Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 43
Đan cứ nhìn anh chăm chăm. Jung Min bèn nắm lấy tay Đan và “đặt” vào tay anh. Anh phụng phịu kéo phăng Đan đi, ai bảo Đan giả ngây ngô làm chi. Không khí buổi sáng vừa “trong trẻo” vừa “tươi mát”, thật thoải mái. Đan khẽ hít sâu tận hưởng niềm hạnh phúc hiếm có, cánh tay khoác tay Jung Min siết chặt.
+ Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa nhỉ. Hi hi.
+ Đẹp trời thì nói là đẹp trời đi, em đúng là…. ! Mẹ em ở đâu? Xa không? Anh hơi…. Hồi hộp *Jung Min nhấn mạnh*
+ Mẹ em ở cánh đồng ngoài thành phố. Mẹ em đẹp lắm nhé, bà sẽ rất vui nếu gặp anh.
+ Bà vui tính bà dễ gần hả? *anh thở phào*
+ Ờ……………………. Chắc là vậy.
Câu trả lời của Đan để lại cho Jung Min dấu chấm hỏi lớn trong đầu. Chưa kịp nói tiếp thì Đan kéo xộc Jung Min bay tới chiếc xe bus vừa đỗ lại trước trạm.
+ Tuyến xe về vùng nông thôn? *Jung Min ngạc nhiên khi bước lên xe bus, thấy tấm biển đề địa chỉ*
+ Ừk, đúng vậy….*Đan không mấy để ý đến câu hỏi của Jung Min, cô còn đang mải kiếm chỗ ngồi thích hợp* Ah. Ngồi đây Jung Min !!!!!! *lại lôi xềnh xệch*
Anh và cô ngồi sát cửa sổ, xe bus không đông người lên rất thoáng và yên tĩnh. Chiếc xe lăn bánh, chuyến hành trình ra ngoại thành thăm “mẹ vợ Jung Min” khởi hành.
Đan hết chỉ chỗ này rồi chỉ chỗ kia, Jung Min rối cả lên, hình như Đan sợ anh sẽ bỏ lỡ bất kì 1 điều gì hay ho trên đường đến thăm mẹ Đan.
+ Waaaa… Đến rồi Jung Min ơy !!!!!!!!! Anh nhìn kìa !!!!!!!! *Đan reo lên làm Jung Min giật mình quay ra cửa sổ*
+ĐÂU??? Nhà mẹ em ở đâu? *ngó ngó liếc liếc*
+ Đến vùng nông thôn thôi. Chưa đến chỗ mẹ *Đan lừ anh*
+ Vậy em gọi anh làm gì??????? *báo hại anh thót tim*
+ Nhìn kìa *Đan vặn 1 phát đầu anh quay ra cửa sổ, rất may vì anh chưa trẹo đốt xương nào*
Jung Min yên lặng, đúng là không nhìn thì sẽ phải hối tiếc. Chiếc xe bus đường dài đã vào 1 vùng nông thôn rộng lớn từ lúc nào. Xung quanh bát ngát trải dài về mọi ph
ía, cây cối cao vút rợp tán xum xuê, chim chóc ríu rít. Cả vùng đất cỏ xanh tít tắp mà chỉ lưa thưa vài ngôi nhà gỗ nhỏ, Jung Min còn nhìn thấy những rặng núi mờ sương nữa kia !
Rời khỏi thành thị nhộn nhịp, anh đã đặt chân đến vùng đất xanh bình yên, mờ ảo như một thiên đường. Jung Min dụi dụi mắt ngó cái đầu ra cửa, không tin vào những thứ đang hiện hữu.
+ Anh thấy đẹp quá phải không? Vùng này thật hoàn hảo cho nhưng giấc ngủ bất tận.
Dòng điện chạy qua người làm Jung Min tê cứng chân tay, giọng thủ thỉ của Đan đã thu hút hết tập trung của anh. Anh chậm chạp ngồi quay lại vs Đan, mặt hơi hoảng.
+ Mẹ em ở đây hả?
+ Ừk, mẹ em đã nằm ngủ ở thiên đường này, trên một cánh đồng hoa.
Jung Min chớp nhanh đôi mắt, miệng mấp máy.
+ Vậy…………. mẹ em?
+ Mẹ em mất lâu rồi, từ hồi sinh ra em.
Anh im lặng, hoàn toàn im lặng và bất động. Jung Min cẩn thận ngồi ngay ngắn, mặc cho Đan vẫn cười nói liên mồm. Xét kĩ mọi chuyện, đáng ra anh nên tinh ý mới phải.
Sống ở nhà Đan nhưng chưa bao giờ Jung Min thấy mẹ hay bố Đan đâu, giả sử họ sống nước ngoài… v…v… thì ít nhất cũng thư từ hoặc gọi điện. Đằng này thì không có gì cả.
Đan nói “mẹ ở cánh đồng ngoài thành phố”, Ôi. “cánh đồng”! Lấy đâu ra ai sống giữa cánh đồng? Đó là nơi an nghỉ lý tưởng của những người đã khuất.
Và, đã là con làm sao lại không biết tính cách mẹ của mình? trừ việc chưa được gặp bà ấy một lần duy nhất. Mẹ Đan đã mất. Sau khi sinh ra Đan, bởi thế Đan không biết gì về mẹ ngoài những tấm ảnh – “Mẹ Đan rất đẹp!”
Anh dằn vặt tâm can dữ dội, vừa vò đầu vừa khuơ chân múa tay.
+ Jung Min. Anh shock thần kinh hả??? *lo lắng*
+ Em thôi việc đặt tên cho tình trạng hoán đổi trí nhớ của anh là SHOCK THẦN KINH đi. Nghe như anh bị điên vậy.
+ Nếu anh mà đau thì phải bảo em đấy.
+Được rồi.
Một lát Jung Min quay nhìn Đan bằng đôi mắt sâu thẳm.
+ Còn bố em? *anh vừa nói vừa dò thái độ Đan*
Quả nhiên, vấn đề không nên động tới. Đan tức đỏ mặt, ngồi khoanh tay lườm muốn thủng lỗ ở hàng ghế trước.
+ KHÔNG BIẾT ! ÔNG TA CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG LIÊN QUAN BỌN EM !!!
+ Đan ngoan *anh cố làm Đan hạ hỏa* Thế rút cuộc ông ta ra sao?
Đan thở hắt 1 hơi mạnh rồi hít sâu để tự trấn an. Mặt Đan xị dài buồn bã.
+ Thấy 2 chị kể ông ta suốt ngày rượu chè cờ bạc… Về nhà là đánh 3 mẹ con (hồi đó còòn đang mang bầu Đan). Nhưng mẹ em vẫn yêu ông ta lắm, chẳng than 1 lời. *Đan hậm hực* Rồi thì ngày mẹ em sinh em trong bệnh viện cũng là ngày ông ta ngã xuống sông trong tình trạng say mèn…. ! Sinh em xong, được tin ông ta mất tích, mẹ suy sụp tinh thần, quẫn trí….!
Đan gục mặt, đôi vai run lên bởi tiếng nấc thiết tha. Jung Min đỡ đầu Đan lên vai và vỗ về. Giọt nước mắt rơi nhẹ lên bàn tay anh.
+ anh gợi chuyện buồn cho em hả. Em đừng khóc nữa. Sắp tới chỗ mẹ em rồi, bà ấy không muốn thấy con gái út khóc đâu.
+ Hix. Em mừng vì đã kể được cho anh về gã xấu xa đó.
Jung Min nhoẻn cười, Đan của anh lúc vui lúc buồn lúc tức giận đều khác người.
Đan tựa vai anh như thế, chiếc xe đi hết con đường nhưạ và tiến gần đến con đường hẹp phủ đầy cây 2 bên. Bất chợt khu đất rộng màu xanh ngọc ập vào tầm mắt Jung Min. Một đồng cỏ mượt mà vs những bông hoa dại trắng ngần thuần khiết.
+ Đan. Đồng cỏ đây sao??? *anh huých nhẹ Đan*
+ Đâu? *lồm cồm bò ra cửa* Ah. ĐẾN RỒI !!!!!!!!!
Đan bật dậy lao tới chỗ tài xế, suýt bỏ quên Jung Min trên xe…..
————-
Cánh đồng đẹp không lời nào tả được. Cỏ mọc xanh mướt ngang nà nà đầu gối, một loại cỏ nhỏ và mềm tới nỗi cổ ở sân bóng đá quốc gia phải vái 3 lạy trước khi xưng tên. Ánh nắng buổi sớm vàng nhạt không chói chang, Đan rẽ đường dẫn Jung Min đi, cảnh tượng như cả hai đang bước trên tấm thảm lông lục biếc lấp lánh.
Đan dừng lại trước một ngôi mộ đơn giản, Jung Min cũng dừng bước và quan sát. Ngôi mộ được bóng cây già bao bọc, chỉ có một tấm bia đá cẩm thạch được dựng cùng một tấm bàn gạch nhỏ để hương và đồ. Nó quá đơn giản, ở giữa cánh đồng tranh vẽ nãy, ngôi mộ như hòa quyện chìm đắm vào thiên nhiên cảnh vật. Có lễ là ước nguyện của người đã nằm xuống…….
+ Chắc anh nghĩ 3 chị em em thật bất hiếu *Đan cúi xuống gạt những chiếc lá vàng rụng trên mộ* Bọn em cũng muốn đưa mẹ vào ngĩa trang sang trọng, tuyệt vời nhất trong thành phố, cho mẹ một “ngôi nhà” đẹp và thật khang trang… Nhưng mà…….
+ Mẹ em thích ở đây và lặng lẽ thế này đúng không?
+ Ừk,…… Mẹ bảo đây là nơi mẹ đã gặp ông ta. Vì là mẹ thích nên các chị em sẽ toại nguyện.
+ Thế này là tốt nhất vs mẹ em *anh cười*
Đan ngồi xuống trước mộ, đầu gối quỳ lên thảm cỏ, 2 tay đan vào nhau, nghiêm trang.
+ Mẹ ơy. Con là Đan. Con xin thay mặt 2 mụ chằn nhận tội vs mẹ. Chị cả bận túi bụi, J-Max đang nguy khốn, chị hai lại đang mở rộng tiệm hoa. Chúng con không thường xuyên đến thăm, chắc mẹ cô đơn lắm.
Jung Min đứng sau Đan, anh nhận ra nụ cười gượng và giọng nói lạc âm của Đan. Anh khẽ khàng khoác nhẹ tay lên vai Đan, ngồi bên cạnh cô trước khi Đan lại rơi nước mắt.
+ Con chào mẹ, con là Jung Min, bạn trai Đan.
Anh nói to và mạch lạt từng tiếng làm Đan trợn tròn 2 con mắt, thay vì nước mắt sắp rơi thì nó đột ngột chảy ngược vào trong. Tim Đan muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ánh nhìn của Jung Min kính trọng và kiên định vào ngôi mộ, bộ mặt anh hình sự như kiểu anh sắp tuyên thệ lời thề độc.
+ Mẹ có thể yên tâm, về 2 bà chị của Đan thì con không chắc nhưng còn Đan thì con nhất – nhất định chăm sóc thật tốt ! Nếu tụi con có thể kết hôn, con sẽ thông báo cho mẹ đầu tiên….
+ YAAAAAA ………………….
Tiếng thét chói tai của Đan làm đồng cỏ chuyển động, lá cây cổ thụ rụng xào xạc, chim chóc bay tá lả. Jung Min ngồi im, đáp cho Đan cái liếc quở trách và tức giận.
+ anh đang thưa chuyện vs mẹ, Sao em…. RỐNG lên???
+ Này !!! Anh đi quá xa rồi đấy *Đan hốt hoảng* Anh_nói_lung_tung_gì_hả???
+ Em hạ volum xuống mức con người có thể chịu đựng đi. Em tính hét để CHỒNG em điếc luôn à.
+ Yaaaaaaa *nói mãi mà Jung Min cứ cãi bướng* Sao anh thích gì nói nấy thế ! Anh phải để cho mẹ em ấn tượng tốt đẹp chứ. Đùng 1 cái vừa gặp mặt lần đầu đã… đã kết vs chẳng hôn. Ai kết hôn??? Anh đi mà kết hôn!!!!!!!!!!!!!!!
Jung Min tỉnh bơ, nhún vai ngây – thơ – chong – xáng.
+ Sao? Chúng ta không nên giấu mẹ. Cứ lo liệu trước cho tương lai. He he *cười đểu vs Đan rồi lại cung kính trước mộ mẹ Đan* Mẹ nhỉ?????????????????
≈BỤP≈
——————-
+ Con vô lễ. Xin lỗi mẹ.
+ Nói to coi !!!
+…………………….. Mẹ ơy CHỒNG Đan trung thực vs mẹ vợ thì có tội gì đâu hả mẹ?
+……%*%#$^& *nổi điên*