CHAP 3
Không lâu sau, cảnh sát đã có mặt và bắt đầu điều tra. Họ lọc thành phần có bằng chứng ngoại phạm và cho phép ra về. Còn một số người không có bằng chứng ngoại phạm như tôi bị giữ lại điều tra. Những người ở lại gồm có tôi, lũ bạn: Linh, Tân, Kiên, B.Anh là những người trong thời điểm nạn nhân tử vong đang chạy đi tìm chú rể, ông bố nạn nhân đang ở ngoài đón khách nhưng không có ai làm chứng, bố của cô dâu thì đi tìm người bảo vệ để lấy chìa khóa, cô dâu thì cũng rời lễ đường gần 10 phút để đi tìm chú rể, mẹ của cô dâu do chuẩn bị nhiều đồ nên mệt, nằm nghỉ trong phòng, ngoài ra còn có 2 người hàng xóm là ông Phan Văn Công và Quang Thị Dung chuẩn bị đồ ăn trong nhà bếp nhưng ai cũng có khoảng thời gian rời phòng bếp. Chúng tôi bị bắt lấy lời khai đến tận 11h đêm mới được cho về. Tôi chỉ thấy tội cho cô dâu, chị ấy đã ngồi khóc từ lúc biết tin đến tận giờ. Tôi đi ngang qua phòng của nạn nhân thì thấy cảnh sát đã chặn lối vào, do không có ai, tôi lén bước vào xem. Do sợ có tiếng động nên tôi cởi giày, vớ để ngoài cửa, nhẹ nhàng bước vào trong. Nhớ lại lúc đó, xác nạn nhân được treo ở gần cửa sổ hướng ra cái giếng, tôi bước lại gần nhìn ra cái giếng. "Au"- Tôi khẽ rên lên khi có cảm giác cái gì đó đâm vào chân. Sợ bị phát hiện, tôi vội vàng rời phòng và quay về nhà. Về đến nhà tôi ngó lại cái chân mình xem cái gì đâm vào. Đó là 1 thứ gì đó trong suốt, sáng chói rất nhỏ, giống như là 1 mảnh đá quý, pha lê hay thủy tinh bị vỡ. Có lẽ là sơ ý của ai đó thôi nên tôi bỏ qua chi tiết này.
12h38, tôi trằn trọc mãi không ngủ được vì sợ khi nghĩ đến cái chết, sợ nhà thờ và sợ tiếng chuông. Tôi mở điện thoại lên chơi game cho dễ ngủ. Chết dở, pin yếu, tôi để quên sạc bên nhà thờ, mai chắc phải đi khai báo cả ngày, không thể để điện thoại hết pin. Khổ nỗi tôi xài điện thoại của Tàu khựa, không cùng loại sạc với ai cả. Tôi khẽ gọi thằng Kiên dậy để đi cùng cho đỡ sợ nhưng do làm việc cả ngày nên nó ngủ say như chết. Tôi đành lặng lẽ đi 1 mình vào cái nơi đáng sợ ấy. Đi đến cổng nhà thờ, tôi chợt nghe có tiếng động bên phía cái giếng, tôi lò mò qua xem thử. Một bóng người! Có ai đó đang làm gì ở khu vực gần cái giếng! Tôi thu hết can đảm cất tiếng gọi: "Ai đó!" Người đó giật mình quay sang tôi, tôi với chiếc điện thoại trong túi quần tìm mãi không thấy công tắc mở nguồn đâu. Chết thật, mình cầm nhầm cái Nokia 1280 của thằng Kiên rồi. Nhớ tới chức năng đèn pin, tôi vội mở rồi rọi vào thì người đó đã chạy mất. Tôi bước dần lại cái giếng mà tay chân bủn rủn, run cầm cập. Rọi đèn pin xuống đất, tôi để ý thấy có rất nhiều vụn gỗ, phía trên đó là cửa sổ phòng nạn nhân.Từ sự việc trên, tôi có thể kết luận: Đây không phải là vụ tự tử mà là 1 vụ giết người mà thủ phạm chính là người hồi nãy!!!