Phân bò và ruồi-Chương 10
10
Trong nhà tình hình có
khá hơn. Tại đây xác
ruồi chỉ chất đống cao
tới đầu gối. Ít ra ở đây
tôi vẫn lại dễ dàng. Bố
và tôi chạy vội chạy
vàng lên cầu thang và
nhìn qua cửa sổ ra
ngoài trời, mưa ruồi vẫn
rơi, nhưng đã thưa thớt
hơn và dần dần tạnh
hẳn. Không còn một con
ruồi nào sống sót. Với
khối lượng bánh đúc
phân bò nói trên cũng
đủ để diệt gọn toàn bộ
số ruồi kinh khủng này.
Tuy nhiên mùi hôi thối
thì không thể nào tả
xiết.
Ngôi nhà của chúng tôi
đứng trên đỉnh đồi. Từ
đây chúng tôi có thể
nhìn khắp thị trấn. Xác
ruồi phủ kín nhà cửa,
đâu đâu cũng chỉ thấy
xác ruồi. Thị trấn như
phủ kín một lớp tuyết,
có điều không phải
tuyết trắng mà là tuyết
đen!Tôi nhìn trước nhìn sau
tỉnh không thấy một
bóng người. Có lẽ họ bị
kẹt ở trong nhà. Thị
trấn chìm trong sự im
lặng, tôi không nghe
thấy một tiếng động
nhỏ. Chỉ có mùi thối kinh
khủng là vẫn ngự trị ở
khắp mọi nơi.
Bố nhìn tôi, bỗng ông
nói thất thanh:
- Greg, con bị rụng hết
tóc rồi.
Tôi lấy tay vuốt đầu,
chạy vội ra trước
gương. "Trời ơi, tôi
không còn một sợi tóc,
đầu tôi nhẵn thín". Tôi
nhìn bố, ông cũng không
còn một sợi tóc nào,
ngay cả những sợi tóc
mới mọc cũng bị rụng
hết.
Tôi nói với bố: Loại
phân bò nhão của bố
tác động mạnh quá làm
rụng hết tóc rồi.
Tôi lại nhìn ra cửa sổ,
ngoài đường đã có dăm
ba người đang quét
ruồi ở trước cổng nhà.
Việc đó không đơn
giản, họ đứng ngập
trong ruồi tới tận rốn.
Tôi nhìn kĩ những
người đó, thấy có gì
khang khác nhưng chưa
biết là cái gì, mãi sau tôi
mới nhận ra, tất cả bọn
họ đều trọc lông lốc.
Tôi biết chắc chắn thể
nào cũng có lôi thôi to.
Sau đó ít lâu tôi nghe
thấy tiếng máy nổ, lúc
đầu như tiếng máy kéo,
té ra là máy ủi. Người
ta đang dọn đường để
xe chạy, xác ruồi chát
thành đống hai bên
đường. Đằng sau chiếc
máy ủi là xe cảnh sát.
Cả hai xe đang tiến về
phía nhà chúng tôi, theo
sau họ có khá đông
người, đàn ông, đàn bà
và trẻ con, nhiều người
tóc bị rụng nhẵn thính.
Họ vừa đi vừa giận dữ
la hết.
Chiếc máy ủi dừng
trước nhà chúng tôi rồi
vòng lấy lối đi vào
vườn, nó dọn đường
cho tới tận cổng rồi
dừng lại. Một người
cảnh sát đầu trọc lốc
nhảy ra khỏi buồng lái.
Một tay ông ta cầm
khăn bịt mũi và chạy
nhào vào nhà quên cả
gõ nói hớt hải:
- Nhanh lên, ông phải
ra xe đi ngay lập tức,
người đang ùn ùn kéo
đến nếu nó đụng được
vào người ông thì
chúng tôi chẳng thể làm
gì để bảo vệ được ông
đâu. Họ sẽ xé xác ông
ra làm trăm mảnh.
- Cả ông cảnh sát lẫn
tôi đều rất lo lắng.
- Sau đó ông đẩy
chúng tôi lên xe và cho
xe chạy về đường cũ.
Đám người trọc đầu
đứng lại bên đường tìm
cách giữ xe lại, nhiều
người quẳng gạch đá
vào xe, có người còn
vốc xác ruồi ném theo
chúng tôi.
- Tôi rất hiểu vì sao
họ nổi giận với chúng
tôi. Mọi người đều bị
trọc lông lốc, thậm chí
cả chó, mèo cũng không
còn một sợi lông. Cả thị
trấn không có một
người nào còn nổi một
sợi tóc trên đầu.
Cuối cùng thì cảnh sát
đã cứu thoát chúng tôi,
họ đưa chúng tôi đi
Men-buốc, một nơi rất
xa. Đến đây họ thả bố
con tôi xuống. Chúng tôi
băn khoăn lo lắng không
biết rồi đây sinh sống
như thế nào. Chỉ có
điều chúng tôi biết chắc
chắn sẽ không bao giờ
có dịp trở
lại "Bờ Biển Ngọc" nữa.