"Chuyến bay mang mã số ESC – 502 bay từ TP *** - Việt Nam đến TP Toronto – Canada sẽ khởi hành vào lúc 9h35 phút....."
- Đến giờ rồi em phải đi đây.
Nó xoay sang Phong dúi vào tay Phong một bức thư nhỏ
- Đưa cho Trí hộ em nhé.
Kéo vali bước đi, nó nghe sống mũi mình cay xè.
Tạm biệt anh, giấc mơ bây giờ chia đôi
Nước mắt rơi, vẫn còn rơi hoài
Định mệnh ơi, hãy cho anh được yên vui
Chớ đau buồn, cho tình yêu này.....
......Rồi ngày mai, người đến sau sẽ thật yêu anh
Sánh đôi và, cùng dựng xây giấc mơ
( Trích Sad Noel – Yeniie)
CHƯƠNG XXIII : TRỄ
Hộc hộc hộc................
.............Hộc hộc .........
Tôi chạy tìm dáo dác khắp cả sân bay.
Vừa chạy tôi vừa bấm số điện thoại thằng Phong ?
- Mày đang ở đâu ?
- Tao đang ở .........
Thằng Phong chưa kịp dứt lời thì tôi cũng đã thấy bóng dáng ba thằng chúng nó
- My đâu ?
Tôi chạy xộc đến bấu lấy vai thằng Việt. Nó ngơ ngác chỉ tay vào phòng check in
- Mày đến trễ rồi
- Sao không giữ cô ấy ở lại ? Sao không đợi tao ?
- My có gửi cái này cho mày
Một bức thư ư ?
TP ***
Ngày 10 tháng 2 năm ...
Gửi anh Trí,
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi nhận được bức thư này, khi bức thư này đến tay anh thì em đã ở một nơi rất xa.
Từ ngày đầu tiên gặp anh em đã rất .......ghét anh. Anh có biết không ? Đôi lúc em tự hỏi không biết rằng em sẽ sống 6 tháng hợp đồng như thế nào với anh ? Nhưng em cũng đã sống được cùng anh trọn vẹn là 5 tháng 26 ngày anh ạ.
Anh có biết tại sao em sống được cùng anh lâu đến thế không ?
BỞI VÌ EM ĐÃ YÊU ANH !
Em cũng không biết mình đã yêu anh từ khi nào nhưng em rất ghét những lúc anh vui cười cùng chị Lan, tức giận những đêm không có anh ngủ cùng. Nói tóm lại là em GHEN. Em yêu anh và em ghen với chị Lan.
Anh đừng hỏi tại sao em lại yêu được một người đáng ghét như anh. Đến ngay cả em cũng không
thể trả lời được câu hỏi đó. Nhưng có lẽ ông trời thích chọc phá người khác, trong khi em yêu anh thì anh lại không yêu em và anh sẽ cưới một người con gái mà em không thích.
Buồn cười quá anh nhỉ ! Em đã từng định sẽ đem cái tình cảm ngu ngốc này đi đến nơi mà không ai biết nó đã từng tồn tại nhưng em đã làm ngược lại. Bởi vì em mong rằng mình sẽ có một lần em thực sự được bày tỏ tình cảm của mình, dù em biết rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm này.
Thật sự bây giờ em cũng chả biết phải nói gì thêm với anh, chỉ mong rằng anh hãy xem tất cả như một giấc mơ và xem như bức thư này chưa bao giờ tồn tại.
Cám ơn anh về thời gian qua
Chúc anh hạnh phúc.
Ký tên :
Người vợ bất đắc dĩ của anh