm manh áo, anh trả nghĩa người đó bằng sức mạnh, bằng tính mạng của mình. Và anh đã quen với cuộc sống đó, anh thích vị của máu tanh, của chết chóc.
- Đó không phải con người của anh.