Chỉ còn ít phút nữa thôi là
máy bay chuẩn bị hạ cánh
xuống mảnh đất hình chữ S
thân yêu rồi, sao lòng tôi
cứ thấy nao nao, bồn chồn
và hồi hộp rất khó tả. Xa
quê hương hơn ba tháng
trời mà tôi có cảm giác dài
đằng đẵng như đến gần bốn
tháng.
Không biết bây giờ quê tôi
còn cây đa sân đình giếng
nước nữa không hay đã bị
phá đi để xây nhà nghỉ,
quán mát-xa, karaoke? Bạn
bè ngày xưa cùng chăn trâu
cắt cỏ nay không biết đã
thành đạt hay dặt dẹo
phương nào. Bao nhiêu nỗi
niềm, bao nhiêu cảm xúc
dâng tràn ùa về trong giây
phút thiêng liêng này…
“Hãng hàng không Vịt Ngan
Airline xin trân trọng thông
báo, máy bay của chúng tôi
chuẩn bị hạ cánh, quý khách
vui lòng thắt dây an toàn
và không thò đầu ra ngoài
cửa sổ kẻo chim nó mổ vào
mồm”
Công nhận cái hãng Vịt
Ngan Airline này làm ăn tốt
thật, bay là bay một mạch,
không nhồi nhét khách và
cũng hiếm khi thấy nó bắt
khách dọc đường. Chẳng bù
cho mấy ông xe khách
Hoàng Long với Hải Âu gì
đó, nhồi nhét bẹp cả vú con
nhà người ta.
Hạ cánh được 10 phút rồi
nhưng vẫn chưa lấy xong
hành lý, vì nhiều quá. Lần
này về nước định tìm vợ
và ở lại quê hương lập
nghiệp luôn nên cũng mang
khá nhiều đồ đạc về, chủ
yếu là xoong nồi bát đĩa,
thêm cả 2 cái chậu nhựa để
rửa bát, một cái chậu to để
giặt quần áo. Toàn đồ đang
dùng bên đó, nên về phải
mang về theo, vứt đi phí
lắm.
Tôi chất hành lý lên xe đẩy
rồi đẩy ra ngoài đại sảnh.
Đứng ngoài sảnh ra là bao
nhiêu đôi mắt ngóng chờ
háo hức đủ mọi thành phần.
Người đón khách du lịch,
người đón đối tác, người
đón anh chị em, vợ chồng.
Ai cũng hớn hở trên tay ôm
những bó hoa to tướng. Chả
biết có bó hoa nào dành cho
tôi không nữa.
Đang cong mông đẩy xe
hành lý ra thì chợt một em
mặc áo hai dây ngực to như
ngực tây ôm bó hoa lao về
phía tôi:
- Anh có phải là anh Phèo,
Việt kiều Hàn Quốc không
ạ?
- Ừ, đúng rồi!
- Hi, công ty em có bó hoa
tặng anh, giờ xin mời anh
cùng em về khách sạn ạ!
- Ơ! Khách sạn nào? Anh
đâu có đặt khách sạn đâu?
- Thế anh có phải là Peter
Phèo, chuyên gia lồng tiếng
phim cấp 3 không ạ?
- Không, anh là Lò Văn
Phèo, chỉ biết xem phim
cấp 3 thôi chứ không biết
lồng tiếng.
- Dạ, thế thì em nhầm ạ,
anh cho em xin lại bó hoa.
Nói rồi nó lao đến giựt luôn
bó hoa trên tay tôi và lại
đứng ra sảnh ngóng tiếp.
Cái đệt, con điên này, mày
làm ông mày mất mặt
trước bao nhiêu người rồi.
Thôi, chuồn nhanh cho đỡ
nhục.
Thấy tôi đẩy xe ra ngoài,
một thằng xe ôm đã nhanh
nhẩu chào mời:
- Xe ôm anh ơi, về đâu em
chở cho
Đụ má mày chứ, tao là Việt
kiều về nước mà lại đi xe
ôm à? Vớ vẩn (đấy là nghĩ
bụng vậy thôi, chứ không
dám nói to, nói to nó lại
oánh cho thì có mà ăn đòn
no).
Tôi đẩy cái xe lại gần chiếc
taxi 4 chỗ, rồi gọi anh tài
xế:
- Ê, Taxi
- Dạ vâng, anh về đâu ạ?
- À không, cho hỏi muốn
đón xe buýt về thôn Lò
gạch thì đón ở trạm nào ạ?
Thằng lái taxi có vẻ hơi hụt
hẫng nhưng rồi cũng chỉ
đường cho tôi. Tôi lẽo đẽo
vác đống hành lý ra trạm
xe buýt. Đứng cạnh tôi là
một em, chắc cũng đang
đợi xe buýt. Tôi liền bắt
chuyện:
- Em là sinh viên hả?
- Dạ vâng, còn anh? Đồ đạc
lỉnh kỉnh thế này chắc đi
buôn đồng nát hả?
- Anh là Việt kiều vừa trở
về từ Hàn Quốc.
- Việt kiều mà lại đi xe
buýt à?
- Đi xe buýt không phải vì
tiền ít mà là vì sở thích.
Mịa, con gái bây giờ thực
dụng quá, toàn lấy tiền và
lấy vẻ bề ngoài làm tiêu
chuẩn đánh giá.
Chiếc xe buýt phi uỳnh
uỳnh trên con đường nhỏ
gập ghềnh, thỉnh thoảng đi
đến đoạn ổ gà lại kêu lên
kin kít, xóc đau cả ***. May
quá, cuối cùng cũng đến
nơi. Từ bến xe buýt đầu
làng phải đi bộ trên một
con đường nhỏ khoảng 3
trăm mét mới về tới nhà
tôi. Cũng con đường này
đây ngày xưa ngày 2 buổi
tới trường, giờ nó lại hân
hoan chào đón bước chân
người con Việt kiều xa xứ
trở về.
Ai trông giống thằng Tèo
thế nhỉ?
- Ơ kìa Tèo, không nhận ra
tao à? Tao Phèo đây, Việt
kiều Hàn Quốc đây!
- Nhận ra chứ, mày mới đi
có 3 tháng mà, tao có bị xe
tông mất trí đéo đâu mà
không nhận ra.
- Mày đang làm gì vậy
Tèo?
- Tao đang vớt bèo về cho
heo. Mà nghe mẹ tao kể là
mày sang Hàn Quốc làm
giúp việc hả?
- Đâu có đâu, tao làm ô-sin
mà!
- Thế sao mày về sớm
thế?
- À, ông chủ chết rồi nên
tao về.
Thế nhé, gặp lại sau. Tao
về nhà đây kẻo bố mẹ tao
mong