Tôi sinh ra ở dải đất miền Trung Bình Định đầy nắng và giọ́ Cái nắng khô khan đến cháy da làm tôi đen sạṃ
Biết nhà mình nghèo, tôi chẳng dám ước mơ, chẳng dám vươn tới những ước muốn thèm thuồng của tuổi trẻ. Cả ngày tôi chỉ biết ngồi trên bàn học gỗ rồi lăng xăng chăm đàn gà cho gia đình. Cứ thế ngày ngày trôi qua, tôi chôn những đam mê của mình vào từng giấc mơ đan xen vào nhau rồi lặng lẽ buồn vì biết nhà chẳng có tiền để mua máy tính mặc dù tôi rất thích nó. Nhiều lúc thấy mấy đứa bạn làm wap rồi khoe cười hớn hở. Tôi thèm lắm, thèm 1 lần được thỏa mãn cái đam mê ấy. Tôi khóc, khóc to rồi lại chùi nước mắt, tự an ủi mình. Chị 2 biết thế mua cho tôi 1 chiếc điện thoại có thể lên mạng làm wap được. Tôi sung sướng đến phát khóc vì đó là ước mơ tôi ấp ủ bao lâu nay giờ mới có thể đạt được. Dù biết lên mạng bằng điện thoại rất lâu và nhiều khó khăn. Nhưng tôi không nản chí, dù sao 1 chút hi vọng tôi cũng cố làm. Cứ thế, giữa cái nắng hanh hao của miền Trung, tôi miệt mài trên điện thoại làm wap. Và không phụ lòng mong mỏi, cái wap đầu tiên cũng được hình thành. Tuy hơi xấu nhưng đó là công sức, là tâm huyết đầu đời của 1 đứa nhà nghèo không dám ước mơ như tôi. Thời gian trôi qua, tôi vẫn đam mê công việc ấy. Với tuổi trẻ tôi đã biết thích 1 người là như thế nào, và tôi gặp cô ấy. Cô ấy tên Mi, đẹp lắm, nụ cười như nắng mùa đông ấm áp mà không lanh giả. Đôi mắt ấy long lanh nhìn tôi tròn xoe vui vẻ, mong manh dễ vỡ. Tôi nắm tay, tôi cảm giác hạnh phúc lại ùa đến. Bất giác, tôi muốn ôm em, bảo vệ em suốt cuộc đời này. Nhưng không thể, em và tôi khác nhau nhiều quá. Em là tiểu thư, là con gái cưng của nhà giàu trong Xã. Còn tôi, 1 thằng nhà nghèo suốt ngày chỉ biết lao đầu vào việc làm wap. Tôi không thể mang may mắn, mang hạnh phúc lại cho em. Em theo tôi chỉ biết khổ đau. Dằn vặt, tôi khóc trong đêm, tiếng nấc như xé tan cái màu đen đặc quánh của ngôi nhà yên tĩnh. Tôi biết, tôi yêu em nhiều lắm, vì em mà tôi từ bỏ cái nụ cười tỏa nắng ấy, đôi mắt mơ màng ấy, tôi đau khổ. Tôi chẳng có tiền, chẳng gì khác ngoài mấy cái wap chỉ kiếm được vài đồng. Tôi giận mình là 1 thằng tồi chẳng thể mang em đi cùng tôi, để em rời xa là cách tốt nhất, hãy quên anh đi, sẽ có người khác thay thế anh bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho em. Đừng buồn và khóc vì anh nhé! Thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả. Và ngày đó, chính mưa sẽ mang anh đi. Xin lỗi! Anh chỉ là thằng... làm Wap... Cầu mong hạnh phúc sẽ đến với em, em nhé!