" Cô bé nhìn chăm chú rồi lại ngỡ ngàng hỏi:" Đó là..."
" Đó là thần rừng, thần rừng là một đứa trẻ không bao giờ lớn..." Cô bé tròn mắt ngạc nhiên trước câu trả lời của Nhân Mã. Sao một đứa trẻ non nớt lại có thể làm một vị thần rừng. Cuộc sống này thật sự có quá nhiều điều kỳ lạ.
" Hãy cảm ơn thần rừng đi! Ngài đã ban tặng cho ngươi một đôi mắt tuyệt đẹp!"
Cô bé đưa bàn tay lên mặt xoa nhẹ hai con mắt của mình, cô nhoẻn miệng cười rồi hạ thấp cơ thể cúi đầu cảm ơn ân tình của vị thần rừng bé nhỏ. Ngài cũng cười đáp trả, chợt cô bé nhận ra rằng ngài chẳng hề nói thêm một từ nào ngoài cười vang vọng. Ngài thật hồn nhiên và yếu ớt, giống như bao đứa trẻ khác thật dễ bị tổn tương.
" Hãy nói nguyện vọng của ngươi đi cô bé..." Vị mộc tinh già cỗi lại lên tiếng, khiến có phần rùng mình mà lùi lại ra sau.
" Tôi... Tôi muốn trở về quê hương... Gặp những người yêu thương tôi..."
" Vậy thì... Hãy về đi!"
Vụt bay từ trên tầng cao, một con đại bàng khổng lồ liệng cánh bay xuống là là mặt đất rồi hạ cánh ngay cạnh cô bé. Quả thật là quá đỗi to lớn, cô bé choáng ngợp trước con đại bàng này, dường như cô bé trở thành người tí hon khi đứng cạnh nó vậy. Cơn gió từ chiếc cánh thổi bay lá cây và cát bụi. Nhân Mã vẫn đứng nhìn nãy giờ đã lên tiếng.
" Hãy đi đi, chiếc hộp của sự sống, hãy đi và reo rắc hạnh phúc đến miền đất đáng thương..."
Cô bé rưng rưng nước mắt, ngước nhìn Nhân Mã đầy quyến luyến, cô nắm lấy bàn tay của ngài và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, cô bé vừa khóc vừa cười chào tạm biệt mọi loài vật ở đây.
Leo lên lưng của đại bàng, sải cánh lớn tung rộng cùng cú nhảy mạnh bay vút lên bầu trời cao. Xuyên qua những tầng lá lớp lớp, cô bé ghì chặt cơ thể lên thân cổ đại bàng, nhắm nghiền mắt vì sức gió quá mạnh. Đến khi cô thấy gió đã dịu lại mới dám mở mắt ra. Trước mặt cô giờ đây là một bầu trời bất tận cùng những đám mây trắng ngần bay bổng trên vòm trời rộng khắp. Cô bé nhìn trong sung sướng và hạnh phúc. Hóa ra bầu trời là như vậy, cánh rừng xanh đến thế và xa xa kia là biển chảy dài đến cuối chân trời. Cô bé lại cất tiếng hát, những tiếng hát hân hoan cùng thiên nhiên, lời hát từ biệt những người bạn thân mếm. Cô gái không ngừng hát, ngày lại đến đêm, cô hát cho vạn vật biết về hạnh phúc giản đơn từ tiếng hát của sự sống.
Đại bàng bay qua sóng biển, trời có khi giông bão, có khi lại chói chang vẫn không dừng bay. Sải cánh hứng trọn bầu trời, gánh trên vai cả sự sống bất diệt. Họ không có định nghĩa về thời gian, họ dừng lại khi đến một ngôi đảo nào đó, nghỉ ngơi và reo rắc những hạt giống xanh mởn. Đến khi họ rời đi, mảnh đất ấy lại trải đầy hoa thơm và cây xanh rì.
Hòn đảo - quê hương của cô bé, nguyên sinh không có sự sống của con người. Chỉ đến khi, những con người lưu lạc trên biển dạt tới ven đảo và lập làng ở mới thật sự có sự sống đầu tiên. Họ trải qua mấy đời gắn bó với hòn đảo và không còn muốn rời khỏi đây nữa, họ biết lọc nước biển thành nước ngọt, săn bắn thú rồi thuần hóa thành chăn nuôi, bắt cá và trồng rau dại để làm thực phẩm qua ngày. Từ một hòn đảo hoang thành một ngôi làng sung túc, êm ấm. Nhưng hạnh phúc không bao giờ tồn tại mãi mãi. Kẻ xấu đã phá tan sự bình yên ấy, chúng đã reo những hạt giống bất hạnh đến hòn đảo và giờ đây, cô bé kia lại mang tới vùng đất cằn cỗi mầm mống sống của rừng xanh.
Cô bé đã về nơi cô được sinh ra một lần nữa trong đời, ngôi làng đầy áp tiếng cười hạnh phúc năm xưa giờ chỉ còn lại là đống đổ vỡ tan hoang. Nhà thờ năm nào đã cháy xém một màu tro. Cánh rừng rít tiếng gió đã rụi tàn, những cành cây đen ngòm gãy vụn.
Giờ cô bé năm nào đã có thể nhìn, nghe, nói và đi tới nơi này. Cô muốn vòng tay ôm lấy mọi yêu thương của mọi người vào trong lòng, những nỗi đau mà mọi người đã phải chịu đựng len lỏi vào trong từng thớ thịt của cơ thể.
Những ngôi mộ thằng hàng trên bãi đất trống, những tảng đá vô danh không được khắc trên phiến đá đã phủ rêu xanh, cây cỏ mọc trên mộ lởm chởm. Cô bé đi đến, quỵ thụp xuống, đôi ngươi chao đảo nhìn những ngôi mộ ấy. Từng giọt nước mắt bắt đầu chạy dài rơi tóc xuống mặt đất đen kịt, như cơn sóng thần dồn dập chẳng thể cản nổi. Dòng nước mắt trong suốt mặn đắng, nghẹn ngào đau đớn trong tim ứa máu. Gương mặt đỏ bừng, cô mím chặt môi và chắp tay cầu nguyện, tiếng hát lại cất lớn.
Cô bé biết cuộc sống không chỉ có hạnh phúc mà còn tồn tại thứ gọi là đau khổ, đau khổ là điều chỉ có ở những con người biết yêu thương, có tình cảm nghĩa là sẽ có sự sống. Cô gái nhỏ hát thật to, cô muốn giải phóng những linh hồn kia khỏi đau khổ, muốn mọi người biết rằng cô đã trở lại và gặp lại mọi người và bên cạnh họ mãi mãi. Mỗi ngày cô sẽ dùng tiếng hát của mình để xoa dịu nỗi đau thể xác, hòa cùng thiên nhiên và hạnh phúc - những mảnh ghép linh hồn.
Mang những hạt giống trồng trên vùng đất hoang tàn. Không bao lâu, những cánh rừng lại phủ xanh những vùng đất trống, những hạt giống bình yên lại bay theo gió đến những vùng đất mới.
Những thủy thủ thường truyền nhau về những câu chuyện bí ẩn của hòn đảo hoang, nơi tiếng hát mê hồn xoa dịu tâm hồn con người, nơi những cánh rừng rung chuyển theo cơn gió của biển cả và ánh nắng của mặt trời. Mỗi khi có người muốn xâm phạm hòn đảo, những đàn cá mập sẽ đuổi họ đi, những người cá dùng tiếng hát để xua đuổi con người bằng sóng thần.
Thời gian cứ thế trôi đi, họ không còn biết đến sự hiện diện của hòn đảo sống nữa. Câu chuyện chỉ còn được kể qua lời nói của những cụ già. Về chiếc hộp của sự sống, điều kỳ diệu của thiên nhiên và sự ban ơn từ các vị thần. Những cô, cậu bé thường bỏ những món quà, đồ vật mà chúng yêu thích vào một chiếc hộp và khóa chặt lại để khi lớn lên, chúng sẽ mở lại chiếc hộp ấy một lần nữa và nhớ về hạnh phúc đơn giản của tuổi thơ - nơi cuộc sống bắt đầu nhen nhóm trong mỗi con người.
™the end™