Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Trang 1 ... 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18 ... 21Chuyển đến trang
ID Topic: 14237 • Có 36,157 lượt xem
Hình đại diện của thành viên
#141 - @207586
19/04/2013 23:52
SCHOOL DESK

Ở Hàn Quốc, các bậc phụ huynh khiến học sinh chịu rất nhiều áp lực từ việc học và bắt chúng phải học thật tốt. Có 1 cô bé bị cha mẹ ép học khiến việc học như 1 gánhnặng. Họ bắt cô bé học 7 ngày trong tuần và cô bé rất hiếm khi được cha mẹ cho phép có thời gian vui chơi cùng bạn bè. Thậm chí cha mẹ còn mua lại bàn cũ củanhà trường để cô tự học ở nhà tốt hơn.
Vài ngày sau, cô gái bắt đầu gặp rắc rối. Không phải vì những môn học khó; mà do bất kể khi nào cô ngồi vào chiếc bàn học ở nhà chỉ trong vài phút, lưng của cô bé trở nên thực sự đau mỏi. Càng ngày sự việc càng trở nên nghiêm trọng và cô không thể tập trung học. Thứ hạng trong lớp của cô nhanh chóng tụt dốc và bố mẹ cô bé bắt đầu lo lắng.
Họ đưa cô tới nhiều bác sĩ, nhưngkhông ai tìm ra lí do gây ra nhữngcơn đau của cô. Họ cho rằng nguyên nhân có thể là ảnh hưởngcủa stress. Kì lạ là cô bé học ở trường mà không gặp bất kì khó khăn nào cho tới khi cô ngồi vào bàn học ở nhà. Khi ấy, cơn đau trởnên thật dữ dội.
Điểm số trong lớp của cô càng ngày càng tụt dần. Mẹ cô quyết định đi xin ý kiến của những nhà ngoại cảm và thầy bói với hi vọng tìm ra cách chữa trị chứng bệnh cô bé đang mắc phải. Nhưng thật không may là không ai tìm ra được giải pháp cả.
Tuy nhiên, trong một lần nói chuyện với 1 bà bạn, bà được gợi ý là nên chụp ảnh tư thế ngồi của cô bé. Đó có thể là nguyên nhân gây ra những cơn đau ấy.
Tối hôm đó, bà lấy chiếc máy ảnh từ trong tủ. Cô bé đang ngồi xuống bàn bắt đầu học và bà mẹ lấy máy chụp một tấm. Sau khi có bức ảnh, bà mẹ cực kì kinh hãi.
Cô bé đang ngồi học bình thườngnhưng ở phía trên cô là 1 cô bé khác cổ buộc thòng lọng. Bóng ma này đang cố gắng đặt chân lênvai con gái bà.
Sáng hôm sau, bà mẹ tới trường nơi mà bà đã mua được cái bàn và chất vấn vị hiệu trưởng. Hóa ra cô bé bí ẩn trong bức ảnh là học sinh cũ của trường. Cô là người trước đây đã ngồi ở cái bàn đó. Vài năm trước, cô bé ấy cũng bị chịu rất nhiều áp lực từ việc học và treo cổ ở lớp.
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#142 - @207587
19/04/2013 23:55
BIG TOE

Một ngày nọ, một cậu bé đang đào trong vườn của mình, thì nhìn thấy một ngón chân nhô ra khỏi mặt đất. Cậu cố gắng để nhặtnó lên nhưng nó đã bị mắc kẹt. Nó không hề nhúc nhích, vì vậy cậu lấy hết sức để nhổ nó lên và cầm nó trọn vẹn trong bàn tay mình.
Sau đó, cậu nghe thấy cái gì đó kêu rên rỉ và lẩn mất.
Cậu bé mang ngón chân cái vào bếp và chìa ra cho mẹ xem.
"Đó là một miếng thịt ngon đấy.", Bà nói. "Mẹ sẽ cho nó vào trong món súp, và chúng ta sẽ ăn nó vào bữa tối"
Đêm đó, tại bàn ăn tối, cha của cậu bé lấy ngón chân cái ra từ trong món súp và cắt nó ra thành ba miếng. Người cha, người mẹ và cậu bé mỗi người một miếng. Sau đó, họ rửa bát và khi trời tối, họ đi ngủ.
Cậu bé ngủ thiếp đi một cách nhanh chóng. Nhưng tới nửa đêm, cậu đã bị đánh thức bởi mộtâm thanh lạ. Cậu lắng tai nghe. Đó có vẻ như có một giọng nói đến từ bên ngoài cửa sổ và nó như đang gọi cậu.
"Ngón chân cái của ta đâu?" Nó rên rỉ.
Khi cậu nghe thấy tiếng nói đó, cậu đã rất sợ hãi. Nhưng cậu nghĩ,
"Nó không biết mình ở đâu đâu. Nó sẽ không bao giờ tìm thấy mình."
Nhưng sau đó cậu lại nghe giọng nói một lần nữa. Chỉ có điều nó đãgần hơn.
"Ngón chân cái của ta đâu?" nó rên rỉ.
Cậu bé kéo chăn lên đầu và nhắm chặt mắt lại. "Mình sẽ đi ngủ," cậu nghĩ, "Khi mình thức dậy, nó sẽ biến mất."
Nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng cửa sau mở, và một lần nữa cậu nghe thấy giọng nói.
Cậu nghe thấy những tiếng bước chân qua bếp, tới phòng ăn, rồi sảnh chính. Bước chân cứ đều đều bước lên cầu thang. Càng ngày càng gần... giờ thì những tiếng bước chân đã ngay sát phòng cậu...
"Ngón chân cái của ta đâu?" tiếng rên rỉ.
Cậu bé nhìn cửa phòng ngủ mở ra, sự kinh hãi. Run lên vì sợ, cậu trùm áo ngủ lên đầu mình...và lắng nghe bước chân từ từ di chuyển trong bóng tối về phía giường của cậu.
Tiếng bước chân im bặt...
"Ngón chân cái của ta đâu?" Tiếngrên rỉ. "LÀ NGƯƠI... NGƯƠI ĐÃ LẤY NÓ!"
(Big Toe còn một cái kết khác. Khi cậu bé nghe tiếng nói kêu gọi ngón chân của nó, cậu tìm thấy một cái nhìn của một sinh vật kì lạbên trong ống khói. Cậu bé sợ hãitới mức không ú ớ gì được. Cậu chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào nó.
Cuối cùng, cậu hỏi: "Ngươ-ơ-ơ-i có đôi mắt to như vậy để làm gì?"
Sinh vật nói: "Để nhìn xuyên thấu tâm gan mi"
"Ngươ-ơ-ơ-i có cái miệng to như vậy để làm gì?"
"Để ta có thể nuốt trọn mi!"
"Ngươ-ơ-ơ-i có những cái răng sắc nhọn như vậy để làm gì?
"ĐỂ TA CÓ THỂ NHAI VỤN XƯƠNG MINHƯ NHAI BỐ MẸ MI!" )
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#143 - @207588
19/04/2013 23:56
MY NAME IS TEDDY

Tôi không có tay, không có chân. Miệng tôi không là gì cả ngoại trừ một dải sợi lanh, với một cơ thể lạnh lùng, vụng về. Tôi hầu như không thể đứng được, và mỗi khi cố bước đi là y như rằng đổ kềnh ra đất.

Tên tôi là Teddy.

Cô ấy tên là Sarah, có sức mạnh đểthay đổi mọi kết cục cho phù hợp với mong muốn của cô, dù là tốt đẹp hay xấu xa. Ba điều ước, ba cơ hội để thay đổi thế giới.
Cô ấy chỉ là một đứa trẻ.
Cô ấy cho tôi sự sống. Cõ lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ nói chuyện, sẽ yêu quí cô ấy. Cô ấy mỉm cười khi nhìn thấy tôi khẽ cựa quậy lần đầu tiên, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mặt cô ấy. Tôi vươn tay tới chỗ cô bé, như một đứa trẻcon, và cô ấy ôm tôi vào lòng. Khi ấy tôi biết cô ấy là người tạo ra tôi, là mẹ tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng tôi đã biết yêu.
Cô ấy vẫn giành cho tôi tình cảm qua những ánh mắt, nhưng khi những thứ bên trong tôi lòi ra ngoài, cô ấy khâu cho tôi, thì tất cả đã khác. Tôi không hề thấy biếtơn. Tôi không yêu cô ta.
Tôi ghét cô ra.
Tôi là một linh hồn, một ý thức mắc kẹt trong cái lốt quái đản này,chẳng thể di chuyển gì hết. Một lần, tôi tự lê mình ra mép cửa sổ và lăng cái vỏ bọc này xuống tảngđá, nhưng không gãy xương, không hề chảy máu. Tôi gần như đã thành công một lần, khi cố dùng lửa đốt, nhưng tiếc là họ đã dập lửa trước khi nó giải phóng được tôi.
Cô ta đã làm hỏng nhiều, nhiều “thứ” khác như thế. Cha cô đã luôn đau khổ, cô biết điều ấy. Và cô quyết định dùng năng lực của mình để làm ông vui vẻ trở lại.
Ông ấy vui rồi. Ông ấy cười, nhìn vào khoảng không, và chỉ cười. Người ta phải cho ông ấy ăn, thay quần áo cho ông ấy, trong khi ông ấy chỉ ngồi... cười... và cười.
Cô ta chẳng quan tâm. Cô ta cứ tận hưởng những gì xung quanh cô. Chúng nhảy múa và tiêu khiển xung quanh cô ta, những nụ cười dị hợm, bên cạnh những đôi mắt vô hồn...
Có lẽ khi lớn lên, cô ta sẽ chán trò này, và nghĩ ra thú tiêu khiển mới.Có lẽ cô ta sẽ tiếc nuối những gì mình đã làm... Nhưng tôi vẫn ở đây, cô đơn, và biết rằng cô ta không thể đảo ngược những gì đã gây ra...
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#144 - @208263
20/04/2013 23:43
Cô bé mặc chiếc áo choàng đỏ

Cha mẹ của một cô bé phải ra ngoài ăn tối với khách hàng nên họ đã thuê một người đến để trông coi cô bé.
"Cháu có thể ăn kem không ạ?" côbé Holly hỏi người giữ trẻ sau khi ăn tối xong.
"Được chứ" người giữ trẻ, Beatrice nói. "Tủ lạnh nhà cháu đểđâu thế?"
"Ở dưới tầng hầm ạ, ở đó cũng cómột ít đậu phộng, quả anh đào, kẹo và một số thứ khác."
Khi người giữ trẻ đi xuống tầng hầm để lấy kem, cô nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một cô bé đứng bên ngoài. Điều này không khiến cô cảm thấy có gì đáng ngờ nên cô không để ý nhiều lắm.
Sau khi cô đưa Holly kem, Holly hỏi, "Cháu có thể có một ít sôcôla chảy được không ạ?"
"Tất nhiên rồi," một câu trả lời ngắn của người giữ trẻ.
Sau khi Beatrice trở lại tầng hầm để lấy một ít sôcôla, cô nhìn ra phía cửa sổ và lại thấy cô bé kia, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ.Cô nghĩ chắc hẳn cô bé kia đang chơi trò cải trang thôi nên cô lại đi lên trên.
"Xong rồi," cô đi lên sau khi lấy sôcôla chảy trong lò ra và đổ lên mặt kem.
"Cô có thể rắc một ít đậu phộng lên nữa không ạ...?"
"Nữa sao?"
"Cháu xin cô mà"
"Thôi được..." Beatrice thở dài và lại đi xuống tầng hầm một lần nữa. Khi cô lấy một ít đậu phộng từ cái hộp nhỏ, cô nhìn ra cửa sổ và cô vẫn thấy cô bé mặc chiếc áo choàng đỏ đó, tay đang cầm một con dao.
Khi cô chạy lên trên, cô đã quyết định gọi cho cảnh sát.
"Ohh, cảm ơn cô!" Holly nói.
"Uh-yeah. Này, Holly, cô cần cháu làm-"
"Ôi không, phiền cô có thể lấy chocháu một quả anh đào không ạ?
Vì không muốn làm Holly sợ hãi, nên cô quyết định sẽ xuống lấy quả anh đào, rồi sẽ gọi cảnh sát sau khi khóa mình và Holly lại trong phòng tắm. Sẽ không có đường nào để cô bé kia vào trongnếu như cửa sổ và mọi cánh cửa khác đều khóa.
Cô từ từ đi xuống cầu thang, mở tủ lạnh với cánh tay run rẩy.
Đánh bạo thử nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhắm mắt lại trước khi nhìnvào nó.
Vẫn là cô bé đó, mặc chiếc áo choàng đỏ, cầm con dao, lần này thì con dao đấy lại dính máu.
Chạy thật nhanh lên trên, sợ hãi, và cô đến chỗ Holly để kiểm tra cô bé.
Holly đã chết, một vũng máu nhỏ ở trên sàn nhà.
Cô chạy đến phòng tắm và khóa cửa lại, sau đó gọi cho 911.
Khi cảnh sát đến, người mẹ đang khóc than và người cha của cô bé đã cùng đến với cảnh sát. Người mẹ đến gần Beatrice, khóc lóc thảm thiết. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Oh God-Tôi thật sự rất xin lỗi oh God! Tôi-tôi nhìn thấy một cô bé mặc chiếc áo choàng màu đỏ, cầmcon dao và đứng bên ngoài cửa sổ tầng hầm!"
Người mẹ nói, "Chúng tôi-Chúng tôi chẳng có cửa sổ nào ở dưới tầng hầm cả, chỉ có một tấm gương ở đó thôi.
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#145 - @208264
20/04/2013 23:44
NEW APARTMENT

David Everson vừa ăn xong bữa tối của mình và chuẩn bị lên giường đi ngủ. Anh đang cố gắnglàm quen với nơi ở mới, bởi vì đâylà lần đầu tiên anh ở một mình. Thật là đáng buồn, phải đến 32 tuổi, anh mới dọn ra khỏi tầng hầm nhà bố mẹ. Nhưng giờ đây, David có thể làm bất cứ điều gì màkhông phải nghe ai phàn nàn.
David cởi đồ, chi để lại trên người cái áo phông và quần đùi. Đã hơi quá nửa đêm rồi. Anh đã dành cả ngày chỉ để dọn đồ đạc vào căn hộ. David muốn được nằm dài trên chiếc giường ấm cúng của mình. Nhưng khi vừa mới đặt được đầu lên gối, anh nghe thấy những tiếng nói văng vẳng ở đâu đó. Hình như chúng phát ra từ căn hộ tầng trên. Có vẻ như một người đàn ông và một phụ nữ đang nói chuyện với nhau.
Lúc đầu thì 2 người nói với nhau bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng rồigiọng nói càng ngày càng lớn hơn. Hình như hai người đang cãinhau. David phải dậy đi làm và anh muốn ngủ được càng nhiều càng tốt. Anh để gối lên trền đầu, cố gắng để không nghe những âm thanh đó, nhưng không thànhcông.
Cuối cùng, khi giọng nói biến thành tiếng gào thét, David khôngthể nào chịu đựng được nữa. Anhra khỏi giường, lấy cái chổi ở trong bếp, và chọc đầu của nó lên trần nhà. Nhưng âm thanh vẫn không dứt.
“Ngậm miệng lại được không?”- anh hét-“Có người cần phải đi làmsáng mai đấy”
Bỗng nhiên, tiếng ầm ngừng lại. Chỉ như thế. Giờ đây chỉ còn sự imlặng rợn người. David cảm thấy hài lòng và quay trở lại đi ngủ. Một lần nữa anh lại cảm nhận được sự thoải mái và ấm cúng của chiếc giường. Anh sắp sửa chìm được vào giấc ngủ thì giọng nói lại vang lên.
Tiếng gào thét của người đàn ôngvà tiếng rít của người đàn bà lại một lần nữa tràn ngập căn hộ củaanh, Họ mắng chửi nhau nhưng David không tài nào biết được họ đang cãi vã về cái gì.Lần này thì David trở nên giận dữ. Ra khỏi giường, anh vớ ngay lấy cái chổi và lần này, chọc thật mạnh, hết sức của mình.
“Ngậm mồm vào, đừng có mà chửi nhau nữa!” -anh gào thật to-“Tôi sẽ gọi cánh sát nếu 2 người không chịu thôi đấy”
Một lần nữa, tiếng nói lại im bặt ngay lập tức. Anh tự hỏi làm sao mà âm thanh đó lại có thể kết thúc nhanh đến thế. Nhưng miễn là anh được ngủ, thì David đã thấyhạnh phúc rồi. Sau đó, khi anh vừa quay lưng đi về giường ngủ, một tiếng “RẦM” đinh tai vang lên.Nó phát ra từ trên trần.
Sau đó một giọng trầm, khàn khàn nói vọng xuống chỗ anh: “Mày ngậm mồm đi thì có. Mày màcòn giám quát tao nữa thì tao sẽ giết mày. Như…là…vợ…tao”.
Tim David bắt đầu đập thình thịch trong ngực. Anh lo lắng, nhưng mà cũng khá là tức giận về lời đe dọa này. Anh lấy ngay điện thoại và bấm số gọi ông quản lý khu hộ.
“A lô?”- một giọng nói mệt mỏi phát ra từ đầu dây bên kia.
“Chào ngài”-David nói-“ Xin lỗi về việc gọi điện vào lúc này, nhưng mà tôi muốn than thiền”
“Về…?”-ông quản lí ngáp.
“Những người sống ở căn hộ bêntrên cứ chửi nhau suốt đêm”-David đáp-“Sáng mai tôi phải day đi làm và tôi không thể nào mà ngủ được với những tiếng gào thét liên tục như thế này”
“Nói cho tôi biết số căn hộ của anh và tôi sẽ cho người đến ngay tức khắc”
David nói cho người quản lí biết số căn hộ của mình và đầu dây bên kia chỉ im lặng.
“Anh có chắc số đó đúng không?”-người quản lí hỏi một câu kì lạ
“Chắc chắc 100%” -David nói-“Tôi biết địa chỉ mình ở đâu chứ”
Và rồi đầu dây kia lại im lặng một lúc lâu.
“Và anh nói người ở trên tầng cứ gào thét suốt đêm?”.
“Đúng thế thưa ngài”-David trả lờicâu hỏi, giọng hơi khó chịu.
“Nhưng không thể nào”- Người quản lí đáp lại với giọng bối rối.
“Tại sao lại thế?”- David hỏi.
“Bởi vì Anh đang ở tầng cao nhất rồi”-người quản lí đáp-“Không có căn hộ nào ở trên anh hết cả”
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#146 - @208265
20/04/2013 23:45
LITTLE FINGER

Ngón Tay Nhỏ là một trò chơi rất nguy hiểm. Bạn sẽ muốn nghĩ lại trước khi chơi nó đó. Để chơi trò này, không cần nghi lễ đặc biệt nào, không cần nến, không cần ánh sáng hay những câu niệm chú phức tạp. Tất cả những gì bạncần làm là đọc câu truyện dưới đây.
Cảnh báo: Không chơi trò này thì đừng đọc phần dưới.
Đây là câu truyện về một giấc mơ.
Trong mơ, bạn sẽ đứng bên bờ sông. Lớp sương mù dày che phủ mọi thứ. Bạn thấy một bà già lúi húi cạnh một cánh cửa. Bà ta đang lo lắng tìm thứ gì đó, loay hoay trong bụi cỏ cao.
“Bà đang tìm gì thế?” Bạn hỏi.
Bà già quay lại: “Ta đang tìm một ngón tay”.
Bà ta đưa tay trái ra, mất một ngón tay.
“Cậu giúp ta tìm, được chứ?” bà già hỏi.
Bạn sẽ phải trả lời “Được”, và bắt đầu tìm kiếm. Nếu không tìm được thì bạn sẽ kẹt mãi mãi trongmơ.
Bây giờ, vì bạn đã đọc truyện này, giấc mơ sẽ đến với bạn... trong 7 ngày nữa...
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#147 - @208266
20/04/2013 23:46
THE MIDNIGHT MAN

Trò chơi này từng được dùng nhưmột nghi lễ triệu hồi The MidnightMan (Người đàn ông lúc nửa đêm)nhằm trừng phạt những người vi phạm luật lệ ở vùng Pagan trước kia. CẢNH BÁO: Khi chơi trò này là bạn đã chấp nhận những hình thức tra tấn và đặt cược mạng sống của mình.
1. Các đồ vật cần cho trò chơi: giấy, bút chì, kim, nến, một hộp diêm, một cánh cửa và muối.
2. Tắt hết đèn.
3. Thắp 1 cây nến.
4. Viết đầy đủ họ tên của bạn lên giấy.
5. Đâm kim vào ngón tay và nhỏ 1giọt máu xuống tờ giấy, đợi nó thấm.
6. Đặt tờ giấy lên trên cánh cửa.
7. Gõ vào cánh cửa 22 lần, mỗi lầntrùng với 1 lần đồng hồ kêu, và lần thứ 22 phải đúng 12 giờ trưa.
8. Mở cửa, thổi tắt nến, và đóng cửa lại. Bạn đã triệu hồi The Midnight Man.
9. Ngay lập tức thắp nến lên.
Và đây là lúc trò chơi bắt đầu. Mụctiêu của bạn là phải tránh Midnight man bằng mọi giá. Bạn có thể di chuyển trong nhà để tránh hắn. Bạn có thể biết khi nàohắn ở gần bạn: nến tắt, có hơi lạnh, bạn nghe thấy tiếng thì thầm, và hắn ta sẽ xuất hiện ngay trước mặt bạn. Hãy thắp nến lại trong vòng 10 giây. Nếu không thìhãy rải một vòng muối xung quanh bạn và ở yên tại đó từ 12:01am tới 3:33pm.
Nếu bạn còn sống sau 3:33pm, bạn là người thắng. Còn không, bạn sẽ bị tra tấn, đôi khi tới chết, cho tới 3:33pm. Hãy chơi và quay lại đây cho chúng tôi biết nếu bạnlà người thắng cuộc...
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#148 - @208267
20/04/2013 23:48
DOM

Nó nhìn tôi, giơ cánh tay với những khớp nối lên:
“Cô chủ, hãy chơi cùng tôi ! Hãy cũng tôi kết thúc chúng, những kẻ cản trở chúng ta !”
Đó là Dom, nó đang đứng trên một đống xác người, điều này khiến nó cao ngang bằng tôi. Những cái xác rất quen.
Chợt có 2 người nắm chặt lấy Dom, kéo nó ra xa khỏi tôi. Nó nhanh chóng đâm xuyên qua tim họ. Họ là cha mẹ tôi. Họ thét lên trong cơn đau đớn:
“Chạy đi !”
Tôi bừng tỉnh.
Vẫn là cơn ác mộng ấy.
Vẫn là về Dom, cha mẹ tôi và những người tôi không thể nhớ rõ.
Dom là con búp bê mẹ đã mua cho tôi hồi nhỏ. Tôi rất yêu quý nó, nó là người bạn duy nhất của tôi, theo tôi nhớ là vậy. Nhưng từ khi mẹ tôi mất, bố tôi cũng tịch thu Dom, hình như tôi đã khóc rấtnhiều.
3 tháng trước, bố tôi đã bị tai nạn.Ông lái ô tô đâm vào xe tải. Trên cửa kính xe có 2 vết nứt. Bố tôi chết vì không cài dây an toàn.
Những cơn ác mộng bắt đầu từ đấy.
Tôi cũng đã dần quen với cuộc sống không người thân, mặc dù đối với một cô gái, điều này rất khó.
Dũng- cậu bạn thân tôi đến rủ tôi đi học. Cậu ấy là người duy nhất bên tôi sau tất cả mọi chuyện. Tôi nhìn quanh bên ngoài. Tôi thấy cậu bé hàng xóm đang chơi cùng mẹ, cậu bé mới 3 tuổi, rất dễ thương và năng động, cậu bé cũng hay chạy sang nhà tôi chơi.
Đến lớp, điều tôi muốn là ngủ, chođỡ mệt mỏi. Một thứ gì đó bay trúng đầu tôi, là một quân bài, quân 9 cơ. Tôi biết ai là kẻ vừa philá bài đấy, là Long, hắn đang đứngcười cùng với lũ bạn.
Tôi chả thèm để ý đến mấy trò vớ vẩn đấy, và gục mặt xuống bàn. Ngủ.
Nhưng hôm sau, có vẻ tôi đã phải để ý. Khi nghe tin hắn đã chết, nghe nói bị giết gì đó, tôi thấy rùng mình.
Khi tối về, trong căn nhà, một mình. Tôi cảm thấy sợ, mới hôm qua hắn còn nói cười vui vẻ.
Chợt tôi nhận được tin nhắn từ Dũng: “Mình muốn nói với cậu 1 câu cuối: I LOVE YOU”
Tôi cảm thấy vui. Nhưng, không ổn chút nào. Tôi cố gắng gọi điện,nhắn tin cho cậu ta. Cậu ta không bắt máy hay trả lời tin nhắn. Tôi mong là do cậu ta ngại.
Không lâu sau, một tin nhắn nữa đến: “Tớ đùa đấy!”
Tôi thực sự cầu mong là vậy. Cơn buồn ngủ khiến tôi díp mắt lại…
Lại là khung cảnh ấy. Dom, những xác người, tôi thấy bố mẹ tôi, Dũng và Long cũng ở đây. Lần nàyDom hành động khác lạ, nó bước đến gần tôi:
“Vật cản sắp hết, chúng ta sắp bên nhau rồi!”
Nó nhếch môi cười.
Tôi sợ. Sợ hơn bao giờ hết.
Tôi tỉnh dậy, mới chỉ 2h sáng. Linhcảm chẳng lành, cái linh cảm này thúc dục tôi đến nhà kho, đưa tôi đến một chiếc hộp. Nó ở góc phòng, khá to, đủ để chứa một đứa bé 3 tuổi, xung quanh ít bụi bặm hơn hẳn.
Trong chiếc hộp, một đống giấy rách nát, có vẻ là bùa ngải.
Tôi lùi lại, chân tôi chạm vào một thứ gì đó.
“Chúng ta sắp bên nhau rồi!”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường của mình.
Tự suy nghĩ, tôi đã bắt đầu hiểu ra…
Tiếng bước chân trong căn nhà khiến tôi giật mình, tôi cầm con dao nhìn qua khe cửa, một bàn chân bé nhỏ bước đến. Nó đang đứng trước cửa phòng tôi. Tôi nhắm mắt và nghĩ đến những gì tôi sắp phải làm.
Tôi mở cửa lao ra, đâm thật lực vào nó.
Máu, nó đang tóe ra.
Tiếng thét vang vọng cả căn nhà.
Phía sau tôi, giọng nói quen thuộcvang lên:
“Đúng rồi, những ai cản trở chúng ta đều phải chết!”
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#149 - @210195
23/04/2013 21:07
THE FACELESS NUN

Có một trường dòng người ta đồnrằng bị ma ám. Vào một ngày nọ, một cô gái phải ở lại trường sau khi tan học để hoàn thành nốt một số công việc được giao. Khi cô sải bước dọc theo hành lang vắng vẻ không một bóng người, cô gái tình cờ đi ngang qua một lớp học. Nhìn vào khung cửa kính,cô nhìn thấy có bóng người đang ở trong lớp: Một bà sơ, và bà đang viết cái gì đó lên chiếc bảng đen. Bà bất ngờ quay lại, và cô gáihá hốc miệng vì hoảng sợ. Bà ta không có mặt. Khuôn mặt bà ta phẳng mịn, không có mắt, mũi, mồm, không có gì cả… Cô gái trẻ hét lên và bỏ chạy. Cô đã nhìn thấyđược dòng chữ bà ta viết trên bảng. Dòng chữ nguệch ngoạc đólà:

GIÚP TÔI VỚI TÔI ĐANG Ở ĐỊA NGỤC
(Nokia c2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Hình đại diện của thành viên
#150 - @210246
23/04/2013 23:10
Chủ đề: BẠN NGHĨ RẰNG NHỮNG CẢNH BÁO CỦA CREEPYPASTA CHỈ LÀ TRÒ ĐÙA?
Bạn đọc creepypasta lâu chưa?
Bạn có để ý đến những cảnh báo không???
Ví dụ như: "Đừng làm theo những gì chỉ dẫn trong clip"
Hoặc là: "Đừng đọc quá nhiều Creepypasta, không tốt cho tâm lý đâu!"
Đa số các bạn coi đó như trò đùa phải không? Coi đó như một cách để tăng tính rùng rợn của Creepy?
Không sai! Đa số Creepy không có thật.
Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ!
Nếu bạn tìm hiểu kĩ về Creepypasta, chắc chắn phải biết đến bức ảnh "Smile.jpg".
Bức ảnh này ĐÚNG LÀ CÓ ẢNH HƯỞNG XẤU ĐẾN NHỮNG AI YẾU TIM! Nhiều người nói rằng cảm giác khi xem hình gốc là một cảm giác tồi tệ, chóng mặt, hơi hoang mang, sau đó nhìn đâu cũng thấy điệu cười ma quái ấy.
Khi đọc một Creepypasta nào đó liên quan đến một bức hình hay một clip, nếu bạn yếu tim, mình khuyên thật bạn chỉ nên đọc chứ đừng xem hình.
Có những người đọc Creepy xong rồi bị ám ảnh cả với những đồ vật bình thường xung quanh? Bạn đã bao giờ bị? Đã bao giờ nhìn vào gương rồi giật mình? Nhìn ra cửa sổ và thót tim?
Còn nữa. Một Creepy CỰC KÌ NGUY HIỂM là Deepweb.
Mình chỉ nêu khái niệm deepweb dựa trên hiểu biết của bản thân. Và mong rằng mọi người đừng tò mò, và tránh xa nó.
Deepweb là một website chứa dung lượng cực lớn, không có mã "http://" như bình thường. Nó có khả năng lưu địa chỉ Ip của những người truy cập, và bất kể người truy cập nào KHÔNG PHẢI TRONG DANH SÁCH THÀNH VIÊN thì đều bị truy tìm tung tích, nếu cảm thấy nguy hiểm, người đó sẽ bị thủ tiêu! Deepweb là website của những tổ chức mafia lớn, những đường dây buôn người hoặc cung cấp nội tạng. Và bạn đừng nghĩ là sống sót được nếu như dùng IP ảo để vào deepweb. Tìm ra bạn chỉ là trò trẻ con đối với bọn chúng mà thôi!
(Firefox 20.0)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Trang 1 ... 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18 ... 21Chuyển đến trang
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự