Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Ba, 13:25:46 - 07/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

Re: TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

#123 » Gửi bài gửi bởi TomboyCukkoo » 11/11/2012 17:36 » @109045

Về nơi có nắng


Chap 1: Ngỡ.
TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
- Em không được mở mắt ra đó!
- Em hứa rồi mà!
- Em hé mắt là anh biết đấy - Duy đẩy nhẹ vai Linh, nghi nghờ.
- Em hé mắt thì em đã thấy nét mặt nguy hiểm của anh lúc này - Linh bứơc từng bước, tinh nghịch đáp lại.
...
- Sắp tới chưa anh? Sự tò mò của em đang thôi thúc em mở mắt ngay lúc này nè.
Im lặng
- Anh Duy- Linh nhíu mày- em mở mắt ra đấy nhé.

Linh không nghe thấy tiếng trả lời. Chỉ cảm thấy tay Duy đang buông dần khỏi vai mình.
Linh mỉm cười:
- Em coi đó là câu nói ừ rõ to của anh nhé.
.vẫn im lặng...
Linh từ từ mở mắt, đôi mắt to tinh nghịch của Linh càng được thể to hơn.
Trước mặt Linh là cả một cánh đồng hoa cúc trắng, rung rinh trong gió.
Linh đã từng đạp xe qua đây, Linh không nghĩ là mình đã bỏ qua một bức tranh thiên nhiên này.
Linh thốt lên: Tuyệt!
Và như sực nhớ ra điều gì đó, Linh vừa quay đầu lại vừa nói:
- Xin mời anh phát biểu cảm xúc...A...a...a..
Linh hét toáng lên khi thấy Duy.
Duy đeo chiếc mặt nạ quỷ, dường như đoán trứơc được phản ứng của Linh, anh vừa cừơi ha ha vừa co giò chạy.
Linh hét lên:
- Anh có quay lại ngay đây để em trả thù anh không thì bảo? Hả?
Duy chạy lùi, trên mặt vẫn mang chiếc mặt nạ đáng sợ,nói vọng lại:
- Bắt được anh đi rồi tính. Nhé. Haha
Linh xoa xoa tay vào nhau, hừ một tiếng rõ to.
Linh chạy nhào tới chỗ Duy, nhưng được chừng tám chín bứơc,Linh ngã khuỵ
Từ đằng xa, Duy hốt hoảng gỡ cái mặt nạ chạy tới:
- Linh, em không sao chứ?
Linh vẫn ôm chân, nhăn nhó.
Duy càng lúc càng hốt hoảng:
- Em đau ở đâu? Linh?
Linh giơ bọc lá lên trứơc mặt Duy.
- Anh coi nè!
Duy tò mò ghé mắt sát vào tay Linh. Linh hé dần tay.Bỗng... Ôp...ộp...ộp... Một con cóc nhảy chồm ra khỏi cái lá, nhảy phốc lên đầu Duy.
Duy mở to mắt nín thở nhìn Linh,không nhích người.
Trong khi đó Linh cười ha hả, nếu có cái máy ảnh ở đây Linh sẽ chụp ngay nét mặt của Duy về cho hội bạn xem. Chắc chẳng đứa nào trong hội bạn của Linh tin anh Duy của nó lại sợ một con cóc!
Trong lúc đó, nét mặt Duy chuyển sang đỏ bừng, anh hét lên:
- Linh, em có gỡ ngay con vật xấu xí này ra khỏi đầu anh không thì bảo?
- Ai bảo anh nạt em trước? Đáng đời anh.haha
- Rồi. Lần sau anh sẽ không nạt em nữa. Được chưa. Giúp anh đi
- Anh hứa rồi đấy nhé!
- ừ! Hứa. Nhanh nào
- Nhỡ anh quên thì sao?- Linh vặn vẹo
- Quên thì anh sẽ hứa tiếp.
Linh chun mặt: hừ!
- Ý anh là anh sẽ không quên được đâu - Duy nhe răng cười trừ.
- Rồi. Tạm tin anh. Đợi em 3 giây.
Linh đứng dậy, tìm quanh được cái que, Linh dí cái que xua xua con cóc .
Lúc con vật nhỏ bé kêu ồm ộp nhảy xuống cũng là lúc Linh lấy hết sức để ... chạy.
Duy thở phùùù.
Đưa mắt theo cái dáng đang khuất dần cuả Linh với ánh mắt hình viên đạn:
- L...i...n...h...
* * *
Linh quen Duy trong lần sinh nhật Vân- bạn cùng lớp đại học. Lúc đó... Trong lần sinh nhật Vân, hai người đã gặp nhau. Duy là bạn anh trai Vân, học trên Vân với Linh hai khoá. Theo Linh, Duy mang vẻ đẹp của gió. Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt luôn nhìn Linh trìu mến. Duy- lúc nhẹ nhàng- lúc thoáng qua-lúc ồn ào-mát mẻ, hệt như gió vậy.
Linh nhận lời làm bạn gái Duy đựơc 4tháng nếu không tính đến 3 tháng trứơc họ chỉ coi nhau là những người bạn.
***
Đỗ xe trứơc khu trọ dành cho nữ, Duy nói với Linh:
- Em xoè tay ra.
Linh ngứơc đôi mắt to với hàng lông mi cong vút hỏi Duy:
- Anh vẫn có ý định trả thù em vụ con cóc lúc ở vườn hoa à?_Linh mếu máo
- Haha, xem ra em cũng sợ bị anh trả thù đấy nhỉ? Yên tâm, anh sẽ trả thù em nhưng không phải lúc này.
- Vậy khi nào anh trả thù em anh phải noí trứơc cho em đấy nhé!
- Ừ!
Linh đưa tay ra trứơc mặt, Duy nhẹ nhàng đặt vào tay Linh vật gì đó. Linh nắm hờ tay lại. Duy khẽ mỉm cười.
- Anh về đây, bye em.
- Vâng, bye anh.
Linh vẫn nhất quyết không xem Duy đã tặng cái gì.
Linh rảo bứơc về khu xóm trọ. Cửa mở, chắc là Vân đang ở nhà.
- Mày đi chơi với anh Duy về sớm thế? - Mắt Vân vẫn không rời tập vở.
- 9h30 rồi mày, sớm gì nữa. Linh vứt cái cặp sang một bên, rơi mình xuống đệm
- Có quà gì cho tao không? Vân xoay ghế dò xét Linh
Như chợt nhớ ra điều gì, Linh nhảy chồm ôm Vân:
- Ở trong tay tao đây nè, anh Duy tặng tao nhưng tao chưa xem.
Vân đẩy Linh ra, trề môi:
- Thế là quà của mày chứ có phải quà của tao đâu.
-Thì của tao cũng là cuả mày mà. -Linh toe toét.
- Thôi, tao biết là không cãi được mày rồi, có gì mở ra tao xem nào?
Linh nhoẻn cười:
- ừ, ừ, ừ, tao mở ngay đây.
Linh hé tay từ từ...
Nằm trọn trong Linh là một nhánh cỏ bốn lá thật đẹp.
- oa! Nhất mày đấy nhé!
+++
Chap 2: Chia Xa

Hôm nay là Chủ Nhật, như thường lệ, 8h, dù không học nhưng Duy, Linh và Vân vẫn có mặt ở trường.Linh và Vân vẫn thường xuyên học ở lớp mở riêng dành cho học sinh học nhóm, khu trọ quá ồn khiến cả hai không thể tập trung.
Duy tham gia đội tuyển bóng rổ của trường, chủ nhật tuần nào đội cũng tập luyện.
Ba người thường ăn trưa với nhau vào ngày Chủ Nhật.
Trưa hôm nay ngoài những tiếng cười như mọi ngày, Duy thông báo thứ 2 tuần sau anh sẽ bắt đầu đi học quân sự, một tháng, xa thành phố.
-" Tin giật gân nhất trong vòng 5phút trở lại đây nhé anh Duy, thế tối nay định chiêu đãi bọn em sơn hào hải vị gì đấy ?" -Linh lém lỉnh nháy mắt
Duy cười xoà
-" Tối nay 8h, cafe số4 như cũ, đaị gia đình lớp anh ở đó, 2người nhớ đến"
-" Tất nhiên rồi, anh không mời bọn em cũng đến phá"- Linh vênh mặt.
Hai người nói chuyện rôm rả mà vô tình họ không hề biết nét mặt của Vân lúc đó.
***
Tối, 8h, mọi người tập trung đông đủ. Hội bạn lớp Duy hát ầm ĩ, một số múa phụ họa, một số chơi trò trát kem lên mặt, số khác rôm rả bàn kế hoạch ngày mai, còn Linh luôn miệng chúc hết người này sang người khác lên đường mạnh khoẻ. Không khí tràn ngập tiếng cười và ấm cúng.
Linh chợt thấy thiếu sự có mặt của Vân.
Linh thấy Vân ngồi phía góc khuất. Mắt nhìn xa xăm về một hứơng nào đó.
Linh nhẹ nhàng bứơc tới, cúi xuống hứơng mắt theo tầm nhìn của Vân. Linh vỗ nhẹ:
- Này Vân, mày bị lực hấp dẫn của anh nào thu hút vậy?
Vân khẽ ngứơc mắt lên nhìn Linh, cười nhẹ:
- Không có gì.
- Có thật không? Tao trông mày cứ là lạ!
- Ttao không sao, tao ra ngoài chút việc, tan tiệc mày cứ về nhà trứơc nhé!
- Mày đi đâu? sắp 10h tối rồi mày.
- Tao đi chút việc, bye mày nhé!
Chưa kịp để Linh nói thêm gì, Vân quơ cái túi, đi ra ngoài.
Linh thấy lạ, hôm nay Vân có vẻ trầm ngâm. Bình thường Vân cũng không nói nhiều nhưng hôm nay...
-Linh, lại đây gọt giúp chị túi táo với.
Tiếng chị Nga gọi khiến những suy nghĩ của Linh đứt đọan. Tự nhủ về sẽ tra Vân sau. Linh nhanh nhẹn chạy lại bê đĩa táo đi gọt.
Thoáng thấy bóng ai lờ mờ đi ra cửa, hình như là Duy. Linh khẽ cất tiếng gọi, nhưng tiếng nhạc trong bữa tiệc át đi, Duy đã ra ngoài mà không hay gì.
***
Tiệc tan, Linh gọi điện cho Duy nhưng toàn báo bận. Suốt buổi tiệc Linh và Duy vẫn chưa có lúc rảnh để nói chuyện với nhau, Linh định cuối buổi sẽ tặng anh món quà mà Linh đã tự làm, 1nhánh cỏ 4lá. Nhưng giờ thì...
- Linh, em chưa về sao?
Tiếng Quang bạn Duy làm Linh giật mình.
-dạ chưa... Em...
- Đợi Duy hả em? Duy có việc gấp ra ngoài lâu rồi!
- Anh biết chuyện gì xảy ra không?_ Linh lo lắng.
- Anh không biết, nhưng có vẻ quan trọng, về thôi em, muộn rồi.
- vâng.
----
Nhà trọ vẫn im lìm và tối om. Vân vẫn chưa về, Linh khép nhẹ cửa chờ Vân. Duy và Vân bất ngờ biến mất khỏi bữa tiệc khiến Linh lo lắng. Vậy hai người đã đi đâu? Và tại sao lại không cho Linh biết.?
Linh bỗng giật mình tỉnh khi tiếng cửa lạch cạch mở, liếc nhìn đồng hồ 0h25p.
Vân bước vào, dáng vẻ mệt mỏi. Linh hốt hoảng đỡ Vân:
- Vân, mày sao thế?
Thấy đôi mắt đỏ mọng của Vân. Linh bàng hoàng:
- Mày khóc à? Có chuyện gì vậy, Vân?
Vân cười nhạt, hất tay Linh ra, ngả người xuống giường.
- Mày không muốn nói cho tao biết hả? _giọng Linh trùng xuống.
Lúc này, những giọt nứơc mắt thi nhau trào ra dưới khoé mắt Vân.
- Mày để tao yên một lúc.
Linh lúng túng:
- ừ! Mày nghỉ đi. Nếu cần gì mày cứ gọi tao.
Linh kéo tấm chăn đắp nhẹ qua người Vân. Rồi nhẹ nhàng về giường mình nằm.
+++
Chap 3: Sự bất thường


1h30
Linh vẫn chưa ngủ đựơc. Hình ảnh của Vân với đôi mắt đỏ mọng, dáng vẻ mệt mỏi bủa vây xung quanh tâm trí Linh. Chơi với Vân gần được 2năm- từ khi 2đứa mới bỡ ngỡ bứơc chân vào cánh cửa đại học này- chưa bao giờ Linh thấy Vân như vậy. Vân hiền và sâu sắc. Nhưng hôm nay... Có tiếng điện thoại, là Duy.
- em ngủ chưa?
- Mắt em muốn ngủ, nhưng đầu em không cho phép, mà hôm nay anh đi đâu vậy?
- Um. Anh có việc. Anh xin lỗi không đưa em về được.
- không sao, em có phải con nít đâu. Mai anh đi rồi mà chưa ngủ à?
- um. Anh khó ngủ.
- Gắng ngủ sớm đi anh.
- Vân về nhà chưa em?
- Nó về cũng lâu rồi. Em lo cho nó quá.
- sẽ ổn thôi. - giọng Duy trùng xuống.
- Mà sao anh biết Vân không về cùng với em?
- à- Duy lúng túng- thì anh thấy Vân ra ngoài từ giữa tiệc...Em ngốc thế?
- Chỉ có ngốc mới yêu ngốc thôi -Linh phụng phịu.
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ.
- Mai anh đi rồi, ngủ sớm đi anh.
- ừ!
- bye anh.
- bye em.
...tút...tút...tút...
- Linh à. Anh yêu em.
...
- và chỉ mình em...
...
...tút...tút...tút...
Dù biết là Linh đã cúp máy, nhưng Duy vẫn nói trong điện thoại.
- Anh rất vui khi được biết em và yêu em, Linh à.
- ở bên em anh được là chính mình.
- Anh không muốn giấu em điều gì, nhưng... Anh...
- Anh phải làm sao giờ hả Linh?
- Anh sợ... Anh...
Giọng Duy nhỏ dần, có cái gì đó như đang ứ nghẹn nơi cổ họng Duy. Những giọt nứơc mắt nóng hổi thi nhau trào ra nơi khoé mắt người con trai mang vẻ đẹp của gió đâý.
.
***
Chap 4: Ngày không gió.

Tiếng cửa mở làm Linh giật mình dậy.
6h sáng.
Vân đã ra ngoài, Linh đoán là Vân đã tới trường, nhẹ mở cửa sổ, những tia nắng vàng tươi của ngày mới tràn vào phòng nhỏ, Linh hít một hơi thật sâu không khí của buổi sáng, một ngày mới mà không có Gió.
Linh thay quần áo, đứng trứơc gương. Mỉm cười. Tự nhủ:
- Trông cũng ổn đó chứ, miệng xinh xinh nè, muĩ cao cao nè, và đôi mắt, um, cũng to to và ngồ ngộ thật. Nhưng ít ra không phải như mắt con nai như anh Duy chê mình! Hừ!
" Anh hãy xem một ngày không anh em bình yên thế nào nhé- Gió!"
Linh quơ cặp và tới trường.
Hôm nay có thông báo lớp có giáo viên môn Toán mới.
Linh không để tâm lắm, việc Linh để tâm lúc này là Vân đang ở đâu?
Tìm quanh lớp mà không thấy, những ý nghĩ về Vân lại bủa vây xung quanh Linh.
Tiết đầu, lớp Linh thực hành, lệ mệ xách xô nứơc để mang lên lớp, tận tầng 4 làm Linh mệt bở hơi tai. Cứ lên đựơc 1tầng Linh lại để bịch cái xô nứơc nên hành lang để thở.
Hành lang tầng 3, Ló kiễng chân đẩy xô nứơc nên thì...
Ào...ào...ào... Cộp... Cộp.. Cộp...
Tiếng nứơc xối xả đổ lên ai đó với âm thanh khô khốc của tiếng xô lăn xuống cầu thang tầng 2 làm Linh bủn rủn.
Linh từ từ ngó đầu xuống tầng, lẩm bẩm:
- Không biết nạn nhân là ai ?
Bên dưới cầu thang tầng2 là...
Một người con trai với bộ quần áo ứơt sũng, đứng như trời trồng giữa cầu thang tầng 2.
Linh lững thững bứơc xuống, cúi người liên tục và luôn mồm:
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Trong giây lát, người bị hại liếc đôi mắt sau cặp kính dày màu đen, nhìn Linh. Có vẻ như chưa rõ, anh ta lấy tay gỡ kính, lau những giọt nứơc bám đầy trên mặt. Có vẻ khá hơn, anh ta buông lời:
- Nhìn cô là tôi biết mình gặp rắc rối rồi.
Linh vẫn cúi gằm:
- Anh cần tôi giúp gì không?...tôi có thể giúp anh...- Linh ngẩng mặt tươi cười- tôi...tôi mang cặp giúp anh nhé!
Người con trai đó rũ mái tóc đầy nứơc, gằn giọng:
- Việc duy nhất cô có thể giúp tôi là đừng giúp tôi gì cả.
Linh mím chặt môi:
- Vậy nghĩa là anh không trách tôi?
- trách cô tôi chỉ tổn thọ- người con trai lạnh lùng đáp.
Linh ngứơc đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sau cặp kính kia, đanh giọng:
- vậy thì hãy mang bộ quần áo ứơt sũng này đi đâu tùy anh muốn, khi mà anh đã không cho tôi nói lời xin lỗi thì anh cũng chẳng bao giờ nghe được lời cám ơn từ phía tôi. Chào!
Linh nói một hơi và để mặc ánh mắt lạnh lùng ở phía sau, Linh đi thẳng xuống dưới lấy cái xô nằm chỏng queo cuối hành lang để kiếm xô nứơc khác, mà không hề hay biết người bị hại lạnh lùng ấy thoáng mĩm cười- một nụ cười khó hiểu.
...
Linh là thế, một khi đã thành tâm làm một điều gì đó mà Linh mong muốn, nhưng lại nhận được cái lạnh lùng của người khác thì Linh liền quên ngay cái sự thành tâm ban đầu ấy. Linh không biết nhún nhường- có lẽ đúng. Và sự chịu đựng của Linh nếu phải đong đếm thì là con số 0.
Linh tinh nghịch, ngang bứơng, và cố chấp. Duy vẫn nói với Linh: "Nếu em nói ít hơn một chút thì có lẽ hôm đó anh nghe được cả tiếng gió đấy". Và Duy cũng hiểu, sâu trong con người Linh, traí tim nó không hề mạnh mẽ như cái vẻ bề ngoài Linh cố tạo ra.
...
Chap 5: Người thầy khó gần.


Tiết 2. Môn Toán...
Linh bắt đầu lo lắng, Vân vẫn chưa tới lớp.Linh có gọi điện nhưng không thấy Vân bắt máy.
Tiết 2 đã bắt đầu, Linh vẫn đăm đăm nhìn ra khung cửa sổ hứơng mắt tới cổng trường, chờ Vân.
Tiếng ghế lạch cạch bàn trên khi mọi người đứng dậy cho biết giáo viên đã vào lớp, theo phản xạ, Linh lề mề đứng dậy, khuôn mặt ủ rũ.
Một giọng nói cất lên:
" Chào các bạn năm 2, khoa PR, tên tôi là Phạm Anh Quang, tôi không được ra trường vì hiệu trưởng giữ tôi lại làm nhiệm vụ giảng dạy. Mong các bạn chứng minh giúp hiệu trưởng trường ta đã không sai khi quyết định chọn tôi ở lại bằng cách trật tự trong giờ của tôi. Cám ơn các bạn"
Những tràng pháo tay của cả lớp và những tiếng xúyt xoa về thầy giáo mới không hề làm Linh phấn chấn hơn. Làm sao mà nó vui được chứ? Bạn thân thì không biết đi đâu, người luôn quan tâm nó -Duy- nay cũng không bên nó, và...cả cái con người sáng nay kia, đã vô tình chạm vào lòng tự ái của nó.
- Linh, mày thấy thầy giáo mình đẹp trai không?- nhỏ Thủy thì thầm vào tai nó.
-ừ, đẹp, - Linh vẫn chưa hề liếc xem người thầy mới bộ dạng ra sao mà nhỏ bạn khen dữ dội, chỉ trả lời cho qua. Chỉ đến khi Linh ghi bài và liếc lên bảng...
..H...Ả...
Linh sững người, bàng hoàng, đứng trên bục giảng kia, cái người đang say sưa giảng bài kia là...Là người mà Linh đã vô tình dội xuống cả một xô nứơc lạnh!
Dù đã tự véo vào mình 3, 4 cái mà sự thật kia Linh vẫn không tin, Linh cảm giác như mình đang mơ...
Cuối giờ, bỗng dưng người thầy giáo mới mời lớp trưởng đứng dậy. Linh run bắn, lập cập đứng dậy, lí nhí:
- Dạ, là em.
- Tốt! Em hãy lập danh sách những học sinh trong lớp yêu môn Toán giúp tôi.
Cả lớp ồ nên rõ to, còn Linh thì giương đôi mắt khó hiểu lên nhìn người thầy tên Quang đó.
Linh nhanh nhảu:
- Cả lớp em đều yêu môn Toán thầy a.
Quang mỉm cười:
- Tôi nghĩ đó vẫn chưa phải là kết quả cuối cùng.
- Dạ, trừ một số bạn yêu môn Toán bình thường ra thì ai cũng yêu môn Toán hơn mức bình thường thầy a.
Dưới lớp rộ nên những tiếng cười nhưng không maỷ may làm Quang nao núng.
- Thầy muốn em lập chính xác họ tên và sắp xếp theo thứ tự thích môn Toán giảm dần. Được chứ?.
- Bọn em có thể biết lí do thầy làm như thế không?
- Lí do là không có lí do nào cả. Thế nhé. Gặp em vào cuối buổi học ngày mai. Cả lớp nghỉ.
Khi cái bóng kia lướt sau cửa sổ.
Linh đảo mắt nhìn cả lũ xung quanh đang nhìn mình chằm chằm.
- Tao thê thảm thế hả?
Cả lũ đồng thanh và lắc đầu:
- Quá thê thảm.
Linh chỉ biết mếu.
...
Chap 6: Duy- chàng trai của gió.

Linh mang về phòng một bát cơm trộn to tướng, thói quen của nó, khi ấm ức bực tức cái gì nó thường ăn gấp đôi,gấp ba lúc thường.
Linh vừa ăn, vừa càu nhàu.
Gió luồn qua những ô cửa sổ, luồn qua tóc Linh.
Linh khẽ mỉm cười, phải anh không Duy? Một ngày không anh thật tệ với em, ứơc gì anh ở đây để em có thể trút hết cơn giận lên đầu anh nhỉ. Linh cười, rút điện thoại gọi cho Duy. Máy bận. Linh giận dôĩ: cả anh cũng muốn tránh mặt em ư? Linh nhìn vào màn hình điện thoại. Ảnh Linh với Duy, khi hai người ăn kem. Linh chun mặt với vết kem trên mặt còn Duy với nụ cười đắc thắng khi trát được kem lên mặt Linh. Hai người đều thích ăn kem vào mùa đông. Lạnh mà thú vị. Còn gì ấm áp hơn khi cùng người mình quan cùng những sở thích chung của cả hai.
Linh quơ tay với lá cỏ 4lá Duy tặng vô tình làm bát cơm trộn rơi xuống đất vỡ choang. Âm thanh nghe thật chua chát, Linh bất giác giật mình, tim đập nhanh kì lạ, linh tính không lành như mách bảo Linh một điều gì đó đã xảy ra.
Bỗng tiếng cửa lạch cạch mở...Linh giật mình ngước lên...
Là Vân. Và nét mặt ủ rũ.
Linh chạy tới, nắm tay Vân:
- mày đi đâu cả sáng nay vậy hả Vân?
- tao có việc.
- quan trọng đến mức không thể nói cho tao biết ư?
- rồi cũng có lúc mày biết thôi- Vân thở dài- Vấn đề chỉ là thời gian.
- nếu mày nghĩ cái vấn đề gọi là thời gian đó tốt cho tao- Linh bực- thì tao nghĩ mày cứ giữ khư khư cái bí mật đó cho riêng mình.
- tao...
Vân định nói điều gì đó, nhưng Linh đã không còn ở đấy nữa.
Linh chạy hối hả ra cánh đồng hoa lúc trứơc Duy và Linh tới. Linh ngồi thụp xuống bên vệ cỏ. Đôi mắt Linh trĩu xuống. Linh thấy cô đơn qúa. Từng đợt gió khẽ miên man tóc Linh.
...
Đã 2tiếng đồng hồ trôi qua Linh ngồi im như vậy.
Bất giác liếc nhìn đồng hồ, 15h30p. Linh đứng dậy định ra về thì tiếng chuông điện thoại reo, Linh mỉm cười khi thấy đó là Duy
- em tưởng anh quên em rồi chứ? - Linh phụng phịu.
- anh...
- em đang một mình, chỗ cánh đồng hoa anh chỉ em đó -Linh cười tươi.
- em luôn cười như thế nhé Linh.
- em sẽ cười, mãi cười, được chưa nào. Mà giọng anh có vẻ mệt mỏi, anh ốm à?
- không, anh...anh đau họng.
Linh cười giòn tan:
- anh hát hò lắm vào chứ gì?
- Linh...anh...
- anh ốm nặng rồi, nhớ uống thuốc đầy đủ và nghỉ nghơi đấy- Linh lo lắng.
- anh...xin...lỗi...!
- anh biết lỗi thế là tốt- Linh mỉm cười.
Tút...tút...tút...
- alo, alo, anh Duy? Anh còn đó không?
Linh cúp máy. Chắc anh ấy đi nghỉ rồi, Linh thầm nghĩ.
---
Trở về nhà, tâm trạng Linh giờ khá lên hẳn. Sực nhớ ra còn tờ về phiếu thăm dò môn Toán, Linh miễn cưỡng vào bàn nhắn tin cho từng đứa một trong lớp.
8h tối, Vân đi đâu đó trở về.
- mày ăn gì chưa?- Linh hỏi.
- rồi- Vân đáp lại miễn cưỡng.
- ừ- Linh đáp rồi lại tiếp tục công việc.
+++
Chap 7: Quang- chàng trai của Nắng.


Cuối buổi học hôm sau, nhác thấy thầy Quang đang trong thư viện.
Linh rón rén đi đằng sau. Và
- Thầy.- Linh chào mà như hét lên.
Có vẻ như Quang giật mình, nhưng sau 3s trấn tĩnh anh mới quay lại với khuôn mặt thản nhiên hết sức.
- Chào em, lớp trưởng khoa PR k12 năm 2 niên khoá 2010.
Linh mím môi:
- Em nghĩ thầy nên gọi em là Linh. Còn nếu thầy thích dài dòng thì có thể thêm từ cute, ngoan hiền hay xinh xắn là được.
Quang nhún vai:
- Làm thầy hơn chỗ là không biết nói dối em a.
- Thật thế a.
- Sự thật là như thế!
- Em muốn hỏi bí quyết nào giúp thầy từ người lạnh lùng của ngày hôm qua thành người thầy hôm nay đứng trứơc mặt em và nhận mình là người nói thật thế?
Quang lúng túng thật sự, anh đánh trống lảng.
- Cái đó thầy chia sẻ sau, em mang tờ phiếu chứ?
Linh khẽ cười:
- Vâng! Nó đây.
Linh rút tờ giấy trong cặp. Quang cầm lấy và lứơt qua.
Trong chốc lát, Linh thấy rất rõ khuôn mặt của Quang khi những tia nắng xuyên qua cửa sổ. Đôi mắt Quang màu nâu cafe, sống mũi cao và môi khẽ mím khi đọc thoáng nên vẻ đẹp của Nắng- một người của Nắng. Linh lẩm bẩm.
Linh liếc mắt nhìn quyển sách trên bàn mà Quang đang đọc dở.
“ Về nơi có nắng” Linh nhìn chằm chằm vào tựa đề sách, có vẻ thú vị đây-Linh lẩm bẩm.
- Em đi đựơc chưa ạ?- Linh hỏi nhỏ.
Quang vẫn chăm chăm nhìn tờ phiếu, với tay rút khẽ trong cặp ra tờ giấy photo sẵn đưa cho Linh và khẽ gật đầu.
Linh cho tờ photo vào cặp chưa đọc vội. Cúi chào và ra về.
...
Ngôi nhà trọ Linh và Vân ở dường như thường xuyên thiếu vắng sự có mặt của Vân. Những lúc như thế này lòng Linh lại co thắt lại. Linh muốn Vân như trứơc, Linh muốn nói hết tâm sự lòng mình cho Vân, nhưng nét mặt ủ rũ của Vân luôn đánh bại sự mềm yếu vốn có trong Linh. Linh sợ Vân mệt mỏi.
Hôm nay Linh cũng đã gọi cho Duy nhiều lần mà không đựơc. Linh giận Duy.
Linh khẽ thở dài. Mang tập sách vở ra, một tờ photo rơi xuống. Linh đưa lên đọc... H...Ả....
Linh bật dậy như cái lò xo đọc mà tai như không tin vaò cái mình đang đọc
- Chiều mai 2h cùng thầy giáo Toán trang trí lại bức tranh vẽ cạnh bản tin trường - Đùa hay thật đây?
Linh thở dài ngao ngán.
Biết thế này thì trứơc kia Linh đã không kê khai vào bảng thành tích mình đã từng tham gia hội họa. Bất cứ cuộc thi nào liên quan đến hội họa trong trường đều có mặt Linh, lần này Linh cũng không lấy làm lạ khi mình phải đi trang trí laị bức tranh hỏng đó. Điều Linh thắc mắc nhất là tại sao mình lại phải trang trí nó với thầy Toán? Chẳng lẽ thầy vẽ đẹp lắm sao?
...
Chap 8 : Sự thật

- Mày đi đâu thế? - Vân hỏi Linh.
- Tao ra ngoài có chút việc- Linh đáp.
- Đi gặp thầy Toán mới ra trường đấy à?- Vân nhếch môi cười.
- tao chẳng hiểu mày đang nói gì nữa.
- Mày đừng qua mắt tao, có 2 tuần, 2 tuần không có Duy mà mày đã yêu người khác rồi sao? - Vân nói như quát.
- Mày sao vậy Vân? Tao với thầy Quang chỉ là ...
Không đợi Linh nói hết câu, Vân quát :
- Thôi. Mày im đi.
Vân giận dữ bỏ ra ngoài.
Linh cố cắn chặt môi để những giọt nứơc mắt không trào ra.
Linh bình thản khoá cửa, xách hàng chục cây bút vẽ đủ kích cỡ, tới trường.
...
Quang đã đến từ trước, Linh không nói gì, mím môi thật chặt ra sức tô kín bức tranh. Thoáng thấy nét mặt Linh, Quang cũng không gắng gượng hỏi điều gì. Anh chỉ im lặng, làm công việc của mình.
Sự im lặng của nơi đây càng làm mắt Linh nhoè đi, những giọt nứơc mắt thi nhau rơi.
Quang chợt thấy tim mình đau nhói, anh đến bên cạnh Linh, nhẹ nhàng:
- Nếu muốn khóc thì hãy khóc to.nhé!
Linh càng mím chặt môi, nứơc mắt thi nhau trào ra, rồi Linh khóc lớn, vỡ oà thành tiếng.
Quang khẽ đặt tay lên vai Linh vỗ nhẹ.
- Vậy mà tao nghĩ đã nói oan cho mày cơ đấy- giọng Vân bất ngờ vang lên.
Linh đưa đôi mắt đầm đià nứơc mắt ngước lên. Vân đã đứng ở đó từ bao giờ, sau gốc cây si, và có lẽ đã chứng kiến tất cả.
Vân tiến lại gần...
Quang cũng ngạc nhiên không kém khi có sự xuất hiện cuả Vân. Đoán là có chuyện chẳng lành anh kéo Linh lùi lai...
- mày là người như thế sao? Linh?- Vân đay nghiến.
- ý mày là sao? Tao vẫn là tao - đôi mắt Linh nhìn thẳng vào mắt Vân.
Vân bỗng cười thành tiếng, nhưng những giọt nứơc mắt lại lăn dài.
- tao yêu anh Duy, mày hiểu không? Linh?
Linh bàng hoàng.
- mày...
- đúng, tao yêu anh Duy đấy, thì sao nào? Tao yêu anh ấy hơn cả mày nữa kia, mày ghen à? Sao mày lại ghen cơ chứ, mày không thể ghen được nữa đâu, Linh a.
" bốp" Linh dang tay tát vào mặt Vân.
- Mày bị sao thế hả Vân? Sao mày lại đối xữ với tao như thế? - Linh hét lên, nứơc mắt lã chã rơi.
Vân dường như không cảm giác gì với cái tát của Linh, giọng Vân vẫn đanh lại:
- Nhưng anh Duy yêu mày không phải tao. Tao gen tị, tao đã từng gen tị đấy, nhưng tao tự nhủ, chỉ cần thấy anh hạnh phúc là tao mãn nguyện. Đã bao đêm tao khóc thầm, tao khát khao sự quan tâm của anh trong khi đó ... - Vân cười khẩy- mày...
Linh không nói gì, đứng cạnh Linh- Quang cũng vậy. Hai người hiểu rằng sự im lặng là tốt cho Vân lúc này.
- Anh Duy bị bệnh ung thư máu - Vân chua xót.
Lúc này, khuôn mặt Linh tái xanh, Linh buông thõng cây bút vẽ trên tay, chạy vô hồn về phía Vân.
- Caí gì? Mày...
Vân đau đớn:
- Hôm mày với anh Duy ra vườn hoa cúc là hôm anh còn sống đựơc 5ngày nữa.
Tai Linh ù ù, nếu như Quang không đỡ kịp thì có lẽ Linh đã đổ gục xuống đất. Nứơc mắt Linh thi nhau rơi:
- Vậy bây giờ... anh ấy...đang ở đâu?.
- Hôm có tiệc, hôm tao vắng mặt, tao đã gặp anh. Tao nói yêu anh, tao muốn bên anh những giây phút đó, nhưng mày biết sao không Linh, người anh ấy yêu duy nhất chỉ mày, là mày.
Linh hét lên:
- Tao hỏi anh ấy đang ở đâu? Trả lời tao đi.
Không hề quan tâm đến câu hỏi của Linh, Vân tiếp:
- Cuộc điện thoại cuối cùng với mày, là lúc anh ấy trút hơi thở cuối cùng. Anh ấy mong muốn duy nhất là mày được hạnh phúc,. Duy không muốn tao ở bên, và mày thì lại càng không, nhưng mày thì sao, mày đã ...
Linh cười, Linh cười lớn tiếng...
- Chắc mày cảm thấy mày thật cao thượng khi không cho tao biết mọi chuyện nhỉ?
Vân im lặng.
Linh gượng dậy, cô bỗng vụt chaỵ. Cả Vân và Quang đều hốt hoảng. Vân đưa đôi mắt mọng nứơc nhìn theo dáng Linh, gào thét:
- L...i...n...h
***
Chap 9: Vì anh là gió.



Linh thẫn người ngồi bên khóm cúc thân quen, những cơn gió thoáng qua, nhè nhẹ. Linh không khóc, đôi mắt dường như vô hồn. Cô nói trong tuyệt vọng:
- Anh đang chơi trò trốn tìm với em phải không?
Linh cười:
- Anh trốn trong những cơn gió à?
Những bông cúc khẽ nghiêng mình rung rinh theo gió.
Linh gào lên:
- Anh nghĩ anh sẽ trốn mãi được sao? Hả?
- Anh biến em thành con người tồi tệ thế này ư? Tại sao anh lại làm thế? Hả? Tại sao?
- Anh nghĩ không cho em biết sự thật là tốt cho em ư?
- Anh nói yêu em mà nỡ đối xử với em thế ư?
- Sao anh không nói gì? Nói gì với em đi. Em xin anh mà.
Linh cứ gào thét như vậy một mình nơi rừng cúc xinh xắn đấy. Cho đến khi cô kiệt sức và ngất lịm đi.
***
Chap 10: Về nơi có Nắng.

Tỉnh dậy, Linh thấy mình đang trong bệnh viện. Vân nắm chặt tay Linh, ngủ gục trên ghế. Linh với tay lấy chiếc áo, khoác nhẹ vào người Vân. Ra ngoài.
Linh đi, cứ đi, Linh không biết là sẽ đi đâu. Trong tâm trí Linh giờ đây chỉ còn hình ảnh của Gió và những nơi gió đã từng qua. Linh đi tìm gió.
Thoáng thấy bên kia những bông cúc nhỏ. Linh băng qua. Bỗng...
K..é..t..t…….!!!
tiếng phanh xe ôtô và tiếng kêu của 1 cô gái làm mọi người hốt hoảng.
Linh bị ai đó xô ra ngoài. Chiếc xe tải tạt vào bên lề đường, giữa đường, một người con trai nằm mê man.
Linh như tỉnh lại, Linh tiến lại gần. Khuôn mặt Linh tím sầm lại.
Người đã đẩy cô ra khỏi ranh rới sự sống và cái chết- là Quang.
***
Đã 5ngày trôi qua Linh luôn túc trực bên Quang.
Ngày thứ 6, Quang dần mở mắt. Thấy Linh, anh khẽ mỉm cười.
- Em có đáng để cho anh làm thế không?- đôi mắt Linh ngấn nứơc.
Quang không trả lời Linh, anh khẽ hỏi:
- Em có tin vaò tình yêu sét đánh không?
Linh không trả lời. Siết nhẹ tay Quang. Quang- Anh sẽ khoẻ lại, sẽ sớm thôi.
+++
Nếu anh là gió, anh sẽ thoáng qua em và sẽ quay lại.
Nhưng không, anh là nắng, nắng ấm áp và chẳng bao giờ xa em
Về nơi có nắng em nhé!
TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
------------------------the end-------------------------------------
TomboyCukkoo
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Hỏa Løng
Xếp hạng Bang hội: ⚡4/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸1776/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Gia học Uyên Nguyên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=3868

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic3868-122.html#p109045

Quay về Thơ, truyện ngắn