Một buổi chiều hè, mà những buổi chiều hè đang nắng đấy lại cũng mưa ngay đấy thường gây cho tôi những xáo trộn cảm xúc khác thường, tôi đến môt quán càphê sân vườn khá thơ mộng, chụp ảnh cưới cho một cặp choai choai. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cặp đôi có phong cách chụp ảnh khác lạ như vậy.
ảnh minh họa Chú rể mặc bộ vest cắt cúp theo phong cách ngôi sao nhạc rock, ngồi tựa trên yên chiếc xe tay ga, earphone nút kín hai tai, mắt nhắm nghiền, cái đầu tóc nhuộm hoe hoe đỏ lúc la lúc lắc theo điệunhạc phát từ chiếc điện thoại di động cầm trên tay. Cô dâu dáng người mỏng mảnh, đơn giản trong chiếc đầm trắng ngắn, tay chống cằm, lơ đãng nhìn nắng chơi lò cò trên lá cây. Mỗi người một thế giới riêng. Họ yêu cầu tôi cứ như vậy mà chụp, chẳng cần uốn éo tạo kiểu, tạo dáng chi cho mệt. Chỉ cần vài tấm ảnh cùng nhau mặc áo cưới, thế là đủ.
Đột ngột trời trở gió, bụi nắng rụng lả tả. Không trung trơ lại mộtdải xam xám. Cậu phụ trách ánh sáng vội vã thu dọn đồ nghề. Chú rể nhanh chóng tháo earphone, cất điện thoại, nổ máy, dường như chỉ còn chờ duy nhất động tác nhảy phóc lên ôm sau lưng của cô dâu nữa là chiếc xe sẽ phóng vút đi. Gió rào rạt. Cô dâu bé nhỏ bỗng nhiên đứng dậy, vươn vai như con sâu trút bỏ lớp vỏ uể oải. Cô nhón gót, tháo giày, dang rộng hai tay, xoay mấy vòng.Như một vũ công ba-lê biết làm phép màu, cô gái khiến mưa rơi nhịp nhàng theo từng bước chân lí lắc của mình. Màn bụi nước trong trẻo, lóng lánh xoắn xuýt quanh cô, tha thiết như muốn hóa thành người để vỗ về cô bé đáng yêu này. Tôi như bị thôi miên, chiếc máy ảnh trên tay chớpnháy lia lịa. Tôi bắt hình như một bản năng, như sinh ra chỉ để làm xong việc này rồi chết đi. Và đột ngột, tôi thấy Vũ đứng trước mặt mình.
- Mưa tuyệt quá phải không anh!
Vũ của tôi, như được tạc bằng nước, như mưa đọng lại mà thành. Tôi chạm vào khuôn mặt Vũ, cảm giác buốt lạnh xuyên suốtqua tay như nối tôi vào với mưa.
- Mình về nhà đi!
Tôi nắm tay Vũ. Hai đứa chạy vào trong mưa, hớn hở như trẻ con. Chúng tôi như trôi trong dòng mưa và chỉ cần xuyên qua mưa là sẽ tới nhà. Tra chìa khóa mở cửa xong, tôi quay lại. Kỳ lạ thật, bên cạnh tôi không phải Vũ mà là mộtcô gái dáng dấp mỏng mảnh, bộ váy trắng bết chặt vào da, trông xơ mướp như một búi cỏ khô bị nhúng nước. Tôi ngẩn ra như thằng ngốc:
- Vũ đâu? Còn cô là ai?
- Vũ nào? Chính anh bảo mình về nhà đi mà!
Cô gái khẽ nhún vai. Tôi ôm đầu, khụyu xuống. Mưa thấm vào tận óc, buốt nhói. Luôn là như thế! Trò đùa ác độc của mưa. Mưa cho tôi nhìn thấy Vũ và khi tôi tin chắcđó chính là Vũ thì Vũ lại tan thànhmưa, còn trơ lại tôi như một kẻ lố bịch. Như đứa trẻ bị đánh thức ngay giữa giấc mơ kẹo ngọt, tôi gào lên, khóc nức nở.
- Anh đừng khóc, đừng khóc mà!
Cô dâu mắc mưa choàng tay ôm lấy tôi, vỗ nhè nhẹ. Hai chúng tôi ngồi giữa mưa, không biết là bao lâu.
- Vũ là người yêu của anh à?
Cô dâu nhỏ nhảy phóc lên bàn, vắtvẻo như một tiên đồng nghịch ngợm.
- À, là vợ tôi. Chúng tôi là hàng xóm từ lúc mới sinh đấy!
- Ứ ừ… lãng mạn ghê nhỉ!
Cô gái nhăn mũi cười, nhảy xuốngđất, nhún nhảy lòng vòng, như một cánh se sẻ tò mò dò dẫm loanh quanh.
- Anh à, cái màu xanh ve kia lạ quá! Em có cảm tưởng nắng xuyên qua đó sẽ biến thành mưa mà rơi vào nhà ấ
Cô nhỏ trỏ tay về phía khung cửa sổ lắp kính xanh. Sắc xanh thẫm có cái đặc quánh của vô số nắng quánh lại, sắc xanh thẫm như hồi ức vừa êm đềm vừa nhói đau trong tôi.
- Giống như sống trong một thế giới khác vậy, thế giới của mưa!
Vũ vẫn nói thế mỗi lần cô ấy qua đây! Vũ thường bó gối ngồi hàng giờ chỉ để ngắm những sợi xanh ve óng ánh sáng chảy tràn qua cửa sổ:
- Anh này, như em đang bơi trongmưa ấy! Thích thật! Ước gì em được ngồi đây mãi!
Tôi đặt tay Vũ vào trong tay mình, nắm lại.
- Vậy chúng mình cưới nhé!
Như một định mệnh, ngày cưới của chúng tôi, trời đổ mưa rất lớn. Trong lúc họ hàng hai bên còn đang loay hoay trong sân nhàthờ, í ới bàn nhau xem về bằng cách nào thì Vũ đã kéo tay tôi, chạy băng ra ngoài.
- Chúng mình về nhà đi anh!
Tôi giơ tay che trên tóc Vũ.
- Nhưng mưa còn lớn mà!
- Kệ! – Giọng Vũ sôi nổi – Em thíchmưa lắm mà từ bé đến giờ chưa được dầm mưa. Hôm nay đám cưới chúng mình, trời tặng mưa cho em thì sao em lại không đượcnhận!
Tôi bật cười:
- Thế thì anh đếm một… hai… ba…cùng chạy nhé!
Tôi nắm tay Vũ, băng vào trong mưa. Hai chúng tôi, hai đứa trẻ ham chơi như hai cánh buồm lần đầu được ra biển lớn. Mưa xóa hết những hiện hữu xung quanh. Tôi chỉ còn nhớ nụ cười trong veocủa Vũ. Nụ cười đã kết lại thành bất biến cả khi Vũ đột ngột ngã vào trong mưa. Trái tim của Vũ không khỏe. Nó vốn đập rất dè dặt từ ngày Vũ mới ra đời. Nhút nhát, nó không mở cửa cho hạnh phúc len vào… như quả lắc đồng hồ khước từ chuyển động. Thời gian ngưng lại, tôi ngưng sống… một vài năm… Tôi bắt đầu thói quen lang thang trong mưa, bắt lấy bất cứ khuôn hình nào có mưa.
- Nhiều quá này! Toàn hình ngườitrong mưa thôi!
Cô dâu nhỏ vục tay vào cái thùng giấy cũ dưới gầm bàn, vốc từng vốc ảnh, rải ra sàn, như rải nhữngmảnh quá khứ.