Chương 3: sương đỏ (2)
Hàng chục cánh tay dài ngoằng vươn ra từ màn sương đỏ, chụp lấy cái điện thoại và kéo nó xuống. Tôi thét.
“AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”
Thấy gì không? CÓ THẤY GÌ KHÔNG? Thật đáng sợ! Mấy cánh tay ấy dài cả chục mét, và trông như thể bị người ta lột hết da vậy! Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Và rồi tôi thấy được màn sương lại bắt đầu dâng lên.
Cả giảng đường chìm vào hỗn loạn. Mọi người gào thét, chen chúc, xô đẩy lẫn nhau cố chạy về phía cầu thang. Họ đang ùa lên nơi cao nhất có thể. Mọi thứ thật hỗn loạn, ai cũng cố đẩy người khác ra để mình chạy. Hàng trăm người, nhưng cầu thang chỉ có ba cái, và chỉ đủ rộng cho ba người đi song song nhau. Tôi không nhìn thấy tình hình ở cầu thang, nhưng âm thanh chửi lộn và xô đẩy nhau đủ để nói cho tôi biết tình hình ở đó. Mọi người đang bị kẹt ở cầu thang.
Và màn sương đã tới tầng một.
Một lần nữa các tiếng thét kinh hoàng kia lại vang lên, và chúng phát ra từ tầng một. Tôi không dám nghĩ chuyện gì đã xảy ra cho họ, không dám nghĩ tới lí do mà họ thét. Tôi còn không thể đứng vững, đôi chân tôi mềm nhũn ra và tôi phải bò vào lại trong lớp. Tim tôi đập liên hồi, cả người run rẩy như bị động kinh. Sợ. Tôi sợ quá.
Rồi các tiếng thét ấy lại im bặt. Bất kể chuyện gì xảy ra... người ở tầng một đã không thể thét nữa. Rồi tiếng ồn ào chen chúc lại phát ra, càng dữ dội hơn. Ai cũng tận mắt thấy chuyện gì đã xảy ra, và không ai muốn ở lại.
Tôi muốn bỏ chạy. Đâu? Tôi không biết! Đây là tầng cao nhất rồi! Không còn chỗ để chạy nữa, không còn lối thoát! Không còn gì để tôi có thể làm!
Tầng hai bị nhấn chìm bởi màn sương đỏ. Dù cho tôi không nhìn tôi cũng biết điều ấy, bởi các tiếng thét đáng sợ ấy lại vang lên và im bặt lần nữa.
Tại sao mọi việc lại trở thành thế này? Đáng lẽ ra đây phải là một ngày bình thường! Tại sao lại như thế này?
Tiếng thét xuất hiện, ngay dưới tôi. Tầng ba... sương đỏ đã tới tầng ba.
Ai đó... làm ơn cứu tôi... ba... mẹ... cứu con...
Tôi khóc. Nức nở như một đứa trẻ. Tôi không trở thành một trong các tiếng thét ấy. Tôi không muốn bị những cánh tay ấy tóm lấy. Đáng sợ... quá đáng sợ...
Lạnh... đột nhiên tôi có cảm giác mình đang ngâm chân trong xô nước đá. Lạnh cóng người. Tôi nhìn xuống dưới chân mình và thấy được màn sương đỏ đã ngập tới mắt cá chân và không ngừng dâng lên.
Tôi vùng dậy bỏ chạy. Tôi không biết chạy đi đâu, tôi chỉ chạy. Ra khỏi lớp học, chạy dọc hành lang, tôi chạy một cách mù quáng. Tôi nhìn thấy những cánh tay đáng sợ ấy thò ra bắt người, kéo họ vào màn sương đỏ. Rồi tiếng thét kinh khủng ấy vang lên.
Bên trái, bên phải, phía trước, đằng sau, từng người, từng người một bị kéo lại, từng tiếng thét vang lên. Tôi không ngừng lại, thậm chí khi cảm giác lạnh cóng đã ngập tới eo tôi, và đôi chân đang tê dần, tôi cứ chạy. WC nam ngay trước tôi, tôi chạy vọt vào và đóng cửa rồi kéo móc lại.
Một cảm giác an toàn giả tạo. Màn sương vẫn dễ dàng lọt qua khe hở, và nó đã ngập tới ngực tôi. Lạnh tê người. Không hiểu sao chính cái lạnh này lại làm tôi tỉnh táo.
Không lối thoát. Không còn đường sống. Tôi biết rõ điều đó. Tôi nhận ra hành động bỏ chạy lúc nãy của mình thật ngu xuẩn, chỉ tổ phí sức. Chết chắc rồi.
“ Tạm biệt ba mẹ.”
Tôi thốt lên, trước khi một bàn tay vụt ra từ sương mù và chụp lấy đầu tôi. Và rồi cơn đau ập tới. Như thể bị một cái xe lu chèn qua, bị nhét vào máy xay sinh tố, bị ném vào vạc dầu sôi. Đau. Đau. Đau.
Tôi thét.
"Cài đặt" ấy mà