Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Năm, 16:45:07 - 30/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

Re: Ngã rẽ cuộc đời ở tuổi 16.

#73 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 30/03/2013 11:38 » @196839

Chap 37

- ‘Thôi mình về nhé’ tôi cười trừ, vì vừa có lỗi nên không biết nói gì hơn với em.
- ‘Dạ’ em nói nhẹ, tuy cười nhưng có vẻ em không thực sự vui lắm. Em đang lo lắng cho tôi. Thiệt tình, nếu không gặp thằng khốn nạn kia thì đã không có chuyện gì rồi.
- ‘Hai người về vui vẻ nhé’ Lan nháy mắt với tôi và Linh, rồi vẫy tay chào.
- ‘Uh, bye em.’ Tôi tạm biệt Lan rồi vòng xe chở Linh về.

Suốt cả quãng đường, em ôm tôi, nhưng không nói với tôi câu nào. Tôi có cảm giác là em vẫn còn giận tôi lắm. Không khí khá buồn…
- ‘Em còn giận anh àh?’ tôi làm mặt buồn, quay qua hỏi.
- ‘Em đâu có giận’ em lắc đầu đáp, nhưng không cười…mặt vẫn buồn. Thế thì đủ biết là em vẫn còn giận tôi lắm.
- ‘Thôi, anh xin lỗi, tại anh gặp thằng Minh nên không kiềm chế được.’
- ‘Anh phải lo cho bản thân anh chứ, một mình anh Long còn chưa đủ hay sao…’ Linh nói, giọng trách móc tôi…Nhưng mà em nói đúng, tôi hơi hồ đồ khi nãy.
- ‘Uh anh biết rồi mà…’ tôi chưa kịp nói hết câu thì.

Tách…tách…những cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống…Thôi chết rồi, mưa to. Nãy giờ do chuyện của thằng Minh và rồi lo năn nỉ em nên tôi cũng chẳng để ý rằng trời đã chuyển mây đen tự bao giờ. Tôi ba chân bốn cẳng chạy xe thật nhanh, kiếm một góc nhà nào đó tấp xe vào. Tôi sợ em ướt, về nhà sẽ bị cảm lạnh.
- ‘Hix, tự nhiên trời chuyển mưa’ tôi chống xe rồi nắm tay em kéo vào, đứng trong hiên nhà ven đường. Mưa ngày càng nặng hạt…
- ‘Dạ…’ em gật đầu đáp. Tôi quay qua nhìn em, em đã ướt tự bao giờ. Không ướt như chuột lột, nhưng nói chung cũng đã ướt không ít. Tôi thì cũng thế. Những giọt nước mưa lăn trên khuôn mặt em, tôi vội lấy tay mình quẹt đi cho em.
- ‘Ai cho phép mưa làm ướt con heo của anh hả?’ tôi vừa quẹt vừa pha trò, chọc em cười để em bớt giận.
- ‘Hì’ em phì cười ngay…cười tươi trở lại. Em rất dễ chọc, tôi biết mà.
- ‘Ah, biết mà, heo của anh dễ cười lắm’ tôi nhéo má em, chọc tiếp.
- ‘Anh đó, đừng có làm gì nguy hiểm nha. Em lo lắm’ em đã hết giận tôi, em lấy tay em, nắm lên bàn tay tôi đang để trên má em…Thật ấm áp, em khiến cho cơn mưa như vô hình, không còn tồn tại nữa…Tôi không thấy lạnh, vì có một mặt trời đang đứng cạnh tôi ngay lúc này đây.
- ‘Uh, anh biết rồi’ tôi nhẹ nhàng hạ tay xuống, rồi tôi đứng vòng ra sau, ôm em từ đằng sau…thật chặt. Được ôm em vào lòng thế này, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Em nhỏ bé, tôi ôm trọn hết vào lòng mình. Em mỏng manh, nên tôi phải ôm thật chặt. Và tôi tự hứa rằng, sẽ không làm gì nguy hiểm đến tính mạng mình, vì tôi còn phải bảo vệ em nữa chứ.
- ‘Em thương con lợn lắm’ rồi bỗng em quay người lại, ôm tôi. Em ôm tôi chặt cũng như tôi ôm em vậy. Có lẽ em cũng sợ sẽ mất tôi, em sợ tôi sẽ không bên cạnh em. Không đâu em àh…anh hứa là sẽ bên em, đến khi nào em rời xa anh thì thôi.

Tôi và em, đối diện nhau, ôm nhau. Ngoài trời, mưa vẫn rơi ào ào, nặng hạt, chưa có triệu chứng giảm dần. Tôi hít mùi thơm từ mái tóc em, rất dịu. Nhẹ nhàng đặt lên trên tóc em một nụ hôn, nụ hôn của tình yêu, của sự bảo vệ. Êm đềm và sâu lắng, hai chúng tôi cứ ôm nhau như thế, ở trong lòng của nhau…dù cho ngoài kia, mưa gió đang cản lối về.
- ‘Ôm anh thích không?’ tôi lại hôn lên tóc em, hỏi em.
- ‘Ôm con lợn thì phải thích rồi’ em xoa đầu em vào ngực tôi, đáng yêu lắm. Thật thích cái cảm giác ngay lúc này.
- ‘Thế ôm hoài nhé’ tôi xiết chặt hơn.
- ‘Thôi đi con lợn, tham vừa thôi. Anh tính đứng đây luôn àh’ em hơi ngả người ra, véo má tôi, lắc qua lắc lại. Em cười tươi, có vẻ thích thú.
- ‘Uh thì còn mưa mà, hết mưa mới về được chứ’ tôi không vừa, chọc léc em, làm em phải buông tay ra. Tôi cười khoái chí. Mấy người đứng kế bên có vẻ nhìn suốt nãy giờ, cặp mắt thèm thuồng. Cũng đúng thôi, vì em và Lan đều là hot girl của trường quốc tế, nên không cần bàn cãi về độ xinh. Đã vậy em lại còn trắng ơi là trắng, và tướng thì lại chuẩn…Bởi thế, không thèm làm sao được…Hehe. Cơ mà nhìn cái gì mà nhìn, đi chỗ khác chơi cho người ta làm việc.
- ‘Uhm’ rồi em và tôi không giỡn nữa, em quay lưng lại, tựa vào tôi, tôi vòng tay ôm em từ phía sau.

Hai bọn tôi cứ đứng đấy, ôm nhau như thế, tận hưởng khoảnh khắc ở bên nhau, những hơi ấm của nhau….Nhìn mưa rơi, khung cảnh thật đẹp và lãng mạn, theo cái kiểu bộc phát. Công nhận quen em tôi mới thấy bọn tôi có khá nhiều trường hợp bộc phát ra phết. Ngày hôm qua tỏ tình cũng thế.

Một hồi sau, mưa đã tạnh. Tôi mới đưa em về nhà tiếp. Sau cơn mưa nên trời cũng hơi lạnh, một phần cũng vì ướt mưa khi nãy…Nên tôi cũng ráng chạy thật nhanh để tránh em dầm lạnh lâu, dễ bị cảm. Tôi thì khoẻ re, mưa này ăn nhằm gì. Chỉ lo là lo cho em thôi. Cơ mà nãy giờ em ôm tôi cũng chặt, cũng đủ ấm nên chắc không sao đâu.

Vài phút sau là tôi đã tới nhà của em. Em leo xuống, chào tạm biệt tôi, em lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má tôi, làm tôi đỏ ửng mặt. Tôi không quên dặn dò em tắm ngay kẻo đồ ướt thấm vào dễ bị cảm. Em cười tươi, gật đầu. Tôi cũng yên tâm nên phóng xe về.

Buổi tối hôm đó, tôi và em nằm nhắn tin cho nhau vui vẻ. Em kể những câu chuyện vui cho tôi nghe, cười bể cả bụng. Rồi em chuyển qua đố, em có mấy câu đố cũng hóc búa lắm, đại loại như…
- ‘Em đố anh, một cái chai bia rỗng, em thả một chiếc đũa vào trong đó. Làm sao anh lấy chiếc đũa ra mà không được chạm tay vào chai bia’
- ‘Chà, để anh suy nghĩ’ tôi bắt đầu suy nghĩ…5 10 phút sau tôi vẫn không nghĩ ra…hóc búa phết đi được. Tôi quyết định đầu hàng.
- ‘Thôi anh thua, nghĩ không ra’
- ‘Con lợn dốtt thế’ em được dịp chọc tôi.
- ‘Thế em giải đi’
- ‘Em không giải, anh tự nghĩ ra đi’ em quá đáng chưa, giờ có cả trò này với cả tôi.
- ‘Em nhớ nha…được rồi…rồi anh sẽ nghĩ ra’ lòng tự ái không cho phép tôi đầu hàng.

Đang nhắn như thế thì thấy khát nước, tôi phi ngay xuống nhà, mở tủ lạnh lấy chai nước uống. Tôi vặn nắp, tính đưa lên miệng làm một hơi thì…
Tôi định hình nhìn lại trong chai nước suối, ôi mẹ ơi…một con kiến nhỏ đang nổi lềnh bềnh . Khiếp, tôi đổ ngay chai nước, may mà tôi chưa uống. Chắc do hôm qua tôi rửa chai chưa kĩ mà đã rót nước vào. Nhưng rồi, bỗng đầu tôi loé sáng….
“Con kiến, nước, nổi….” ah thôi đúng rồi…tôi đắc thắng hét lên . Tôi tìm ra được lời giải cho câu đố của em rồi. Tôi phóng như bay lên lầu, cầm ngay chiếc điện thoại, nhắn ngay đáp án cho em.
- ‘Anh biết rồi nhé. Đổ nước vào, chiếc đũa sẽ tự nổi lên, đúng không’ tôi tự tin, cười to.
- ‘Đúng rồi, con lợn cũng thông minh phết nhỉ?’
- ‘Anh mà lại…thưởng gì đi’ tôi ranh mãnh
- ‘Anh muốn em thưởng gì?’
- ‘Bánh kem…đang chờ bánh kem ai đó nói làm cho tui ăn mà mãi chưa thấy :-“ ‘
- ‘Uh nhỉ…em quên. Để em làm cho con lợnnn ăn’
- ‘Nói đấy nhé’

Rồi bọn tôi tiếp tục nhắn tin vui vẻ như thế đến tối. Tôi gọi điện hát cho em nghe, chúc em ngủ ngon. Em cũng chúc tôi ngủ ngon rồi em đi ngủ sớm, mai đi học. Tôi cũng tắt đèn, đi ngủ luôn.

Mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp, yên bình và hạnh phúc những ngày sau đó…

5 ngày sau…ngày Long được xuất viện.

"Nhật ký ngày xx/yy/2008

Hôm nay mình bắt gặp anh tính đánh Minh. Mình chỉ cần hét trễ 1 chút nữa thôi là sẽ có chuyện không hay xảy ra. Anh thật là, anh không biết mình lo cho anh như thế nào sao? Mình không muốn có chuyện gì xảy ra với anh đâu. Nếu có gì xảy ra, hãy để mình gánh trọn hết, được không?
Anh biết mình giận, anh năn nỉ mình nhiều lắm. Mình thực sự không giận, mình chỉ lo lắng cho anh thôi. Mình suy nghĩ nhiều cho anh lắm, lo sợ anh có chuyện, vì Minh rất nguy hiểm, nên lúc đó mình cũng không nói gì nhiều với anh.
Rồi mưa, mưa to lắm, mình và anh ướt nhem. Anh nhanh trí chở mình vào trú mưa. Bỗng anh nhẹ nhàng đưa tay, lau nước mưa trên mặt mình. Hành động đơn giản nhưng đầy ấm áp ấy của anh khiến mình thấy thật bình yên và hạnh phúc. Mình cười với anh, anh luôn biết cách làm mình cười. Anh đáng yêu thật. Rồi anh ôm mình, hôn lên tóc mình…Mình biết là anh thương mình lắm. Mình cũng thương anh. Mình ôm anh chặt, tựa đầu vào ngực anh, nghe rõ được tiếng trái tim của anh. Mình và anh cứ ôm nhau như thế đến khi tạnh mưa. Ước gì thời gian đừng trôi, để mình và anh cứ mãi như thế này.
Tối đến, mình và anh nói chuyện với nhau. Mình đố anh một câu theo mình là khá hóc búa. Anh chịu thua, nhưng một hồi sau lại nghĩ ra được đáp án. Không biết anh làm như thế nào mà tìm ra. Nhưng phải công nhận là anh thông minh thật.
Anh hát ru mình ngủ ngon. Giọng anh thật cao và ấm áp, điều khiến mình cảm anh ngay từ đầu. Thôi cũng khuya rồi, mình ngủ đây.
Mai mình còn phải bắt tay làm bánh cho anh nữa!"
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 25.0.136)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=15262

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic15262-72.html#p196839

Quay về Thơ, truyện ngắn