Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 23:24:29 - 20/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện Ngắn] Con Bé Uống Cafe Theo Một Cách Kì Lạ

[Truyện Ngắn] Con Bé Uống Cafe Theo Một Cách Kì Lạ

#1 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 28/02/2014 07:41 » @299136

Con Bé Uống Cafe Theo Một Cách Kì Lạ--------.ღ



Con bé ngồi đó, uống liên tục cốc này tới cốc khác, uống giống như thể nó đang nốc nước lọc chứ không phải là uống café, khiến người ta dễ nhận ra một tâm trạng bất an, bứt rứt ở cô gái đang uống café hết sức kì lạ.

- Thôi nào. Em đã uống bao nhiêu cốc café rồi biết không hả?
- Em không sao.

Người chủ quán café có lẽ không lạ lẫm gì với người khách hàng có vẻ đang bồn chồn lo lắng không yên.

Con bé vẫn thế, mỗi khi có chuyện gì nó thường hành động một cách kỳ cục vô thức. Anh biết nó từ khi nó là một con nhóc. Biết nó từ cái thuở mà hàng ngày vẫn lon ton về khoe với anh mỗi lần nó được nhận phiếu bé ngoan. Có lẽ đã mười mấy năm rồi, có thể. Không ngờ lại có thể lâu tới thế. Anh thuộc lòng từng thói quen của nó. Thuộc lòng từ cái bản mặt hớn hở cho tới cái vẻ bồn chồn chẳng yên đầy kỳ quặc này của nó. Chẳng bao giờ nó giấu được cảm xúc của mình. Đó cũng là điểm đáng yêu của nó.

Cái vẻ bồn chồn của nó khiến anh phải dừng việc lại, giữ chặt hai bàn tay đang bấu chặt vào nhau của nó. Một thói quen khác của anh mỗi khi nó có tâm trạng bất an.

- Nào, có chuyện gì? Nói anh nghe coi.

Con bé vẫn tiếp tục uống không ngừng, dường như chỉ còn có nó mà thôi, không còn biết thế giới xung quanh là gì cả. Anh lay lay tay nó, con bé như chợt tỉnh, rồi lại lắc đầu, uống nốt phần café còn lại. "Không sao đâu anh. Em về nhà đây”.

Con bé quay ngoắt người lại và bước đi, không để cho anh có cơ hội hỏi lại.

Cái vẻ bồn chồn của con bé làn này khiến anh trở nên không yên. Không yên vì trước đây bao giờ nó cũng nói với anh mọi chuyện. Từ nhỏ, với nó, anh là người nó luôn kể mọi thứ. Còn anh luôn cố gắng để có thể là chỗ dựa cho nó. Tuổi thơ đã gắn chặt hai đứa trẻ của khu nhà lại với nhau như thế.
Ngày anh gặp nó, anh chỉ mới là thằng bé học cấp 1, luôn lặng lẽ bước đi về một mình. Ở cái tuổi đáng lẽ phải đang chơi bời, đánh khăng đánh đáo với bạn bè, anh khiến người ta cảm thấy dường như một gánh nặng nào đó đang trĩu nặng trên vai mình. Nó quá nặng so với cái tuổi đó. Một đứa trẻ lặng lẽ hay chính xác hơn là lạnh lùng. Cuộc sống đã cho anh quá nhiều mất mát từ khi chỉ là một đứa trẻ. Và khi gặp con bé, anh đã nghĩ đó là món quà đẹp nhất mà thượng đế gửi tặng anh.

Ngày ấy, con bé mới chuyển đến khu nhà, một con bé xinh đẹp như những con búp bê mà anh vẫn thấy đám con gái thường chơi, ngồi co ro bên ngoài cửa nhà. Con bé có lẽ chỉ đang học mẫu giáo, nhỏ nhắn và… cảm giác cô đơn như anh vậy.

Có lẽ cái đồng cảm tuổi thơ ấy đã khiến cậu nhóc không thích nói chuyện ngồi xuống, mỉm cười nhẹ nhàng cùng cô gái nhỏ. Cũng từ đó, hai đứa nó không còn lầm lũi một mình. Cậu nhóc ít nói trở nên thân thiện hơn một cách kỳ lạ, và thêm một thói quen là chạy ngay về nhà sau mỗi giờ tan học, vì biết ở đó, một cô bé vẫn chờ cậu về chơi cùng. Cô bé cũng không còn ngồi một mình, hay lụi cụi chơi một mình chờ bố mẹ đi là về nữa.

Tuổi thơ của hai người đã lớn lên như thế. Đã luôn là như thế. Thậm chí cho tới khi anh vào đại học rồi chung bạn mở quán café này, anh vẫn gặp nó hàng ngày, đó là thói quen dường như không bỏ được. Một mối kết dính kỳ lạ. Mọi người vẫn luôn tự hỏi về sự gắn bó kỳ lạ đó.

- Nhóc con. Hôm nay em bị gì thế hả??? Sao anh hỏi không nói??? Em biết là nhìn em uống café kì cục lắm không??? Hay hôm nay tỏ tình bị anh nào từ chối hả??? ^- ^!!!

- Anh…

- Sao??? Có gì nói đi. Cứ ấp úng mãi thế.

- Mai em đi. Ba mẹ li dị thật rồi. Em phải đi cùng ba…

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, lăn mãi trong im lặng. Anh ngồi yên. Mọi thứ như đứng im sau câu nói ấy. Trước mắt anh không còn gì cả, sững sờ.

- Nào, nhóc con đừng có khóc như thế chứ. Lau nước mắt đi đã. Nhìn em như con mèo ướt vậy.

Câu nói của anh làm xóa đi bầu không khí ngột ngạt xung quanh. Lại nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt thân thuộc, giống như bao lần. Chỉ khác lần này, anh đang cố ngăn cho nước mắt mình đừng chảy.

- Có phải là chúng mình sẽ không thể gặp nhau đâu, phải không nào???

Con bé vẫn khóc, nước mắt vẫn chảy cho dù anh cố lau thế nào đi nữa. Vẫn cái giọng nghẹn ngào vừa nói vừa khóc ấy

- Nhưng… em không biết bao giờ mới quay về, là đi cùng ba đấy…ở…ở …Pháp….
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2128/4140🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=25696

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic25696.html#p299136

Quay về Thơ, truyện ngắn