Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào. Nhưng tôi chỉ nói “Anh đưa con đi hóng gió và đến đón em”.
Mọi người đã nghe nhiều về những cuộc hôn nhân đổ vỡ do ngoại tình. Là người trong cuộc, chắc không mấy ai đủ bao dung để tha thứ và níu giữ một người như thế phải không?
Nhưng tôi lại khác. Đáng ra làm chồng mà bị cắm sừng sẽ cảm thấy tức giận và nhục hơn, song tôi đã không phủ nhận cũng như không từ bỏ người đàn bà của mình. Nhờ thế khi sóng gió qua đi, chúng tôi lại càng gắn bó với nhau hơn.
Được sự khích lệ chia sẻ từ lâu của vợ, tôi xin kể câu chuyện về quãng thời gian đen tối nhất của vợ chồng tôi để chúng tôi cùng bước sang năm thứ 11 của hôn nhân bằng một trang mới.
Cũng như nhiều người đàn ông khác, tôi chỉ phát hiện vợ mình có người đàn ông khác nhờ vào sự thay đổi tính tình ở cô ấy. Cũng cùng một việc làm đấy nhưng thái độ cô ấy khác hẳn. Trong khi đàn ông càng mèo mả thì càng tốt với vợ. Song phụ nữ thì thường hay làm ngược lại.
Cũng như nhiều người đàn ông khác, tôi chỉ phát hiện vợ mình có người đàn ông khác nhờ vào sự thay đổi tính tình ở cô ấy (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn luôn là tôi – một chồng chu đáo bằng cả sự vụng về của mình, và cô ấy hình như không còn cằn nhằn mắng yêu nữa. Thay vào đó là sự bực dọc cáu gắt. Ngay cả khi tôi cố tình pha trò, cô ấy không cười mà trả lại tôi sự tức giận.
Thói quen sinh hoạt vợ chồng tôi cũng thay đổi. Cô ấy khó tính tìm đủ mọi lý do để từ chối quan hệ. Hôm nay nói mệt, ngày mai chê chồng chưa đủ “thơm”, hôm sau nữa lại bảo không có hứng.
Rồi cô ấy bắt đầu nói về sự tự do. Vợ tôi bảo cô ấy “đã hi sinh” quá nhiều cho gia đình. Cô ấy muốn tìm lại chỗ đứng trong xã hội và công việc bằng cách mở rộng các mối quan hệ và phấn đấu hơn cho sự nghiệp. Tôi hiểu đây là sự mở đường hợp pháp cho những lơ là bổn phận của vợ tôi sắp tới.
Cô ấy hẹn với nhân tình và ngụy trang trong bộ quần áo chống nắng nhếch nhác kín mít để vào nhà nghỉ. Tôi theo dõi nhưng chỉ đứng ngoài không vào. Vào để làm gì khi chắc chắn đã tưởng tượng ra cảnh đau lòng trước mắt? Chẳng lẽ cứ nhất thiết phải xông vào và đánh vợ rồi đưa nhau ra tòa mới là đàn ông chăng?
Tôi biết rõ phụ nữ rất dại. Khi tình yêu và trách nhiệm bị bão hòa, chán nản là điều dễ thấy. Thứ tình yêu suốt đời đau đáu nhớ về nhau chỉ tồn tại khi không thành đôi. Còn chung sống lâu, bao nhiêu gánh nặng và mâu thuẫn hoàn toàn có thể bóp méo được tình yêu.
Tôi biết hết những điều ấy nhưng vẫn suy sụp khi vợ ngoại tình. Nhưng may mắn là tôi lại đủ bình tĩnh và quân tử để hành xử khác.Trong lúc vợ vui vẻ cùng nhân tình, tôi về nhà chuẩn bị sẵn nước tắm cho vợ, thức ăn tối cùng nến và hoa. Về đến nhà, thấy khung cảnh lãng mạn đó, vợ tôi dĩ nhiên rất bối rối. Cô ấy ấp úng không nói nên lời. Rõ ràng đó không phải là vợ tôi xúc động mà đó là cảm giác tội lỗi.
Tôi cũng biết điểm yếu của phụ nữ là dễ mềm lòng. Hơn thế, dẫu cho có ngoại tình, họ vẫn nặng gánh gia đình, khó bề dứt bỏ chồng con. Thay vì cấm đoán vợ, tôi muốn cô ấy biết tôi vẫn có thể yêu cô ấy một cách lãng mạn như những ngày đầu. Cách duy nhất để giữ gìn hôn nhân chỉ có thể là cố gắng níu giữ khi một người đã buông tay.
Tuy nhiên, mọi thứ không dễ dàng như tôi vẫn nghĩ. Vợ tôi vẫn đi về vụng trộm với nhân tình rồi day dứt hối hận mỗi khi tôi tỏ thái độ yêu thương, bao dung. Một thời gian ngắn chờ đợi vợ thay đổi nhưng không kết quả, tôi phải dùng biện pháp mạnh.
Tối hôm vợ vào nhà nghỉ cùng nhân tình, tôi chở con đến đợi bên kia đường. Khi vợ đi ra, cô ấy gần như sắp ngã khuỵu khi thấy bố con tôi đứng đó từ lúc nào. Nhưng tôi chỉ nói “Anh đưa con đi hóng gió và đến đón em”. Hôm ấy, chúng tôi đã có một cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa 4 người, có cả con gái đầu của tôi nữa. May là lúc ấy con tôi mới hơn 2 tuổi chưa hiểu chuyện gì.
Tôi yêu cầu từng người nói hết suy nghĩ của mình. Anh bạn kia cũng thẳng thắn thừa nhận không có ý định dài lâu với vợ tôi vì anh ta cũng đã có gia đình riêng. Nghe anh ta nói chỉ quý mến rồi nảy sinh dục vọng với cô ấy, vợ tôi nức nở không nói thành lời. Tôi biết cô ấy lo sợ sẽ bị tôi ruồng bỏ nhưng không dám cầu xin tha thứ.
Từ đầu đến cuối buổi gặp, tôi không sỉ vả ai một câu nào. Tôi chỉ cảm ơn anh ta đã giúp vợ tôi có niềm vui trong thời gian qua và khuyên anh ta nên quay về với gia đình.
Tôi còn thể hiện tình yêu của mình dành cho vợ trước mặt hai người đó và tha thiết mong vợ thay đổi. Hai người đó đã xấu hổ không thể nhìn thẳng vào tôi. Nếu lúc đó tôi hành xử như một tên du côn, lao vào đánh gã kia thì có lẽ đã không khiến anh ta tự xấu hổ.Thấy tôi cư xử đàng hoàng, anh ta bắt đầu rối rít xin lỗi.