Đó là mùa Hè của năm đầu
tiên tôi là sinh viên. Tôi đã
vào được một trường Đại
học hạng ưu nên việc học
tập rất vất vả. Và mùa Hè,
thay vì về nhà để có một
kỳ nghỉ dài và thoải mái,
tôi cùng ba người bạn
chung phòng ký túc xá
quyết định ở lại để học
thêm một số khóa cần
thiết. Không nhiều sinh
viên ở lại như chúng tôi,
nhưng ai cũng biết rằng
nếu muốn có một lợi thế
cho năm học sau, thì đây
là cách tốt nhất. Tuy nhiên,
vì nhà trường không cho ở
trong ký túc xá suốt cả
mùa Hè nên bốn đứa
chúng tôi thuê tầng trên
cùng của một ngôi nhà cũ
gần trường để ở. Giường
ngủ của tôi được tống vào
một góc chật hẹp của nơi
trước đây là phòng giặt
đồ, và mỗi đêm lại là một
cuộc phiêu lưu mới chống
lại sự nóng bức và độ ẩm.
Nhưng dù sao, có một chỗ
ở với số tiền thuê ít ỏi đã
khiến chúng tôi phấn
khích lắm rồi. Và trong
vòng vài tuần đầu thì nói
chung vẫn tốt như thế.
Nhưng sau vài tuần thì
cảm giác phấn khích nhạt
dần đi, cảm giác nhớ nhà
thì tăng dần lên. Để rồi
đêm nào cũng vậy, tôi
ngồi một mình trong
“phòng ngủ” vừa chật vừa
nóng, nghĩ về nhà mình,
về Mẹ, và về Bố.
Những mùa Hè trước đây
của tôi đã luôn là những
thời điểm đặc biệt. Tôi
dành hàng tiếng đồng hồ
chạy xe đạp, chơi bóng rổ
và đi bơi. Tôi ngồi trên
xích đu ngoài vườn và nói
chuyện với Mẹ trong khi
Mẹ tưới hoa hoặc nấu ăn ở
ngay cửa sổ. Tôi cũng tự
hào khi giúp Bố chặt củi,
dự trữ cho mùa đông. Và
tối nào cũng vậy, tôi được
ngồi trong bếp, trước một
chiếc bàn đầy ắp những
món ăn ngon lành được
chuẩn bị bằng tình yêu
thương, và xung quanh thì
tràn ngập tiếng cười nói
của cả gia đình. Lúc này
đây, tôi thấy mình nhớ họ
hơn bao giờ hết.
Một buổi tối muộn, khi
tinh thần tôi đang xuống
đến mức thấp nhất thì tôi
nghe có tiếng gõ cửa
phòng mình. Khi mở cửa
ra, tôi ngạc nhiên và mừng
đến phát khóc khi thấy Mẹ
và Bố đứng ngay đó, với
những khuôn mặt rạng rỡ
để “tưới nước” cho trái
tim đang héo rũ của tôi, và
một giỏ thức ăn lớn đủ
cho cả tôi lẫn ba thằng
bạn cũng đang đói meo.
Chúng tôi dành cả buổi tối
hôm đó để ăn uống, trò
chuyện, và tận hưởng cảm
giác của một gia đình. Mọi
chuyện lại tốt. Thế giới lại
ổn. Và tôi cảm thấy mình
được yêu thương vô cùng.
Victor Hugo đã viết: “Hạnh
phúc lớn nhất trong cuộc
sống là niềm tin rằng
mình được yêu thương;
được yêu thương vì chính
con người mình, hoặc
tuyệt hơn nữa, là được
yêu thương cho dù chính
con người mình có thế
nào”. Đó cũng là món quà
hạnh phúc mà Mẹ và Bố
đem cho tôi, trong buổi tối
mùa Hè hồi đó, và trong
mỗi ngày của cuộc sống.
Chính tình yêu của bố mẹ
đã khiến tôi có động lực
để vượt qua cả những thời
điểm khó khăn và nản chí
nhất.
Hy vọng bạn cũng luôn
biết rằng bạn được yêu
thương, vì con người bạn
và dù con người bạn có
thế nào. Và hy vọng bạn
cũng luôn chia sẻ tình yêu
thương của mình cho
những người khác nữa. Đó
là món quà hạnh phúc lớn
nhất cho bất kỳ ai.