Mđ:Chỉ có con đường đất này làlối duy nhất đi đến nhà ông Năm. Tôi phải qua bên đó lấycái búa rìu. Mới 8 giờ mà trờiđã tối rồi. Tôi đã đi lại con đường đất này cả ngàn lần rồi, và thuộc nằm lòng từng mô đất, cành cây đến ngỏ quanh khúc quẹo của nó. Tuy nhiên nhờ ánh trăng lờ mờ, nên cũng giúp tôi phần nào đi cho lẹ.
Con đường mòn này đi xuyên qua nghĩa địa làng và qua một con mương. Chỉ mười lăm phút sau là tôi đến nhà ông Năm. Tôi mượn món đồ rồi vội vàng bỏ vào cái túi xách và xin phép ông Năm về cho sớm.
Khi băng trở qua nghĩa địa làng thì tôi thấy đàng trước có bóng người đang làm côngchuyện gì đó bên gốc cây Bàng. Tôi không thèm để ý làai, nên định cuối đầu bước đi cho nhanh. Nhưng khi bước ngang qua cây Bàng thìtôi lại muốn coi hắn là ai mà giờ này còn làm công chuyệngì. Tôi liết mắt nhìn kỷ thì đó là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi. Tôi đi chậm lại rồi, tiến tới hỏi thử coi có quen không, hay tôi có giúp được gì hay không.
- Cô em , chiều tối rồi sao còn làm gì vậy ?
- Em cần mấy nhánh cây này, nên đang bó lại để mang về, cũng gần xong rồi.
- Có cần tui giúp không, trờicũng tối rồi, thôi để tui cột phu cho.
Tôi không đợi cô ta trả lời, tôi đặt cái bao xuống rồi tới cột phụ cô ta mấy bó nhỏ vômột bó lớn. Tôi không nhìn cô ta và không để ý cô ta bận gì. Khi cột xong bó cây tôi ngẩn đầu lên nhìn, thì dường như tôi bị một phép lạnào đó thu hút. Cô ta đẹp vôcùng, ban đêm mà da mặt cô trắng đẹp. Cô ta bận bộ đồ bà ba mỏng màu xanh lợt trông vô cùng khêu gợi.
Tôi như bị mất hồn thì cô ta lên tiếng:
- Cám ơn anh nhé, nhà em gần đây. Anh phụ em khiêng bó cây này về nhé?
Tôi làm sao từ chối đây. Đành trả lời:
- Ô, chuyện nhỏ mà, nặng lắm để anh khiêng cho. Em cầm cái túi giùm anh nhé.
Cô ta đi trước dẫn đường. Tôi lệ kệ vác bó cây lóc cóc theo sao. Nhờ ánh trăng tôi thấy cô ta có cái *** qúa đã. Cái mông *** no tròn vặn vẹo theo mỗi bước chân của cô. Tôi mãi mê ngắm mà không để ý là cô ta đẫn tôi đi lối nào, tôi thấy con đường hơi lạ lạ. Khoảng 5 phút, thì đến nhà cô ta. Cô đẩy cửa mời tôi bước vào.
Căn nhà rất là đơn sơ, bình trà và mấy cái ly để trên một cái bàn gổ củ kỷ với 2 cái ghế cũng cũ ở giữa nhà. Cái đi-văng cũng cũ kê sát tường. Vài ba món đồ linh tinh trên nền nhà bằng đất. Cô kéo ghế mời tôi ngồi rồi đi thẳng vào trong bếp và nói