Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 94
Dù biết mấy đứa con nít không hiểu hết ý nhưng mẹ Kiệt vẫn nói và cười hài lòng.
+ Kiệt có “vợ” ấy hả? *Ghim òa khóc như mưa*
+ Không phải. Nó xấu xí lắm, không chơi với nó đâu *Tuấn hét toáng lên*
+ Nó bẩn nữa. gầy nhom ! *Chi bịt mũi chạy đi*
+ Nó…..
+ Nó……..
Ngay tức khắc đám trẻ con trở nên náo loạn vì những lý do rất …trẻ con. Tuấn – Trung – Chi chụm đầu đòi “cách li” Vân. Ghim đứng khóc inh ỏi, khó bù lu bù loa. Nam ngồi phịch xuống bãi cỏ, bặm môi cay cú vì Kiệt đã có “vợ” còn Nam thì chưa, áo Nam bị Ghim kéo xếch lên lệch hẳn sang bên. Kiệt bần thần đứng ngây người nhìn Vân – vợ của Kiệt. Chủ tịch Hwang dắt Vân vào nhà để thay đồ. Vân bám lấy Kiệt, kéo Kiệt đi cùng, như thể Vân xem Kiệt là người tin tưởng nhất.
Vân bước ra với một bộ đầm trắng, đã gọn gàng và xinh đẹp không kém gì Ghim (hồi nhỏ vẫn chưa có ý định làm lu mờ giới tính). Kiệt và Nam chết trân như tượng gỗ, Ghim càng khóc to hơn, Chi – Trung – Tuấn tắt ngúm những lời xì xầm.
Đôi mắt to trong sáng, mái tóc đen nháy, búi hai bên. Trông Vân như một thiên thần đáng yêu. Mặt khác vóc dáng gầy và xanh xao của Vân cho mọi người cái nhìn về một cô bé thiên thần bé bỏng yếu ớt, luôn cần sự che chở, bảo vệ.
+ Anh Joong. Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, anh phải làm chồng em nhé. Hãy dẫn em đi chơi mỗi ngày, đừng bỏ em một mình.
Vân chạy lại ôm Kiệt và hôn nhẹ lên môi Kiệt (Rất tiếc vì nụ hôn đầu đã không dành cho Đan) =.= Khỏi nói cũng biết người lớn lẫn bọn trẻ shock thế nào, riêng Ghim thì…., có cần miêu tả không nhỉ??
+ Vợ sẽ không bị bỏ rơi, có chồng rồi ^^ *Kiệt không mấy hiểu ý nghĩa nụ hôn, chỉ đơn giản là Vân muốn Kiệt luôn đi cùng*
+ Em có thể làm vợ anh, anh sẽ luôn dẫn em đi chơi , anh sẽ mua quà cho em *Nam kéo Vân về phía mình, không ngờ mới ranh ba tuổi đầu mà Nam đã biết dùng quà mua chuộc con gái ~ không hổ thẹn là sát thủ tình trường*
…………….
+ Nam tranh giành Vân với Kiệt từ ngày đó hả? *Đan đớp đớp cái miệng*
+ Ừ. Trẻ con ấy mà. Về sau, chủ tịch Hwang phải căn dặn rất nhiều thì Kiệt và Vân mới không xưng hô vợ chồng. Kiệt yêu mến Vân, quan tâm tới Vân từ lúc nào không rõ, chỉ biết khi cả hai lớn thì tình cảm đã rất sâu sắc.
Bụp.
Ghim trơ cái mặt, tròn con mắt nhìn cái gối bông trên tay Đan vừa “đáp êm” vào người mình. Không hiểu. Nhưng tự nhiên Ghim nghĩ không hỏi nguyên do bị ăn đòn thì tốt hơn =.= *toát mồ hôi*
Trung thực mà nói, Đan cũng như bao cô gái khác, không thể không nổi điên trước chuyện tình cũ của người yêu, lại còn nụ hôn đầu với chẳng nụ hôn cuối !
Ghim thật tội nghiệp, khi không luôn là cái bao cát để bao kẻ trút giận.
+ Hix hix *Ghim bật khóc*
+ Sao vậy? Kể…tiếp…đi *cười méo mó*
Năm Kiệt 16 tuổi, tình cảm giữa Kiệt với Kiệt bị rạn nứt. Tuy về sau hiểu lầm được tháo gỡ nhưng Vân cố chấp vẫn đa nghi và suy diễn nhiều, mối quan hệ cũng dần phai mờ.
Chuyện du học của Kiệt và Vân khá phực tạp, hầu như đều du học hết nơi này nơi kia. Hai người về Hàn một thời gian rồi lại đi du học cho kịp khóa học. [Học những cái gì chắc chỉ có mẹ Kiệt mới biết] Hè, cả hai về HQ một tháng để nghỉ ngơi, Kiệt hẹn cuối tháng sẽ cùng Vân sang Mĩ du học. Nhưng Vân đợi cả ngày cũng không thấy Kiệt tới sân bay.
“Seo Woo Joong sao anh không tới? Em đã đợi anh cả một ngày trời. Chưa bao giờ anh bỏ lại em như vậy? Em không thể thiếu anh, em chỉ có một mình anh thôi, người em tin tưởng, người em yêu quý…”
Vân ngồi ngoài sân bay đến tận 9h tối, giữa tiết trời lạnh cắt da thịt, tuyết rơi ướt đẫm thành những mảng dày trên quần áo Vân. Tiếng điện thoại reo lên, Vân vừa mừng vừa hốt hoảng.
+ A lô?? Joong à?? Sao anh không đến? Anh bận gì?
+ Tao Hye Mi (Thu) đây. Mày yêu Joong kiểu gì mà để một con ranh khóa dưới kéo anh ấy vào khách sạn hả. Mày khiến tao điên lên mất. Mày….
+ Joong?? *Vân thất kinh hồn vía*
+ Mày không biết à. Con bé nói với mọi người mày bị Joong xù đẹp, Joong chán mày nên tìm nó.
Chiếc điện thoại tuột tay rơi xuống đất, Vân chạy vội bắt taxi, không để ý chính Vân vừa dẫm nát điện thoại.
+ Tớ thấy cuộc điện thoại của tớ có vẻ không đúng lúc, con bé khóa dưới khiêu khích làm tớ không kịp phân định đúng sai *Ghim chống một tay buồn rầu* Giá như tớ hiểu kĩ mọi chuyện.
+ Không lẽ ngày trước Vân khác bây giờ? Xem chừng Vân rất trân trọng tình yêu của Kiệt thì phải.
+ Ừm. Ngày trước Vân cũng tử tế lắm, tính Vân không hiền lành nhưng cũng không sa đọa như bây giờ. Nó xác định từ lúc vào nhà Kiệt thì nó chỉ nghĩ đến học tốt và yêu Kiệt thôi. Không ngó ngàng thằng nào ngoài Kiệt. Tớ cũng phải chào thua nó, rút lui không theo đuổi Kiệt *Ghim siết tay, thở dài*
+ Tớ đoán cậu thích Kiệt, thế mà chối *Đan lườm*
+ Ờ ờ…*nhìn lên trần nhà – mặc dù chẳng có gì phải nhìn cả*
Vân đi taxi tới nhà tớ, cùng tớ tới khách sạn tìm Kiệt. Vân lúc ấy trông sợ hãi và căng thẳng cực độ, quên trả tiền taxi, làm tớ mất bao nhiêu tiền (!!!)
Ngay ở cửa khách sạn đã có thể nhìn thấy Kiệt, chẳng cần phải lên các phòng tìm kiếm. Vân sững người, khuôn mặt nhợt đi vì chịu lạnh đã đỏ lên vì ghen tức phẫn nộ. Nước mắt lã chã rơi trên má Vân. Ghim thở hồng hộc chạy theo, cũng kinh ngạc khi thấy Kiệt đi ra.
Một cậu thanh niên cao, hơi gầy, mái tóc phớt màu đỏ trầm loạng choạng đẩy cửa khách sạn. Đó chính là Kiệt, 16 tuổi. Kiệt choáng váng bước không vững, áo khoác thì không mặc, áo somi thì xộc xệch. Đằng sau là con bé khóa dưới xinh đẹp có đôi mắt ngây thơ to tròn, nó đang cố nhét vạt áo vào trong váy. Cuộc giằng co diễn ra ngay trước cổng khách sạn, những người lớn đưa mắt nhìn thằng nhóc 16 tuổi và cô bé 15 tuổi.
+ Buông tay…Muốn ăn đòn à?
Kiệt gằn giọng khi con bé đòi dìu Kiệt đi. Kiệt đau đầu, chóng mặt và muốn nôn ọe.
+ Em sẽ dìu anh Woo Joong về tận nhà ! Nhà anh ở đường X đúng không? Hi hi.
Con bé mặt dày thừa biết Kiệt không thể vung tay đánh nó, cũng không đủ sức mà xô nó ra nên nó càng bám dính lấy Kiệt không rời.
+ Cút ngay, tôi sẽ tính sổ cô và những thằng nào dám gọi tôi đi party rồi lôi tôi tới cái nơi chết tiệt này…
Kiệt ôm bụng khụy vào cửa kính, mấy người bảo vệ giúp nhỏ kia dìu Kiệt ra ngoài. Hậu quả của việc bám lấy Kiệt là….
BỐP.
Một cái tát thẳng tay ngay khi nhỏ khóa dưới vừa đỡ Kiệt ngồi xuống bậc thang.
+ Cần tao nói lại hả. Cút ngay !
+ Anh đã ngủ với em trong khách sạn này, để coi anh chối cãi làm sao *nó quạu* Em sẽ nói cho cả đất nước biết công tử tập đoàn T.A nổi tiếng 16 tuổi đã dẫn con gái nhà lành vào khách sạn.
Kiêt chóng mặt như bị gõ búa vào đầu, ruột gan sôi lên.
+ Giỏi thì nói đi. Tao sẽ cho cả nhà mày vào tù vì đã sinh ra đứa con gái láo toét như mày. Mày thì con gái nhà lành nỗi gì *Kiệt cười mỉa*
+ Tôi không quay phim nhưng những người hôm nay đã thấy tôi và anh ở khách sạn này, mấy người bảo vệ đã giúp anh vừa nãy… Anh dám…
+ Sao mày ngu vậy *Kiệt cắt ngang* Mày dẫn tao tới khách sạn của tập đoàn LI, chẳng lẽ mày không biết tao và con trai nhà ấy là bạn bè. Mấy gã bảo vệ đứng canh cửa là kiếm tiền mà sống, có tiền, dù nhìn thấy gì cũng phải cười mà giả mù thôi.
+ SEO WOO JOONG *nó ấm ức*
Đột ngột Vân nhào tới đánh con bé khóa dưới. Kiệt kinh ngạc, bối rối nhìn cả Vân và Ghim, tình cảnh hiện tại của Kiệt đúng là tình ngay lí gian, giải thích là vô cùng khó khăn.
……………………
Kiệt bị con bé kia lừa à? Thế …thế nó đã làm gì Kiệt chưa??????????? *bóp cổ Ghim lay lay*
+ Ax ax…Nghe tớ kể…*nghẹt thở*
Thế đấy. Vẫn có những người mất bình tĩnh cả khi câu chuyện đã xảy ra mấy năm rồi.
Tối trước khi Kiệt và Vân hẹn nhau ở sân bay, một đám bạn của Kiệt đã rủ Kiệt đi party, với lý do muốn chia tay Kiệt.
Kết quả Kiệt bị đám bạn bè lén pha rượu nặng vào đồ uống. Hai cốc rượu Kiệt gục tại bàn. Đám bạn kia gọi điện cho Jion Hea – khóa dưới học cùng Kiệt hồi cấp I. Jion Hea dìu Kiệt vào khách sạn nhưng không dám làm quá, chỉ cởi áo khoác và áo somi của Kiệt, ngụy tạo một chút để trông giống việc Kiệt đã qua đêm với nó. Nó lên kế hoạch khá cầu kì, rồi nó sẽ dọa nói cho người khác biết chuyện nếu Kiệt không chịu làm bạn trai của nó.
Nhưng Kiệt không dễ dàng như nó tưởng, mặc dù say vật vã mất nguyên một ngày nhưng Kiệt dám chắc hắn không làm gì ngoài việc…ngủ. Thói quen của Kiệt khi say thì sẽ ngủ một giấc ngon lành, với chút rượu nặng, Kiệt lại càng khẳng định chẳng có chuyện gì giữa Kiệt và con bé khóa dưới.
Là tại con bé Jion Hea bày ra trò này, nó tự hại nó chứ đào dâu ra Kiệt hại nó. Tự mơ tưởng tới “tương lai tươi đẹp của hai đứa”!
+ Vân, nghe anh giải thích đã. Vân. Mở cửa cho anh !!
Kiệt đập cửa phòng Vân rầm rầm, cơn đau bụng và chóng mặt vẫn âm ỉ không thôi. Vân ngồi chùm chăn kín mít, nước mắt đầm đìa, hai mắt sưng đỏ lên.
+ Anh không cố ý bắt em đợi, anh không biết gì, đến gần tối anh tỉnh dậy thì đang ở trong khách sạn.
Kiệt thầm nguyền rủa, bọn nó cho Kiệt uống thứ gì mà toàn thân Kiệt muốn rời rã.
+ Anh đừng có biện minh nữa. Hai người bước ra từ khách sạn, quần sao xộc xệch, còn chối cãi gì??? Em đợi anh cả ngày, không b
iết anh ở đâu em còn lo anh gặp chuyện gì bên ngoài, ai ngờ…..!!! Em đúng là ngốc nhất trần đời mới tin tưởng anh !! Huhuhu…
+ Em nói gì vậy hả. Mở cửa cho anh !!! *vặn tay nắm cửa*
+ Đi đi !! Em không muốn thấy mặt anh nữa. Đi đi !!
+ Vân….Hix…..