Thật sự sai lầm lớn nhất của cuộc đời là lấy phải thằng chồng nghiện ma túy. 8 năm kêt hôn. Hết 4 năm trong trại. 4 năm còn lại còn tệ hơn, hàng ngày hàng giờ phải quỳ lậy năn nỉ van xin chồng đừng chơi nữa. Phải lo lắng trông ngong từng đêm mỗi khi chưa về nhà. Xe cộ bán hết còn mỗi cái nhà. Chừa được chiếc xe tàn cho vợ đi làm. Nhìn chồng người ta đi làm đem tiền về lo cho vợ con đầy đủ. Trong khi chồng mình mình chỉ cần ở yên ở nhà ko cần phải làm bất cứ điều gì. Ko chơi nữa là đc mà cũng khó. Mỗi lần bạn cty, hay họ hàng hỏi về chồng. Chồng đâu sao ko về. Chồng mày làm gì. Là lúc đó chỉ biết nuốt đắng bảo chồng đi làm rồi. Chỉ có cha me và gia đình trong nhà mới biết sự thật thui. Cha mẹ cũng phải đau khổ vì mình. 1-2 lần là lầm lỡ. Còn nhiều lần là cố ý. Tại sao trong trại 2 lần ko chơi đc. Về nhà lại như vậy. Trong khi về gia đình lo từng chút ko để cho buồn lòng điều gì. Là ko biết thương gia đình mới như vậy thui. Chơi trên nước mắt của vợ con của cha mẹ. Giờ tiếp tục đi lần 3 bảo sao gia đình ko quan tâm. Ai mà có chồng dính vào thì nên bỏ ngay đi.. Đừng nghĩ 2 tiếng vì con mà cố gắng khổ cả đời.. Còn mấy thằng mà chơi làm ơn có lương tâm chút đi. Đừng có làm khổ gia đình. Có giỏi thì ra đường mà chơi đừng bao giờ về nhà làm ảnh hưởng gia đình. Một con người sống mà để cha mẹ phải nói ra câu. Cầu cho nó chết đi thà buồn đau khổ một thời gian thì thui, chứ như vậy mãi thì khổ cả đời.. Quyết định buông tay là quyết định đúng nhất.