Tên bài viết: Diều và gió!
Nguồn: Trasua.
Post bởi: Mr.tuấn.
Tình trạng: Hoàn thành.
¤¤¤¤¤¤¤
Nơi cảm xúc thăng hoa ❤ ♥ ♫ ♬ ♪ ♩ ♭ ♪
Diều và gió!
Ban đầu nó chỉ là những tờ giấy trắng tinh nằm yên trong quyển vở của cậu bé học lớp 3. Một ngày nọ, cậu bé quyết định dùng nó. Và nó đã không còn là những tờ giấy tầm thường ngày nào.
Người ta giờ đây gọi nó là diều, một cái tên mà nó luôn cảm thấy tự hào khi được nhắc đến.
Diều rất chờ đợi cái ngày đầu tiên mà nó sẽ cất cánh tung mình trên bầu trời cao, nơi chỉ có mây trắng cao vời vợi cùng nó thoả thích chuyện trò, tâm sự. Nó cảm mến cậu chủ vì cách cậu ta nâng niu, trân trọng nó đến nhường nào... Ngày mai, mọi chuyện sẽ khác...
Ngày mong chờ nhất trong cuộc đời của diều đã đến, đó là một ngày nắng đẹp và không còn gì tuyệt hơn nếu được bay lượn trong thời tiết đẹp thế này. Cậu bé căng dây diều và chuẩn bị thả nó lên bầu trời xanh. Chẳng rõ vì lý do nào diều cậu thả làm cách nào cũng không thể bay cao được...
Không có gió, cậu bé thì thầm với cánh diều.
Phải rồi, diều muốn bay lên bầu trời cao phải nhờ đến gió. Lòng diều phập phù ý nghĩ mình phải nhờ cậy ai đó, nó thủ thỉ vào không gian:
"Gió ơi, hãy giúp tôi bay lên với bầu trời xanh".
Lời cầu khẩn của diều đã đến tai với nàng gió. Cô ấy mượt mà khẽ lắc mái tóc lãng du của mình thổi bay diều lên không trung trong sự ngạc nhiên pha lẫn thích thú của cậu chủ nhỏ. "Thích quá, tôi muốn bay cao hơn nữa hỡi gió"- Diều thích thú nói.
Và gió đồng ý. Diều bay cao hơn trước, giờ nó đã ở rất xa xo với cậu chủ của mình...
Diều đã gặp mây, ôi, cô nàng thật quyến rũ... Nhìn xem, cô ấy dường như đang gọi mình đến bên cô ấy. Diều nghĩ như vậy khi thấy làn mây đang nhẹ nhàng trôi đi...
- Gió ơi, hãy đưa tôi lên cao, cao hơn nữa...
- Nhưng rồi anh sẽ không thể nào gặp lại cậu chủ, gió nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Ai cần đến cậu ấy, tôi cần gió giúp tôi, cánh diều từ chối lắng nghe.
Gió lại một lần nữa chiều lòng diều và lần này, cậu chủ nhỏ đã không thể níu kéo sợi dây dù nắm giữ diều. Diều đã bay, bay rất cao... Ở trên không trung, khi đã gần chạm đến các tầng mây, đột nhiên sự ngạo mạn của một kẻ chiến thắng lấn lát lý trí của diều:
- Tôi không cần gió, tôi... yêu mây. Không có cô tôi vẫn có thể bay, bay cao hơn nữa.
Và gió đã bị tổn thương, lời nói của diều hơn cả một sự xúc phạm... Gió đã nhẹ dần đến khi không trung không còn nghe tiếng cô ấy hát, gió đã đi như thế...
Mất gió, diều tự nhiên chới với. Gã ta không thể điều khiển mình được nữa.
- Cậu chủ... cậu chủ...
Diều hét lên nhưng gã đã quên mình từng từ bỏ cậu chủ của mình thế nào... Hắn đang rơi, rơi đến một xó nào đó mà sẽ không ai còn nhận ra hắn... Mây, hắn nhìn thấy thấy cô nàng đỏm dáng đang cười nhạo sự ngu ngốc của hắn...
- Gió... gió ơi...
Diều thốt lên lời gọi gió trong sự tuyệt vọng nhưng gió đã không thể nghe...
Hạnh phúc thật sự là gì khi bạn là một kẻ không biết nắm giữ nó? Giống như diều, hạnh phúc cuối đời của nó xem ra chỉ là cái vũng lầy và người ta sẽ mãi cười nhạo nó, một kẻ bất nghĩa và không bao giờ biết trân trọng những gì đang có...