Câu chuyện thứ 17: CÁI GIẾNG tiếp
Trong quan niệm của nhiều người, động thổ nghĩa là động vào vong, và động vào thổ địa. Đất mang khí âm, nước sông mang khí âm. Đem khoét một lỗ sâu trên mặt đất mà cho âm quyện với âm, cái giếng chẳng khácnào đường đi tắt của vongvào đất người sống. Chuyệnnày vốn dĩ chẳnghay ho với bất cứ gia đình nào, đặc biệt là với những người mang nợ với Hà bá..
Có một điều bà em dặn đi dặn lại khi anh emem còn nhỏ:
"Đi ra ngoài thì mở cửa phòng thật to, còn khi vào phòng phải đóng cửa thật kín"
2004 là năm con Linh bị ma dụ và theo vềnhà, cũng là năm bà em bắt đầu đưa con chó đá vào để trong vườn. Hai hốc mắt nóphẳng lỳ, lạnh lẽo, chẳng hiểu do cố tình xoay đặt hay không mà hướng thẳng ra phíacái giếng cổ năm xưa.
Người ta bảo chết trẻ thiênglắm, nhưng cũng dễ hóa giải.Cái vong thằng trẻ con nămxưa sau đợt cúng 3 hôm đã không còn nữa. Thế nhưng chỗ cái giếng vẫn thỉnh thoảng vang lên tiếng u u, như tiếng gió đập vào 2 bênthành, rợn tóc gáy. Từ hồi cậu D. chuyển cái chuồng chó về gần đấy, 2 con chó chẳng cắn đêm nữa. Mỗi tối xích nhốt vào chuồng chúngnó lại trở nên khó bảo, lồng lộn haygiãy đạp loạn xạ. Cáihôm con Linh bị ma theo về, chỗ cái giếng cổ vẫn im lặngnhư tờ....
Trở lại chuyện 2 con chó bà em nuôi năm cậu mợ D đẻ conLinh.
Cái đêm mợ L đẻ, trong làng có con chó mẹ cũng sinh ra một lứa chỉ 2 con chó con. Bàem thích lắm, xin cả 2 con về nuôi, đặt tên là Tin và Mic. Lúc bà em sang xin chó, mặt bà bạn tỏ ra kì lạ, nhưngcũng ậm ừ cho qua chuyện. Bà em bảo 2 con này bằng tuổi con Linh, coi như là bạn nốikhố. Càng sống lâu 2con càng tỏ ra trái tính trái nết. Con Tin vui vẻ, hoạt bátbao nhiêu thì con Mic lại tỏ ralầmlỳ, lúc nào cũng gầm gừ trong cuống họng, mắt vằn đỏ liếc nhìn xung quanh...
Buổi sáng hôm mộ con Tin bịđào mất, bà emchết lặng.... Bà em đứng rất lâu cạnh cái mộ chó trong vườn sau nhà cậu D, mặt bần thầntím tái. Đến trưa thì mời sư thầy đến nhà. Sư thầy đến nhà em, ra cái mộ chó, bất chợt tay lần tràng hạt mà như nóibâng quơ "Nhà bà xưa nay chỉ nuôi 1 con chó, không cócon thứ hai" Sư bảo giờ đem lấp cái hố đi, nhưngđừng lấyđất bờ sông ở khu này.
Thế nhưng cậu D. chẳng quan tâm.
Đợi bà với sư vào nhà, cậu em đem đất 2 bên mà lấp hố lại cho đỡ mất công.
Cái khoanh đất 3 năm sau vẫn còn nâu mới roi rói.....
3 ngày sau khi lấp, có chó lạxuất hiện trong vườn nhà bà em. Bọn này chỉ đến lúc nửa đêm, gào lên ăng ẳng, chạy lạo xạo ngoài vườn nhưng tuyệt nhiên mấy con chó nhà các cậu không sủa lại tiếng nào.
"Gấuuuuuuuuuuu"
3 đêm liền nó sủa ngoài vườn nhà bà, sát bờbãi ra sông. Tiếng nó cứ to rồi nhỏdần,như chó sói tru. Rồi tiếng rít và tiếng cắn 2 hàm răng vào với nhau cồm cộp càng lúc càng sát vách nhà bà em.
Đến hôm thứ 3 thì người nhàem mới dám rađoạn đấy ngó. Cái chỗ bờ tre gần đấy đặc dấu chân chó quấn lấy nhau. Cứ thế xa dần vườn mà ra đoạn bờ tre. Đến gốc tre thì dừng hẳn lại. Cậu D. thấy lạ đem xẻng ra xúc... Được một quãng thì kinh hãi nhận ra, dưới gốc tre ngoài bờ sông là xác con Tin vàcon Mic. Con Mic đầu vẫn độinón, nhưng mồm ngoạm chặtlấy cổ con Tin, trào máu đensì chỗ kẽ răng........
Bà ngoại em bảo cậu đem xác 2 con mà đốt đi, rồi lấy tro trộn vào đất sét đắp lại chỗ bờ tre như trước. Từ đấy tiếng con chó lạ cũng chẳng còn.
Cái năm 2004, nước giếng phun lên đỏ lòm, con Linh 2 lần bị ma dụ, cả nhà hoang mang lắm. Sau đợt đấy thấy bà em hay xách bị ra sông từ lúc sáng sớm. 10 ngày liên tục, rồi bà chẳng ra nữa, chỉ thấy đặt con chó đá ở góc vườn sau nhà cậu D. Con chó đá không có hốc mắt.
Rồi lại mời sư sang trấn yểm. Nhìn thấy bãi đất nâu tươi chôn con Tin năm xưa, sư chỉ thẳng mặt cậu em mà mắng nhiều lắm. Ngàyhôm đấy sư không về chùa, ở lì lại chỗ vườn sau mà tụng với bà em.
Sáng hôm sau sư gọi cậu em ra, mặt rầu rĩ mà rằng
"Mẹ cháu xưa nay nuôi nhầmcon chó độc,chỉ nuôi 1 con mà ngỡ như 2. Con chó độc này luôn tỏ ra hoạt bát, mạnh khỏe, nhưng lúc nào nó cũng muốn tìm cơ hội mà giết mẹcon cháu. Nhà cháu có cái tinhngựa đánh trận khôn lắm, nhờ vía nó canh mà con kia chưa làm hại được ai"
Nay bà ngoại em đem chỗ đất sét trộn tro2 con lúc trước nhét vào khối đá, đúc thành hình con chó đem đặt yểm ở vườn nhà để tránh nó chạy trốn ra sông. Lại đem khoét mắt đi, để phòng cho nó không thấy đường mà làm trò càn nhiễu.
Cái chỗ vườn yên ổn một thời gian, cho đến năm khí âm xoay vần, bà em đau yếu đi hẳn...
con chó đá chẳng hiểu do ai đem đi, tự nhiên chuyển vàotrong vườn bà...
Nó vẫn im lìm, nhưng chỗ hốc mắt trống trơn chẳng còn hướng ra cái giếng cổ như trước nữa...