Chiếc hộp của sự sống.
Tác giả: HanNaBin.
Thể loại: Viễn tưởng, thần thoại...v...v..
Ngày xửa ngày xưa, trên một hòn đảo xinh đẹp nằm giữa vùng biển trời rộng lớn. Quanh năm bao phủ bởi rừng xanh bạt ngàn cây trái, nằm gọn trong lòng biển cả lấp lánh và vòng tay của bầu trời dịu dàng. Ấp ủ từ đất mẹ trù phú, một ngôi làng nhỏ đang sống êm đêm qua ngày giữa sự che chở của thiên nhiên. Từ ngôi làng ấy lại tồn tại một cô bé kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Ngay khi vừa sinh ra, cô gái nhỏ đã không thể cất tiếng khóc, đôi mắt chìm trong bóng tối chỉ có thể chảy những giọt nước mắt thầm lặng. Người cha lẫn người mẹ đều hốt hoảng trước người con đặc biệt của mình, một đứa bé tần tật cả tay lẫn chân lại không thể nói hay nhìn thấy bất kỳ điều gì trên thế giới này. Họ nghĩ rằng sinh linh nhỏ bé này rồi cũng sẽ chết thôi, để cô con gái trên chiếc nôi và thả trôi trên vùng biển bão táp mặc cho số phận quyết định.
Thần linh đã nhìn thấy tất cả, thương sót số kiếp khổ ải khi vừa mới bước chân vào thế giới. Để con sóng hung dữ trở lên hiền hòa như muôn vàn cánh tay dìu dắt chiếc trôi dạt đến bên bờ vùng đất không tên. Một ngư dân đã ôm lấy đứa trẻ tất nguyền mang đến nhà thờ để cảm tạ thượng để đã che chở cho sinh mệnh nhỏ bé này. Từ đấy cô bé ở cùng vị sơ trông coi nhà thờ, hàng ngày người dân lại mang đồ ăn và ngắm nhìn điều kỳ diệu kỳ lạ.
Chẳng bao lâu, đứa bé ngày xưa đã trở thành một cô bé xinh xắn vô cùng, mỗi ngày ngồi trên chiếc xe nôi - Cô bé lại " trông" ra biển đằng xa. Sơ yêu mếm cô bé vô tận, như biển cả chẳng bao giờ ngừng vỗ sóng vào bờ, sơ trở thành đôi chân, cánh tay và đôi mắt của cô bé. Đưa cô bé tiến gần với thiên nhiên tuyệt đẹp nơi đây. Hít thở hương vị của biển cả, ánh nắng vàng trải dài trên làn da ấm áp và hương vị hoa quả ngọt ngào.
Dù không thể bước đi, cầm nắm hay nhìn cũng như nói những lời yêu thương, cô bé vẫn có thể cảm nhận được tình thương yêu nồng nàn từ những người dân đáng mếm nơi này. Mọi người dân trong làng đều gọi cô bé là chiếc hộp của sự sống, bao nhiêu điều kỳ diệu của hạnh phúc được cất giấu trong chiếc hộp ấy, luôn được đóng kín và không bao giờ được phép mở ra, tồn tại mãi mãi trong cơ thể tật nguyền để cô bé kia tiếp tục được sống mãi trong hạnh phúc.
Nhưng một ngày kỳ lạ đã đến với cô bé tội nghiệp. Sơ trong nhà thờ bồng cô nằm trong cái hộp chật hẹp, bốn bên đều có thành làm bằng thứ gọi là gỗ, nó lạnh toát và ngột ngạt. Cô bé cứ nằm trong đấy chờ đợi bàn tay của sơ, rằng sơ sẽ quay trở lại bế cô ra khỏi nơi này. Đợi mãi, không rõ bao lâu đã qua, cho tới khi chiếc nắp khé mở, cô bé đột ngột giật mình khi cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên cao. Hoảng sợ và cô bé tội nghiệp bắt đầu vùng vẫy quyệt liệt, từ trong hơi thở xộc vào mũi là mùi tanh tưởi hơn cả khi cô ngồi cùng sơ làm đồ ăn gọi là cá. Chỉ có thể cảm nhận qua làn da mỏng manh lạnh rợn tóc gáy, sự quặn đau và bức bách. Cô bé lại bị lôi đi, dường như là trên đỉnh cao của nhà thờ nơi sơ hay đưa cô tới đây hít thở khí trời, nay lại là nơi có bị ai đó đã ném cô đi thật xa, thật xa - rời khỏi vùng đất yêu thương. Cả cơ thể nhỏ nhoi như một vì sao xuyên qua bầu trời rồi rơi tõm xuống biển sâu lạnh giá.
Từ tròng lòng đại dương xanh thăm thẳm, những người cá xinh đẹp trông thấy cô bé loài người kỳ lạ đang lặn dần xuống đáy biển lạnh lẽo và cô độc. Rồi những con rùa lại dùng chiếc mai to lớn đẩy cô bé ngoi ngóp lên mặt biển để hít chút không khí duy trì sự sống. Đến những con cá heo cũng chuyền nhau kêu kéc kéc gọi cô bé tỉnh dậy. Nhưng thân thể yếu ớt kia vẫn dần chìm xuống làn nước màu xanh thẫm. Người cá đã nhìn thấy tất cả, họ bơi đến ôm lấy cô bé và kể cho cô bé nghe về ngôi làng và hòn đào thân thuộc.
Những con người xấu xa nhất trên thế giới này đã giết chết những người dân tốt bụng trên đảo. Chúng cướp bóc và phá tan cả ngôi làng bình yên, chúng reo rắc đau thương trên mảnh đất tỏa nắng tình thương rồi nhấn chìm cả hòn đảo xanh xinh đẹp trong biển lửa tuyệt vọng. Chỉ còn cô bé thôi, chiếc hộp của sự sống vẫn tiếp tục tồn tại trên cuộc đời tàn nhẫn này.
Ngay trong trí não, giọng nói ngọt ngào vang lên trong đầu cô bé. Cô đau đớn đến tận sâu con tim còn đập thình thịch, cô bé khóc và gào thét trong âm thầm. Cô bé nhớ vòng tay người mẹ chẳng bao giờ biết mặt, nghĩ đến những người dân không bao giờ biết tiếng. Họ đã chết cả rồi, còn cô bé sống cô độc, lẻ loi.
" Cô bé, cô có muốn giết bọn người xấu xa kia không...?" Người cá hỏi cô bé.
Cô gái nhỏ chỉ lắc đầu,khuôn mặt ỉu xìu cúi xuống.
" Cô bé có muốn sống cùng chúng ta không? Chúng ta sẽ cho cô bé đuôi cá để bơi tới khắp các miền biển; ban tặng cho cô bé giọng hát say đắm vạn vật..."
Cô gái nhỏ vẫn chỉ lắc đầu.
Những người cá kia lại quay mặt nhìn nhau ngạc nhiên, họ đã sống cả trăm năm cũng đã nhìn thấy vô vàn kiểu người nhưng chưa từng gặp cô bé loài người nào kỳ lạ như cô bé này. Họ vòng tay, đan những ngón tay lại với nhau , cùng nâng cô bé rời khỏi mặt biển và bắt đầu hát khúc ca tuyệt diệu nhất trần thế.
Mặt nước dạy sóng theo lời ca và điệu vũ của đuôi cá sáng lấp lánh. Những cơn gió mặm mà thổi bay mái tóc phiêu bồng của các nàng cá xinh đẹp,tiếng hát của các nàng vang đến tận trời xanh. Những con cá lớn nhỏ bơi lẳng lặng đến nghe tiếng hát, chim chóc từ đâu bay về miền biển hót líu lo cùng hòa chung vào tiếng hát trong trẻo.
Cô bé ngây ngất như trong giấc mộng. không biết từ bao giờ cô bé đã bị sóng xô lên bờ cát trắng xóa. Cô bé ứa nước biển mặn chát từ trong bụng ra, tiếng giọng đầu tiên phát ra từ thanh quản: " A..a...a...a...!!!". Vô thức sờ lên cổ họng lại chợt nhận ra cánh tay dài cùng những ngón tay đang chạm trên làn da cô, dùng bàn tay xoa xuống chân. Cô bé biết không còn là một giấc mơ nữa, cô có thể nói và đi lại, làm những viếc cô muốn rồi.
Đôi mắt vẫn mù lòa, cô bé bắt đầu mò mẫn từng bước đầu tiên. Cô tập bò, lê lết trên mặt cát mịn và cơ thể bò một đường thẳng tắp không biết lối, tiến sau vào trong đất liền nơi những hàng cây rừng phủ kín mặt đất một màu xanh lá. Những cây mộc thành tinh thích thú nhìn cô bé, tiếng cười của mộc tinh vang khắp khu rừng. Cô bé bò đến đâu, mộc tinh lại lùi sang hai bên nhường đường cho cô bé tiến bước, đến khi cô đã đứng được bằng hai chân và bắt đầu bước đi loạng choạng đầu tiên. Mỗi khi vấp ngã những cánh cây lại vươn ra đỡ lấy cơ thể nhỏ bé. Có khi cô bé đã mệt nhoài ngồi nghỉ bên gốc cây nào đó, những cành lá xanh xum xuê lại rủ bóng cho bé ngủ thiếp đi trong bình yên. Rồi đến những con thú rừng hoang dã cũng tiến đến gần, chúng nghe tiếng hát mà không thể hiểu đó là thứ tiếng gì. Giọng hát không có lời, chỉ là âm thanh cứ lớn dần, trong trẻo và cao vút khiến rừng tối âm u sáng bừng sức sống.