4h30" sáng,mình thức giấc,đã thành thói quen,mình luôn là người dậy sớm nhất phòng.Làmmột vòng quanh sân trường rồichạy xuống suối hít thở không khí trong lành,thú vuitao nhã duy nhất của mình ở cáitrườngnày trong suốt 4 năm nội trú.Lúc ngang qua khu nhà vệ sinh nữ,thấy cái quần không biếtcủa ai vắt trên tường.Mình nghĩ chắc tại hôm qua gió to quá thổicái quần bay xuống đây, mình liền cầm lấy rồi mang lên dây phơi,lòng vui vui vì đã làm được một việc tốt.Lát sau mình nghe thấy tiếng kêu thất thanh ở nhà vệ sinh nữ,chắc lại có con chuột nào đấy chạy vào,con gái đúng là chúa rắc rối.
5h,mình chạy lên phòng đánh thức cả phòng dậy,rồi hô hào chúng nó đi xếp hàng tập thể dục buổi sáng.Lúc ngang qua phòng bên cạnh thấy có tiếng mọt kêu ở dát giường gần cửa,mình tiện tay bẻ luôn,cứ để thế rồi có ngày mọt hết cả giường.Lên tập thể dục thấy chúng nó kháo nhau,lớp 9b có thằng bị sập giường,đang đi bệnh viện cấp cứu.Mình lắc đầu ngán ngẩm,trang bị của trường ngày càng xuống cấp,thật khôngxứng với một trường được lãnh đạo quan tâm nhất huyện.
5h 30,vệ sinh cá nhân xong,mìnhđốc thúc cả phòng vệ sinh phòng ở cho sạch sẽ rồiung dung cầm siêu nước đi sang nhà bếp lấy nước uống cho cả phòng.Phải làm những việc như thế này mới thấy vai trò của mộtphòng trường như mình thật lớnlao.Thấy trước cửa nhà bếp có một thúng cơm,mình mới nhớ ralà tuần này lớp mình chăn nuôi nhưng chưa đến bàn mình.Thôi,giúp đỡ bạn bè cũng là việc nên làm,nghĩ vậy mình mang thúng cơm xuống cho lợn ăn,xong đâu đấy lại cầm thúng lên,đặt vào chỗ cũ.Đến lúc ăn cơm,ai cũng kêu ca suất cơm sáng hôm nay ít hơn mọi ngày,nhưngmình không kêu.Lớp 9 rồi,đàn anh trong trường phải tỏ ra đứng đắn một chút,nhưng trong lòng vẫn thầm trách sự thiếu trách nhiệm của mấy bác cấp dưỡng.
6h15" lên lớp học,một thằng bé lớp dưới chạy vào đưa cho mình mảnh giấy,mình đọc lướt qua"Anh ơi,làm ơn đi,chỉ một lần này thôi,trả...em đi mà...".Mình tặc lưỡi,chắc lại là thư của một con bé lớp dưới nào đấy.Haizzz,nếu là năm ngoáithì mình đã trả lời nó rồi,nhưng năm nay là năm cuối cấp,mình đã quyết phải học hành tử tế đểkhông phụ lòng bố mẹ,thầy cô.Nghĩ vậy mình ra ngoài lan can,vò mảnh giấy rồi vứt vào thùng rác,vì môi truờng trong sạch mà.Thằng bé lúc nãy đưa giấy cứ nhìn mìm chằm chằm,chắc nó ngưỡng mộ mìnhlắm.Mình chợt nhớ ra tháng trước mình có mượn nó mấy chục k để đi chè nước với bọn bạn,âu cũng là cái phúc củanó.
6h30,lướt qua cái thời khoá biểu,đại số hoá sinh dục,toàn những môn yêu thích của mình.
Tiết đại số,thầy giáo nghỉ,ông thầy khác lên dậy thay,thầy này dậy chán vãi lều,đã dậy chán lại còn tỏ ra "tôi nguy hiểm".Cái thằng bên cạnh lại cứ lấy chân nó đá chân mình,mình bực quá,quay sang quát nó "cẩn thận,tí tao cho ăn đấm",ông thầy nghễng ngãng hỏi lại "cậu vừa nói cái gì".Mình thật thà nói luôn "em bảo cẩn thận tí có sấm".Thầy ậm ừ cho qua rồi tiếptục bài giảng.
Tiết hoá học,cô giáo hỏi mình nêu ứng dụng của axit,mình tra lời luôn axit có nhiều công dụng thiết thực với đời sống,trong đó có thể dùng để tạt vào mặt nhauđối với những người đang có tranh chấp về tình cảm.Cô giáo nói mình có sáng tạo nhưng không đúng chỗ,nên cho mình 3điểm.Mình về chỗ lòng hơi buồnnhưng không thất vọng,điểm số khôngquan trọng,quan trọng là cô giáo đã công nhận mình có sáng tạo.
Giờ ra chơi,mình thấy hơi tức ngực nên xuống phòng y tế củatrường xin thuốc.Chị y tá hỏi mình ở nhà bị thế này hay uốngthuốc gì,mình bảo thuốc Đạp L**,chị ấy đỏ mặt,đứng một lúc,mình nghĩ chắc chị quên tên thuốc nên viết ra giấy đưa cho chị,chị mới mở tủ lấy cho mình vỉ thuốc DAFLON,uống xong mình đi ra.Ngán ngẩm với trình độ ý bác sĩ của nước mình,quảnlý tủ thuốc mà còn không biết thuốc mình bảo là thuốc gì,mình phải viết ra giấy mới biết.
Tiết sinh qua đi,tiết cuối là tiết thể dục.Thời khoá biểu nhà trường sắp xếp bất hợp lý quá,đang đói mà bắt đi thể dục.Lúc xuống sân đi qua phònghội đồng,thấy cô Thảo,trước là người yêu anh trai mình nói loáng thoáng..."anh văn khá nhưng hơi yếu sinh lý...".Hoá ra là vậy nên cô mới chia tay anh Văn,anh trai mình.Thôi để thứ 7 này xin về nhà rồi an ủi anh,động viên anh đi khám bác sĩ,không cứ tình trạng có bệnh mà không dám nói thế này thì bao giờ anh mới lấy được vợ!!
Tu bi con ti niu...