Đồ hâm! Tớ chỉ cần cậu bên tớ
Mai không muốn làm Bù Nhìn của Dũng, cô bé muốn "lột xác" trở thành Búp Bê cơ...
Mai thò đầu ngó vào shop quần áo trên con phố quen thuộc ấy, nó nhìn quanh với vẻ mặt vui tươi hớn hở, miệng toe toét chào chị chủ cửa hàng rõ to. Thế nhưng chưa vui được bao lâu, mặt nó đã méo xệch trong khi chị chủ vẫn đon đả:
- Còn nhiều mẫu mà em! Tại lâu không thấy em nên chị lỡ bán cho người khác mất rồi.
- Dạ…Thế thôi. Em chào chị ạ!
Mai thở dài rồi bước ra, trời bên ngoài lạnh buốt, trước khi ra khỏi cửa mẹ đã quàng bao nhiêu áo ấm, nào khăn, nào mũ lên người nó nhưng lúc này nó vẫn thấy hơi lạnh và hụt hẫng. Nó tự thốt lên trong lòng: "Rút cục thì mình vẫn là Bù Nhìn"...
***
Dũng đẹp trai, cao... rất cao, học giỏi... rất giỏi, "hot"... vô cùng "hot". Còn Mai thì bình thường đến nỗi... quá đỗi là bình thường, nó không xinh xắn, học cũng chỉ nằm ở ‘top" giữa, lại thêm cả cái biệt danh "cold girl’ lạnh lùng trong lớp nữa chứ. Thế mà nó với Dũng, trời đất xui xủi thế nào lại thành một đôi? Kể cũng kì lạ cho những ngày mới vào cấp 3 ấy...
Thầy xếp cho Mai ngồi cạnh Dũng, chỗ của Mai bao nhiêu cô bạn trong lớp ao ước còn Mai thì chẳng thấy thoải mái tí nào. Giờ ra chơi nó muốn yên tĩnh thì toàn bị phá bĩnh bởi những "hot girls" trong lớp cứ xuống đấy tán gẫu với cậu bạn ngồi cạnh; mà chả hiểu Dũng nói chuyện kiểu gì cơ, Mai đã không nghe thì thôi chứ ngồi nghe lỏm thì chỉ thấy muốn cười lăn ra. Lại có một lần thầy trả bài kiểm tra toán đầu năm (cái môn mà Mai ghét nhất quả đất!), Dũng được 10 còn Mai chỉ được có 4, nó đã buồn lắm rồi, ngại lắm rồi mà chả hiểu Dũng tự cho mình quyền gì giật lấy bài của Mai, mắng Mai trình bày hậu đậu, cẩu thả. Mai bực lắm, hôm sau nó gặp riêng xin thầy chuyển chỗ thì Dũng từ đâu bước tới lại chen vào: "Xin thầy đừng chuyển chỗ để em tiện giúp bạn ấy học ạ. Nhất định bài kiểm tra sau bạn ấy sẽ được 8 trở lên". Thầy gật gù đồng ý còn Mai thì trừng mắt nhìn Dũng, Dũng cứ tỉnh bơ rồi còn cười toe toét như trêu ngươi con bé.
Mai bắt đầu bị bước vào chế độ rèn luyện mà nó cảm thấy như một hình thức tra tấn mới. Rõ ràng Dũng chỉ hứa với thầy giúp Mai học tập thế mà ngay cả những thói quen thường ngày của con bé, Dũng cũng tự lãnh quyền chấn chỉnh, đảo lộn tùng phèo cuộc sống của Mai. Sáng 5 giờ điện thoại đã reo í éo bắt nó dậy chạy bộ, có hôm Mai bực mình tắt máy thì Dũng đến tận nhà gọi rõ to, Mai lại phải lồm cồm bò dậy. Tra tấn xong bằng bài thể dục lại còn lên hẳn lịch sinh hoạt như bảo mẫu của Mai vậy. Nào là đến bến xe bus tới trường thì phải đợi Dũng mới được đi (vô lí – mà hầu như toàn Dũng đợi Mai thôi); sáng, trưa, tối phải ăn thế này thế nọ; nào là phải học từ mấy giờ đến mấy giờ, nào là không được đi chơi chiều thứ 2, 4, 6 để Dũng còn đến kèm cặp, vân vân và vân vân... Hic.
Kể ra chế độ ấy khủng khiếp thật nhưng cũng khiến Mai tiến bộ nhiều lắm, điểm kiểm tra của nó cứ tăng dần dần rồi ổn định hơn. Giờ bài nào mà được dưới 7 là cũng bị Dũng mắng té tát, rồi moi móc hết những bất cẩn của Mai. Năm nay đã là năm cuối cấp, Dũng càng khắt khe với Mai nhưng cũng khiến thói quen sinh hoạt của nó trở lên điều độ hơn, nó cảm thấy khỏe khoắn, có sức sống, yêu đời và yêu... Dũng hơn.
Tụi nó trở thành một đôi (đũa lệch) từ những ngày tháng "tra tấn dã man" như vậy đấy. Ở cạnh Dũng con bé thấy ấm áp nhưng nhiều khi cảm thấy tự ti, áp lực lắm. Dũng hơn Mai nhiều mà lại còn chẳng bao giờ khen con bé được một câu dù nó đã rất cố gắng, đã thế còn chê nó là Bù Nhìn xấu xí nữa chứ. Người ta bảo khi có tình cảm thì thấy đối phương là đẹp nhất cơ mà? Mai thấy Dũng đẹp thật nhưng sao Dũng lại thấy Mai xấu xí cơ chứ? Hơn nữa trong sách lịch sử chẳng nói những ông vua bù nhìn là những ông vua không có giá trị quyền lực sao? Chẳng lẽ Mai ngốc nghếch, vô dụng sao?
***
... Trời đông rõ là lạnh! Đầu mùa mẹ đã mua cho Mai kha khá áo rét nhưng không được style cho lắm, nhà con bé không giàu có gì nên đồ của nó cũng rất bình thường. Hay vì thế mà Dũng chê nó là Bù Nhìn nhỉ? Nó muốn có chiếc áo măng-tô ấm áp giống của cô bạn Trang cùng lớp, chiếc áo khoác dài đến đầu gối trông xinh xắn lắm, mặc vào trông Trang hệt như một nàng búp bê đáng yêu, Trang có tình cảm với Dũng... Nó biết và nó cũng sợ Dũng sẽ thích Búp Bê mà không thích Bù Nhìn nữa.
- Nhìn Trang mặc áo ấy xinh thật Dũng nhỉ?
Mai buột miệng hỏi Dũng một câu có vẻ ngớ ngẩn khi 2 đứa đang trên đường về. Dũng tỉnh queo.
- Ừ! Xinh như Búp Bê ấy, đâu giống Bù Nhìn như cậu.
- Này! - Mai gắt - Thế cậu là gì mà lại thích thân với Bù Nhìn hả? Sao không thân với Búp Bê đi?
- Ơ! Thế cậu không biết tớ là một Ruộng Ngô xanh tốt, rất cần Bù Nhìn bảo vệ để thoát khỏi sự nhăm nhe của các cô bạn xinh đẹp hả? Búp Bê vốn xinh đẹp nên không thể giúp tớ được điều này.
- Hứ! Đồ đểu! Đồ kiêu ngạo, cô bạn xinh đẹp nào thèm cậu cơ chứ, chỉ có tớ thương cậu bơ vơ nên mới chơi với cậu thôi. Mà tớ sẽ không làm Bù Nhìn nữa đâu, tớ sẽ làm Búp Bê cho cậu xem!
***
Lời thách thức ấy được đặt ra cách đây đúng 3 tuần, hôm sau Mai đi tìm ở khắp các shop chiếc áo măng-tô đẹp như Búp Bê; và ở cửa hàng này, nó dán mắt vào chiếc áo trắng đang khoác trên mình manơcanh, chiếc áo thậm chí còn đẹp hơn cả của Trang nữa. Con bé quyết tâm mua cho bằng được nhưng lại quá đắt so với những gì nó có, tới tận 700K. Vòi vĩnh mãi mẹ mới "trợ cấp" 200K cộng với số tiền tiết kiệm được thì nó vẫn thiếu 300K nữa. May mắn, Mai tìm được việc gia sư cho một thằng nhóc lớp 6 môn tiếng Anh, ước chừng chỉ cần làm việc chăm chỉ 2 tuần là sẽ đủ tiền để... trở thành Búp Bê...
Mai đã lỡ mấy buổi hẹn đi chơi và lên thư viện đọc sách cùng Dũng để giấu cậu bạn đi dạy thêm, số tiền kiếm được ngày càng khá hơn. Mai hay đi qua cửa hàng, ngắm chiếc áo đẹp đẽ và yên tâm khi thấy cô nàng manơcanh vẫn mặc nó. Dự liệu đủ số tiền, trước đó một tuần Mai đã dặn kĩ chị chủ shop: "Chị đừng bán cho ai chị nhé, nhất định em sẽ mua chiếc áo đó!".
...
Chiều thứ hai hôm nay, như thường lệ thì Mai sẽ phải ở nhà đợi Dũng đến để cùng học bài, nhưng con bé đã tự phá luật do "bảo mẫu" đề ra. Nó hí hửng khi gom đủ 700k đến cửa hàng mua chiếc áo mơ ước, không quên tắt điện thoại sợ bảo mẫu lại mắng là vô ý thức. Nhưng cuối cùng chiếc áo đẹp đẽ ấy cũng đã có người mua mất rồi, rút cục Mai vẫn chỉ là Bù Nhìn.
***
5.00 PM.
Mai đã đạp khá lâu, nó dựng xe và đứng ngắm nhìn, gió từ sông thổi vào lạnh buốt cả tâm hồn nó. Chỉ là một cái áo thôi mà sao nó thấy buồn rười rượi. Bãi nổi dưới chân cầu Long Biên là cả một cánh đồng ngô xanh mướt và hiện lên khung cảnh đẹp đẽ ấy là những con bù nhìn xấu xí. Chán quá! Tại sao Bù Nhìn lại lôi thôi, xấu tệ như thế cơ chứ? Mai nghĩ một lúc rồi mở điện thoại, 23 cuộc gọi nhỡ từ "Ruộng Ngô".
- Sao lại tắt máy? Ai cho cậu đi lung tung mà không có tớ hả?
Tiếng của Dũng quát lên đáng sợ qua điện thoại.
Mai nghe tiếng quát mà nước mắt của nó cứ trào ra, không ngăn đươc.
- Tớ... tớ xin lỗi... tớ đã cố gắng... Nhưng tớ vẫn mãi chỉ là Bù Nhìn, tớ vẫn không thể trở thành Búp Bê.
- Đồ hâm! Tớ cần cậu ở bên tớ chứ có cần cậu biến thành Búp Bê gì đâu hả? Giờ cậu đang ở đâu?
- Nơi rất nhiều Bù Nhìn giống tớ... - Con bé vừa nói vừa nấc lên.
Dũng đạp xe thật nhanh, mặc kệ cho gió đông vô tình táp vào mặt lạnh buốt. Cầu Long Biên hiện lên trong buổi chiều thật đẹp, đẹp hơn khi Dũng biết có cô bạn Bù Nhìn đang đứng trên đó nhìn xuống dưới những bãi ngô xanh mởn có những chú bù nhìn và thẩn thơ.
- Đồ Bù Nhìn ngốc nghếch!
- Này! Đừng có gọi tớ là thế nữa! Tớ ghét! - Mai gắt lên, vừa nói vừa gạt nước mắt.
Dũng lại tiếp tục làm cho Mai thấy bực hơn.
- Ghét thì đã sao cơ chứ! Cậu vốn là Bù Nhìn mà... Sao trời lạnh thế nhỉ, lạnh quá.
Dũng tảng lờ nhanh quá, cậu bạn xoa hai tay vào nhau có vẻ lạnh lắm. Mai luống cuống không biết làm thế nào, tháo găng tay ủ lấy bàn tay Dũng. Bất ngờ Dũng ôm lấy Mai thật chặt, chặt lắm, con bé bỗng thấy ấm áp vô cùng...
- Bù Nhìn ngốc xít của tớ! Thực ra tớ chỉ là một bác nông dân bình thường thôi, còn những gì tớ dành cho cậu mới là ruộng ngô xanh tốt dưới kia. Bác nông dân cần Bù Nhìn giúp bảo vệ tình cảm và thành quả mà bác ấy đã gây dựng. Một con Búp Bê xinh đẹp không thể giúp bác nông dân làm được điều đó, cậu hiểu chưa?...
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Đừng gọi cho anh nữa..!
Trái tim Vân dường như vỡ nát khi nghe người mình yêu thương suốt 6 năm trời nói qua điện thoại, cô gác máy, trái tim vỡ vụn…
"Nếu một ngày nào đó không nghe được giọng nói của em thì anh sẽ buồn đến chết" … Mỗi đêm Vân cứ nhớ mãi về câu nói ấy, nhưng rồi thời gian cứ trôi, cuộc sống nhạt nhoà theo nước mắt từng đêm, Vân chua chát nhận ra anh ta vẫn sống, không có nỗi buồn nào khiền người ta chết và hai kẻ một thời gắn bó hứa hẹn lâu dài vẫn sống dù không có nhau…
Vân là cô gái xinh đẹp, có học thức, khéo léo. Xung quanh cô hàng tá "vệ tinh" vây quanh mong nhận được một cái gật đầu chấp nhận làm người yêu của cô. Vậy mà cô lại yêu Long, anh chàng Hà Nội điển tranh có chiếc răng khểnh chết người, Vân ngoảnh mặt xoay lưng với Trung – chàng kĩ sư hàng xóm yêu cô tha thiết.
Tuy yêu nhau nhưng thời gian ở bên nhau không nhiều vì Long phải đi xuất khẩu lao động, nhưng cứ ba ngày một lần anh lại gọi cho cô gần 2 giờ chỉ để nói chuyện và câu nói Vân được nghe nhiều nhất là: " Nếu một ngày nào đó không nghe được giọng nói của em thì anh sẽ buồn đến chết"…
Long về nước, cả hai lao vào nhau như đồng sâu khát nước, những phút giây ấy khiến Vân đau đáu từng đêm mong một ngày mình được là vợ Long.
- Thằng ấy đểu lắm, em nên cẩn thận.
- Anh biết gì mà nói – Vân gào vào mặt Trung.
- Vì anh lo cho em, thằng đó không đáng để em yêu.
Trung đã lãnh trọn một bạt tay của Vân, anh lẳng lặng quay đi …
Nhưng cũng có lẽ vì câu nói của Trung mà Vân bắt đầu để ý tới những hành động của Long, rồi một ngày cô chua chát nhận ra Long bước vào khách sạn với người bạn thân nhất của chính cô.
Tối đó Vân đã uống say khướt và ngồi khóc ngay trước cổng nhà mình. Trời đổ mưa, cô vẫn ngồi đó, ngồi đến khi cơn mưa dường như gội sạch tâm hồn thì cô mới nhận ra Trung đang đứng cạnh cô, cả người sũng ướt.
Vậy là Vân chấm dứt với Long, cô bình lặng đi qua nỗi đau trong sự an ủi của Trung, cô gật đầu chấp nhận làm vợ Trung dù sự trinh trắng của cô đã dành cho người khác …
Trung là người vị tha, có trách nhiệm và đặc biệt là anh yêu cô thật lòng, cuộc sống gia đình của hai người đi qua hạnh phúc và bình thản nhưng rồi 5 năm sau, tình cờ trong một chuyến công tác Vân gặp lại Long, chiếc răng khểnh chết người lại khiến cô xao xuyến, những câu giải thích về cô gái mà Vân thấy trong quá khứ, những lời ngọt ngào tuôn ra khiến Vân xao lòng, cô lại ngã vào vòng tay Long. Cô biết cô đã mang tội rất nặng: Tội phản bội, tội ngoại tình! Lòng cô thấp phỏm lo sợ, nhưng sự đam mê, những lúc cuồng nhiệt bên nhau đã khiến cô quên tất cả …
Chúng ta sẽ mãi là người tình, dù anh có lập gia đình thì chúng ta vẫn đến với nhau, vẫn chia sẽ cho nhau mọi điều trong cuộc sống em nhé! Anh chỉ yêu mỗi mình em …
Vân trải lòng trên một diễn đàn, ai cũng bảo cô ngốc, hắn ta chỉ muốn ăn "rau sạch", "rau miễn phi" chứ yêu thương gì cô. nếu hắn là một người tốt thì phải vui và hạnh phúc vì người mình yêu có được gia đình hạnh phúc chứ không ai lại muốn nối lại tình xưa, phá hoại hạnh phúc mà còn đòi hỏi ABC XYZ như thế!
Vân tĩnh tâm lại, sự dằn vặt khiền cô gầy rộc người, cô đau khổ vì trái tim phân làm hai nửa. Lý trí bảo cô quay về với Trung, sống trong hạnh phúc và gia đình êm ấm, nhưng trái tim thì xúi cô sống với đam mê… Cô quyết định gọi cho Long:
- Nếu anh thực sự yêu em, muốn có em bên cạnh thì em sẽ li dị để đến với anh…
- Đừng gọi cho anh nữa, anh sắp lấy vợ …
Thế đấy, cuối cùng Vân cũng nhận ra sự thật, nhưng khổ thay cô lại mang thai, chắc chắn là với Long. Trung vẫn âm thầm bên vợ, chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ dù anh chua xót nhận ra vợ mình đã phản bội mình. Cưới nhau đã lâu mà không có con, anh lén vợ tự đi khám và phát hiện mình bị vô sinh, cái thai kia chắc chắn không phải là con anh. Nhiều lúc công việc đang bận rộn mà Vân gọi vì thấy không khoẻ, Trung đã cáu gắt:
- Đừng gọi cho anh, có phải anh làm cho em khổ đâu!
Nhưng rồi anh lại dịu giọng:
- Anh xin lỗi, công việc bận rộn quá, tí nữa anh về …
Trong một ngày dọn dẹp nhà cửa, Vân phát hiện ra một xấp giấy mà Trung cố tình giấu kín, cô tái mặt, thì ra Trung biết rõ cái thai không phải là con anh!
Tối đó, Vân đã quỳ dưới chân xin Trung tha thứ, anh quay lưng lẳng lặng bỏ đi khỏi nhà…
Tại sao? Thà cô cứ lừa dối anh, cứ để anh nghĩ đó là con anh cũng được, nhưng tại sao cô lại nói ra sự thật phũ phàng như thế? Dù Trung thừa hiểu tất cả, nhưng anh không muốn người mình yêu thương thú nhận điều đó với anh, anh không muốn tin vợ anh ngoại tình. Suốt đêm Trung ngồi ở quán bar, Vân lo lắng gọi điện thoại liên tiếp cho chồng:
- Đừng gọi cho anh nữa …
Vân hoảng sợ, lần đầu tiên cô sợ mất Trung, cô sợ cảm giác lẽ loi đơn độc trong căn nhà mà có lúc cô muốn rời bỏ… Cô cảm thấy dằn vặt, tại sao hai người đàn ông mà cô yêu thương đều dùng câu "đừng gọi cho anh nữa" để nói với cô?
Chiều nay đài báo có bão, Vân ngồi bó gối lặng im trong nhà nhìn từng lằn sáng loé qua bầu trời kèm theo tiếng rền vang xé óc. Cô bật khóc, nếu giờ này có Trung ở nhà thì anh đã ôm chặt vợ thì thầm: "Đừng sợ, pà xã, anh đang ở cạnh em mà!"…
Tiếng gió gào rú, màn đêm bao phủ lấy tâm hồn cô, nhánh cây ngoài hiên quất từng hồi vào bờ tường , lá rơi lả tả… Tiếng cửa sắt va đập cót két khiến cô rùng mình, cô lao đến điện thoại, gọi cho Trung.
- Đừng gọi cho anh nữa …
- Em xin lỗi, em biết mình sai rồi, em rất cần anh, em yêu anh, hãy tha thứ cho em…
- Đừng gọi cho anh nữa, anh đang đứng trước cửa nè, mở cửa cho anh…
Vân buông rơi chiếc điện thoại, lao đến bên cửa. Trung đứng đó, run rẩy vì lạnh và sũng nước.
- Anh lo cho em ở nhà một mình…
Vân ôm chặt lấy Trung, cô cảm thấy chuỗi ngày tăm tối của mình như sáng lại, trong lòng cô bây giờ hiểu rõ tình yêu của mình dành cho ai. Giữa một người bảo cô "đừng gọi cho anh nữa" và ra đi mãi mãi khác hẳn với một người bảo cô "đừng gọi cho anh nữa" vì anh đã đến bên cô …
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé
Mình chia tay nhé em?
Tại sao? Em đã làm gì sai chứ?
“Thấy chưa Nguyên, đứa thứ 9 rồi đó, tao thấy mày yêu cái thằng đó ở cái điểm nào nữa” giọng Dương chua ngoa cất lên.
Nguyên lê tấm thân 60kg của mình ủ rủ nói với Dương “ mày làm sao biết được cảm giác đó, mày đâu có yêu anh ấy”
Dương chạy lên đi cùng Nguyên trách móc “ tao không yêu anh ta vì tao không hám sắc và tao không thích cái loại đàn ông thay bồ như thay áo như anh ta, mày nghỉ xem chỉ từ đầu năm tới giờ anh ta chia tay bao nhiêu cô gái rồi, chín, chín đó mày biết không, tao không muốn mày là nạn nhân của anh ta”
Nghe bạn mình kể lể một tràng dài về thói hư thật xấu của Long, Nguyên chỉ biêt thở dài tiếp tục lê bước về lớp của mình còn Dương ngồi lại ghế đá lẩm bẩm “Long, Long sao có cái hạng người như thế này tồn tại trên thế giới này nhỉ, một loại sở khanh không hơn không kém, tôi kinh tởm hạng người như anh”.
Long một hotboy của trường Đại học X, không chỉ vì vẻ đẹp mà về cái khoản học hành của anh ta nữa, một trong 10 người giỏi nhất của trường mà. Chả trách các cô gái say a ta như điêu đổ. Anh ta có rất nhiều sở thích quái dị, có thề nói là khác người củng nên. Nhóm bạn của anh ta củng không khá hơn anh ta là mấy mặc dù nhóm anh ta tập trung nhân tài của trường.
Dương đang ngồi nguyền rủa Long thì Nguyên ngồi xuống bên cạnh, cái đặt mông của cô nàng tý nữa thì làm……sập ghế “ mày ra đây làm gì nữa thế”. Nguyên chống cằm nhìn về hướng Long đang trò chuyện với nhóm bạn rồi nói “ anh ta chia tay người yêu rồi, có khi nào tao có cơ hội không mày”
Dương nổi đóa hét lên “ mày điên à, có chết tao củng không cho mày quen cái hàng người như thế, tao xin mày, dẹp ngay cái suy nghỉ đó đi cho tao nhờ, yên tâm học hành đi, sắp thi rồi đó” Nguyên ấp úng nói không ra lời “ nhưng, ….nhưng…..”. Dương chen ngang “ không nhưng nhỉ cái gì cả, về lớp thôi nào”.
Dương đứng dây kéo tay Nguyên đi thì…….” Chào em, mình làm quen với nhau được không” mặc dù không ưa gì anh ta nhưng giọng nói của Long quả thật rât nhẹ nhàng và truyền cảm, dòng suy nghỉ đó bị cắt bỏ nhanh chóng “ anh đi mà làm quen với con ……cún ấy, tránh xa tôi ra”.
Tiếc rằng Long không nói chuyện với Dương mà là với Nguyên. Dương nhìn bộ mặt của Nguyên lúc ấy thật rất buồn cười nhưng cũng lén nhịn nghiêm nghị nói với Long “ anh làm ơn buông tha bạn tôi ra, anh mà dám nói nữa thì đừng có trách”. Long không nói gì quay mặt bỏ đi thì Nguyên hai tay xoắn vào nhau “ mình đồng ý”. Không thể tưởng tượng được lời nói đó vừa được Nguyên nói ra Dương đứng như tượng. Long quay lại cười nói “ hôm nay về gặp mình ở trước cổng trường nhé” rồi quay mặt đi về nhóm bạn của mình.
Nguyên xấu hổ chạy một mạch vào lớp, nói là nói chạy chứ cô đang đang lết vào lớp thì đúng hơn. Dương như sét đánh ngang tai vẩn chưa hoàn hồn, chỉ khi nghe chuông báo hiệu vào học mới bừng tỉnh chạy vào lớp học ngồi kế bên Nguyên.
“ Tao giết mày cái con heo này, mày vừa có cái hành động gì thế hả” tiếng nói của Dương đủ lớn để…..cả lớp có thể nghe thấy. Dương nhìn xung quanh thấy mọi con mắt đang đổ dồn về phía mình liền cúi mặt xuống im lặng thì củng là lúc thầy giáo vào giảng bài.
Nguyên quay sang Dương đang chép bài “ mày thấy đó, tao như thế này mà được một người như anh Long quen thì còn gì bằng”. Dương quên mất đang là giờ học đứng dậy dùng tay đập mạnh xuống bàn tức giận “mày điên rồi”. Lớp học im lặng đến đáng sợ, tất nhiên mọi con mắt lại đổ dồn về phía Dương nhưng lần này có thêm cặp mắt của…….thấy giáo. “ Nơi đây là cái lớp học chứ không phải là cái chợ mà em thích nói gì thì nói” giọng thầy nhẹ nhàng nói. Dương cúi đầu “ em xin lỗi “ “ đi ra ngoài” giọng thấy xé gió xuyên tới màng nhỉ của Dương. Nguyên không biết nói gì nhìn Dương buồn bả.
11h30
“ Em đợi anh lâu chưa, mình đi về nhè, nhà em ở đâu” giọng Long nói với Nguyên. Dương đang rất tức giận đứng từ xa nhìn cái xác 60kg ngồi lên chiếc AB của Long mà muốn………ói. “ thôi kệ tao đã khuyên mày rồi, hậu quả như thế nào thì tao không chịu trách nhiệm với mày đâu nhé Nguyên” tự nói với bản thân mình Dương lấy xe trở về phòng trọ.
Thời gian thi cử đã đến, Dương chú tâp vào việc học nên không quan tâm nhiều đến mối quan hệ giữa Nguyên và Long nữa cô đưa ra chỉ tiêu “ học bổng về tay”. Một tuần chiến đấu với sách vở, thi cử đã trôi qua, vừa bước ra khỏi cổng trường Dương khoái chí hét lớn “xong rồi”. Hành động vừa rồi của Dương không tránh khỏi suy nghỉ của mọi người xung quanh là “con này học nhiều hóa điên rồi”
Vừa nố máy xe Dương đã thấy chiếc AB của Long chạy qua, tất nhiên người ngồi sau là cô bạn Nguyên của mình rồi nhưng…nhưng sao nhìn khác thế nhỉ. Dương thở dài “ thôi kệ” rồi chạy xe về phòng chuẩn bị về quê, hè đến rồi.
Khác với Nguyên là người thành phố, nhà Dương ở một miền nông thôn nhỏ bé và yên bình tại xã X huyện Y. Ở đây mọi người yêu thương và chia sẽ cho nhau như anh em một nhà không như thành phố đất chật người đông và không có tình người. Dương từng chứng kiến một nhóm thanh niên vây đánh một anh bạn trẻ trước sự chứng kiến của rất nhiều người nhưng không ai chịu tới giúp cả chỉ nhìn, cười, bàn tán, thậm chí …..quay phim lại.
Ngồi trên xe về quê Dương nhắn tin cho Dương “ tao về quê rồi, mày bảo trọng, đừng vì yêu mà mù quáng nhé, hảy biết giữ mình biết chưa”.
Chờ mãi không thấy Nguyên trả lời Dương vừa chợp mắt “ Ngày tháng yêu anh, ngày tháng bên anh, củng đã qua rồi chỉ còn lại nỗi nhớ, vì em đã dại khờ để mất anh…….” Chuông điên thoại cất lên, Dương vẩn nhắm mắt nhấn nút nghe “ alo” “mày về tới đâu rồi, sao về không nói cho tao một tiếng, mày thật là” giọng Nguyên có vẻ trách móc.
Dương thì nói với vẻ châm chọc“ thôi con xin thím. Con không dám làm phiền tới thím, càng không muốn làm mất thời gian của thím với người ta”.
Bên đầu bên kia Nguyên tức giận “ mày thôi cái giọng đó đi có được không, tao biết đang đang làm gì mày không cần phải mỉa mai như thế đâu”.
Dương hạ giọng “ được rồi, được rồi, tao xin lỗi, hôm nay mày không đi chơi với anh ta à”. “ tao vừa mới đi chơi về nè, vui lắm” Nguyên hí hửng khoe với Dương.
Dương thở dài “ nhưng gì tao muốn nói tao đã nhắn cho mày biết rồi đó, bảo trọng nhé” “ Tao biết rồi, cảm ơn mày, về quê vui vẻ nhé, cho tao gửi thăm hai bác, nhớ khi lên mang quà cho tao đó nhé” “ Mày chỉ được cái ăn là giỏi thôi, tao ngủ đây, bye” “bye”
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng, một tháng nghỉ hè của Dương cũng hết, cô lại quay lại trường và nhiều chuyện xảy ra mặc dù quen thuộc nhưng lại có rất nhiều thứ bất ngờ trong đó. Vừa bước vào trường cảnh tượng quen thuộc hiện ra đập ngay vào mắt Dương.
Mình chia tay nhé em?
Tại sao, tại sao chứ, em đã làm gì sai?
Cái bất ngờ là Nguyên, Dương không thể nhận ra đó là Nguyên từ một tấm thân 60kg của mình Nguyên trở thành một cô gái mi nhon đến không ngờ, phải nói là dáng “chuẩn không cần chỉnh” cứ như mới đi thẩm mĩ về ấy. Dương không thể nhận ra Nguyên nên khi nghe 2 câu quen thuộc cô chỉ lắc đầu rồi đi vào trong trường chỉ đến khi Nguyên ngồi kế bên nói chuyện Dương mới nhận ra “có phải đúng là mày không đó Nguyên, mày mới đi thẩm mĩ viện về à” Nguyên vừa chia tay Long nên im lặng không nói gì.
Dương không thấy Nguyên nói gì tiếp tục hỏi “ này, tao hỏi sao mày không trả lời, tao đã nói mày rồi hạng người như nó mày tiếc làm gì, chia tay càng sớm………càng tốt”.
Lúc này Nguyên mới lên tiếng “ mày biết gì về anh ấy mà nói, mày không ở bên anh ấy mày không biết đâu, đứng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài” vừa noi xong Nguyên ôm mặt khóc chạy ra khỏi lớp học.
Dương chỉ biết nhìn theo đứa bạn mà thở dài, Dương tự hỏi tại sao anh ta phải làm thế với các cô gái, anh ta căm thù con gái đến thế sao, nều thế mình phải dạy cho anh ta một bài học nhưng……….bằng cách nào đây. Cổ nhân có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, liều mình một phen vậy.
“ Chào anh, chúng ta quen nhau nhé” Dương tỏ vẻ mặt thân thiện với Long hết mức có thể mặc dù trong tâm can muốn xé xác anh ta ra.
Long nhìn Dương từ trên xuống dưới phán một câu “ cô không hợp khẩu vị của tôi” rồi quay mặt đi. Dương không từ bỏ ý định của mình chạy theo Long “ thế như thế nào mới hợp khẩu vị của anh, to tròn, mủm mỉm à”.
Long không thèm đếm xỉa gì đến Dương tiếp tục bước đi, Dương như một con cún theo sau anh ta không chịu buông chỉ đến khi Long quay lại từ tốn nói “ mỗi người có một con đường riêng của mình hà khắc chỉ phải tìm hiểu con đường đi của người đó mà không tự tạo cho mình con đường đi riêng của mình”. Dương đứng im nhìn bóng Long xa dần mới buộc miệng “ Đồ biến thái”.
Không làm gì được Long trong lòng Dương bực tức không yên, vừa tan trường cô phóng xe ngay đến nhà Nguyên xem tình hình cô bạn mình như thế nào rồi và tiện thể rò tìm sở thích của quái dị của Long.
“ Cháu chào bác ạ, Nguyên có nhà không bác” Dương lễ phép chào mẹ của Nguyện. “ Nó đang ở trên phóng ấy, cháu lên chơi với nó đi, hôm nay nó làm sao ấy” mẹ Nguyện trả lời rồi tiếp tục nấu ăn, đang bước lên lầu Dương nghe mẹ Nguyên nói “quái sao hôm nay không thấy thằng Long đến nhỉ” Dương càng ngạc nhiên hơn, tự hỏi “chẳng lẻ anh ta thân thiết với gia đình Nguyên đến thế sao”.
Vừa bước vào phòng Dương đoán ngay Nguyên đang làm gì rồi, rất đơn giản “khóc” chuyện xảy ra mỗi khi chia tay thôi ấy mà. “ Tao hiểu tâm trạng của mày lúc này nhưng thôi chuyện qua rồi, dần dần mày sẽ quên được thôi mà”, Nguyên vẫn im lặng “ Tao hỏi mày nhé, mày có hối hận khi yêu anh ta không”. Vừa nói xong Nguyên trả lời ngay “ Không hối hận”. Dương ngạc nhiên hỏi tiếp kèm theo trêu đùa tinh nghịch để Nguyên vui lên “ Khi yêu anh ta “hút” mày quá nhỉ, nhìn mày xinh lên nhiều đấy”. Nguyên lau nước mắt nói với Dương “ quảng thời gian bên anh ấy, tao rất hạnh phúc mặc dù anh ấy chưa một lần nói yêu tao, mỗi lần tao hỏi “ anh có yêu em không” thì anh ấy chỉ nói “ không phải mình đang yêu nhau đó sao”, mặc dù vậy tao vẩn thấy như thế là quả đủ với tao rồi”.
Một lần nữa Dương ngạc nhiên vì những câu nói ấy vừa được cô bạn của mình nói ra “ mày có chắc mày vửa nói gì không đó Nguyên”. Nguyên siết chặt con gấu bông đang ôm trong lòng “ tao hoàn toàn tỉnh táo và biết tao đang nói gì, anh ấy là một người tốt, mày tin tao đi” Dương tính hỏi thêm nhưng thấy Nguyên ôm gấu bông tiếp tục khóc nên cô thấy mình nên đi về.
Dương tiếp tục tìm đến Vân, Trinh, Nhật….. những cô gái đã từng yêu Long, cô đều nhận được một câu trả lời như nhau “ không hối hận” “ anh ấy là người tốt” “ đừng đánh giá anh ta quả vẻ bề ngoài”. Dương tự hỏi anh ta đầu độc như thế nào mà các cô gái dù chia tay nhưng một lòng một dạ bảo vệ anh ta như vậy.
21h
Dương trên đường đi về phòng trọ thì bắt gặp Long, gặp là chuyện bình thường nhưng quan trọng là anh ta đi cùng một người phụ nữ trung niên bước vào……khách sạn. Dương thầm nghỉ “ đúng là đồ cầm thú, trẻ không tha, già không……từ” rồi đi một mạch về phòng trọ.
Sáng hôm sau Dương đi đến gặp Hùng một người bạn của Long, tên này là bạn chí cốt của Long ắt hẳn biết rõ về Long nhất, nhưng bạn chí cốt đúng là bạn chí cốt đều có những sở thích vô cùng quái dị. Long thì thích những cô gái xấu, tên này ghê gớm hơn nhiều thích…….động vật, nói động vật còn rất là tử tế rồi, tên này thích toàn động vật….dễ sợ.
Bước vào nhà Hùng, Dương đã phải thét lên kinh hoàng khi một con kì nhông trước cửa phòng thế mà anh ta nói nó là “con mèo” cưng của anh ta, đúng là khác người. Quay lại chủ đề chính, Dương hỏi Hùng về Long, bất ngờ rằng anh ta nói giống y như Long từng nói “ mỗi người có một con đường riêng của mình hà khắc chi phải tìm hiểu con đường đi của người đó mà không tự tạo cho mình con đường đi riêng của mình” rồi chú tâm chăm sóc “thú cưng” của anh ta.
Dương đi về thờ dài “thất bại”, Dương rút ra kết luận "Đối phó với những kẻ tàn ác, cần tàn ác hơn hắn. Đối phó những kẻ bỉ ổi cần phải bỉ ổi hơn hắn. Đối phó những người phóng khoáng, cần phóng khoáng hơn họ. Đối phó với những người đẹp trai, cần....hủy hoại vẻ đẹp trai của hắn( trích tiểu thuyết Ốc Sên Chạy)" “ haha, hay mình cho anh ta một chai axit đậm đặc nhỉ ?” “ điên khùng, điên khùng, chắc mình khùng như anh ta rồi quá”.
Sau nhiều ngày thu thập tin tức không được là bao Dương như muốn buông xuôi bỏ cuộc, nhưng người tính không bằng trời tính Dương vô tình bắt gặp Long với người phụ nữ trung niên lần trước, lần này Long đi đâu đó để lại người phụ nữ này đi vào khách sạn một mình. Dương liền chạy theo gọi “ cô ơi”, tiếc gọi làm người phụ nữ này quay lại, Dương chợt hốt hoảng vì khuôn mặt người phụ nữ này, nhưng khi cất tiếng nói Dương mới thấy vẻ bề ngoài và bên trong hoàn toàn khác nhau, giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng “ cháu gọi cô à”. Dương chậm dải bước tới người phụ nữ này “ cháu chào cô ạ, tại cháu thấy cô và Long hay vào đây, cháu tò mò….”
Người phụ nữ cười hiền từ, từ tốn nói “ cháu là bạn gái của thằng Long à” Dương đỏ mặt xua tay “ không, không phải ạ”. Người phụ nữ ngồi xuống một bàn ăn uống gần đó “ cháu ngồi đi, cô là mẹ của Long”. Dương từ bất ngờ nay đến bất ngờ khác kéo ghế ngồi đối diện với người phụ nữ này như muốn tìm hiểu rõ hết sự việc “ sao bác và Long lại vào đây vậy ạ?”, “ đây là khách sạn của gia đình bác mà, tất nhiên bác và nó phải ở đây rồi” người phụ nữ từ tốn trả lời.
Dương há miệng tròn xoe thầm nghỉ “ trời thật bất công, một người đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, mọi may mắn tập trung hết nơi anh ta, trời thật bất công”. Người phụ nữ tự giới thiệu “ cô tên là Mộc Lan, cháu cứ gọi ta là cô Lan được rồi”, cái tên làm Dương liên tưởng tới nhân vật Mộc Lan của Trung Quốc mà cô rất hâm mộ.
Cô Lan nói tiếp “ Đã lâu rồi cô thấy thằng Long quen một người con gái đấy, nhìn cháu thật xinh xắn”. Dương “hả” một tiếng rất to gây chú ý mọi người, như biết mình vừa làm gì Dương cúi đầu “ cháu xin lỗi”. Cô Lan gặn hỏi “thằng Long lại làm chuyện gì hay sao vậy ?” Dương ngẩng mặt lên trả lời “ cô không biết anh Long quen rất nhiều, rất nhiều cô gái sao”, cô Lan tức giận đập mạnh tay xuống bàn “ cái gì, thằng này, nó dám…….”. Dương nhìn cô Lan tức giận người run lên vì sợ, nhìn thấy Dương có vẻ như muốn khóc cô Lan hạ giọng “ kể cho cô nghe mọi chuyện xem nào? “. Dương hít một hơi thật sâu lấy can đảm kể toàn bộ câu truyện cho cô Lan nghe.
Trên đường trở về phòng trọ những câu nói của cô Lan cứ hiện lên trong đầu của Dương làm Dương thẩn thờ đi ra giữa đường lúc nào không, hay một chiếc xe lao vút tới. Dương chợt bừng tình chỉ biết đứng đó thét lên Á á á á thì một cách tay lôi Dương vào lề, cô run sợ ôm lấy người này đến khi chiếc xe ô tô xa dần cô mới nhận thức mình đang làm gì buông người này ra thì “ sao lại là anh”.
Vẩn ánh mắt đó, vẩn thái độ điềm tỉnh đó “thì tôi chứ ai, cô muốn thử xem cái đầu mình cứng hay cái xe cứng hơn à”. Dương không biết nói gì “ anh”, thấy Dương đang thất thế Long lấn tới “ tôi nói gì sai sao, con chưa kể con gái con đứa đêm tối khuya khoắt như thế này con ở ngoài đường thế này chả ra làm sao cả”.
Đầu Dương bây giờ không khác gì tàu hỏa đang thắng gấp, mặt đỏ bừng bừng sẳn sàng xông tới xé xác người trước mặt nhưng nghỉ lại anh ta vừa cứu mình nên Dương cố nuốt cục tức xuống “ Cảm ơn anh đã cứu em, chào anh”. Vừa nói xong Dương quay bước đi ngay không để Long nói thêm lời nào khác.
7h sáng
“ Dương tao không ngờ nha, cái gì đây mở ra cho mọi người xem nào, tụi mày ơi con Dương được tặng quà này” giọng miền Trung của Hiền khàn khàn nói oang oang như loa phóng thanh. Dương khá bất ngờ về món quà mình nhận được nhưng khi mở ra bên trong……trống rỗng. Chị em trong phòng lại được một trận cười nữa riêng Dương cầm hộp quà vất ngay vào trong thùng rác “khùng”. Vừa vất hộp quà vào thùng rác Dương thấy Nguyên đang lẩn thẩn đi đến liền chạy tới vỗ vào vai “ mày chưa hết buồn à”
Nguyên từ khi chia tay Long trở lên trầm cảm, ít nói làm Dương rất lo lắng. Cô lo lắng cho Nguyên vì Nguyên là một đứa bạn rất dễ bị tổn thương, từ trước đến nay Nguyên chưa yêu ai bao giờ cả, người ta thường nói mối tình đầu là mối tình khó quên nhất mà và mối tình đầu cũng là mối tình “đầu lâu” ^^. Đa số người trải qua giai đoạn này đều từng có suy nghỉ sẽ chết thế nên cô càng lo lắng cho Nguyên hơn.
“ alo, ai thế nhỉ” Long cầm điện thoại trả lời
“là tôi Dương đây, tôi có thể gặp anh một chút được chứ”
Long cười cười qua điện thoại “ không phải em tính trả ơn anh ngày hôm qua đã cứu em đấy chứ, không cần phải trịnh trọng như thế đâu”
Dương nghiệm túc trả lời “ tôi muốn nói chuyện với anh về Nguyên”
Vẫn thái độ ngông cuồng “ anh và Nguyên không còn gì với nhau cả, bản giao ước giữa anh và Nguyên đã kết thúc, đường ai lấy đi”
“ Tôi đã nói chuyện với mẹ anh, cô Lan”
Như bị đánh vào điểm yếu cái giọng ngông cuồng của Long nghiêm túc lại “ Em cho anh thời gian và địa điểm”
“ 8h tối tại quán nước X gần bờ hồ nhé”
“ok”
8h tối Dương bước vào quán nước X đã thấy Long ngồi ở đó, Long chọn nơi gần với bờ hồ nhất, từ đây có thể quan sát được hầu hết khung cảnh của hồ, không khí thoáng mát.
“Chào anh, anh đợi tôi lâu chưa”
Vẻ mặt nghiêm túc của Long làm cho Dương thấy hơi lo sợ, vì hằng ngày anh ta luôn tươi cười trêu đùa cô “ tôi vừa mới tới thôi, cô ngồi đi”
Khi bồi bàn vừa đến hỏi khách trở vào lại thì Long đã nói “ cô muốn gì ở tôi ?”
Dương nhún vai “ tôi không muốn gì cả chỉ muốn anh ngừng ngay cái trò điên rồ này lại thôi”
Long tiếp tục hỏi “ cô đã nói gì với mẹ tôi và mẹ tôi đã kể những gì cho cô biết rồi”
Dương trả lời bình thản “ tất cả”
Long không hỏi gì nữa kéo ghế tính đi về thì Dương đúng dậy nói “ anh làm vậy không làm cho Thanh Thanh…….”
Bốp, Dương lãnh chọn cái tát của Long “ cô không có tư cách nhắc tới cô ấy”
Bốp, cái tát này không phải cái tát thứ hai của Long vào Dương mà là ngược lại “ dám đánh tôi à, anh tưởng anh là ai chứ, anh thử nghỉ xem anh làm vậy sẽ làm cô ấy vui thì sao, đổi lại anh mang lại cho vô số người sự đau buồn như thế. Tôi thầm nghỉ cô ấy đang khóc thương cho anh thì đúng hơn, chào anh”.
Bóng Dương khuất xa dần Long vẩn đứng đó tự cười với chính bản thân mình, nhiều lúc anh củng tự hỏi ở phương trời kia cô ấy đang vui hay đang buồn nữa. Một giọt nước mắt chợt rơi xuống lòng bàn tay của Long nóng hổi, anh đang khóc sao, khóc vì cái tát của Dương hay anh đang nhớ về người ấy, lòng anh thật sự rất rối bời.
7h30
Một hộp quà lại được gửi đến cho Dương, xung quanh không có ai nên cô tính ném nó vào thùng rác nhưng lại lưỡng lự mở ra xem thì thấy co một tờ giấy “ xin lỗi Dương hôm qua gửi cho Dương món quà mà mình ……….quên bỏ vào, hihih, hôm nay mình gửi lại cho câu, mình gặp nhau được không? Nếu được tối nay 6h tại quán Y nhé, không gặp không về”. Dương nhìn vào hộp thì thấy bên trong đó có một cái móc điện thoại có hình bông hoa hướng dương cười, loài hoa mà cô rất thích, cô cười cất món quà vào trong túi sách.
Hôm nay, nhìn Nguyên tươi cười lên hẳn không còn vẻ buồn rầu khi chia tay với Long nữa, nhìn kỉ lại thì sau khi chia tay Long, Nguyên có thói quen chăm sóc sắc đẹp cao hơn thì phải, Nguyên trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc áo thun trắng quần Jean rất hợp với dáng cô ấy lúc này. Không ít các chàng trai tiếp cận với Nguyên nhưng hình như cô ấy vẩn chưa thể chấp nhận việc một người nữa bước vào trái tim mình hay cô ấy muốn che đây một nỗi buồn sâu thẳm.
Dương đang ngồi học thì điện thoại nhận được tin nhắn “ hôm nay tôi muốn gặp cô, 6h tại chổ củ nhé Tình Hợp Tan”, tình hợp tan, đúng như bản chất con người anh ta, tình hợp nhanh rồi tan củng nhanh “hôm nay tôi bận rồi, với lại tôi không có gì muốn nói với anh cả”. Tít tít tin nhắn được gửi lại với tốc độ cao cứ như anh ta chuẩn bị sẳn rồi ấy “ không gặp không về, Tình Hợp Tan”. Dương vừa xem xong cất ngay điện thoại vào trong túi sách không thèm trả lời chỉ lầm bầm “ đồ thần kinh”.
6h tối tại quán Y
“ Là cậu à, sao cậu biết mình ở đây mà tới thế, tớ nhớ cậu chết đi được” Dương vui mừng gặp lại người quen. “ Tớ mới thi đậu, nhập học được một tuần rồi” cái giọng Hà Nội của Nhật không thể lẫn vào đâu được, nhớ thời gian trước đây gia đình Nhật và gia đình Dương rất thân thiết với nhau. Sau khi bố Nhật chuyển công tác ra Hà Nội thì cả nhà chuyển theo, từ đó đến giờ mất tin tức về Nhật bây giờ gặp lại thật quá bất ngờ.
“ Sao cậu biết được tớ học trường này thế” Dương tươi cười nói với Nhật, “ làm sao mà không nhận ra được chứ cái bản tính hung hăng của cậu trước nay không hề thay đổi, học sinh mới ai mà không nghe cái danh Dương sát thủ chứ,hahahah” vẫn là nụ cười ấy, mỗi lần cười đều lộ rỏ lúm đồng tiền, mắt híp cả lại, nhìn Nhật quả thật rất là…….baby. Cuộc trò chuyện giữa hai người bạn thân hết sức vui ngộn và sôi nổi mà quên mất có một người đang chờ cô tới.
Tại quán X, Long gọi một chút rượu ngồi thả hồn theo tiếng nhạc “ Ngày tháng yêu anh, ngày tháng bên anh, củng đã qua rồi chỉ còn lại nỗi nhớ, vì em đã dại khờ để mất anh…..” thì nghe tiếng nói phía sau “ anh cũng thích bài hát này sao”. Long không thèm quay mặt lại “ cô có thói quen như thế này sao, bây giờ là 7h rồi, cô đến chậm 1 tiếng”. Không thấy tiếng trả lời nên Long quay lại “ sao lại là em”.
Nguyên từ từ đi đến ngồi đối diện với Long “ em không được phép gặp anh nữa hay sao?” giọng của Nguyên có vẻ rất nghiêm túc nên Long nghiêm túc lại hẳn “ bản hợp đồng giữa anh và em đã kết thúc, anh và em gặp nhau bây giờ chỉ có thể coi nhau như là bạn thôi”
Nguyên không nói gì rút ra từ trong túi một lá thư “ đây là tất cả những gì em muốn nói với anh, tạm biệt anh”. Nguyên đặt lá thư trước mặt Long rồi rời bước khỏi quán. Long rất bình thản với những lời nói của Nguyên thậm chí đến mức lạnh lùng nhưng anh vẩn cầm là thư lên xé ra xem.
“ Chào anh, cảm ơn anh đã giúp em xinh đẹp điều nay em không thể phủ nhận được vì bây giờ em đã có một thậm chí nhiều chàng trai theo đuổi nhưng anh có biết không? Quảng thời gian bên anh em mới thấy mình “đẹp” thật sự, em rất muốn rất muốn chúng ta không có bản hợp đó thậm chí anh cho em cơ hội “gia hạn” nó nhưng không, em cũng như các cô gái trước đây bước qua quảng đời anh. Xinh đẹp thì sao chứ, quyến rũ thì sao chứ nhưng không ở bên cạnh người mình yêu thì tất cả đều như con số không thôi anh à. Anh mang cho em vẽ đẹp bên ngoài nhưng lại để cho em một vết sẹo vô cùng xấu xí ở trong tim, nổi đau thân xác làm sao bằng nổi đau trong lòng chứ anh. Em viết nhưng dòng này không mong gì anh sẽ quay trở lại với em nhưng em mong anh dù vì lý do gì đó đừng làm như thế nữa, đừng làm đau ai nữa. Em yêu anh”
Xem xong bức thư Long chỉ cười, một nụ cười chìm sâu trong đó là một nổi buồn, một sự cào xé con tim. Thật lòng Long chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ kể từ ngày ấy kể từ khi cô ây ra đi, Long gọi bồi bàn tính tiền rồi bước ra khỏi quán với một đống hổn độn cần phải sắp xếp lại, anh quên cả mình đang có cuộc hẹn với ai.
Dương trò chuyện hăng say với người bạn thân lâu ngày gặp lại thì chợt nhìn đồng hồ đã 8h tối, cô khéo léo xin phép Nhật phải về trước có việc chạy đến quán hẹn với Long nhưng khi đến nơi Long đã đi rồi cô bực tức “ thế mà dám nói không gặp không về, khổ công tôi chạy thục mạng tới đây, anh đi chết đi”
Quán X khi chập tối thì rất tấp lập người ra vào nhưng tầm 8-9h là thời gian các thành phần bất hảo tập trung về đây, một điểm đen mà chính quyền địa phương chưa dẹp bỏ được. Dương bước ra khỏi quán đi được khoảng 20m đã có vài bòng đen lập lờ đi theo phía sau. Linh cảm chẳng lành cô liền cắm đầu chạy thì tông phải một người phía trước té ngửa ra phía sau. Tên này nở một nụ cười vô cùng gian xảo, dùng bàn tay dơ bẩn của hắn vuốt nhé lên má của Dương “ chạy đi đâu thế cô em, ở lại chơi với tui anh một chút nào”
Dương mọi khi rất to tiếng là gan dạ trước mặt chị em nhưng trong tình cảnh này thì chỉ biết nín thinh, mặt Dương lúc này đã chuyển sang tái nhợt, cô vừa quay lưng vùng chạy thì bị một tên cầm tay lôi lại, Dương gào thét “thả tôi ra, thả tôi ra, các anh muốn lấy cái gì thì lấy chỉ xin các anh tha cho tôi”.
Một tên giữ Dương, một tên lấy túi sách lục lọi lấy đi điện thoại và một ít tiền. Tên cầm đầu bước tới nâng cằm Dương lên nhìn “ con bé này nhìn được ấy nhỉ tụi mày, hôm nay phục vụ cho các anh một hôm nhé em”. Dương nghe xong hiểu rằng chúng đang muốn gì, cô dùng hết sức mình vùng ra khỏi đôi tay của tên đang giữ mình mà không được. Tên lục túi bỏ tài sản vừa tìm được bỏ vào trong người chạy tới giữ chân Dương. Dương gào thét nhưng không ai nghe thấy cô, nước mắt cứ chạy tràn trên mi, tiếng khóc trong tuyệt vọng.
Tên cầm đầu từ từ tháo từng nút áo trên người của Dương, rồi đến chiếc quần Jean cô đang mặc. Thân thể trắng như ngọc của Dương như tỏa sáng trong bóng đêm làm tăng thêm sự thèm khát dục vọng của bọn chúng. Tên cầm đầu không kìm được nhanh chóng cởi chiếc quần duy nhất che chắn con người hắn xuống đất.
Dương chợt nghỉ “ cuộc đời của mình sẽ như thế nào đây, làm sao có thể sống với nỗi nhục nhã này”, cô đã nghỉ tới cái chết.
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//