TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story

Trang 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 ... 14Chuyển đến trang
ID Topic: 3868 • Có 19,146 lượt xem
Hình đại diện của thành viên
#41 - @38018
21/07/2012 08:30
● Yêu không nhiều. . .nhưng mãi không quên

•~♥ Không ở bên cạnh không có nghĩa là không yêu...
•~♥ Không nói chuyện không có nghĩa là không nhớ...
•~♥ Dù xa nhau nhưng vẫn chung nhịp thở...
•~♥ Dù chẳng gần nhưng vẫn ở trong tim...
•~♥ Thời gian không lâu nhưng tình sâu đậm...
•~♥ Yêu không nhiều nhưng mãi không quên ...!!!...

PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#42 - @38091
21/07/2012 10:52
● Bạn Đã Từng...

Bạn đã từng :
1. Nhớ người không nhớ mình.
2. Đợi tin nhắn từ 1 người dù biết rằng chẳng bao giờ có.
3. Luôn tìm kiếm 1 ng tr0ng đám đông dẫu chưa khi nào người đó tìm mình.
4. Đọc đi đọc lại tin nhắn cũ, mỉm cười rồi hụt hẫng.
5. Soạn tin nhắn nhưng chẳng bao giờ dám gửi.
6. Xoá sđt nhưng chẳng khi nào quên.
7. Nhìn thấy người khác hạnh phúc mà lòng nặng trĩu.
8. Vào face của ai đó , xem ảnh, đọc stt, theo dõi hoạt động và không để lại dấu vết nào .
9. Nghe đi nghe lại bài hát giống tâm trạng mình .
10. Bợt chợt nghe được 1 bài hát rồi vu vơ nhớ tới ai đó. . .

PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#43 - @38192
21/07/2012 13:06
Rồi sẽ đến lúc ta đủ can đảm

Sẽ có một ngày...
- Ta không còn âm thầm vào fb của ai đó, đọc những dòng stt, rồi lặng lẽ quay ra.
- Trang cá nhân của ta không còn những dòng stt buồn hay tâm trạng.
Sẽ có một ngày. . .
- Ta không còn phải invi mỗi khi vào yahoo.
- Nick ai bừng sáng không còn làm tim ta thổn thức.
- Một cái mess cũng không còn làm ta phải suy nghĩ thật lâu xem nên reply như thế nào.
Sẽ có một ngày. . .
- Khi nhìn vào số đt của ai đó, ta không còn phải đắn đo xem có nên gọi hoặc nhắn tin hay là thôi.
- Một cuộc gọi nhỡ không còn làm ta phải bối rối.
- Một tin nhắn đến không còn làm ta mỉm cười. Nhưng chợt buồn vì không biết trả lời ra sao.
Sẽ có một ngày...
- Trong playlist sẽ không còn những bài hàt buồn.
- Và ta cũng không còn mượn lời bài hát để nói lên tâm trạng của mình nữa.
Sẽ có một ngày. . .
- Ta không còn thấy buồn mỗi khi trời mưa.
- Không còn thấy lạnh mỗi khi đêm về.
- Không còn thấy cô đơn khi nhìn người ta chung đôi....

... Sẽ có một ngày ta đủ dũng cảm để nhấn nút "DELETE" cho tất cả. (:

PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#44 - @38738
22/07/2012 21:11
Chị...hãy cho em được nói

Em không cần chị xinh đẹp như người khác. Lúc nào em cũng khen chị này đẹp chị kia dễ thương nhưng chị biết không? Chị không có đôi chân dài như Thanh Hằng, không cao như Hồ Ngọc Hà cũng không dễ thương như MiDu nhưng đối với em thì chị chính là người con gái đẹp nhất. Chị mang vẻ đẹp nhẹ nhàng dịu dàng, vẻ đẹp đó chỉ có chị mới có mà thôi. Trong tim em thì chị và mẹ là hai người đẹp nhất, thật đó. Bằng chứng là chị đã cướp mất trái tim của ông anh chuẩn bị làm anh rể em rồi nè. Hãy tự tin về mình nha chị.
Em không cần chị phải thông minh tài giỏi. Thông minh tài giỏi như thế nào thì chị vẫn mãi là chị gái yêu dấu của em mà. Em cũng sợ khi chị tài giỏi rồi, chị sẽ không còn thời gian dành cho gia đình nữa. Em trẻ con quá phải không ạ? Nhưng đó là suy nghĩ của em ngay lúc này. Đừng bao giờ tự ti vì mình nha chị, chị học hành không bằng ai nhưng những việc chị làm cho em, cho gia đình không phải ai cũng làm được đâu nha. Chị đã làm được nhiều việc lắm chị ạ. Chị là người tài giỏi nhất mà em từng biết.
Em không cần chị phải hi sinh để cho em một cuộc sống tốt đẹp. Cuộc sống của chị đã vì gánh nặng gia đình mà đánh mất. Năm năm nay chưa lần nào chị sống cho bản thân mình cả. Chị hãy một lần sống cho những cảm xúc thật của mình nhé chị, như thế sẽ giúp em cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Em không cần chị cố gắng làm thật nhiều để cho em được bằng bạn bằng bè mà đơn giản em cần một người chị sẵn sàng lắng nghe em tâm sự cho dù những suy nghĩ đó có ngốc xít như thế nào đi chăng nữa. Lần này chị hãy dành cho em một phút, chỉ một phút chia sẻ thôi nhé chị.
Từ nhỏ chị luôn đóng vai trò lính cứu hỏa cho riêng mình em, mỗi khi em phạm phải lỗi lầm gì thì vẫn là chị đứng ra chịu tội thay em. Có gì ngon, đẹp chị đều dành cho em mà không hề giữ lại cho riêng mình. Lúc nào cũng là vì em mà chị phải hi sinh, em may mắn lắm chị nhỉ? Chị làm cho em nhiều việc như thế ấy vậy mà em chưa bao giờ nói một lời cảm ơn, đơn giản vì em nghĩ chị là chị gái của em mà chị em trong nhà thì cần gì nói cảm ơn chứ, khách sáo quá. Có lẽ chính suy nghĩ đó đã vô tình đẩy chị em mình ra xa nhau. Chị vẫn chăm sóc cho em như ngày xưa nhưng bây giờ em đã không còn đủ sự nhạy cảm để cảm nhận cái sự quan tâm đó nữa, đơn giản vì hai chị em mình đang ngày càng xa cách.
Chính sự im lặng tạo ra khoảng cách hay vì khoảng cách đã vô tình tạo ra im lặng? Em không biết chị ạ. Không còn những buổi tối hai chị em mình tâm sự mà thay vào đó là những khoảng trống ngày càng lớn giữa hai chị em.
Và cũng không còn những nụ cười sảng khoái, bây giờ chỉ là những im lặng vô hình mà thôi.
Những buổi đi chơi cùng nhau cũng thưa dần, ngay cả việc đi chung với nhau cũng không còn.
Và tất cả sẽ không thể quay lại như xưa nữa phải không chị?
Chị biết không ngày trước mỗi khi gặp phải vấn đề gì đó chị luôn là nhà gỡ rối tuyệt vời nhất của em. Em vui và tự hào về điều đó lắm nhưng giờ thì chấm hết chị ạ. Đơn giản vì chị không còn dành thời gian cho em nữa,đúng hơn là chị không có nhiều thời gian cho một con đứa trẻ con như em. Chị luôn sẵn sàng là một người bạn, một tri kỉ cho mọi người tâm sự nhưng chị đã không chấp nhận làm tri kỉ của em . Chị có hình dung ra được ánh mắt chị nhìn em bây giờ thay đổi nhiều lắm. Em biết điều đó mà. Khi chị quan tâm yêu thương ai đó thật nhiều thì chị sẽ nhận ra sự thay đổi của họ dù cho chỉ nhỏ nhặt nhất. Ngày trước chị nhìn em rất yêu thương, chân thành còn giờ đây, mọi chuyện đã thay đổi. Ánh mắt chị lạnh lùng, nhiều khi em không dám tin đây là chị gái của em nữa. Tại sao vậy chị?
Những rắc rối tình cảm của tuổi mới lớn, những khó khăn trong học tập, tất cả em đều muốn chia sẻ với chị, nhiều lắm. Mỗi khi bắt đầu tâm sự, chị chỉ có duy nhất một thái độ. Chị nhớ hay không lần em tâm sự với chị về tình cảm của em dành cho một người. Em đã hi vọng chị sẽ lắng nghe rồi nhẹ nhàng khuyên em như chị từng khuyên một đứa em họ. Nhưng chị đã vô tình buông một câu nói “Ôi tình cảm đó may ra được ba bảy hai mươi mốt ngày là cùng”, câu nói không sắc nhọn nhưng sao em lại thấy đau chị ạ. Em quay lưng để chị không nhận ra em khóc. Hóa ra tình cảm của em không đáng nhận được sự khuyên can của chị thì phải. Cũng những tâm sự ấy nhưng sao chị có thể khuyên người ta nên thế này nên thế kia còn với riêng em sao lại trở thành như thế? Em không hiểu.
Chị luôn tươi cười với tất cả mọi người trừ em. Số lần chị em mình vui vẻ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chị không tin phải không? Em thì tin. Nụ cười không còn dành cho em nữa. Mỗi khi nhìn chị vui vẻ nói chuyện với mọi người, em tủi thân. Sao mọi người có thể nhận được nụ cười, sự vui vẻ của chị còn em thì không thể? Chưa bao giờ chị nhìn vào cảm xúc của em để hiểu để thông cảm cho sự trẻ con của em. Em trẻ con đơn giản vì em muốn như xưa
Có lẽ trong suy nghĩ của chị, em mãi chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ của một con nhóc thì cần gì phải quan tâm lo lắng. Chị luôn nhìn nụ cười của em rồi cho rằng em không bao giờ suy nghĩ sâu sắc nhưng chị không bao giờ nghe được tiếng khóc của em vì em không dám khóc trước mặt mọi người. Em sống thật với cảm xúc của mình trong đêm tối chị ạ, dĩ nhiên khóc trong đêm thì sẽ không ai nhận ra.
Em cũng rất tham lam lắm. Em không chỉ muốn được chị lắng nghe mà em còn muốn được chị chia sẻ suy nghĩ của chị. Nhưng em biết điều đó không bao giờ xảy ra đâu vì chị không bao giờ cho phép em được bước vào thế giới cảm xúc của chị cả. Ai cũng có thể ngoại trừ em phải không?
Em tự hỏi không biết chị có thực sự yêu thương em hay không? Tự trấn an mình rằng không phải là chị không thương em đâu chỉ qua là chị muốn em tốt hơn muốn em tự lập hơn mà thôi. Nhưng chị ơi, tự lập không có nghĩa là một mình một cuộc sống, không cần ai bên cạnh mà cần lắm sự chia sẻ quan tâm. Trấn an nhiều như thế nhưng cũng vô ích thôi vì sự thật em mãi là một gánh nặng cho chị mà ai lại thương gánh nặng bao giờ đâu chứ. Câu hỏi đó đã theo em suốt năm năm nay để mỗi khi nhớ tới là em lại khóc. Tại ngày xưa do em không tốt nên bây giờ chị mới như thế hay vì chị không thương em nữa. Em muốn biết chị ạ
Ai cũng thay đổi phải không chị? Em thay đổi hay chị không còn như xưa nữa, không ai biết, chỉ biết là chị em mình mãi mãi không thể quay lại ngày xưa.
Giá như chị cho em biết vì sao chị lại lạnh lùng thì em sẽ không như thế này, sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Ngay lúc này hay trong quá khứ và cả trong tương lai, dù có chuyện gì xảy ra thì với em chị luôn là một người chị tuyệt vời. Em không trách hay giận chị đâu vì em là một đứa em không tốt. Em chỉ giận bản thân mình đã để chị hi sinh cho em nhiều quá mà không giúp gì cho chị cả. Nếu con người mà có kiếp sau thì em sẽ vẫn chọn làm người một nhà cùng với chị nhưng đổi vai trò cho nhau. Em sẽ làm một người chị để yêu thương chăm sóc chị như chị đã làm cho em ở kiếp này, em hứa đấy. Em sẽ mang lại cho chị những gì tốt đẹp nhất, sẽ lắng nghe mọi tâm tư tình cảm của chị để chị không phải giống em lúc này.
Và đây là điều cuối cùng em muốn nói với chị “CẢM ƠN CHỊ NHIỀU LẮM, CẢM ƠN VÌ TẤT CẢ NHỮNG GÌ CHỊ MANG LẠI CHO EM. YÊU CHỊ NHIỀU!”

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:56
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#45 - @38741
22/07/2012 21:16
HỨA RẰNG SẼ GHÉT ANH ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI


Tôi gặp anh ấy ngẫu nhiên.
Tình cảm tôi dành cho anh giản đơn nhưng chân thành
Chúng tôi có tình cảm với nhau.
Sau những tin nhắn là những cuộc gặp gỡ, sau những lần gặp gỡ tôi càng cảm thấy yêu anh ấy hơn.
Chúng tôi hoàn toàn có thể đến với nhau, chỉ có một rào cản duy nhất-trái tim anh đã dành trọn vẹn cho người yêu đầu tiên.
Anh có thể chấp nhận tôi, với điều kiện tôi cũng phải học cách chấp nhận bóng dáng người con gái khác trong mối quan hệ của chúng tôi
Cô ấy là người anh thầm yêu, đã hơn 6 năm, anh chưa hề yêu ai ngoài cô ấy mặc dù tình yêu đó chỉ âm ỉ cháy trong trái tim bị bao bọc bởi vẻ ngoài nguội lạnh.
Cô ấy đẹp, rất đẹp. Tôi chỉ trộm nhìn hình cô ấy trên blog rồi vội vàng thoát ra để ngăn không cho nước mắt rơi.
Tôi có một vết đen trong quá khứ, đã từng ăn nằm với không biết bao nhiêu thằng ngay khi còn là nữ sinh. Tôi dễ nhìn, đủ để anh không bị mất mặt với bạn bè. Nhưng chữ “nhục” của một đứa mất nết vẫn còn nằm đó, ngay trong tim tôi.
Anh không quan tâm, anh bảo sẽ chấp nhận. Tôi cũng sẽ học cách chấp nhận. Như cách anh đang làm.
Tôi từng là một đứa hư hỏng nhưng giờ thì không, tôi đã là sinh viên, biết chăm học, đi làm thêm, biết “tự trọng” mỗi khi ai đó rủ rê. Tôi không ngại nói về quá khứ, bởi tôi biết nếu tôi không đủ dũng cảm nhìn lại qúa khứ của mình thì làm sao yêu cầu anh chấp nhận điều đó.
Anh đã đến, như một người anh rồi dần dà là một người đặc biệt. Không biết từ khi nào ngoài anh ra tôi không còn lưu sdt của bất kì người đàn ông nào khác có thể tán gẫu.
Tối hôm ấy, sau khi dự sinh nhật lần thứ 20 của tôi về, anh cùng tôi đi dạo bên bờ biển. Sóng đêm làm trái tim giá lạnh ấy cảm thấy mình bị cô đơn. Anh đi sau tôi, rồi bất chợt vòng tay ôm lấy thật chặt từ sau lưng làm tôi giật bắn người. Anh thì thào điều gì đó vào tai, nhưng tôi không nghe thấy. Nhưng tôi biết chắc rằng anh đang rất sợ bóng đêm, sợ cô độc. Lúc này đây trái tim người tôi yêu mềm yếu đến độ có thể bị quật ngã chỉ bởi một nụ hôn. Anh xoay người lại, đối mặt với tôi. Hệt như những cảnh trong bộ phim Hàn nào đấy. Lúc này tôi yếu đuối quá.
Như bị giật điện, tôi hất tung tay anh ra, rồi chạy…chạy…dù biết anh rồi sẽ đuổi kịp. Nhưng ít ra tôi cũng đã né tránh được điều đó. Thứ tôi cần là anh, chứ hoàn toàn không cần nụ hôn ấy, thứ mà tôi biết nó chỉ như để giải tỏa sự kiềm nén tình cảm quá lâu. Một tình cảm không phải cho tôi.
Thứ mà anh có được quá dễ dàng rồi sẽ nhanh chóng bị rẻ rúng và khinh thường. Tôi đã thề rằng sẽ không hôn anh cho đến khi là người anh yêu.
Ba ngày sau, anh đề nghị tôi là bạn gái anh. Tôi gật đầu. Chúng tôi là người yêu của nhau. Anh đang là sinh viên năm cuối, tôi học năm đầu trong cùng một trường. Anh lành tính ít nói, nhưng năng động, học giỏi lại khá điển trai. Chúng tôi công khai quan hệ, khiến nhiều người ngưỡng mộ có ,ghanh tị có. Tôi thoáng nghe phong phanh người ta khuyên anh nên dọn về ở cùng tôi để “canh chừng”, sợ tôi ngựa quen đường cũ. Họ không hiểu tôi. Nhưng anh thì khác, anh tin điều tôi đang làm, bất kì thằng nào tới tìm tôi cũng đều được anh đón tiếp tử tế và ra về lặng lẽ. Tôi cũng hổ thẹn lắm, nhưng anh luôn trấn an, bênh vực cho sai lầm của tôi. Anh tỉnh táo đến độ khiến tôi hoài nghi rằng liệu thứ tình cảm anh dành cho tôi đã là tình yêu. Đôi khi tôi muốn trêu anh bằng cách vờ alo cho ai đó thật tình cảm, anh chỉ khẽ tằng hắng rồi lại nhìn chăm chăm vào lap. Đã không biết bao nhiêu lần tôi muốn làm rõ ràng với anh mọi thứ, nhưng lại không đủ dũng cảm nói chuyện nghiêm túc.
Một tháng kể từ ngày nhận lời yêu anh, sóng gió ập đến.
Cô gái ấy bỗng dưng xuất hiện. Tôi ghen.
“Chúng ta chia tay đi. Anh không yêu em thì tại sao lại đùa giỡn tình cảm của em như vậy” Tôi giận dỗi trách móc anh. Nước mắt cứ rớt xuống khóe môi nghe mặn đắng.
“Có lẽ như vậy tốt hơn. Anh đã cố gắng yêu em nhưng anh không thể. Em có vị trí đặc biệt với anh, nhưng chưa đủ để anh quên người đó. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy mình vui trở lại. Hằng đêm sau khi đưa em về, anh lại chờ đợi tin nhắn của người ấy…”
Tôi ngắt ngang lời anh: “Nghĩa là đêm nào anh cũng nhắn tin với cô ấy, cũng mong đợi tin nhắn của cô ấy. Trong khi em nhắn tin qua, chờ sự hồi âm của anh lại là điều khó khăn vô cùng” Tôi nói mà tim cứ thắt lại, từng tiếng nấc nghe rõ mồn một.
Anh im lặng. Ừ thì tôi đã nói sẽ chấp nhận bóng dáng người đó. Nhưng tôi không làm được, tôi sẽ phải trả anh lại thôi. Tôi buông tay.
Giữa màn đêm tôi chỉ có thể hét lên:
“Anh biến đi, đồ tồi”
Lúc anh quay đi tôi còn kịp bồi thêm một câu
“Anh tưởng tôi hiền à? Khi yêu anh, trong một tháng qua, tôi đã lên giường với thằng bạn thân của anh đó.”
“Em nói gì?” Anh quay lại gắt lên
“Tôi nói tôi đã ngủ với thằng bạn anh, tôi không ngoan như anh tưởng đâu. Anh bỏ tôi là tốt đấy nên tôi xin anh đừng bao giờ tìm đến tôi nữa” Chút sức lực cuối cùng, tôi nói xong ngã khụy xuống đất.
Tôi cũng chẳng còn tỉnh táo để xem anh như thế nào, tôi chỉ mơ màng nghe tiếng cười khẩy của anh. Nụ cười khinh bỉ.
Tôi đã từng cố gắng lấy lại niềm tin nơi anh, nhưng bây giờ chính anh lại khiến tôi đạp đổ thành quả của mình. Tôi nói dối để được gì nhỉ.Ừ! Chả biết, chỉ biết rằng bản năng dạy ta làm vậy.
Ngày hôm sau tôi nghỉ học, để lên dây cót cho việc quên anh. Tôi nhận lời hẹn hò với thằng bạn anh kèm theo một điều kiện-hắn phải hứa nếu anh có hỏi thì phải thừa nhận rằng có ngủ với tôi. Tôi ít gặp anh dần, rồi chỉ hai tuần sau tôi chia tay người đó. Tôi ngừng yêu. Như vậy đã quá đủ, nên học thôi.
Nhưng quên anh là điều không dễ dàng, hằng đêm biết bao tin nhắn được soạn ra rồi được lưu vào nháp, bao nhiêu lần tôi cố tình “ngẫu nhiên” xuất hiện trước mặt anh. Nhưng chẳng được gì ngoài cô đơn. Cũng đôi lần anh mời tôi đi uống cà phê, xem phim, nhưng tôi từ chối.
Đã đến lúc tôi học cách quên một người không nên nhớ
Em biết gọi anh như thế nào đây
Là bạn?
Là anh?
Hay là gì khác?
Và trong anh… Trời ơi em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh
Đâu phải dể dàng để quên ai đó, bởi con tim và lí trí có khi nào lại đi chung một đường. Miệng tôi cười nhưng tim thì rỉ máu. Tôi cắt đứt liên lạc với anh, đôi khi thấp thoáng thấy ai giống anh, tôi lại tìm chổ nấp đi, tôi sợ cái chạm mặt với con người đó. Tôi cũng không hề nghe bất cứ tin nào về anh và người con gái kia. Cho đến một ngày, tôi tìm được facebook của cô ấy, “tình trạng quan hệ: đang hẹn hò”. Tôi sụp đổ, dù không nói ra nhưng sâu thẳm đáy lòng mình tôi vẫn mong anh bị cô ấy cự tuyệt, như cách cô ấy đã từng làm. Có lẽ thời gian đã chứng minh tình yêu của anh với cô là chân thành, tôi biết rõ điều đó. Một tình yêu chân thành. Tôi không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc, nhưng tôi đủ tự trọng và kiêu hãnh để rời bỏ anh.
Đã hơn 2 tháng tôi chưa gặp lại anh, chắc giờ nay anh đã quên tôi rồi. Còn tôi, sao cứ nghĩ hoài những điều không đáng.
Đêm hôm đó, trời lạnh, tôi trùm kín chăn, co ro và nghĩ về anh. Cũng chả có gì để nghĩ ngợi ngoài anh ra. Khóc. Giọt nước mắt ấm nóng chảy trên gò má làm tim sao lạnh đến lạ.
Tôi bật điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc. Đã biết bao lần bấm rồi xóa, bao nhiêu tin nhắn chưa một lần được gửi đi. Tình yêu lạ thật, biết người ta không chờ nhưng vẫn nhớ, biết họ không đợi nhưng vẫn mong, biết sẽ tuyệt vọng nhưng chưa lúc nào thôi hi vọng.
Đêm dài và lạnh.
00h34p.
Tít…tít…tít…alo em à!
Alo…em à, sao im lặng vậy
Tôi dập máy. Chỉ cần nghe giọng nói ấy thôi cũng đủ làm tôi ấm lòng.
Nhạc chuông điện thoại reo. Là anh.
Tôi từ chối. Đến lần thứ ba thì bắt máy.
“Em xin lỗi! Em bấm nhầm, em cúp máy đây”. Tôi trả lời
“Khoan đã, có chuyện gì vậy?”
Tôi khóc như mưa.
“Em nhớ anh lắm. Thật sự em rất nhớ anh” Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Nhưng điều gì đó đã cản tôi lại. Là giọng của một cô gái, đang ở rất gần anh. Một giọng nói nhỏ, như đang còn ngái ngủ.
“Là ai?” Tôi thoạt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng cúp máy.May thật! Suýt nữa tôi đã là trò cười cho cặp tình nhân kia. May thật. Anh đang ấm áp bên một người khác. Tôi chỉ đơn thuần là kẻ vay mượn tình yêu. Đã đến lúc nên trả lại. Nước mắt lại chảy ra. Tôi khoát vội cái áo. Bước ra đường, đêm đông yên tĩnh, lạnh và tối, ẩm ướt, nó là mờ nhòe đi tất cả chỉ có nỗi buồn là rõ nét. Một cảm giác bất an từ sau lưng.
“Cô em, đi đâu giữa đêm khuya thế này?” Một giọng lạ vang lên từ sau lưng.
Tôi giật bắn người, quay lại, một gã có thân hình gầy nhom, đôi mắt trũng sâu đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Bằng phản xạ tự nhiên, tôi chạy nhanh vào phòng trọ, không hiểu sao đêm ấy cô chủ không có nhà, cổng không khóa, lại chỉ có mình tôi ở đó.
Tôi chạy mà run, tim cứ đập thình thịch. Vừa vào đến, tôi chốt ngay cửa, cảm giác gã đàn ông đó đang đứng trước cửa khiến tôi sợ hãi.
Thêm lần nữa, tôi điện thoại cho anh, tôi vừa run, vừa khóc:
“Anh ơi, nhà em có người lạ…anh ơi…em sợ quá…”
Tôi dập máy, rồi tắt nguồn, không nên làm phiền “người dưng”. Ôm khư khư con dao gọt trái cây. Từng phút trôi qua chậm chạp, tôi nghe rõ tiếng tim đập, tiếng đồng hồ tích tắc từng giây.
01h27p
“Em ơi, mở cửa ra…” Tiếng đập cửa dồn dập.
Là giọng anh. Nhanh hơn tôi tưởng. Tôi biết thế nào anh cũng tới. Dù không muốn làm phiền, nhưng tôi biết. Anh sẽ tới. Và..anh đã tới.
Tôi không mở, chỉ bật điện thoại lên, nhắn tin cho anh, bảo rằng tôi ổn, tôi xin lỗi, anh về đi, kẻo chị ấy đợi.
“Mở cửa đi mà, anh xin em đó.”
Tôi ghét mùa đông, nó khiến người ta yếu lòng đến lạ.
‘Rột..”.Tiếng then cài cửa bị bật ra, tôi đứng tần ngần ra đó. Anh trong bộ dạng hớt hải, mồ hôi toát ra ướt đẫm. Chiếc dream còn quên gạt chân chống.
“Em có sao không?” Anh hỏi gấp.
“Em không sao, anh về đi, em xin lỗi, lúc nãy nhà em có người lạ nhưng giờ họ đi rồi. Xin lỗi đã phiền anh” Mặt tôi lạnh tanh, toan đóng cửa lại, nhưng sức mạnh của bàn tay anh không cho tôi làm điều đó.
“Anh thả ra đi, về khuya coi chừng chị ấy ghen thì khổ, có được người yêu thì lo mà giữ” Thái độ bực mình, tôi gắt lên.
“Anh phải biết chắc chắn rằng em không sao” Anh nói
“Anh nhìn kĩ đi, em đây nè, là em đây, vẫn đầy đủ tất cả bộ phận của cơ thể, không có một vết sẹo. Anh hài lòng chưa. Về đi!” Tôi hét lên
Với chiều cao 1m78, anh áp nhẹ đầu tôi vào ngực mình. Tiếng tim tôi đập rộn ràng. Ước chi bây giờ tôi có chút dũng khí gạt phăng đôi tay ấy ra. Nhưng tôi không làm được.
Bằng một giọng nói yếu ớt, pha chút hờn trách:
“Anh làm gì vậy…thả tôi ra!”
“Yên nào! Anh lo quá, vừa nghe điện thoại của em anh lo lắm. May thật”
“Anh đi như vậy chị ấy không hỏi sao? Anh ôm một người con gái khác không thấy có lỗi sao. Buông ra đi, đồ tồi” Tôi hất tay anh ta, đứng thẳng người và ngước lên nhìn vào mắt anh.
“Đó là em gái anh, nó mới lớp 8 thôi!” Anh trả lời, rồi khép cửa lại, nổ máy và đi.
Tôi hơi vui, lâng lâng trong người, tôi biết anh không chấp nhận thói sống thử, tôi biết mà.
02h30p.
“ Em nhớ anh lắm” Tôi nhắn tin qua
03h13p. Điện thoại vẫn im lìm
03h46. Yên tĩnh.
7h10, mở mắt dậy, nhìn vào màn hình, vẫn chẳng có gì cả.
Tôi đã nhầm tưởng chăng. Ai gặp trường hợp như anh cũng sẽ làm vậy thôi.
Và rồi, tôi cũng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Từ sau sự cố ấy, tôi học cách kiềm nén tốt hơn, đêm có dài và lạnh, ngày có buồn và cô đơn, tôi cũng không cho phép mình nghĩ đến anh. Chỉ cần tưởng tượng cảnh anh đang đầm ấm bên người khác thì tức khắc sẽ biết mình nên làm gì. Ơn trời, tôi có công việc làm thêm, có vài chàng trai theo đuổi, ít ra tối lại cũng bận rộn với tin nhắn, bài vở…Thi thoảng lại có vài chầu cà phê, gặp gỡ vài người bạn cũ, giao lưu với club tiếng anh. Cuộc sống vốn rất thú vị, chỉ có điều ta thường chọn cho mình sự bận rộn trong tâm hồn, để tay chân hưởng thụ nhàn nhã.
Hai tuần sau đó, tôi gặp lại anh trong buổi văn nghệ của trường, tôi mỉm cười, rồi nhanh chóng khoát tay người khác lẫn vào đám đông.
Chắc anh nhìn theo. À, mà tôi khoát tay ai thế nhỉ?
Lúc ngước lên mới thấy một gương mặt lạ hoắc, tôi lí nhí xin lỗi, rồi viện cớ nhầm lẫn. Ít ra thì anh cũng đã biết tôi không cô đơn.
Đêm hôm đó anh nhắn tin cho tôi:
“Cậu bạn em khoát tay là bạn đi cùng với anh mà”
Tôi té ngửa, mới nhắn tin biện minh:
“Em nhầm, em cũng đã xin lỗi bạn ấy rồi. Người đi cùng em đã ra ngoài mua nước uống”
Anh hồi đáp:
“Em đi một mình, sao lại nói dối anh. Có gì đâu chứ, em vốn dĩ sẽ có thể tìm được một người tốt.”
“Nhưng người đó sẽ không thể là anh, người em cần lại bảo không cần em. Trớ trêu thật anh nhỉ?. Thôi anh ngủ đi, ngủ ngon. Em ngủ đây”
Lúc nào tôi cũng là người nhắn tin cuối cùng, không có sự đáp trả
Rốt cuộc giữa chúng tôi là như thế nào. Anh đã có người yêu chưa. Tôi liệu còn cơ hội quay về bên người đã ruồng bỏ mình. Liệu tôi còn đủ khờ dại để quay về làm cái bóng bên đời anh. Liệu tôi còn đủ sức chịu đựng để nghe tên ai đó trong cơn say của anh. Liệu rằng khi anh nói muốn tôi ở bên tôi đủ tỉnh táo để từ chối!
“Hãy quay về bên anh!”
Tin nhắn đến làm tôi giật mình, phá tan suy nghĩ.
Tôi đọc, rồi im lặng. Không đáp trả.
Một tin nhắn dài nữa được gửi đến:
“Anh muốn em quay lại bên anh, vì biết em không thể quên được anh. Anh cũng không còn hứng thú với chuyện yêu đơn phương nữa. Anh mong em sẽ là người cùng anh đi suốt đoạn đường còn lại.”
“Em vẫn là người thay thế?” Tôi trả lời tin nhắn
Im lặng. Tôi lại là người nhắn tin cuối cùng.
Hôm sau, tôi phải dậy sớm, đi dạy kèm cho thằng nhóc lớp 7. Chủ nhật bận rộn.
Đi làm về, tôi điện thoại cho anh, rủ anh đi dạo.
30p sau, anh xuất hiện. Vẫn dáng người ấy, giản dị nhưng rất đẹp.
Chúng tôi đi biển, đi ăn, đi dạo. Trên đoạn đường khung cảnh khá đẹp và yên tĩnh, tôi đề nghị anh dừng xe để chụp vài pô ảnh.
Chúng tôi ngồi trên một bục đá ven đường, tay tôi bấm chụp lia lịa. Anh nhìn theo hướng của tôi, chậm rãi nói:
“Anh không hứa rằng sẽ quên người đó, nhưng anh hứa sẽ yêu em.”
“Tại sao anh không chọn người khác”
“Vậy tại sao không thể là em?”
Tôi tặc lưỡi và lắc đầu:
“Em không biết.”
Tôi rướn người lên, định hôn vào má anh. Nhưng…
Anh quay lại,ghì chặt tôi vào lòng. Nhẹ nhàng “khóa môi” tôi và thít chặt vòng tay của mình. Tôi chẳng thể và cũng chẳng muốn nhúc nhích. Tôi hơi run, tim đập, mắt mở to. Lúc này tôi nhìn rõ cả lỗ chân lông và mụn trên mặt anh!!
“Sao em mở mắt?”
“Sao em phải nhắm mắt?”
“Vì con gái khi nào hôn cũng vậy.”
“Anh đã hôn bào nhiêu cô gái rồi”
“Mẹ anh, em gái anh, bà ngoại anh…và em là người lạ đầu tiên.”
“Em biết!” Tôi cuối mặt buồn bã.
Tôi biết anh định dành tặng “đầu tiên” của mình cho người anh yêu. Tôi chỉ là người thay thế. Nhưng dù sao bây giờ tôi cũng hạnh phúc. Vậy là đủ.
“ Anh chắc chắn sẽ không bỏ rơi em vì cô ấy nữa đúng không?”
“Có lẽ vậy…trong thời gian không liên lạc với em, anh nhận ra rằng, cô ấy không dành cho anh, chỉ có em mới hiểu anh. Em lo lắng, quan tâm, suy nghĩ cho anh.”
“Còn anh thì làm điều tương tự như vậy cho một người khác.”
“Không! Anh…hình như anh có tình cảm với em rất nhiều. Lúc trước anh từng có suy nghĩ sẽ chọn bừa một ai đó để yêu.”
“Đó là em!” Tôi hỏi
“Ừ, nhưng giờ thì không”.
Chúng tôi bắt đầu có sự tin tưởng, cảm thông. Tôi và anh đều học cách chấp nhận sự tồn tại của quá khứ. Chúng tôi có hứa hẹn, có ước mơ, có niềm tin. Cho đến một ngày niềm tin đổ vỡ.
Lần thứ 2 tôi ghen.
Anh lưu hình cô ấy trong một file bí mật. Anh vẫn liên lạc và giúp đỡ khi cô ấy cần.
Tôi tìm cách gặp người đó. Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu.
Cô ấy bảo đã bắt đầu yêu anh.
Tôi im lặng.
Cô ấy nói anh rất yêu cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không tranh giành. Một là tôi từ bỏ, hai là anh ấy bỏ tôi.
Tôi im lặng
Cô ấy thuyết phục tôi rằng tôi là người tốt, đừng nên chấp nhận làm cái bóng bên đời anh.,
Tôi tiếp tục im lặng.
Câu cuối cùng cô ấy nói: “Cậu ấy không có tiền như những gã đàn ông khác, không có tình như L mong đợi.”
Tôi im lặng, cô ấy nhận một bạt tai. Tôi thấy mình bị xúc phạm.
Anh đứng ở đó, bước vào, nhìn tôi. Thoáng bối rối, tôi lặng người. Chạy nhanh ra khỏi nơi ấy.
Anh không đuổi theo.
Tối hôm đó , anh đến tìm tôi.
Và dĩ nhiên, tôi nói chia tay. Anh không nói gì.
Chỉ còn tôi đau khổ.
“Em ghét anh” Tôi tức tưởi.
Anh ôm tôi thật chặt.
“Nếu ghét anh, hãy hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời”
“Tại sao?”
“Anh sẽ rất vui nếu 50 năm nữa khi gặp lại em, em vẫn nói EM GHÉT ANH. Vì như vậy anh sẽ không bị lãng quên.”
“Anh sẽ đến với cô ấy chứ?”
“Không!”
“Tại sao?”
“Vì cô ấy không làm ốp-la ngon như em, không quấy rầy anh như em.”
“Em đã tát cô ấy.”
“Anh sẽ trả lại em cái tát đó nếu em muốn.”
“Không, em không muốn vậy.”
“Thế bây giờ em muốn gì?” Anh hóm hỉnh
“Em muốn anh ở lại đây với em, chơi game với em, canh giấc ngủ cho em. Em muốn…muốn anh. Được không?”
Anh mỉm cười.
Cứ thế chúng tôi ngồi suốt đêm để tâm sự. Anh kể cho tôi nghe về lần đầu gặp cô ấy, yêu cô ấy. Rồi kể về tôi, về kỉ niệm giữa chúng tôi. Anh nói rất nhiều, lần đầu tiên tôi thấy anh “lắm điều” như vậy. Tôi ngủ lúc nào không hay. Nhưng trong giấc mơ tôi vẫn nghe man mán câu nói: “Từ giờ anh sẽ học cách yêu em trọn vẹn!”. Yêu tôi trọn vẹn.
Lần thứ 3 tôi ghen.
Anh ôm cô ấy ngay trước mắt tôi. Ngay tại phòng của anh.
Tôi cố gắng tạo tiếng động thật mạnh, rồi chạy. Tôi biết anh sẽ chạy theo để giải thích. Nhưng…chạy hoài…chạy mãi…vẫn chẳng có tiếng gọi theo, không có tiếng bước chân ở sau.
Tôi ngạc nhiên. Có tiếng chuông điện thoại reo.
...
Hai ngày sau. Tại bệnh viện đa khoa thành phố.
Anh nằm đó, gầy gò và yếu ớt. Anh không ôm cô ấy, chỉ là gục ngã trên đôi vai cô ấy thôi. Gục ngã. Khi không thể chống chịu được với cơn đau, anh chọn cách dựa vào bờ vai một người khác. Không phải tôi.
“Em ghét anh không?”
“Ghét!” Tôi đáp
“Hãy hứa rằng sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này, dù có ai làm gì em cũng không được ghét người ta hơn anh được không?”
“Anh nói gì vậy. Thôi anh nghỉ ngơi đi”
“Anh không muốn bị lãng quên, hãy chọn cách ghét anh khi ngừng yêu thương, được không?”
Một tháng sau…
Tôi ngồi trong quán cà phê đợi một người. Cô ấy đến
Cô ấy nói anh ấy đã yêu tôi ngay từ lần đầu tiên ngỏ lời, khi phát hiện ra mình bị ung thư, anh tìm cách để tôi ngừng yêu anh.
Tôi im lặng
Cô ấy tiếp tục kể rằng anh ấy đã khóc và đau khổ rất nhiều khi thấy tôi tiều tụy và xanh xao. Anh đã quay về lại bên tôi trong những phút giây cuối đời.
Tôi im lặng
Anh ấy chọn gục ngã trên vai cô là bởi anh ấy muốn sẽ luôn mạnh mẽ trước mặt tôi, luôn muốn cho tôi một niềm tin và điểm tựa.
Tôi khóc.
“Em sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này. Anh là kẻ đáng ghét. Đã đến mang trái tim em đi. Rồi bất chợt anh lại lặng thinh như thể chưa từng đến với cõi đời này. Em ghét anh, bởi anh đã làm em không thể yêu thương ai khác, biến em thành người chai sạn. Em sẽ ghét anh đến cuối cuộc đời này. Tại sao anh lại không sống 50 hay 60 năm nữa để em còn được nói câu ghét anh. Em yêu anh”
***Trái ngược với tình yêu không phải là ghét bỏ mà đó là sự lãng quên. Bởi khi còn bị ghét là ta còn được nghĩ đến. Hãy cám ơn nếu được ai đó dành cả cuộc đời để ghét ta***
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:56
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#46 - @38901
23/07/2012 10:24
Ớt dù cay vẫn ăn cả vỏ.
Chuối dù ngọt cũng bỏ vỏ ngoài
* Có những quy luật tự nhiên của tạo hóa mà ta không thể không thừa nhận.
* Vì vậy...
- Hãy "bước tiếp" dù đã từng "vấp ngã"
- Hãy "hi vọng" dù đã từng "thất vọng"
- Hãy "mỉm cười" dù "nước mắt" từng rơi
- Hãy "thật lòng" dù từng bị "lừa dối"...!

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#47 - @38905
23/07/2012 10:33
Câu trả lời của bạn như thế nào....???..

Nếu có 3 người xuất hiện trong cuộc đời
bạn...
1. Người yêu bạn nhất
2.Người bạn yêu nhất
3.Người luôn xuất hiện đúng lúc nhất khi bạn cần...
Bạn sẽ chọn ai???
1 câu hỏi hay, nhưng

tomboy_cukkoo cũng như rất nhiều người chưa trả lời được.
==> có lẽ
tomboy_cukkoo sẽ....
• chọn người 1
• nhớ mãi người 2
• và chúc phúc cho người 3
Bạn thì sao?

PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#48 - @39151
24/07/2012 10:11
TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story
Người thực sự yêu bạn . . .
♥ Là dù bạn có vô tâm, im lặng, giận dỗi
♥ Thì họ cũng sẽ cố gắng
♥ Ko để bạn bước ra khỏi cuộc đời họ
Còn người yêu bạn ko thật lòng . ..
♥ Là khi bạn làm người đó giận
♥ Người đó sẵn sàng nói ra những lời làm tổn thương bạn
♥ Mà họ không hề quan tâm tới cảm nhận của bạn

PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#49 - @39286
24/07/2012 16:45
Vị Đắng Của Hạnh Phúc!!

TOPIC Hạt Giống Tâm Hồn - Love Story


Hạnh phúc! Sao lại mong manh đến như thế……………………………………………..

.

.

.

.

Tình yêu có vị ngọt hay đắng. Cô nếm thử rồi, thế nhưng......................cô không biết chính xác là vị gì?





Cô sinh ra ở cái nơi đất đỏ, nghèo nàn, cuộc sống không đủ đấp nổi qua ngày. Vì nhà nghèo nên cô dặn mình không được phép lêu lổng, đua đòi theo chúng bạn.

Mới 10 tuổi, cô đã phải theo má phụ bán đậu hủ nóng. Nhà nghèo, tới những 6 miệng ăn, cuộc sống khó khăn cứ chồng chất qua ngày.

Ba cô, lái xe ôm, hằng ngày chỉ kiếm được vài đồng bạc. Cái số của cô, sinh ra là mang kiếp nghèo.

Trước cô có một người anh, phải bỏ học làm phụ hồ giúp đỡ gia đình. Anh cô thì đi làm xa, lâu lâu về nhà. Giúp ba má một ít, tội, tội lắm, học hết lớp 6 đã phải bươn chải cho gia đình. Cái nghèo nó làm eo hẹp cuộc sống.

Hai đứa em còn nhỏ, cũng sắp đến tuổi ăn, tuổi học. Cô nhiều lần cũng muốn xin được nghỉ học để phụ giúp gia đình, nhưng ba má không cho.

- Má! Con nghỉ học nha, chứ kiểu này lấy tiền đâu mà lo.

- Má cấm con nói vậy nghe chưa? Nghèo thì phải ráng học. Có cái chữ, chứ không người ta khinh.





- Ai đâu hủ nóng đi, đậu hủ nóng đi

- Cho con 1 chén đi bác 4

- Duyên, bưng cho chị con........



Năm năm sau, ba cô bị bạo bệnh phải nằm một chỗ, gánh đậu hũ của má không nuôi nổi gia đình. Anh cô thì biệt tích khi theo người ta đi đãi vàng. Ngôi nhà cấp 4 sập xệ không đủ cho 5 người chen chân.



- Má! Hè này má cho con theo dì Hai đi hái café nha.

- Con đi sao được. để đó má đi cho.

- Má ở nhà lo cho ba đi. Con lớn rồi 15 tuổi chứ có ít đâu? Để con đi nha má.



Thế là, một đứa con gái chỉ vừa tròn 15 tuổi, tay cầm lỉnh khỉnh đồ đạc, theo bà hàng xóm lên một nơi xa làm việc kiếm sống.

Ở một nơi xa lạ, đối với cô đó là một điều khủng khiếp, cái lạnh như thấu xương. Cơm ở đây, đối với người khác thì chẳng đáng để ăn. Nhưng đối với cô thì như thế là ngon lắm rồi.

Hằng ngày, ra hái café từ sáng sớm đến chiều tối, mệt và cực lắm. Làm, làm và làm. Chỉ có như thế. Đối với một đứa ốm yếu như cô, khó mà trụ được.

- Duyên, theo tao qua đây?

- Dạ! dì Hai, đợi con chút.

Cô lẽo đẽo theo sau dì Hai, dì bắt làm gì, thì cô làm như thế đó. Nhưng cái nắng gay gắt, khiến dì Hai mệt, nên cô phải thay dì làm hết chỗ này.

Trời về 5h chiều, đã nhá nhem tối, nhưng vẫn thấy rõ cái lưng còm của đứa bé 15 tuổi đang vất vả hái hạt café.





- Có mồi ngon rồi kìa mày?

- Đâu chỉ tao coi?

- Thấy con nhỏ kia không? Nhìn nó cũng phát tướng rồi đó. Tao đứng bên này, còn mày thì chạy ra bắt nó nghe chưa?

- Ừ! Được rồi.



Cô làm việc hăng say, không biết rằng, mình đang bị đe dọa.

Bụp! một tiếng động mạnh phát ra, cô không biết là gì? Chỉ thấy không gian như tối sầm lại. Cô ngất liệm đi.



- Xong rồi! cột miệng bao lại, hở hở ra tí.

- Đưa nó vào cái bụi chuối đi, nhanh lên

.

.

.

.

- Á! Tiếng cô la thất thanh giữa đêm

- Duyên! Duyên! Con sao vậy? má đây.

- Con..Con gặp ác mộng, má ơi!

Nước mắt cô chảy giàn giụa, cô sợ hãi, mỗi đêm nhắm mắt là cô cứ thấy cái cảnh ấy hiện ra, cô sợ, cô sợ lắm. Cô không dám nói ai, chuyện này chỉ có mình cô và một người biết, là anh.



- Lột áo nó ra nhanh lên, xé hết đi, mày chậm chạp quá.

- ĐM! Tao đang làm đây, mày từ từ coi, ra canh cho tao đi. Ha ha.

- Được rồi, nhanh lên đó.

Giữa đêm vắng, chỉ có âm thanh xé rách áo, với tràng cười man rợ của tên dâm đãng.

Cô tỉnh dậy, đau đớn khi thấy có ai đó đang xé đồ cô ra từng mảnh và đang mân mê cô.

- Cứu tôi, có ai không?

- Cô em! ở đây chẳng có ai cả, ngoài chúng ta, hưởng thụ đi cô em à.

- Cứu tôi với… tiếng cô la thất thanh, nhưng dường như vô vọng, cô giãy giũa, đạp, cào cấu tên kia.

- Mẹ kiếp, con chó. Thằng kia, mày vô đây giúp tao coi.

- Mày giữ 2 tay nó, để tao.

- Đừng, đừng mà, tha cho tôi đi.

Nước mắt, cô khóc, cô cắn bật môi chảy máu. Đau, cô đau cho chính mình.Cô ngất đi.



Lúc tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong nhà một người nào đó, cô sợ hãi, nằm khép người.

- Cô không sao chứ, cô uống nước đi.

- Anh là ai? tránh xa tôi ra, đồ biến thái. Cô dường như phát điên, ném bể ly nước, cô la lên như dại.

- Duyên, con không sao chứ, dì Hai đây, thằng Hải nó nói con bị ngất ở bụi chuối sau rẫy, có sao không? đây là con bà chủ đó.

Cô không biết phải làm gi? ôm dì Hai khóc nức nở, tủi thân lắm. Cô không nhớ tí gì chuyện hôm nay, cô lo lắng.



Cô chỉ vừa kịp nói cám ơn anh ấy, cô muốn biết chuyện hôm nay. Nhưng lại lo sợ. Cuộc đời cô như thế đã chấm dứt thật rồi.

Còn 1 tuần nữa là cô làm xong công việc nơi đây, nhưng lúc nào chuyện đó cũng ám ảnh cô. Tâm hồn của đứa bé 15 tuổi thì làm sao chịu đựng nổi vết nhơ này.

- Duyên! Em khỏe chưa?

- Anh. Anh là ai vậy?

- Không nhớ anh ư! Hải đây.

- Em..Em..

Cô biết anh nhưng cô giả vờ như người lạ, cô sợ phải tiếp xúc với đàn ông. Không còn ai đáng tin trên cuộc đời này nữa.

- Em xin lỗi! em không biết, em đang làm, chào anh

- Ơ! Duyên…



Cô chạy thật nhanh đến chỗ Dì Hai, cô tuy còn bé nhưng đã có nét đẹp, nhìn cô hiền lành và chân chất lắm. Đôi mắt to tròn ngây thơ, lúc nào cũng long lanh. Quả thật ai nhìn vào cũng muốn được che chở cho cô. Hải cũng vậy, anh hơn cô những 6 tuổi, trở về nhà sau kì nghĩ hè. Anh đang là sinh viên, lần đầu gặp Duyên, anh đã có cảm giác khác lạ về cô, thế nhưng… không ngờ cô phải chịu cảnh đau thương như vậy, anh rất muốn an ủi cô. Nhưng, cô tránh né và dường như lo sợ anh.



Ngày cuối cùng làm vệc ở đây, Dì Hai cho phép Duyên được nghỉ ngơi, thu xếp đồ đạc, chuẩn bị chiều nay đón xe về. Cô cứ ngồi khép nép ở trong phòng, Hải ở ngoài gọi cô mấy bận nhưng cô không lên tiếng, một phần vì sợ, một phần vì cô không dám nhìn mặt Hải.

- Dì Hai, đây là số điện thoại của con, dì đưa cho Duyên dùm con nhé.

- Ừ! Dì biết rồi.

Trước khi đi, Duyên có gửi cho chị người làm ở nhà Hải chiếc vòng tay tự làm kèm theo đó là lá thư tay.

“ Anh Hải!!

Cảm ơn hôm đó anh đã cứu em, nếu không có anh, em không biết mình ra sao nữa. Em xin lỗi vì giả vờ không biết anh, em sợ lắm, sợ hãi mọi thứ, em không biết rằng sẽ phải xảy ra chuyện gì nữa, em không dám gặp mặt anh. Tha lỗi cho em nhé! Àh vòng tay may mắn em tự làm, tặng anh.

Chúc anh luôn vui và hạnh phúc..

Duyên.”

Đọc thư của Duyên, anh thấy xót xa lắm, anh hình như là có cảm giác với Duyên, lạ và khó tả lắm. Anh mặc kệ chuyện gì xảy ra với Duyên, anh mong lắm được thấy cô thêm lần nữa, thế nhưng. Số phận đã bắt họ phải xa nhau.

****

Về tới nhà, Duyên hăm hở khoe với má số tiền mà mình kiếm được, tuy là vui, nhưng cô đang khóc thầm trong lòng. Cô muốn khóc thật to, ôm má vào lòng và nức nở, nói hết tất cả những chuyện mà cô đã gặp phải. Nhưng, cô phải can đảm, cố gắng tươi cười cho má bớt lo, cái thân gầy này của má làm sao gánh nổi chuyện này.

- Chị Duyên về rồi, có mua quà cho em không?

- Chị Duyên! Em nữa, có quà không chị?

- Mấy đứa này, để yên cho chị đi, chị mày mệt rồi. Duyên, con vào trong ngủ đi.

1 tháng sau. Khi mà cô với má đang làm ngoài đồng thì thằng em chạy ra bảo:

- Má ơi, chị ơi. Ba hình như sao đó, con gọi hoài mà ba không nghe?

Cô và má hớt hải chạy về nhà, nhưng đã muộn. Ba cô qua đời, để lại má con cô lẻ bóng trên cõi đời này.



Khóc! Cô lại khóc, căn nhà hiu quạnh biết mấy, giờ đây chỉ còn có 4 mẹ con quây quần lo kiếm ăn, cô thương ba cô lắm, mong rằng ở trên thiên đường ba cô được bình yên.

****

3 tháng sau:

Dạo này cô cứ thấy mình khó chịu, làm việc gì cũng thấy nặng nhọc và mệt mỏi, cô lại tăng kí, chiếc áo dài chuẩn bị cho lớp 10 giờ đây không bận vừa nữa. Cô thấy kì lạ quá.

- Duyên! Con đang ăn me hả? Sao không ăn cơm chứ.

- Con không biết, con cứ thấy thèm chua, ăn cơm cứ nôn ra.

- Hay là bệnh gì rồi, mai má dẫn lên trạm y tế khám

****

- Này cô, con gái tôi có sao không?



- Con cô có thai hơn 3 tháng rồi.



Tin như động trời, má cô ngất liệm đi, còn cô thì, điên loạn, sợ hãi, nước mắt cứ chảy dài.

- Má! Má có sao không?

- Mày! Mày ăn ở với thằng nào? Mới tí tuổi đầu mà như thế rồi hả? Ông ơi, ông mở mắt ra mà xem con đây này?

- Không phải như thế đâu? Không biết, con không biết thật mà.

- Mày khai mau! Không tao đánh cho đến chết, con với cái như vậy ư?

- Má ơi! Má ơi……………………………

Cô khóc lóc, than vãn, cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, cô có thai, sợ hãi, bạn bè, mọi người sẽ nhìn cô như thế nào đây, cô sợ lắm.

Cô vừa khóc, vừa kể cái đêm xảy ra chuyện cho má nghe, cô không nghĩ chuyện sẽ xảy ra đến nước này, hai má con cô ôm nhau khóc nức nở, cuối cùng thì má cô cũng quyết định dẫn cô đi phá thai, cô không chịu, khóc lóc đòi năn nỉ giữ lại, thế nhưng cũng vì cuộc sống, vì cô còn quá nhỏ không đủ sức nuôi dưỡng, và cũng vì để tránh miệng đời cay nghiệt.

****

Tự tay chôn đứa con còn chưa thành hình. Cô như muốn quỵ đi

- Mẹ xin lỗi con, tha thứ cho mẹ con nhé, mong con sẽ được bình yên trên thiên đường, sau này có đầu thai thì con sẽ được gặp một người mẹ tốt gấp trăm lần mẹ đây. Mẹ xin lỗi, xin lỗi con nhiều lắm.. hu hu....

Cô buồn bã khóc lóc mấy ngày, má cô cũng thế, đêm nào cũng nằm canh cô ngủ, vì gia đình mà cô phải chịu bao đau đớn.



Còn Hải, ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng mong muốn được gặp Duyên, điện thoại anh vẫn chưa thấy Duyên liên lạc. Anh không biết tình cảm anh dành cho Duyên là gì. Nhưng anh lúc nào cũng nhớ cô, da diết lắm, anh không quan tâm đến vết nhơ của cô, mà tình cảm thật lòng này, Duyên có tin hay không?..



Cầm số điện thoại của Hải trong tay, Duyên không biết mình có nên gọi cho anh hay không, nhiều lúc chạy đến cửa hàng tạp hóa gọi nhờ, cô bấm số rồi tắt máy, cứ thế vài lần, mà không có can đảm gọi cho Hải…………Tình cảm này cô đành ghi khắc sâu tận đáy lòng..........

3 năm sau mẹ cô tái hôn với một người cùng làng, ông ấy trông cũng hiền lành, thương chị em Duyên, còn Duyên thì chuẩn bị đi thi Đại học. Lần này, cô can đảm gọi điện thoại cho Hải. không biết Hải còn giữ số này hay không, cô đánh bạo gọi thử.

Sau tiếng tít đổ dài thì Hải cũng bắt máy. Cô hớn hả chào anh. Thế nhưng là một giọng nữ cất lên, cô vội vàng tắt máy.

- Ai gọi anh vậy bé?

- Dạ! em không biết nữa, e vừa nói thì người đó cúp máy rồi.

- Ừ! Thôi bé đi mua cháo về cho mẹ ăn đi, anh hai đi công chuyện đây.

2 ngày nữa là cô lên đường đi thi Đại học rồi. Nhà cô thì không biết có đủ tiền cho cô ăn học hay không, làm sao mà má lo cho đủ đây?

- Duyên! Con ở nhà trông em, má đi công chuyện, sáng mai mới về

- Dượng có đi chung không má!

- Không đâu! Con nhớ nấu cơm cho dượng và em ăn nghen….



Tối đó, sau khi cho hai đứa em ngủ, Duyên cũng chui vô màn. Chỉ vừa chợp mắt thì cô thấy như có ai đó đang sờ soạng mình, cô xoay người ra sau thì thấy cha dượng đang ôm mình, cô đứng người, cảm giác sợ hãi lan tỏa cả người. Cô hất tay ông ấy ra, ngồi bật dậy thế nhưng đã bị ông ấy ôm trọn, cô giãy nãy, quờ quạng lung tung nhưng bất lực.

- Nằm im! Không thì đừng có trách tao

- Tha cho con, xin Dượng tha cho con.

Cô hét lên, nhưng đã bị ông ta bịt miệng. Nước mắt cô chảy ướt cả áo, cô cố vùng vẫy, nhưng sức của cô đâu thể nào chống lại được sức của người đàn ông mà người ấy còn như con thú hoang vồ vập như thế. Theo bản năng, cô cào cấu ông ta, cô vớ được con dao đầu giường má cô hay để, đâm 1 nhát vào vai ông ấy. Trong lúc dượng cô đang ôm mình vì đau thì cô kéo rách màng vùng chạy ra khỏi nhà.



Chạy qua nhà dì Hai, cô gõ cửa từng hồi..

- Dì Hai ơi cứu con, Dì Hai ơi.

- Ai đó. Đêm khuya mà ai kêu vậy.

- Con bé ba nè Dì Hai.

Cửa mở, cô chạy tọt vô trong nhà, ngồi co ro, nước mắt, nước mũi chảy nhễ nhãi, thêm cả máu dính đầy áo.

- Duyên con có chuyện gì vậy?

- Con.. con.. con sợ quá..hu hu.. dì ơi

Cô kể dì nghe đầu đuôi câu chuyện, vừa kể cô vừa khóc. Cô sợ lắm, cảnh tượng này 3 năm trước cô còn chưa dám quên. Tại sao ông trời lại đối với cô như vậy chứ.

- Phải báo công an bắt cái thằng lăn loàng đó, nói với má tụi bây bỏ nó đi

- Thôi! Con không dám đâu, dì đừng nói với ai nghen, con xin dì.

Cô ngủ lại nhà Dì hai, thế nhưng cô nào chợp mắt được, hình ảnh cha Dượng cứ đè nặng tâm trí cô, giờ đây cô chỉ biết khóc.

Sáng hôm sau, cô đợi Dượng đi khỏi, cô chạy thật nhanh về nhà, lao vào trong buồng, cô thu dọn hết tất cả quần áo, đập luôn con heo đất dành dụm bấy lâu nay, chỉ đủ vài trăm nghìn. Cô quyết định chạy trốn.



Để lại tờ giấy đôi dòng chữ nghệch ngoặc. “ Con xin lỗi má và các em, má yên tâm, con sẽ sống tốt”

Nhìn lại ngôi nhà lần cuối, vào hôn vội hai đứa em đang ngủ, cô vùng bỏ chạy, nhưng Dượng cô đang đứng đầu ngỏ, cô vội núp vào sau gian bếp, đợi dượng vào nhà, cô bỏ chạy thật nhanh…………………………….

Trời không mưa! Nhưng sao lại có những giọt nước bay trong gió…Mặn chát……



****

Đứng chơ vơ ở bến xe một mình, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, chẳng biết phải làm gì cả. Cô cứ ngồi đó, và quyết định, bắt xe lên thành phố.

Sáng nay, mọi người háo hức chở con em thí sinh đi thi, nhìn dòng người tấp nập qua lại, cô như choáng ngợp. Ngồi lặng lẽ một mình trong công viên, cô thấy một người cha đang chăm sóc đứa con gái vừa mới thi xong, lòng cô trào dân một nỗi niềm, cô thấy tủi thân quá, cô nhớ ba nhớ má, nhớ sắp em ở nhà. Không biết má sẽ như thế nào đây? số cô giờ đây phải lưu lạc, bỏ thi, không biết có phải là quyết định đúng đắn hay không?

Cũng nhờ một người tốt bụng, cô kiếm được một chỗ trọ, vừa đặt lưng xuống nghỉ ngơi thì cái bụng biểu tình. Đói quá, cô đành uống nước cho kiềm cơn đói.

Lặn lội cả ngày trời cô cũng kiếm được một công việc, hên là cô hiền lành dễ thương nên cũng không khó dễ gì với công việc part time này. Là nhân viên tiếp thị mỹ phẩm cho POND’S trong siêu thị. Công việc cũng nhàn hạ, miễn sao đủ tiền cô trang trải là được. Buổi tối cô còn xin làm trong quán bar nữa. Cô cứ như con thoi, làm việc không biết nghĩ. Sáng đi làm, cô phải trang điểm, lớp trang điểm quá dày, cô chưa quen việc này, tất cả đều nhờ mấy chị trong cửa hàng làm dùm. Đội trên người một lớp son phấn như thế, lúc nào miệng cũng phải nhoẻn cười. Cô thấy đời giả tạo làm sao?...



Hôm nay cửa hàng cô có chương trình trang điểm miễn phí cho khách hàng, cô phải đứng đó chèo kéo khách, nói những lời ngon ngọt, cô thấy mình dường như đã thay đổi, cô sợ lắm cảm giác này.

- Anh qua đây xem đi

- Xem gì em! Có gì đâu mà phải xem chứ?

- Mời chị vào đây tham gia chương trình của tụi em ạ. Chương trình có sự tham gia của chuyên viên trang điểm nổi tiếng ạ.

- Anh! Vào xem đi, em để người ta trang điểm thử có được không?

- Tùy em!

Hình như người đàn ông đi với cô gái này là ai đó mà cô quen lắm, không thể nào, là anh hình như là anh. Cô và anh đối mắt nhìn nhau, cô sợ hãi quay mặt đi, nhưng dường như anh nhận ra cô thì phải

- Em có phải là Duyên không? Anh đây? Là Hải nè.

- Xin…lỗi.. tôi.. anh nhận nhầm người rồi.

- Không! Là Duyên mà. Anh không nhận lầm được

- Tôi không phải???

Cô quay đi thế nhưng Anh đã kịp nắm lấy tay cô.

- Anh đang làm cái gì thế? Sao anh lại nắm tay người này. Cô gái như gắt gỏng lên.

- Em không biết chuyện gì thì đừng nên nói vào? Chuyện của anh.

- Hic! Em..em về mét bác cho xem…



Cô không biết nên vui hay buồn khi mà gặp anh tại nơi xa lạ này, vì dù gì cô lên thành phố này cũng chủ yếu để tìm kiếm anh. Nhưng giữa anh và cô có mối ngăn cách rất lớn, anh giàu có, có học thức, còn cô thì đã là phận nghèo còn gặp chuyện không mấy tốt đẹp nữa. Đời cô đâu dám mơ tưởng đến một người yêu như thế. Phận này, trôi dạt đến đâu cũng được. Nhưng chỉ xin, mong được một tình yêu thật lòng…………………………….

- Duyên! Nói chuyện với anh một lát được không?

- Em..em không có chuyện gì để nói với anh cả. Thôi thì anh đừng bận tâm về em nữa. Em với anh không là gì của nhau cả. Chuyện của ba năm về trước, em không cần anh phải thương hại em.

- Không phải như thế, sao em không hiểu được anh chứ. Anh là anh thật lòng này.

- Một đứa như em đâu đáng để anh có tình cảm cơ chứ, mấy năm rồi, anh cũng thấy chuyện như thế xảy ra đối với em, em không thể nào tin được ai nữa cả, cuộc sống này em đành buông xuôi.

- Duyên em đừng nói thế, anh muốn che chở cho em mà.

- Xin anh! Anh tốt đẹp như vậy, biết bao nhiêu người chờ đợi, kiếp này chưa tới lượt em, chào anh.

Khóe mắt cô có nước, cô kiềm nén nổi xúc động mà cố gắng nhoẻn miệng cười, ráng lên Duyên! Mày làm được mà, mày đâu phải đứa yếu đuối như vậy đâu?

Không biết rằng, giữa họ có thể có hạnh phúc hay không????



Vừa làm xong ở siêu thị, cô nhanh chân chạy qua quán bar làm việc, ở đây ồn áo và khó chịu quá. Cô thật sự không kham nổi công việc này, thế nhưng cũng chỉ vì tiền.

Cô xinh đẹp và chân chất, nước da ngăm đen nhìn rất hợp với tên cô, khách ở quán rất hài lòng về cô. Nhưng, không ít kẻ buôn lời trêu chọc. Cô thì chưa hiểu biết lắm về cung cách sống của người thành thị, cho nên nhiều lần cô cũng gặp khá nhiều rất rối, mệt mỏi và chán nản….cô ước gì mình có thể nhắm mắt lại mãi mãi và ở bên cạnh ba…..



****

Hải, anh theo Duyên đến cả quán bar, chỉ để biết rằng cô bình an, anh sợ cuộc sống quá nhiều cạm bẫy sẽ khiến cô đau thêm lần nữa. Anh chọn cho mình một góc khuất, theo dõi mọi cử chỉ dù là nhỏ nhất của Duyên, Thấy Duyên cười, lòng anh an tâm gấp bội, nụ cười của cô khiến anh càng thêm ấm áp. Anh thích Duyên, tất nhiên là anh hiểu rõ, nhưng chỉ còn đợi Duyên thôi, có thể cô không tin tình cảm này, không thể hiểu được tại sao anh lại chọn cô, có thể chuyện này trên đời không xảy ra, sao lại có người tốt đến như vậy khi mà cô còn mặc cảm vì chuyện xưa, Hải có đáng tin hay không, cô có nên đón nhận tình cảm của anh, cô còn quá non nớt trước sự đời, cô lo sợ mình sẽ sa vào sự hoang tưởng và khó thể thoát ra. Nhưng Tình yêu mà, chính Hải còn không lý giải được, anh lúc đầu chỉ nghĩ rằng anh coi Duyên là em gái như đứa em ở nhà, và cần được che chở, nhưng Duyên yếu đuối lại có phần mạnh mẽ, Duyên có nét đẹp một nét đẹp buồn khiến anh không thoát được, anh có lẽ đã yêu Duyên, có phải anh ngây ngô lắm không. Tình này, anh chỉ đợi trao cho Duyên.

- Á! Xin ông đừng làm vậy.

- Cô em! Cho anh sờ một tí thôi mà.

Có lẽ người đàn ông đáng tuổi cha cô đã say bí tỉ, không thôi lời trêu ghẹo. sờ soạng cô. Có thể cô rất dị ứng với chuyện này, thân thể cô tuy đã bị cướp đoạt, nhưng cô không muốn lấy đó là lí do để sa ngã, cô cần phải đứng lên, sống tốt quãng đời còn lại, để ba má không buồn, để trừng trị những tên rác rưởi đó. Cô cũng là con người, cũng có cảm xúc như ai thôi, tại sao cứ phải chà đạp thân thể của cô bằng cách này chứ. Cô hận lắm, cô ghét họ.

Bốp!!!! một cú đánh trời giáng khiến gã đàn ông té nhào xuống đất, cả chục người trong quán bar nhao nhao.

Hải đã kịp đến và cho gã đàn ông kia một bài học

- Anh. Sao anh làm vậy chứ…….ông có sao không? Tôi xin lỗi..

- Em còn xin lỗi hắn ta làm gì?

- Đây không phải chuyện của anh, tôi không có quen biết gì anh cả, xin anh hãy biết kiềm chế…………….

- Mày là thằng nào. Gã đàn ông hét to, đánh cho Hải một bạt tai…….cô bất ngờ, 2 người cứ thế lao vào đánh nhau, gã đó đã kịp gọi đàn em đến, không biết xử trí thế nào giữa sự hỗn loạn của quán bar này, cô run rẩy, cầm chai bia đánh thật mạnh vào đầu gã đó, kéo Hải vùng chạy……………………………………

Chạy, cô cứ nắm chặt tay anh mà chạy, giống như tình cảnh lúc cô chạy thoát thân khỏi cha Dượng. Tuy nhiên, lần này cô không có hoảng sợ như lần trước nữa, cô thấy như mình được che chở, cô cảm thấy ấm áp nơi bàn tay.

- Duyên! Chúng mình chạy xa quá rồi, dừng lại đi em..

- Hộc! hộc. cô thở mạnh như chưa từng được thở, mệt quá……..

Hai người nhìn nhau, cứ thế mà cười thật to. Cuôc đời cô lại có thêm chuyện đáng để nhớ nữa rồi.

- Em gan thật đấy, nhỡ có chuyện gì sao chứ. Em làm anh lo quá.

- Có gì đâu anh! Chỉ là sợ hãi nên làm bừa thôi, với lại chai bia không có bia trong đó, chắc đánh ổng cũng không sao?

- Lần sau! Em không nên như thế nữa biết chưa?

- Dạ! nhưng em bị mất việc rồi, chưa kịp lấy tiền. hic!

Cô cứ thấy Hải nhỉn mình âu yếm, anh mắt anh hiền lành lắm, cô thấy thật ngại ngùng, cô muốn nói lời xin lỗi anh, nhưng cớ sao, cô không mở môi ra được..

Trời đầy sao, cơn gió thổi nhè nhẹ, có bóng dáng hai người, ngồi cách nhau một khoảng, nhưng ánh mắt của người con trai luôn hướng về đứa con gái thật âu yếm……………….

- Duyên! Anh đưa em về, trời cũng tối rồi….

- Dạ!

Ngồi sau lưng anh, cô thấy lưng anh thật to, đủ để che cô đi, cô ước gì mình có thể dựa vào lưng anh mà ngủ………

- Duyên, em xem trong túi áo khoác của anh có cái gì không vậy?

- Ừ! Để em coi thử…

Cô đút tay vào túi áo anh, lục lọi, thế nhưng chẳng thấy gì cả. Cô định rút tay ra, anh chợt nói………..

- Em để quên đôi tay trong túi áo của anh rồi, cho anh mượn ít phút nhé…

Cô đỏ mặt, ngượng ngùng, nhưng môi lại mỉm cười. Cô quàng tay ôm anh, nhưng chỉ là cái ôm hờ hững. Như thế cũng đủ ấm áp lắm rồi. Bình Yên! Trên quãng đường về...........

****

Từ đây, trong cuộc sống của cô, đã có hình bóng của anh. Anh giúp cô kiếm công việc dạy thêm, dù gì cô cũng là đứa thông minh, học khá giỏi, anh bảo, năm sau, cô hãy thi lại, có học mới thành tài đươc………

Lâu lâu cô cũng hỏi thăm dì hai về má và mấy em. Nghe nói má cô tiều tụy hẳn, lo lắng cho cô mãi, suốt ngày tìm kiếm cô. Cô thương má lắm, muốn trở về, nhưng cô lại lo sợ. Viết một lá thư thật dài kể về cuộc sống, và đôi ba dòng cô kể về anh cho má nghe…… gửi thư đi, mà lòng cô nặng trĩu, cô thấy mình sao bất hiếu quá. Má ở nhà chắc lo lắng lắm đây.

Valentine năm nay, có người cô định ngỏ lời yêu nhưng chưa dám nói.

Đứng trước cửa nhà anh, nhưng cô không dám vào. Chợt thấy có ai tới, cô núp vội vào hẻm. Là một cô gái, là cái người mà đi cùng anh trong siêu thị hôm trước, cô ta còn cầm quà nữa. Chắc là cho anh.

Cô thất thểu bước về nhà, trong lòng hoang mang đầy suy nghĩ, cô bắt đầu khóc, có lẽ anh không giành cho cô, cô chỉ là đứa khiến anh có lòng thương hại, chắc gì anh yêu cô, chỉ là cô quá hoang tưởng, thôi Duyên ơi! Mày chỉ là đứa sống không có niềm vui mà thôi. Hãy biết chấp nhận nó…

10h đêm, nằm một mình trong phòng, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách trên mái tôn, mưa không lớn lắm, nhưng cũng đủ làm ước cả người…

- Duyên! Em ngủ chưa? Anh Hải nè….

Cô nghe anh gọi, nhưng không lên tiếng, anh tìm cô làm gì, khi mà hai người chẳng phải là của nhau……………..

- Duyên! Anh đợi ngoài cửa nè! Em không ra là anh không báo chuyện vui cho em hay đâu đó…

10 phút, 20 phút sau, Hải vẫn đợi, anh nôn nao, lo lắng, chẳng lẽ cô ngủ rồi………..

Anh vẫn tiếp tục chờ, mưa càng ngày càng nặng hạt, không ngớt…………

Hắt xì…………..Hải lạnh cóng người, anh run rẩy………………..

- Anh vào nhà đi, mưa to thế này, lại đứng ngoài như thế, anh ngốc quá

Hải bước vào phòng cô, căn phòng nhỏ, chật hẹp nhưng ấm cúng, gọn gàng. Anh vẫn không thôi run rẩy.

Duyên đưa vội cho Hải cái chăn, cô tới bếp đun cho anh ly nước chanh nóng, cô sợ anh cảm, cũng chỉ tại cô ích kỉ, hại anh bệnh thế này……….

- Nè! Anh uống đi, không lại cảm nặng, em xin lỗi.

- Hì! Có gì đâu, em cứng đầu quá, ai yêu em chắc khổ trăm bề.

- Unh! Vậy nên, không ai yêu là tốt hơn…………………………..

Lại im lặng, im ặng chỉ khiến con người ta thêm phần sợ hãi………

- Duyên! Em biết hôm nay là ngày gì không? Anh.. anh chỉ muốn nói cho em biết là anh..anh thích em..

- Anh! Anh nói cái gì vậy? anh có bạn gái rồi, sao còn bảo thích em nữa chứ…..

- Bạn gái nào? Em có từ chối anh thì cũng không nên gán ghép như vậy chứ……….

- Không phải? chính em nhìn thấy cô ấy tặng quà cho anh, còn đi cùng anh hôm trước ở siêu thị nữa……….

- Cái Linh đó ah, anh chỉ xem nó như đứa em gái mà thôi, nó là con của bạn mẹ anh, hay đến nhà anh chơi vậy thôi, mà em có tới nhà anh hả? thật vậy sao Duyên..

- Em..em không có..chỉ ghé ngang qua..tiện đường nhìn thấy mà.



Cô vui vì chuyện không như vậy, cô cười thầm trong lòng, nỗi niềm như đang trào dâng, cô vui lắm, không biết phải tả như thế nào….khung cảnh lãng mạn, mưa rơi tí tách, hai người như sát lại gần nhau, Hải trao duyên một nụ hôn. Nhưng!!

Bốp!! cô cho anh một tát, cô hoảng loạng, cào cấu Hải, thở hổn hển, cô như muốn xé anh thành từng mảnh, trông cô rất đáng sợ, Hải tuy bất ngờ, nhưng hiểu chuyện, vội ôm cô vào lòng thật chật…….

- Anh xin lỗi……..

- Em..Em

Cô khóc, có lẽ cô cũng không ngờ mình lại vậy, cô chưa thể quên được chuyện đó, và sợ hãi khi ai đụng chạm mình. Ngủ thiếp đi trong lòng anh, cô dường như quên mất chuyện buồn………..cô ngủ say……………………



****

Hè này, cô phải chạy đua với thời gian, cô vừa làm, vừa ôn thi. Chuẩn bị thi đại học rồi, cô lo lắng lắm. Mấy ngày nay đi thi, ngày nào Hải cũng chở cô, đợi cô cả ngày trời, mồ hôi nhễ nhại, cô thương anh lắm, anh quá tốt đối với cô, có lẽ ông đang trời bù đắp những mất mát cho cô………..



Cô thì đang hạnh phúc, nhưng có người lại ganh ghét cái hạnh phúc đó của cô..



Một chiều mùa hạ, vừa mới đi dạy thêm về, cô ghé công ty anh, đứng đợi anh, lòng cô vui sướng đến lạ thường………………..

Cô nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ, xưng là Linh, hẹn cô tại quán café X..

Trừ khi anh dẫn đi, còn cô thì chưa rành đường cho lắm, vất vả lắm cô mới tới được nơi, cô biết là ai gọi cho cô, cô thoáng chút sợ hãi.



- Em chào chị.

- Là cô à, cũng bình thưởng, chẳng đáng để tôi lưu tâm, nhưng cớ sao anh Hải lại chọn cô chứ, một con bé quê mùa…

Cô gái ấy đẹp lắm, có phần sang trọng, có lẽ cô không là gì đối với cô ấy, nhìn lại mình, ăn bận quê mùa, cô thấy mình hơi tự ti và không dám đối chấp..

- Tôi nói cho cô biết, tôi là vợ sắp cưới của anh Hải, cấm cô đến gần anh ấy thêm lần nào nữa.

- Em! Em yêu anh ấy, tụi em đang rất hạnh phúc.

- Cô thôi cái kiểu khờ khạo ấy đi, những đứa giả vờ nai tơ như cô thì tôi biết tỏng hết rồi, có anh Hải mê muội mới bị cô lừa mà thôi..

- Em.. em không phải vậy đâu chị.

- Á!... cô ta hất ly nước vào mặt cô, lòng cô như thắt lại, khóc, những giọt nước mắt lăn vội, cô xua đi, bỏ chạy…………..thêm lần nữa cô lại chạy trốn……….

Về nhà, cô thấy Hải đứng trước cửa đợi, cô muốn ôm anh quá, thế nhưng, cô không dám….

- Em sao vậy? có chuyện gì à..

- Dạ không? Anh đợi em lâu chưa? Em hơi mệt, hôm khác nói chuyện được không anh?

- ừ! Vậy thôi, em vào phòng nghỉ đi

Đợi Hải đi khuất cô mới dám khóc to, tiếng nất nghẹn vang vọng trông căn phòng lạnh lẽo, cô cần lắm hơi ấm từ Hải……………..có nên chăng, cô bỏ anh lần nữa…

Nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, cô vui mừng báo với anh, và không quên gọi dì Hai báo cho má, nghe nói má cô đang bệnh, hình như bà đã ly dị với dượng cô, giờ như thế nào cô cũng không biết. Bắt chuyến xe đêm về quê, cô vừa lo vừa sợ..

Về tới nhà khi chời còn chưa hửng sáng, thấy nhà loe loét bóng đèn, má nằm đó, lâu lâu lại ho khụ khụ, cô thương má, ngồi cạnh canh má ngủ……………tiếng gà gáy, báo thức trời vừa lên..

Cô ngủ quên bên cạnh má lúc nào không hay…….

- Duyên! Con về khi nào vậy?

- Má! Má đừng khóc, con mới về thôi, con xin lỗi..

- Đứa con gái bất hiếu này, mày làm má lo quá, ơn trời, ba con phù hộ…….

- Em khỏe không má, còn má, bệnh có nặng không?

- Không sao? Chỉ là trở trời mà thôi, Duyên, má xin lỗi con, không ngờ dượng con lại là người như thế………

Cô im lặng, ôm má, lâu rồi, cô mới thấy hạnh phúc như thế này, cô nhớ má quá.

Biết tin cô đỗ đại học, má cô làm tiệc chúc mừng, chỉ là con vịt gầy với đôi ba chén chè đậu xanh. Má cô để dành ít tiền, giờ đưa cô để nhập học. Cô ôm má khóc như đứa bé, không biết kiếp này cô có thể trả hiếu cho má được hay không?

Ở nhà chơi vài ngày, cô xin phép má lên thành phố lại, cô còn gửi cho 2 đứa em vài bộ quần áo mua ở chợ, không đắc tiền nhưng chúng lại mừng như hội…

Cô vừa làm vừa học, kiếm tiền, cho má bớt gánh nặng, anh cũng muốn giúp đỡ cho cô, nhưng thôi, cô muốn tự mình trang trải…………….

****

Mùa thu năm nay, hai người quen nhau cũng gần một năm rồi. Nhớ anh quá.! Cô làm ít đồ ăn đem qua cho anh…

Đứng trước cửa nhà Hải, cô mỉm cười, chắc hẳn là anh sẽ vui lắm. Cô cũng vậy, dậy sớm để chuẩn bị cho anh mà….

- Ai vậy?

- Em Duyên nè..

- Ủa? qua nhà anh sớm thế, lại muốn bày trò gì đây?

- Anh cứ nghĩ xấu cho em, tèn tèn đồ ăn sáng nè, em làm cả buổi mới xong, ôi mệt quá cơ!..

- Hi! Thương em quá

Nhìn anh ăn mà cô thấy mình sao mà vui quá, cứ giống như là vợ chồng trẻ vậy, ước gì, thời gian ngưng lại…………



Hải yêu cô thật lòng, anh còn muốn tính chuyện lâu dài với cô. Nhưng! Cuộc sống đâu có thể dễ dàng như thế, phải có sóng gió mới biết được tình yêu thiêng liêng và cao quý như thế nào…………..



Lựa lời với Duyên không được, Linh rắp tâm phá rối. Điều tra, cuối cùng Linh cũng biết quá khứ của Duyên, ả gọi về cho mẹ Hải, nói tất cả mọi chuyện, đầu đuôi, và không quên thêm vào những tình tiết gian trá…



****

- Bốp!!

Tiếng bạt tai nghe chan chúa, có lẽ là quá tức giận, mẹ Hải đã cho Duyên 1 cái tát mạnh đến nỗi, cô không thể nào đứng vững được……..

- Tôi cấm cô lại gần con trai tôi, một đứa không có liêm sỉ như cô thì đừng hồng có được thằng Hải? Loại con gái không biết điều như cô chỉ tổ khiến người khác khinh bỉ………

- Con..con không phải thế, bác hiểu lầm rồi.

- Tôi mà hiểu lầm cô ư, cô chỉ giỏi đào tiền con tôi mà thôi, một đứa có vết nhơ như cô, sao đáng làm dâu cái nhà này, cô hãy thôi cái trò ngu ngốc đó đi.

Cô lại khóc, không biết cô đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt cho cuộc đời khốn nạn này, nhìn cái Linh hả hê, cô chỉ muốn chết đi cho rồi…………..” ba ơi!! Sao không đợi con.”



Lang thang trên con đường vắng, bước chân nặng nề, con đường thênh thang cứ trải rộng, giờ đây cô phải tập quên Hải, cô yêu anh nhưng tình cảnh không cho phép, thời gian ở bên anh như thế lá quá đủ rồi. Cuối cùng thì chỉ còn lại mình cô…………………..

Hai người là hai thế giới khác nhau, muốn hòa hợp có khi chỉ mang lại đau khổ?..



Tình yêu! Sao mà vị của nó lại đắng chát như thế…!!!!





Cô chọn cách xa lánh Hải, nhiều khi nhớ anh đến da diết, nhưng cô lại dặn lòng mình “ hãy quên anh đi ” ………….Hải chờ và đợi cô, giờ đây, anh yêu cô hơn bao giờ hết.

1 tháng, biết bao nhiêu cuộc gọi, tin nhắn từ Hải cô không đáp trả……………

2 tháng, anh đợi cô, chờ cô nơi đầu ngõ, dù bất kể mưa nắng anh vẫn đợi, chỉ muốn được thấy cô bình an.





1 năm trôi qua, cô biết Hải thôi đợi………….nhưng cô không biết rằng, anh yêu cô……anh chờ đợi cô trong kí ức ngủ quên……………



Cuộc sống bộn bề khó khăn, cô cũng không biết phải làm cách nào để vượt qua, cô nhớ anh quá, không biết giờ này anh như thế nào.. có sống tôt hay không???.. cô mệt mõi đếm từng ngày thiếu vắng anh…



Được tin anh sắp cưới Linh, cô quằn quại khóc nức nở, vậy là cô mất anh thật rồi, quá muộn màng, cô thật sự không đủ can đảm để kéo anh về bên mình nữa……cô ước gì lúc đó mình đừng yếu ớt như vậy.. để rồi không phải mất anh như thế…



Hẹn gặp anh trong một buổi trưa đầy nắng gắt. Cái nắng như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh…………

Cô ngồi đó, lặng im nhìn dòng người qua lại, cơ hồ ánh mắt cô như vô hồn. Cô không nhận ra anh đã đến, và chăm chú nhìn cô…….

- Xin lỗi, em đoảng quá, anh đến lâu chưa?

- Cũng vừa mới thôi, em khỏe chứ………..

- Em..em cũng tốt, anh gần cưới rồi hả? chúc mừng anh nha…

Im Lặng, lại không gian đáng sợ như thế, cuộc đối thoại giữa hai người giờ đây sự Im lặng đã bao trùm tất cả. Cô và anh cả hai người, có vô vàn chuyện để kể cho nhau nghe, thế nhưng…… không ai có thể mở lời được câu nào………cô khóc, nước mắt lăn dài trên gò má, cố gắng để anh không nhìn thấy, cô lâu vội đi……………..

Tim, trái tim cô như thắt lại, xung quanh cô giờ đây, chỉ có duy mình anh còn những cái khác cô không quan tâm đến……………………..

- Em..xin phép…em về trước…..

Ngợp quá, cô phải mau chóng rời khỏi đây,cô không chịu đựng thêm phút giây nào nữa, đau đớn quá. Cô vụt chạy ra ngoài, lần nữa cô lại chạy trốn, cuộc đời cô không biết phải chạy trốn bao nhiêu lần rồi, chẳng có lần nào mà cô can đảm đấu tranh cả……

Anh chạy đuổi theo cô. Anh yêu cô thật nhiều, điều đó sao cô không hiểu cho anh.

- Duyên!..anh gọi to tên cô..

Rầm!! tiếng đụng xe nghe chan chát cả một vùng trời, cô đứng tim, không dám ngoảnh mặt lại nhìn, ước gì, ước gì, đó không phải là anh……………

- Anh mở mắt ra nhìn em đi mà, xin anh đó, anh ơi..

Máu chảy loang lỗ cả một vùng, cô ôm anh khóc nức nở

- Làm sao đây, làm sao đây, có ai không giúp tôi với..

Vội đưa anh vào bệnh viện, trên người cô bê bết máu, anh đang trong tình trạng khá nguy hiểm, cô hoảng loạng lo lắng.

Mẹ anh đến và cả cái Linh nữa, tới tấp vừa chửi vừa giằng co cô, cô giờ mất hết cảm giác đau rồi, cô mệt mõi quá, ước gì cô có thể bị thay anh…

Bác sĩ bảo anh đang trong cơn nguy kịch phải mổ gấp, cô thức trực bên anh cả đêm, không thôi lo lắng, cô cầu nguyện, cầu xin ba cô linh thiêng giúp đỡ cho anh. Mẹ anh thì khóc suốt buổi, không tiếc lời mắng nhiết cô. Dù sao cũng là do cô gây ra. Tại cô, tại cô cả.

Ngày nào, cô cũng vào chăm sóc anh, mặc kệ lời can ngăn từ mẹ anh, lần này cô không nên trốn chạy nữa, cô sẽ cố gắng để được ở bên anh…….

1 tháng trôi qua, anh vẫn hôn mê………



1 tuần sau, anh có dấu hiệu chuyển biến tốt, anh tỉnh dậy, mở mắt thấy cô, anh vui lắm.



Nhưng! Bác sĩ bảo anh bị liệt hai chân. Anh đau đớn, còn cô thì đau gắp trăm lần anh. Mẹ anh thì càng ngày càng tiều tụy. Chỉ có phép màu mới khiến anh trở lại như xưa.



Được tin anh bị nặng, Linh tuyên bố hủy hôn, cô ta không muốn chuốc họa vào thân. Mẹ anh thất vọng, vì không ngờ cô ta lại tráo trở như thế.

Giờ đây, chỉ còn cô chăm sóc cho anh, ở cạnh anh, lo lắng, quan tâm từng chút một. Thế nhưng! Anh lại không muốn. Anh hằn học cô, đuổi cô ra ngoài, tô cháo cô nấu cho anh cũng bị anh hất đổ cả ra sàn, cô bị phỏng, cô khóc, không phải vì đau mà vì thương anh..

Đều đặn mỗi ngày cô đều thăm anh, có lẽ vì tự ti và không muốn cô khổ nên anh mới như thế. Hải càng ngày càng gầy đi, Anh chỉ muốn chết…



Cô đụng vô anh là anh hất ra, cô nói chuyện thì anh chửi bới, anh cáu bẳn, anh la mắng vô cớ…..cũng chỉ vì anh yêu cô……….



Cô cố gắng, cố gắng từng chút một động viên anh, cô kể cho anh nghe những chuyện hy hữu, rằng anh không cô đơn, rằng anh có cô bên cạnh và rằng “ cô yêu anh ”

Nhìn thấy cô ngủ thiếp đi bên cạnh anh, vuốt mái tóc dài của cô, anh không khỏi chạnh lòng. Thầm trách mình sao quá tệ bạc.. Anh nắm lấy tay cô.. thầm mong rằng “ ngày mai sẽ khác đi…”



- Treo hoa qua bên đây?

- Phủ vải đỏ phía cửa sổ đi, mọi thứ xong hết chưa???

Tiếng vỗ tay chúc mừng huyên náo cả căn phòng, cô xúng xính trong bộ váy cưới giản dị, anh cũng thế, nhìn họ đẹp đôi và nụ cười đầy hạnh phúc, đám cưới này là minh chứng cho tình yêu của hai người, một đám cưới giản dị, không nhà hàng sang trọng, không lễ cưới linh đình, mà tại nơi đây, tại phòng bệnh của anh.



Cô yêu anh, yêu hơn tất cả, rồi mai nay cô sẽ cùng anh đi hết đường đời………sẽ cố gắng tạo nên kì tích, sẽ giúp anh chữa lành vết thương.. “ Chỉ mong rằng anh sẽ mãi bên em “



“Hạnh phúc đến với cô rất cay đắng, phải vượt qua cả một đoạn đường dài, cô mới chạm tay đến với hạnh phúc”
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:56
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Hình đại diện của thành viên
#50 - @39290
24/07/2012 16:48
Tìm về bên nhau

“Mong một chút bình yên
Bên lối xưa vàng hoa nắng
Mong một chút ngọt ngào
Trong cơn gió trong veo màu mắt
Mong dòng đời đừng xô đẩy
Để những trái tim yêu về bên nhau…”

“Có những nỗi đau mà thời gian bất lực trước việc xóa nhòa”

Ánh hoàng hôn khẽ buông xuống rực rỡ, sóng biển vỗ rì rào ùa vào lòng cát trắng. Cô đứng giữa bao la đất trời đỏ rực như màu máu. Sóng biển khẽ vỗ dưới chân, cô cúi xuống nhặt lấy vỏ ốc lấp lánh trong ánh nắng của ngày sắp tàn… Cô nghe gió thì thào chợt như tiếng chân anh về.

Năm 17 tuổi.

- Anh, mình chia tay đi?

- Tại sao vậy em? Có chuyện gì thế? - Anh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.

- Em thấy ta không hợp nhau, em cần một người quan tâm và yêu thương em nhiều hơn. - Hàng mi cô cong lên bướng bỉnh và quyết đoán.

Anh nhìn vào mắt cô lấp lánh trong nắng chiều, anh biết cô đang rất nghiêm túc, khẽ thở dài anh nhìn về phía xa xăm, nói thì thầm như lời biển cả: "Anh yêu em không nhiều sao?"

- Không nhiều, không đủ, anh yêu em không nhiều như em yêu anh. Cô kiên quyết không chớp mắt, giọng nói đã pha chút lạnh lùng.

- Anh nghe lòng lặng câm, anh quay đi lặng lẽ trong ánh chiều đang dần tắt…

Lúc đó cô 17 tuổi, còn quá nông nổi và dại khờ. 17 tuổi, cô là thế đó, còn quá ngây thơ và không hiểu chuyện đời. Cô luôn đòi hỏi thật nhiều và khi anh lắc đầu cô lại nghĩ anh không yêu cô, không chiều cô. Rồi sau đó, cô quen một người khác… Ngày tháng trôi qua, cô quen rồi lại chia tay vài lần và cô cảm thấy dường như tình cảm trong cô đã cạn, cô không thể yêu được một ai… Trong tâm trí cô chỉ mãi ám ảnh đôi mắt buồn bã của anh, trong cơn mơ hằng đêm cô nghe tiếng anh vang vọng kề bên, nước mắt khẽ chảy dài trong vô thức…

Năm 20 tuổi.

- Nè, sao mày cứ ở một mình hoài vậy hả? Thiếu gì anh theo mà nằm ở nhà mãi thế này? - Nhã Linh - con bạn thân cáu kỉnh nói với cô.

Cô nén một tiếng thở dài nhìn xa xăm: “Mày thừa hiểu mà.”

- Mày vẫn còn nhớ anh Hiểu Minh sao? - Con bạn tròn mắt thốt lên.

Cô khẽ ừ nhẹ như lời gió thoảng và đôi mắt cô lại nhìn vào khoảng không vô định.

***

Tình cờ 1 năm trước, cô gặp lại một người bạn của anh.

- Thanh Thanh, lâu lắm mới gặp em, trông em gầy hơn trước nhiều.

- Dạ thì hơi vất vả tí, càng lớn thì càng phải lo toan mà anh.

- Anh có chuyện này muốn nói với em, Hiểu Minh không cho anh nói, nhưng bây giờ cũng đã 2 năm rồi, gặp lại em ở nơi phố phường thế này cũng là cái duyên, anh nghĩ anh nên cho em biết vài điều…

- Hải Sơn, anh cứ nói đi, chuyện gì mà anh cứ vòng vo mãi thế? - Cô nghe nhắc đến Hiểu Minh lòng đã thoáng giật mình nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thường với vẻ mặt thản nhiên pha chút trêu đùa.

- À thì, hồi đó, em có biết tại sao mỗi lần em bắt Hiểu Minh đưa đón em đi học về cậu ấy lại từ chối không?

Cô lắc đầu, cười nhạt, quá khứ ngày xưa chợt hiện về, khẽ cắn môi cô nói: “Thì ảnh bận, ảnh lúc nào cũng bận với một khối lí do, riết em chẳng thể nào tin được.”

- Đồ ngốc, em không nhìn thấy mỗi lần Hiểu Minh từ chối em điều gì cậu ấy đều không nhìn vào mắt em sao? Cậu ấy không muốn em nhận ra những lo toan phiền muộn mà cậu ấy đang cố giấu. Thật ra nhà Hiểu Minh cũng khó khăn, ngoài giờ học cậu ấy phải đi làm thêm, ca trưa, ca chiều, để phụ tiền nuôi mẹ và trang trải tiền học, làm sao mà đi đưa đón em được? Cậu ấy không muốn em lo nên cứ phải viện cớ này cớ nọ. Mà em cũng vô tâm thật, en quen cậu ấy mà không tìm hiểu gia cảnh cậu ấy sao?

Cô ngạc nhiên về những lời vừa nghe được, cô đã quá vô tâm khi chưa bao giờ hỏi về gia đình anh, cô cứ vô tư đón nhận những thứ anh cho cô, đón nhận những tình cảm anh dành cho cô mà không hề băn khoăn. Đôi mắt cô mờ dần, những kí ức ngày xưa ùa về, choáng ngợp, cô xoa đầu để giữ bình tĩnh…

Hải Sơn đặt ly nước xuống bàn, giọng nói đầy luyến tiếc và thương cảm: "Cậu ấy còn sợ em bị bạn bè chê cười, giễu cợt nên không bao giờ dám đến trường đón em, cậu ấy nghĩ mình chỉ học một trường tầm thường, gia cảnh chẳng hơn gì ai, trong khi em lại học một trường có tiếng, xinh xắn và khá nhiều người theo đuổi. Cậu ấy chỉ biết im lặng bên em và yêu em thôi. Cậu ấy đã làm việc nhiều gấp mấy lần người khác để dành tiền để dẫn em đi chơi, mua gấu bông cho em, mua cho em những thứ em đòi… Hôm nào đi chơi về mà cậu ấy buồn rười rượi là anh biết em đã đòi mua gì đó nhưng cậu ấy lắc đầu từ chối, vì cậu ấy không đủ tiền… Em không hiểu là Hiểu Minh yêu em hơn tất cả sao?"

Cô lặng đi, nước mắt đã rơi tự khi nào không biết, cô giận mình đã trách lầm anh, đã không quan tâm anh, mà chỉ biết đòi hỏi và cau có như trẻ con, cô mới là người không hiểu chuyện, mới là đứa ích kỉ. Cô bật khóc tức tưởi, hai tay bấu vào nhau run lên bần bật, nước mắt ướt đẫm hai gò má...

Hải Sơn vội đưa khăn giấy cho cô và khẽ nói: “Anh không ngờ em lại khóc như vậy, nếu còn khóc có nghĩa là em vẫn còn tình cảm với Hiểu Minh, em hãy liên lạc lại với cậu ấy đi, anh nghĩ…”

Không nghe Hải Sơn nói hết, cô đứng dậy cúi đầu chào anh rồi lẳng lặng ra về như kẻ mất hồn… Cô vẫn khóc nức nở trên đường đi về, nhiều người nhìn cô với ánh mắt thương hại, có người lại lắc đầu, ánh đèn đường vàng vọt, tiếng còi xe inh tai… Nhưng mọi thứ dường như đều trở nên mờ nhạt, cô không nghe gì cả, không thấy gì cả, cô như trôi về nơi nào xa lắm. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc, ngày xưa chỉ vì dại khờ mà chia tay anh, ngày xưa vì sĩ diện mà cô không dám quay lại với anh, ngày xưa cô đã hiểu lầm anh, cô cắn vào môi đến bật máu. Cô gục xuống góc đường úp mặt vào gối mà khóc như một đứa trẻ đánh mất đi món quà quý giá… Bóng tối bao trùm khắp nơi, nhưng trong đôi mắt cô còn sâu thăm thẳm hơn màn đêm, nhìn vào đó mà đau xé lòng…

***

- Thanh Thanh, Thanh Thanh…

Cô nghe tiếng gọi chợt giật mình trở về với thực tại. Gạt mớ tóc lòa xòa trước trán cô khẽ ừ.

- Mơ cái gì vậy gọi này giờ mà không nghe hả, đang nói chuyện cơ mà, mà sao mắt mày đỏ hoe thế?

- Thì nhớ lại đôi chuyện, cứ như ngày hôm qua ấy.

- Này, đã gần 3 năm rồi đấy, mày không quên được anh ấy thì phải tìm cách quay lại hay níu kéo gì chứ, cứ sống như người mất hồn vậy sao? Đây có phải là mày đâu? Ủ rũ suốt ngày, chẳng đi đâu, chỉ biết vùi đầu vô mấy cuốn sách, có ai 20 tuổi mà vậy không hả? - Nhã Linh nói với giọng bực bội nhưng ánh mắt lại đầy xót xa.

Cô cúi xuống nhìn chiếc nhẫn đeo trên cổ - kỉ vật ngày đó, rồi cười - một nụ cười gượng gạo vô cùng: “Còn có thể làm gì sao? Tao làm gì đủ tư cách mà quay lại? Tao đã bỏ rơi anh cơ mà, tao làm được gì cơ chứ?”

Nhã Linh nhìn cô mà muốn tát cô vài cái cho cô tỉnh ra, nhưng chẳng đành lòng, đành hậm hực nói:“Tùy mày!” rồi đóng sầm cửa ra về. Nắng khẽ luồn qua khung cửa sổ, chiếu vào phòng, cái ánh nắng của ngày sắp tàn, nhợt nhạt in trên nền gạch. Cô luôn sợ hoàng hôn, từ khi chia tay anh, cô tránh ra biển những ngày hoàng hôn, màu hoàng hôn đỏ như máu, đỏ như vết thương mãi không lành của cô. Cô thở dài nhớ lại những câu Nhã Linh nói nhưng cô còn làm được gì, cô vẫn yêu anh nhưng cô không đủ can đảm để tiến về anh một lần nữa. Lỗi lầm ngày xưa cô vẫn mãi không tha thứ cho mình. Gió khẽ lùa, vài sợi tóc bay bay, gió mằn mặn mùi biển khơi, mùi nước mắt, mùi của mối tình đầu dang dở.

Cuộc đời đôi khi đánh mất ta mới biết quý thứ mình đang có, khi đánh mất một người ta mới biết ta yêu người đó như thế nào, nhưng có những cái giá phải trả quá đắt, nó sẽ như vết cứa hằn sâu trái tim ta mãi mãi không lành. Khi cô hiểu ra điều đó thì đã quá muộn. Cô muốn chạy đến bên anh nhưng đã bao lần cô chùn bước. 3 năm rồi, anh hẳn đã quen người mới, hẳn là anh đang sống hạnh phúc bên người con gái trân trọng anh. Nước mắt cô ánh màu hoàng hôn, đỏ như máu.

Ngày lại ngày cô vẫn đi về, vẫn học hành, vẫn bạn bè, vẫn dạo phố mua sách,… mọi thứ đều bình thường diễn ra như Trái đất vẫn lặp lại những vòng quay của nó. Chỉ có cô đã không còn cười như trước, ngày quen anh, cô đã cười rất tươi, nụ cười có thể chiếu sáng tất cả. Nhưng giờ chỉ là nụ cười gượng gạo, đáp lệ. Mở điện thoại ra, hình nền là ảnh chụp anh với cô. Trong ảnh anh ôm cô, anh cười rạng rỡ, vài sợi tóc anh bay nhẹ và trên vai là ánh nắng lung linh nhảy múa; còn cô với vẻ mặt hạnh phúc nhất trên đời. Tuổi 17 cô đã từng hạnh phúc vậy sao, cái vị hạnh phúc đó sao giờ cô quên mất rồi. Thường con người ta chỉ giữ lại những nỗi buồn và dằn vặt mình bằng những nỗi đau. Cô đưa tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại, khóe mắt cô khẽ cay cay. Cô vội gấp điện thoại lại.


“Có những dại khờ ngây ngô khiến ta hối hận cả đời... Có những yêu thương mà khi đánh mất ta mới nhận ra... Có những người luôn yêu ta mãi đến muôn đời.”

Sáng Chủ nhật, cô nằm dài trên giường, ôm lấy con cún nhỏ, cứ vuốt ve nó mãi, chợt chuông cửa reo inh ỏi.

- Thanh Thanh mở cửa mau! Mau lên nào! Tao có tin vui cho mày nè!

- Từ từ nào, mày làm gì mà như vừa tìm thấy kho báu nào vậy á! - Cô quá hiểu cái tính của Nhã Linh, việc gì cũng gấp gáp như sợ ai tranh mất.

- Mày chuẩn bị dẫn tao đi ăn một chầu chè đi Thanh Thanh bé bỏng! Tao vừa hy sinh đóng mặt dày vì mày đấy!

- Vòng vo mãi, nói mau đi hay là muốn ăn chè quá nên kiếm chuyện đây. - Cô lắc đầu ngán ngẩm, lại ôm con cún vuốt ve nó.

- Hừ! Vậy tao không thèm nói. - Nhã Linh cười trêu chọc. - Nè, tao mới hỏi anh Hải Sơn ấy và biết được là anh Hiểu Minh của mày chưa có người yêu đâu nhé, bây giờ Hiểu Minh ảnh cũng ngon lành lắm đấy, nghe nói là vừa đi học vừa đi làm, ảnh mở 1 shop bán đồ lưu niệm nhỏ mà xinh lắm đó. Vui không?

- Cái gì mà Hiểu Minh của tao? Ảnh có là của tao đâu? Mày ăn nói tùm lum! Ảnh được vậy thì mừng cho anh, mà can chi tới tao mà… - Cô cố ra vẻ thản nhiên nhưng cổ họng cô đã nghèn ngẹn, cô chợt vui vì anh sống rất tốt sau khi chia tay và còn vì anh chưa có người yêu nữa. Nhưng những giây phút vui mừng ngắn ngủi qua đi nhanh chóng, cô ngẫm lại sau khi chia tay, cô đã sống chẳng ra hồn gì, có gì đáng mừng đâu chứ, nghĩ vậy cô lại ngao ngán thở dài…

- Ơ con này! Mày nói như thế được hả, mày không nghĩ vì sao đến giờ ảnh vẫn không quen ai hả? - Nhã Linh gầm giọng ra vẻ tức tối.

- Mày nói vớ vẩn cứ như là vì tao ấy, nếu vậy sao ảnh không gọi cho tao?

- Mày vẫn thế hả? Người có lỗi là mày? Mày không xin lỗi người ta mà còn đòi hỏi người ta phải làm lành với mày trước sao? Mày gần 21 tuổi rồi đấy chứ không phải như con bé ngốc nghếch 17 tuổi năm nào đâu. - Nhã Linh tức giận ném cái gối vào Thanh Thanh.

- Thì… - Cô đắng miệng, chẳng biết nói gì cả vì Nhã Linh nói quá đúng, cô vẫn ích kỉ và đòi hỏi như ngày xưa.

“Rầm!” tiếng nhập cửa, Nhã Linh tức giận ra về không thèm chào một tiếng, con cún con giật mình sủa ăng ẳng.

Cô gục đầu vào gối, lầm bầm: "Con nhỏ Nhã Linh này thiệt tình, sao cứ chọt vào chỗ đau không."Cô nhận thấy mình vẫn còn ích kỉ như ngày nào, đập đầu vào gối liên tục. 5 phút, 10 phút… đập đầu vào gối đến hoa cả mắt. Bỗng, cô ngồi dậy hét lên thật to: “AAAAAAAAA...!” Cô lắc đầu liên tục cho tỉnh rồi ôm chầm lấy con cún nhỏ và nói: “Chị phải thay đổi thôi! Vì yêu anh chị phải thay đổi, chị không thể bỏ cuộc được”. Cơ hội là đây, nếu không làm cô sẽ ân hận cả đời. Và ngay giây phút này cô đã hiểu ra một điều, tình yêu không phải chỉ yêu là đủ, mà còn phải có lòng dũng cảm, phải dũng cảm vượt qua mọi khó khăn, phải vượt qua chính mình. Không biết con cún con có hiểu gì không mà thấy vẫy đuôi và sủa liên tục, cô phì cười, ôm con cún xoay vòng vòng. Cô đã cười rồi. “Biết tha thứ cho người là tốt nhưng quan trọng hơn hết là biết tha thứ cho chính mình.”

Cô với lấy điện thoại, gọi cho Nhã Linh.

- Gì? Mày còn biết gọi cho tao à?

- Nè, tao quyết định rồi nếu Hiểu Minh không chạy về phía tao thì tao sẽ chạy về phía ảnh vì tình yêu vốn không có chân mà. Haha.

Nghe giọng con bạn đùa trong diện thoại và tiếng cười giòn tan của nó, Nhã Linh hết hồn, lắp bắp…:“Mày... mày sống lại rồi hả?”

- Ơ... tao đã chết hồi nào đâu?

Nhã Linh cười vang: “Tao yêu mày Thanh Thanh à, mày phải như vậy, mày phải làm điều này từ lâu rồi.”

Hôm sau, cô đi đến shop lưu niệm của anh, cô chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, cửa tiệm của anh trông rất xinh, phía trước đầy những chậu hoa, cái bảng hiệu bằng gỗ mộc mạc, cả gian tiệm ánh lên sắc đèn vàng ấm áp, tiệm bán cũng khá đắt hàng, khách ra vào luân phiên. Cô thoáng thấy bóng anh qua lớp cửa kính, đứng nhìn một lúc, cô lấy điện thoại, bấm lại số điện thoại quen thuộc, tuy đã xóa nhưng 3 năm rồi cô vẫn nhớ như in…

“Nếu như con người phải đi tìm hạnh phúc của đời mình thì em không cần tìm nữa, vì em biết đó là anh và anh đang ở trước mắt em. Nếu như anh không đuổi theo em thì em sẽ chạy về phía anh. Nếu trên đời này có cái gọi là định mệnh thì định mệnh của em chính là anh. Nếu ngày xưa em đã phạm bao lỗi lầm thì giờ em sẽ làm mọi cách để anh tha thứ. Nếu phải từ bỏ tất cả những thứ trên đời thì em cũng không từ bỏ anh. Yêu anh là điều đúng đắn nhất cuộc đời em. Nếu anh không tin thì bằng cách này hay cách khác em sẽ làm cho anh tin. Vì em yêu anh. Và mãi mãi yêu anh, em không thể dừng điều này lại. Vì thế hãy cho em một cơ hội.” Cô bấm nút Send gửi tin nhắn đi…

Hiểu Minh

Nhạc chuông báo tin nhắn vang lên bài nhạc hòa tấu “Silent Love”, anh mở điện thoại ra xem. Anh ngập ngừng rồi thì thầm: “Là của Thanh Thanh”… Anh cầm điện thoại mà xoay tới xoay lui, anh không biết nhắn lại làm sao, trong thâm tâm anh, anh vẫn còn yêu cô rất nhiều nhưng anh lại sợ bị cô làm tổn thương lần nữa. Anh vẫn còn nhớ sâu sắc cái ngày chia tay, trái tim anh đã đau như bị dằn xé ra làm trăm mảnh, từ đó anh không yêu ai nữa, chỉ chú tâm vào học hành và kiếm tiền… chỉ để cố quên cô…

Anh mở tin nhắn mới: “Sau tất cả em biết ngày xưa em ngu ngốc như thế nào mới đánh mất anh. Tình yêu trong em đủ lớn để vượt qua tất cả để tìm về bên anh. Và em cũng biết một điều rằng dù có bao lâu anh vẫn ở đó đợi em và vẫn mãi yêu em.”

Hiểu Minh lòng đầy xúc động, anh không ngờ lại có ngày Thanh Thanh chủ động thế này vì trước kia cô không bao giờ làm lành trước, anh rất muốn cho cô một cơ hội và cho chính mình một cơ hội. Những tháng ngày không có cô anh sống vô vị lắm, nhiều đêm trong cơn mơ anh thảng thốt gọi tên cô, có những đêm anh nhớ cô không ngủ được… Hương hoa sữa đầu phố theo cơn gió thoảng nhè nhẹ bay vào... Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh, đôi chân mày anh nhíu lại đang suy nghĩ căng thẳng lắm…

Bỗng, “Cạch!” tiếng mở cửa. Chưa kịp quay lại. Anh đã thấy một vòng tay choàng ôm anh từ đằng sau. Hơi ấm phả vào người anh thân quen lắm. Anh không cần quay lại cũng biết là ai. Đôi bàn tay nhỏ nhắn mà đêm nào anh cũng mơ thấy.

Anh vờ hỏi mà lòng vui ngất ngây: “Ai đấy?”

Cô nói nhẹ như gió thoảng: “Người yêu anh đến muôn đời.”
PM|Trích|Like|Sửa|Xóa|Báo cáo|Cảnh cáo
Sửa lần cuối: TomboyCukkoo 01/09/2012 14:57
------------
Những người đã like TomboyCukkoo bởi bài viết có ích này:
Rating: 0.14%
p0d0lsky
_______________
╔═══╗ ♪
║███║ ♫
║ (●) ♫
╚═══╝♪♪


Ai Không Thanks Ta Bắn Bỏ
…..____________________ , ,__
……/ `—___________—-_____] –– – – – – – - ░ ▒▓▓█D
…../_==o;;;;;;;;_______.:/
…..), —.(_(__) /
….// (..) ), —-”
…//___//
..//___//
.//___//
Trang 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 ... 14Chuyển đến trang
Trả lời nhanh

Chủ đề tương tự