Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 95
Kiệt ôm bụng ngã xuống cửa phòng, Ghim và Nam vừa tới, Ghim đỡ Kiệt ra ghế sopha, Nam gõ nhẹ cửa phòng Vân.
+ Joong vẫn chưa tỉnh hẳn rượu, bị ngất rồi. Em ra xem thế nào…..
+ Đừng lừa em, dù Joong có ra sao em cũng không tha thứ.
+ Kiệt và con bé khóa dưới không có chuyện gì, em phải nghe Joong nói đã…
+ Em nhìn thấy rõ ràng, nói gì nữa chứ?? Em khờ quá nên chỉ tin một mình Joong, còn Joong có tin tưởng một mình em không? *Vân ôm mặt khóc nức nở*
Nam chẳng biết nói gì, im lặng đứng ngoài cửa phòng Vân một hồi. Không thấy Vân khóc nữa, Nam đang định gõ cửa gọi thì Vân bước ra.
+ chắc anh cũng ghét cảm giác bị phản bội? Đằng này người phản bội là người được tin tưởng duy nhất, người được yêu quý nhất *Vân nấc nghẹn* Chỉ cần không yêu ai quá nhiều, không tin tưởng ai quá lớn, như vậy, bị phản bội cũng không sợ đau khổ.
Nói rồi Vân ôm chầm Nam, lần đầu tiên Vân ôm đứa con trai khác ngoài Kiệt. Thì ra bờ vai của Nam cũng rất ấm áp. Vân là bạn gái của Kiệt đã bao lâu, Vân biết Nam có tình cảm với Vân nhưng Nam chỉ dừng lại ở sự quan tâm của bạn tốt. Giờ Vân bỗng nhiên hành động thân thiết, Nam không khỏi lúng túng.
+ Uống đi này.
Nam đặt cốc nước nóng lên mặt bàn và bước tới sopha Kiệt đang nằm, ngồi phịch xuống.
+ A… *Kiệt gượng người, tay với cốc nước nhưng vì Nam ngồi vướng víu* Ngồi…xích ..ra…coi, muốn gây sự hả??
+ Quân tử tranh thủ..à ! *nỡ miệng* Quân tử không thừa cơ tiểu nhân quặt qoẹo để trả thù * lừ mắt với Kiệt*
+ Nói gì đó??? *gầm ghè, đúng là đang “quặt qoẹo” trên sopha đấy thôi??*
Nam cầm cốc nước và ấn vào tay Kiệt, lòng lương thiện bay qua. Nam nhìn Kiệt uống nước, khuôn mặt hắn trầm xuống, Nam mở lời.
+ Vân giận cậu thật đấy.
+ Ừm. Không giận mới lạ. Con bé khóa dưới cũng to gan lắm, bao giờ sức khỏe khá hơn tớ sẽ tính sổ với nó *Kiệt lại đặt cốc nước xuống bàn, nằm gối đầu lên thành sopha, khẽ nhắm mắt.
Sau một lúc im lặng:
+ Cậu biết tớ thích Vân chứ?
Nam hỏi bằng giọng nghiêm túc, Kiệt vẫn nằm im không trả lời. Điều đó không có nghĩa là Kiệt phủ nhận không biết tình cảm của Nam.
+ Tớ cảnh cáo cậu lần cuối cùng. Chuyện này mà còn xảy ra, tớ sẽ không để cậu yên.
+ Cậu sẽ làm gì? *Kiệt khẽ mở mắt, đôi mắt đang ánh lên nỗi buồn, hoặc là sự dè chừng kín đáo*
+ Hứa là dù Vân có khó chịu thế nào, cậu vẫn sẽ yêu Vân không thay đổi.
Kiệt trở mình, thái độ xem nhẹ cuộc đối thoại mà Kiệt cho là vô lí. Chẳng việc gì hắn lại phải hứa với Nam, Nam có vai trò gì trong mối quan hệ của Kiệt và Vân chứ.
+ Ra chỗ khác cho tớ nghỉ ngơi *Kiệt đá vào lưng Nam*
+ Tớ không đùa. Không dám hứa à?
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Kiệt và Nam đều im lặng. Ghim từ cửa ngoài đi vào.
+ Hey, anh hai, mẹ gọi điện thoại bảo chúng ta về nhà. Có lẽ nên về một lúc, rồi em sẽ lại đến xem Vân đã ổn chưa *Ghim tỏ ra mệt mỏi và buồn bã*
+ Ok, ý hay đấy.
Nam đứng dậy cầm chiếc áo khoác, khoác lên người.
+ Cậu đã có lời hứa của tớ rồi đấy.
Kiệt khó chịu khi phải khẳng định với Nam nhưng chẳng có lý do gì để Kiệt không hứa. Tại thời điểm này, Kiệt có thể hứa hàng trăm hàng tỉ lần với Nam.
Nam khựng lại, quay nhìn Kiệt vừa thách thức vừa chờ đợi. Nam ra cửa cùng Ghim về nhà.
Sáng hôm sau, Kiệt tỉnh dậy và được biết Vân đã lên máy bay đi du học từ lâu. Kiệt bắt đầu thấy lo lắng, bực mình. Khoảng thời gian sau đó, Vân hầu như không cho Kiệt cơ hội để giải thích. Những tin đồn Vân lăng nhăng các mối tình tới tai Kiệt ngày càng nhiều.
Có lần Kiệt bắt gặp Vân đang đi cùng một gã tầm sinh viên năm 3 ~ 4, Vân lại tỏ ra buồn buồn, tội nghiệp. Kiệt chỉ có thể làm ngơ, bỏ qua vì Kiệt nghĩ đây là “hình phạt” cho Kiệt.
………….
+ Bên ngoài Vân vẫn là Vân trước kia nhưng thực sự thì tấm lòng và nhân cách của Vân đã thay đổi, Kiệt bị vẻ ngoài của Vân đánh lừa. Anh ấy cũng không ngờ chỉ một việc như thế nhưng lại tác động sâu sắc đến Vân. Tớ cũng không ưa Vân từ đó. Sao nó cứ… tự suy diễn, bảo thủ chỉ tin những gì nó nhìn thấy lúc ấy? Không thể phiến diện, nó phải nghe câu chuyện đằng sau thì mới hiểu được.
Cả hai đứa đột ngột im lặng, Ghim tròn mắt liếc nhìn Đan, dè dặt.
+ Tớ nói gì khiến cậu không vui hả?
+ Không *trầm ngâm*
Quả là một thái độ bất thường của Đan, lúc thì đấm đá, lúc hò hét, giờ thì im ru.
+ Đi ngủ đi.
Đan thoáng buồn bã, ngồi dậy xếp lại chiếc gối và kéo chiếc chăn bông chùm kín đầu. Im lặng. Ghim nhìn Đan một hồi với ánh mắt khó hiểu, cuối cùng cũng đành nằm xuống đi ngủ.
Đan không ngờ cô trằng trọc mất ngủ cả đêm.
“Làm sao đây? Khi đã biết Vân là một đứa trẻ yếu đuối, tội nghiệp dễ bị tổn thương tinh thần thì mình không tài nào ghét cô ta được nữa. Khó chịu quá, còn Kiệt? Chẳng lẽ mình lại chùn bước vì quá khứ của Vân ư?”
Có câu này : Ghét tội của một người chứ không nên ghét con người của kẻ ấy !
…………………..
Chíp…chíp…
Reeeeeeenggggggg
Đan lim dim hai mắt, nửa tỉnh nửa mê, kết quả mệt mỏi khắp người. Cô khều khều chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường, nỡ tay đủn rơi xuống.
+ Ái !!!!!!!!!*âm thanh đáng thương của kẻ đáng thương vang lên, đồng hồ cũng phải tắt tiếng nhường quyền được “hét” cho Ghim* ĐAU….*lồm cồm bò dậy, cầm cái đồng hồ lên mà xoa xoa cái đầu*
+ Ghim?? *Đan mơ màng* Sao cậu ngủ ở gầm giường tớ thế?
+ Gầm giường gì, tớ không ngủ gầm giường ! Tối qua tớ đã xin phép hai chị của cậu ngủ lại nhà cậu rồi mà !
+ À…Ừ nhỉ *tiếp tục mơ màng*
Ghim vò mạnh mát tóc bạch kim, thở hắt xem lẫn bực bội. Ghim lay Đan dậy, hai đứa sẽ muộn học mất. Xem chừng thời điểm này hơi nhạy cảm, Đan có thể gặp bất trắc từ rất nhiều kẻ.
+ Đã có tớ và Nam bên cạnh, cậu không việc gì phải nghỉ học, hạn chế ra đường hay….z..z.. gì hết. Tớ sẽ làm vệ sĩ tạm thời cho cậu, chắc sẽ nhanh thôi, sắp kết thúc rồi *Ghim khẳng định hùng hồn, sau khi vất vèo cái chăn của Đan, lôi tay Đan ngồi dậy*
+ Kết thúc? Ai nói sẽ kết thúc?
+ Tớ. Linh cảm chuyện này sớm kết thúc thôi.
Đan khẽ chẹp miệng, điều này Đan cũng mong mỏi từ lâu rồi, mặc dù không phải nó sẽ dễ dàng kết thúc. Nhà Đan luôn có một chiếc bàn chải, một chiếc khăn, thậm chí một bộ chăn nệm phòng khi có khách ngủ lại. Ghim thật may vì không phải đi mua những thứ đó.
Chị An lại tất tưởi đi làm từ sớm tinh mơ, chị hai dọn bữa cho hai đứa rồi cũng tranh thủ ra mở cửa hàng hoa.
Brừm….Brừm..
Ghim nổ máy chiếc moto đen của Nam. Cô nàng tạo một ấn tượng rất – giống – một – thằng – con – trai, không hiểu hàng xóm có nghĩ Đan dẫn bạn trai về nhà ngủ qua đêm không. Hix.
+ Còn làm gì mà không lên xe? *Ghim thắc mắc*
+ Hàng xóm… từ từ…nhỡ họ nhìn thấy…*ngó ngó*
+ Trời đất =.= Có lên xe nhanh không thì bảo !!
Trường học:
Ghim táp xe vào cổng, đi thẳng vào khu đỗ xe, không ngoài dự liệu của Đan, hàng chục ánh mắt đổ dồn vào cô và Ghim. Ghim làm một hành động rất là vô tư – khi kéo balo của mình lên, Ghim đã khoác vai Đan, khẽ đẩy Đan đi nhanh.
+ Ê người ta nhầm chúng ta đang cặp kè mất ! Tớ không muốn mang tiếng …cắm sừng cho Kiệt *Đan líu ríu cố nhấc tay Ghim khỏi vai cô, sao mà Ghim bám chặt thế*
+ Yên nào. Người ta biết tớ là nữ mà *cái này phải xem xét lại trước khi nói nha* Cái tớ muốn là chứng tỏ cho bất kì kẻ nào trong trường này hiểu tớ đang bảo vệ cậu, nếu chúng không muốn chết thì tốt nhất hãy tẩy não những kế hoạch làm hại cậu ngay *nhìn Đan cười lấp lánh*
+ Sao cơ? Kiệt bảo cậu làm vầy à?
Đan ấp úng, Ghim càng siết chặt “tình yêu thương”, Đan bị Ghim kéo vào lớp. Có một điều đáng ngạc nhiên trong phòng học 11B2 đang chờ Đan:
+ Chào.
Đan chết cứng người, là tên côn đồ yêu thích đồng phục trường. Hắn ngồi vắt chân lên ghế và nhìn Đan.
+ Chào cậu.
Đan liếc nhanh sang bóng người ngồi trên bàn cạnh Nam – đang quay lưng và ngoảnh mặt lại nhìn Đan. Có nên ngạc nhiên không?
+ Huyền *Đan không chắc Huyền đã hết giận cô nhưng trong sự lạnh lùng của Huyền, Đan đã tìm được chút hi vọng hiếm hoi*
Ghim đẩy Đan vào chỗ Nam và Huyền, từ sáng tới giờ Đan như con rối phải nhờ Ghim thúc giục hoạt động. Đan lúng túng đứng cạnh Huyền, không biết nói gì, Huyền quay nhìn Nam và cũng chỉ im lặng.