- Em mới vào nghề phải không?
- Không làm anh hứng thú à?
- Ừm… à… ừm… à không! … Nhưng tôi đang hỏi em đấy!
- … 2 ngày
- Được bao nhiêu khách rồi?
- Không nhớ! Nhưng làm quái gì anh hỏi nhiều vậy?
- Hừm…… Chưa ai dám nói với tôi bằng cái giọng ấy! Em không nhớ bà Năm đã giới thiệu như thế nào về tôi à?
- “Chưa ai” không có nghĩa là “không ai”. Mà dầu anh có là ai, có là đại ca gì gì đó như bả nói, tôi cóc cần quan tâm. Ở đây chúng ta đều như nhau!
- Ở đâu?
- Trên giường.
- Nhưng tôi là khách của em, là thượng đế, còn em… chỉ là một con đĩ!
- Cùng ngủ với nhau sao lại phân biệt thế này thế kia? Người như anh đã từng ngủ với biết bao cô gái, anh cũng không khác gì một con đĩ, một con đĩ phải trả tiền cho những lần hoang lạc.
Gã bật cười, hơi ngạc nhiên với lối suy nghĩ ấy, một – con – đĩ – trả – tiền. Gã quay sang nhìn cô gái:
- Nói chuyện với em thú vị hơn khi lên giường với em đấy!
Nói rồi gã vơ lấy bộ quần áo nhanh chóng mặc vào, cô gái – nó cũng lòm còm bò dậy nhặt lấy bộ váy nằm chỏng chênh trên sàn nhà. Nhanh chóng và thuần phục, nó đã tươm tất như chưa có chuyện gì xảy ra. Gã nheo mắt nghiêng đầu nhìn nó:
- Giá mà trên giường em cũng thuần phục như khi mặc đồ.
Nó hất hàm:
- Nói nhiều quá! Đưa tiền đây tôi còn về.
Gã mỉm cười móc ví trao cho nó xấp tiền, đuôi mắt vẫn còn nheo nheo nhìn nó cười:
- Sao em thực dụng thế? À mà nó không phải là một vỏ bọc tốt đâu! Vốn dĩ em không hợp với nghề này, tôi khuyên em nên từ bỏ nó!
Nó giật mạnh xấp tiền trên tay gã, cau mày nói:
- Lôi thôi! Đừng giở cái giọng đạo đức giả đó ra trước mặt tôi.
- Tôi không có đạo đức, càng không thích đồ giả. Tôi không thương hại ai, chỉ không muốn chốn hoang lạc này còn sót lại một người như em. Nếu muốn, tôi có thể tống cổ em ra khỏi chốn này mà không cần nói với em những lời đó!
Nó gắt lên:
- Biến đi cho tôi nhờ!
Gã lại mỉm cười:
- Tôi sẽ còn gặp lại em. Cho đến khi nào em nghe lời tôi khuyên, tôi sẽ biến khỏi cuộc đời em.
Gã quay đi, đóng sầm cửa lại, bỏ lại phía sau căn trọ tồi tàn, bỏ lại một đứa con gái tung những tờ giấy bạc của gã khắp sàn nhà và cười sằng sặc……
- Chào em! Em còn nhớ tôi chứ?
Nó quay lại nhìn người đối diện, là gã. Nó bặm môi, đưa mắt ngờ vực nhìn gã:
- Anh muốn gì?
Gã trân trối nhìn nó, khẽ nhếch mép:
- Em nghĩ một thằng đàn ông tìm em để làm gì?
Nó lắc đầu:
- Anh nên đi tìm người khác. Hôm nay tôi không có hứng!
- Hahaaa… một con đĩ chỉ tiếp khách khi có hứng!
- Con – đĩ – trả – tiền cũng chỉ tìm gái khi có nhu cầu!
Gã dịu giọng:
- Thôi nào cô bé! Đừng cay cú với nhau thế chứ!
Gã tiến đến ngồi cạnh nó:
- Whisky chứ?
Nó ngoảnh mặt sang hướng khác, không buồn trả lời. Gã gọi ngay một chai Whisky rồi rót một ly đưa cho nó:
- Coi như tôi cầu hoà.
Nó xoay lại chằm chằm nhìn gã, gã nháy mắt:
- Yên tâm, thằng này không bao giờ chơi bất cứ trò đểu cáng nào!
Nó miễn cưỡng đón lấy ly rượu, ngửa mặt nốc cạn. Nó xoay xoay cái ly rỗng trong tay:
- Đừng nói với tôi anh ngồi đây chỉ để mời tôi uống rượu.
- Em thẳng thắn lắm! Được rồi!… Tôi đến đây để nói với em một điều: Tò mò và vui chơi như thế đã đủ, em nên quay về với cuộc sống của mình, quên đi chốn này. Em sinh ra không phải để sống như thế này. Những cô gái ở đây tiếp khách vì tiền, còn em… Tôi nghĩ ông già của em dư sức chu cấp cho em cả đời.
Nó rít lên:
- Anh theo dõi tôi?
- Cứ nghĩ như thế nếu em thích. Tôi chỉ không muốn những thằng lên giường với em có cảm giác đang hiếp một cô bé 16 còn trinh. Những cô gái làm nghề này đều vì tiền, còn em thì quăng lại tất cả ở những nơi em ngủ với người ta. Họ lên giường khi khách có nhu cầu, còn em chỉ tiếp khách khi có hứng……
- Đủ rồi, anh đang định dạy tôi cách làm đĩ đấy à?
- Cứ tiếp tục chế giễu đi! Em phải nghe tôi nói hết đã. Không phải tự dưng ngày hôm đó tôi chọn em. Tôi đã nghe bọn đàn em nói về em khi em tiếp khách được một ngày. Quả thật khi gặp em, tôi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp trong trắng của em, tôi nào ngờ trên giường sắc đẹp của em không là gì cả. Em không chút cảm xúc, em chỉ cắn chặt môi chịu đựng, nếu không lầm, tôi còn nhận thấy em khóc. Ở đây cũng có luật lệ riêng, tôi không thể để em tiếp tục hành nghề.
- Tóm lại, lý do duy nhất là vì tôi không gây hứng thú cho những kẻ ngủ với tôi?
Gã lắc đầu:
- Vì em còn trẻ, chính sự bồng bột đã đẩy em đi xa. Nếu còn tiếp tục, sau này em sẽ hối hận. Chuyện trên giường chỉ là một sớm một chiều.
Nó ngạo nghễ cười:
- Anh thương hại tôi? Hay phút chốc một kẻ như anh lại cảm thấy cần làm một điều gì đó để cứu vớt những người như tôi. Cái tâm đang trỗi dậy đấy à?
- Tôi cũng không giải thích được tại sao mình lại làm như thế? Có lẽ vì khi nhìn vào mắt em, tôi cảm nhận được chút gì đó thân thuộc.
- Tôi giống người yêu cũ của anh lắm à?
- Không. Em gái. Đứa em gái duy nhất của tôi.
Khi nhắc đến 2 từ “em gái” gương mặt gã dãn ra, trông gã hiền từ hơn, không còn nhận ra máu giang hồ của một thằng đại ca trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt gã ánh lên chút ánh sáng, và dường như khoé mắt gã có chút nước. Nó chăm chú nhìn gã, bắt gặp ánh mắt của nó, gã gượng gạo cười:
- Em đang tìm gì trên mặt của tôi vậy?
Nó nhún vai, tự dưng nó thấy gã thân thuộc lạ kì, mọi nghi kị tan biến. Ánh mắt của gã dịu dàng quá đỗi, dẫu chỉ trong phút giây, nó cảm nhận được ẩn sâu sau lớp vỏ “anh chị”, bất cần đời này là một trái tim nồng nàn. Nó khẽ nói:- Đêm nay anh có thể nghe tôi nói mọi chuyện được không? Tự dưng tôi thèm tâm sự với ai đó!
Gã bật cười:
- Tôi diễm phúc đấy chứ! Không khéo lại cho xuất bản hẳn một quyển sách “Lời đáy lòng của một con đĩ” ấy nhỉ?- Tặng kèm thêm quyển “Lời trái tim của một con – đĩ – trả – tiền”.
Gã cười sặc sụa, nó cũng bật cười khanh khách, cả 2 như “nếm” được chút chua chát trong tiếng cười của nhau.
Nó đề nghị:
- Ra khỏi quán bar này đi anh. Kiếm nơi nào đấy yên tĩnh ấy! Ở đây đến nhức óc.
- Ok. Theo tôi.
Nó lách người ra khỏi quán bar đông đúc. Ra đến cửa đã thấy gã đứng chờ, nó tiến nhanh đến phía gã:
- Chúng ta đi đâu đây?
- Đến nơi em yêu cầu.
Dứt câu, gã quay lưng bước đi, nó cũng rảo bước theo. Nó tự cười mình, bỗng nhiên lại đòi tâm sự với một gã chỉ gặp 2 lần, không hiểu nổi chính mình đang nghĩ gì đây? Vốn lạnh lùng và lầm lì, chưa bao giờ nó nói điều gì với ai quá 3 câu, vậy mà giờ lại muốn nói thật nhiều với gã. Nó càng không hiểu nổi tại sao gã lại có vẻ tốt với nó? Một thằng đại ca như gã, cũng vốn lạnh lùng và tàn nhẫn không kém……
- Tới rồi đó!
Nó giật mình ngẩng lên… Bất ngờ…. Trước mắt nó là bãi cỏ rộng thênh thang, ánh trăng vàng soi bóng, nó bước tiếp đến phía trước, nhìn xuống phía dưới chân… Cả một thành phố sáng rực ánh đèn ở phía dưới. Nó thản thốt:
- Đẹp quá!
- Lần đầu đến đây tôi cũng kêu lên như em như thế!
- ………..
- Khi nào chán nản cuộc đời, khi thấy cô đơn xâm chiếm, tôi lại tìm đến đây! Bình yên, chỉ có gió và cây cỏ, thành phố xa hoa nằm lại dưới kia, cách biệt quá phải không em?
- Đâu cần phải ở đây, ngay khi hàng ngày hoà vào thế giới ấy, cũng đủ thấy mình chơi vơi.
- Bởi vì em không tập hoà vào nó, vì em lý tưởng quá.
- Còn anh? Anh cũng tự hất mình ra khỏi cái thành phố này.
- Nhưng tôi biết chấp nhận.
- Không chấp nhận cũng phải cố mà chấp nhận thôi! Vốn dĩ anh không có quyền lựa chọn.
- Em chấp nhận bằng cách đi sâu vào từng ngõ ngách, còn tôi, tôi thản nhiên bước tiếp con đường trước mặt. Em lại đầy rẫy ảo tưởng, cho đến một lúc nào đấy, ảo tưởng mất đi, sẽ chỉ còn cái chết. Sống trên đời, phải biết chấp nhận những gì mình đang có, cố kiếm tìm thứ khác, em sẽ bị chúng đẩy xuống vực.
- Bởi vì hiện tại tôi không có thứ gì cả, như anh đã nói đấy, ngay cả khi trên giường tôi cũng vô dụng, tôi cần phải ảo tưởng về cái gì đấy.
- Con người thường rất tham lam! Em có nhiều hơn em tưởng đấy!
-Một căn biệt thự? Một ông bố quyền cao chức trọng? Một cuộc sống xa hoa?….
- Em ngẩng đầu quá cao! Cuộc sống không hoàn hảo, em có tiền thiếu tình thương bố mẹ, kẻ hạnh phúc trong tình thương ấy nhưng lại thiếu tiền. Em đừng so sánh giữa được và mất quá nhiều, chúng sẽ huỷ hoại em!
Nó lặng im, khẽ ngồi xuống thảm cỏ, rồi ngước lên nhìn gã:
- Anh cũng ngồi xuống đi!
- …….
- Anh đã yêu bao giờ chưa?
- Yêu rất say, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi sự so sánh như em, cô ấy bỏ tôi theo một tay giàu có.
- Anh hận cô ấy?
- Không.
- Vậy anh đau khổ lắm nhỉ?
- Càng không. Cô ấy đã đánh mất tình yêu – một thứ thiêng liêng. Còn tôi thì không, người đau khổ chính là cô ấy.- Thế theo anh tình yêu là một thứ thiêng liêng à?
- Một phần, còn lại là chiếm hữu, đại đa số là mù quáng.
- Dẫn đến nghi ngờ, cuối cùng là giết chết tình yêu?
- Em có vẻ cay cú với nó quá đấy!
- Bố tôi yêu mẹ tôi tha thiết, nhưng ông lại nghi ngờ tôi không phải là cốt nhục của ông ấy, suốt bao nhiêu năm, ông dằn vặt mẹ tôi, ông thường trừng mắt nhìn tôi: Mẹ mày là một con đĩ. Đến khi không chịu đựng nổi nữa, mẹ tôi tự tử. Lúc ấy ông kịp nhìn tôi hối hận, ông ra sức bù đắp cho tôi khi mà đã từ lâu tôi không còn coi mình là con của ông ấy.
-…………
- Anh biết không? Cách đây 5 ngày, tức là trước khi tôi hành nghề. Bạn trai của tôi dẫn tôi đến nhà ra mắt bố của anh ấy, vừa nhìn thấy tôi mặt ổng biến sắc. Hôm sau đang thơ thẩn ở làng chơi X – địa bàn của anh đấy, bất ngờ bạn trai của tôi xuất hiện, anh ấy nhìn tôi bằng con mắt thù hằn hét lên: Đồ con đĩ. Kể từ lúc ấy tôi tự cho mình là một con đĩ thật sự, tôi đang nối nghiệp của mẹ.
Nói rồi nó ngửa mặt lên cười khanh khách, gã nhìn nó xót xa:
- Tại sao em lại đi dạo ở đấy?
- Từ khi mẹ mất, tôi có thói quen dạo quanh các làng chơi, nhìn cuộc sống của những con đĩ. Có một vài lần người ta lầm tôi là một con đĩ thật, chắc ba của anh ấy cũng vậy và có lẽ cũng là khách thường xuyên nên mới nhớ mặt tôi. Anh thấy có buồn cười không?
-Em sống vì em hay vì lời nói của người khác? Em xem trọng lời nói của mọi người nhiều quá!
-Anh cứ như một nhà tâm lý học vậy!
-Em là một bệnh nhân ngoan ngoãn.
-Anh tin chắc tôi sẽ nghe lời khuyên của anh?
-Em sẽ nghe lý trí và trái tim của em.
-Anh lại thêm nghiệp văn chương rồi đấy!
Cả hai cùng phá lên cười. Nó vuốt mái tóc quay lại nhìn vào mắt gã:
-Tôi giống em gái của anh lắm à?
Gã gật đầu.
-Anh có định kể cho tôi nghe về cô bé ấy không?
-Tự sát ở ranh giới giữa ảo tưởng và hạnh phúc. Hết ảo tưởng, chỉ còn lại nỗi chết. Với tôi, nó là một thiên thần.-Tôi cũng sẽ là một thiên thần chứ?
-Trong tôi chỉ có duy nhất một thiên thần. Còn em…
Nó nhíu mày hỏi:
-Em thì sao?
Gã cuối sát lại gần mặt nó, nó cảm nhận được hơi thở của gã gần kề, ánh mắt gã dịu dàng nhìn nó, tha thiết và sâu thẳm. Nó run rẩy đón nhận nụ hôn của gã, trong phút giây, nó như tan chảy……
Nó nghe gã thì thầm:
-Nhìn kìa em, bình minh đang ló dạng!
Nó nhìn ra khoảng trời trước mặt. Mặt trời đang lên, huy hoàng trong ánh bình minh buổi sáng. Nó nghe tiếng hắn khẽ nói phía sau:
-Đã đến lúc thực hiện lời hứa của tôi. Tôi tin tôi đã có thể biến khỏi cuộc đời của em. Và có lẽ tôi đã… yêu em mất rồi!
Nó mỉm cười không quay lại, biết gã đã mất hút sau rặng cây:
-Em sẽ không đau khổ, vì em không đánh mất một thứ thiêng liêng…, phải không anh?