– Em: Ồh, vậy hả? – Em vừa nói vừa với lại bàn đằng sau chụp lấy chai tương ớt.
– Lan: Anh có mắt đằng sau hả? – Nhỏ Lan tròn mắt.
– Em: Không.
– Lan: Vậy sao anh chẳng nhìn mà cũng chụp được chai tương ớt vậy?
– Em: Cả một nghệ thuật đấy, thôi ăn đi.
– Lan: Không nói thì thui, xí!
Em lắc đầu cười trừ bởi cái thái độ trẻ con ấy của nhỏ Lan.
– Lan: Anh ăn thử một miếng này, ngon lắm á. – Nhỏ Lan cầm lên một lát khoai tây chiên đưa cho em.
– Em: Xời, ăn thật thì anh ăn chứ ăn thử chẳng ăn đâu.
– Lan: Thì ăn thật, được chưa ông tướng.
– Em: Thế còn tạm được, hè hè.
Hai đứa cứ ngồi vừa ăn vừa giỡn mà trời tối đen lúc nào không hay.
– Em: Oái, trời tối nhanh thế nhỉ? Về nhà ngủ thôi.
Em vừa nói dứt câu thì nhỏ Lan đấm em một phát tí lủng xương.
– Lan: Anh còn chưa dẫn em đi chơi ở quảng trường nữa mà đã đòi về rồi à.
– Em: Ờ ha, suýt nữa thì quên, hì hì. – Em gãi đầu cười trừ.
Rồi hai đứa em dẫn nhau ra quảng trường chơi. Đầu tiên nhỏ Lan đòi em đạp xích lô chở nhỏ đi chơi vòng quanh làm em đạp muốn hụt hơi luôn. Kế tiếp là đòi trượt cầu trượt hơi, đi ăn kem, xì nách… Thế là đi tong mất cả tháng lương phụ dạy võ của em rồi còn đâu. Đến mãi gần 10h đêm, không khí đã bắt đầu lạnh, sương đã bắt đầu xuống.
– Em: Lạnh không?
Nhỏ Lan lắc đầu mà hai tay ôm cứng lấy cánh tay của em.
– Em: Lạnh thì nói lạnh đi, có ai làm gì đâu mà sợ. Ngốc thế.
Em cởi áo khoác ra rồi choàng lên cho nhỏ.
– Lan: Không cần đâu.
– Em: Ngốc, mặc kiểu này mà không lạnh thì em thành thánh rồi.
– Lan: Tại chỉ cần ở bên anh thì lúc nào em cũng thấy ấm.
– Em: Ừ ấm. Ngày mai đổ bệnh lại trách anh.
– Lan: Không có đâu, hìhì.
– Lan: Anh nè.
– Em: Hử?
– Lan: Anh đã từng yêu ai chưa?
– Em: Rồi. – Em thoáng chần chừ rồi trả lời.
– Lan: Vậy sao hai người chia tay?
– Em: Cô ấy phải theo gia đình chuyển đi nên…
– Lan: Vậy anh còn yêu cô ấy không?
– Em: Anh không rõ nữa, nhưng có lẽ là còn.
– Lan: Vậy… nếu một ngày cô ấy trở về thì anh sẽ chọn em hay cô ấy? – Nhỏ Lan đứng lại nhìn thẳng vào mắt em.
Câu hỏi này khiến em khựng người lại, thật sự thì em cũng chưa dám nghĩ tới điều này.
– Lan: Sao anh không trả lời?
– Em: Hãy để thời gian trả lời câu hỏi này, nha em. – Câu này em học trong phim vì em thấy khi bí người ta cũng hay nói câu này.
– Lan: Thời gian? Cần bao lâu?
– Em: Sẽ nhanh thôi. Em yên tâm đi. Thôi về nào.
– Lan: Ừ.
Nhỏ Lan khoác tay em đi từ đó về nhà mà hai đứa không hề nói với nhau câu nào nữa. Em cảm thấy dường như giữa em và nhỏ Lan vẫn còn một khoảng cách gì đó rất lớn.
– Em: Ngủ ngon nha.
– Lan: Anh cũng ngủ ngon nha.
– Em: Ừ, bye.
Em đứng nhìn nhỏ Lan vào nhà rồi mình mới về.
– A. Cu: Về sớm nhỉ? – Ống đang ngồi ghế xem ti vi.
– Em: Hè hè, đệ xin lỗi. Mà a. Trường chưa về hả?
– A. Cu: Chưa.
– Em: Vậy anh ăn gì chưa?
– A. Cu: Ăn rồi, chứ chờ ống với mày về thì anh chết đói à.
– Em: Hề hề.
– A. Cu: Ở dưới bếp còn đồ ăn đấy. Hâm nóng lại rồi ăn đi.
– Em: Ok, hềhề.
Em chui xuống bếp quất một tô cơm to rồi vác bụng lên ghế ngồi.
– Em: Ợ, no quá.
Em đang ngồi phè phỡn xem tivi thì anh cu đi lấy hai chai sting dâu rồi mon men lại chỗ em.
– A. Cu: Uống nước không?
– Em: Có chứ sao không, hehe.
– Này, tự nhiên đi. – Ống rót ra ly cho em.
– Mà khoan, sao tự dưng bữa nay tốt với đệ thế? Có chuyện gì định nhờ đệ giúp phỏng?
– Hehe, chỉ có mày hiểu anh. Chuyện chả là anh muốn nhờ chú… à ừm… nhờ chú chỉ anh cách tán gái ấy mà. – Ông ấp úng.
– Hà hà, tưởng gì chứ, haha. Chuyện này em không giúp.
– Sao vậy?
– Đệ có giỏi về vụ này đâu mà giúp. Đệ giúp không được đâu.
– Đi mà, giúp anh đi. Nếu thành công anh hậu tạ lớn.
– Để em suy nghĩ lại đã. À mà anh định tán ai?
– Mỹ ấy.
– Hả? Đệ tử ruột của đệ ấy hả?
– Ừ. Giúp anh nha.
– Ừm… phi vụ này khó khăn đây. – Em vuốt cằm.
– Thì vậy anh mới nhờ đến chú.
– Được rồi, nể mặt huynh hay bắt nạt đệ. Đệ giúp huynh lần này vậy.
– Ha ha, có thế mới là anh em tốt của anh chứ. Haha. – Ống bá vai bá cổ vỗ lưng em bồm bộp.
– Ăx ăx, thả đệ ra. Nghẹt thở rồi.
– Huynh xin lỗi, hềhề.
– Mà đệ thấy cái Mỹ với huynh hễ gặp nhau là đấu khẩu, không thì động tay động chân không à.
– Tại huynh muốn bắt chuyện với nó mà không có chuyện gì để nói cả nên đành…
– Xời, cái Mỹ không thích vậy đâu. Huynh chịu khó nhường nó một tí đi.
– Vậy hả, huynh có biết đâu.
– Rồi, để mai đệ nghĩ cách cho. Giờ thì đi ngủ thôi, gần 11h rồi.
– Chú ngủ trước đi, anh đợi ông kia về đã.
– Kệ ống đi, ống có chìa khóa mà. Mình cứ khoá cửa lại rồi đi ngủ thôi.
– Ừ, chú ngủ trước đi.
Em về phòng nằm vặt ra ngủ luôn một giấc tới sáng.
Sáng hôm sau em đang ngủ ngon thì có cảm giác nhột nhột thế nào ấy, vừa mở mắt ra là thấy nhỏ Lan đang ngồi dòm mình.
– Em qua lâu chưa?
– Vừa qua thôi.
– Sao không gọi anh dậy mà ngồi dòm anh ghê thế?
– Tại mặt anh khi ngủ ngố ơi là ngố, hihi.
– Xin lỗi chứ, ai cũng khen lúc ngủ trông anh còn đẹp trai hơn á.
– Ọe, mắc ói. Thôi tỉnh mộng đi ông tướng, sắp trễ học rồi kìa.
– Hôn anh phát cho anh tỉnh ngủ nào.
– Hứ, mấy tuổi rồi mà còn làm nũng nữa không biết. Đi vệ sinh cá nhân mau đi.
– Xì, hôn cái có mất mát gì đâu mà cũng ki bo.
Em vừa làu bàu vừa đi vào phòng vệ sinh. Lúc ra ngoài thì thấy nhỏ đang nói chuyện với a. Cu vui vẻ lắp, em nghe loáng thoáng là có người đang nói xấu em.
– E hèm. Nói xấu thì nói nhỏ nhỏ thôi nha. – Em hắng giọng.
– Thính dữ ta. – Nhỏ Lan bụm miệng cười.
Còn a. Cu thì có cho thêm tiền cũng chẳng.
Dám đá để em, hèhè.
– Anh mà, đi học thôi.
– A. Cu: Ủa không ăn sáng à?
– Thôi, để đến trưa về đệ ăn luôn một thể.
– A. Trường: Vậy đói thì sao mà học được.
– Em: Không sao đâu, tại tối qua em ăn muộn nên giờ còn no.
Rồi hai đứa em lại nắm tay nhau đi học. Đi ngang chợ em kêu nhỏ Lan đứng ngoài đợi, còn mình thì vào trong mua hai bịch me chua.
– Anh mua me làm gì thế? Anh cũng thích ăn chua à?
– Không, anh mua để trả thù thôi. Còn cái này là để đến chiều em với anh xử.
– Thù gì?
– Em không biết đâu. Thôi đi tiếp đi.
Tiếp đầu tiên của hôm nay là tiết thể dục. Ông thầy bắt cả lớp chạy 5 vòng sân trường mệt bở hơi tai. Mới tiết đầu đã vậy thì mấy tiết sau học kiểu nào không biết. Nhưng riêng cái Vân được miễn do chân không đi được chứ huống hồ gì chạy.
Đến tiết 2, tiết 3 thì lại ngồi tụng văn. Cô dạy văn này thì trẻ măng à, mà còn vui tánh nữa nên bọn em đỡ ghét môn văn hơn. Hôm đó học cái bài Mtao Mxây gì đó mà cả lớp em ngồi cười bể bụng. Chả là cô kêu thằng Khang đứng lên đọc bài đó, khốn khổ giọng thằng này buồn cười lắm các bác ạ, phải nói là độc nhất vô nhị luôn.
Chờ mãi mới tới tiết 5. Quả nhiên như em dự đoán, cái Vân lại lôi trong túi ra hai viên kẹo giống hôm qua và ngồi ngắm ngắm nghía nghía mãi mà không chịu ăn. Đã đến lúc em lôi bảo bối ra rồi đây. Em lấy bịch me chua trong cặp ra rồi mở miệng bịch ra cho hương thơm lan tỏa. Em dám cá là có khối đứa chết đuối cho coi.
Me này chắc là ủ lâu lắm rồi đây, nhìn nước me áo lại thôi là đủ chết rồi chứ nói gì.
Chưa đầy 30s sau thì em trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng mà nhìn em thì ít, còn chủ yếu là nhìn vào bịch me trên tay em. Dù sao cũng là tiết 5 rồi, bụng đứa nào cũng đang đánh trống ùng ùng mà chịu nổi cái mùi này mới lạ. Bác nào không tin thì thử xem.
…
Được chừng gần 5 phút thì có vẻ như là giáo viên đã đánh hơi được bịch me của em rồi hay sao mà mắt bả cứ địa chỗ em.
– Đại: Ê, tiết 5 rồi. Tha cho tao cái, tao chịu méo nổi nữa đâu. – Thằng Đại khều khều đằng sau em.
– Em: Kệ mày chứ, hehe.
– Đại: Thánh họ mày, mày mà không cất là tao cướp bây giờ.
– Em: Khè tao hả mày, lên nào, hehe. – Em rón một hột me ra.
– Vân: Thưa cô, b… – Nhỏ Vân đột nhiên đứng dậy làm em giật thót làm rớt cmn hột me thơm phức. Lúc đó em còn tưởng là nhỏ này đứng lên tố cáo em ăn vặt trong lớp nên em nhanh tay ném luôn bịch me xuống bàn dưới cho thằng Đại.
– Vân: Bài này em chưa hiểu lắm, cô giảng lại giùm em.
Sư cha nó chứ, làm em hú cmn hồn.
– Em: Trả bịch me lại cho tao coi mày.
– Đại: Me gì? Tao có biết đâu. – Nó giả ngu.
– Em: Mày… Tí mày biết tay bố.
Đến lúc về, em cất đồ vào cặp rồi phi xuống kẹp cổ thằng Đại bác làm nó là oai oái.
– Em: Ủa, sao giờ này rồi mà Trang với Lan chưa xuống nhỉ?
– Đại: Chắc là đang trực nhật.
– Em: Vậy tao với mày lên đó chơi đi, tiện thể xem phụ được chút nào thì được.
– Đại: Ừ.
Thế là hai thằng lò dò leo lên tầng trên. Đến cửa lớp 10a1 thì bọn em thấy cửa đã khóa rồi.
– Em: Quái, chả lẽ Lan với Trang về trước rồi?
– Đại: Không thể nào. Nếu về rồi thì phải vô gọi tao với mày chứ.
– Em: Vậy giờ sao?
– Đại: Thử xuống dưới tìm xem.
Bọn em đang định đi thì nghe tiếng đập cửa kèm theo giọng nói rất đỗi quen thuộc pha chút sợ hãi.
– Có ai không? Giúp tôi với. – Đây đích thực là giọng của nhỏ, không thể nhầm lẫn đi đâu được.
Em vội chạy lại ghé sát mắt dòm qua khe hở nhỏ xíu trên cánh cửa gỗ.
– Em: Lan ơi, em ở trong đó phải không?
– Lan: Anh, cứu em với, em sợ quá, huhu.
– Đại: Có Trang ở trong đó không?
– Trang: Em tưởng anh về rồi chứ.
– Đại: Không có em thì sao anh về được. Hềhề.
– Em: Mày ở đây canh nha, tao đi mượn chìa khóa mở cửa.
– Đại: Ok.
Rồi em chạy đi tìm ông bảo vệ mượn chùm chìa khóa để mở cửa. Không biết ông bảo vệ trường này chạy đi đâu rồi không biết nữa, em chạy đi tìm mệt bở hơi tai mới gặp ống đang ngồi ngoài căn tin cua cô bán hàng. Bó tay với ông này luôn mà.
– Em: Ăn ở kiểu gì mà để người ta nhốt lại vậy không biết nữa. – Em vừa mở cửa vừa càu nhàu.
Cánh cửa vừa được mở ra là nhỏ Lan phi thẳng ra ôm chầm lấy em khóc nức nở trông đến tội. Bên thằng Đại thì cũng giống y chang bên em chứ chẳng khá hơn là bao.
– Em: Thôi nín đi nào, có gì đâu mà bù lu bù loa lên thế hả? Không khéo hai ông bảo vệ thấy lại hiểu lầm là bọn anh bắt nạt em rồi dần cho bọn anh một trận bây giờ.
Phải dỗ mãi hai nhỏ này mới nín được các ạ. Lúc bọn em khóa cửa lại rồi về thì em thoáng thấy phía bên kia hành lang có bóng người thập thò lén lút.
– Anh, về thôi. – Nhỏ Lan lay tay em.
– Em: À, ừ. Về thôi.
Bọn em đi trả chìa khóa cho bbv rồi về. Trên đường về em hỏi nhỏ Lan.
– Em có xích mích gì với ai không?
– Không.
– Em: Vậy lúc ra về ấy, hai em làm gì mà để người ta nhốt lại thế?
– Lan: Lúc đó em đang cất sách vở vào cặp thì cửa lớp đóng sầm lại. Em vội chạy ra đẩy cửa nhưng không được, kêu cứu cũng chẳng ai giúp.
– Em: Lớp em ở vị trí trong góc thì chắc chắn chỉ có người trong lớp em mới kịp làm việc này.
– Lan: Em không biết nữa.
– Em: Em thấy có ai đáng nghi không?
– Lan: Không.
– Em: Hừ, khó nhỉ.
– Lan: Chắc là ai đó trêu bọn em thôi.
– Em: Hi vọng là vậy. À mà chiều nay em rảnh không?
– Lan: Chiều nay em đi chơi với hai đứa bạn rồi.
– Em: Ai thế?
– Anh còn nhớ cái con mà anh gặp hồi hè không? – Nhỏ Lan nhắc.
Em thoáng nhớ lại mà giật mình, gai ốc nổi hết cả lên.
– Em: Đừng nói là…
– Lan: Ừm, hìhì. Anh muốn đi chung không?
Nhỏ cười gian thấy sợ.
– Em: Thôi thôi, chiều nay anh có việc rồi. Em đi vui vẻ nhá.
Thật ra em đang tính rủ nhỏ về nhà em chơi, tiện thể thăm nhà luôn. Nhưng mà nhắc đến con bạn côn đồ của nhỏ thì em chịu.
– Lan: Vậy tự dưng anh hỏi em rảnh không để làm gì?
– Em: À… thì hỏi chơi thôi. Hềhề. – Em gãi đầu cười trừ.
– Lan: Bó tay với anh luôn á. – Nhỏ Lan lắc đầu cười.
Đến chiều em ngồi suy nghĩ lập kế hoạch cho a. Cu cua nhỏ Mỹ vì 5h chiều nay có giờ tập võ của nhỏ Mỹ. Mà ngồi nghĩ mãi cũng chả được cách gì.
Đang lúc bí thì a. Trường phone về bảo là em với a. Cu cho lớp luyện tập, còn ống thì đang bận cái vẹo gì đó ở trên LT không về được.
– Em: Giờ lớp chia ra 3 nhóm để luyện tập, 1h sau sẽ thi đấu với nhau. Đội nào thắng có thưởng.
– YEAHH!!! – Nghe đến thưởng là đứa nào cũng khoái.
Sau đó là em cho rút thăm chia đội. Em cố tình để lại hai thăm giống nhau để xếp a. Cu với nhỏ Mỹ cùng chung một đội.
– Em: Phần còn lại của anh đó, tự xử đi. – Em ghé tai nói nhỏ với a. Cu.
– Mỹ: Xui thế, sao muội lại dính vào đội ông này không biết nữa. – Nhỏ Mỹ làu bàu. – Hay rút lại đi.
– Em: Thôi, lỡ rút rồi còn gì. Mà chung đội với a. Cu thì có sao đâu mà.
– Mỹ: Nhưng mà…
– Em: Các nhóm chia ra luyện tập nha. – Em cắt ngang lời nhỏ Mỹ.
Nhỏ đó uất ức lắm nhưng cũng đành chịu thôi. Lúc sau, a. Cu bò ra chỗ em thở hổn hển.
– Em: Làm gì mà ra nông nỗi này vậy? Te tua hết chỗ nói.
– A. Cu: Hộc… hộc… nó bắt anh làm bao cát cho nó xả kill tới tấp.
– Em: Cố gắng chịu tí đi. – Rồi em ra tủ lạnh lấy mấy chai nước.
– A. Cu: Lấy gì nhiều vậy, anh uống không hết đâu.
– Em: Ai nói cho anh, chai sting này là của em. Còn anh mang chai nutiput này đi lấy điểm đi này.
– A. Cu: Ờ ha, tí thì quên.
Nói rồi ống chộp luôn hai chai nước của em chạy qua chỗ nhỏ Mỹ đang ngồi, bỏ mặc em đang méo mỏ ngồi nhìn chai sting yêu dấu cuối cùng của mình bị người khác cướp mất. Kiểu này chắc em phải kiếm cuốn sổ ghi lại hết chi phí mà em tốn kém để giúp ống cua gái mới được, có gì mai mốt đòi lại một thể.
Hai tuần sau…
Rồi cứ thế dưới sự giúp đỡ của em thì dần dần nhỏ Mỹ không còn đấu khẩu với a. Cu nữa. Đã vậy dạo này hai người đó còn bắt đầu hẹn hò nữa chứ. Còn phía nhỏ Lan với Trang thì có vẻ không còn bị ghẹo phá gì nữa.
– Ê Đại, hình như 2 tuần nữa là sinh nhật Trang phỏng? – Em khều thằng Đại khi cả lớp vừa được nghỉ sau giờ thể dục.
– Đại: Ừ, sao mày biết.
– Em: Chuyện. – Em chép miệng. – Vậy Lan với Trang trùng sinh nhật rồi.
– Đại: Đù.
– Em: Hay giờ tao với mày làm quà sinh nhật tặng hai nhỏ đi.
– Đại: Sao không mua cho nó đẹp?
– Em: Mua cái đầu mày. Phải tự làm mới có ý nghĩa chứ, chứ mua thì nói chuyện cái vẹo gì nữa. – Em táng vào đầu nó một cái.
– Đại: Ui da, đau nha mày. Vậy làm cái gì bây giờ?
– Em: Đến chiều vô nhà tao rồi tính, rủ cả thằng Thuấn luôn.
– Đại: Ừ, tí tao với mày lên đó rủ nó.
Và thế, đúng 3h chiều, hai thằng ôn thần đó có mặt ngay tại nhà em. Ba thằng ngồi như ba ông tướng đang suy nghĩ cách bày binh bố trận ấy. Rồi bao nhiêu ý kiến được đề ra, và cuối cùng, sau khi chọn lọc kỹ càng thì bọn em quyết định làm.
Ngay chiều hôm đó, ba thằng em vác dao đi vào suối để chặt tre. Thằng nào thằng nấy đội một mũ vành rộng, áo thun, quần xắn lên tới đầu gối, đi ủng, vác dao rựa như đúng rồi ấy.
Trang bị khải hoàn xong ba thằng hùng hổ dẫn nhau vào suối.
– Ui da, lá tre cứa tao. – Thằng Thuấn la oai oái.
Cũng đúng thôi, thằng này từ nhỏ toàn là ở nhà với qua nhà máy phụ bác nó làm chè chứ có bao giờ đi chặt tre kiểu này đâu nên bị lá tre cứa nhiều là phải.
– Đại: Đoạn này lún này, cẩn thận nha.
– Ê, giẫm lên mấy chỗ lún này đã quá ha bọn mày. – Thằng Thuấn ra chỗ sình lún nghịch.
– Em: Ừ, nghịch cho đã đi. Có mai mốt không được nghịch nữa.
– Thuấn: Ừ, haha. – Rồi nó ngồi nặn sình (đất giống kiểu đất phù sa ấy) thành hình con rùa.
– Đại: Thua mày luôn đấy Thuấn ơi.
– Em: Mày đi bẻ măng đi Thuấn, bữa nay mưa nên nhiều măng lắm này.
– Thuấn: Đâu, đâu?
– Em: Kìa, mấy cái mầm nhọn nhọn trong gốc tre kìa.
– Thuấn: Ơ, bé vậy ăn sao bõ?
– Em: Măng rừng mà mày. Nhỏ vậy thôi nhưng mà ăn bao ngon.
– Thuấn: Ừ, vậy để tao bẻ cho. Bọn mày chặt tre đi.
Lúi húi đến gần tối thì bọn em mò ra ngoài.
– Đại: Đù, nhiều măng vậy mày?
– Em: Chắc lâu rồi không có ai đi bẻ. Lúc trước nhà tao không có tiền mua đồ ăn là tao với mấy thằng em tao vào đây bẻ măng về xào lên ăn không đấy chứ.
– Đại: Mà chừng này tre đủ không mày?
– Em: Không đủ bữa sau chặt tiếp. Còn giờ anh em mình ngồi tập trung bóc vỏ măng ra để cho đỡ nặng.
Ba thằng ngồi giữa đường hì hục bóc vỏ măng. Bóc xong bọn em thu được đầy cả một bao gạo màu xanh (loại bao gạo 25 kg ấy). Xong là ba thằng lỉnh kỉnh kéo đồ về. Về đến nhà em thì vừa đúng 6h tối. Nhìn mặt mũi thằng nào cũng như ma lem ấy, sình dính hết cả lên mặt, tóc, tai… nói chung chỗ nào cũng dính.
Em để lại một ít măng để ở nhà ăn rồi chia hết cho hai thằng nó mang về.
Hôm sau, đúng 1h chiều là hai thằng nó vô võ quán gọi em. Vừa nhận được tín hiệu là em phi xe đi luôn.
– Em: Giờ đi mua đồ trước rồi về làm luôn hả?
– Đại: Ừ.
Rồi ba thằng đi mua đồ, nào là keo con chim ưng, keo nến, silicon, đinh, ốc vít… đủ mọi thứ.
Rồi lại kéo vào nhà em làm.
– Em: Làm hai hộp giống nhau à Đại.
– Đại: Ừ, làm thử trước xem sao đã. Tao làm xích đu cho, mày làm ngôi nhà đi, còn thằng Thuấn thì làm máy quay nước.
– OK. – Hai thằng em đồng thanh.
Chắc các bác cũng đoán lờ mờ được bọn em định làm cái gì rồi phải không? Đúng thế, bọn em định làm… em chả biết gọi là gì nữa. Nói nôm na ra là bọn em sẽ đóng một cái hộp có khung gỗ kích thước khoảng cỡ như một thùng mì tôm vậy, phần mặt hộp thì ráp kính vào. Ở bên trong hộp đó thì bọn em làm thêm một ngôi nhà bằng các nan tre, một cái xích đu, một cái tháp quay nước, rồi trang trí thêm đôi chút để làm quà sinh nhật tặng cho gấu.
Ba thằng em hì hà hì hục đến nỗi đêm quên ăn, ngày quên ngủ để cố gắng hoàn thành tác phẩm. Ngày nào cũng vừa học xong là ba thằng em như mất tích luôn nên không còn thời gian đi chơi với gấu nữa. Như vậy cũng tốt, giả vờ làm lơ hai nhỏ mấy ngày cho hai nhỏ bất ngờ chơi, hehe.
– Đại: Dính chắc chưa mày?
– Em: Yên tâm.
– Thuấn: Xong, cuối cùng cũng xong rồi, haha.
– Em: Ừ, mà tao thấy nó thiêu thiếu cái gì ấy.
– Đại: Thiếu cái gì?
– Em: Tao nghĩ trang trí thêm chút thì đẹp hơn.
– Đại: Ừ, tao cũng thấy nó còn đơn điệu quá.
– Thuấn: Vậy để mai anh em mình đi xem coi có cái gì trang trí đẹp đẹp không.
– Đại: Vậy thì của thằng nào thì thằng đấy tự xử nha, chứ cái trang trí mà cũng giống nhau thì…
– Em: Ừ, vậy mai cứ đi mua đồ xong của thằng nào thì thằng đấy tự xử nha.
Chap 52:
Hôm sau, khi vừa tan học xong, em với hai thằng ôn thần chuẩn bị đi mua đồ thì em bị nhỏ Lan túm lại. – Lan: Dạo này anh đi đâu thế? Lần nào em qua tìm anh cũng không có nhà.
– Em: A… Anh… anh về nhà.
– Lan: Nhà nào?
– Em: Nhà anh chứ nhà nào nữa.
– Lan: Thật không? – Nhỏ Lan lườm em.
– Em: Thật 100% con bò cười.
– Lan: Cười này, vậy hôm nay anh có về nhà không?
– Em: Có.
– Vậy cho em đi với, đi cho biết nhà.
Câu nói của nhỏ Lan làm em giật thót. Nhỏ mà vào thì chả phải là bọn em lộ mánh hết à. Không được, tuyệt đối không được.
– Em: À… ừm… anh nghĩ là không tiện đâu. Hay để bữa khác nha.
– Lan: Có gì mà không tiện chứ?
– Em: Tại… tại nhà anh có khách.
– Lan: Khách?
– Em: Ừ, khách của ba mẹ anh.
– Lan: Thật chứ?
– Em: Thật. – Em trả lời mà không dám nhìn vào mắt nhỏ Lan.
– Lan: Em mà biết anh lừa em thì em…
– Em: Em làm sao?
– Lan: Em đá *** anh luôn.
– Em: Ui da, em lỡ không? Hèhè.
– Lan: Để rồi coi nhá, hứ.
…
Chiều hôm đó ba thằng em lại tiếp tục lông nhông đi mua đồ.
– Em: Giờ chia ra mua cho nó nhanh.
– Đại: Đúng ý tao.
– Thuấn: Tao cũng đang tính nói.
– Em: Ok, vậy giờ tao đi mua màu, giấy a3, với bút chì. Mày đi mua băng keo, thêm ít ốc vít với hồ dán. Còn mày đi mua hạt cườm, bông gòn với chỉ nha Thuấn.
– Ok, nhất trí.
Sau khi phân chia công việc xong ba thằng em mỗi thằng đi một ngả.
Em đi lòng vòng mấy chỗ để mua giấy a3, cái loại giấy to gấp đôi giấy a4 và giày như bìa vở ấy. Nhưng tìm mãi mà chẳng có chỗ nào có nên em đành phải mua tạm vài tờ giấy a4 giày dùng tạm. Xong em lại đi tìm mua bộ màu nước, bút chì, tẩy, thước, kéo…
Đến gần 3h chiều thì 3 thằng mới mua xong và về nhà em cùng lúc.
– Thuấn: Đây, hàng tốt, đẹp, độc, lạ 100% nhá. Ở khắp ba thôn quanh đây không tìm được loại hạt cườm đẹp như vầy đâu.
– Em: Vậy mày mua ở đâu?
– Thuấn: Tao với Thanh đi lên tận BG mua đấy, không phải giỡn đâu.
– Em: Mày có nghe thấy gì không Đại?
– Đại: Tao nghĩ là tao cũng nghe thấy. – Nó cười đểu.
– Thuấn: Gì mà nhìn tao? Vừa về xong đang mệt, bố méo giỡn đâu nha.
– Em: Giả ngu hả? Đợi bọn tao dùng biện pháp mạnh à?
– Thuấn: Có gì đâu mà nói, tao với nó chỉ là vừa mới…
– Em: Vừa mới cắn câu chứ gì, hèhè.
– Đại: Vậy là phải làm theo quy tắc chứ mày.
– Thuấn: Quy thì quy, trưa mai đi.
– Em: Ok, vậy là có lộc ăn rồi. Hè hè.
– Đại: Biết vậy đi, còn bây giờ lo vụ này đã.
– Em: Ừ ha. Vậy bức tranh với trang trí thì của thằng nào thằng đấy tự xử nha.
– Đại: Ừ.
– Em: Tao có mua hai cây bút chì rồi kìa. Còn giấy thì tha hồ vẽ.
– Thuấn: Vậy còn tao?
– Em: Mày ngồi mày mò làm cho tao vài cái bàn ghế mini để đặt vào trong ngôi nhà đi.
– Thuấn: Ok.
Thế là ba thằng em bắt tay vào làm việc. Em với thằng Đại thì hì hục vẽ rồi lại tẩy, tẩy rồi lại vẽ. Còn thằng Thuấn thì căng mắt dính từng nan tre bé tí lại với nhau để làm bộ bàn ghế.
– Đại: Mày thấy hôm nay lên lớp có gì kì kì không Đức?
– Em: Không, bình thường mà. – Em vừa vẽ vừa trả lời.
– Đại: Tao có cảm giác như là đang bị theo dõi ấy.
– Em: Chắc mày đa nghi quá rồi.
– Đại: Tao không biết nữa nhưng tao có cảm giác là sắp có chuyện không hay xảy ra.
– Em: Tao thấy mày đi làm thầy bói được rồi đấy, haha.
– Đại: Nói với mày cũng như không.
– Thuấn: Mà tao nghe nói mày bắt cá hai tay hả Đức.
– Em: What? – Em há hốc mồm.
– Thuấn: Là thật hả?
– Em: Thật cái đầu mày ế, mày nghe ai nói bậy vậy? Con Lan mà nghe thấy thì nó băm tao ra cũng không chừng.
– Thuấn: Bọn nó đang đồn ầm lên kia kìa.
– Em: Đồn thế nào?
– Thuấn: Tao nghe mang máng là ngày mai sẽ có thằng nào tên Đức lớp 10a7.
– Đại: Mày chứ còn thằng nào nữa.
– Em: Yên nghe nó nói xem nào.
– Thuấn: Ngày mai mày sẽ lên tặng nhẫn tỏ tình với em hot girl lớp 10a3.
– Em: Làm éo gì có. Tao bảo vậy bao giờ mà chúng nó đồn không biết nữa, mà tao có quen con nào trên đó đâu mà tỏ cái mẹ gì. Tào lao.
– Thuấn: Thì tao nghe nói vậy thôi mà. Không phải thì thôi.
– Em: Chắc chắn không luôn. Tao mà biết đứa nào tung tin bậy thì thật nó bầm dập với tao.
– Thuấn: Bọn nó đồn cả tuần rồi.
– Em: Sao giờ mày mới nói cho tao nghe?
– Tại mấy bữa trước tao quên. Giờ mới nhớ ra.
– Đại: Hơi đâu mà nghe lời thiên hạ. Lo mà vẽ cho xong đi. Mai là sinh nhật hai đứa nó rồi. – Thằng Đại hối.
– Em: Rồi, nóng thế. Anh chắc chắn là xong trước chú đấy.
Em vẽ phong cảnh một con thác cao đang đổ từ trên xuống, xung quanh là các vách đá, rừng cây. Lác đác vài đàn én, chim chóc hoa cỏ. Rồi tô bằng màu nước lên thì hết chỗ chê.
– Thuấn: Ái chà, nói không phải khen chứ đệ anh vẽ y như thiệt luôn. Khá lắm khá lắm. – Thằng nhỏ gật gù.
– Cốppp – Thằng nào là đệ mày? – Em gõ đầu nó một cái.
– Đại: Khen thừa, chứ bữa giờ mày nghĩ nó là gì? Là cứt à?
– Em: Lại còn mày nữa. – Em lườm nó.
– Đại: Hehe, đùa chút thôi. – Nó cười cầu tài.
Xong công đoạn vẽ, giờ đến công đoạn dán vào hộp. Em dùng bôi một lớp hồ dán giấy lên mặt trong của tấm kính phía sau rồi dán thêm vài vòng keo hai mặt nữa cho chắc ăn rồi mới dán bức tranh vào. Rồi đến phần trang trí cho mấy ngôi nhà, xích đu… Em lấy các hạt cườm xâu lại thành chuỗi rồi đính lên viền mái nhà, viền xích đu.
– Thuấn: Xong hai bộ bàn ghế rồi này. Đau mắt quá.
– Em: Có thuốc nhỏ mắt kìa. Chà! Đẹp phết đấy. Tao lấy bộ bàn ghế hình trái tim này.
Nói xong em nhanh nhảu vơ luôn kẻo để lâu nó bốc hơi mất. Rồi em dùng nhíp tỉ mỉ gắn chúng vào ngôi nhà nhỏ qua ô cửa bé tí xíu. Xong xuôi em ngồi làm thêm cái chuông gió mini rồi gắn trước mái nhà.
Đến lúc này phần quà của em thì nói chung là tạm ổn, chỉ thiếu phần gói lại nữa là hoàn chỉnh. Của thằng Đại cũng vậy.
– Em: Giờ mua giấy bóng gói lại là xong rồi, hèhè.
– Đại: Ừ.
– Thuấn: Chết.
– Em: Chết cái gì mày?
– Thuấn: Trời tối cmnr.
– Đại: Tối nhanh thế.
– Em: Chắc tại tụi mình mải làm quá quên giờ giấc thôi.
– Thuấn: Xời, lũ mát này. Ý tao là trời tối rồi…
– Em: Mày không dám về chứ gì. To xác vậy rồi còn sợ ma à? – Em cắt ngang lời nó.
– Thuấn: Không phải, mà là…
– Đại: Sợ ông bà mày chửi chứ gì. Yên tâm bọn tao đưa mày về tận nhà giải thích với ông bà của mày. Yên tâm đi.
Nhìn mặt thằng Thuấn lúc này biểu cảm thôi rồi.
– Thuấn: Im, hai thằng mày cứ nhảy vào họng tao hoài vậy. – Thằng nhỏ bắt đầu nóng.
– Em: Rồi im. Nói đi.
– Thuấn: Tối vầy rồi bọn mày tính đi đâu mua giấy bóng? Chả lẽ bọn mày dùng bịch nilông bọc lại à.
– Em: Đệch, nhắc tao mới để ý, cũng gần 8h rồi, làm gì còn ai bán nữa.
– Đại: Sao không nói sớm.
– Thuấn: Hai thằng mày đua nhau nhảy vào họng tao thì tao nói thế nào được.
– Em: Xui thật, thôi để mai tranh thủ lúc đi học về rồi mua về bọc sau.
– Đại: Vậy tối mai mới tặng à?
– Em: Không, bọc tí chứ mấy.
– Đại: Tao đang tính để quà trong nhà mày rồi mai lúc đi học về dô nhà mày lấy quà tặng luôn.
– Thuấn: Tao biết có một chỗ còn bán, nhưng hơi xa.
– Em: Thật.
– Ừ.
– Đại: Vậy quất tới đi, đi luôn nào.
Rồi ba thằng hùng hổ phi xe đi.
– Em: Chỗ đó ở đâu?
– Thuấn: TR.
– Em: Đệch, giỡn à mày.
– Thuấn: Thật mà.
– Đại: Xa vậy lên đến nơi không biết người ta còn mở cửa không.
– Thuấn: Còn mà, lúc trước tao đi ngang qua thấy 10h người ta vẫn còn mở cửa mà.
– Em: Lúc trước là lúc nào?
– Thuấn: Ừm… cũng gần nửa năm rồi.
Các bác không biết lúc đó mặt em với thằng Đại ngu ra như thế nào đâu. Nghe xong câu nói của nó mà em tức muốn trào máu ra luôn.
– Em: Chả nhẽ tao với thằng Đại xử đẹp mày tại đây?
– Đại: Thôi, lỡ rồi. Có gì thì cứ xem như là đi dạo đi.
Thằng Đại chen xe vô giữa em với thằng Thuấn kịp thời trước khi có án mạng xảy ra.
Đạp xe ròng rã vượt hai con dốc dài gần 5 km thì cuối cùng bọn em cũng đến nơi. Hiện ra trước mặt em là một cửa hàng quà lưu niệm khá nhỏ nằm ngay mặt tiền. Cánh cửa tiệm đang từ từ khép lại. Nhanh như chớp, 3 thằng em dốc hết chút sức lực cuối cùng phi như tên lửa đến. Người chủ cửa hàng thấy bọn em như vậy thoạt đầu hơi giật mình. Bọn em dừng lại trước cửa tiệm thở phì phò như trâu thở.
– Chủ tiệm (CT): Mấy đứa mua đồ hả? Để mai nha, cửa hàng đóng cửa rồi. – Chị chủ tiệm nhỏ nhẹ.
– Em: Chị… chị giúp bọn em đi, bọn em đang cần gấp lắm. Em gắng nói rành mạch từng chữ. Chị chủ tiệm hơi ngần ngại nhìn bọn em.
– Đại: Bọn em đang cần mua ít đồ gấp chị ạ. Chị giúp giùm bọn em với.
– CT: Thôi được rồi. Mấy đứa vào trong đi.
– Dạ. – Ba thằng đồng thanh rồi hí hửng vào trong.
– CT: Mấy đứa mua gì?
– Em: Chị bán cho em loại bọc để gói hộp quà ấy chị. Loại nào đẹp đẹp ấy.
– CT: OK, em mua nhiều không?
– Em: Chị tính giùm em để đủ bọc hai hộp quà to chừng hai thùng mì tôm ấy.
– CT: Vậy mấy đứa thông cảm nha. Chị chỉ là nhân viên thôi, không bán thiếu được đâu.
– Em: Dạ. Bọn em xin lỗi. – Em trả lại giấy gói rồi về.
– Đại: Ủa, thằng Thuấn đâu?
– Em: Ai biết? Tìm nó coi.
Hai thằng em đang dáo dác tìm nó thì nó đứng trong cửa tiệm lúc nãy vẫy bọn em.
– Em: Không về đi còn đứng đây ngoắc cái gì?
– Thuấn: Tao nói với chị ấy rồi. Chị ấy bảo không có tiền cũng được, chỉ cần giúp chị ấy xếp gọn đống hàng trong kia là được.
Em mừng rơn nhìn theo hướng thằng Thuấn chỉ. Một đống thùng giấy lộn xộn, có vẻ như là bị đổ.
– Em: Nhiều vậy xếp bao giờ mới xong?
– Thuấn: Vậy mày có muốn giấy gói không?
– Em: Có.
– Thuấn: Có thì làm đi.
Thế là ba thằng em xắn tay áo bắt tay vào làm. Tưởng sao chứ mấy thùng to chỉ toàn là gấu bông nên nhẹ tênh à. Còn mấy thùng bé bé không biết đựng cái gì mà nặng kinh khủng khiếp.
– Phù, bên đó hết chưa bọn mày?
– Hết.
– Thùng cuối cùng.
Làm xong, ba thằng lại ngồi thở phì phà phì phò.
– CT: Xong rồi hả, mấy uống nước nè.
– Em: Thôi không cần đâu chị.
– CT: Cái này chị mời, không cần lo đâu. – Cười tươi.
Rồi chị ấy cũng ngồi nói chuyện với bọn em một lát. Chị này tên là Thu, là nhân viên ở cửa tiệm này. Tuổi tác thì tầm 24 nên nhìn còn xinh chán.
– CT: Hồi nãy nhìn mấy đứa lao đến chỗ chị nhanh vậy làm chị tưởng ăn cướp chứ.
– Em: Hềhề, tại bọn em đang gấp. – Em gãi đầu cười chữa thẹn.
– CT: Của mấy đứa như đã giao kèo nè. Chị cảm ơn nhiều nha.
– Em: Có gì đâu chị, người nên cảm ơn là bọn em mới đúng.
– CT: Ừm, có rảnh mấy đứa ghé vào ủng hộ chị nha.
– Em: Ok chị.
– CT: Mà lần sau đi nhớ mang theo tiền nha.
Câu nói này làm cả 3 thằng không hẹn mà cùng ngượng, khóc không ra tiếng, chỉ còn biết nhìn nhau cười trừ.
– Em: Thôi hai thằng mày về nhà đi, để tao gói giùm luôn cho.
– Đại: Ừ, vậy bọn tao về trước đây.
– Em: Ừ. À mà mày nhớ viết thêm bức thư để kẹp vô hộp quà nha Đại.
– Đại: Ừ.
Rồi em tranh thủ về nhà gói nốt hai hộp quà cho xong. Gói xong em cất gọn lên rồi dắt xe về lại võ quán.
– Thôi, muộn rồi. Ngủ ở nhà đi, mai rồi về võ quán sớm. – Mẹ em từ trong phòng bước ra.
– Em: Vâng.
Rồi em đi tắm rửa vệ sinh cá nhân rồi vô phòng nằm chen vô giữa thằng út với thằng Công nằm ngủ. Lâu rầu không được ôm thằng út ngủ. Em vừa nằm ngủ vừa tưởng tượng xem nhỏ Lan sẽ bất ngờ thế nào khi nhận được món quà mà ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Chap 53:
Sáng hôm sau, em thức dậy từ lúc 4h sáng để tranh thủ đưa hàng về võ quán. Đến lúc gần 6h20 rồi mà vẫn chưa thấy nhỏ qua gọi em đi học. Thường ngày tầm 6h đúng là nhỏ réo em inh ỏi rồi. Thấy lạ em vác cặp qua nhà nhỏ. – Em: Chị Hà, chào buổi sáng.
– C. Hà: Ừ. Ủa sao em còn chưa đi học? Bé Lan đi lâu rồi mà.
– Em: Đi lâu rồi á? Lạ nhỉ, sao hôm nay Lan không qua gọi em nhỉ?
– C. Hà: Hay là em làm gì cho bé Lan giận rồi?
– Em: Làm gì có. Hôm qua hai đứa em vẫn bình thường mà.
– C. Hà: Vậy thì chị không biết. Thôi đi học đi kìa ông tướng.
– Em: Dạ, em đi đây.
Vừa đi em vừa tự thắc mắc vì sao Lan không qua gọi mình, rồi lại suy nghĩ xem từ bữa giờ có lỡ làm gì cho nhỏ giận không mà vào tới trường lúc nào không hay.
– Làm gì mà như người mất hồn vậy? – Thằng Đại vỗ vai em.
– Em: À không, không có gì hết.
– Đại: Không có gì mà sao mày thẫn thờ vậy?
– Em: Chắc tại tối qua tao ngủ muộn thôi.
– Đại: Ừ, mấy hộp hàng thế nào rồi?
– Em: Xong rồi, tao mang về võ quán luôn rồi. Tí về dẫn nó vô tao đưa cho.
– Đại: Ừ, hèhè.
Suốt hai tiết đầu em cứ ngồi thẫn thờ suy nghĩ. Đến giờ ra chơi thì thằng Đại mắc tè nên lôi em đi xả lũ với nó. Em chẳng muốn đi nhưng mà nó lôi dữ quá nên em đành đứng dậy. Em ra chỗ cầu thang đứng đợi nó.
– Em: Tao không mắc, mày đi đi. Nhanh lên, tao đứng đây đợi.
– Đại: Ừ, nhớ đợi tao nha.
Rồi nó phi như thể sắp ra quần tới nơi ấy. Nếu như là thường ngày thì em đã phì cười lên rồi, nhưng mà hôm nay em chẳng còn tâm trạng đâu mà cười nữa.
Bỗng nhiên có một đứa con gái nhìn mặt cũng xinh đấy, nhưng mà hình như mắt để sau mông hay sao mà tự nhiên đâm thẳng vào người em. Ấy thế mà nó lại lăn đùng ra ngã nữa chứ. Em còn đang nghĩ là nó chuẩn bị ăn vạ em vì mấy cảnh này em gặp suốt. Nhưng không, nó chẳng nói gì mà chỉ đứng dậy phủi phủi người rồi cắm đầu đi lên lầu tiếp.
– Em: Đụng người ta mà còn không biết xin lỗi nữa chứ. Đúng là… – Em làu bàu.
– Ê rớt đồ kìa bạn. – Một thằng nào đó nói rồi chỉ xuống chân em.
Em cúi đầu xuống nhìn thì thấy một cái hộp nhỏ, một bức thư với một cái bảng tên mang tên Tạ Thanh Mai lớp 10a3. Có lẽ là của cái con hồi nãy.
Em đang phân vân không biết nên xử lý thế nào thì thằng Đại bác đập vai em.
– Đại: Xong rồi, vào lớp thôi.
– Em: Chưa xong. – Em chìa mấy món đồ đó ra.
– Đại: Ủa, cái gì vậy?
– Em: Hồi nãy có đứa nào đụng vô tao rồi làm rớt.
– Đại: Vậy mày đem trả cho người ta đi.
– Em: Thôi, mày đem trả giùm tao nha.
– Đại: Mày hâm à, tao có biết nó là đứa nào đâu mà trả giùm mày. Mày tự đi đi, tao đứng đây đợi.
Thế là em đành phải mò lên lầu để trả đồ. Em đi đến đâu là mọi ánh mắt đổ dồn đến đó, như kiểu em là ngôi sao nổi tiếng không bằng ấy. Tới cửa lớp 10a3, em ngó qua cửa sổ thì thấy con đó đang ngồi đọc sách ở bàn cuối.
– Em: Này bạn, bạn… ơ… – Em đang tính nhờ mấy đứa đang đứng ngoài cửa trả giùm mà bị bọn nó lơ luôn. Đúng là cái lũ khinh người mà.
Vậy là em đành phải mò vô tận lớp để trả cho nó.
– Em: Cái này của bạn làm rơi lúc nãy này.
Nhỏ đó đặt cuốn sách xuống bàn, lấy ngón tay đẩy gọng kính lên nhìn em.
Mấy đứa đứng ngoài ồ lên một tiếng rõ to.
Em đặt đồ lên bàn rồi bước ra ngoài đi một mạch xuống dưới. Giờ em mới để ý thấy, mấy đứa bên lớp khác cũng đang bu kín vào để xem. Chỉ là trả đồ thôi mà có cần phải bu lại xem thế không, bộ hết cơm ăn việc làm rồi chắc.
– Đại: Mày trả rồi à?
– Em: Ừ, trả rồi.
– Đại: Nó có nói gì không?
– Em: Không.
– Đại: Một câu cảm ơn cũng không luôn hả?
– Em: Ừ.
– Đại: Con gái con đứa kiểu éo gì vậy không biết nữa. Mà ở trong cái hộp đấy là gì vậy?
– Em: Cái này dùng đầu gối nghĩ cũng biết nữa. Cái hộp bé vậy thì chỉ là đựng nhẫn hoặc dây chuyền chứ đựng cái gì nữa.
Rồi bỗng nhiên hai thằng em giật mình khựng lại.
– Là nhẫn. – Hai thằng đồng thanh.
– Em: Chắc là không phải đâu, chỉ là trùng hợp thôi.
– Đại: Con đó học lớp 10a3?
– Em: Ừ.
– Đại: Thế là xong rồi, xác định mày bị gài rồi đấy.
– Em: Nhưng mà sao con đó phải gài tao như vậy? Rõ ràng tao với nó cũng đâu có quen nhau đâu.
– Đại: Tao không biết, nhưng tao nghĩ mày gặp chút rắc rối đấy.
– Em: Rắc rối gì?
– Đại: Kia kìa. Thôi tao vào lớp trước đây. – Nó hếch mặt lên đằng trước.
Nhỏ Lan, là nhỏ Lan đang đứng phía trước. Đôi mắt nhỏ đỏ hoe như sắp khóc. Rồi bỗng nhỏ đi tới, đi tới và.
– CHÁÁTTT!!! – Nhỏ vung tay tát mạnh vào em.
Em biết nhỏ đã hiểu lầm em nên em định giải thích thì.
Em cố níu lấy cánh tay của nhỏ thì bị nhỏ giật mạnh lại rồi chạy đi. Em muốn đuổi theo để giải thích với nhỏ lắm nhưng bất lực. Nhìn nhỏ quay lưng đi mà lòng em đau, đau nhiều lắm. Lúc ấy em dường như suy sụp hẳn luôn. Em lững thững bước về lớp, nằm gục xuống bàn. Đầu óc em lúc này chỉ là một khoảng không, rộng lớn, trước mắt em chỉ toàn là một màu đen.
– Thôi, đừng buồn nữa. Tí tao với mày đi giải thích cho nó hiểu, nó chỉ hiểu lầm mày thôi mà. – Thằng Đại an ủi em.
Em cứ nằm ì ra như vậy cho đến cuối giờ. Thầy cô thì lắc đầu ngán ngẩm trước một thằng học sinh thường ngày sôi nổi tích cực mà bây giờ lại nằm gục trên bàn thế kia.
– Này, ông gặp chuyện buồn hả? – Nhỏ Vân lay lay người em.
– Sao ông không trả lời? Ông ốm hả? – Nói xong nhỏ vân thò tay sờ trán em.
Em vẫn gục đầu xuống bàn nhưng lắc đầu nhẹ.
– Vân: Ông ăn kẹo không? Cho ông nè. Thuốc của tui đó. – Rồi nhỏ Văn móc túi áo ra mấy viên kẹo đưa cho em.
– Vân: Sao vậy? Chê kẹo của tui à?
Em lắc đầu.
– Vân: Vậy thì cầm lấy đi này, mỗi lần gặp chuyện buồn tui lại ăn kẹo này. Ông thử ăn xem có đỡ buồn không?
Em cầm một cục rồi ăn thử. Cái vị này… quen lắm, đây chính là loại kẹo mà ngày xưa em thích ăn nhất. Mà gần 5 năm nay em tìm mua mà chẳng chỗ nào còn bán nữa.
– Em: Kẹo này… mua ở đâu vậy?
– Vân: Ở nhà tui bán đó.
– Em: Vậy mà Đức tưởng loại kẹo này tuyệt chủng rồi chứ.
– Vân: Ông cũng thích ăn kẹo này hả?
– Em: Ừ.
– Vân: Vì sao?
– Em: Không biết nữa.
– Vân: Ông hay thật. – Nhỏ mỉm cười nhẹ.
– Em: Cảm ơn nha.
– Vân: Vụ gì?
– Em: Cục kẹo.
– Vân: Ăn xong rồi mới cảm ơn hả?
– Em: Tại nãy quên. Mà nhà Vân bán kẹo này hả?
– Vân: Ừ.
– Em: Vậy mai Vân đem lên lớp một hộp bán cho Đức đi.
– Vân: Không.
– Em: Tại sao?
– Vân: Đúng là nhà tui bán kẹo nhưng riêng loại kẹo này tui để trưng chứ không bán.
– Em: Sao lại vậy?
– Vân: Chẳng sao cả, vì đây là thuốc của tui thôi.
– Em: Ăx, vậy Đức vừa ăn thuốc của Vân rồi.
– Vân: Một cục thôi, không sao cả. Thôi cô vô lớp rồi kìa.
Nhờ nhỏ Vân mà tâm trạng em có phần khá hơn hẳn. Đến giờ về, em lên thẳng lớp chờ nhỏ Lan ra rồi kéo tay nhỏ ra một góc mặc cho nhỏ cố vùng vẫy, thậm chí cắn mạnh vào tay em.
– Em: Em hiểu lầm anh rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Làm ơn hãy nghe anh nói.
– Lan: Tôi không muốn nghe, không muốn nghe. Anh là đồ khốn đồ sở khanh, tránh xa tôi ra. Anh có biết cái cảm giác đứng nhìn người mình yêu tặng nhẫn cho cô gái khác trước mặt bao nhiêu người nó đau thế nào không? – Nhỏ Lan nói trong uất nghẹn.
– Anh… – Chátt!!!
– Lan: Tôi đã rất yêu anh, rất tin tưởng anh. Nhưng anh đã làm gì, anh đã đối xử thế nào với tôi? Hả? Anh nói đi. – Nhỏ đấm vào ngực em.
– Anh… – Chátt!!! – Lần 2.
– Lan: Anh có biết hôm nào tôi cũng sang tìm anh nhưng anh không có nhà. Tôi đã ngồi đợi anh rất lâu chỉ mong có một câu chúc ngủ ngon thật ấm áp nhưng mãi mà không thấy. Cho đến hôm qua, tôi như không tin vào chính mắt mình. Thì ra anh thường xuyên về khuya là để đi làm thêm kiếm tiền để mua nhẫn tặng cô gái đó ư? Anh có biết tôi đau lòng thế nào không hả? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ? – Nước mắt nhỏ đã tuôn òa ra.
Em nắm lấy hai vai nhỏ định giải thích cho nhỏ hiểu thì từ đâu ra hai thằng xô em về đằng sau.
– Một thằng đểu như mày không có tư cách làm bạn trai của Lan. – Một thằng (Hưng) chỉ thẳng vào mặt em.
– Lan: Nếu anh thích cô gái đó hơn tôi thì được. Tôi chúc hai người hạnh phúc, tôi với anh đến đây chấm dứt. – Nhỏ nói mà nước mắt tuôn rơi. Lúc ấy tim em đau lắm, đau còn hơn là bị ngàn kim đâm vào nữa.
Em cố gắng giải thích nhưng nhỏ không nghe. Ngay lúc đó, con nhỏ tên Mai hồi nãy đi ngang qua. Như vớ được phao, em lôi nhỏ đó lại để 3 mặt một lời.
– Em: Đây, bây giờ ba mặt một lời.
– Mai: Là sao?
– Em: Chuyện hồi sáng, có phải là bạn…
– Mai: À, cảm ơn bạn về món quà nha. Số điện thoại của bạn mình đã lưu rồi, khi nào rảnh mình sẽ gọi. – Nói xong nó bỏ đi luôn.
Em như chết trân tại chỗ, lần này thì có mà nhảy xuống sông hoàng hà cũng chẳng sạch nổi nỗi oan này.
– CHÁTT!!!
– Lan: Anh còn gì để nói nữa không? – Nhỏ Lan gằn từng chữ như cứa từng nhát vào tim em.
– Em: Anh…
– Lan: Hết đường chối rồi chứ gì. Hừ, tôi không muốn thấy mặt anh nữa, anh CÚT ĐI CHO TÔI!
Lúc này em thật sự đứng không vững nữa rồi. Rồi hai thằng đó đấm em liên tục. Em không còn đủ sức để mà né nữa, em mặc kệ những cú đấm đang dồn tới tấp vào mặt em, em chỉ đứng nhìn nhỏ bằng ánh mắt hi vọng. Hi vọng nhỏ nghe em giải thích, nhưng nhưng không. Đôi mắt của nhỏ lúc này đang rất căm ghét, rất hận kẻ đứng trước mặt nhỏ mặc dù nước mắt nhỏ đang chảy thành dòng, đôi vai nhỏ đang run lên bần bật.
– DỪNG LẠI HẾT ĐI!!! – Nhỏ hét lớn rồi quay lưng chạy đi.
Hai thằng kia nhìn em bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi cười đểu một cái.
– Hưng: Game over. – Nó đưa ngón tay cái chỉ xuống đất.
Rồi hai thằng nó bỏ đi.
Em ngồi tựa lưng vào tường tự cười mình như một thằng tự kỉ.
Lát sau thằng Đại lên tìm em rồi VÁC em về. Về đến nhà em nhờ a. Cu gửi giùm hộp quà sinh nhật của em làm cho nhỏ Lan nhưng bỏ bức thư ra. Rồi em nhốt mình trong phòng luôn. Hôm sau em cũng chẳng buồn đi học nữa, cả ngày em cứ nằm trùm chăn tự kỉ một mình. Trưa hôm đó thằng Thuấn với Thằng Đại, nhỏ Trang vô tìm em do em không đi học.
– Đại: Mày đàn bà vậy Đức, chỉ mới vậy thôi mà đã gục ngã rồi à?
– Em: Ừ.
– Thuấn: Yêu nhau mà éo tin tưởng nhau kiểu đó thì chia tay quách cho rồi, đỡ đau khổ.
– Em: Ừ.
– Đại: Ừ, Ừ, ừ cái đầu mày ấy. Mày tỉnh lại giùm tao đi. – Nó cầm hai vai em lắc qua lắc lại.
– Thuấn: Không có con đó mày cũng có chết đâu mà lo. Mày tỉnh lại tao xem nào.
– Đại: Nếu mày mà cứ vầy thì đừng xem bọn tao là anh em nữa. Bây giờ là lúc mày tự lựa chọn, một là tiếp tục, hai là chia tay. Mày phải chọn, chọn đi.
– Em: Tao…
Thật sự lúc này em không biết mình có nên tiếp tục hay không nữa. Nếu tiếp tục thì liệu nhỏ có giữ mãi được lòng tin đối với em hay không? Hay là vừa nghe vài lời nói bóng nói gió thì lại…
– Thuấn: Tao thấy hình như nó muốn chia tay với mày lâu rồi Đức ạ.
Câu nói của nó là em ngơ ngác.
– Thuấn: Là bạn bè với mày mấy lần tao cũng tính nói mà sợ mất lòng. Nhưng giờ có lẽ tao nên nói những gì tao nghĩ.
– Em: Mày cứ nói đi, tao không trách mày đâu.
– Thuấn: Hồi hôm qua, nếu như mà nó yêu mày thật thì nó đã nghe mày giải thích chứ không phải là chặn họng mày rồi thốt ra câu chia tay ngay như thế.
– Trang: Biết đâu lúc nó nóng giận nó lỡ miệng.
– Thuấn: Vậy tại sao nó chặn họng không cho thằng Đức giải thích?
– Trang: Cái này…
– Thuấn: Với lại ở trên lớp tao thấy mấy lần nó có vẻ thân thiết với thằng lớp trưởng lắm.
– Em: Nó tên hưng?
– Thuấn: Ừ. Nghe đâu thằng này thích con Lan từ hồi cấp 1 mà.
– Em: Còn gì nữa không?
– Thuấn: Còn, gần đây tao thấy nó có vẻ nó cười hơi gượng gạo những lúc đi với mày, nói ngắn gọn là khó chịu ấy.
– Em: Tao cũng có cảm giác đó.
– Đại: Vậy ý mày là…
– Em: Không, tao cần thời gian để suy nghĩ.
– Đại: Ư, vậy đi. Giờ anh em mình đi bắn vài trận không? Lâu lắm rồi ba thằng mình không bắn với nhau.
– Thuấn: Ý hay đấy. Đi luôn.
– Đại: Đừng nói là mày định chối nhá.
– Em: Mày nghĩ tao không đi có được không?
– Đại: Thế mới là anh em tốt của bọn tao chứ, haha. Let’s go.
Chap 54:
Vài ngày sau đó thì em không còn thấy nhỏ nữa, có lẽ nhỏ đang cố ý tránh mặt em. Hôm đó, lúc ba thằng em đang cạp bánh mì trong căn tin thì thằng Đại hỏi em.
– Đại: Mày quyết định thế nào rồi?
– Em: Vẫn chưa.
– Đại: Chả lẽ mày với nó cứ thế à?
– Em: Tao…
– Thuấn: Ê, kia có phải con Lan không?
Em nhìn theo hướng chỉ tay của thằng Thuấn. Đập vào mắt em là cảnh nhỏ đang đi bên cạnh thằng Hưng, hai người họ có vẻ thân mật lắm. Rồi hai người họ ngồi vào bàn bên cạnh bọn em. Vì giữa bàn em với bàn nhỏ bị mấy chậu cây cách ngang nên nhỏ không thấy bọn em.
– Đại: Giờ sao?
– Em: Ngồi im đi.
Hai người họ nói chuyện gì đó một lát mà em nghe chữ được chữ mất. Rồi nhỏ Lan đứng dậy đi trước. Nhỏ vừa đi thì thằng Hoàng (thằng hôm nọ đánh em cùng với thằng Hưng) từ đâu nhảy vào ngồi. Em cũng chỉ nghe mang máng được là:
– Hưng: Mày xử lý con đó thế nào rồi?
– Hoàng: Xong rồi, đảm bảo êm đẹp luôn.
– Hưng: Tốt, mà coi chừng nó phản kèo đấy.
– Hoàng: Mày yên tâm, tao sai đệ canh chừng nó rồi. Nó mà để lộ chuyện thì hậu quả nó tự gánh thôi.
– Hưng: Thế thì tốt.
– Hoàng: Vậy còn thằng kia tính sao giờ?
– Hưng: Cho vài thằng ụp sọt cảnh cáo nó là không được đến gần con Lan của tao nữa.
– Hoàng: Vậy thì phải làm trong trường rồi.
– Tại sao?
– Hình như nhà nó gần nhà con Lan nên không tiện ra tay đâu.
– Thì tùy mày, làm sao cho êm là được.
– OK. Mà mày thấy cách của tao thế nào? Chỉ cần nhẹ nhàng mà đã giúp mày loại được thằng bạn trai nó rồi.
– Ừ, hay đấy. Còn mày với con Trang thì sao rồi.
Nghe nhắc đến nhỏ Trang thằn Đại nóng ruột lo lắng. Em ra hiệu cho nó bình tĩnh, ngồi lặng im xem bọn nó muốn gì.
– Hoàng: Con này cũng có bạn trai rồi. Có lẽ tao lại phải cướp rồi.
– Hưng: Có cần tao giúp gì không?
– Hoàng: Có, nhưng mà để mấy bữa nữa đi. Giờ tao mới đang tính kế.
– Hưng: Mày có biết thằng đó là thằng nào không?
– Hoàng: Thằng Đại nào đấy cũng học 10a7.
– Lại là 10a7 à? Con gái bây giờ có sở thích thích con trai học ngu à.
– Có lẽ vậy, hàhà.
Hai thằng nó cười khả ố. Rồi bọn nó tính tiền về lớp.
– Đại: Cmn chứ, đúng là bọn chó. Đã vậy còn dám dòm ngó em Trang của tao nữa chứ. Hồi nãy mày mà không cản tao thì hai thằng đó xác định luôn rồi. – Thằng Đại đập bàn.
– Em: Mày cứ sồn sồn lên vậy mà ổn à, mày nghĩ đánh nhau ở đây thì hậu quả sẽ như thế nào? Mày nên nhớ ở đây có camera đấy.
– Đại: Nhưng mà tao tức.
– Em: Thôi, ngồi xuống uống cốc nước hạ hỏa đi.
– Thuấn: Vậy giờ mày tính sao Đức?
– Em: Tao quyết định rồi. Trước hết phải rửa sạch nỗi oan của tao trước đã rồi có chia tay với Lan hay không thì để tính sau.
– Thuấn: Ừ, vậy nên bắt đầu từ đâu giờ?
Em vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi đặt tay lên vai thằng Thuấn. – Em: Trăm sự nhờ mày.
– Thuấn: Là sao?
– Em: Phiền mày dùng mỹ nam kế tiếp cận cái con Mai lớp 10a3 để tìm hiểu lý do tại sao nó gài tao.
– Thuấn: Cái thằng ngu này, mày cũng thừa biết là bị hai thằng kia xúi giục rồi còn kêu tao đi điều tra làm gì nữa.
– Em: Bởi vậy mày càng phải đi để tìm chứng cứ chứng minh tao vô tội.
– Thuấn: Sao không kêu thằng Đại đi?
– Em: Để cho con Trang nó xé xác thằng Đại ra à. Vả lại trong ba thằng mình thì chỉ có mày là đẹp trai nhất, học giỏi nhất, ăn nói cũng giỏi nhất. Cho nên nhiệm vụ này còn ai xứng hơn mày nữa. – Nghe em khen, thằng Thuấn khoái phổng mũi.
– Đại: Mày nói dối lòng không thấy ngượng miệng à? – Thằng Đại nói nhỏ với em.
– Em: Chịu thôi.
– Thuấn: Việc của tao chỉ vậy thôi chứ gì. Vậy tao đi làm đây. – Nói rồi nó phắn đi luôn. Gớm khổ, có ai bắt nó phải làm luôn đâu không biết nữa, từ từ cũng được mà. Hàizz.
– Đại: Còn tao?
– Em: Mày thì có việc sau.
– Đại: Việc gì?
– Em: Hồi nãy bọn nó nói là sẽ ụp tao, mày nhớ không?
– Đại: Ý mày là…
– Em: Ừ, mày lo dùm tao. Tại tao không thích đánh nhau.
– Đại: Yên tâm, cứ để tao lo. – Thằng nhỏ vỗ ngực. – Nhưng mà còn cái Trang.
– Em: Mày yên tâm, tụi nó sẽ không động đến Trang đâu. Với lại còn tao đứng ngoài bảo vệ nó giùm cho.
– Đại: Thế thì phen này tao đã tay rồi, hèhè. – Thằng nhỏ khoái chí.
Vụ này em quyết tâm làm rõ để minh oan. Còn nếu nhỏ vẫn cương quyết chia tay thì…
Trưa hôm đó, lúc bọn em đang chuẩn bị về thì quả nhiên có một tốp thằng loai choai lớp 10 đứng chặn ngoài cửa lớp em. Khi bọn trong lớp em vừa ra ngoài hết thì bọn nó kéo vô. Trông tướng thằng nào cũng lèo khà lèo khèo y kiểu suy dinh dưỡng ấy, không biết có chịu nổi một đấm của thằng Đại không nữa.
– Em: Bọn mày muốn gì?
– Muốn hỏi thăm bọn mày tí thôi.
– Em: Tao không quen bọn mày.
– Chính vì thế nên tao mới xuống hỏi thăm mày này. – Thằng cầm đầu nhếch mép cười.
– Em: Chào hỏi xong rồi đấy, bọn mày có thể về rồi.
– A thằng này láo, xem ra phải cho mày một trận thì mày mới bớt sồn đi được nhỉ?
– Đại: Nói nhiều với bọn này làm gì nữa. Đánh thì nhào hết vô đây. – Thằng Đại nóng ruột lắm rồi.
Nghe thằng Đại thách thức, thằng kia cũng lên máu hùng hổ xông vô và…
– UỴCHHH!! – Thằng đó bị thằng Đại vật lăn quay ra sàn.
– Đại: Ui da, tao xin lỗi, tao lỡ tay.
– Thằng chó. Chơi nó cho tao. – Thằng cầm đầu lồm cồm đứng dậy hét to.
Rồi mấy thằng kia lần lượt lao lên và văng ra như rơm rạ.
– Đại: Hừ, kêu bọn thế này mà đòi ụp bọn tao à? Về bú sữa mẹ đi.
– Em: Thằng Hưng sai bọn mày xuống đây gây chuyện à?
– Hừ, mày *éo cần biết, mày chỉ cần biết là hôm nay bọn mày khó về rồi.
– Đại: Còn mạnh miệng hả? Muốn ăn đòn nữa à.
– Mày thử xem. – Một tốp thằng khác từ ngoài cửa bước vào. Tốp này khoảng cỡ 5 thằng cao to, chắc là lớp 11 hay 12 gì đó.
– Mày thử đánh nó tao xem. – Thằng to nhất đút tay vào túi nghênh mặt thách thức.
Quả này đúng thật là khó về rồi. Đang lúc dầu sôi lửa tắt như thế thì.
– Mày cứ đấm cho tao. – Tiếng một thằng từ ngoài cửa.
Ngay lập tức tất cả ánh mắt đều hướng ra đó. Ngoài đó là thằng Dũng lớp em, bên cạnh là thằng Hoà sẹo, Sơn mắm, Bảo chấy, Long bò, Lâm le và thằng Hiệp sĩ. Tất thảy đều là ở lớp em.
– Bọn mày là bọn chó nào nữa, khôn hồn thì cút xéo ngay khi còn có thể. – Thằng Tí (cầm đầu bên kia) nghênh mặt.
– Dũng: Mấy thằng ngu thì đâu biết được bọn tao là ai.
– Ti: Đm mày nữa, mày có vẻ chán cơm rồi nhỉ. – Thằng này đi nhanh dần tiến lại chỗ bọn thằng Dũng.
Bọn lớp em cũng đồng loạt ném cặp sang một bên rồi xung trận. Em tưởng là bọn lớp em sẽ bị te tua nhưng ai dè toàn là cao thủ võ lâm mai danh ẩn tính trong lớp em không. Thằng nào cũng võ nghệ đầy mình, chẳng trách bọn lớp em dám mạnh miệng như vậy.
– Tí: Hôm nay mày may mắn đấy. Còn bọn mày nữa, chuyện này chưa xong đâu. – Nó rồi bọn nó bỏ đi.
– Dũng: Bọn mày có sao không?
– Đại: Không sao.
– Em: Cảm ơn bọn mày nha.
– Dũng: Anh em trong lớp cả, ơn nghĩa cái méo gì. Mà mày đánh giỏi đấy Đại, một cân năm nhẹ nhàng luôn.
– Đại: Tại gặp mấy thằng đàn bà thôi.
– Dũng: Khỏi giấu, bọn tao thấy hết rồi. Mày múa y như Lý Tiểu Long rồi còn gì.
– Đại: Làm gì có.
– Em: Bọn mày không biết à, vô địch taekwondo 2 năm liền đấy.
– Dũng: Đù, đúng cớm rồi bọn mày ơi.
– Hoàng: Vậy mày có biết võ vẽ gì không Đức?
– Em: À… võ thì biết sơ sơ, còn vẽ thì biết.
– Bảo: Vậy sao nãy mày không vô giúp thằng Đại?
– Em: Xời, tao vô chỉ tổ vướng tay vướng chân thôi.
Đứng bàn qua chém lại một lát thì nhỏ Trang xuống gọi về. Về đến nhà suốt ngày em chỉ cắm đầu vào tập võ rồi lại học bài, học chán thì lại tập tiếp vì em nghĩ nên để cho nhỏ có thời gian suy nghĩ về quyết định của nhỏ.
– A. Trường: Mày với bé Lan có chuyện gì hả?
– Em: Gặp chút chuyện thôi.
– A. Trường: Chuyện gì? Kể anh nghe xem nào.
Em đem đầu đuôi câu chuyện kể cho ống nghe.
– A. Trường: Bé Lan hiểu lầm rồi đòi chia tay luôn.
– Vâng.
– Vậy sao mày không giải thích?
– Có chứ, nhưng mà nó có nghe đâu.
– Được rồi, chuyện này để anh giải thích giùm cho.
– Khoan đã, em nghĩ là nên để cho cả hai xem tình cảm dành cho nhau chính xác là gì, có phải là tình yêu hay không.
– Ừ, thế cũng được. Tùy mày vậy. À mà tiền tháng này của mày này.
– Anh giữ lại 500 rồi gửi về nhà giùm em với.
– Ừ.
Sáng hôm sau, em vô tình gặp nhỏ lúc nhỏ vừa bước ra khỏi cửa để đi học nhưng nhỏ không thấy em. Nhỏ vừa ra khỏi nhà là có một chiếc yamaha đến rước, mà chiếc xe đó lại là của thăng Hưng. Nhưng điều làm em ngạc nhiên hơn nữa đó chính là nhỏ ngồi lên xe ôm thằng đó như một cặp tình nhân đúng nghĩa. Em nhếch mép cười nhẹ nhưng trong tim đang rất đau.
Mấy ngày sau đó, em và thằng Đại liên tục bị chơi xấu. Lúc hai thằng đang đi vệ sinh thì bị bọn nó đứng từ ngăn bên cạnh tạt nước ướt nhẹp, đã vậy nước còn có mùi đặc trưng nữa chứ. Rồi có khi bọn em vừa học thể dục xong vào lớp thì bị thả rắn (chết) vô cặp làm em mém đứng tim. Nhỏ lớp trưởng ngồi bên cạnh em thấy con rắn thì nhảy tưng tưng lên, còn nhỏ Vân không nhảy được thì ngồi la um sùm cả lên. Tức nhất là vụ thằng Đại bị sửa bài viết văn. Dấu tích bị sửa vẫn còn nguyên. Hôm đó rõ ràng nó viết câu thơ:
– ‘Cá cắn câu biết đâu mà gỡ.
Chim vào lồng biết thủa nào ra.’
Thế mà không biết bọn nó dùng phù phép gì mà xóa mất hết chữ “g” của thằng Đại đi hại thằng Đại được một suất hai trái trứng ngỗng.
Chap 55:
– Mẹ nó nữa, éo nhịn nổi nữa rồi. – Thằng Đại đập bàn. – Em: Chứ giờ mày tính sao?
– Đại: Lên giộng vỡ mặt bọn nó ra luôn đi. Thấy bọn mình không nói cái bọn nó làm tới.
– Em: Nếu mày muốn bị xách cổ lên văn phòng uống trà và được Bêu dương trước cờ vào sáng thứ hai.
– Đại: Chứ giờ mày tính sao, chẳng lẽ cứ ngồi đây để bọn nó chơi xấu à?
– Em: Không phải là không làm gì, mà là thời cơ chưa đến.
– Đại: Thế mày định chờ đến bao giờ?
– Em: Không lâu nữa đâu, tới rồi kìa.
Vừa lúc đó thằng Thuấn hồ hởi chạy đến.
– Thuấn: Có tin tốt này.
– Em: Ngồi xuống từ từ nói.
– Đại: Tin gì?
– Thuấn: Có hai tin tốt. Bọn mày muốn nghe tin nào trước?
– Đại: Tin nào cũng được, nói mau đi. – Thằng Đại có vẻ sốt ruột lắm rồi.
– Thuấn: Tao nhận được tin là bọn thằng Hưng chuẩn bị quân để thứ 7 tuần này xử đẹp hai thằng mày đấy.
– Em: Có đông không?
– Thuấn: Không dưới 20 thằng khối 11 với lại vài thằng khối 10.
– Đại: Vậy càng tốt, tao xử một lần cho gọn luôn.
– Em: Mình xử nó hay nó xử mình? Mày nghĩ mày là hero chắc.
– Thuấn: Còn tin thứ hai là con Mai đã chịu thừa nhận đã gài mày theo lời thằng Hoàng.
– Đại: Tao biết ngay mà. Chuyến này xem ra mày không đánh không được Đức ạ.
– Em: Được rồi. Mà mày làm ăn được nhỉ, mới 3 ngày mà cua được con Mai luôn. – Em cười gian.
– Thuấn: Tao mà, hèhè. Nhưng mà éo phải cười đểu kiểu đấy, tao cua nó là để giúp bọn mày nên tao éo khao đâu nha.
– Em: Có ai bắt mày khao đâu, làm gì mà sợ vậy?
– Thuấn: Phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Hết giờ ra chơi, lúc bọn em vừa vào lớp thì thằng Dũng lên hỏi.
– Dũng: Mày đang bị bọn thằng Hưng me à?
– Em: Ừ, từ vụ hôm bữa ấy.
– Dũng: Mày có xích mích gì với nó?
– Em: Nó giành bạn gái tao nên kiếm chuyện đá tao ra thôi.
– Dũng: Mày yên tâm, mày đã ngồi trong lớp này thì là anh em của bọn tao. Vụ này bọn tao ra mặt giúp mày.
– Em: Thôi, tự tao giải quyết được rồi.
– Dũng: Mày có bọn nào chống lưng hả?
– Em: Là sao?
– Là mày có ai bảo kê không?
– Không. – Em trả lời tỉnh rụi.
– Dũng: Thế mày giải quyết bằng niềm tin à. Bọn nó kéo ít nhất là 20 thằng mà mình mày với thằng Đại sao chọi nổi.
– Em: Mày cũng đang ghét thằng Hưng?
– Dũng: Sao mày biết?
– Em: Không thì sao mọi tin tức của nó mày nắm nhanh vậy. Còn không chẳng lẽ mày là bạn nó.
– Dũng: Mày hay đấy. Lúc trước nó chơi tao mấy vụ mà vì cùng lớp nên tao không tính toán. Bữa gì đang tìm cớ trả thù mà không có.
– Em: Thế là vớ được vụ của tao?
– Dũng: Ừ. Mà không chỉ mình mày bị nó cướp bồ đâu. Bọn nó cũng bị nữa.
Nó hất mặt về bọn thằng Bảo, Hiệp…
– Dũng: Năm ngoái bọn nó cũng bị thằng Hưng với thằng Hoàng cướp đấy.
– Em: Mày thấy sao Đại?
– Đại: Được đấy.
– Em: OK, tao đồng ý.
– Dũng: Ừ, vậy bọn mày đã có kế hoạch gì chưa?
– Em: Chưa.
– Dũng: Vậy bọn mày làm theo kế hoạch của bọn tao đi.
– Em: Kế hoạch thế nào?
– Dũng… blabla… thiên cơ bất khả lộ.
– Em: Ok, vậy cũng được.
– Dũng: Ừ. À mà hai thằng mày biết bắn cf không?
– Đại: Mày hỏi đúng người rồi. Nó lên hai bông rồi đấy.
– Đệch. – Thằng Dũng há hốc mồm.
– Em: Ặc tao mượn thôi, tao bắn gà lắm.
– Đại: Đừng tin, nó phét đấy. – Thằng Đại nói nhỏ với thằng Dũng.
Em gõ đầu nó cái bốp.
– Em: Ai phét hả mày.
– Dũng: Vậy tí về đi bắn không? Nay được về sớm mà.
– Em: Ủa, vụ gì mà về sớm?
– Dũng: Biết đâu, nghe đâu là có ông thầy bà cô nào trong trường mình cưới nên được về sớm hai tiết.
– Em: Giờ tao mới biết chứ. Ừ vậy thì đi.
– Đại: Ê, cô vào kìa.
Cô Trang dạy môn công dân bước vào.
– Em: Hềyzz, lại triết học.
– Vân: Thở dài gì thế? Triết học dễ hiểu mà.
Không biết con nhỏ này là cái thể loại gì nữa, đối với em và vô vàn đứa học học sinh khác thì triết học là cái hại não và trừu tượng nhất mà đến giờ em vẫn chả hiểu cái mô tê gì sất.
Đến giờ về, em đang chuẩn bị đi bắn cf thì thấy nhỏ Vân đang loay hoay. Khuôn mặt có vẻ lo lắng.
– Em: Sao vậy? Không khỏe à?
– Vân: Không phải, mà là…
– Em: Là sao?
– Vân: Đến trưa ba tui mới đến đón mà giờ… – Nhỏ Vân thở dài nhìn xuống đôi chân yếu ớt.
Chẳng lẽ giờ lại để cái Vân một mình ở lại đây. Mà cái Vân thì lại khuyết tật thế này, để nhỏ này ở lại một mình lỡ có chuyện gì thì sao.
Theo em biết thì khu đó toàn là nhà ông bà chủ nhà giàu, nhà nào cũng 3, 4 tầng trở lên. Khu đó cách đây cũng khá xa.
– Em: Vân ngồi được xe đạp không?
– Vân: Không biết nữa, từ bé giờ… tui…
– Em: Muốn thử không?
Trong chốc lát, ánh mắt cái Vân bừng sáng lên nhưng rồi lại xìu xuống.
– Vân: Nhưng mà… – Cái Vân nhìn xuống đôi chân không cử động được của nhỏ.
– Em: Không sao đâu. Đợi Đức xíu.
Em chạy ra sân gọi thằng Đại lại.
– Đại: Đi thôi mày.
– Em: Ủa, mày đi thì con Trang về với ai?
– Đại: Sáng nay nó có đi xe mà.
– Em: Vậy giờ mày đi với bọn nó trước đi, tao mượn xe của mày chút.
– Đại: Làm gì?
– Em: Có việc mà.
– Đại: Ừ, ngoài nhà xe ấy. Vé xe này.
– Em: Ok, tí tao ra sau.
Xong em chạy vù vào lớp.
– Em: Đợi chút cho đỡ đông người rồi Đức chở Vân về.
– Vân: Bằng xe đạp hả?
– Em: Ừ.
Nghe đến đó, mặt nhỏ Vân tươi lên thấy rõ.
Vốn dĩ em đợi về sau là để tránh tai vách mạch rừng, kẻo nhỏ Lan thấy thì càng hiểu lầm càng khó giải thích hơn. Với lại nhỏ Vân thế này thì đi chen chúc ở đám đông quả thực không được tiện cho lắm.
– Vân: Nhà ông ở đâu?
– Em: Gần cái nghĩa trang ở trong này này.
– Vân: Eo, vậy ông có sợ ma không?
– Em: Xời, ma thấy Đức không sợ thì thôi chứ Đức mà sợ à.
– Vân: Thật hông?
– Em: Không, giỡn thôi, hề hề.
– Vân: Hihi. Ông ăn kẹo không?
– Em: Thôi, thuốc của Vân sao Đức ăn được.
– Vân: Không sao đâu, tui mang nhiều mà.
– Em: Mà Vân ngày nào cũng ăn kẹo này hả?
– Vân: Ừ, ăn nhiều hơn ăn cơm luôn.
– Em: Hả? Giỡn hay thật vậy?
– Vân: Thật mà.
– Em: Vậy Vân không sợ bị sâu răng hay tiểu đường à?
– Vân: Không.
– Em: Mà sao Vân thích ăn loại kẹo này vậy?
– Vân: Vì một lý do đặc biệt.
– Em: Đừng bảo là tại người yêu của Vân cũng thích ăn kẹo này nha. – Em bóc một viên kẹo bỏ vô miệng.
– Em: A bạo nhỉ? Dám gạt Đức hả. Tội đó được xếp vào tội khi quân, mà tội khi quân thì phải xử… ừm…
– Vân: Xử thế nào?
– Em: Ừm… cù léc. Đúng rồi, cù léc. Hèhè.
– Vân: Ế, tui đầu hàng. Tui sợ nhột nha, đừng mà.
– Em: Vậy thì phải đổi hình phạt khác à. Phạt gì được nhỉ?
– Vân: Tha tui đi, tui không dám nữa. Nha. – Nhỏ Vân hấp háy mắt tỏ vẻ tội nghiệp. Kiểu này thì đến bố đường tăng còn động lòng phàm chứ huống hồ gì em.
– Em: Ừ, lần này thôi nha.
– Vân: Okie.
– Em: Thôi về nào, trường về hết rồi.
Em vác cặp ra trước. Lúc quay lại thì thấy nhỏ Vân đang loay hoay chống nạng đứng lên.
– Em: Ấy chết, Đức sơ ý quá. – Em chạy lại đỡ nhỏ Vân.
– Vân: Không sao đâu.
– Em: Hay là Vân lên Đức cõng ra nhà xe đi. Chứ đi vầy chưa ra tới nhà xe thì hai đứa đã chết khô rồi.
– Vân: Vậy…
– Em: Ngại gì không biết, lên lưng Đức nào.
Nhỏ Vân chần chừ một lúc rồi cũng leo lên lưng em.
Đúng là cõng gái cấp 3 có khác, nó nặng như hợi ấy nhưng mà lại đã. Cõng nhỏ Vân ra tới nhà xe mà em vã hết mồ hôi.
– Em: Đứng đây đợi Đức lấy xe.
Em thả nhỏ Vân xuống đầu nhà xe rồi vào lấy xe. Tổ sư cha thằng Đại bác này nữa, để xe ở đâu không để mà lại đi để ở cuối nhà xe. Báo hại em đi mỏi cả chân. Lúc em dắt xe ra thì thấy nhỏ Vân đang đứng nói chuyện với ba người nào đó. Mà nếu như em đoán không lầm thì đó chính là thằng Hưng, Hoàng và nhỏ Lan. Trông nhỏ Vân có vẻ bối rối, còn nhỏ Lan với hai thằng kia thì cười ngạo nghễ.
– Lan: Haha, nghe nói con què này nhà giàu nên kênh kiệu lắm này.
– Hưng: Là chảnh chó mới đúng.
Rồi ba người họ cười to. Em quả thực không dám tìm người đứng trước mặt mình là nhỏ Lan luôn. Thái đó, giọng điệu của nhỏ giống y chang ngày đầu tiên em gặp nhỏ, thậm chí còn hơn cả vậy nữa. Rồi nhỏ Lan hất tay xô nhỏ Vân té xuống đất.
– Em: Này, em làm gì vậy hả? – Em chạy tới đỡ nhỏ Vân đứng dậy.
– Lan: Em… – Nhỏ Lan hơi bối rối khi thấy em.
– Em: Anh không ngờ em vẫn như vậy, nếu như anh không tận mắt nhìn thấy, không tận tai nghe thì anh quả thực không dám tin đâu. Anh tưởng đâu là em đã thay đổi, nhưng… quả thực em làm anh quá thất vọng.
– Lan: Em…
– Hưng: Hềyzz, Lan thấy không? Không có Lan nó liền đi tìm đứa con gái khác để theo đuổi. – Rồi nó quay sang em. – Mà tao cũng nề gu thẩm mĩ của mày thật. Hay là tại hết gái để mày cua rồi hay sao mà lại đi chọn con què này vậy? Haha. – Dứt câu, em táng một đấm vào mặt nó.
Không hiểu sao nghe nó xúc phạm nhỏ Vân mà em lại giận đến thế. Rồi ngay sau đó, nhỏ Lan tát em nghe cái CHÁTT. Mặt em đỏ rần in luôn 5 ngón tay thì các bác đoán xem lực của cú tát bằng bao nhiêu niu tơn?
– Lan: Anh vì nó mà đánh bạn em. – Nhỏ Lan cáu.
Hêyzz, bác nào giải thích giùm em xem chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy.
– Hưng: Thằng chó, mày dám… – Nó đang định phản công nhưng bị em trừng mắt lườm một phát là rụt như thỏ đế luôn.
– Lan: Tôi cảnh cáo anh, anh mà động đến bạn tôi một lần nữa thì đừng trách tôi. – Nhỏ Lan gằn từng chữ rồi bỏ đi.
Hai thằng kia cũng chạy theo sau. Thằng Hưng còn quay lại đưa nắm đấm thách thức em nữa chứ. Nói thật, nếu mà ở đây không phải trước phòng bbv thì em đã cho hai thằng này không lết được về tới nhà luôn rồi.
– Em: Vân có sao không?
Em quay lại hỏi nhỏ Vân. Nhỏ này đã hai hàng nước mắt chảy dài rồi.
– Vân: Tui… sụt sịt… không sao. Ông… – Nhỏ Vân đưa tay định chạm vào mặt em.
– Em: Không sao đâu, tí là hết à. Về thôi.
Em đỡ nhỏ Vân ngồi lên xe rồi từ từ chở nhỏ về. Hình như đúng đây là lần đầu tiên nhỏ này đi xe đạp hay sao mà nhỏ ôm cứng lấy em mặc dù em đạp xe với tốc độ nhanh hơn người đi bộ có một chút.
– Em: Sợ té hả?
– Vân: Ừ.
– Em: Cứ thả lỏng đi, không sao đâu.
– Vân: Tui sợ lắm, lỡ té thì có sao không?
– Em: Không sao thật mà. Cứ thả lỏng đi.
– Vân: Thôi, tui thấy trên tivi người ta mà bị té xe là mình mẩy toàn là máu me, tay chân văng mỗi chỗ một cái. Ghê lắm.
Khốn khổ cho cái đầu ngây thơ.
– Em: Đấy là người ta phóng với vận tốc 100,200 km/h. Còn mình đi mỗi 5 km/h thì không sao hết. Cùng lắm là chầy xước xíu thôi.
– Vân: Tui không tin đâu.
– Em: Nhát thế không biết nữa.
Đi được một đoạn nhỏ Vân vẫn ôm cứng lấy em. Tuy là đã thì đã thật nhưng mà trời nắng nóng bỏ mợ ra được.
– Em: Vân thấy cây cột điện to đằng trước không?
– Vân: Thấy.
– Em: Đố Vân đếm được có bao nhiêu cái đinh ngang trên đó đấy.
Chap 56:
rả nhỏ Vân về nhà nhỏ xong em đạp xe ra quán net như đã hẹn với anh em. Lúc đi em không để ý lắm, giờ về mới thấy dọc hai bên đường toàn là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, nhà nào cũng kín cổng cao tường, trong sân thì có một chiếc ô tô hoặc bèo thì cũng là xe ẹt hoặc SH. Không biết đến khi nào nhà em mới có được như vậy. – Em: Xin lỗi, tao có chút việc bận.
– Bảo: Thôi vô lẹ đi cho đủ đội hình.
– Em: Ừ.
– Đại: Bên này này, tao bật máy sẵn rồi này.
Em ngồi vào máy số 33 bên cạnh thằng Đại.
– Em: Ủa, sao bọn mày không vô bắn trước đi.
– Dũng: Đang chờ mày đấy, vô nhanh đi.
– Em: Rồi, trung cấp mấy vậy?
– Hòa: Làm gì mà trung cấp, tự do 3, kênh 9 phòng 15. Mật khẩu 99358.
– Em: Ok. Ủa sao đông vậy?
– Đại: Đang bắn độ với bọn bên kia kìa, bên mình thua một trận rồi. – Thằng Đại hất mặt chỉ bọn đối diện.
– Em: Bắn bao nhiêu?
– Đại: Tiền giờ với tiền nước, bắn vui thôi mà.
– Dũng: Bắt đầu đi, bên tao đủ người rồi.
– Ok. – Một thằng bên kia đáp lại. Trông mặt mấy thằng bên đó đang hí hửng phấn khởi lắm.
Em cầm cây 4a1 đen chạy vòng vòng nghịch chút xem thực lực bên địch.
– Dũng: Mẹ kiếp, lại bị bắn lén.
– Bảo: Tao cũng vậy.
Lần lượt từng thằng bên em bị bắn hạ chỉ trong chưa đầy một phút. Chỉ còn lại mình em là đang sống sót.
– Haha, còn một thằng nữa thôi à. Bên tao mới mất hai thằng thôi. Bọn mày thua rồi, haha. – Một thằng bên kia đắc ý.
– Đùng đùng đùng. – Đốp bồ kiu. – Chỉ trong nháy mắt, em đã kiếm được hai quả táo đỏ về cho cả nhà ăn.
– Dũng: Đù, bắn hay vậy mày. Tiếp đi.
Em chạy qua khu A, nhảy từ từ qua cầu rồi nhảy lăng vô trong nhà. Em tiện tay kết liễu một thằng cầm nhắm đang núp trong góc me em.
– Hòa: Này thì núp, này thì rình nhá.
Cứ thế em hạ nốt mấy thằng còn lại mà không mất một máu.
– Đại: Lâu rồi không bắn mà tay nghề mày vẫn cứ lên nhỉ?
– Em: Chuyện, đẳng cấp là mãi mãi mà mày.
– Dũng: Có thằng Đức cân rồi, anh em bắn tẹt ga đi.
– Ok. – Bọn bên em đồng thanh.
– Mới một hiệp thôi, đừng vội đắc ý. – Một thằng bên kia đắc ý.
Đến hiệp hai, em cầm khẩu năm một đi nghịch. Thằng nào vừa léng phéng lởn vởn thò đầu ra là bị em bắn cho lủng táo luôn. Cứ vậy cho đến hiệp 2, 3, 4… 13 bên em đều ăn đứt cả. Mấy thằng bên em thì hồ hởi hớn hở, còn mấy thằng bên kia thì toát mồ hôi hột.
– Hòa: Cho em 8 ly nước mía đi anh ơi. – Thằng Hòa đắc thắng gọi nước trước.
Đến trận thứ 3 là đấu dao trong bản đồ trạm phát sóng. Em cầm con dao quắm vàng đi quẩy. Phát nào em cũng ăn multikill làm bọn kia run cầm cập lần lượt thoát ra.
– Thôi bọn tao đầu hàng, tiền này. Bọn mày mua tự xử đi. – Một thằng đưa tiền nước với tiền giờ cho bọn em rồi hằm hằm bỏ về.
– Dũng: Hehe, win rồi.
– Hiệp: Mày bắn như phỉ vậy mà kêu là gà à?
– Đại: Thấy chưa, tao nói nó giấu nghề mà, hèhè.
Bọn em ngồi bắn vui thêm một lát rồi mới về.
Về đến nhà, em pha tạm gói mì cạp chống đói.
– Em: Nhắn tin với Mỹ hay sao mà vừa nhắn vừa cười vậy a. Cu.
– A. Cu: Ừ.
– Em: Chính thức cua được nó rồi hả? Vậy thì lo mà khao em một chầu đi chứ.
– A. Cu: Yên tâm đi. Mai anh dẫn nó về nấu ăn ở đây ăn mừng. – Ống nháy mắt.
– Em: Ok.
– A. Cu: À mà mai chú kêu Lan qua phụ làm với nha, anh sợ mình Mỹ làm không hết.
– Em: À… ừm. Cái đó để mai rồi tính đi. Thôi em vô ngủ đây, em buồn ngủ quá.
Nói rồi em phi vào phòng nằm ềnh ra ngủ trưa. Mang tiếng là ngủ vậy thôi chứ trong đầu em toàn nghĩ về nhỏ Lan, về những hành động hồi sáng của nhỏ, về thái độ của nhỏ. Tại sao bỗng dưng nhỏ lại trở mặt 180 độ, nhỏ như biến thành một con người khác vậy. Chẳng lẽ đơn thuần là do nhỏ hiểu lầm em rồi giận em nên làm thế ư? Em nghĩ lý do thực sự không chỉ có vậy.
Đến chiều, em đi dạo ngoài công viên cho khuây khỏa. Đi tập lại mấy bài thái cực cho tâm hồn tĩnh lại một chút, cho gánh nặng trong lòng tiêu tan bớt đi. Rồi lại đi ăn bánh bèo, uống nước mía nhưng chỉ một mình.
Lúc về võ quán, em tắm rửa cho sạch sẽ rồi chuẩn bị đi lễ trung thu. Nhanh thật, chưa gì đã gần một năm rồi. Hôm nay không khí khá ấm nên đi dạo bộ một mình cũng khá tốt. Tuy là nhìn mấy đôi tay nắm tay đi lễ có hơi gato chút xíu nhưng không sao do cũng có khối anh em cùng cảnh ngộ với mình.
Năm nay đoàn lân múa trước thánh lễ. Nhìn mấy con lân mà em lại nhớ lại thời gian một năm trước, ngày ấy… hạnh phúc biết bao.
– Đi một mình hả? – Nhỏ Phụng vỗ vai em.
– Em: À, Phụng hả.
– P: Ừ. Bạn gái Đức đâu mà đi một mình thế?
– Em: Ế rồi còn đâu, Phụng đi với ai đó?
– P: Một mình thôi.
– Em: Ồh. Vậy đi chung với Đức đi.
– P: Ừm, hìhì.
– Em: Bữa nay lớp giáo lý bên Phụng dạy thế nào rồi?
– P: Bọn nhỏ ngoan lắm, nên Phụng dạy khỏe re à. Còn bên Đức?
– Em: Gặp phải mấy ông thánh nên hơi mệt xíu thôi.
– P: Lân năm nay múa đẹp ha.
– Em: Ừ.
– P: Không như năm trước?
– Em: Năm trước múa thế nào?
– P: Đẹp hơn, hihi.
– Em: Nói dối là có tội đấy.
– P: Thật mà.
– Em: Ừh, hìhì. Mà Phụng chưa có bạn trai thật hả?
– P: Ừ, không tin hả?
– Em: Ừ, vậy sao bên kia có thằng me Đức từ nãy tới giờ thế?
– P: Đâu? Ai đâu.
– Em: Ủa, nó chạy đâu nhanh thế.
– P: Chắc không phải như Đức nghĩ đâu.
– Em: Có lẽ vậy. Thôi vào lễ rồi kìa.
– P: Ở trong hết chỗ rồi, ngồi đây luôn đi.
– Em: Thì đành vậy.
Ngồi nghe cha giảng mà em ngáp lên ngáp xuống, còn nhỏ Phụng thì gục trên vai em từ bao giờ.
– Phụng, tỉnh dậy nào. Về rồi. – Em lay nhỏ Phụng dậy.
– P: Cho Phụng mượn chút nữa đi. – Nhỏ Phụng nói mà hai mắt vẫn nhắm tịt lại.
– Em: Dậy đi nào, người ta dòm quá trời kìa.
Lúc này nhỏ Phụng mới ngồi dậy dụi mắt.
– Em: Giờ thì về thôi.
– P: Còn sớm mà, Đức đi dạo với Phụng một chút nha.
Em ngó đồng hồ, cũng còn sớm thật’
– Em: Ừ.
Hai đứa đi ra quảng trường chơi.
– Em: Ăn chút cho đỡ buồn miệng nè.
Em đưa cho nhỏ Phụng một bịch bỏng ngô.
– P: Ý Đức là đang chê Phụng nói nhiều hả? – Nhỏ Phụng ném cho em một nụ cười tinh nghịch.
– Em: Đâu có.
– P: Nghi lắm á.
– Em: Có gì đâu mà nghi, vậy là không ăn chứ gì?
– P: Có của chùa, ngu gì không ăn, hìhì.
– Em: Thời gian nhanh thật ha.
– P: Ừ, nhanh không ngờ nổi luôn. Đức dạo này tìm được cô nào chưa?
– Em: Thì mới hốt được một cô nè.
– P: Xí, giỡn hoài. – Tuy là buổi tối nhưng mà qua ánh đèn đường hiu hắt em vẫn thấy mặt nhỏ Phụng đang đỏ ửng lên.
– Em: Vậy Phụng thì sao? Đã có ý trung nhân chưa?
– P: Rồi, nhưng mà người đó không yêu Phụng.
– Em: Vậy là vẫn nhắm tịt lại.
– Em: Dậy đi nào, người ta dòm quá trời kìa.
Lúc này nhỏ Phụng mới ngồi dậy dụi mắt.
– Em: Giờ thì về thôi.
– P: Còn sớm mà, Đức đi dạo với Phụng một chút nha.
Em ngó đồng hồ, cũng còn sớm thật’
– Em: Ừ.
Hai đứa đi ra quảng trường chơi.
– Em: Ăn chút cho đỡ buồn miệng nè.
Em đưa cho nhỏ Phụng một bịch bỏng ngô.
– P: Ý Đức là đang chê Phụng nói nhiều hả? – Nhỏ Phụng ném cho em một nụ cười tinh nghịch.
– Em: Đâu có.
– P: Nghi lắm á.
– Em: Có gì đâu mà nghi, vậy là không ăn chứ gì?
– P: Có của chùa, ngu gì không ăn, hìhì.
– Em: Thời gian nhanh thật ha.
– P: Ừ, nhanh không ngờ nổi luôn. Đức dạo này tìm được cô nào chưa?
– Em: Thì mới hốt được một cô nè.
– P: Xí, giỡn hoài. – Tuy là buổi tối nhưng mà qua ánh đèn đường hiu hắt em vẫn thấy mặt nhỏ Phụng đang đỏ ửng lên.
– Em: Vậy Phụng thì sao? Đã có ý trung nhân chưa?
– P: Rồi, nhưng mà người đó không yêu Phụng.
– Em: Vậy là yêu đơn phương rồi.
Nhỏ Phụng khẽ gật đầu.
– Em: Phụng biết không, thà yêu một người thật sự yêu mình còn hơn là mải miết chạy đi tìm người mình yêu.
– P: Nếu Phụng cứ yêu người ấy thì sao?
– Em: Nếu người đó cũng thật sự yêu Phụng thì Phụng sẽ là người hạnh phúc.
– P: Còn ngược lại.
– Em: Thì chỉ mang lại sự đau khổ và tổn thương cho cả hai mà thôi.
– P: Cho dù vậy nhưng Phụng vẫn chấp nhận mà.
– Em: Phụng à, chuyện tình cảm…
– P: Đức thừa biết tình cảm của Phụng đối với Đức mà, tại sao Đức lại không chịu chấp nhận tình cảm của Phụng chứ? – Nhỏ Phụng đã rơm rớm nước mắt.
– Em: Phụng à, thật sự thì Đức hiểu tình cảm của Phụng dành cho Đức, nhưng thực sự thì Đức chỉ xem Phụng như một người bạn, một người em gái mà thôi.
– P: Tại sao chứ, Phụng có điểm nào không tốt chứ? Tại sao Đức… hức hức…
– Em: Phụng bình tĩnh nào nghe Đức nói. Trong mắt Đức, Phụng quả là người con gái rất tốt. Nhưng Đức không xứng đáng để nhận tình cảm của Phụng, Phụng hiểu chứ? – Em nắm hai bờ vai của nhỏ Phụng.
– P: Phụng không quan tâm, hức hức. – Nhỏ Phụng hét to làm mọi người chú ý.
– Em: Phụng! Phụng! Phụng bình tĩnh lại đi.
Nhỏ Phụng ôm chầm lấy em, dụi đầu vào ngực em và cứ thế ngồi khóc. Em cũng để cho nhỏ ngồi khóc như thế. Khóc được càng tốt, khóc xong thì sẽ không còn đau nữa, khóc xong thì sẽ bình tĩnh lại. Lúc đó dễ nói chuyện hơn.
Quả như em nghĩ, khóc một lúc thì nhỏ Phụng cũng chán.
– Em: Sao, bình tĩnh lại chưa?
Gật gật.
– Em: Đói chưa? Đi ăn gì không?
Gật gật.
Thế là hai đứa em ghé vào xe hủ tíu ven đường. Em lấy giấy lau hai đôi đũa với hai cái thìa, một cho em, một cho nhỏ Phụng.
– Em: Ăn đi kẻo nguội, hủ tíu ở đây ngon lắm đó. (Em bốc phét đấy, chứ em đã ăn ở đó được lần nào đâu.)
– Em: Ăn tương ớt hay tương đen?
Lắc đầu.
– Em: Nè, ăn giùm Đức cái này đi. – Em gắp mấy miếng thịt bỏ qua tô nhỏ Phụng.
Lát sau…
– Em: Sao không ăn đi, ngồi nhìn Đức làm gì. Hủ tíu nguội hết rồi kìa.
Hai hàng nước mắt nhỏ Phụng lại lăn dài.
– P: Không yêu Phụng mà sao Đức cứ phải tốt với Phụng thế hả?
– Em: Thôi, ăn xong đã rồi nói sau.
– P: Sao Đức không trả lời câu hỏi của Phụng?
– Em: Phụng mà còn không ăn thì từ mai khỏi gặp Đức luôn.
Nhỏ Phụng đành cầm đũa lên ăn, ăn hủ tíu còn chan thêm nước mắt nữa.
– Em: Đợi Đức, Đức ra tính tiền.
Tính tiền xong em với nhỏ Phụng đi về. Lúc này, sương đã bắt đầu xuống, không khí đã se lạnh.
– Em: Lạnh không?
Nhỏ Phụng lắc đầu mà hai tay ôm chặt hai vai.
– Em: Lạnh thì nói lạnh đi. Mặc mỗi áo ngắn tay vậy mà kêu không lạnh.
Em cởi áo khoác ra khoác cho nhỏ Phụng. Nhỏ Phụng vẫn chẳng nói gì cả, cho đến khi về đế nhà nhỏ.
– Em: Thôi, vào nhà đi. Đức về đây. – Em quay đi thì nhỏ Phụng liền nắm tay em lại.
– P: Đức thật sự không có chút tình cảm với Phụng ư?
– Em: Đức đã nói rồi mà, Đức chỉ xem Phụng như là một người em gái mà thôi.
– P: Thôi được. Nhưng Phụng xin Đức một điều có được không?
– Em: Điều gì?
– P: Đức làm bạn trai Phụng một ngày có được không? Chỉ một ngày thôi, rồi Phụng sẽ quên Đức.
Nhỏ Phụng vừa nói vừa nấc.
– Em: Chuyện này…
– P: Chỉ một ngày cũng không được ư?
– Em: Được, nhưng không phải là bây giờ.
– P: Vậy thì là bao giờ?
– Em: Sớm thôi, khi ấy Đức sẽ tìm đến Phụng. Còn bây giờ thì vào nhà và đi ngủ đi. Có đến chừng ấy bạn gái Đức mà phờ phạc vô hồn là Đức không chịu đâu. – Em lấy tay lau nước mắt cho nhỏ Phụng.
– P: Được, Phụng nhất định sẽ đợi.
Hic, giờ thì hay rồi. Vụ nhỏ Lan giải quyết còn chưa xong nữa, giờ lại đến vụ này. Hềy thật là đau đầu chết đi được.
Chap 57:
Từ phần này trở đi mình sẽ chuyển từ xưng em thành tôi để người đọc có thể nhập vai hơn và đỡ lủng củng trong một vài tình huống trong truyện. Trưa hôm sau, khi vừa đi học về là tôi với hai thằng ôn thần, có cả vài thằng lớp tôi nữa. Cả lũ hùng hổ kéo nhau lên khu BLX khiêu chiến vì tôi nghe nói bọn ở trên này là ngông cuồng nhất và cũng đang bị mấy ông công an xã dòm ngó.
– Tôi: Để bảo vệ yên bình cho xóm tao và các xóm khác. Hôm nay bọn tao muốn chính thức tuyên chiến với bọn mày. Giải quyết một lần dẹp lũ chúng mày luôn.
Tôi đứng ra thách thức với thằng lão đại khu BLX. Ngay sau đó từ các phía, người của bọn nó từ từ tiến vào bao vây bọn tôi. Thằng nào thằng đấy to như con tịnh vậy, mặt mày thì toàn sẹo với sẹo ngầu thôi rồi.
– Chỉ với mấy thằng nhãi bọn mày à? – Một thằng đứng cạnh thằng lão đại hếch hàm.
– Tôi: Dĩ nhiên là không rồi. Nếu bọn mày có gan thì tối nay, đúng 8h ra khu đất trống sau nhà 5 tầng bỏ hoang. Bọn tao sẽ đợi bọn mày ở đó. Còn nếu bọn mày sợ thì bọn mày có thể không tới.
– Bọn nhãi này mạnh miệng nhỉ? Nếu bây giờ mà bọn mày về được thì tối nay bọn tao nhất định đến. – Thằng lão đại cười nhếch mép.
Sau đó là màn trình diễn của mấy thằng bạn tôi. Bọn nó tưởng tôi không biết võ thật nên bọn nó dàn trận xung quanh là nhét em vào giữa.
– Hùng: Đứng để ý mà tránh đòn nha, coi chừng không về được đấy.
– Tôi: Yên tâm.
– Tao lên trước cho. Mất công bọn nhóc lại kêu là mình ỷ đông hiếp yếu, ỷ lớn ăn hiếp nhỏ. – Thằng đứng cạnh lão đại hồi nãy tinh tướng bước lên.
– Hùng: Để tao xử thằng này cho, tao gai thằng này từ đầu tới giờ.
– Tôi: Cẩn thận không về được nha cu.
Nói gì thì nói, tôi cũng hơi lo cho thằng Hùng vì tướng tá thằng này quả thật không thích hợp để đi đánh nhau, có đem đi nấu cao hay làm mắm thì hợp.
Hai bên đứng nhìn nhau đắm đuối một lúc lâu rồi cả hai cùng lao đến, dự là hai đứa nó sẽ ôm và hôn nhau thắm thiết luôn.
– Chạch… chạch… chạch… bốp… binh… hự.
Thật sự em không dám nhìn cái cảnh này đâu, một thằng chỉ có mỗi tí da bọc xương như thằng Hùng mà phải đánh nhừ từ một thằng to như con tịnh thế kia thì quả là hơi mệt xíu.
– Đại: Mệt chưa Hùng? Nghỉ mệt tí đi.
– Hùng: Còn chưa đã tay mà.
– Lão đại: Đm, có mỗi một thằng nhãi mà xử lí éo xong. Từ mai mày khỏi cần theo tao nữa, làm nhục mặt tao vừa thôi. – Thằng lão đại tức tối.
– Tôi: Nhớ đến đúng giờ nha.
Nói xong tôi dẫn đầu bọn bạn rút quân bỏ mặc thằng lão đại kia đang nộ khí xung thiên.
– Tôi: Phù, may thật. Nếu mà đánh thật chắc anh em mình đứt hết rồi.
– Hùng: Đứt là đứt thế nào được. Tụi nó có mỗi mười mấy thằng chứ mấy, một mình tao cũng dư sức xử đẹp bọn nó. – Thằng Hùng vỗ ngực ra oai.
– Tôi: À ừ. Chỉ cần một mình mày thôi. Rồi ngồi xuống uống nước đi mày. – Tôi lôi thằng Hùng ngồi xuống.
– Đại: Không biết bên bọn thằng Dũng có thành công không nữa.
– Bảo: Okê con gà đen. Bác tao là trùm công an xã mà, hehe.
Xem như phần đầu của kế hoạch đã làm xong, bước kế tiếp là chỉ cần ngồi đợi bọn nó nhảy vào bẫy thôi, hèhè.
Đến đúng 20h thiếu 5, bọn tôi đã có mặt đầy đủ ở căn nhà hoang.
– Dũng: Bác mày có đến không?
– Bảo: Có, tí đảm bảo bọn nó bị tóm không sót thằng nào, hehe.
– Tôi: Vậy thì tốt rồi.
– Đại: Suỵt bọn thằng Hưng kìa.
Bọn thằng Hưng kéo tầm 3 – 4 chục thằng theo.
– Tôi: Alo, bên đó có địch xuất hiện chưa? – Tôi gọi bọn thằng Hùng.
– Hùng: Chưa… à rồi. Địch đã xuất hiện.
– Tôi: Tốt, thả quân dẫn đường ra đi.
– Hùng: Ok.
Rồi sau đó bọn thằng Hoàng, Hiệp, Long, Kỳ, Thiện, Trường, Lâm, Sơn, Dương, Thịnh chia làm hai tốp đi khiêu khích dẫn hai bên ra gặp nhau. Đúng như tôi dự đoán, dưới sự khiêu khích của bọn thằng Hoàng thì cả hai bên đều hùng hổ, nộ khí xung thiên băm bổ nhảy vào đánh nhau. Còn mấy thằng bên tôi thì lẻn ra ngoài rồi rút quân lên trên nhà 5 tầng xem phim cho nó rõ.
Trong lúc hai bên đang mải đấm đá nhau thì bác thằng Bảo đến. Bác nó còn kéo thêm chừng mười mấy ông công an xã vác dùi cui nữa theo. Mấy thằng kia đang đánh nhau thấy mấy ông công an thì chạy toán loạn. Nhưng mà chạy đâu cho khỏi nắng, mười mấy ông công an đã bao vây quanh bọn nó rồi, không những thế, ngoài ra còn có mấy ông chú dân làng tốt bụng phụ giúp. Lần này thì không một thằng nào thoát được hết.
Bọn tôi nhân lúc người dân bu đến xem thì chuồn hết ra khu căn cứ cũ của bọn tôi.
– Tôi: Anh M. Giúp em lần này nha.
– Anh M: Ok, máy của mấy đứa kìa. Trong này toàn là người nhà, anh chuẩn bị rồi yên tâm đi.
Xong bọn tôi ngồi vào máy và bắn cf như đúng rồi. Lát sau, em nhận được điện thoại từ võ quán nói là có mấy ông công an đến tìm bọn tôi và mời lên phường. Tất cả đều nằm trong tầm dự đoán của tôi.
Lên đó bọn tôi chối tội như phủi bụi.
– Tôi: Đâu có, từ chiều tới giờ bọn cháu ngồi chơi net mà. Có chủ quán với mấy người chơi ở trong làm chứng mà.
– C. Công an: Được rồi. Chúng tôi sẽ làm việc với anh chủ quán. Nếu đúng thật là như vậy thì các cháu có thể về.
Nghe vậy mấy thằng kia lườn bọn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Nhất là thằng Hưng.
– Hưng: Mày chơi đẹp lắm.
– Tôi: Quá khen, nhưng tao vẫn còn phải học hỏi mày nhiều đấy. – Tôi ghé sát tai nó.
– C. Công an: Anh chủ quán và các người chơi net đã chứng nhận. Mấy đứa có thể về rồi.
– Dũng: Anh em đi ăn mừng đi.
– Hùng: Mừng vì trả đũa được bọn thằng Hưng.
– Hiệp: Và còn dẹp được một bọn làm mưa làm gió.
– Tôi: Và sau đó thì chúng ta trở thành tấm bia cho hai mũi tên đó.
– Dũng: Kệ đi, đến đâu hay đến đó, hehe.
– Tôi: Thôi, để mai đi. Không thì bọn mày đi đi, giờ tao có việc bận rồi.
– Đại: Việc gì?
– Tôi: Có việc mà, thôi tao về trước đây.
Tôi phải về trước do có hẹn đi ăn bám a. Cu.
– A. Cu: Về muộn vậy? Anh tưởng chú không về chứ.
– Tôi: Có lộc ăn, ngu gì không về. Hèhè.
– A. Cu: Vậy thì vô phụ lẹ đi rồi ăn. – Ống ngồi gác chân lên bàn mà sai tôi như đúng rồi.
– Tôi: Chết, tai em bữa nay lãng rồi hay sao ấy? Anh vừa nói gì em nghe không rõ nhỉ? – Tôi giả điếc.
– A. Cu: Thôi, nhìn mặt mày là biết mày giả điếc rồi. Tao làm từ chiều tới giờ mệt rồi, giờ ngồi nghỉ tí thôi.
– Phụ mệt hay là ăn vụng mệt? – Nhỏ Mỹ từ trong bếp bước ra.
– Tôi: Hèn gì thấy cái bụng ống tròn xoe là nghi rồi.
– A. Cu: Bậy nào, phụ chứ ăn vụng đâu.
– Mỹ: Ủa vậy sao đĩa chả ram đi đâu mất gần nữa rồi ta?
– A. Cu: Ơ, có mỗi 4 cái mà là một nữa á?
– Tôi: Đấy, là anh tự khai đấy nhé.
Ống bị gài hậm hực không nói lên lời, còn tôi với nhỏ Mỹ thì bụm miệng cười.
– Tôi: Ủa, làm nhiều vậy mà không mời thêm ai à?
– Mỹ: Có chứ, bọn nó đi mua nước ngọt rồi.
– Tôi: Nhiều không?
– A. Cu: Chừng 10 đứa lộn lại thôi.
Lát sau, cả đám gồm thằng Thông, Thọ, Sang híp, Tuấn, Hồng, Nga, Trâm, Tuyết nắm tay nhau bước vào mà tôi tưởng bọn nó đi thi idol.
– Tôi: Chúng mày đi thi idol đấy à?
– Thông: Ơh, đui cũng phải thấy mờ mờ chứ mày. Bọn tao mua cả đống nước ngọt đây là gì.
– Tôi: Được có ba bốn lốc mà phải kéo cả đàn đi vầy hả? Chí ít thì cũng phải để mấy bà vịt giời này ở lại phụ Mỹ nấu ăn chứ.
– Trâm: Ông nói ai là vịt giời hả? Muốn ăn đòn phỏng?
– Nga: Chị em đâu, xử đẹp ống.
– Tôi: Vào đây, vào đây. Ai có gan thì vào đây.
– Tuyết: Ông mà dám đánh con gái hả?
– Tôi: Không, nhưng mà huynh trả thù vào mấy thằng kia kìa. – Tôi chỉ vào bọn thằng Thông.
– Mỹ: Thôi không giỡn nữa, sắp đồ ăn lên ăn thôi nào.
– Hồng: Tha cho ông đấy. Hứ.
Xong bọn con gái lo dọn đồ ăn lên, còn mấy thằng con trai bọn tôi thì ngồi xem hoạt hình như người lớn vậy.
– Tôi: E hèm! Chủ xị tuyên bố lý do bữa tiệc hôm nay đi chứ.
Acu đứng lên dõng dạc nghiêm chỉnh lắm.
– A. Cu: Hôm nay anh làm bữa tiệc này để chúc mừng ngày anh chính thức có gấu… ui da… à nhầm, chính thức có bạn gái. Vì thế ai không có gấu thì…
– Tôi: E hèm! Ý gì đấy?
– A. Cu: Tao chưa nói xong mà. Ai không có gấu vẫn được tham gia.
– A. Cu: Chúng ta hãy nâng ly trước để chúc mừng nào.
Vừa lúc đó, anh Trường đi đón chị Hà về.
– A. Trường: Xin lỗi, anh chị về trễ.
– Tôi: Không sao, bọn em cũng vừa mới nhập tiệc thôi.
– C. Hà: Ừ.
– A. Trường: Vào đi, toàn người nhà thôi. Có gì đâu mà ngại.
Từ ngoài cửa, nhỏ Lan bước vào với phong cách ăn mặc mà tôi chúa ghét. Một cái áo thun hở rốn với mất một nửa bên vai trái, một cái quần rách trông có vẻ giống đàn anh đàn chị lắm.
– A. Cu: Lan hả? Vào nhập tiệc luôn đi.
Nhỏ Lan nhìn mặt cứ ngầu ngầu lên như kiểu dân chơi thứ thiệt ấy. Ánh mắt của nhỏ nhìn tôi lúc này như ẩn chứa một cái gì đó xa xôi mà mờ nhạt lắm.
– Thông: Mọi người sao thế, vào nhập tiệc thôi chứ. – Thằng Thông mở lời để phá tan không khí căng thẳng lúc này.
– Lan: Thôi, mọi người cứ tự nhiên đi. – Nhỏ mỉm cười rồi đổi mặt lạnh nhìn tôi. – Anh, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
– Tôi: Ở đây nói chuyện không tiện lắm.
– Lan: Em ra ngoài trước.
Nhỏ Lan bước ra ngoài, tôi cũng rời bàn đi ra ngoài theo.
– Thông: Hai đứa mày cãi nhau à? – Thằng Thông níu lại.
– Tôi: Ừ. Thôi mọi người tự nhiên đi.
Tôi bước ra đằng trước sân, nơi mà người con gái tôi đã và đang yêu.
Tôi vừa bước ra tới nơi thì nhỏ Lan bất ngờ quay lại tát tôi cái chát.
– Lan: Cái này là tôi tát giùm anh Hưng.
Tôi nheo mày khó hiểu.
– Lan: Tôi đã nói với anh rồi. Giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi, mong anh đừng làm phiền tôi và NGƯỜI YÊU của tôi nữa. – Nhỏ gằn rõ hai chữ người yêu khác nào nhỏ đang cầm dao cứa vào tim tôi cơ chứ.
– Tôi: Người yêu ư?
– Lan: Đúng, điều này có lẽ tôi đã định nói với anh từ lâu lắm rồi. Thật ra từ trước tới giờ tôi CHƯA TỪNG yêu anh. Trước khi gặp anh, tôi và anh Hưng đã yêu nhau.
– Tôi: Hừ, điều này là không thể. Rõ ràng là…
– Lan: Dĩ nhiên là anh không thể ngờ được rồi. Mọi thứ, mọi chuyện mà anh thấy đều là do chúng tôi sắp đặt cả.
– Tôi: Tại sao?
– Lan: Chỉ vì một vụ cá cược giữa tôi và mấy người bạn của tôi mà thôi.
– Tôi: Vậy còn những lời em nói…
– Lan: Anh vẫn còn nhớ à? Tất cả đều là giả dối thôi. Chỉ tại anh quá ngu ngốc mới không nhận ra điều đó.
– Tôi: Làm sao có thể chứ. Không thể nào. Nếu không vì anh thì tại sao em lại cố ý không thi vào trường ND mà lại thi xuống trường anh chứ?
– Lan: Anh nghĩ mình là ai chứ? Anh có đủ tư cách để tôi làm vậy à? Anh mơ tưởng quá rồi đấy.
– Tôi: Vì thằng Hưng?
– Lan: Đúng.
Lúc nghe nhỏ nói thế các bác không biết tôi đau thế nào đâu. Một người con gái bỗng dưng xen ngang vào cuộc đời tôi, lấy hết đi tình yêu của tôi dành cho em và rồi em quay lưng bước đi vô tình.
– Lan: Anh thử tự nhìn lại mình đi. Một thằng nhà nghèo mạt, quê mùa mà đòi yêu tôi à. Đúng là đỉa đeo chân hạc mà.
Những lời nhỏ Lan nói làm tim tôi đau nhói. Đau như là vạn tiễn xuyên tâm.
Rồi nhỏ quay lưng bước đi bỏ lại tôi đang đứng vô hồn như trời trồng. Giữa lúc đó trời lại đổ cơn mưa to, mưa như trút nước. Có lẽ chính ông trời cũng đang khóc thương cho một thằng ngu ngốc bị gạt một cách thảm hại mà không hề hay biết. Trời mưa to, hạt mưa ngày càng nặng, nặng trĩu tạt vào lưng, vào mặt tôi, tôi vẫn đứng đó, đứng một cách vô hồn.
Có lẽ nhỏ đã nói đúng thật, một thằng nghèo mạt như mình thì làm gì có đủ tư cách mà đi với nhỏ chứ. Mình đúng là mộng tưởng quá rồi.
– “Hừ! Mày thật là ngu ngốc Đức ạ. Rõ ràng ngay từ đầu mày không nên yêu Lan.” – Một con thú bé nhỏ màu đen cầm cây đinh ba hiện lên.
– Tôi: Vậy sao mày không nhắc tao từ trước chứ.
– “Tao nhắc mà mày có chịu nghe đâu.”
Rồi cơ thể tôi rã dần, hai chân không còn đứng vững được nữa và rồi.
Chap 58:
… “Buông tay một người mà mình yêu thương nhất là điều rất khó nhưng biết làm sao đây? Hạnh phúc muốn bay đôi tay làm sao giữ, tình yêu kết thúc một người khóc một người vui…” Tình cảnh của tôi bây giờ quả thật chẳng khác lời bài hát đó tẹo nào. Nhưng tôi lại không khóc, vì sao ư? Vì loại người lấy tình yêu của người khác ra làm trò đùa mà để tôi phải khóc thì thật là quá lãng phí nước mắt.
Tôi mở cửa phòng bước ra.
– Tôi: Chào buổi sáng. Sáng nay ăn gì vậy huynh?
– A. Cu: Ăn… ơ… – Ống đực mặt nhìn tôi.
– Tôi: ‘Ơ’ là món gì vậy?
– A. Cu: Mày đấy hả Đức?
– Tôi: Không thì huynh nghĩ là ai?
– A. Cu: Sau vụ hôm qua anh tưởng mày…
– Tôi: Tưởng đệ sẽ tự kỉ mấy ngày chứ gì? Hềhề, không có đâu. Mà đệ xin lỗi, vì đệ mà hôm qua mọi người mất vui.
– A. Cu: Không sao đâu. Mọi người hiểu mà. Mà mày với…
– Tôi: Ừ, chia tay rồi. – Tôi nhoẻn cười.
– A. Cu: Có khi nào hôm qua mày bị dính nước lâu quá nên bị chạm dây nào rồi không? – Ống đưa tay sờ trán tôi.
– P: Không, tại Phụng thắc mắc là hôm nọ Đức bảo là anh cả…
– Tôi: Đó là anh họ của Đức. Giờ Đức đang ở chung với hai ông anh họ thôi.
– P: Ừm, hì.
– Tôi: Uống nước nè.
– P: Cảm ơn.
– Tôi: Phụng ăn sáng chưa?
– P: Rồi.
– Tôi: Vậy Phụng chịu khó ngồi đợi Đức chút nha. Đức đang ăn cơm, hìhì.
– P: Không sao đâu. Đức cứ đi đi.
– Tôi: Ừ, ở dưới bàn có mấy cuốn truyện tranh đấy. Phụng lây mà đọc cho đỡ chán.
– P: Ừm.
… ở trong bếp…
– A. Cu: Bạn gái mới của mày à Đức?
– Tôi: Điên, là bạn bè bình thường thôi.
– A. Cu: Thôi thôi, mày khỏi giấu. Nãy chính miệng nó bảo với tao là nó là bạn gái của mày.
Nghe xong tôi mém phụt miếng cơm đang ăn ra, cũng may là tôi lấy tay bịt miệng lại kịp.
– Tôi: Hột cơm lên cả mũi đệ rồi này. Giỡn kiểu đó nó lại giận bỏ về giờ.
– A. Cu: Tao giỡn hồi nào. Không tin giờ tao dẫn a. Trường ra hỏi thử luôn này.
– Tôi: Thôi, ăn lẹ đi. Nhanh đệ còn dọn rồi về nhà nữa.
… Lát sau, ở phòng khách…
– Tôi: Xin lỗi nha. Để Phụng phải đợi lâu rồi.
– P: Không… không sao. – Trông nhỏ này có vẻ ngượng ngùng. – Đức nè.
– Tôi: Hở?
– P: Đức đọc mấy cái đó hả? – Nhỏ Phụng lấy ngón tay chỉ xuống dưới bàn.
– Tôi: Ừ, của Đức đấy. Đức tìm mãi mới được đấy. Bộ có gì hả?
– P: À không, không có gì. – Nhỏ Phụng lại đỏ mặt lên.
Lạ thật, chỉ có mấy cuốn conan với đôrêmon thôi mà có cần phải đỏ mặt thế không? Mình nhớ là nội dung trong truyện cũng đâu có gì đâu ta. Thắc mắc, tôi thò tay xuống lấy mấy cuốn ra xem thử thì mém nữa ngã ngửa. Mấy cuốn truyện của tôi thì không thấy đâu, mà thay vào đó là mấy quyển sách 18+ của a. Trường.
– Tôi: Sặc, không… không phải đâu. Cái này không phải của Đức. Mấy cuốn conan với đôrêmon ở dưới cùng này mới là của Đức này. – Tôi vội vàng giải thích.
– P: Ừm.
– Tôi: Mà Phụng qua đây có chuyện không?
– P: Đức có còn nhớ tối hôm bữa Đức hứa…
– Tôi: Nhớ chứ, nhưng mà hôm này Đức không đưa Phụng đi chơi được đâu.
– P: Tại…
– Tôi: Do tí Đức phải về nhà để làm việc ở nhà thôi.
– P: Thật hả?
– Tôi: Ừ.
– P: Vậy cho Phụng đi theo nha.
– Tôi: Trời, Đức đi làm mà chứ có phải đi chơi đâu mà theo.
– P: Dù sao Phụng cũng đang chán. Đi theo Đức tiện thể đi dạo luôn.
– Tôi: Ăx, nhưng mà…
– P: Quyết định vậy đi, vậy giờ đi thôi. – Nhỏ Phụng đứng dậy kéo tôi đi.
Thế là tôi đành phải đèo theo nhỏ Phụng về nhà.
– Tôi: Ba mẹ đi làm rồi à út? – Tôi hỏi khi thằng út đang nằm chổng mông coi tivi.
– Út: Dạ. – Rồi quay sang nhỏ Phụng. – Em chào chị.
– P: Ừ, ngoan.
– Tôi: Hai thằng kia đâu rồi?
– Út: Xuống nhà thằng Tiến chơi rồi.
– Tôi: Ừ.
Rồi tôi xuống nhà sau lấy bao con, gang tay và cả liềm nữa.
– Tôi: Phụng ở nhà chơi với thằng út cho khỏi nắng nha.
– P: Okie. – Mặt nhỏ này hiện lên chữ gian to tướng, không biết là định bày trò gì đây.
Vườn chè này tính ra cũng gần 4 tháng rồi chưa hái nên nhiều đọt chè dài ngang mặt tôi là có. Tôi lấy một cái bao con cắt ra rồi quấn vào bụng mình làm thành cái váy cho khi hái chè đỡ bị ướt quần. Gì chứ đi làm mà bị dính ướt thì khó chịu khỏi nói nhá.
Tôi vừa mới hái được đầy hai bao con thì nhỏ Phụng cũng một tay một bao, một tay một liềm, đầu đội mũ nón lá, khoác cái áo trắng đã chuyển thành màu xám của tôi, chân thì đi ủng. Nhìn đúng chất người nông dân luôn.
– Tôi: Sao không trong nhà đi, ra đây làm gì?
– P: Phụ Đức nè.
– Tôi: Có biết làm không mà đòi phụ?
– P: Hứ, khinh thường Phụng á? Hái nhanh hơn cả Đức luôn đấy. – Nhỏ Phụng nguýt dài.
– Tôi: Không đeo gang tay lỡ hái vào tay thì làm sao?
– P: Ơ, quên mất.
– Tôi: Hầyzz, thế mà đòi phụ.
Tôi tháo chiếc găng tay của mình ra đưa cho nhỏ.
– Tôi: Này.
– P: Cảm ơn nha.
Thế là hai đứa tôi cùng nhau hái. Quả thật nhỏ Phụng hái chè nhanh phết, nhưng chưa bằng tôi, hèhè.
– Tôi: Phù, xong rồi. Nắng nóng quá.
– P: Thấy chưa, tưởng Phụng không biết hái hả.
– Tôi: Ừ, công nhận là Phụng hái nhanh thật.
Nhỏ Phụng tháo nón lá xuống rồi cầm quạt qua quạt lại. Trông nhỏ Phụng lúc ấy xinh đáo để, đúng cái chuẩn mực yêu cầu của tôi.
– Tôi: Uống cốc nước chanh cho nó mát nè.
– P: Ừ, cảm ơn nha.
– Tôi: Người phải cảm ơn là Đức mới đúng chứ. Không có Phụng giúp chắc đến tối Đức mới hái xong quá.
Chap 59:
– Tôi: Giờ còn sớm, Đức mời Phụng đi ăn coi như là trả công cho Phụng nha. – P: Bây giờ Phụng vẫn chưa đói, hay giờ Đức dẫn Phụng đi đâu đó chơi đi.
– Tôi: Ở trong này toàn là đồi tràm với đồi thông không à. Có chỗ nào đẹp đâu mà đi.
– P: Ở trên này có quả sim không? – Nhỏ Phụng chỉ lên đồi.
– Tôi: Có thì có, nhưng mà mùa này không biết là có quả không?
– P: Đức dẫn Phụng đi hái nha. – Nhỏ Phụng chớp chớp mắt dễ thương thế thì bố con thằng nào từ chối cho được.
– Tôi: Đi thì đi, nhưng mà hai đứa mình lên đó rồi Phụng không sợ à?
– P: Có gì phải sợ. Có Đức làm vệ sĩ cho Phụng rồi mà, hihi. Đi thôi. – Nhỏ Phụng đứng lên kéo tay tôi đi.
Tôi lắc đầu cười trừ trước điệu bộ trẻ con lúc này của nhỏ Phụng. Thật là vô tư hết sức.
Leo đến tới đỉnh đồi, tôi đi trước men theo con đường à không, lối mòn mà một thời tôi với đám nhóc trong xóm đã chinh phạt không biết bao nhiêu lần. Và dấu tích mà chúng tôi để lại chính là con đường mòn này đây.
– Tôi: Cẩn thận nha, mấy cây cỏ lá dài này cứa đứt tay đấy.
– P: Cây mà lá nhìn giống lá mía ấy hả?
– Tôi: Ừ, nhưng lá này nhỏ và ngắn hơn thôi.
– P: Ờh. Ê, cây sim kia phải không?
– Tôi: Đích thị là nó đấy.
– P: Oa, quả nhiều chưa này. – Nhỏ Phụng lanh chanh bất mấy quả ăn thử. – Huhu, chát thế. Vậy mà ai cũng nói quả này ăn ngọt lắm, ngon lắm chứ. – Nhỏ Phụng nhăn mặt trông buồn cười quá thể.
– Tôi: Haha, ăn quả xanh thì bảo sao chẳng chát. Thử ăn quả này xem nào. – Tôi đưa mấy quả chín cho nhỏ Phụng.
– P: Sao quả này nhìn màu đen thui ghê vậy? Còn ăn được hả?
– Tôi: Ơh, màu tím mà. Nhìn vậy chứ ăn hơi bị ngon đấy.
Đọc đến đây chắc hẳn có nhiều bác đang thắc mắc quả sim là quả gì phải không? Quả sim là quả có hình giống như cái lu nhưng chỉ to bằng đầu ngón tay thôi, ở đầu quả có mấy cái cánh xòe ra như cánh hoa ấy. Khi chín thì có màu tím hoặc đen, ăn rất ngọt và rất ngon. Cây sim thường mọc ở trên đồi và rễ của nó có tác dụng giữ đất, chống xói mòn cực tốt.
– P: Oa, đúng là ngon thật. Hái nữa cho Phụng đi.
– Tôi: Được rồi, giờ đi theo Đức. Đức hái cho mà ăn.
– P: Ừm, hìhì.
Thế là tôi thì vừa dẫn đường vừa hái sim đưa cho nhỏ Phụng. Còn công việc của nhỏ Phụng thì vô cùng khó khăn và vất vả. Đó là… ăn.
– P: Đức ơi, quả này ăn được không? Trông giống quả dui da ấy. – Nhỏ Phụng đứng choọc choọc chùm quả màu vàng.
– Tôi: Ăn được.
– P: Ăn thế nào?
– Tôi: Bóc vỏ và ăn thôi.
Nhỏ Phụng bóc một quả ra ăn và… lại nhăn mặt. Hai mắt nhỏ nhắm tịt lại.
– Chua quá!
– Tôi: Quên không nói, đó là cây mề gà chua.
– P: Hèn gì chua như chanh ấy. Nhưng mà cũng ngon đấy. – Rồi nhỏ bẻ nguyên một chùm bắt tôi vác đằng sau lưng, còn nhỏ thì vừa đi đằng sau vừa hái ăn từ từ.
Đi mãi, đến khi trời chập tối thì tôi với nhỏ Phụng mới về đến võ quán (vì lúc sáng nhỏ Phụng để xe ở võ quán nên giờ quay lại lấy). Nhỏ Phụng vừa đạp xe ra khỏi võ quán chừng 3 phút thì trời đổ cơn mưa, mưa như trút nước.
– Tôi: Hềy, mưa rồi.
– A. Cu: Nay dẫn con gái người ta về nhà mày có làm gì nó không đấy?
– Tôi: Làm gì là làm gì được?
– A. Cu: Trông mặt mày mà không làm gì thì có ma mới tin.
– Tôi: Xùy, làm như ai cũng như huynh ấy.
– A. Cu: Haha.
… CỐC CỐC CỐC… Đức ơi. – Tiếng nhỏ Phụng gọi tôi.
Tôi chạy ra mở cửa thì thấy nhỏ Phụng ướt như chuột lột, đang đứng run lẩy bẩy trông đến tội.
– Tôi: Ướt nhẹp rồi, vào nhà đi cho đỡ lạnh.
– Tôi: Đợi Đức xíu. – Rồi quay sang a. Cu. – Huynh có bộ đồ con gái nào không? Cho đệ mượn đi.
– A. Cu: Tao là con trai thì lấy đâu ra đồ con gái hả cái thằng điên này.
– Tôi: Ờ ha.
Xong tôi chạy vào phòng lấy đại bộ đồ đá banh của tôi cho nhỏ Phụng mặc tạm vậy.
– Tôi: Nè, thay đỡ bộ này vào đi. Kẻo bị cảm lạnh.
Nhỏ Phụng cầm lấy bộ đồ tôi đưa cho vào phòng tắm thay đồ. Còn ông anh quý hóa kia thì luôn mắt nhìn nhỏ Phụng từ lúc nhỏ Phụng bước vào nhà.
– Tôi: E hèm. Nhỏ Mỹ kìa.
– A. Cu: HẢ? Đâu?
– Tôi: Làm gì mà giật mình dữ vậy?
– A. Cu: Ai giật mình? Tào lao.
– Tôi: Ừ, không giật mình.
– A. Cu: Ê, trông con đó được phết nha. Vừa xinh lại vừa… Hơn con bé Lan nhiều đấy.
– Tôi: Huynh nói bậy gì thế? Có tin là ngày mai nhỏ Mỹ treo cổ huynh không?
– A. Cu: Ấy, hiền đệ. Bớt nóng, huynh chỉ góp chút ý thôi mà.
– Tôi: Xùy, tầm bậy không.
Vừa lúc đó, nhỏ Mỹ mặc bộ đồ của tôi bước ra mà tôi với a. Cu mém chút phụt máu cam. Cái áo dài đến nỗi che ngang đùi nhỏ Phụng để lộ cặp giò trắng nõn. Còn cái quần thì không thấy đâu (bị cái áo che mất rồi còn đâu). Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không ổn lắm nên tôi chạy vào phòng lấy thêm cái áo khoác cho nhỏ Phụng. Nhỏ Phụng mặc thêm cái áo khoác của tôi vào thì chẳng khác gì đang bơi trong bộ quần áo đó.
– Tôi: Mưa vầy chắc a. Trường không về kịp đâu. Thôi mình ăn cơm trước đi.
– A. Cu: Ừ.
– Tôi: Phụng vào ăn cơm chung luôn đi.
– P: Thôi hai người cứ ăn đi, Phụng không đói.
– Tôi: Vào ăn chung đi, ngại gì không biết nữa.
– P: Nhưng mà…
– Tôi: Không là từ sau Phụng qua nhà Đức chơi là Đức không tiếp đâu nha.
Tôi mới nói vậy thôi mà nhỏ Phụng đã ngoan ngoãn nghe lời xuống ngồi ăn cơm chung.
– A. Cu: Em học chung với nó hả?
– P: Dạ không?
– A. Cu: Vậy sao hai đứa quen nhau hay vậy?
– P: Tại bọn em học giáo lý chung thôi anh.
– A. Cu: Ồh, vậy hai đứa q…
– Tôi: Ăn nhiều đi huynh, đô ăn hôm nay ngon lắm đấy. – Tôi cầm quả ớt nhét vào miệng ống.
– A. Cu: Ăx, cái thằng này. Có biết cay không hả? – Ống cáu.
– Tôi: Ủa, đệ nhớ thường ngày huynh khoái ăn cay lắm mà, mỗi bữa cứ thiếu ớt là huynh khùng lên mà sao hôm nay lạ vậy?
– A. Cu: À… ừm tại hôm nay huynh cắn phải lưỡi nên không ăn cay được. – Ống chữa thẹn.
– Tôi: Vậy hả? Vậy sao còn hỏi nhiều thế?
– A. Cu: Chu… Thôi không nói nữa.
Nhỏ Phụng thì ngồi bụm miệng cười. Ăn xong nhỏ Phụng cương quyết giành rửa bát nên tôi đành lên nhà ngồi xem ti vi.
– Tôi: Mưa to vầy thì chắc là Phụng ngủ tạm ở đây một bữa đi, mai rồi về sớm.
– P: Vậy e là không tiện lắm.
– Tôi: Không sao đâu, Phụng cứ ngủ tạm ở phòng Đức đi. Đức qua phòng a. Cu ngủ.
– P: Ừm. Vậy để đợi lát nữa xem trời có tạnh mưa không đã.
– Tôi: Ừm. Nhà có mỗi một cây dù mà a. Trường mang đi mất tiêu rồi.
Đợi mãi đến 21h mà trời vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng mưa nên nhỏ Phụng vào phòng tôi ngủ. Còn tôi với a. Cu thì vào phòng a. Cu ngủ. Ống vừa đặt lưng xuống mà đã ngủ luôn được, hay thật.
Còn bây giờ là lúc tôi trở lại là chính mình, đến lúc tôi tháo chiếc mặt nạ vui tôi đang đeo để che giấu đi những nỗi buồn. Cả đêm đó tôi nằm suy nghĩ vẩn vơ mãi đến hơn 00h mà vẫn chưa ngủ được.
Tôi ra ngoài ban công hít thở cho khuây khỏa. Đêm nay mưa to nên trời không có ngôi sao nào hoặc hoạ may thì có một vài ngôi sao chập chờn lập lòe rồi lại vụt tắt. Còn ông trăng thì đang lấp ló sau vài đám mây mỏng. Tôi ngồi trên hành lang mà đưa mắt nhìn về khoảng không mênh mông phía chân trời.
– Đức đó hả?
– Tôi: Ừ, muộn rồi sao Phụng còn chưa ngủ?
– P: Phụng không ngủ được, chắc do lạ chỗ. Còn Đức?
– Tôi: Không biết nữa.
– P: Đức có tâm sự à?
– Tôi: Ừ.
– P: Nếu vậy thì hãy kể ra cho người mà Đức tin tưởng nghe. Làm vậy sẽ giúp tâm trạng khá hơn.
– Tôi: Ừ.
– P: Đức nè.
– Tôi: Hở?
– P: Cho Phụng mượn vai Đức một chút nha.
– Tôi: Ừ.
Nhỏ Phụng từ từ tựa đầu vào vai tôi, hương thơm trên tóc nhỏ Phụng phảng phất dịu nhẹ. Trong vô thức, tôi đưa tay ôm lấy bờ vai của nhỏ Phụng.
Hai đứa tôi cứ ngồi mãi như thế trong yên lặng. Trong không gian yên tĩnh đó, tôi có thể nghe được tiếng thở của nhỏ Phụng đều dần… đều dần… đều dần. Có lẽ nhỏ đã ngủ quên mất rồi.
Tôi khẽ gạt vài cọng tóc của nhỏ Phụng lên. Nhìn kĩ nhỏ Phụng thì đúng là nhỏ rất xinh, tính tình thì hoạt bát dễ thương. Nhưng tình cảm mà tôi dành cho nhỏ Phụng chỉ giống như tình cảm của anh trai dành cho em gái chứ hoàn toàn không phải tình yêu nam nữ. Nhớ lần đầu tiên gặp nhỏ Phụng, tôi đã bị nhỏ với nhỏ Hằng rượt chạy vòng quanh nhà thờ. Lúc đó phải công nhận là nhỏ Phụng rất dữ dằn. Thế mà giờ đây ngồi bên cạnh tôi lại là một cô bé dễ thương, nhí nhảnh, vô tư. Đúng là chuyện đời thật khó đoán.
Tôi bế nhỏ Phụng vào phòng rồi đắp chăn cho nhỏ.
– Tôi: Ngủ ngon nhé. – Rồi tôi quay ra.
– P: Đừng đi mà. – Nhỏ Phụng nắm lấy tay tôi.
– Tôi: Thôi, ngủ đi. Mai còn dậy sớm đấy.
– P: Phụng sợ. Đức có thể ngồi canh đợi đến lúc Phụng ngủ rồi mới đi không?
– Tôi: Ừ. Vậy Phụng phải ngủ mau cho Đức còn về phòng ngủ nữa đấy.
– P: Ừm. Hay Đức kể chuyện cho Phụng nghe đi.
– Tôi: Chuyện cổ tích hả?
– P: Ừ.
– Tôi: Ờh… ngày xửa ngày xưa…
Tôi ngồi kể sự tích tấm cám để ru nhỏ Phụng ngủ mà do giọng kể của tôi hay quá nên đã tự ru ngủ tôi cmnr.
Chap 60:
Sáng hôm sau, theo thói quen thường ngày tôi lồm cồm ngáp ngắn ngáp dài bò vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân. Tôi thấy hình như hôm nay có gì hơi lạ thì phải. Lúc tôi định xuống bếp nấu cơm vì tuần này đến lượt tôi nấu cơm.
Vừa đi tới cửa bếp thì tôi nghe thấy tiếng xèo xèo trong bếp, thoạt đầu còn tưởng là ăn trộm nên tôi thủ thế rón rén mở cửa thò đầu vào quan sát tình hình, trong đầu thì đang lẩm bẩm nghĩ:
– Trộm à, thằng này lì thật. Dám mò vào đây ăn trộm, phen này mày tới số rồi.
Nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, người đang đứng trong bếp là một người con gái đeo tạp giề đang chiên xào cái gì đó.
– Tôi: Phụng dậy sớm thế?
– P: Đức dậy rồi hả? – Nhỏ nói nhưng không quay mặt lại nhìn.
– Tôi: Ừ, thôi Phụng cứ để đấy Đức làm cho. Phụng ngồi nghỉ đi.
– P: Phụng nấu gần xong rồi.
– Tôi: Nấu món gì thế?
– P: Thịt kho tàu, canh cải ngọt với trứng ốp la.
– Tôi: Thật ngại quá, Phụng là khách mà lại để Phụng nấu ăn giùm Đức thế này…
– P: Không sao đâu. Phụng mà không làm thì người thấy ngại phải là Phụng mới đúng ấy, hihi. – Nhỏ ngoảnh lại cười tươi.
Nấu cơm xong thì nhỏ Phụng phải về để chuẩn bị xíu nữa đi học. Tôi đi theo đưa nhỏ Phụng về.
Trời lúc này vẫn còn tối, không khí khá là lạnh do sương xuống rất nhiều. Các cột đèn đường sáng trưng rọi sáng cả con đường. Ngoài đường lúc này chẳng có một bóng người, ngoại trừ tôi với nhỏ Phụng.
– Tôi: Sáng sớm lạnh thật nhỉ? Hà – Tôi hà hơi ra phía trước tạo thành một lớp khói nhỏ trong chốc lát rồi lại tan biến.
– P: Ừ. Cũng gần noel rồi mà.
– Tôi: Không biết năm nay Đức có bị dính vào ba cái vụ văn nghệ đêm noel ở nhà thờ không nữa.
– P: Có đấy, ai cũng phải tham gia hết trơn á. Mình là huynh trưởng nên phải làm gương cho các em nhỏ chứ.
Cứ thế cho đến khi tới nhà thì nhỏ Phụng mới thả tay tôi ra.
– Tôi: Tới nhà rồi, Phụng về đi. Đức cũng phải về rồi.
– P: Phụng muốn nhìn thấy Đức về rồi Phụng mới vào.
– Tôi: Lại còn thế nữa. Thôi Đức về đây.
– P: Đức nè!
– Tôi: Có chuyện gì nữa hả?
– P: Không, Đức về cẩn thận nha.
– Tôi: Ừ.
Rồi tôi quay lưng bước đi trong ánh mắt hụt hẫng của nhỏ Phụng.
Xong tôi về võ quán thay đồ, ăn sáng rồi đi học.
– Đại: Ê, thằng Đức đến rồi kìa.
Bọn thằng Đại đang xúm xùm bàn tán cái gì đó mà trông mặt căng lắm.
– Tôi: Bọn mày đang bàn vụ gì mà mặt căng thế?
– Sơn: Tụi thằng Hưng nó bị bọn mình chơi một vố ghi tên trong danh sách đen nên nó mới tuyên bố làm xử đẹp từng thằng a7 tụi mình.
– Tôi: Xời, sợ chó gì. Có ngon thì bọn nó kéo hết xuống đây.
– Hòa: Mày lại nói y chang thằng Dũng.
– Lâm: Bọn tao thì không lo rồi, nhưng còn mày với bọn thằng Quang, Thiện với mấy thằng kia không biết võ vẽ gì thì sao?
– Tôi: Có bọn mày lo rồi còn gì, với lại chúng mày quên anh Đại nhà ta đang ngồi đây à. Một mình nó cân hết đấy.
– Thịnh: Ừ ha. Thế mà tao quên.
– Long: Thôi, ngồi đây lo lắng cũng chẳng được cái gì. Giờ cứ theo tao.
– Đi đâu?
– Long: Đá cầu. – Thằng con tỉnh rụi.
– Tôi: Thôi, bọn mày đá đi. Tao chưa soạn văn.
– Dũng: Kệ đi, khỏi soạn. Đã ngồi vào cái lớp này thì có soạn hay không cũng như nhau thôi à.
Xong tụi nó lôi tôi ra đá chung luôn. Nhưng vừa ra tới sân thì bbv gõ trống vào lớp.
– Tôi: Nay có chuyện gì mà nhìn mặt vui thế?
– Vân: Không, hìhì.
– Tôi: Vân soạn văn chưa? Cho Đức mượn vở đi.
– Vân: Rồi. – Nhỏ Vân lục lọi trong cặp một hồi rồi lôi ra cuốn vở soạn văn đưa cho tôi, và kèm theo là một nắm kẹo.
– Vân: Cho Đức đó.
– Tôi: Ủa nay là ngày gì vậy? Bộ cũng có ngày con gái tặng kẹo con trai hả?
– Vân: Điên, làm gì có ngày đó. Cái này là cảm ơn hôm bữa ông chở tui về thôi.
– Tôi: À, có gì đâu. Mà mình Đức sao ăn được hết đống này.
– Vân: Thì ăn từ từ. Mà tuyệt đối không được cho ai hết nha.
– Tôi: Ừ, biết rồi. – Tôi gật gù đại cho qua vì đang bận lôi vở văn của mình ra chép bài soạn.
Lúc chép xong, tôi vừa ngẩng đầu lên vươn vai một phát thì không biết từ đâu cả ngàn hình ảnh của quá khứ ùa về ngay lập tức. Trước mắt tôi, tất cả mọi thứ đều trở nên quay cuồng. Đầu tôi đau như búa bổ và tôi gục luôn mặt xuống bàn. Lúc này tôi chỉ còn thấy một màu đen hiện hữu trong đầu tôi.
Lúc tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang nằm dưới phòng y tế.
– Em tỉnh rồi à? – Cô y tá đi vào.
– Tôi: Dạ, sao em nằm ở dưới này vậy cô? – Tôi lấy tay xoa xoa hai bên thái dương cho đỡ choáng.
– Cô y tá: Em bị xỉu trong lớp, các bạn em đưa em xuống đây đó.
– Tôi: Vậy giờ là tiết mấy rồi cô?
– Cô y tá: Vừa đánh trống hết tiết 5 xong.
– Tôi: Trời! Thế là tiêu em rồi.
Vừa lúc đó mấy thằng ôn thần kia kéo nhau xuống.
– Đại: Ê Đức! Mày sao rồi?
– Tôi: Đỡ rồi. Mà tao bị sao vậy?
– Dũng: Hồi tiết một bà cô Sương (dạy hóa) bước vào lớp mà thấy có mỗi mình mày ngồi không đứng lên chào bả là bả tức mày rồi. Xong mày cứ nằm vậy cả tiết nên bả định ghi tên mày vô sổ đầu bài tội vô lễ với giáo viên gì đó.
– Tôi: Xong rồi sao?
– Dũng: Mày không biết mặt bả tức đến cỡ nào đâu. Xong con Vân lay mày mãi mà mày vẫn không chịu dậy nên bọn tao thấy nghi nghi rồi. Ai dè mày bị xỉu thật do bị…
– Tôi: Bị sao?
– SỐC KẸO. Hahaha. – Cả lũ bọn nó đồng thanh.
– Tôi: Sốc cái đầu tụi bay. Tao chỉ thấy tự nhiên hai mắt mờ đi, đầu thì đau dữ dội và không biết nữa luôn.
– Đại: Mày vậy là sướng rồi, xuống đây nằm mà có người chép bài giùm từ a đến z luôn.
– Tôi: Ai vậy?
– Đại: Con Vân chứ ai.
– Tôi: Thật hả? Vậy từ mai cứ thế tao xỉu cho khỏe nhỉ.
– Đại: Nhỉ cái đầu mày ấy, đi bố đèo về nào.
Bọn tôi vừa ra khỏi phòng y tế thì đụng mặt bọn thằng Hưng. Nó cố tình đi ngang tôi rồi ghé sát vào tai tôi.
– Nếu mày có gan thì ở lại ra sân sau tay đôi giải quyết một cho tất cả. – Rồi nó khinh khỉnh bỏ đi.
– Đại: Ê nó nói gì với mày vậy?
– Tôi: Không có gì, thôi đi về.
Ra tới nhà xe.
– Tôi: Tao quên mang bài kia về rồi, thôi bọn mày về trước đi. Tao về sau.
Xong tôi chuần vào trong trường và ra sân sau theo lời thằng Hưng. Nó đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ hút thuốc cùng với gần chục thằng lớp 12 dưới gốc cây và còn cả một tốp không biết bao nhiêu thằng đang ngồi núp trên cây. Thấy tôi đến, nó rít điếu thuốc.
Một hơi dài rồi ném mạnh xuống đất.
– Hưng: Phù, tao tưởng mày không dám xuống.
– Tôi: Tao không nhát như mày.
– Hưng: Nhát à? Haha.
– Tôi: Nói là tay đôi mà dẫn cả đám như vầy là có ý gì đây?
– Hưng: Ý gì đâu, bọn nó chỉ là bạn tao. Và họ muốn tận mắt chứng kiến tao đạp bẹp dí mày ra. Rồi sau đó là đến lượt bọn chó bạn mày. – Nó nghiến từng chữ.
– Nghe có vẻ nhột nhỉ? – Bọn thằng Dũng từ đâu chui ra.
– Hưng: Ngạc nhiên chưa? Mày cũng sợ quá nên dẫn theo bọn à? Haha.
– Không, bọn tao cũng chỉ muốn xem mày bẹp dí thế nào với thằng Đức thôi. – Thằng Đại cười nhếch mép khinh bỉ.
– Hưng: Ái chà, mạnh miệng gớm nhỉ? Có cần tao chấp thêm một thằng vào giúp không? Haha.
– Tôi: Mày đang tự hỏi mày hả?
– Hưng: Mày…
– Ra giải quyết lẹ đi, tụi này không có thời gian đâu. – Bọn bên nó sốt ruột.
Xong tôi với nó lườm nhau tiến ra phía trước.
– Hưng: Tao sẽ cho Lan thấy rằng chọn theo tao là một quyết định đúng đắn.
– Tôi: Hừ, tốt nhất bây giờ mày nên bỏ cuộc đi. Nếu không thì đừng hối hận đấy.
– Hưng: Tao sợ quá, để xem một thằng không biết đánh đấm gì thì hạ tao bằng cách nào.
– Tôi: Nhưng tao vẫn biết đánh chó mà. Hừ.
Nó tức tối toan đấm tôi bằng một cú đấm móc.
– BỐP. – Tôi không thèm đỡ để xem sức nó mạnh được bao nhiêu.
Đánh trúng tôi một phát mà nó vênh váo ra mặt.
– Tôi: Hừ, chỉ có thế thôi à? Mày làm tao thất vọng quá đấy.
– Hưng: Cú tiếp theo chắc chắn tao sẽ thỏa mãn cho mày.
– Tôi: Lan không nói cho mày biết à?
– Hưng: Nói gì?
– Tôi: Vậy thì tí lết về mà hỏi nó tao là ai nhá.
Tôi lập tức áp sát làm nó bất ngờ rồi đấm một phát vào cái bản mặt vênh váo của nó.
– Hưng: Mày… mày…
– Bốp… bốp… chát… hự – Tôi liên tục xả những cơn giận của mình lên người nó.
– Tôi: Câu hỏi lúc nãy mày hỏi tao. Có cần tao chấp thêm người không?
– Hưng: Mày sẽ phải hối hận vì chuyện này.
Rồi nó lò dò đi cà nhắc vào gọi thằng nào đó. Có vẻ như là đang gọi thằng giỏi nhất trong đám đó đang núp sau cây cổ thụ. Nếu tôi đoán không lầm thì với tướng tá đó, thế ngồi gù lưng đó thì chỉ có thằng Lâm (thằng mà cùng được chọn đi thi đấu ở nhà thiếu nhi cùng tôi hồi hè ấy). Hừ, lần này mày ngu rồi nha Hưng, nhờ ai không nhờ.
– Sao gọi được người chưa? Tính cho tao phơi nắng à? – Tôi vào tới nơi để xác minh. Đúng thật là thằng Lâm.
– Sư… sư huynh.
– Tôi: Ừ.
– Hưng: Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sư huynh là thế éo nào?
– Lâm: Đó là sư huynh của tao ở võ đường, là quán quân của giải đấu thiếu niên hồi hè. Mày đầu hàng thôi, đây không phải dạng để một thằng như mày đụng vào đâu.
– Hưng: Mày nói cái éo gì vậy? Chả lẽ bao nhiêu thằng như vầy không giải quyết được nó.
Dứt câu, tất cả những đứa đang ngồi trên cây nhảy xuống dưới.
– Tôi: Số lượng đáng kinh ngạc đấy.
Thấy có biến, bọn lớp tôi cũng chạy lại.
– Tôi: Bọn mày một cân được hai thằng không?
– Chuyện nhỏ thôi.
– Tôi: Tốt.
– Chúng mày đang ảo tưởng đấy à? Để xem chúng mày huênh hoang được đến chừng nào. Xử tụi nó. – Thằng Hưng vênh váo.
Thế là cả hai bên lao vào giao chiến. Tôi nghiêng người né cú đá của một thằng từ bên phải rồi móc chân đá ngược vào ngực nó làm nó té nhào. Xong tôi chụp lấy cú đấm đang hướng vào tôi rồi bước sang ngang kéo nó theo hướng đấm và lên gối.
– HỰ… – Thằng anh há hốc mồm.
Rồi khi tôi xử thêm được hai thằng nữa là bọn lớp tôi cũng xử đẹp lũ còn lại rồi. Bây giờ đứng trước mặt tôi là thằng Hưng đang núp sau lưng nhỏ Lan.
– Tôi: Là một thằng đàn ông mà lại núp sau bóng con gái thế ư? Mày có còn là đàn ông không thế?
– Lan: Mọi chuyện đến đây chấm dứt được rồi, cứ xem như chúng tôi đã thua. Anh có điều kiện gì thì nói đi.
Thật trong mắt tôi nhỏ Lan lúc này chẳng phải là nhỏ Lan tôi quen nữa, trong mắt tôi nhỏ Lan mà tôi quen đã chết rồi và kẻ đang đứng trước mặt tôi chỉ là kẻ mạo danh thôi.
– Tôi: Muốn các người để yên cho chúng tôi. Làm ơn đừng có xía vào cuộc sống của người khác nữa.
– Lan: Được, tôi đồng ý.
– Tôi: Xin lỗi, tôi đang hỏi nó.
– Hưng: Ta… ao đồng ý.
– Tôi: Tốt, từ nay tao mà nghe bất kì ai trong lớp tao bị mày làm phiền thì đừng có trách tao không báo trước.
Rồi tôi dẫn bọn lớp tôi về.
– Dũng: Mày cũng có nghề mà giấu anh em hả Đức?
– Tôi: Phải ếm hàng chứ mày.
– Sơn: Vừa nãy mày oai nhỉ. Mạnh miệng vờ lờ.
– Đại: Nhìn bản mặt sợ sệt của thằng Hưng mà tao buồn cười quá, haha.
– Hiệp: Mà khoan, hồi nãy thằng kia gọi mày là sư huynh rồi quán quân này nọ là sao?
– Tôi: Sao là sao? Nó học võ trong võ quán của anh tao nên gọi tao là sư huynh thôi.
– Ồh, thì ra là vậy.
– Mà giờ đi ăn mừng chứ?
– Nhất trí, ăn bù vụ hôm bữa luôn, hahaha.
Vậy là cả lũ kéo nhau đi mua đồ rồi mang lên đồi thông làm chuyến picnic. Ăn uống chơi bời đã đời đến gần 3h chiều thì anh em mới ai về nhà nấy.