*Tác giả: lục diệp
Trời tờ mờ sáng.
Nó ăn vội vàng miếng cơm nguội trộn với hỗn hợp muối mè và đậu phộng rang xay nhuyễn. Ăn xong, nó hấp tấp nhét quả trứng vịt muối bà Hai mới luộc vào cái túi quần rộng thùng thình. Sợ bị rơi ra ngoài, nó còn cẩn thận cài nút. Nhưng dẫu nó có cẩn thận mấy, cái quần bạc phết đầy những mảng vá víu khác màu của nó cũng không bảo đảm được gì, có lẽ vải cũng đã mục cả rồi. Mặc kệ, nó chẳng thèm quan tâm. Ít nhất thì nó cũng có một bữa ăn ra trò, mấy hôm không có việc làm phải sống nhờ vào khoai, sắn, mì gói, thức ăn thừa của mấy chị bán hàng… nó đâu có no bụng gì. Có thể nói dân tỉnh lẻ lên Sàigòn như nó, không dễ gì kiếm được một việc làm ổn định. Người trí thức thì kẹt hộ khẩu, kẹt phương tiện đi lại. Người bán sức lao động thì kẹt quan hệ, phải có người giới thiệu dân thành phố mới thôi e dè mà tin tưởng đôi chút. Nói xa nói gần, nói luôn vào vấn đề chính, nơi nào mà chẳng có thổ cư. Dân thành phố cũng có nhiều loại người, người giàu có, người nghèo có. Quận nào, huyện nào cũng được dân ở đây chia địa bàn làm ăn cả rồi. Thời buổi kinh tế thị trường, đời sống khó khăn, thành thử cạnh tranh càng lắm vào. Cạnh tranh lành mạnh cũng có, cạnh tranh “cơ bắp” cũng có, không khéo chèo kéo lại sinh chuyện. Nó chân ướt chân ráo, chẳng quen biết ai, đành phải kiếm được việc gì thì làm việc nấy, kiếm sống qua ngày.
Công việc hôm nay nó phải làm là thu dọn xà bần của căn nhà đang được xây lại trong ngõ cụt. Sáng sớm trời lạnh, áo lại mỏng tang nên nó cứ run lên từng chập, nói không thành tiếng. Vừa cặm cụi làm việc, nó vừa để ý nhìn. Căn nhà này đẹp thật, nó tự nhủ. Nhà trong hẻm lớn, lại là ngõ cụt, yên ắng và thoải mái quá đi mất. Kiểu kiến trúc nhà một tầng, có khu vườn nhỏ ngoài ban công thật không gì bằng. Thế nào thì sau một tháng nữa, khi công trình hoàn tất, diện mạo căn nhà sẽ y như nó nghĩ cho xem! Tuy nhiên, có cái gì đó không bình thường lắm, nó mò mẫm, nó tìm hiểu, nhưng nó cũng chưa biết được.
Một chiều thứ bảy, ông Tám kỹ sư công trình bảo nó:
-Tối nay tôi đãi mọi người một bữa, ăn uống xong cậu ngủ lại đây nhé! Sợ bọn trẻ chạy nhảy, lại có chuyện không hay.
Nó vâng vâng dạ dạ, rồi khẽ gật đầu.
Chín giờ rưỡi tối, ăn uống xong nó lết bộ về căn nhà. Đi ngang nhà bà Hai đầu hẻm, nó còn kịp nghe giọng bà gọi giật lại:
-Cậu kia đi đâu thế? Tối rồi vẫn còn làm à? Làm gì thì làm nhanh rồi về sớm đi!
Nó lắng nghe nhưng không buồn hỏi, dù sao nó cũng mệt rồi, chẳng hơi đâu tán gẫu với bà Hai như mọi bữa. Vào đến nơi, nó mở cánh cửa vừa được sơn lớp sơn lót màu trắng ra, chính lúc đó nó cảm thấy ớn lạnh, gai nổi khắp người. Đằng sau cánh cửa, cách chỗ nó đứng vài phân, ngay vị trí giữa sân trước của căn nhà hình như có một lỗ tròn to dưới đất. Nó bước loạng choạng về phía đó, tay với lấy thanh sắt ngoài cửa thòng xuống cái lỗ tròn ấy. Nó ngạc nhiên quá, bây giờ thì không có lỗ tròn nào cả, thanh sắt của nó chạm phải một lớp xi măng dầy cui, gõ vào còn nghe tiếng. Nó bật cười, cười cho cái sự buồn cười của nó. Cười đã rồi nó bước chậm rãi vào trong. Tìm được cái đèn pin ông Tám cho mượn, nó mừng húm, loay hoay bật đèn lên. Tầng dưới đầy đất cát và đá, nó ngán ngẫm leo lên tầng trên. Gió ngoài sân lùa vào, mang theo mùi hương Ngọc Lan thơm ngát. Chợt nhớ hồi sáng người ta chuyển cây kiểng đến, nó đi ra vườn. Nó nhìn thấy một số loại cây có hoa rất thơm, nhưng nó chẳng biết đó là cây gì, hoa gì. Nó chỉ mang máng nghe người ta kể những gốc cây to, hoa có mùi thơm.. thường là có oan hồn trú ngụ nên mới sống đời như thế. Mà lúc ở dưới quê, nó còn nghe người ta nói ban đêm trơi trốn tìm ngoài vườn, sẽ bị ma giấu, không thể tìm ra. Nó tựa tay lên ban công, mơ màng nhìn xuống phía dưới..
Keng!!...
Nó làm rớt đèn pin, vội vã ngồi thụp xuống, nó mò mẫm tìm cái đèn. Tìm thấy cái đèn rồi nó đứng bật dậy, nó chiếu đèn thẳng xuống bên dưới, và nó… không thấy gì cả. Nó đổ mồ hôi hột, rõ ràng nó đã thấy một bóng trắng đứng bên cạnh.. cái lỗ tròn to dưới đất. Cái bóng của một cô gái tóc dài… cô gái nhìn lên, nhìn thẳng vào mặt nó.. Nó sợ. Chân nó bắt đầu run lập cập. Đầu nó bảo nó phải chạy, nhưng chân nó như bị hóa đá không nghe lệnh của cái đầu nữa. Nó thở dồn, nó ngừng thở.. rồi nó lại thở dồn…. mắt nó nhìn đăm đăm ra khoảng không, cái gì ám nó vậy nhỉ, nó không biết. Vừa sợ hãi, vừa mệt mỏi, nó không biết phải làm gì hơn là đi khỏi khu vườn. Nó nín thở đi nhanh vào trong, về phía cuối dãy phòng.