- Không! Đó mới là con người của anh, cuộc sống của anh. Còn em, cuộc sống của em là phải ở bên cạnh cha mẹ em, là giảng đường đại học, là giàu sang, là tương lai tương sáng, ỏ đó em sẽ tìm thấy người yêu em.
- Nếu có người yêu em thì người đó phải là anh.
- Đừng có dại...
Anh không cự tuyệt, không xua đuổi, cũng không thể hiện đón chào em, cứ lạnh lùng, hờ hững, chính điều đó lại làm em càng muốn gần anh hơn. Em bảo em yêu anh mặc cho anh là ai, anh làm gì, em yêu anh dù anh có gây bao nhiêu tội ác,em yêu anh dù có những ngày em gặp rất nhiều cô gái tự nhận là người của anh, họ hăm dọa em, bảo em tránh xa anh... em bỏ mặc hết tất cả.
Anh muốn em vào đại học vì đơn giản đó từng là giấc mơ của anh. Em sẽ thay anhthực hiện giấc mơ đó. Em cứ hi vọng rằng sau khi em cầm giấy báo đỗ đại học emsẽ là người trưởng thành trong mắt anh và tính yêu của chúng ta sẽ bắt đầu.
Nhưng sự thật đã không như thế...
Anh gửi cho em một lời nhắn chúc mừng em và biến mất.
Anh đã từng đến bên em bất ngờ và nhẹ nhàng như một cơn gió và giờ anh đi khỏi cuộc đời em cũng lặng lẽ và nhẹ nhàng như một cơn gió.
Em vẫn đến căn nhà của anh, vẫn ngồi đó hằng đêm và mong anh sẽ trở về.
Từng giây đồng hồ tích tắc, tích tắc trôi qua, em đã đợi anh lâu lắm rồi. Một ngày, một tuần, một tháng, em hao gầy vì nhớ anh. Bao nhiêu giây nữa em sẽ đợi anh tròn một năm rồi cả đời con gái...?
Em không trả lời được nhưng có một điều em chắcchắn... em không muốn thế.Em phải tìm thấy anh.
Em quay lại những quán bar, vũ trường, những ổ bạc, những nơi ngày xưa em từng ở đó, nhờ họ tìm anh cho em.
Em gặp lại anh trong một buổi tối mùa Đông. Mùa Đông năm ngoái em quen anh, mùa Đông năm nay em gặp lại anh nhưng em không bao giờ biết rằng đó là lần cuối cùng được nhìn gương mặt anh.
Dưới ánh đèn nhập nhoạng,tiếng DJ, những tiếng ngườimà em tưởng đó là gầm, tiếng hú, những bước chân, mái tóc điên cuồng anh cùng một đám thanh niên khác đang lẫn trong một trận ẩu đả, anh đang giúp ông chủ của mình giành lấyđịa bàn đó sao? Phải có máu và hi sinh sao?
Em không dám chạy thẳng vào nơi đó, cũng không dám gọi anh. Bên cạnh em, một gã đàn ông giương súng chĩa về phía anh. Hắn chuẩn bị bóp cò... một tiếngđoàng chói tai.
Anh ở gần em quá nhưng lại sắp phải nói lời từ biệt rồi, em sẽ không còn gặp anh thêm một lần nào nữa. Em muốn ôm gương mặt anh mà sao khó quá. Anh cótin vào kiếp sau không? Em thì tin, em vẫn luôn mong có kiếp sau để cho em làm lại từ đầu, cho em lại gặp anh. Em sẽ là một cô gái ngoan hiền, em sẽ không sinh ra trong gia đình giàu có nữa, em muốn tự lao động kiếm sống, anh cũng làm một người lương thiện nhé để chúng ta bên nhau mãi mãi. Kiếp sau nhớ tìm nhau anh nhé.
Em cảm giác có ai đó nhấc mình lên và mang đi rất nhanh, em buông tay, thả cả thân mình trong tay người đó, anh ta lướt đi như gió.
Hẹn em một ngày bình yên,một ngày rời xa tất cả, ta sẽgặp em ở cổng thiên đường.
Gia đình là gì? Tình thương là gì? Yêu là gì? Trong tâm trí tôi đã không còn những thứ ấy từ khi tôi 15 tuổi. Sau những năm tháng mưusinh bằng đánh giày và xoáy trộm của người giàu tôi được ông mang về. Ông dạy tôi đọc sách, dạy tôi đánh nhau, dạy tôi giết người. Và tôi biết cuộc đời của tôi từ nay do ông điều khiển, sinh mạng của tôi doông nắm giữ.
Những ngày đầu vào nghề, để cho tôi chai sạn dần, ônggiao cho tôi cùng với đám thanh niên khác đi dằn mặt những kẻ nổi loạn, những kẻ qua mặt ông, đôi lúc là giúp ông mang mở rộng địa bàn hoặc bí mật lấy số một kẻ nào đó.
Sau khi thử thách lòng trung thành và thấy tôi đã dày dạn, ông cho tôi quản línhững sàn nhảy, nhiệm vụ của tôi là đảm bảo cho nơi đó an toàn, trật tự, sau này tôi mới phát hiện đó là nơi ông cho tiêu thụ ma túy tổng hợp.
Tôi hay ngồi một mình trong góc bar và hút thuốc. Tôi quan sát những con người dưới ánh đèn nhập nhoạng này họ như những con thiêu thân, như những con quỷ, đánh mất linh hồn chỉ còn biết lắc mình theo điệu nhạc. Tôi cũng để ý một cô gái, cô gái có khuôn mặt sáng như gương, ánh mắt trong veo nhưng buồn và nhìn người ta một cách u uất. Em hay cười, nụ cười có thể đánh ngã bất cứ thằng đàn ông nào. Thân hình nhỏ bé, hơi ốm, mái tóc gợn sóng không bao giờ thả, luôn được buộc cao. Tôi đoán em chỉ tầm hai mươi tuổi.
Tôi thích quan sát những lúc em gây sự, em quăng mọi thứ trong tầm tay vào những con dê già háo sắc và nhanh chóng tìm đường trốn. Thì ra em vẫn là một cô gái ngoan, ngoan theo cách của em. Em vẫn là người chủ của bản thân, của linh hồn mình. Tôi thường cười mà không ý thức được và tự bao giờ tôi giao cho mình cái trách nhiệm phải giữ an toàn chocô gái này.
Tôi cho đàn em tìm hiểu về cô gái ấy. Tôi tiếc cho em, em có cả một tương lai... chỗ này không dành cho em.
Đó là lí do mà tôi quyết định đưa em ra khỏi trại giáo dưỡng trong một lần em đánh người ta và bị bắt.Em đến nhà tôi, có em dường như căn nhà ấm áp hơn rất nhiều.
- Chính xác thì em bao nhiêu tuổi?
- Mười bảy.
- Trẻ quá nhỉ?
- Thế anh bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi chín.
- Già quá nhỉ?