CUỘC THI ĂN MÌ ỐNG- Chương 5
5
Mọi người kéo đến bám
xung quanh tôi. Lúc đầu
họ cười thật khoái trá.
Trẻ con, người lớn
đứng vòng trong vòng
ngoài và nhìn thằng bé
tội nghiệp đứng sừng
sững như một pho
tượng. Có người lại
khua khua tay trước
mặt tôi. Một đứa con
gái ẩy nhẹ vào người
tôi.
Ai đó nói:
- Thằng này cừ thật,
không một bắp thịt nào
cử động cả!
Tôi muốn nói mà không
thể nào nói được. Lưỡi
tôi cứng đơ. Người đổ
đến xem mỗi lúc một
đông. Tôi cảm thấy
mình như một thằng
ngốc, một thằng hề.
Người ta đổ đến rất
đông và trầm trồ ngạc
nhiên không hiểu tại sao
tôi lại đứng ở đây. Cảm
giác ngượng ngùng
trong tôi mỗi lúc nhạt
dần. Tôi bắt đầu sợ.
Nếu tôi phải đứng như
thế này và không thở,
không cử động được,
sống dở, chết dở kiểu
này th người ta sẽ làm
gì tôi nhỉ? Họ sẽ để tôi
trong vườn như một
pho tượng? Hay cho tôi
vào viện bảo tàng hoặc
chôn sống tôi? Càng
nghĩ tôi càng cảm thấy
sợ hãi.
Bỗng nhiên tôi bị đổ lăn
kềnh ra, mọi người cười
ồ lên. Tôi đứng yên và
chạy biến đi mất. Tôi
vừa chạy vừa suy
nghĩ, tại sao giai đoạn
tạm ngừng lại bỗng
nhiên qua đi? Và tôi đã
hiểu ra nguyên nhân.
Tôi nhớ tới cái máy
video của chú Frank.
Nếu người ta ấn nút
"tạm dừng" và đi đâu
đó thì sau ba bốn phút
máy lại tự động tiếp tục
hoạt động. Có lẽ
trường hợp này cũng
như vậy.
Tôi dừng lại để quan
sát. Xa xa tôi thấy hai
bóng người nhỏ xíu. Tôi
nhận ra Guts và Rabbit.
Chúng cầm chiếc máy
điều khiển từ xa của tôi.
Nhất định tôi phải lấy
lại. Hai đứa mất dạy đó
đã ăn cướp của tôi. Tôi
không thèm quan tâm
tới việc liệu có được
xếp vào danh sách hảo
hán của thằng Guts
Garvey hay không, tôi
chỉ muốn lấy lại bằng
được cái điều khiển từ
xa của mình.
Và tôi muốn trả thù.
Phải, tôi muốn trả thù. Tôi phóng theo chúng
như một thằng điên. Tôi
thở không ra hơi mà
chúng nó thì ở quá xa.
Tôi không thể đuổi kịp
chúng. Tôi quay lại phía
sau và trông thấy cậu
Shaum Potter, cùng học
một trường với tôi. Cậu
ấy ở bên kia đường và
ngồi trên lưng con ngựa
của mình. Tôi chạy theo
chỗ cậu ấy và nói:
- Cậu giúp mình với.
Thằng Guts Garvey và
thằng Rabbit đã cướp
của mình cái điều khiển
từ xa. Mình quyết phải
lấy lại cái đó, đây là
chuyện một mất một
còn.
Shaum nhìn tôi. Cậu ấy
không phải người tồi.
Cậu ấy là một trong số
ít ỏi bạn bè ở trường
đối xử vui vẻ với tôi.
Bạn ấy cũng không phải
là bạn thực sự của tôi.
Shaum lại rất sợ thằng
Guts Garvey. Nhưng
cứ nhìn cái kiểu bạn ấy
gật đầu và mỉm cười
với tôi, tôi đã thấy bạn
ấy không thoái thác tôi.
Tôi bồn chồn không
yên. Tôi càm thấy tức
điên người và quyết lấy
lại bằng được cái điều
khiển từ xa. Shaum
lưỡng lự giây lát:
- Thôi được, nhảy lên
đi!
Tôi gác một chân lên
bàn đạp. Shaum túm
tay tôi lôi lên và tôi ngồi
trên lưng con "Ngôi
sao" sau lưng Shaum.
Tôi bảo Shaum:
- Chúng nó đi lối kia
kìa
Con Ngôi sao lúc đầu đi
nước kiệu rồi phi nước
đại. Tôi ôm chặt lấy
Shaum. Tôi chưa hề
cưỡi ngựa bao giờ, lúc
bật lên, lúc rơi xuống,
tôi cảm thấy mặt đất
xa vời vợi và tuy sợ
hết hồn nhưng tôi cố
giấu không để Shaum
biết. Tôi cương quyết
phải đuổi kịp thằng
Guts Garvey và Rabbit,
chúng tôi phi nhanh
vượt qua những chiếc ô
tô đỗ bên đường và bỏ
sau mình những người
đi đường.
Tôi reo lên:
- Chúng nó kia kìa!
Thằng Guts và Rabbit
đứng xếp hàng ở bến
xe buýt. Shaum điều
khiển cho con Ngôi sao
đi nước kiệu. Thằng
Guts Garvey ngước
mắt nhìn và hắn đã
phát hiện ra bọn chúng
tôi. Hắn rút ngay cái
điều khiển từ xa ở
trong túi ra. Tôi vội la
lên:
- Đừng, đừng, đừng
làm như thế!