Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 25
+ Tụi bay không nói thì không chui ra ngoài được đâu. Ghừ. Cái con khùng đấy còn dám mắng tui, tức không chịu được.
+ *dẹp sát vào 1 góc xe* Hix.. Cà Rốt àk, Bọn tớ làm gì quen nó chứ *mếu máo* Chỉ… biết có chút chút*
+ Cấm gọi Cà rốt. Thế mà dám bào không quen àk !!!!!!!!!!!!!
Hai tháng Kiệt sống với Đan, sao 3 gã lại không biết Đan chứ?! Vấn đề là phải nói như thế nào. Cả bọn nhớ từng lời mẹ Kiệt dặn:
+ Nghe này, các cháu tuyệt đối không cho Kiệt biết nó từng mất trí nhớ.
+ Ơ. Tại sao? Dù gì Kiệt cũng phải cám ơn gia đình Đan…….
+ KHÔNG ĐƯỢC !
+ Côàk?
+ Các cháu cứ làm tốt việc cô giao đi.
+ Cô cũng phải giải thích để bọn cháu hiểu…
+ Vân yêu cầu. Cô cũng thấy đồng tình, chắc các cháu biết chuyện của Kiệt với Vân. Kẻ thứ 3 đáng lẽ không tồn tại. Chuyện tai nạn của Kiệt sẽ là 1 bí mật. Rõ chưa?
Hix. mẹ nào con nấy, con nào.. mẹ nấy ! Đến cả mẹ Kiệt cũng y chang cái tính mafia của hắn nũa.
” Con trai thì muốn biết bằng được, mẹ thì muốn che dấu tới cùng, còn ai khó xử hơn 3 cái thằng bạn này….” – 3 gã khóc lóc thảm thiết.
+ Mún chít àk. Khóc cái zì? Đã đánh đâu mà khóc.
+ Thì cũng sắp đánh rùi đó…… huhu
+ YA ! Không nói hảaaa?
+ Nói gì được???????????
4 gã, sau một hồi la hét inh ỏi, tài xế đành tấp xe gọn lề đường cho 4 gã đánh nhau.
————————————–
Trường THPT Hạ Long, lớp 10B2:
Một con nhỏ đang vắt chân lên bàn, đung đưa cái ghế, vừa đung đưa vừa lắc lư theo cái MP3. Con nhỏ đó, tên của nó là Trần Đan.
+ Này Huyền ơy, Tính ra Đan nó bệnh nặng lắm rồi. Lúc nắng lúc mưa lúc sấm chớp.
+ Tớ cũng không chắc có nên bảo chị An đưa nó nhập viện không.
Từ cái ngày Đan chấp nhận Jung Min quên cô, tính Đan trở nên thất thường. Tóm lại, bây giờ tính Đan… tưng tửng, hết chỗ nói !
“Reeng” – tiếng chuông cuối cùng của 1 ngày học đã vang lên. May mắn tiết vừa rồi là tiết tự học, không có giáo viên. Huyền và Ân vớ nhanh sách vở, lao ra cửa, bất chợt lại phải lao vào trong và nhìn 1 đứa dang mơ màng không biết trời trăng gì.
+ Này. Có về không vậy?
+ Ớ…*tháo tai nghe nhìn xung quanh* Tan học rùi àk *kéo nhanh cái cặp*
+ Cứ như người từ hành tinh khác ấy, haha * Ân phá ra cười*
Trời lạnh run cầm cập, đường xá thì rụng đầy lá khô, đang thời điểm mưa phùn nhiều, lúc nào cũng âm u nặng nề. Mùa đông trời cũng chóng tối, mới tầm 5 rưỡi đèn điện đã sáng trưng. Ba đứa vừa đi vừa run, Huyền và Ân – khăn quàng, mũ len, găng tay, bốt cao cổ….; thế mà Đan cứ phong phanh cái áo đồng phục và đôi giày thể thao.
+ Hôm nay 9 độ Ân nhỉ?
+ ừk, lạnh thế mà ăn mặc phong phanh chắc vào trại thương điên luôn quá. Hihi
+ Hờ, tớ đeo tai nghe chứ không đeo tai điếc nhá !
+ Cậu không biết lạnh hả? *Huyền quát*
Đan chợt khựng lại, quay sang bên đường nhìn. Huyền và Ân cũng nhìn theo. Khu này mới xây dựng mà giờ đã hoàn thành. Hôm nay khai trương ra mẳt thị trường – 1 chi nhánh của tập đoàn T.A !
+ Lại thên 2 chi nhánh nhỏ nữa, hôm qua tớ cũng thấy T.A khai trương 1 chi nhánh khác. Cứ như T.A đang tiến hành thâu tóm làng thời trang VN vậy *Huyền ngước nhìn tòa nhà 10 tầng cao ngất*
+ Thế những công ty như nhà Đan sẽ khó khăn?
+ Không *Đan gỡ tai nghe, chăm chú nhìn tòa nhà* An và J – Max vẫn ổn, đang trong Top 7 tiềm năng trẻ.
+ Top 7?????? Trời sao bà chị cậu giỏi thế???????
Đan bật cười, sau 1 hồi ngắm nghía Đan lại đi. J – Max là công sức của 1 thiên tài khác kia. Khi công ty sắp phá sản thì người đó đã xuất hiện làm thay đồi mọi thứ, vực công ty 1 cách ngoại mục. Nhưng giờ thiên tài đó không còn, thế nên ai cũng cho rằng là công lao trời biển của bà chị An mà ra.
+ Nếu anh ấy ở đây, có lẽ sẽ là Top 7 thế giới *Đan thở dài*
Đan rẽ vào ngõ, Huyền và Ân theo sau, cả 3 vừa khuất bóng thì 1 chiếc xe đen siêu-dài đỗ lại trước cửa tòa nhà T.A. Những người đi đường đều hướng con mắt trầm trồ vào chiếc xe quá ư nổi bật…. Hai người trung niên mặc đồ đen vội vàng chạy ra kéo cửa xe, Kiệt bước xuống vs bộ đồ vô cùng quyến rũ – véc đen – kính đen. Cái dáng người hoàn hảo của hắn nhìn manly hok đỡ được. Nhưng hình như Kiệt có 1 vẻ đẹp hơi “hoang dại” + Tôi không thích mặc những thứ bó như vầy *quay ra nhếch mép vs người đàn ông cùng đi, mọi người đều không phát hiện hắn đang khó chịu*
+ Cậu không có quyền quyết định, cậu chủ Seo Woo Joong. Đây là ý của bà chủ
+ Chết tiệt ! Ông dám giở cái giọng đó vs tôi. Chờ xem tôi cho ông ngũ mã phanh thây
+ ôh! Cậu chủ. Bà chủ đang đợi cậu !
Đôi mắt hắn lập tức nong sòng sọc, hắn ghét bà mẹ áp đặt của hắn, hắn cũng căm thù luôn mấy thằng bám váy bà ta. Nhiều lần Kiệt muốn xử đẹp lũ ruồi bọ đó nhưng làm vậy hắn sẽ càng vướng vào mớ rắc rối vs bà ta mà thôi. Phải. bà ta – mụ đàn bà thâm hiểm nhẫn tâm bỏ rơi ba hắn.
+ quên. Tên ông là gì nhỉ? Bea Yong àk? *nuốt cục tức mà quay lại hỏi*
+ Không. Thưa cậu …… *cố cười đáp lại trong khi 2 con mắt phóng ra điện* Tôi là Haen Ju, Bea Yong là thằng… tỉa cậy ngoài cổng
+ Sr ! Nhầm haha * hắn nheo mày nhìn đối phương một cách tội nghiệp rùi đi tiếp, sung sướng vì rửa được thù*
Hắn tranh thủ vừa đi vừa liếc qua nội thất tòa nhà, bà ta quả không hổ danh là Hwang Tea Na. Cả tòa nhà rộng mênh mông, tường kính cỡ lớn tạo cảm giác trải dài thêm về mọi phía. Hệ thống thang máy xếp theo xoắn trụ thông giữa các lầu nhà. Còn 1 điều nữa: tất cả đèn điện chiếu sáng và trang trí đều màu vàng dịu, trong khí trời lạnh buốt giá này, cả công ty trở nên ấm cúng như 1 lò sưởi lớn, khiến ai cũng bị thu hút, ai cũng muốn vào trong.
+ Tinh tế lắm *hắn thờ ơ buông lời cùng 1 nụ cười nửa miệng* Nhưng cũng chỉ là giả tạo và vớ vẩn thui.
+ Cậu chủ nên thích tòa nhà này, vì nó sẽ là nơi làm việc sau này của cậu.
+ Cái gì? *hắn la toáng lên, tiếng la ấy cũng thông suốt 10 lầu nhà như cái thang máy hắn đang đi vậy*
+ Vâng. Là như thế đấy ạk. Xin cậu chủ nhỏ tiếng.
+ Ashiiii, tôi tưởng công ty đầu tiên tôi được chính thức quản lý sẽ phải lớn hơn chứ *kèm theo một tràng văng tục làm vệ sĩ tý thì té ngửa*
+ Cậu chủ àk. Xin hãy…… lịch sự * nói nhỏ*
+ Lịch vs sự cái đầu ông ý. Ghừ ! Tôi phải hỏi cho ra nhẽ !!!
Hết hình tượng Nhà quản lý Lịch lãm, hắn nhảy tưng tưng như con nhái bén trên thang máy, hùng hổ lao lên tầng 10 – phòng của Chủ Tịch Tập đoàn.
“Binh….” – Cửa mở, bản lề cũng lung lay.
Ánh mắt trầm tĩnh của người đàn bà quý phái dần hướng về phía hắn. Bà nở một nụ cười kín đáo, không tức giận, bà quá kiên nhẫn vs thằng con ngổ ngáo bất trị của mình. Hắn đang tính la to thì nhận ra những ánh mắt soi mói đổ dồn vào hắn.
” Hừ. họp hả, thích họp vs tui àk, tui cho các người vô nhà kho mà họp nhá !” – hắn cười khùng khục trong cổ.
+ Ui, xin lỗi mẹ, àk nhầm, xin lỗi Chủ tịch. Đang họp cổ đông khai trương chi nhánh mà tôi lại làm phiền rồi. Hehe, thứ tụi, thứ tụi….
cái kiểu đột ngột cung kính làm bà mẹ hắn không khỏi tắt cười mà rùng mình. Thằng con bà nó có cái đầu đa dạng lắm, mỗi lần giở trò nó lại tặng bà những cú không – giống – ai.
Nụ cười khó coi của hắn kéo dài đến khi cánh của khép lại, nó cũng mất tiêu. Hắn lừ mắt, tỏa khắp hành lang, ngó trái ngó phải, nhìn lên nhìn xuống.
+ Cậu chủ? *kinh ngạc, chạy theo xem hắn làm gì *
+ này ông, tôi hỏi nhỏ cái này *khẽ kéo ông ta lại gần* ……Cái… chuông báo cháy ở đâu?????????????
+ hảaaaaaaaaaaaaa *tim co thắt mạnh * Cậu… cậu làm gì?
+ Ai da, nói mau đi. Rách việk !
+ Không ! tôi không nói …..
+ Ông…..!!!!!
Hắn đương lên cơn điên thì bỗng khựng lại…
+ A, kia rồi !!!!!!!!!!!!!! Khử khử *lao ù đến bên cái hộp kính màu đỏ* Huk? Khóa àk *hắn bu kín cái hộp* Này thì khóa !!!
Nói chưa dứt lời, hắn cúi người giật cái giầy của người đàn ông kia (ngã chổng càng). Cùng vs điệu cười ma mãnh rùng rợn, hắn túm mũi giày, nhằm cái đế mà phang mà nện tới tấp vào hộp kính.
+ Trời ơi giày của tui !!!!!!!!!!!!!
+ Khà khà, đây trả giày ông. Khổ, hàng mã thôi mà cũng quý gớm. *ném bum cái giày xuống đất* Giờ thì hết họp nhá. Việc của tôi là trên hết ! Hok chờ đợi gì cả !
Khỏi kể cũng bi
ết hắn làm gì. Cửa thoát hiểm của tòa nhà vừa mới xây xong đã có dịp dùng thử, nhân viên lại còn tranh nhau dùng nữa chứ. Hắn cứ đứng ung dung mà huýt sáo, người trong phòng chạy ra thì hắn xộc vào.
+ Mẹ. Con có chuyện gấp *bực tức*
+ Ừk được, ngồi đi *cười mỉm, bàn tay run run, chẳng gì thì bà cũng sớm biết hắn là t/g*
” Hứ. Lại còn tỏ vẻ bình thản, chả tức sùi bọt mép ! ”
Hắn nhịn cười, hất vạt véc ngồi phịch xuống ghế, vắt vẻo.
+ Nghe nói mẹ sẽ bắt con quản lý chi nhánh này?
+ Khoan đã. Hãy chỉnh lại trang phục đi. Xộc xệch, luộm thuộm !!!!!!
Hắn cắn răng, lườm bà mẹ muốn rơi tròng. Đành phải ngoan ngoãn thôi.
(Xin giải thích thêm, vẻ đẹp “hoang dại” trong mắt bà ấy là “xộc xệch luộm thuộm”)
+ 4 đứa cơ mà, 3 đứa nữa đâu?
+ Bọn nó bận nhập viện *kéo cái cà vạt về đúng vị trí* A, mẹ hok cần để ý *hắn sửa*
Người đàn bà bước gần cửa kính, cầm tách cà phê nóng….
+ buổi tối ở VN đẹp thật !
*Rầm – té ghế*
*loi choi bò dậy*
+ Mẹ ! Mẹ đừng có đáp câu xanh rờn ! Mẹ vào vấn đề đi *hắn quát*
+ Hừ. Thế con không định quản lý vs ta sao?
+ Con không thích !!! ghét lắm, mệt mỏi. Mà sao mẹ cho con quản lý chi nhánh lụp tụp thế? *giờ đến lượt hắn lạc đề*
+ Con hãy quản lý tốt chỗ này đã.
+ Không muốn !!!!!!!!!
+ Thích “không muốn” hok? *đập mạnh ly xuống bàn* Mẹ sẽ cắt toàn bộ tiền chi tiêu của con, thẻ tín dụng, tài khoàn ngân hàng, xe hơi, xe máy, laptop, shopping, spa…%$&(*(^*%^$^%&^&%$….. vân vân…. và… vân vân….
+ Hix. mẹ… mẹ…. mẹ thật… bỉ ổi *2 hàng nước mắt tuôn rơi* + Thôi, nói nhiều đâm lắm mồm. Con phải quản lí chỗ này.
+ Con nói nghiêm túc đó. CON KHÔNG MUỐN.