Tại một xứ nọ, có một người đàn ông bị
vua truyền lệnh treo cổ vì đã ăn cắp
thức ăn của một người khác. Như
thường lệ, trước khi bị treo cổ, tù nhân
được nhà vua cho phép xin một ân huệ.
Kẻ tử tội bèn xin với nhà vua như sau:
"Tâu bệ hạ, xin cho thần được trồng một
cây táo. Chỉ trong một đêm thôi, hạt
giống sẽ nảy mầm, thành cây và có trái
ăn ngay tức khắc. Ðây là một bí quyết
mà cha thần đã truyền lại cho thần.
Thần tiếc là bí quyết này không được
truyền lại cho hậu thế".
Nhà vua truyền lệnh cho chuẩn bị mọi
sự sẵn sàng để sáng hôm sau người tử
tội sẽ biểu diễn cách trồng táo. Ðúng giờ
hẹn, trước mặt nhà vua và các quan
văn võ trong triều đình, tên trộm đào
một cái lỗ nhỏ và nói: "Chỉ có người nào
chưa hề ăn cắp hoặc lấy của người khác,
người đó mới có thể trồng được hạt
giống này. Vì đã từng ăn trộm nên tôi
không thể trồng được hạt giống này".
Nhà vua tin người tử tội, nên mới quay
sang nhìn vị tể tướng, có ý nhờ ông ta
làm công tác ấy. Nhưng sau một hồi do
dự, vị tể tướng mới thưa: "Tâu bệ hạ,
thần nhớ lại lúc còn niên thiếu, thần
cũng đã có lần lấy của người khác ...
Thần cảm thấy mình không đủ điều
kiện để trồng hạt táo này".
Nhà vua đảo mắt nhìn quanh các quan
văn võ đang có mặt, ông nghĩ bụng:
may ra quan thủ kho trong triều đình
là người nổi tiếng trong sạch có thể hội
đủ điều kiện. Nhưng cũng giống như vị
tể tướng, quan thủ kho cũng lắc đầu từ
chối và tuyên bố trước mặt mọi người
rằng, ông cũng đã có một lần gian lận
trong chuyện tiền bạc