CHAP 16-B:
Kỳ lạ ở chỗ số mắt đó không
dính tí máu nào; những con
mắt tròn xoe, trắng nhởn cứ
nhìn anh chằm chằm. Anh
cũng nhìn lại chúng trong
mấy giây rồi dường như đã
tỉnh táo, anh hét toáng rồi
vội vã kéo quần lên.
Đứng bên cửa nhà vệ sinh,
anh thầm chửi không biết
thằng cha pháp y thất đức
nào lại đổ một đống mắt
xuống bồn cầu rồi không
chịu xối nước.
Thực ra anh biết rằng chẳng
có nhân viên pháp y nào lại
vô trách nhiệm như thế cả,
anh nói như vậy chỉ để trấn
an mình mà thôi. Nghiêng
người đi vào trong, nhìn
đống mắt người lù lù, anh
sợ nổi da gà song vẫn cố
gắng xối nước.
Kéo cần gạt, nước xối ào ào
nhưng mùi hôi lúc nãy lại
càng nồng nặc. Anh chợt
nhận ra đó không phải là
nước mà là máu. Một thứ
máu đỏ tanh tưởi được dội
xuống những đôi mắt vẫn
không bị trôi đi, cứ lật lờ
trong bồn cầu, các con
ngươi giống như đang nhìn
anh giễu cợt.
Cảm thấy không ổn anh liền
đi ra. Lúc tới đây không có
ai, vậy mà lúc này anh thấy
la liệt người ngồi dưới đất,
lạ hơn nữa là ai cũng cúi
đầu. Anh không dám nhìn
lâu, cứ lầm lũi đi ra. Thực ra
trên hành lang chẳng có ai
cả.
Anh định chạy xuống dưới
nói cho bọn Tần Cẩm biết.
Vừa chạy ra thang máy, định
ấn nút thì anh phát hiện ra
bên ngoài nút thang máy
đang rỉ máu. Cái nút thang
máy nhấp nháy một lúc, hóa
ra đó là mắt người.
Chả trách lúc anh ấn vào lại
thấy ướt ướt, trơn trơn.
Lục Tử Minh không hổ danh
là cảnh sát giỏi trong đội
hình sự, anh bình tĩnh rút
súng ra rồi đi về phía cầu
thang bộ, chỉ nghe thấy
tiếng chân và tiếng tim đập
thình thịch của mình.
Vừa rẽ vào cầu thang bộ,
anh thấy bóng của một
người. Người này đang nằm
trên đất, tay ôm đầu, bộ
dạng giống như mắc trọng
bệnh. Anh nắm chặt súng,
tiến về phía trước. Bóng
người ấy là một bà lão. Có
lẽ bà ấy bị ngã khi ra khỏi
thang máy.
- Bà làm sao thế?
Bà già nằm úp mặt trên sàn
nhà, người cứ giật liên hồi;
bà ấy đau đớn đến mức
không nói gì được. Anh cố
gắng lật bà dậy để xem vết
thương của bà thế nào. Bà
già che mặt bằng bàn tay
nhăn nheo, máu tươi cứ
chảy ra từ kẽ tay của bà.
Anh kéo tay bà già ra, chỉ
thấy trên khuôn mặt bà là
hai hố mắt đen sì sâu hoắm.
Mắt của bà già ấy đã không
còn nữa.
Anh sợ hãi lùi về phía sau,
chợt anh nghe thấy bà già
nói bằng giọng rất thảm
thương:
- Sao lúc nãy mày cứ chọc
vào mắt của tao? Sao mày
cứ chọc mạnh vào mắt của
tao thế?
- Cháu không làm thế.
- Lúc trong thang máy ấy,
mày cứ cố chọc vào mắt tao.
"Ma" - anh sợ hãi nghĩ. Bất
động. Bà già bắt đầu trườn
về phía anh, vừa trườn bà ta
vừa nói:
- Sao mày lại chọc mù mắt
tao? Trả mắt cho tao! Mau
trả mắt cho tao!
Anh lùi về phía sau. Quay
đầu lại nhìn, đằng sau anh là
vô số những bà già đang
trườn dưới đất, trên trần
nhà, trên tường. Anh đã bị
vây ở giữa. Những bà già ấy
giống nhau một cách kỳ lạ,
họ đều bị chảy máu và đồng
thanh hét tướng lên: "Trả
mắt cho tao! Mau trả mắt
cho tao!"
Nhìn thấy lũ ma càng ngày
càng xích lại gần mình, anh
liều mạng bóp cò súng.
Tiếng súng làm kinh động
tất cả mọi người.
Bọn Tần Cẩm đang cãi cọ
ỏm tỏi thì nghe thấy tiếng
súng nổ. Hắc Bảo kêu ré lên,
Tần Cẩm cảm thấy có điều
gì không ổn liền nói: "Mau
đi thôi, Lục Tử Minh có
chuyện rồi."
Hắc Bảo đi trước dẫn đường,
ba người bọn họ phóng theo
sau. Lúc tới nơi, chỉ thấy Lục
Tử Minh đứng trên cửa sổ
đang cố gắng lùi về phía
sau.
Hắc Bảo kêu lên một tiếng,
Lục Tử Minh thoáng dừng
lại. Tranh thủ lúc đó, Kha
Lương nhanh chóng leo lên
cạnh Tử Minh. Đúng lúc đó
cánh cửa sổ rơi xuống, Lục
Tử Minh rơi xuống cùng
cánh cửa. Nhanh như sóc,
Kha Lương nằm úp xuống,
nắm vội được một cánh tay
của Lục Tử Minh.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa
đã đập mạnh xuống đất.
Mọi việc diễn ra quá nhanh,
Tần Cẩm và Thi Thi chỉ biết
há hốc mồm đứng nhìn. Một
lúc sau mới hoàn hồn, họ
nhanh chóng trèo lên để
cùng Kha Lương kéo Tử
Minh. Lục Tử Minh đang bị
treo lơ lửng trên cửa sổ tầng
mười mấy của tòa cao ốc.
Kha Lương mặt đỏ tía tai,
Tần Cẩm ôm chặt lấy anh,
Thi Thi ôm chặt lấy Tần
Cẩm. Ba người họ cố hết sức
để kéo Lục Tử Minh lên.
Kéo được Tử Minh lên, cả
bốn người ngã vật ra đất.
Kha Lương trêu Tử Minh:
- Cảnh sát nhân dân à, đã
đến lúc anh phải giảm béo
đấy.
Lục Tử Minh vẫn chưa hoàn
hồn, mắt anh mở trừng
trừng. Thi Thi vội đứng dậy
động viên cả bọn:
- Chúng mình phải nhanh
chóng, rời khỏi chỗ này, em
thấy ở đây rất nguy hiểm.
Bốn người họ cố hết sức rời
khỏi nơi quỷ quái này, càng
nhanh càng tốt.
Giờ đây, Lục Tử Minh ngồi
thuỗn ra ở một góc ghế
sofa, mấy người kia nhìn
anh với ánh mắt thông cảm.
Chiếc cốc trong tay anh
không còn run lên nữa. Một
hồi lâu sau, anh mới thở hắt
ra một cái rồi nói:
- Sao lại có thể có chuyện
như vậy kia chứ? Tôi phải đi
gặp bác sĩ tâm lý thôi, tôi
bắt đầu nhìn thấy ảo giác
rồi.
Ba người còn lại không hẹn
trước liền ném những thứ có
trong tay: tạp chí, dép lê rồi
cả báo... vào người Lục Tử
Minh. Họ đồng thanh hét to:
- Anh đúng là hết thuốc
chữa rồi.
- Lục Tử Minh à, anh suýt
nữa bị ma giết chết, vậy mà
còn ngồi đây nói là bị ảo
giác. - Thi Thi nói với vẻ
trách móc giống như cô đã
nhìn nhầm anh là một người
có chỉ số IQ cao vậy.
- Được rồi, kệ anh ta, cứ để
anh ta gặp bác sĩ tâm lý đi. -
Tần Cẩm lên tiếng.
Cả bọn đều đồng ý rồi quyết
định rời khỏi tòa cao ốc.
Lục Tử Minh tội nghiệp lên
tiếng: "Thôi được rồi, cho
tôi xin lỗi đi mà. Tụi mình
tiếp tục cùng nhau phá án
đi." Mọi người vui vẻ hoan
hô.
Cả bọn về nhà Thi Thi. Tuy
mấy ngày trước họ đã tới
đây nhưng mọi người đều
cảm thấy lâu lắm, cứ như đã
qua một thế kỷ vậy. Ngồi
thoải mái trên chiếc sofa êm
ấm, ai nấy đều có cảm giác
hạnh phúc, họ thầm nghĩ:
"Tạ ơn trời, tới giờ phút này
vẫn còn được sống trên thế
giới này, thật hạnh phúc biết
bao!"
Bọn họ ngồi ăn với nhau.
Tần Cẩm vừa ăn vừa kể cho
mọi người nghe những
chuyện xảy ra trong mấy
ngày qua. Sắc mặt mọi
người càng lúc càng nặng nề
song dù gì đi nữa cũng
không ngăn nổi ý chí quyết
đấu của họ.
- Gia đình mình nổi tiếng vì
tài bắt ma. Mình quyết bắt
được nó, không thể để nó
tiếp tục hại người nữa.
- Là một cảnh sát, mình
quyết phá vụ án này cho dù
hung thủ có là ai chăng nữa.
Mình quyết không thể để nó
nhởn nhơ ngoài vòng pháp
luật được.
- Mình phải phá lời nguyền
đó, không thì chính mình
cũng sẽ bị chết.
- Mình phải cứu bản thân
mình và các bạn nữa. Minh
không thể để con ma nữ đó
tiếp tục làm hại bất cứ người
nào mà mình yêu quý nữa.
Bốn người nắm chặt tay
nhau, quyết tâm tìm ra giải
pháp phá lời nguyền Ca
Băng.
Mọi người cùng nhìn ra cửa
sổ, tuy trời rất tối nhưng họ
vẫn nhìn thấy một chiếc xe
địa hình rất hào hoa, sang
trọng đang dừng trước cửa
nhà.
Thi Thi và Lục Tử Minh sợ
quá ngồi phịch xuống ghế
bởi có một người đang lơ
lửng trong không trung.
Người xuất hiện trước cửa
nhà trông rất đẹp trai. Anh
ta cứ liên hồi gửi những
chiếc hôn gió cho người ở
trong.
Tần Cẩm nhìn Kha Lương
cười gượng; ông nội Kha
Lương lại xuất hiện rồi.
Phút chốc ông đã xuất hiện
trước mặt mọi người. Ông
cầm một quả táo lên ngửi
rồi nói với Tần Cẩm:
- Sư muội à, một ngày
không gặp được muội dài
tựa ba năm vậy. Sư huynh
làm tặng sư muội một bài
thơ đấy.
Kha Lương hốt hoảng kêu
lên:
- Ông ơi!
Anh mở to mắt ngạc nhiên.
Không lẽ nào ông nội mình
lại đang tán tỉnh Tần Cẩm,
cứ đà này, sớm muộn gì cô
ta cũng trở thành bà nội của
mình mất.
Thi Thi và Tử Minh cũng
phần nào hiểu ra câu
chuyện. Họ biết rằng người
mới xuất hiện là ông nội đã
chết của Kha Lương. Hai
người bọn họ chui ra từ bàn
ăn.
- Sư muội à, trước kia muội
thích nhất nghe ta đọc thơ
đấy. Muội có còn nhớ sư
huynh đã đọc cho muội
nghe đoạn "đầu giường ánh
trăng rọi" không? Lúc đó
muội rất vui đấy.
Ông trẻ lại sử dụng ba phút
quý giá trong ngày để tán
chuyện vớ vẩn chẳng ra sao
cả.
- Ông à, cháu không quen
biết ông. Xin ông, cháu và
ông tuổi tác cách xa như
vậy, làm sao cháu lại biết
ông chứ?
Ông trẻ nghe xong, cũng
thấy có lý. Nhưng ông liền
biện hộ:
- Nếu sư muội đã khuất núi
nhiều năm rồi, và nếu được
đầu thai có lẽ cũng lớn bằng
này rồi cũng nên.
- Thế nhưng cháu lại không
biết những việc của kiếp
trước; hay ông nhắc lại cho
cháu nghe được không?
Hai người, một người một
ma, một nam một nữ, cứ
xoay quanh chiếc bàn. Một
người thì kiên quyết mình
không phải là sư muội, còn
người kia lại khăng khăng
cho là như thế. Những
người còn lại cúi đầu, cảm
thấy chuyện này thật khó
tin.
Chẳng mấy chốc, ba phút đã
sắp hết. Ông trẻ dường như
rất đau lòng, ông cảm thấy
tuyệt vọng:
- Chả trách mà người xưa
nói chuyện đau lòng nhất
trên đời là dù đã gặp được
nhau song lại không nhận ra
nhau. Xem ra muội đã quên
hết những chuyện ngày xưa
rồi. Thôi được, huynh đi
đây. Huynh sẽ cho muội
xem giấc mộng ký ức, trong
đó là những hồi ức đẹp giữa
ta và muội. Các cháu cùng
xem nhé! Xem xong, các
cháu sẽ biết được ta đã từng
là một chàng trai si tình và
hào hiệp nhường nào.
Nói xong, từ bàn tay ông
bay lên một làn khói màu
tím, sau khi khói tan, ông
trẻ đã biến mất.
Lục Tử Minh chau mày bình
phẩm:
- Đúng là ông nào cháu nấy!
Thi Thi thấy Kha Lương
đang toát mồ hôi hột thì
cười to, Tần Cẩm chẳng biết
phải làm gì nữa. Đúng lúc
này, mọi người còn nghe rõ
hai tiếng "sư muội", rồi tất
cả lạc vào một giấc mộng.
Tần Cẩm mơ hồ nhìn thấy
một tấm gương to, trong đó
có bóng người đang di
chuyển. Tiến lại gần, cô nhìn
thấy rõ hơn, thậm chí còn
nghe được những người
trong đó đang trò chuyện
nữa. Cô quyết định ngồi
trước tấm gương to như một
bức tường đó. Bên cạnh cô
còn có ba người - Lục Tử
Minh, Kha Lương và Thi Thi.
Mọi người ngồi thành hàng
như đang xem phim vậy.
Vào lúc này, họ không nghĩ
là mình đang nằm mơ, lại
tưởng rằng mình đang xem
phim. Do vậy, họ cứ nhìn
nhau cười khúc khích.