Hạnh phúc phía sau lưng.
- CaDe
- Trạng thái: Hoàn thành.
Bởi vì phải đương đầu với quá nhiều lựa chọn nên khủng hoảng, bởi vì sợ hãi và trốn tránh nên đã dần đánh mất niềm hạnh phúc ấy rồi.
Tuấn đang rơi vào một tình huống mà trước đây dù có nằm mơ cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới, một hoàn cảnh có thể tạm gọi là những khủng hoảng tuổi tiền 20, một hoàn cảnh bắt buộc cậu phải đưa ra những chọn lựa và giải quyết tất tần tật mọi chuyện khác nữa.
Những đứa trẻ ngang chừng tuổi lớn, đối mặt với chia ly và thay đổi, với lựa chọn và thử thách, liệu sẽ có cảm xúc gì? Sẽ co chân chạy trốn, sẽ phản ứng bằng cách chống đối tiêu cực, sẽ chọn cách đối đầu hay buông tay từ bỏ? Nhưng dẫu cho có xảy ra bất cứ chuyện gì, những đứa trẻ ấy rồi sẽ có ngày trưởng thành, và nghĩ về những chuyện quá khứ như một giai đoạn vẫy vùng trước khi chấp nhận…
Đó là những việc mà khi trưởng thành rồi, không ai dám làm lần nữa.
- Thế là ông định đi mà không nói gì với Linh?
- Ừ, định thế!
- Ông bị điên à? Có hiểu lầm gì thì phải nói ra thì mới biết đường giải quyết chứ!
- Nói chung ông không hiểu được vấn đề, ông có phải người trong cuộc đâu!
- Người trong cuộc không có nghĩa là được vô trách nhiệm!
- Chuyện của tôi tôi biết phải làm gì, ông đừng tham gia nhiều!
- Nói cho ông biết, ngày trước tôi không tranh giành với ông là vì biết Linh thích ông, bây giờ mới biết khi đấy tôi đúng là thằng ngu! Ông không xứng!
Huy sập cửa đi ra, bỏ lại Tuấn ngồi thẫn thờ trong phòng. Không phải vì khúc mắc hay hiểu lầm, càng không phải là bỗng dưng hết quan tâm đến nhau, chỉ là cậu không thể mở lời nói với Linh về chuyện mình sắp phải rời khỏi đây.
Với những người trẻ còn quá trẻ để chấp nhận những lần biệt ly quá sớm, khi câu nói tạm biệt còn vướng mãi trong cổ họng, khi không nỡ rời xa những người ở bên cạnh. Cảm giác bối rối đó, dường như bất cứ ai đã từng trải qua, sẽ hiểu.
***
Huy đặt vào tay Linh cốc trà xanh kem tươi, chăm chú nhìn mắt cô bạn sưng húp.
- Cậu với thằng Tuấn thế là thôi à?
- Thôi cái gì?
- Chia tay
- Ừ có lẽ thế!
- Còn thích nó không?
- Không!
- Nói dối!
Linh hớp một ngụm trà xanh, lớp bọt kem dính vào miệng man mát, một kiểu uể oải xâm chiếm cảm xúc, len lỏi và vùng vẫy trong một mớ hỗn độn. Rõ ràng là cô và Tuấn không thể tìm ra lối thoát cho chuyện của hai đứa, càng không thể nói một câu xí xóa là có thể đưa mọi chuyện trở về bình thường. Bởi vì chắc chắn chỉ một thời gian ngắn sau, bọn họ sẽ trở lại quãng thời gian khủng hoảng như trước đây và bây giờ vẫn thế.
Hàng trăm nghìn lần Linh tự hỏi, nếu mọi mâu thuẫn đều có nguyên nhân, vậy thì nguyên nhân giữa những cuộc cãi vã của cô và Tuấn là gì? Là bỗng dưng uể oải do mối quan hệ đi vào ngõ cụt bởi những mâu thuẫn xuất phát từ những điểm khác biệt, là bỗng dưng một ngày nào đó tỉnh dậy thấy phát mệt bởi những cuộc cãi vã, chiến tranh lạnh, hay là tất cả những thứ đó?
Bất giác, Huy đưa tay lên kéo cửa sổ, một quả bóng bay mắc kẹt trong đám tán cây bên kia đường, chiếc ruy – băng màu xanh bay nhè nhẹ trong gió.
Có thể là cả cậu, cả Linh, và cả Tuấn nữa, tâm trạng đều như quả bóng bay kia. Tuy có thể gặp gió là thoát khỏi giăng mắc mà bay lên trời, nhưng nhất thời vẫn mắc kẹt trong một mớ hỗn độn khó thoát ra.
- Linh, tháng sau Tuấn nó đi Canada!
…
Tuấn đeo máy ảnh, đi khắp phố phường tấp nập. Một bản nhạc Jazz văng vẳng vọng từ cửa sổ tầng hai một căn nhà kiến trúc Pháp sơn vàng cổ kính. Chiều tàn, hơi lạnh của gió mùa bắt đầu bớt cóng buốt, người ta đi lại vội vã hơn.
Những người trẻ, bởi vì phải tìm lý do để không bất chợt cảm thấy chơ vơ, lạc lõng. Khi chìm trong biển người rộng lớn mới nhận ra, có nhiều thứ quá mỏng manh để phải trân trọng, quá hữu hạn để mà khi bỏ lỡ rồi, khó có thể tìm lại.
Tuấn nhớ Linh từng nói. Bởi vì còn tình cảm, nên mới khó buông tay. Và chắc chắn còn tình cảm thì không thể gạt tay đối phương mà quay đầu ra đi.
Tuấn nhớ Linh từng nói. Cố ấy thích ghé vào quán café nằm sâu tít trong con ngõ nhỏ mà đường vào chỉ đủ một người lách qua. Quán café có một chiếc đàn violin cổ, quán café thích mở những bản nhạc Jazz ngai ngái êm đềm, nhưng có một chút hoang tàn, phong sương, kiểu của nó.
Một tuần nữa phải rời khỏi đây, liệu cậu còn mang những luyến tiếc gì? Hoặc không thì sau này mỗi khi nhớ lại, có tồn tại cảm giác hối hận hoặc xót xa hay không?
Chiều nhạt như một bản hòa tấu dở tệ, người đi qua lại như không chỉ chạm nhau, tiếng leng keng phát ra từ chiếc kéo lách cách của ông lão bán nộm bò khô vẫn đạp xe dọc các ngõ ngách quanh Hà Nội.
Mỗi lần gặp, Linh đều sà vào mua hai suất, rồi sẽ nhanh chóng ăn hết phần của mình mà quay sang tranh giành với cậu. Trời trở lạnh, cô ấy sẽ mở balo lấy ra chiếc khăn còn vương mùi hương man mát quàng vào cổ cậu, làu bàu rằng cậu ăn mặc phong phanh, và rồi ti tỉ chuyện khác nữa.
( Còn tiếp ).