Vào một ngày thật êm, người yêu sẽ quay lưng đi bằng một câu nói, một tin nhắn không dấu vội vàng: Mình chỉ là bạn thôi anh nhé. Tình yêu ta chưa đủ lớn để đến gần bên nhau.
Chia tay, người ta trượt dài trên ý nghĩ chẳng thiết tha chi những sự hanh hao. Một người ngồi yên bên góc bàn của một quán café rất nhỏ, nghe giọng trầm Tuấn Ngọc trong lúc ngơ ngác nhìn mây trôi lững thững trên mái nhà của chiếc tổ chim câu. Tôi tập thả những yêu đương về trời vào một ngày tháng ba như thế.
Sài Gòn đi vào cơn áp thấp, mùi oải hương trong ngôi nhà gỗ không đủ sưởi ấm một góc không gian của những ngõ đường ô vuông đi một vòng rồi cũng trở về nơi xuất phát. Khi bạn buồn và một ai đó hát, điều đó cũng có thể khiến bạn tổn thương. Quán café. Một người bước vào, ai đó bước ra. Trong khoảnh khắc tôi chợt thấy em đang ngồi phía bên kia cửa sổ.
Là ngẫu nhiên.
walking path Thành phố ngẫu nhiên
Thành phố này kì lạ lắm! Giấu người rất kĩ mà cũng rất sơ sài. Có những năm tháng loay hoay mãi không nhìn được người đã gửi thư tình, nhưng một lúc nào đó thật buồn, khi bước lại trên những dấu chân của ký ức, thế là ta vô tình tìm ra nhau.
Ngẫu nhiên – Khi hai con người ở hai miền khác nhau lại cùng học tại một trường, cùng làm một công việc, và cùng kể cho nhau nghe những ấn tượng đầu tiên về một Sài Gòn rất khác trong tâm tư, suy nghĩ. Anh yêu Sài Gòn trong từng nhịp ồn ã của phố thị, em lại lắc đầu, chỉ có thể cảm nhận thành phố yên ả về đêm trên ban công nhà trọ trong nỗi nhớ nhà và nhớ bầu trời đầy sao. Anh chưa bao giờ xa nhà nhiều và lâu, nên có lẽ cho đến giờ vẫn không thể hiểu một thành phố như thế trong em. Và chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để anh mất đi một nửa Sài Gòn, một nửa của chính mình nay đã chìm vào đâu đó giữa nhớ và quên.
Ngẫu nhiên – Khi trong hàng triệu người của Sài thành và hàng tỉ người trong nhân loại, anh chỉ nhớ hoài một ánh mắt thật hiền, một chút đanh đá rồi lại chông chênh, một chút ngây ngô khó hiểu bước qua câu chuyện bình thường trong những lần hẹn hò rất muộn. Anh về nhà, nằm suy nghĩ mãi những điều em nói, mang cả vào trong mơ, lại bắt gặp em ở đó. Cuộc tình ngắn ngủi nhưng quá nhiều phức tạp, ưu tư, mệt mỏi cho những con tim của anh và em, trước nay đều chỉ có những vách ngăn rất mỏng…
Ngẫu nhiên – Khi những vụng về trẻ dại chỉ trong một phút cùng thổi bùng lên ngọn lửa xa xôi. Ngẫu nhiên anh đôi lúc cảm thấy căm ghét chính bản thân mình, cảm thấy cô đơn khi giọt nước đã tràn ly nhưng không thể nào níu giữ được. Sài Gòn đã quá nhiều góc khuất. Anh miệt mài giấu bớt bản thân mình trong căn phòng nhỏ, em ẩn nấp trong chiếc toa tàu rời xa thành phố. Người trở về trong lý lẽ trái tim nhau. Anh tập yêu một ai khác, cầu mong rằng mình vẫn chưa làm điều gì tổn thương họ và chính bản thân anh, trong khi những vết nứt đã bắt đầu len lỏi trong tâm hồn mình. Rồi cứ thế, câu chuyện tình buồn lại làm dày thêm cho bộ sưu tập vốn đã quá ngổn ngang trên thế giới.
Ngẫu nhiên – Khi ta phải đối mặt nhau vào một thời khắc không-hẳn-là-thoải-mái thế này. Vẫn một mình, vẫn cùng một căn phòng nhưng đã ngồi ở những góc riêng. Em cố tìm cho mình một quyển sách mới. Anh vẫn ngồi trên hiện tại của một mình, của cảm giác thân quen nhưng lạ lẫm. Tình yêu thì vẫn không tên. Không một câu nói, một nụ cười. Có lẽ nào một ngày thật khác, ta sẽ cảm ơn nhau vì đã không đến gần nhau hơn?
Em thấy không, yêu thương đôi lúc cũng chia ra làm hai ngả. Cuộc sống không bao giờ là logic. Và trong thế giới ấy, điều không logic nhất lại chính là tình yêu. Từ đó, ngẫu nhiên vẫn vô tư tồn tại khi người ta yêu nhau, dẫu cho nhân loại đã hay chưa nhận ra. Tình yêu thì vẫn mang nhiều bất trắc, chập chờn như thời tiết, như ánh chớp trong mưa. Người ta sẽ lại đi mãi, đi hết những con đường của Sài Gòn, gặp những gương mặt lạ lẫm lẫn thân quen. Để rồi một trong số đó sẽ bất chợt bước thẳng vào tim, như cái cách chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau, xa nhau rồi lại tìm thấy nhau.
Café đã nguội. Nước mắt đã rơi. Ngày mai vẫn sẽ như bao lần ngày mai khác. Trên những miền đất ta qua, dẫu là thương nhớ, dẫu là khắc khoải, ừ thì, để tìm thấy cho mình một hạnh phúc đích thực, dẫu sao loài người vẫn mang những ngẫu nhiên của đời mình để trói buộc tim mình, cũng như vẫn yêu như chưa bao giờ được yêu.
Và yêu hết mình. Đơn giản chỉ có thế…
…
Ngẫu nhiên giữa Sài Gòn, tôi lại yêu em.
Yêu em, tôi yêu lấy riêng mình một chút của chênh vênh, một chút buồn của những câu chuyện kể.
Yêu em, tôi dang rộng tay chờ đón những bối rối bất chợt ùa qua mi mắt, qua ngày nắng xanh đương thì thầm vào phố phường sôi động một bản tình ca rất êm.
Tháng Ba, những ngón taycủa những đứa con Hàn Thuyên còn miết dài trên phím đàn nhớ nhung. Ừ thì, em biết đấy, con đường ở Sài Gòn sẽ không bao giờ thẳng tắp. Biết đâu nơi một khúc quanh nào đó, hai con người lại vô tình va vấp phải những ngẫu nhiên của đời nhau…
Vì yêu, đôi khi vẫn là mơ hồ vậy.
“Kìa còn, biết bao người
Dìu dắt tới quanh đây…”
Trịnh Công Sơn