Trò chuyện - Tâm sự thật lòng của cô gái mắc chứng "nghiện bốc phét".

ID Topic: 24307 • Có 1,269 lượt xem
Hình đại diện của thành viên
#1 - @284147
23/01/2014 11:17
Tâm sự thật lòng của cô bạn mắc bệnh "nghiện bốc phét".
- Nguyenngoc... - Theo Pháp Luật Xã Hội.
Trò chuyện - Tâm sự thật lòng của cô gái mắc chứng "nghiện bốc phét".
Trước đây, chỉ thỉnh thoảng tôi mới thêm nếm những câu chuyện không có thật, chuyện bịa hoặc là nói quá mọi chuyện lên mỗi khi nói chuyện với bạn bè. Tất cả cũng chỉ nhằm mục đích vui vẻ là chính, mà tính tôi thì lại hay thích trêu đùa bạn bè. Tôi thường bịa ra những câu chuyện không có thật hay những tin “giật gân” và làm cho chúng nó tin sái cổ. Đến khi phát hiện mình bị lừa, các bạn của tôi cũng bực và cay cú lắm, nhưng tất cả đều vẫn rất vui vẻ. Chẳng hạn, một lần tôi bị ốm và phải nghỉ học. Lúc bạn bè đến nhà thăm, tôi làm bộ mặt rầu rĩ, rơm rớm nước mắt và thông báo là tôi bị mắc một chứng bệnh liên quan đến não, chắc chẳng sống được bao lâu nữa. Đứa nào cũng tá hỏa, có đứa còn ôm tôi khóc tu tu. Lúc ấy, tôi buồn cười lắm, nhưng vẫn phải cố nhịn. Vừa vui vì lừa được lũ bạn, vừa sung sướng vì thấy chúng nó quan tâm đến mình. Thế nên, lâu dần, tôi thấy “bốc phét” cũng có bao nhiêu là lợi ích nên cứ thế… áp dụng.
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì lại không có gì đáng nói. Vấn đề lớn nảy sinh kể từ khi thói quen “bốc phét” đã “ngấm vào máu” của tôi. Thậm chí, có nói là tôi bị “nghiện bốc phét” thì cũng không ngoa. Tôi không chỉ còn nói đùa trong những câu chuyện phiếm, mà bất cứ chuyện gì tôi cũng phải thêm thắt, nói quá lên hay bịa thêm chuyện cho nó “gay cấn” thì mới chịu được. Chuyện nói phét cũng không dừng lại mỗi khi nói chuyện với bạn bè nữa mà với ai thì thói quen này của tôi cũng “phát huy tác dụng”.
Hồi mới quen bọn bạn ở lớp Đại học, do thói quen sẵn có, tôi kể với chúng nó nhiều chuyện về gia đình, mà mỗi chuyện tôi lại nói quá lên một chút. Thấy chúng nó cứ à ồ, trố mắt ngạc nhiên, rồi ngưỡng mộ, tôi lại càng thấy thích. Tôi kể chuyện nhà tôi ở thành phố, gia đình rất có điều kiện nên tôi được sắm sửa đủ thứ quần áo hàng hiệu, rồi từ nhỏ đã được bố mẹ cho đi du lịch ở rất nhiều nơi. Ngay từ lúc tôi học lớp 1 đã được theo mẹ sang Singapo chơi. Rồi tôi bịa ra đủ thứ đồ ăn, trò chơi… ở nước ngoài mà tôi từng được khám phá. Phải công nhận là khả năng của tôi quá “thiên tài” nên chúng nó mới tin sái cổ đến như thế. Lúc ấy thì tôi cảm thấy hả hê lắm!
Vấn đề bắt đầu trở nên nghiêm trọng khi nó gây ra những hậu quả đáng tiếc. Một lần, tôi muốn gây bất ngờ và trêu chọc con bạn nên đã gọi điện cho nó với giọng hốt hoảng, nói rằng tôi vừa bị tông xe và hình như chân bị gãy, không đi được. Tôi tưởng tượng ra cảnh nó tá hỏa chạy đến, cay cú vì bị lừa nhưng thở phào vì tôi không làm sao, sau đó sẽ cùng nhau đi ăn. Vui phải biết. Thế nhưng lần này, câu chuyện của “thần nói phét” là tôi không diễn ra đúng như dự tính. Trong lúc chờ nó đến, tôi nhận được tin từ một người bạn khác mà đơ người: nó bị tai nạn lúc đang vội đi xe đến chỗ tôi, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện.
Từ chuyện nhỏ, mọi thứ bắt đầu trở nên nghiêm trọng dần. Bạn bè bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác, những chuyện bốc phét của tôi cũng dần lộ ra. Bạn Đại học không giống như bạn cấp I, cấp II, khi biết tôi nói dối, chúng hò nhau "tìm" về quá khứ của tôi để tìm ra sự thật. Chẳng là, tôi có nói là được bố mẹ mua cho một căn nhà chung cư ở Hà Nội để ở riêng khi đi học do nhà tôi ở tận Hải Phòng. Tôi còn miêu tả đủ thứ tiện nghi, cách trang trí căn phòng và đủ thứ như trong mấy cái ảnh nội thất mà tôi xem trên mạng. Tôi cũng định sau này, đến một lúc nào đó cảm thấy… chán nói phét thì sẽ nói thật với chúng nó về chuyện này. Thế nhưng trong khi tôi còn chưa kịp “thú tội” thì một đứa bạn trong lớp (không hiểu nó dò hỏi ở đâu) đã tìm được và mò đến nơi tôi ở để được tận mắt chứng kiến căn nhà chung cư “đẹp như mơ” của tôi. Tất cả sụp đổ khi nó tìm đến và bắt gặp tôi trong căn phòng trọ bé tí teo…
Trò chuyện - Tâm sự thật lòng của cô gái mắc chứng "nghiện bốc phét".
Rồi từng chuyện, từng chuyện một bị chúng nó lật lại và xâu chuỗi. Cuối cùng, lớp đại học của tôi còn tổ chức hẳn một cuộc họp và tôi bị bắt đứng trước lớp thú nhận từng chuyện một. Không có sự thông cảm, tất cả chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường và căm ghét. Tôi chẳng biết phải nói gì, tôi đã sai, tôi biết tôi không ra gì nhưng tôi không cố tình làm hại ai cả, có nhất thiết phải đối xử với tôi như vậy không?
Đã nhiều ngày nay, tôi không đến lớp cũng không muốn gặp ai. Ai cũng có sở thích, ai cũng có những "tật xấu" khó chấp nhận. tôi chỉ muốn mọi người thông cảm cho thói xấu của mình mà thôi nhưng có lẽ, điều đó chỉ nằm trong mơ thôi.
(Nokia 6300)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
------------
Những người đã like Mrtuan bởi bài viết có ích này:
Mjhtriuday
Hình đại diện của thành viên
#2 - @284153
23/01/2014 11:39
bốc phét chẳng có gì hay ho cả
(Nokia x2-01)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
_______________
mjhtriuday
Bang Chủ Gió Bão

_______________________________
CHÚ Ý
HƯỚNG DẪN TRÁNH ĐÀO TOP
_______________________________
Top Yêu Cầu video
Hình đại diện của thành viên
#3 - @284280
23/01/2014 16:07
Còn tùy vào từng trường hợp.
(Nokia 6300)
PM | Trích dẫn | Like bài viết | Sửa | Xóa | Báo cáo | Cảnh cáo
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự