Nếu Một Ngày anh hỏi em là ai? – phần 9
May sao hắn đã kéo đươch Đan lại trước khi cô tiếp tục bò ra nền. Đan ôm chầm người hắn, ngồi gọn trong lòng…….(aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa)
Đan run lẩy bẩy, câm như hến, tai nạn này vượt xa sự tưởng tưởng của cô. Hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy Đan sang bên, quay mặt ra cửa sổ, nở nụ cười tinh quái….
Trên đường đi bộ về, không ai nói với ai lời nào. Đến gần nhà Đan….
+ Cô về đi, giờ tôi phải đến công ty của chị cả cô.
+ Hở? Anh bảo được nghỉ mà?
Jung Min bật cười, như thể Đan hỏi buồn cười lắm ý !
+ Không, tôi trốn đi đấy ! Chị cô đang phải mọc thêm tay để làm việc ở công ty kìa.
+ Ax. (ngạc nhiên tột độ)
+ Thôi, tôi đi đây (vẫy taxi). Chắc lại phải ngủ ở công ty cả tháng nay quá (thở dài)
+ Này…….! Hay….anh nghỉ việc ở công ty đi. Sao phải vất vả thế. Không ai bảo gì anh đâu mà.
+ (suy nghĩ giây lát) Vấn đề không phải cái đó. Tôi hiểu tình trạng công ty chị cả cô, nếu có cơ hội thì nên tận dụng triệt để.
Hắn lên taxi và đi thẳng đến công ty. Đan vừa buồn vừa lo cho sức khỏe của hắn [thế còn sức khỏe của chị gái thì không lo àk? ]
ý tốt của Jung Min cả nhà Đan rất cảm kích. Đan đi đến thang máy lên nhà, hắn gửi một tin nhắn cho cô:
” Nếu không phải mấy ngày không được gặp cô thì tôi đã đỡ phải trốn về”.
Kèm theo là một mặt cười toe toét:
Không một ai biết được trong thang máy có một cô bé đang gục mặt cười ầm ĩ vì quá hạnh phúc.[người ta mà biết sẽ lôi ngay vào trại tâm thần]
Hai tuần sau, quả nhiên là Jung Min và chị cả phải ngủ tạm ở công ty. Chẳng hiểu chị cả làm cái gì nữa !
Sáng, trên trường Hạ long……
+ Huyền ơi, có biết tìm gã Nam ở đâu không?
+Hử??????? Tìm gã Nam đó làm gì? MÊ HẮN RỒI HẢ, cậu thích Jung Min đẹp trai mà? (hét lên)
+ Ai thích hắn ! Ai mê hắn ! Chẳng qua hắn bảo tớ trả điện thoại nên mới phải tìm thôi nhá !!!!!!!!!! (chìa điện thoại của Nam ra)
+ Sao cậu có? (giật phắt)
+ Thế này…….(khai tường tận), thế mà 2 tuần rồi không thấy hắn đến trường.
Huyền không nói gì, nghiêm mặt nhìn vào điện thoại của Nam.
+ Gì thế? (ngó nhìn)
Wa, là SDT và ảnh của cô gái “xinh đẹp tựa thiên thần”. Thì ra trong máy hắn chụp rất nhiều ảnh cô ta.
“Huyền ghen rồi, tức rồi, nổi điên rồi ! Vui thế. hahahaha”
+ Cô ta… còn qua lại với hắn không? (trầm giọng hẳn)
+ À. Tớ không biết. Nhưng cô ta là ai?
Đan không nghĩ câu hỏi của cô sẽ có đáp án.
+ …….(Huyền trầm ngâm, hơi buồn) Hồi cấp II, tớ từng là bạn gái hắn…….
“Waaaaaaaaaaaaaaaaa ! Kể rồi ! Cuối cùng cũng chịu kể !” – mừng thầm.
+ Hắn nói rằng cũng thích tớ. Thời gian hắn cặp với tớ kỉ lúc trong từ điển của hắn (cười nhạt). Vậy mà………
+ Ừmk?????????? (háo hức)
+ Sau hai năm, hắn đột ngột bỏ tớ… vì con hồ li cái này (nghiến răng, chiếc điện thoại trên tay Huyền như nứt đến nơi)
+ Hồ li cái là sao? Nó quyến rũ tên Nam àk?
+ Ừk. Nó đỏng đảnh và điệu đà… Thật không hiểu nó làm cách nào mà khiến tên đó….
Huyền rưng rưng như sắp khóc, Đan hiểu rằng người như Huyền đã thật lòng thích Nam. Bọn con trai chẳng bao giờ biết đến cảm giác của bạn gái hắn.
+ Ak. Con bé đó hình như cũng quen Jung Min. (bắt đầu bực)
+ Hừ, Chắc trước kia cũng bị nó quyến rũ rồi.
+ Không thể nào?!! (Đan cố phủ nhận)
+ Cậu nghĩ cô ta là ai chứ?
+ Cô ta tên gì?
+ VÂN. NGUYỄN HẠNH VÂN.
“Vân” – là cái tên hắn đã buột miệng gọi trong tình trạng vô thức. Tâm can Đan lập tức nóng rực lên.
+ Ôi chết tiệt !
+ Sao? (Huyền hơi ngạc nhiên)
+ Không lẽ cô ta và Jung Min……….
+ TỚ bảo mà. (cười khỉnh)
+ Không ! Người như Jung Min chẳng lý nào yêu loại lẳng lơ thế !
Huyền không nói gì thêm, cái cách Đan khẳng định chắc như đinh đóng cột giống hệt Huyền 2 năm trước. Vậy mà…… kết quả là gì chứ?
—————————
Cùng lúc ấy, ở tổng công ty T.A – Hàn Quốc đặt tại Việt Nam; Trong Phòng Chủ Tịch: Một người phụ nữ đứng tuổi, sang trọng, mang ánh mắt giận dữ đang bàn chuyện với một đám người khác:
+ Đã gọi điện đến tất cả bạn bè của nó ở Việt Nam và Hàn Quốc chưa?
+ Đã tìm tất cả rồi ạk ! (Một người phụ nữ lật giở quyển sách ghi đầy SDT)
+ Các nơi nó hay qua đêm? Bar? Vũ trường……..?
+ Cũng tìm hết rồi ạk ! (Một người đàn ông đeo kính nói)
Bà ta không nói gì, thò tay lấy chiếc bật lửa và bao thuốc lá trong ngăn bàn, châm thuốc hút một hơi dài.
+ Đăng báo tìm đi. Cả truyền thông nữa. Chắc chắn nó chỉ chơi bời ở cái nước Việt Nam bé tẹo này thôi.
+ VÂNG, THƯA CHỦ TỊCH !!! (Đám người đồng thanh đáp)
—————————
Trên đường về nhà Đan cứ nghĩ mãi.
“Hồi nhìn thấy tấm ảnh Vân, Jung Min đã phản ứng bất thường. Huyền cũng nói về Vân – đứa cno gái lẳng lơ cướp Nam từ tay cô ấy. Rõ ràng loại con gái đó chẳng ra gì”.
+ Sao? Lo cho Jung Min hoàng tử àk?
+ Huk. Ai… ai là hoàng tử?!!!!!!!!!!
+ Hưm… hi hi.
Một lúc sau, Huyền về gần đến nhà cô thì kéo tay Đan lại”
+ Đừng để anh ấy gặp con ranh đó. Nó không xứng với Jung Min.
+ Cậu lảm nhảm gì thế. (gạt tay Huyền)
+ Nghe tớ đi. Anh ấy mà gặp con bé Vân, rồi nhớ lại mọi chuyện thì… cậu sẽ mất Jung Min đấy.
Lời của Hyền như đâm vào người Đan một nhát sâu, cô ngập ngừng khi nghĩ đến kết cục Huyền nói tới.
+ Tớ coi thường Vân, tin tưởng gã Nam nên rút cục tớ mới nhận tất cả thất bại. Còn cậu, cậu vẫn còn cơ hội, đừng để nó vuột mất…..
Huyền vỗ nhẹ vai Đan, cô biết Huyền có rất nhiều tâm sự chưa kewer với mình.
+ Tớ……Nhất định không cho Jung Min tiếp xúc với loại người đó đâu !!!!!!!!
Đan nhấn mạnh từng chữ, đáp lại cô là nụ cười hài lòng của Huyền.
+ Tốt, hạnh phúc của cậu thì cậu hãy nắm chặt vào !
+ Đứng có nói vớ vẩn ! Chẳng qua……thấy gã Jung Min đáng iu mà gặp lại cô ta thì sẽ bị… ô uế ! Hừm!!! Chính là lý do này mà tớ phải bảo vệ hắn cho kì được. Hahahahaha…..
+ Axxxxxxxxxx !!!!!!!!!!!!!!!!! (ngã nhào)
……………..
Đan về nhà mà thơ thẩn: Jung Min, Jung Min và Jung Min.
” Tôi không cần biết trước kia anh là người như thế nào nhưng anh đã hữa với tôi rồi đó; Không được nuốt lời !”
Đan không hiểu rằng mình đang mù quáng tin vào một lời hứa không có tem đảm bảo. Đến con người Jung Min mà Đan còn mơ hồ thì lấy lý do gì để hắn nhớ cô ?!
+ Chị hai, em về rồi (Đan đẩy nhẹ cửa, tâm trạng cô nặng nề không có sức lực)
+ Đan… ơi… mau vào đây. Thật… không thể tin được.. (Lan – chị hai Đan hốt hoảng, giọng yếu ớt)
Đan đưa mắ
t lên nhìn, Jung Min? Chị cả? Tại sao họ lại về nhà rồi? Công việc xong hết rồi ư? Đan như muốn hét lên, vui sướngv vì lại thấy Jung Min. Nhưng………… sao thái độ của mọi người như lạc hồn vía thế kia?
+ Jung Min ơy…. (Đan gọi hắn và bước vào phòng khách, nhìn theo hướng 3 cặp mắt dán chặt không chớp)
+ * Và đây là chân dung của cậu chủ Seo Woo Joong, con trai út tập đoàn T.A Hàn Quốc.*
Trên màn hình TV hiện lên những bức ảnh chụp một anh chàng vô vô cùng “bụi bặm”, khuân mặt đền ánh mắt của cậu chủ Seo Woo Joong làm Đan chết lặng. Đầu óc Đan như nổ tung vì shock và bất ngờ.
+ * Hiện cậu chủ Seo Woo Joong đã mất tích bí ẩn suốt một tháng nay, không ai biết được hành tung của Seo Woo Joong. Chúng tôi rất mong mọi người hợp tác, cung cấp thông tin của cậu ấy để việc tìm kiếm sớm có kết quả….*
Nhận thấy sự bàng hoàng trên mặt 3 cái xác di động, chị hai Đan vội tắt TV. Điều ĐAn không – mong – muốn – nhất đã đến. Không ! Không ! Khoan đã nào ! Đan phải thật bình tĩnh, cô cần biết chuyện quái quỷ gì đây……..
+ ……..Cậu chủ Seo Woo Joong, con trai út tập đoàn thời trang nổi tiếng Hàn Quốc….. (chị cả lắp bắp, nhìn sang Jung Min, cũng đang choáng ngợp)
+ Jung Min ! Là….. là cậu đó sao? ( chị hai nuốt nước bọt, phát chẳng ra lời)
Đan giật thót tim ! Đừng nói nữa ! Đan đang phủ nhận tất cả, Jung Min, hắn trông bây giờ không ổn chút nào. Mặt hắn trắng bệch, như thể…. hắn đang tập trung nhớ lại.
+ Jung Min? ( Đan khẩn khoản kéo nhẹ áo)
Vẫn không thấy hắn đáp lời.
+ Này, này có nghe tôi nói không? (Càng lúc Đan càng rối, cô run cầm cập)
+ JUNG MIN !!! ( chị cả thấy vậy cũng gọi to)
+ A…hở?
Hắn như sực tỉnh từ cơn mê, ngó nghiêng và bắt gặp ánh lo lắng của Đan. Hiểu được điều gì đó, hắn cười thật hiền, vỗ nhẹ vào đầu Đan để làm Đan dịu tâm trạng.