Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 15:45:24 - 27/04/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện hoa học trò] Matilda cô bé nghịch ngợm

Re: [Truyện hoa học trò] Matilda cô bé nghịch ngợm

#24 » Gửi bài gửi bởi NguyenNhan » 22/04/2014 10:20 » @318580

Đầu bếp trả lời, hình như bà ta đã thuộc lòng lời thoại.
- Vậy bà đi mang nó lại đây. Mang theo cả con dao cắt bánh nữa nhé.
Đầu bếp biến mất. Rồi ngay lập tức bà ta xuất hiện trở lại, người oằn đi dưới sức mạnh của cái bánh khổng lồ đặt trên dĩa sứ. Cái bánh có đường kính bốn tấc rưỡi, được phủ đầu lớp kem sô cô la màu nâu đậm.
- Đặt nó xuống bàn.
- Thôi nào, mày hãy tự cắt một lát dày và nếm thử đi.
Thằng bé thận trọng hỏi lại:
- Sao ạ? Bây giờ à?
Nó biết quanh đây có cái bẫy dành cho nó, nhưng nó không biết là ở đâu. Nó đề nghị:
- Em đem nó về nhà ăn có được không?
Cô Trunchbull nhe răng ra cười xảo quyệt:
- Như vậy là bất lịch sự. Mày phải cho đầu bếp thấy sự biết ơn về tất cả những gì bà ta phải gánh chịu.
Thằng bé không nhúc nhích.
- Nhanh lên. Cắt một lát và nếm đi. Chúng ta không có thì giờ đâu.
Thằng bé cầm con dao lên, định cắt bánh thì dừng lại. Nó nhìn cái bánh khổng lồ. Rồi nhìn cô Trunchbull. Rồi nhìn bà đầu bếp dài ngoằng. Tất cả bọn trẻ trong hội trường căng thẳng quan sát, chờ đợi điều gì xảy ra. Chắc chắn phải có điều gì xảy ra. Cô Trunchbull không phài là người cho kẻ khác nguyên một cái bánh vì lòng tốt. Đứa thì đoán cái bánh có trộn tiêu hoặc dầu xổ hoặc chất gì ghê tởm để làm thằng bé bệnh. Đứa thì đoán trong bánh có thuốc độc, và thằng bé sẽ ngă lăn ra chết ngay trên sân khấu. Đứa thì nói cái bánh đã được gài mìn, lúc đưa con dao vào, nó sẽ nổ tung luôn cả thằng Botrotter.
Thằng bé nói:
- Em không muốn ăn.
- Nếm đi, thằng nhóc. Mày đang sỉ nhục đầu bếp đấy.
Thằng bé bắt đầu cắt một lát mỏng. Nó nâng lát bánh lên, dùng hai ngón tay nhón lấy lát bánh, chậm chạp ăn.
- Ngon chứ hả?
Cô Trunchbull hỏi.
- Rất ngon ạ.
- Thêm miếng nữa.
- Đủ rồi ạ. Cám ơn cô.
Giọng cô Trunchbull bắt đầu thay đổi, bén nhọn lên:
- Tao nói ăn thêm lát nữa. Ăn thêm! Hãy làm điều mày được bảo!
- Em không muốn ăn nữa ạ.
Đội nhiên cô Trunchbull bùng nổ lên. Cô vừa thét to, vừa đập cây roi vào đùi mình:
- Ăn! Nếu tao bắt mày ăn thì mày phải ăn! Mày thèm cái bánh lắm mà! Mày chôm cái bánh của tao mà! Bây giờ có bánh thì mày còn muốn gì nữa: Mày phải ăn! Mày sẽ không rời khỏi đây! Tất cả bọn chúng sẽ không rời khỏi đây, cho tới khi mày ăn hết cả cái bánh to này! Tao nói rõ chứ, Botrotter? Mày hiểu ý tao chứ?
Thằng bé nhìn cô Trunchbull, rồi nhìn xuống cái bánh khổng lồ. Cô Trunchbull riếp tục ré lên:
- Ăn đi! Ăn đi! Ăn đi!
Thằng bé chậm chạp cắt một lát và bắt đầu ăn. Matilda hoàn toàn bị thu hút, bé thì thào với Lavender:
- Bạn nghĩ anh ta ăn hết không?
Lavender thì thào đáp lại:
- Không thể được. Anh ta sẽ bệnh trước khi ăn hết nửa cái.
Khi thằng bé ăn xong lát thứ hai, nó lưỡng lự nhìn cô Trunchbull. Cô la to:
- Ăn đi! Đồ tham lam, muốn ăn bánh thì có bánh đấy. Ăn nhanh lên, ăn nhanh hơn nữa. Tao không có nhiều thì giờ đâu! Không được dừng lại nửa chừng! Lần sau mày dừng lại nửa chừng, tao sẽ quăng mày và tủ "Ngộp thở", khoá lại và ném chìa khoá xuống giếng!
Thằng bé cắt lát thứ ba và bắt đầu ăn. Lần này nó ăn nhanh hơn lần trước, và khi nhét vào miệng miếng cuồi cùng, nó chụp vội con dao để cắt lát kế tiếp. Bằng cách này, nó đạt được sự ăn và sự cắt đều đặn.
Matilda chưa nhìn thấy dấu hiệu khổ sở nơi thằng bé. Mà hình như thằng bé càng có vẻ tự tin hơn. Bé thì thần với Lavender:
- Anh ta khá đấy!
Lavender thì thầm đáp lại:
- Anh ta sắp bệnh rồi. Sẽ kinh khiếp lắm đấy.
Khi Bruce Bogtrotter ăn được nửa cái bánh, nó ngừng vài giây và thở mạnh. Cô Trunchbull đứng chống nạnh, nhìn nó la to:
- Tiếp tục đi! Ăn cho hết!
Thằng bé đột ngột ợ một tiếng rõ to vang khắp hội trường như tiếng sấm. Nhiều đứa trẻ cười khúc khích.
- Im lặng!
Cô Trunchbull thét lớn.
Thằng bé cắt một lát bánh dày khác, bắt đầu ăn thật nhanh. Không có dấu hiệu suy yếu hoặc đầu hàng. Không có vẻ gì nó sẽ dừng lại và khóc lóc: "Em không thể ăn được nữa! Em sắp bệnh rồi!"
Bây giờ có một sự thay đổi huyền ảo sắp đến với hơn hai trăm năm mươi đứa trẻ đang quan sát. Trước đó, chúng linh cảm sẽ có tai hoạ ập đến. Chúng chuẩn bị đón nhận cảnh tượng thằng bé khốn khổ bị mắc nghẹn vì bánh sô cô la, sẽ phải đầu hàng và van xin lòng thương xót của Trunchbull. Và cảnh tượng cô Trunchbull đắc thắng nhét từng lát bánh to vào cái miệng đang thở hổn hển của thằng kia.
Nhưng không hề có chuyện đó. Bruce Bogtrotter đã ăn được 3/4 cái bánh, và vẫn còn ăn khoẻ. Có đứa còn cho rằng Bruce Bogtrotter thích thú vì chuyện tặng bánh như thế là "ngàn năm có một". Còn gì nữa, nó trở nên tỉnh táo và biết đám khán giả dưới kia đang thầm lặng cổ vũ cho nó. Đây là cuộc chiến đấu giữa nó với cô hiệu trưởng Trunchbull hùng mạnh. Đột nhiên có đứa la lên:
- Cố lên, Bruce! Bạn có thể làm được!
Cô Trunchbull quay người, hét:
- Im lặng!
Đám khán giả chăm chú quan sát. Chúng hoàn toàn bị thu hút vào cuộc thi. Chúng chờ đợi để được bật ra tiếng reo hò, nhưng chúng không dám.
Matilda thì thào:
- Tôi nghĩ anh ta sẽ làm được.
Lavender thì thào đáp lại:
- Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi không tin trên đời này có người ăn hết cả cái bánh kích cỡ như thế.
NguyenNhan ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️19/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸880/4140🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tử Thần Song Tử⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia x2-02)

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=27274

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic27274-23.html#p318580

Quay về Thơ, truyện ngắn