Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 44
Đồng cỏ bình yên thơ mộng – trong một buổi sáng mùa đông ấm áp đẹp trời đã bị Đan và Jung Min quậy tưng bừng. Thư thoảng có tiếng chim hót líu lo cùng tiếng gió đung đưa đầu ngọn cỏ…(tất nhiên chim chóc đã đảm bảo cự li an toàn, tránh thủng màng nhĩ hoặc chết đột tử). Chắc Đan cũng hài lòng vs kỉ niệm ý nghĩa bên Jung Min?
+ Trưa rồi, xin phép về thôi nào *anh vẫn còn cười nắc nẻ*
+ Hix. Mẹ ơi chúng con phải đi rồi. Chúng con (bao gồm cả 2 bà chị) rất yêu mẹ. Con và Jung Min sẽ tới thăm mẹ thường xuyên.
Jung Min nghe Đan nói anh chỉ cười buồn, Đan đang vui nên anh không tiện làm Đan lo lắng. Khái niệm “thường xuyên” là không thể !!!
+ Mẹ ơi mẹ đừng quên con nhé. Con là Jung Min. Sau này Đan mà dẫn thằng khác đến gặp mẹ thì mẹ đuổi ngay nha. Cho nó chạy càng xa càng tốt. Con đăng kí chân “con rể” rùi đó mẹ.
+ JUNG MIN ! Anh không thể chào mẹ nghiêm túc được sao??? *Đan đỏ mặt, đánh vào người Jung Min*
+ Anh rất nghiêm túc. Mẹ ơi, còn nữa, con muốn nói là: Mẹ đẹp lắm !
Jung Min nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, 1 người phụ nữ hiền hậu có mái tóc đen láy, nụ cười mang đến cảm giác yên bình. Đan bật cười, mẹ Đan chẳng đẹp thì sao. Bà là một thiên thần. Vẻ đẹp của bà mê hoặc mọi người, giống vẻ đẹp Jung Min của Đan. Đan luôn bị hớp hồn bởi mẹ và Jung Min như thế.
Cả hai quyến luyến không muốn về, đặc biệt là Đan. Jung Min phải nài nỉ mãi Đan mới chịu cúi chào ra về. Chuyến xe bus còn 15″ nữa mới quay lại. Đan kéo Jung Min vào khu dân gần đó thăm quan, trưa rồi nên chợ cũng đông người. Đan rất vui, cứ nhảy lăng xăng đi trước, không để ý rằng bước chân của Jung Min ngày một chậm lại. Anh kéo chiếc mũ liền áo trùm lên đầu, bóng mũ che phân nửa khuân mặt, Jung Min cúi gằm xuống. Một lúc Đan phát hiện cô đã bỏ xa anh, Đan vội quay lại tìm. Thì ra anh ở trong một tiệm nhỏ bán chong chóng giấy. Thấy Đan tới anh vẫy một cây chong chóng to và sặc sỡ giơ lên.
+ We. Lại đây anh bảo.
+ Chong chóng!!!!!!!!! *Đan hò reo thích thú*
+ Sao hả. Em thích chiếc nào?
Đan hào hứng chạy khắp quán xem chong chóng. Rồi Đan rút 1 chiếc chong chóng giấy màu hồng phấn in hoa ren giơ trước mặt Jung Min.
+ Đẹp không??? Em thích cái này !
+ Ừk Đẹp. Mà nó giống màu bộ váy anh từng tặng em đấy.
Đan sững người, tay run rẩy trong tích tắc. Bộ váy hồng phấn Jung Min tặng vẫn được cô treo trong tủ quần áo, chỉ là………. Nó……….không dùng được nữa………, phía thân váy đã ố thẫm vì……..máu của Jung Min….. trong vụ tai nạn.
Nghĩ tới đây Đan chợt rùng mình hoảng sợ.
+ ĐAN !
+ Ơ…. Hả? *giật mình*
+ Tặng em đây. Mười cái chong chóng luôn. Loại đắt tiền nhất.
Jung Min thả vào tay Đan một đống chong chóng giấy, cái nào cũng thật đáng yêu.
+ Á. Mười cái?!! Em chỉ cần một chiếc.
+ Thôi mà. Làm ơn cầm lây đi Đan *anh năn nỉ* Ông chủ quán không đủ tiền trả nếu em chỉ mua một cái chong chóng.
+ cái gì?
+ Haizzz. Em xem *anh rút cái bóp và chìa trước mặt Đan* Thằng Kiệt ngoài đola và tiền Hàn thì đồng duy nhât nó có là 500 VND. Cái chong chóng có 20k. Mười chiếc. 200k. May ra chủ quán còn xoay sở được 300k mà trả *anh xụ mặt, chun mũi*
+ Haha. Vậy anh mua hết quán này đi *Đan 2 tay quay 10 cái chong chóng* ^_^” Mười cái cơ đấy. Hix hix.
+ Cậu gì ơi, tiền thừa*chủ quán
chạy lại ,hớt hải đếm tiền đưa cho Jung Min* Chỉ có 200k. Thật xin lỗi…..
+ 200k cũng được. Ông giữ nốt 100k đi =.=”
+ Jung Min??????????????????????? *Đan tròn mắt*
+ Tiền của anh thì khác, nhưng tiền của thằng Kiệt, tiếc làm gì. Đằng nào họ cũng không có tiền trả. Chậc ! Thôi. *anh giải thích*
+ Ôh.
+ Cám ơn quý khách nhiều *sướng*
Jung Min của Đan cứ như một triệu phú vậy, tiêu tiền như nước, thật khủng khiếp. Anh thế này, không biết gã Kiệt còn thế nào.
+ Em ra trạm xe chờ anh chút, anh đi WC.
+ Ax. Em chờ anh ở đây ! *quả quyết*
+ Xe đến rồi đi mất thì sao? Em cứ ra trước đi.
Đan nhăn nhó.
+ Ngoan nào!!! Lát anh mua kẹo !!! ^^
+ Gruuuuu. Lại xoa đầu.
+ Ừk thế không xoa đầu. Được chưa?!
+ Xì. Anh nhanh lên đấy. Về nhà còn ăn cơm, chiều nay em sẽ lại dẫn anh đi chơi.
Đan vẫy tay rồi chạy đi, để lại mình anh trong quán bán chong chóng giấy. Anh cũng cười và vẫy tay vs Đan, nhưng khi Đan vừa khuất, nụ cười của anh trở nên bi thảm vô cùng. Anh mãi nhìn theo bóng dáng Đan, đến khi Đan hoàn toàn xa anh, đôi mắt anh nhắm chặt.
Chắc Đan không biết đó là cái xoa đầu tạm biệt. Rồi đây, không biết tận khi nào Jung Min mới lại có thể xoa đầu Đan.
Ngực và đầu Jung Min đồng loạt co giật mạnh, anh quằn quại chống tay vào bàn. Chủ quán chạy tới hỏi han rối rít. Chiếc mũ liền áo tuột ra sau, để lộ gương mặt nhợt nhạt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Thêm một cơn đau đánh gục sự gắng gượng của Jung Min, anh không đủ sức đứng vững, phải tựa sát bàn quầy của gian hàng.
Anh đã nói dối Đan, thật ra từ đêm qua cơ thể anh luôn đau âm ỉ, sáng sớm anh phải tắm để che đi tình trạng đầm đìa mồ hôi. Anh chịu đựng cơn đau dày vò để đi chơi vs Đan, để Đan yên lòng rằng anh đang rất khẻo mạnh. Khi anh phải kéo chiếc mũ lên đầu giấu cơn đau và giọt mồ hôi buốt lạnh, Jung Min biết, đã tới lúc nới lời tạm biệt. Một đêm và một buổi sáng có lẽ là quá nhiều cho anh.
Kiệt đang tỉnh lại.
Và anh -Jung Min sẽ biến mất.
Jung Min kéo người chủ quán nhờ ông ta lấy 1 tờ giấy và chiếc bút. Anh muốn nói lời tạm biệt vs Đan nhưng không thể cho Đan thấy cơn đau đớn, cô sẽ khóc và làm đủ thứ chuyện, chỉ để anh ở lại vs cô. Chỉ còn cách lén lút bỏ đi trước khi Kiệt tỉnh dậy.
Đầu Jung Min nhức nhối, hoa mắt, cơn đau ngực và đầu liên tục công kích. Anh cố viết lại mấy dòng, đưa cho chủ quán gửi đến Đan. Xong xuôi cũng là lúc cơ thể anh tê liệt cảm giác, ngã ra đất, mê man……
Tạm biệt Đan.
Cuộc gặp gỡ này dừng ở đây thôi.
Đan ngồi ở trạm xe bus khá lâu mà không thấy Jung Min. Xe bus cũng sắp tới… Cứ thế này, anh sẽ lỡ xe mất ! Lòng Đan bỗng thấp thỏm không yên, cô quay lại chỗ quán bán chong chóng tìm Jung Min. Cùng lúc trên con đường đó, 1 chiếc xe cứu thương chạy ngược chiều lướt qua Đan, cô nhìn theo rồi lại tiếp tục chạy. Đan đâu ngờ Jung Min đang ở bên trong chiếc xe.
+ Chủ quán !!!!!!!! *Đan xộc vào, thở hổn hển* Jung Min, cái người thanh niên vừa đi vs cháu còn ở đây không?
+ A. Cô bé đấy hả *sực nhớ* Ôi tôi rất tiếc. Cậu ấy đột nhiên bất tỉnh, tôi đã gọi cấp cứu…………
+ Gì…. Gì cơ. BẤT TỈNH???
+ Cháu cứ bình tĩnh, cậu ấy đang được đưa tới viện rồi.
“Là chiếc xe đó sao?”
Đang tính chạy đi thì ông chủ quán níu tay đưa cho Đan một mẩu giấy nhỏ. Dòng chữ run run ngoệch ngoạc của Jung Min. Trong cơn bối rối sợ hãi, Đan không biết phải làm gì, cô đưa tay che đi nỗi kinh hoàng, nước mắt cứ trào ra không ngớt.
“Đan, anh cấm em không được tìm Kiệt ngay khi em trở lại cái quán bán chong chóng.
Nghe anh, lần này em phải nghe anh nhé. Chờ tới 1 -2h chiều, em gọi điện kiểm tra xem có phải Kiệt nhận máy không.
Nếu là Kiệt, em tránh xa hắn cho anh, càng xa, anh càng yên tâm….
Anh sẽ rất nhớ em, anh yêu em nhiều.
Tạm biệt Đan.”
Những chữ cuối thậm chí còn không tròn nét. Quá đột ngột, chỉ mới chưa đầy nửa tiếng, anh còn cười nói vui vẻ bình thường bên cạnh Đan.
Giờ anh đã bỏ Đan lại một mình nơi đây.
Không phải Đan không giữ anh mà vì chưa khi nào anh cho Đan cơ hội. Hai bàn tay Đan làm nhàu nát mẩu giấy, nước mắt cứ rơi, rơi nhiều, rơi vội vã, không ngừng. Dòng chữ nhòe đi nhanh chóng.