#2 » gửi bởi Wlion98 » 20/08/2012 13:26 » @54255
Ông mở túi nilon và bảo: “Hôm nay chỉ có 5 cháu thôi. Ngày nào nhiều thì có hơn chục cháu, ngày ít cũng 3-4cháu”.
Thang lang ở vùng quê ven biển, thuộc tỉnh Nam Định, tôi được chứng kiến hai ngôi mộ khổng lồ quáidị, và cuộc an táng rùng rợn, do một người đàn ông thực hiện, tiễn đưa những sinh linh bé bỏng về trời.
Giữa cánh đồng xã Nghĩa Thắng (Nghĩa Hưng, Nam Định), có hai ngôi mộ sơn màu vàng, mái đỏ. Người dân quanh vùng, người đi làm đồng thường tránh xa, không dám lại gần hai ngôi mộ đó.
Theo người dân trong vùng, ngày nào hai ngôi mộ cũng tiếp nhận vài hài nhi. Người đàn ông râu tócbạc phơ, sau khi làm lễ tiễn đưa các lĩnh hồn về trời, vào lúc nửa đêm, ông rước các hài nhi xấu số về mộ
Hai ngôi mộ táng hài nhi khổng lồ giữa cánh đồng.
Người dân trong vùng nhìn thấy ông già đó lại tránh rất xa. Họ kinh sợ việc làm quái đản của ông, sợ nhữnghồn ma hài nhi xấu số.
Tò mò với câu chuyện rùng rợn này, tôi tìm gặp ông Vũ Bao.
Bóng tối sầm sập đến,con ngõ vào nhà ông già quái dị này vắng tanh, cảm giác rờn rợn.
Tôi bước vào ngôi nhàlớp ngói tuềnh toàng. Ông lão tóc trắng toát,râu dài ngang ngực trắng như cước ngồi bất động trên ghế. Thithoảng ông nhấp ngụm trà.
Tôi cất tiếng “chào cụ”. Ông lão vuốt râu cười hiền lành: “Cậu cứ gọi tớ là anh cũng được, chưa lên chức cụ đâu”. Hóa ra, ông Bao mới 60 tuổi. Dángông vâm váp, nước da đỏ như da gà chọi, nhưng râu tóc thì lại trắng xóa.
Tôi ngồi uống nước, trò chuyện cùng ông về cái công việc đặc biệt và kỳ quái này.
Ông Bao lấy hài nhi.
Ông Vũ Bao vốn làm nghề đi biển như bao người dân khác ở vùng đất giáp biển. Ông nổi tiếng với tài câu cá vược.
Không hiểu có phải ông có duyên với người chết hay không,mà thường xuyên câu được… xác chết.
Mỗi lần gặp xác chết, ông không hề sợ, mà vớt xác, rồi an táng cho người xấu số cẩn thận. Thế rồi, ở đâu có xác chết trôi, ngườidân, chính quyền gọi ông làm giúp. Ông làm việc kinh dị này miễn phí.
Nơi ông ở là vùng theođạo. Cha xứ gọi ông về giáo xứ và giao cholàm trùm kẻ liệt, tức làm công việc khâm liệm cho con chiên.
Cách đây 5 năm, đi câu cá ở bờ sông Tiêu,một bịch nilon dính lưỡi. Kéo bịch nilon đen xì lên, mở ra, thì ông lạnh cả người: cả chục hài nhi đỏ hỏn. Cóđứa chưa thành hình hài, có đứa đủ cả tay chân, mặt mũi.
Nơi làm lễ an táng hài nhi.
Người theo đạo cấm phá thai, nên thấy cảnh đó, ông rụng rời tay chân. Ông cặm cụi làm đúng thủ tục mai táng như nhà thờ làm, cầu Chúa ban phước cho linh hồn các hài nhi về nơi cực lạc. Làm lễ xong, ông đem các bé ra nghĩa địa chôn.
Việc phát hiện bọc thainhi to tướng cứ ám ảnh ông mãi. Một ngày, ông làm chuyến điều tra dọc con sông cạnh nhà. Đi ngược lênphía thượng nguồn, ông nhặt được vô số túi nilon đen chứa hài nhi. Con sông dẫn đến thị trấn Đông Bình. Ông phục kích tại đây, thì phát hiện một người đàn bà ném những túi đen xuống sông vào chiều tối.
Người đàn bà này vốn là bác sĩ, đã về hưu, mở *ng sản tư, chuyên môn nạo hút thai. Mỗi ngày, bà gomhài nhi lại, rồi ném xuống sông Tiêu.
Nghĩ đến cảnh các hàinhi làm mồi cho cá, chuột bọ, chó mèo, lòng ông đau quặn. Thế là, từ đó, ông nảy sinh ý tưởng lạ: Làm tang ma cho các linh hồn bé bỏng, để các linh hồn tội nghiệp được siêu thoát.
Hài nhi ít tháng tuổi được gói trong những túi nilon nhỏ.
Ông liên hệ với các bệnh viện, các *ng sảntư trong huyện, đề nghị họ cung cấp hài nhi cho ông để ông làm tang ma. Lúc đầu, các *ng khám, bệnh viện hoài nghi, từ chối, nhưng rồi, họ hiểu việc làm của ông,và cũng tốt cho họ, nên họ đồng ý. Cứ chiều xuống, họ lại mang hài nhi đến cho ông làm lễ an táng.
Ông làm lễ rửa tội, xức nước thánh và đặttên cho các sinh linh theo họ Vũ của ông. Xong xuôi, ông cho cáccháu vào chiếc tiểu sành, chờ đêm xuống mang ra nghĩa địa chôn.
Việc chôn cất hài nhi ra mả rất tốn diện tích, vì cứ vài ngày lại mọc thêm ngôi mộ, nên bị nhân dân phản đối