CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG-
Chương 3
3
Phim lại chạy tiếp. Đang
xem thì có một chú ruồi
cứ bay vo ve làm tôi
hết sức khó chịu. Tôi
chĩa hộp điều khiển từ
xa và chĩa về phía nó,
cũng chỉ là đùa thôi, và
ấn vào nút tua biến
nhanh và con ruồi biến
đi đằng nào không biết.
Quả thật tôi không còn
trông thấy nó nhưng
tiếng kêu vù vù do nó
phát ra nghe rõ mồn
một cứ y như là có một
máy bay phản lực lượn
trong phòng vậy. Tôi
thấy một cái gì đó bay
vèo trước mặt mình, rồi
lại vèo một lần nữa, con
ruồi lao nhanh đến mức
tôi không nhìn rõ nó nữa!
Tôi ấn nút "dừng" và
chĩa hộp điều khiển từ
xa về phía có tiếng bay
vù vù vọng lại. Có lẽ
con ruồi bay thẳng về
phía tia điện vì bỗng
nhiên nó hiện ra lù lù và
treo lơ lửng bất động
trên không. Im lặng như
tờ. Bất động. Tôi lại
chĩa cái hộp điều khiển
từ xa về phía con ruồi
và ấn vào nút "bật"
bỗng nhiên nó lại bay
và phát ra tiếng động
như mọi khi ở trong
phòng.
Mẹ hỏi tôi:
- Trà của con mẹ pha
rồi đấy!
Lúc này tôi chẳng thiết
gì cả ngoài cái hộp điều
khiển từ xa tuyệt vời
này. Hình như nó có khả
năng làm cho những
con vật và sâu bọ có
thể từ trạng thái bất
động hoạt động trở lại.
Tôi nhìn bố qua cửa
buồng ăn. Ông bắt đầu
ngồi xuống ăn. Những
sợi mì ống thòi ra từ
mồm bố. Bố ngậm
những sợi mì trong
mồm và bắt đầu nhai.
Mong các bạn đừng
hiểu nhầm tôi. Tôi bao
giờ cũng yêu quý bố.
Ông là người tuyệt vời.
Nhưng ông có một thói
quen mà tôi không bao
giờ chịu nổi. Đấy là lối
ăn mì ống của ông. Ông
nhai nhồm nhoàm, hút
chùn chụt làm cho nước
sốt dính nhoe nhoét
trên môi. Lần nào tôi
cũng thấy bực mình vì
cách ăn mì ống cùa ông.
Có lẽ vì thế mà lần này
tôi đã làm như vậy. Tôi
biết, nói như vậy cũng
không thanh minh được
lỗi của mình. Tồi rùng
mình, chĩa thẳng cái
hộp điều khiển từ xa về
phía bố và ấn nút
"dừng".
Bố ngừng ăn, ngồi như
một pho tượng, cái nĩa
kê sát mồm. Mồm bố há
rộng toang toác và hai
con mắt nhìn bất động.
Những sợi mì ống treo
lủng lẳng như những
con giun bằng bê-tông
từ chiếc nĩa. Bố ngồi
không động đậy cứng
đơ như một cái thân
cây.Mẹ nhìn bố và cười:
- Bố thằng Mathew
làm cái trò gì thế, định
chọc cho tôi cười hay
sao? Bố vẫn ngồi im
thin thít.
Mẹ nói:
- Thôi, đủ rồi đấy.
Ông chẳng làm gương
gì cho con cả, tại sao
cứ vừa ăn vừa chơi
như thế?
Ông bố hóa đá của tôi
vẫn chẳng nói chẳng
rằng, đến cái lông mày
cũng không động cựa.
Mẹ ẩy nhẹ vào vai bố
làm cho bố ngã lăn kềnh
ra. Trông cứ như một
pho tượng bị lật
nhàệ. Ông lăng kềnh
trên sàn nhà tay vẫn để
gần mồm, những sợi mì
hóa đá vẫn giữ nguyên
vị trí như cũ. Chỉ có
điều lúc này những sợi
mì chỉ về phía ngón
chân ông.
Mẹ hoảng quá hét to và
chạy vội về phía bố.
Nhanh như chớp tôi
chĩa cái hộp điều khiển
từ xa về phía bố và ấn
nút "bật". Ngay lập tức
những sợi mì lại chạy
lùi, bố ngồi lại như cũ,
dụi mắt va hỏi "Có
chuyện gì xảy ra vậy?"
Mẹ nói giọng đầy lo
lắng. Ông vừa bị lên
cơn. Tốt nhất ông phải
đi tới bệnh viện ngay
và đề nghị bác sĩ kiểm
tra sức khỏe của ông
thật kỹ xem sao. Để
em lấy ô-tô, còn
Mathew, con ăn cho
xong bữa đi, bố mẹ đi
một tí rồi về ngay!
Tôi muốn kể cho bố mẹ
biết về cái máy điều
khiển từ xa nhưng
không biết vì sao tôi
không thốt lên lời. Tôi
chỉ sợ sau khi nói ra bố
mẹ sẽ tước mất cái
máy đó. Chắc chắn là
tôi sẽ không bao giờ lại
được sử dụng nó một
lần nữa. Nếu như tôi giữ
bí mật chuyện này tôi
có thể mang nó tới
trường. Tôi có thể khoe
với thằng Guts Garvey
về phát hiện tuyệt vời
của mình. Khi mà tôi có
máy điều khiển từ xa
như vậy thì nhất định
nó sẽ tìm mọi cách để
kết bạn với tôi. Tất cả
học sinh trong trường
thể nào cũng muốn
được xem tận mắt cái
máy điều khiển từ xa
đó. Độ hai giờ đồng hồ
sau đó thì bố mẹ tôi trở
về. Bố vội vàng lên
giường. Bác sỹ khuyên
ông phải nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng ít ngày vì ông
đã làm việc quá sức.
Còn tôi thì cầm cái máy
điều khiển từ xa về
buồng ngủ của mình và
cho tới ngày hôm sau
tôi không dùng gì đến
nó nữa.
4
Hôm đó là thứ bảy, tôi
được ngủ lâu hơn. Sau
khi đã làm xong những
công việc buổi sáng tôi
vội vã đi tìm thằng
Gtus Garvey. Thông
thường ngày thứ bảy
nó và lũ bạn hay đi nhìn
ngó ở các cửa hàng.
Trong trung tâm
thương mại người đông
kìn kịt. Tôi vừa đi vừa
nhìn các quầy hàng.
Trong một tiệm cà phê
nhỏ tôi trông thấy một
người đàn ông và một
người đàn bà ngồi ăn
bên một cái bàn kề cửa
sổ. Tôi có thể thấy rõ
họ ăn những món gì.
Trước mặt người đàn
ông là một miếng thịt bò
rán và một ít trứng mà
ông ta bỏ dở. Ông ta
chắc ăn đã gần xong. Bỗng tôi nhớ lại chuyện
bố với những sợi mì
ống. Tôi lấy cái hộp
điều khiển từ xa ra và
ngắm nghía nó. Người
ta có thể ấn nút "dừng",
nút "bật" và nút "tua
tiến". Còn cái nút thứ
tư. Tôi không nhớ cái
nút này để làm gì và tôi
ấn thử vào nú
Quả thật tôi hoàn toàn
không chủ ý. Tôi không
biết mình là mình đã
chĩa cái điều khiển từ
xa về phía người đàn
ông. Thật tội nghiệp cho
ông ta!
Cái nút thứ tư là nút
"tua lùi".
Ngay lập tức ông ta bắt
đầu ăn ngược trở lại.
Ăn ngược. Có nghĩa là
ông ta cho nĩa vào
mồm và nhả thức ăn
vào nĩa rồi đổ vào đĩa.
Trứng từ trong mồm
ông ta chảy ngược trở
ra, sau đó là các mẫu
thịt và khoai tây rán.
Cứ hết cho nĩa vào lại
lấy ra rồi lại cho vào, lại
lấy ra và cứ mỗi lần
như thế ông ta lại lôi ra
một ít thức ăn đã nhai
nhão nhoét nhưng khi ở
trên đĩa chúng lại cứng
trở lại thành miếng thịt
rán, quả trứng luộc và
những miếng khoai tây
rán ròn.
Thật khó mà tưởng
tượng nổi, ông ta nhai,
nuốt theo trình tự
ngược. Trước khi tôi
hoàn hồn và có thể suy
nghĩ được bình thường
thì toàn bộ thức ăn của
ông ấy đã nằm đầy đủ
trên đĩa. Cuối cùng ông
ta để bộ dao nĩa sạch
sẽ vào đúng vị trí của
nó.
Đầu óc tôi rối bời.
Nhưng rổi bỗng nhiên
tôi biết mình phải làm gì.
Tôi ấn nút "bật" và
ngay lập tức ông ta
cầm dao, nĩa và bắt
đầu ăn lại lần thứ hai.
Người đàn bà ngồi đối
diện hoàn toàn không
hiểu nổi về điều gì đã
xảy ra. Bỗng nhiên bà
ta la toáng lên và cắm
đầu cắm cổ chạy ra
ngoài. Người đàn ông
không hề chú ý đến
điều đó, ông ta bình
thản tiếp tục ăn. Ông ta
đã phải ăn lại một lần
nữa cho tới hết.
Tôi chạy vội ra đường
lòng đầy ân hận và có
cảm giác mình đã làm
điều gì sai trái. Cái máy
điều khiển từ xa có thể
tác động buộc người ta
làm ngược lại tất cả.
Đến góc phố tôi dừng
lại. Thằng Guts Garvey
đang trò chuyện với
thằng Rabbit bạn thân
của nó. Thằng này là
đứa hay chơi ác. Đây
đúng là dịp để tôi có cơ
hội có tên trong danh
sách các anh hùng hảo
hán. Tôi chìa cái hộp
điều khiển từ xa về
phía hắn và nói:
- Cậu ấn thử vào đây
mà xem! Thằng Garvy
giật lấy cái hộp:
- Cái gì thế này, đồ
thò lò mũi xanh, mày
đưa tao sô-cô-la hả?,
cút đi!
- Không phải đâu,i
điều khiển từ xa đấy,
của đầu video ấy mà.
Cậu hãy ấn lên cái nút
đen mà xem! – Thằng
Guts Garvey nhìn tôi
chằm chằm. Sau đó nó
lại nhìn chiếc điều khiển
từ xa. Hắn tỏ ra không
tin tôi nhưng vẫn cứ ấn
thử lên cái nút đen.
Đúng lúc đó thằng
Rabbit đang đập quả
bóng rổ trên vệ đường.
Bỗng nhiên nó đứng
như trời trồng. Quả
bóng cũng vậy. Rabbit
đứng một chân, quả
bóng treo lưng chừng
giữa bàn tay nó và mặt
đất. Guts Garvey há
hốc mồm. Hắn dụi mắt
và nhìn lại một lần nữa.
Cái tượng thằng Rabbit
vẫn còn đứng sừng
sững ở đó.Tôi hét tướng lên:
- Bấm vào cái nút đen!
– và chỉ vào cái nút đầu
tiên.
Guts ấn nút và Rabbit
lại tiếp tục đập bóng.
Tôi cười. Guts tỏ ra có
ấn tượng về món đồ
chơi của tôi. Nó quay
mặt, nhìn tôi chằm
chằm. Sau đó hắn chĩa
cái điều khiển từ xa
vào mặt tôi. Tôi vội vã
hét lên:
- Đừng, đừng!
Nhưng muộn mất rồi.
Guts đã ấn nút. Nó để
tôi vào tình trạng "tạm
dừng". Thế là tôi
không thể cử động
được nữa. Tôi đứng
như pho tượng, hai tay
giơ lên trời, hai con mắt
mở trừng trừng không
động đậy. Tôi chẳng
khác gì tảng đá. Guts
và Rabbit cười nhăn
nhở rồi chạy biến mất.